Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 50



Chương 50: Nụ cười của Eliora

Nội tâm Hazel:

Sau khi biết chắc Eliora vẫn còn sống, mình, Alan và Leo như trút được gánh nặng nghìn cân. Không ai nói thành lời, nhưng sự nhẹ nhõm hiện rõ trong từng bước chân, từng hơi thở.

Thế nhưng lạ lùng thay, cả ba lại im lặng hơn bao giờ hết — như thể mỗi người đều đang bị kéo vào những xoáy suy nghĩ riêng.

Còn mình, bận rộn với hàng loạt câu chữ đang sắp xếp trong đầu – một bản "diễn văn" cảm động để nói chuyện cùng Eliora – đến mức gần như quên mất hai nhân vật đang âm thầm lườm mình sát khí hai bên.

Phải rồi.

Mình đã hứa với Eliora sẽ không hé môi nửa chữ về nơi ở của cô ấy. Và mình sẽ giữ lời – đặc biệt là trước hai cái tên Quỷ Vương đang đi bên cạnh. Bởi lẽ, chính họ... mới là gốc rễ của tất cả những đau khổ mà Eliora từng gánh chịu.

Không chỉ vậy, càng lúc mình càng cảm thấy... bản thân đang đứng đúng ở vị trí mà Eliora từng ở. Giữa hai người con trai ấy. Chỉ khác một điều — Eliora không yêu họ, còn mình... có lẽ đã dành tình cảm cho cả hai người.

Mình không rõ thứ tình cảm này bắt đầu từ khi nào, càng không thể phân định rõ ràng đâu là yêu, đâu là bạn. Mọi thứ đến quá đột ngột, quá sâu, và để lại trong tim một vết xước âm ỉ — không rạch toạc ra nhưng cứ âm thầm nhức nhối.

Mọi thứ với mình quá mới mẻ, quá thật, quá dằn vặt.

Cứ như thể mỗi lần nhìn sang trái, lại thấy ánh mắt thầm lặng chứa đựng cả một quá khứ chưa dám gọi tên. Nhìn sang phải, là sự im lặng cố che đi thứ tình cảm đã vượt khỏi ranh giới tình bạn từ lúc nào không hay.

Và mình — mắc kẹt ở giữa hai người, hai nỗi đau, hai trái tim. Cũng như Eliora từng như thế.

"HaHa, hôm nay cậu sao vậy? Thường thì năng lượng của cậu phải đủ sạc cho nguyên một dãy lớp mới đúng chứ?"

Rowan nghiêng đầu, giọng nói đầy quan tâm.

Mình nhìn cậu ấy, trong lòng ngổn ngang hàng trăm câu hỏi về Eliora và cậu... nhưng chẳng hiểu sao, môi mình cứ mím chặt lại. Cuối cùng chỉ biết ủ rũ lắc đầu.

"Không có gì đâu. Mình chỉ hơi đói thôi."

Một lý do nghe vô cùng ngớ ngẩn — nhưng thật lòng mà nói thì mình cũng đói thật. Sáng nay tâm trạng chẳng ra sao, đến cái tacos duy nhất cũng ăn mà chẳng thấy ngon.

Nghe vậy, Gray tặc lưỡi rõ to.

"Sáng thấy cậu ăn ngon lành mà, vậy mà mới vô có hai tiết đã đói nữa rồi. Nghiêm túc đấy, mình thật sự tò mò về kích thước bao tử của cậu luôn á."

Rowan thì cười khúc khích như thể phát hiện ra điều gì dễ thương lắm. Mình thì bĩu môi đầy oan ức.

"Cậu không hiểu đâu. Với mình, đồ ăn không bao giờ là đủ cả. Nếu hỏi mình yêu gì nhất trên đời này, mình mạnh dạn tuyên bố — chính là đồ ăn."

Rowan lập tức chen vào, ánh mắt lấp lánh tò mò.

"Vậy... ngoài đồ ăn, cậu còn yêu gì nữa không?"

Cả hai ánh mắt giờ như đang phát sáng, rõ ràng là muốn mình trượt miệng nói điều gì đó "mật ngọt" lắm đây. Nhưng xin lỗi nha, tưởng gài mình dễ thế à?

Mình hắng giọng, trả lời đầy khí thế:

"Ngoài đồ ăn, mình yêu tiền... và cam ép không đường."

Gray với Rowan đồng loạt lườm mình, ánh mắt kiểu: Tưởng gì ghê gớm lắm.

Tưởng câu chuyện dừng ở đó rồi hả? Không đâu. Với hai tên này, không có chuyện bỏ qua dễ dàng cho mình.

Gray khoanh tay, mặt tự tin như vừa mua luôn chuỗi siêu thị:

"Tiền và cam ép à? Mình có cả lô luôn."

Rowan cũng không chịu kém cạnh, ngồi thẳng lưng như đang ra giá:

"Mình cũng có. Chỉ cần cậu gật đầu, bao nhiêu tiền, bao nhiêu cam ép – đều là của cậu."

Bề ngoài thì mình cố gắng lườm lại thật gắt, nhưng bên trong thì đang gật đầu lia lịa, thậm chí còn muốn hét lên: Cho mình hết đi!

Nhưng... lòng tự tôn không cho phép.

Mình úp mặt xuống bàn ngay lập tức, tránh xa hai cặp mắt sát thương cao độ ấy.

"Không! Hai cậu từng gài mình rồi! Mình sẽ không khuất phục dễ như vậy đâu!"

Cả hai chỉ khẽ cười, rồi ngoảnh đi, tiếp tục chăm chú nghe thầy Marco giảng bài trên bảng. Mình liếc nhìn, thầm cảm thán: Quả là diễn xuất đỉnh cao – mới vài phút trước còn đấu khẩu vì nước cam, giờ đã hoá học sinh gương mẫu liền được.

Tiết học kết thúc. Lợi dụng lúc Gray và Rowan không có mặt trong lớp, mình nhanh chóng kéo tay Leo và Alan ra một góc khuất, nơi ít người qua lại.

Hai cậu ấy nheo mắt nhìn mình khó hiểu, nhưng chân thì vẫn ngoan ngoãn bước theo như thể đã quen với việc bị mình dắt đi làm chuyện mờ ám.

Vừa dừng lại, mình nhìn quanh một vòng, chắc chắn không ai để ý rồi mới ghé sát, hạ giọng thì thầm:

"Sau giờ học, hai cậu có muốn đi thăm Eliora cùng mình không?"

Không cần suy nghĩ, cả hai gật đầu cái rụp. Tốc độ phản ứng nhanh tới mức khiến mình có cảm giác... họ đã đợi câu hỏi này từ sáng.

Mình tiếp tục, hạ giọng nhỏ đến mức phải bật full công suất tai mới nghe kịp:

"Nhưng nếu đi liền sau giờ học thì chắc chắn hai cái tên kia sẽ nghi ngờ. Nên mình tính thế này, hai cậu nghe thử xem ổn không nhé."

Leo và Alan lập tức chuyển sang chế độ "nghe lệnh", mắt mở to, đầu gật nhẹ liên tục như... nhân viên an ninh nghe mật khẩu tuyệt mật.

"Tan học, mình vẫn sẽ để Gray hoặc Rowan đưa về như bình thường để không gây chú ý. Còn hai cậu, cứ về nhà thay đồ đi, rồi lái xe tới đón mình sau. Chúng ta đi âm thầm, không để lại một vệt nghi ngờ."

Alan thì thào hỏi lại, giọng lo lắng:

"Nhưng... làm vậy liệu Eliora có giận không?"

Mình mỉm cười nhẹ, giọng chắc nịch:

"Yên tâm. Sáng nay mình đã gặp anh Tank ở cổng trường. Anh ấy đồng ý cho mình đưa các cậu đến. Có vẻ như... Eliora đã suy nghĩ về những lời mình nói."

Hai cặp mắt trước mặt sáng rực như đèn pha. Alan và Leo nhìn nhau, rồi gật đầu đầy quyết tâm. Nhưng Leo lại căn dặn thêm một điều khiến mình khó hiểu.

"Nếu được, cậu nên để điện thoại ở nhà đi. Đừng mang theo."

Mình tính hỏi thì Alan đã bồi thêm.

"Mình cũng sẽ để điện thoại ở nhà vì mình cũng không muốn ai đó làm phiền lúc mình đi gặp Eliora."

Tuy nghe không thuyết phục lắm nhưng mình vẫn gật đầu đồng ý.

Và thế là—kế hoạch hành động bí mật của ba người chúng mình, lặng lẽ được xác lập.

Chỉ mong... đừng có ai phát hiện, nhất là hai "máy radar sống" chuyên bắt sóng cảm xúc của mình.

Tan học. Như kế hoạch đã vạch sẵn, mình vẫn thản nhiên đi ra cổng trường với một trong hai "máy dò tâm trạng" bên cạnh — hôm nay là Gray.

Cậu ấy chở mình về, vừa đi vừa không quên hỏi han linh tinh như kiểu:

"Cậu không thấy hôm nay Rowan hơi lạ sao? Kiểu như... nhìn ai đó chằm chằm suốt buổi?"

Mình ậm ừ, nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm vì Gray chưa nghi ngờ gì.

"Chắc cậu ấy... thiếu ngủ thôi." – mình đáp vu vơ, cũng không quên quay mặt đi giấu ánh mắt bối rối.

Về tới nhà, vừa chào tạm biệt Gray xong là mình chạy một mạch lên phòng. Trong đầu tua lại toàn bộ kế hoạch lần nữa như sợ sót chi tiết. Mười phút sau, điện thoại rung lên.

Là Leo

"[Tụi mình tới rồi. Xuống nhé.]"

Mình cầm theo túi đồ nhỏ, đặt điện thoại vào ngăn kéo, không quên bỏ vào một ít bánh mềm mới mua lúc nãy, rồi lặng lẽ rời khỏi nhà bằng cửa sau.

Khi ngồi vào xe, Leo và Alan nhìn mình như đang đi làm nhiệm vụ quốc gia, còn mình thì thắt dây an toàn với tâm thế đi gặp nhân vật quan trọng nhất trong cuộc đời của họ.

Không ai nói gì suốt cả quãng đường. Chỉ có tiếng bánh xe lăn đều trên đường nhựa và nhịp tim mình đập thình thịch vì không biết Eliora sẽ đón nhận chuyện này thế nào.

Trời hôm nay âm u nhẹ, những đám mây như được vắt mỏng trên nền trời xám xịt, chẳng khác gì tâm trạng của ba đứa.

Khi xe rẽ vào con đường đất nhỏ dẫn đến khu nhà gỗ nơi Eliora đang sống, mình thấy Alan siết chặt vô lăng hơn một chút, còn Leo thì khẽ thở ra, như cố giữ lại một điều gì đó trong lòng.

Chiếc xe dừng lại trước căn nhà quen thuộc nằm sâu trong rừng. Tank đã đứng đó đợi, vẫn với dáng vẻ lặng lẽ và ánh mắt cũ kỹ, mỏi mệt.

"Cô ấy biết mấy đứa sẽ đến." – Anh khẽ nói, giọng khàn và mệt mỏi hơn hôm trước.

Cả ba gật đầu. Không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi theo sau anh.

Lần này, không khí bên trong nhà như lặng hơn. Những bức tường gỗ cũ vẫn ẩm thấp như lần trước, nhưng cảm giác lạnh buốt đã bớt đi một phần.

Có lẽ vì... Eliora đã không còn đóng kín mọi lối nữa.

Anh Tank dừng trước cánh cửa quen thuộc, rồi lặng lẽ mở ra. Không có tiếng động nào quá lớn. Chỉ là cánh cửa khẽ kêu "cạch" một cái – nhưng trong lòng mình, nó vang như tiếng mở ra cả một đoạn ký ức.

Eliora đang ngồi trên xe lăn, vẫn với dáng vẻ trầm tĩnh ấy. Hôm nay, tóc cô ấy được buộc gọn phía sau, khuôn mặt nghiêng sáng dưới ánh đèn vàng nhạt khiến vết sẹo bên má không còn sắc nét như trước, mà trông như một dấu tích xưa cũ – đau đớn nhưng không còn là nỗi sợ.

Ánh mắt Eliora dừng lại nơi Leo và Alan, rồi chậm rãi nhìn sang mình. Cậu ấy khẽ gật đầu.

"Vào đi."

Chỉ hai từ ấy thôi, nhưng cũng đủ khiến cả ba chúng mình cùng lúc thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Chúng mình bước vào. Alan và Leo mỗi người kéo một chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống đối diện với Eliora. Còn mình — mình ngồi sàn, gần hơn một chút, ngang với tầm mắt cô ấy.

"Cảm ơn... vì đã cho bọn mình đến." – mình khẽ nói.

Eliora im lặng một lúc rồi đáp, giọng mỏng như tơ nhưng rất rõ ràng:

"Vì mình muốn nghe."

"Nghe gì?" – Alan hỏi.

Cậu ấy quay sang mình.

"Nghe những gì các cậu đã hứa."

Mình liếc nhìn hai người bên cạnh. Cả Leo và Alan đều đã sẵn sàng.

Họ sẽ nói điều họ từng không dám nói.

Và mình – sẽ là người giữ lời hứa cuối cùng.

Không ai lên tiếng ngay. Căn phòng nhỏ như bị niêm phong bởi sự im lặng nặng nề, nơi từng nhịp thở cũng mang theo hồi hộp và chờ đợi.

Leo là người mở lời trước, giọng trầm thấp nhưng chắc chắn:

"Eliora... mình không đến để biện minh hay xin được tha thứ thêm lần nào nữa. Mình chỉ... muốn nói rằng bọn mình đã sai. Và mình hiểu nếu cậu chẳng muốn nhìn mặt bọn mình thêm lần nào nữa."

Eliora không phản ứng. Đôi mắt cậu ấy lặng như mặt hồ, nhưng tay thì hơi run – đủ để mình nhận ra những lời đó không hề rơi vào khoảng không.

Alan hít một hơi thật sâu, như thể cần gom hết can đảm mới có thể nói:

"Cậu biết không... có một khoảng thời gian dài, mình đã cố sống như thể chuyện đó chưa từng xảy ra. Nhưng càng chối bỏ, mình càng bị nó đè nặng. Cho đến một lúc, mình nhận ra... chính sự im lặng của bọn mình mới là điều khiến cậu mất đi tất cả."

Giọng Alan vỡ ra ở cuối câu. Tay cậu ấy siết chặt vào gối quần, còn ánh mắt lại dừng ở một điểm xa xăm nào đó, như thể không dám đối diện trực tiếp với người con gái trước mặt.

Eliora nhìn cả hai rất lâu. Nghiêng nhẹ đầu, ánh mắt dừng lại ở mình – như một tín hiệu. Mình hiểu.

Mình ngẩng lên, giọng mềm mại nhưng dứt khoát:

"Mình là người đến sau. Không liên quan đến chuyện năm đó. Nhưng mình đã nhìn thấy Eliora của hiện tại — và mình không muốn cậu tiếp tục bị nhốt trong bóng tối này mãi."

Mình rút trong cặp ra chiếc hộp nhỏ có vài miếng bánh mình đã mua. Mình đặt lên bàn, nhẹ nhàng đẩy về phía cô ấy:

"Mình không biết cậu có ăn được không. Nhưng mình nghĩ... một chút vị ngọt, có khi sẽ khiến mọi thứ dễ chịu hơn."

Eliora thoáng sững người. Cậu ấy nhìn chiếc hộp bánh thật lâu, rồi đưa tay mở nắp. Một mùi hương nhẹ lan ra – bơ, đường và một chút quế thoang thoảng. Cậu ấy không ăn, chỉ nhìn, nhưng ánh mắt đã dịu đi một phần.

"Bọn cậu định làm gì tiếp theo?" – giọng Eliora cất lên, đều đặn như chưa từng vỡ.

Leo đáp, lần này không một chút do dự:

"Bất cứ điều gì để bù đắp. Dù cậu có chấp nhận hay không, thì cũng hãy để bọn mình làm một điều gì đó cho cậu."

Alan gật đầu theo. "Bọn mình sẽ không bỏ chạy thêm nữa."

Eliora ngước lên, đôi mắt lần đầu tiên chạm thẳng vào hai người họ. Không còn giận dữ. Không còn cay độc. Chỉ là một thứ cảm xúc rất khó gọi tên – như thể cậu ấy cũng đang đấu tranh với chính mình.

Rồi Eliora quay sang mình. Giọng cô ấy nhẹ như một lời thì thầm:

"Còn cậu? Tại sao lại giúp mình đến vậy?"

Câu hỏi của Eliora khiến mình khựng lại vài giây. Rồi mình từ tốn ngồi thẳng lên, nhìn thẳng vào mắt cô ấy – không trốn tránh, không chần chừ.

"Chắc tại... mình nhiều chuyện."

...

Quạ! Quạ! Quạ!

Một con quạ từ đâu bay ngang qua cửa sổ, kêu lên đúng ba tiếng như thể không thể chịu nổi độ "thiếu nghiêm túc" trong câu trả lời của mình. Mình còn kịp nghe tiếng thở dài đầy bất lực nhưng cũng có phần quen thuộc từ Alan và Leo.

Eliora thì thoáng sững người, ánh mắt chớp nhẹ. Mình thấy khoé môi cậu ấy giật giật, như đang cố nhịn cười – và gần như... thất bại.

Alan đưa tay lên xoa trán, vội vàng lên tiếng giải thích:

"Cậu thông cảm nha. HaHa là vậy đó... Từ từ rồi cậu cũng sẽ quen thôi."

Leo cũng không quên thêm vào một nhát:

"Tuy miệng thì nói vậy chứ HaHa sâu sắc lắm. Chỉ là... đôi lúc cậu ấy hơi điên chút xíu."

Mình không thể nhịn được nữa, đấm yêu Leo một cái vào vai, rồi liếc cậu ta một đường dài như muốn xuyên thủng lớp áo khoác.

"Mình điên hồi nào? Mình chỉ là... miệng nhanh hơn não tí thôi!"

Alan lập tức chen vào, giọng tỉnh rụi:

"Không chỉ miệng đâu, tay chân cậu lúc muốn đánh người cũng nhanh lắm đó."

Mình nhấc cái hộp bánh lên, lắc lắc nhẹ, mắt lườm Alan:

"Cậu có tin hộp bánh này sẽ biến thành món trang trí độc quyền trên đầu cậu ngay không?"

Alan lập tức núp ra sau lưng Leo, còn Leo thì giơ hai tay can ngăn như thể đang đứng giữa hai phe chiến tranh lạnh:

"Thôi mà, bình tĩnh HaHa. Mình đang nói chuyện nghiêm túc mà sao qua miệng cậu biến thành tiểu phẩm hài thế này?"

Dù vậy... mình biết, chính những câu chuyện nho nhỏ như thế này mới khiến không khí trong căn phòng bớt nặng nề hơn. Và khi mình liếc sang Eliora, cô ấy cũng đang mỉm cười – một nụ cười thật sự, dịu dàng và hiếm hoi.

Dù chỉ là thoáng qua, nhưng cũng đủ khiến lòng mình ấm lại.

Và trong giây phút ấy, mình thầm nghĩ — nếu một câu nói ngốc nghếch có thể làm Eliora cười, vậy thì... mình sẽ ngốc nghếch thêm một chút cũng chẳng sao.

Anh Tank đứng gần đó cũng không nhịn được nữa. Trước độ trẻ trâu của ba đứa bọn mình, cuối cùng anh cũng phải lên tiếng, dù trong giọng nói vẫn phảng phất tiếng cười:

"Thôi nào, ba đứa. Lớn hết cả rồi, có còn là con nít đâu."

Mình lập tức ngồi lại ngay ngắn như học sinh gương mẫu, nhưng không quên lườm Alan một cái sắc lẹm. Cậu ta thì... lè lưỡi nhái lại mình một cách hết sức khiêu khích.

Cậu cứ đợi đấy, Alan. Ra khỏi đây, thứ đầu tiên cậu mất sẽ là cái lưỡi đó, mình thề.

Đúng lúc đó, Eliora chậm rãi cầm một chiếc bánh trong hộp lên, đưa lên miệng nếm thử. Mình không rời mắt lấy một giây, chăm chú quan sát biểu cảm của cậu ấy như thể chờ phán quyết cuối cùng từ giám khảo MasterChef.

Eliora ăn chậm rãi, ánh mắt xa xăm một chút rồi mới khẽ gật đầu, cất giọng nhẹ nhàng:

"Bánh này mềm, thơm, vị ngọt vừa phải... Ăn vào đúng là khiến tâm trạng dễ chịu hơn hẳn."

Sau đó, cậu ấy quay sang nhìn mình, ánh mắt pha chút tò mò:

"Cậu làm à?"

Mình cười — một nụ cười đúng nghĩa là méo xệch.

"Nếu mình mà tự làm bánh á? Cậu sẽ không còn ngồi ở đây mà bình luận đâu."

Eliora nheo mắt, có vẻ vẫn chưa hiểu lắm.

"Vậy... mình sẽ ở đâu?"

Mình đáp ngay, mặt tỉnh bơ không chút gợn sóng:

"Chuyển thẳng vào phòng cấp cứu để xóc ruột ấy chứ còn đâu."

Ngay khi câu đó dứt, phía bên phải vang lên tiếng cười phá lên của Alan, bên trái là Leo đang gập cả người xuống vì không nhịn được.

Thật sự là... hai cái tên này, cười gì mà cười dữ vậy? Mình đang nói rất nghiêm túc mà.

Thành thật một chút thôi cũng bị dìm không trượt phát nào.

Mình quay mặt đi, giả vờ nghiêm túc, nhưng khoé môi thì cứ cong lên không kiểm soát nổi. Còn Eliora — cậu ấy đang cắn môi quay mặt đi, vai run lên khe khẽ, rõ ràng đang cố nhịn cười nhưng không giấu nổi.

Anh Tank thì khỏi nói, đưa tay đập vào trán cái bốp, âm thanh vang lên rõ mồn một như một cách thể hiện sự bất lực toàn phần trước màn diễn lố đang diễn ra giữa nhà mình.

Một lúc sau, sau khi mấy người này chịu giải phóng tiếng cười, không khí trong phòng mới dần trở lại bình thường. Mình thì vẫn ngồi bĩu môi, ánh mắt long lanh tố cáo sự oan ức tột độ của một người tử tế bị dìm không thương tiếc.

Eliora lên tiếng, giọng vẫn còn đọng chút tiếng cười:

"Cậu đúng là... khác người thật đó, HaHa. Từ cái tên đến cái cách sống. Không giống ai cả."

Alan như bắt trúng tín hiệu tấu hài, lập tức hùa vào:

"Chưa hết đâu nha. Sau này cậu sẽ thấy HaHa còn không giống... con người bình thường luôn ấy chứ."

Mình chưa kịp rút cặp để nhắm thẳng mặt Alan, thì Leo đã bồi thêm bằng một giọng điềm tĩnh như đang đọc nhận xét học bạ:

"Cậu ấy lạ lắm. Nói sao nhỉ... kiểu lạ kỳ, khác biệt tới mức có lúc mình từng nghi ngờ cậu ấy không thuộc... thể loại nhân vật bình thường."

Máu mình như bắt đầu sôi lên. Mình gằn giọng, ánh mắt tóe lửa:

"Hai cái tên chết tiệt này! Mình giúp các cậu biết bao nhiêu chuyện mà cuối cùng nhận lại là cái kết luận 'khác người' hả?!"

Không chịu nổi nữa, mình bật dậy, sẵn sàng ăn thua đủ với hai tên phản trắc kia. Nhưng chưa kịp rút vũ khí thì cả Alan và Leo đã cùng lúc nhảy vèo ra sau lưng Eliora, trốn như thể cậu ấy là lá chắn sống cấp S, che chở họ khỏi một cơn thịnh nộ đang tiến đến gần.

Eliora thì trợn tròn mắt, tay theo phản xạ đưa ra chắn giữa, mặt vừa ngạc nhiên vừa không biết nên bênh ai:

"Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Ba cậu... làm ơn đừng phá nát nhà anh Tank chứ!"

Anh Tank ở góc phòng lúc này chỉ biết nhìn trời thở dài, như thể đang thầm tự hỏi: Sao mình lại rước ba cái đứa trời ơi này vô nhà nhỉ?

"Mình nể tình Eliora nên tha cho hai cậu đấy. Nhưng thử mở miệng gọi mình 'khác người' thêm lần nữa xem..."

Mình gằn giọng, ngồi phịch xuống sàn, mắt vẫn ném ánh nhìn tóe lửa về phía hai tên trước mặt.

"Mình sẽ xử lý các cậu theo cách... không giống người thiệt luôn cho coi."

Alan và Leo lập tức ngồi yên, cố nuốt tiếng cười vào trong.

Còn Eliora, sau một tràng cười sảng khoái, nét mặt cậu ấy dịu xuống, giọng nói bỗng trở nên chậm rãi và chân thành hơn.

"Đã lâu rồi, ở căn nhà này... chưa từng có tiếng cười như vậy. Và cũng rất lâu rồi... mình mới được cười đến mức quên mất bản thân như thế."

Eliora nhìn mình, ánh mắt ấm áp:

"Mình thật sự cảm ơn cậu, HaHa. Mình biết... cậu nói những câu đó là để chọc mình cười."

Mắt mình dịu lại, nhưng miệng vẫn không quên tự bảo vệ danh tiếng:

"Không đâu. Hai tên kia chọc điên mình nên mình mới phản ứng vậy thôi. Chứ bình thường mình... hiền lành, thục nữ lắm á."

Không cần nhìn, mình cũng tưởng tượng ra nét mặt khinh thường tập thể đang hiện lên trên gương mặt của hai tên ngồi kế bên. Trong lòng mình thầm nghiến răng, nhưng vì Eliora còn ngồi đây nên tạm thời bỏ qua hình phạt – một trận no đòn chắc chắn sẽ đến sau.

Eliora khẽ mỉm cười. Rồi rất bất ngờ đưa tay ra, lần đầu tiên chủ động nắm lấy tay mình. Cái siết tay không quá mạnh, nhưng đủ để mình cảm nhận được một điều gì đó đã thay đổi.

Ánh mắt cậu ấy, lần này không còn lấp lánh sự tổn thương – mà mang theo ánh sáng của một quyết tâm.

"Các cậu... thật sự mong mình quay trở lại sao?"

Cậu ấy hỏi, giọng nhỏ như gió thoảng.

"Dù hình hài mình bây giờ không còn nguyên vẹn, chân cũng không thể đi như trước, và gương mặt thì... xấu xí như thế này?"

Câu hỏi đó không phải là để tìm sự thương hại. Mà là một sự thử thách. Một lần cuối để đo lường tình cảm thực sự của những người đang ở trước mặt cô ấy.

Mình siết nhẹ tay cậu ấy lại, dịu giọng đáp – lần này là từ sâu trong lòng:

"Dĩ nhiên rồi. Điều tụi mình cần... chỉ là cậu còn sống. Còn có thể cảm nhận, còn có thể mỉm cười. Những thứ khác... không là gì cả."

Mình dừng lại một chút, rồi nói rõ ràng, chậm rãi:

"Cậu không đáng bị biến mất. Và càng không đáng bị lãng quên."

Eliora cúi mắt xuống. Im lặng thật lâu. Căn phòng bỗng chùng xuống, mọi âm thanh như bị rút cạn. Nhưng giữa sự tĩnh lặng ấy, mình cảm thấy rõ một điều gì đó – như một lớp băng lâu năm trong cậu ấy vừa bắt đầu nứt ra. Nhẹ thôi, nhưng đủ để ánh sáng len vào.

Một lúc sau, Eliora cất giọng. Mỏng manh, run rẩy, như sắp vỡ – nhưng lần này là một tia hy vọng vừa lóe lên:

"Vậy... nếu mình muốn thử... trở lại. Bọn cậu... sẽ ở cạnh mình chứ?"

"Luôn luôn." – ba tiếng ấy vang lên gần như cùng lúc, không hẹn mà đồng thanh từ cả ba đứa chúng mình.

Không cần hứa hẹn rườm rà, không cần nói nhiều. Chỉ một lời — cũng đủ là một lời hứa suốt đời.

Và đó chính là khoảnh khắc mình biết chắc: Eliora... đã bước một chân ra khỏi bóng tối.

Trời bắt đầu sụp tối khi chúng mình chuẩn bị rời đi. Anh Tank đứng tựa cửa, ánh mắt hiền hơn lúc đầu rất nhiều, khẽ gật đầu như thay lời cảm ơn không cần nói thành lời.

Eliora lặng lẽ tiễn chúng mình ra tận bậc thềm. Gió chiều lùa qua những tán cây xào xạc, mang theo cái se lạnh đầu hoàng hôn – nhưng không còn cảm giác rợn ngợp như lần đầu đến.

Không khí lúc này, nhẹ hơn, ấm hơn... như chính trái tim của người con gái đứng phía sau cánh cửa kia.

Mình quay lại lần cuối, định nói gì đó thì Eliora đã gọi:

"HaHa."

Mình ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Eliora – lần này không lẩn tránh, không ngập ngừng.

"Cảm ơn cậu... vì đã không đối xử với mình như một người đáng thương."

Mình đứng sững một chút, rồi mỉm cười – một nụ cười thật lòng, không cần che giấu gì nữa.

"Vì cậu đâu có đáng thương. Cậu chỉ... đang học cách trở lại thôi."

Eliora không nói gì thêm. Nhưng mình thấy khoé môi cậu ấy khẽ cong lên, và ánh nhìn dịu dàng như gió xuân thoáng qua mắt mình.

Khi quay đi, mình vẫn cảm nhận được đôi mắt ấy dõi theo thật lâu. Trong lòng mình lúc này... là một sự bình yên lạ thường.

Và mình biết, một khi Eliora đã mỉm cười, thì mùa đông kéo dài suốt bao năm qua... cuối cùng cũng đã có một vết nứt.

Nhỏ thôi.

Nhưng là khởi đầu cho một mùa ấm.