Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 53





Chương 53: Tiếp cận Eliora

Nội tâm Hazel:

Thú thật thì... mình cũng là con gái.

Ừ, nói ra nghe hơi buồn cười, nhưng phải nhấn mạnh như vậy vì đôi lúc chính bản thân mình cũng quên mất điều đó. Không phải kiểu điệu đà váy áo hay mê son đỏ, nhưng trên giấy tờ thì vẫn ghi rõ ràng: giới tính nữ.

Và nếu mấy lần bị Gray hay Rowan tung thính mà mình còn đỏ mặt ngại ngùng được thì... cũng đủ để chứng minh mình là gái "chính hiệu" rồi chứ?

Mình không yêu màu hồng, cũng chẳng phát cuồng vì màu tím hay thốt lên mấy câu như "ghét sự giả dối" kiểu bánh bèo mạng xã hội. Mình tưởng mình thuộc dạng con gái "dễ chiều", không đòi quà, không sân si, miễn là không ai đụng đến người mình quan tâm — vậy là sống được rồi.

Vậy mà...

Mình thực sự mất hết kiên nhẫn khi nhìn đống "quà tặng đặc biệt" mà mấy tên quỷ sứ kia lôi ra để lấy lòng Eliora.

Tụi nó nghiêm túc đó hả?

Mình gằn giọng, cố kìm cơn bốc hỏa để không cầm nguyên đống đồ trên bàn phang thẳng vào đầu từng đứa.

"Các cậu đang thi xem ai khiến Eliora muốn phát điên trước à?"

Chỉ tay vào mớ hỗn độn trước mặt, mình bắt đầu liệt kê như thể đang dẫn một buổi thời sự tội phạm:

"Đây là gì? Gấu bông — ok, tạm chấp nhận. Hoa tai — hơi lạc quẻ nhưng vẫn trong vùng an toàn. Nhưng cái quái gì đây? Một đĩa nhạc tiếng động vật? Một cây roi dây? Và... trời ơi, ai là người bỏ vào đây cuốn sách giải mã Morse Code vậy?!"

Mình chống tay lên hông, mắt quét qua từng kẻ đang ngồi cúi đầu ăn năn giả tạo.

"Các cậu tính làm gì? Dạy cô ấy cưỡi ngựa hoang bằng tín hiệu đèn pin à?"

Không ai trả lời.

Im lặng.

Rất biết thân biết phận.

Chỉ có Liam là vẫn cố chống chế, giọng rất chi là vô tội:

"Ờ... cái đĩa tiếng động vật là mình đặt nhầm. Tưởng nó là... nhạc thiền giúp ngủ ngon."

Mình quay phắt lại nhìn cậu ta, ánh mắt như sắp mọc lửa.

"Ngủ ngon bằng tiếng... hà mã gào thét trong rừng Amazon á?!"

Liam nhún vai, mắt vẫn lảng đi đâu đó. Aiden thì vội lên tiếng như để thanh minh:

"Còn... cái roi dây là của Julian! Không phải của mình! Mình chỉ bảo mua món gì ấn tượng thôi!"

Julian lập tức nhảy dựng:

"Ủa?! Mình tưởng cậu kêu mua dụng cụ phòng thân?! Roi dây phòng thân không hợp lý chắc?"

Mình nhìn cả hai, rồi cầm cây roi dây lên, vung thử một phát "véo" nghe rõ mồn một. Mấy tên kia cùng lúc lùi lại nửa bước, mặt ai cũng biến sắc như vừa thấy cảnh báo đỏ.

"Để mình nói rõ lần nữa."

Mình gằn từng chữ, vẫn cầm roi vung vẩy như đang điều khiển một cuộc họp bí mật của mafia.

"ĐÂY. KHÔNG. PHẢI. PHIM. HÀNH. ĐỘNG."

Aiden ho khan:

"Ờ... hiểu rồi. Lần sau tụi mình sẽ mua mấy món... hiền hơn..."

Gray — không hiểu lấy dũng khí từ đâu — khẽ đẩy cái hộp nhỏ đến trước mặt mình, giọng lúng túng:

"Còn mình... thì tặng Eliora một... cây xương rồng."

Mình trố mắt:

"Xương rồng?!"

Cậu ta gãi đầu, cười cười ngượng ngùng:

"Tại vì... nó sống trong điều kiện khắc nghiệt. Kiểu như... giống Eliora ấy."

Mình nhìn Gray, rồi nhìn cây xương rồng nhỏ đang ngồi ngoan trong chậu sứ ghi dòng chữ "I will survive". Cả bọn im lặng.

...Thôi được, điểm cộng cho sự chân thành.

"Được rồi." – mình thở dài, vứt roi dây xuống ghế như một chiến binh đã mỏi tay.

"Tạm tha. Nhưng lần sau mà còn ai tặng mấy thứ kỳ dị kiểu găng tay đấm bốc, mặt nạ khí độc, hay sách hướng dẫn giao tiếp với chim cánh cụt thì đừng trách mình nổi điên."

Etan từ góc lớp ngẩng đầu lên:

"Vậy... bỏ hộp tiết kiệm hình đầu lâu của mình ra luôn hả?"

Mình không nói gì. Chỉ bước lại, giơ roi lên lần nữa, và cả đám tản ra như bầy chim bị phá tổ.

Chúa ơi... mình không biết Eliora có tha thứ cho tụi này không, chứ mình thì đang dần mất hết niềm tin vào năng lực chọn quà của lớp D rồi đó.

Tan học.

Mình thở dài, ôm trước vài món quà tạm xem là "chấp nhận được" của mấy đứa kia, rồi lững thững bước ra xe Leo. Cậu ấy nghiêng đầu nhìn mình, nhưng không nói gì — chỉ nhẹ nhàng mở cửa xe, để mình yên vị ở ghế sau.

Tới nơi, mình quay lại nhìn Leo.

"Cậu ngồi đây đợi nhé." – mình nói, tay siết túi quà như ôm một nỗi lo không tên.

Leo gật đầu, ánh mắt lặng lẽ như thường lệ. Cậu ấy sẽ đợi bên ngoài, để mình một mình gặp Eliora.

Mình bước đi, lòng lặng như mặt nước. Trước cửa nhà, mình thấy Eliora đang ngồi trong phòng khách, tay cầm ly trà nóng, dáng vẻ nhàn nhã như thể đã biết trước mình sẽ tới.

Vừa thấy mình, cậu ấy đã nở một nụ cười dịu dàng.

"Cậu đến rồi à. Vào nhà đi."

Mình khẽ gật đầu, tiến lại và ngồi xuống cạnh Eliora. Khi mình đưa túi quà đến trước mặt, cậu ấy thoáng chớp mắt, có chút bất ngờ:

"Này là gì vậy?"

Mình thở hắt ra một hơi, cố nén cơn... tuyệt vọng thường trực khi nghĩ đến mớ quà cáp ban nãy.

"Quà. Tụi nó gửi cho cậu." – mình nói, giọng vẫn còn sót lại sự bất lực.

"Mình đã cố chọn lọc ra mấy món... tạm ổn nhất rồi. Thật sự là... có những thứ mình không nghĩ trên đời lại có người mua nổi chứ đừng nói là tặng người ta."

Eliora bật cười khẽ, ánh mắt đầy tò mò:

"Vậy à? Là những món gì mà trông cậu như sắp từ bỏ lòng tin vào nhân loại thế kia?"

Mình nhìn cậu ấy, nghiêm mặt.

"Cậu phải hứa là không cười nha."

"Không hứa được." – Eliora mỉm cười tinh nghịch.

Mình ngồi thẳng lưng, bắt đầu kể với giọng như đang thuật lại một vụ án:

"Trước hết là đĩa nhạc... ru ngủ bằng tiếng động vật. Chính xác là tiếng kêu của mấy loài hoang dã như hà mã, vượn hú và cú mèo lúc 3 giờ sáng."

Eliora trợn mắt, miệng mím lại như đang cố nén cười.

"Tiếp theo là... roi dây. Họ bảo để cậu phòng thân."

"Phòng thân?!" – Eliora suýt sặc trà – "Tụi cậu tính để mình đi làm cao bồi à?"

"Khoan đã, chưa hết." – mình giơ một ngón tay như luật sư sắp tung bằng chứng chốt hạ.

"Một cuốn sách... giải mã tín hiệu Morse Code."

Eliora lúc này không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng, vai rung lên nhè nhẹ. Ly trà trên tay suýt rớt nếu không kịp đặt xuống bàn.

"Chưa hết đâu. Etan còn định tặng cậu một hộp tiết kiệm hình đầu lâu."

"...Cái gì?!"

"Mình thề. Có đầu lâu. Có răng. Và còn có đèn LED nhấp nháy trong mắt."

Eliora ôm bụng cười, tiếng cười trong trẻo vang khắp gian phòng. Lâu lắm rồi, mình mới thấy cậu ấy cười mà không gượng, không dè chừng, không buồn ẩn sau khóe mắt.

Mình nhìn Eliora, khẽ mỉm cười theo. Dù những món quà kia... đúng là thảm họa, nhưng ít nhất — nó đã khiến Eliora cười như thế này.

Và với mình, chỉ vậy thôi... cũng là một khởi đầu đáng giá.

Tiếng cười của Eliora dần lắng xuống, nhưng khóe môi vẫn còn cong nhẹ. Cậu ấy đưa tay lau khóe mắt, rồi quay sang nhìn mình, giọng nhỏ lại:

"Lâu rồi... mình mới cười kiểu như vậy."

Mình ngẩn người.

Eliora nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi nắng đang len qua khe rèm mỏng, vàng nhạt và mơ hồ như ký ức cũ.

"Thật ra... mình cứ nghĩ là mình sẽ không bao giờ còn cười tự nhiên được nữa."

Giọng cậu ấy rất nhẹ. Nhẹ đến mức nếu mình không ngồi gần, có lẽ sẽ chẳng thể nghe rõ. Nhưng cái "nhẹ" đó lại chứa đựng một trọng lượng mà mình hiểu – vì chính mình cũng từng mang.

"Lúc còn nằm trên giường vì không thể đi lại được." – Eliora nói tiếp

"Mình không nhớ nổi mình đã trải qua bao nhiêu đêm trắng. Mỗi lần mở mắt, chỉ toàn là trần nhà và... sự im lặng tuyệt đối. Cái kiểu im lặng khiến người ta tưởng như đã bị xóa tên khỏi thế giới."

Mình siết nhẹ tay, không chen vào. Cậu ấy vẫn đang nói – và mình biết, Eliora chỉ có thể tiếp tục nếu được lắng nghe một cách trọn vẹn.

"Có lúc mình tự hỏi... nếu ngày mai mình biến mất thật, thì có ai biết không? Có ai khóc không? Hay mọi thứ vẫn cứ tiếp tục như chưa từng có mình tồn tại?"

Cậu ấy cười, lần này không còn vui – mà là một kiểu cười khô khốc đến đau lòng.

"Cảm giác đó... đáng sợ lắm."

Mình đưa tay lên, chạm nhẹ vào tay Eliora. Cái chạm không quá chặt, không quá đột ngột – chỉ là một tín hiệu âm thầm: Mình ở đây.

Eliora quay lại nhìn mình. Đôi mắt cậu ấy lúc này không còn phòng bị, cũng không còn giấu mình sau vỏ bọc cứng cỏi. Chỉ còn sự mỏi mệt, tổn thương... và mong muốn được thấu hiểu.

"Mình không trách mọi người. Cũng không trách Gray, Rowan hay bất kỳ ai nữa." – cậu ấy nói, giọng chậm rãi.

"Nhưng... tha thứ không có nghĩa là mình quên. Và càng không có nghĩa là mình không còn đau."

Mình gật đầu. Nhẹ. Rất nhẹ. Nhưng đủ để cậu ấy biết: mình hiểu.

"Eliora..." – mình lên tiếng, lần này là mình nói.

"Cậu không cần phải quên. Và cũng không cần phải tha thứ ngay bây giờ."

"Chúng mình không đến đây để đòi hỏi điều đó. Chỉ muốn cậu biết là: nếu một ngày nào đó, cậu muốn nói chuyện, muốn có người ngồi cạnh – thì chúng mình vẫn ở đây. Không cần lý do, không cần phải mạnh mẽ, không cần phải cười gượng."

Eliora không nói gì. Cậu ấy cúi đầu, rồi sau một lúc im lặng, khẽ gật.

Một cái gật đầu rất nhỏ.

Nhưng với mình, nó là một phép màu.

Mình siết tay cậu ấy lần nữa, rồi khẽ đứng dậy.

"Mình phải về rồi, Leo đang đợi ngoài xe. Nhưng mình sẽ quay lại. Không cần phải gõ cửa, đúng không?"

Eliora mỉm cười, lần này là một nụ cười dịu dàng, bình thản hơn khi nãy.

"Không cần đâu. Cửa sẽ không khóa nữa."

Mình sững người trong một giây. Nhìn cậu ấy thật lâu. Rồi mỉm cười.

"Ừ. Vậy thì mình sẽ đến."

Bên ngoài, nắng vẫn nghiêng trên những bậc thềm. Leo thấy mình bước ra, liền mở khóa xe từ xa, nhưng không hỏi gì – chỉ liếc nhìn ánh mắt mình qua gương chiếu hậu.

"Ổn chứ?" – cậu ấy hỏi khi mình vào xe.

Mình gật đầu, rồi tựa lưng vào ghế, thở một hơi dài.

"Ổn hơn mình tưởng."

Leo mỉm cười.

Xe lăn bánh chậm rãi rời khỏi con hẻm nhỏ, để lại sau lưng một cánh cửa gỗ nâu – lần đầu tiên sau nhiều tháng – hé mở.

Những ngày sau đó, mình bắt đầu ghé thăm Eliora thường xuyên hơn. Không chỉ là đến chơi, mình còn kiêm luôn "nhân viên giao hàng bán thời gian" – chuyên phụ trách chuyển quà từ lớp đến tận tay cậu ấy.

Tất nhiên, tất cả các món đều đã được mình tuyển chọn cẩn thận, sàng lọc kỹ lưỡng như thể đang xét duyệt đầu vào cho một cuộc thi đặc biệt nào đó.

Mỗi lần đến, mình đều để ý những thay đổi rất nhỏ nhưng đáng giá trong không gian sống của Eliora. Cây xương rồng mà Gray tặng – món quà mà thoạt đầu mình nghĩ chẳng có gì đặc biệt – giờ đã được đặt ngay ngắn nơi cửa sổ, chỗ có nhiều ánh sáng nhất.

Chiếc khăn tay được Alan thêu bằng tất cả sự vụng về và chân thành của mình cũng luôn nằm gọn trong túi áo khoác của Eliora.

Và tất nhiên, không thể thiếu đĩa nhạc piano du dương mà Liam đã cật lực "đổi gấp" sau cú lỡ đặt hàng sai tiếng động vật.

Gương mặt Eliora đã hồng hào hơn rất nhiều so với lần đầu mình đến. Ánh mắt cậu ấy bớt u tối, nụ cười không còn gượng ép.

Ngay cả căn nhà – từng bao trùm bởi cảm giác lạnh lẽo và tĩnh lặng – giờ cũng ấm lên đôi chút, có hơi người, có tiếng nói, có tiếng cười rải rác đâu đó.

Có vẻ như mọi thứ đang dần tốt lên – từng chút một, chậm rãi nhưng chắc chắn.

Và hôm nay, Eliora đã đồng ý để ba đứa mình – mình, David và Airden – cùng đi lấy thuốc với cậu ấy ở trung tâm phục hồi chức năng.

Một buổi ra ngoài tưởng như đơn giản, nhưng với tụi mình... lại là một dấu mốc quan trọng.

Bởi hôm nay không chỉ là ngày Eliora bước ra khỏi "vùng an toàn" thêm một bước, mà còn là ngày David và Airden – hai trong số những người đã từng quay lưng, từng im lặng, từng góp phần vào nỗi đau của Eliora – sẽ phải đối mặt với chính quá khứ của mình.

Không có sân khấu. Không có kịch bản. Không ai chỉ đường.

Chỉ có sự thật – và trái tim liệu có đủ can đảm để gõ cửa một lần nữa hay không.

Chiếc xe lăn lăn bánh nhẹ nhàng dọc hành lang trung tâm y tế, bánh xe phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng đều đặn, như gõ nhịp cho một bản hòa tấu kỳ lạ: một người từng đau, và hai người từng gây ra đau, nay cùng bước trên một hành trình không tên.

Eliora ngồi phía trước, tay đặt hờ lên thành xe, dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi. Mình đi bên cạnh, giữ vai trò người dẫn đường kiêm phiên dịch cảm xúc – trong trường hợp cần "giải vây".

Còn David và Airden... thì rõ ràng đang lúng túng như thể lần đầu tiên bước vào tiệm làm tóc nữ.

David, với gương mặt lúc nào cũng tỉnh như sáo, nay lại cắm cúi nhìn... lỗ giày. Còn Airden thì cứ mười giây lại thở mạnh một lần, kiểu như đang tập lấy lại dũng khí mỗi khi lỡ bắt gặp ánh mắt của Eliora.

Không khí yên lặng một cách gượng gạo, đến mức mình phải là người phá băng trước:

"Ờm... hôm nay trời đẹp ha."

David khẽ gật, còn Airden ừ hử không rõ thành tiếng. Eliora vẫn không nói gì, chỉ nhìn thẳng phía trước. Nhưng mình biết, cậu ấy nghe – và đang quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của hai người kia.

Một lúc sau, đến đoạn rẽ, mình quyết định "đá nhẹ" David:

"À, David, không phải cậu từng nói là giỏi nhớ đường sao? Giờ nhớ được đoạn nào rồi?"

David lập tức đứng hình:

"Ờ... đoạn này thì... ừm... hình như... có cái máy bán nước ở cuối hành lang?"

"Không. Đó là thang máy."

"À... ờ... vậy thì chắc là ở đoạn sau."

Airden khịt mũi khẽ, chắc đang cố nhịn cười nhưng trông lại như đang... bị cảm.

Eliora bất ngờ lên tiếng, giọng vẫn nhẹ nhưng rõ ràng:

"Máy bán nước thì đúng là có. Nhưng nằm ở tầng trệt, gần lối ra khẩn cấp."

Cả David lẫn Airden đều giật mình, quay sang nhìn Eliora như thể cậu ấy vừa nói được... tiếng Phạn.

David gãi đầu:

"Ờ... cậu nhớ tốt thật..."

Eliora nghiêng đầu, ánh mắt hơi nheo lại như đang cân nhắc điều gì đó, rồi bất ngờ hỏi:

"Các cậu thường xuyên đi trung tâm y tế đến mức nhớ từng vị trí máy bán nước luôn à?"

David suýt sặc. Airden thì ho khan liên tục.

Mình nhìn mà muốn bật cười nhưng phải giả vờ ho nhẹ để không phá hỏng bầu không khí vốn đang mỏng như sợi chỉ.

Eliora nhìn hai người, rồi bỗng nở một nụ cười rất nhạt, không phải kiểu chế nhạo, cũng không hẳn là vui – chỉ như một cơn gió mát lành giữa ngày hè.

"Thư giãn đi. Mình không ăn thịt ai đâu."

David và Airden đều khựng lại, rồi gần như cùng lúc thốt lên:

"Xin lỗi."

Eliora im lặng. Cậu ấy dừng xe lại, nghiêng người quay sang nhìn hai người con trai đang đứng như tượng gỗ.

Một nhịp.

Hai nhịp.

"Mình không cần xin lỗi lặp đi lặp lại," – giọng cậu ấy vẫn đều đều.

"Cái mình cần... là để các cậu hiểu."

David cắn môi. Còn Airden thì cúi gằm đầu, lần đầu tiên trông thật... nhỏ bé.

"Mình hiểu rồi." – David nói, lần này là thật lòng.

"Mình cũng vậy." – Airden khẽ đáp.

Eliora không nói gì thêm. Cậu ấy tiếp tục đẩy xe về phía phòng phát thuốc, nhưng nét mặt đã dịu đi nhiều.

Mình thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa qua được một vòng phỏng vấn không lời. Khi ba đứa ra khỏi phòng thuốc, David bỗng chạy vội về phía trước, rồi quay lại với một lon trà sữa cầm trong tay.

Cậu ấy chìa ra trước mặt Eliora, lúng túng:

"Ờm... mình không biết vị cậu thích nên lấy đại vị dâu. Nếu không thích thì... mình uống thay cũng được."

Eliora cầm lon trà, nhìn chăm chú một lúc. Rồi khẽ mỉm cười:

"Ừm. Cũng tạm."

Airden đứng bên cạnh, bỗng nhỏ giọng:

"Mình thì... không mang gì cả. Nhưng nếu được... lần sau mình sẽ mua."

Eliora quay sang, gật đầu nhẹ:

"Mình chờ."

Khi xe lăn rời khỏi trung tâm, ba đứa tụi mình sóng bước bên nhau. Không ai nói gì nhiều, nhưng cảm giác... nhẹ đi rất nhiều.

Như thể một viên đá lâu nay chắn giữa ba người, rốt cuộc đã được nhấc lên – dù chỉ một phần.

Một khởi đầu nhỏ, nhưng là một khởi đầu thật sự.

Một tuần sau buổi đi lấy thuốc, không khí giữa Eliora và lớp bắt đầu có những chuyển biến rõ rệt hơn. Cậu ấy vẫn chưa thật sự cởi mở hoàn toàn, nhưng đã sẵn sàng... thử.

Và thử nghiệm lớn nhất chính là hôm nay — một buổi đi chơi công viên, với thành phần "tổ chức" gồm mình, Noah, Etan và Sebastian.

Ừ thì, cũng không hiểu sao tổ bốn đứa lại ghép nhóm được với nhau. Cơ mà theo lời Leo thì:

"Cứ cho tụi nó thực địa để biết đám còn lại cũng không ổn đâu, Eliora sẽ thấy an toàn hơn."

Lúc nghe câu đó, mình đã cạn lời.

Bọn mình gặp nhau ở cổng công viên lúc xế chiều. Mình và Eliora đến trước. Cậu ấy mặc áo hoodie màu kem, mũ trùm kín đầu, gương mặt để mộc nhưng vẫn rất sáng.

Mình đẩy xe lăn, còn Eliora thì cầm theo túi vải, bên trong có khăn tay và... cây xương rồng mini. Phải, cậu ấy mang cả nó theo.

"Cậu mang xương rồng đi công viên luôn hả?" – mình liếc nhẹ.

"Cho có bạn đồng hành." – Eliora đáp tỉnh rụi.

Ngay lúc đó, Noah phóng tới từ đâu không biết, suýt đạp trúng chân mình.

"Ê xin lỗi! Mình vội quá! Mẹ bắt đi mua sữa cho bà ngoại nên trễ!" – Noah nói một tràng, tay vẫn đang cầm...hộp sữa.

Mình thở dài: "Cậu tính mời Eliora uống ké sữa đậu hả?"

Noah ngẩn ra: "Ủa, có cần chuẩn bị gì đặc biệt hả?"

Eliora khẽ cười. Cười kiểu... ok, tớ đã chuẩn bị tinh thần cho sự ngớ ngẩn này rồi.

Chưa kịp phản hồi, Etan và Sebastian đã cùng xuất hiện. Cả hai cùng mặc áo sơ mi trắng, quần jeans đen như thể đã hẹn nhau concept. Etan nhíu mày:

"Ủa? Không phải bảo dresscode là trắng đen à?"

Mình lườm:

"Cái đó là trong đầu cậu, không phải trong nhóm chat."

Sebastian thì điềm tĩnh hơn, tiến lại gần và cúi đầu rất nhẹ trước Eliora.

"Rất vui được gặp lại cậu... theo nghĩa bình thường hơn."

Eliora đáp lại bằng một cái gật đầu, không tránh né như trước.

Etan cầm ra một bó hoa nhỏ, mắt liếc nhìn mình như chờ phê duyệt:

"Mình... mua đại. Không biết cậu có dị ứng phấn hoa không?"

Eliora nhìn bó hoa, rồi nhìn Etan, miệng hơi cong lên:

"Không. Nhưng nếu mình có thì chắc giờ mình ngất luôn rồi."

Etan tái mặt: "Ơ..."

Mình cười khẩy: "Yên tâm đi, chưa ngất là còn cơ hội chuộc lỗi."

Cả nhóm bắt đầu đi dạo quanh công viên, tụi mình đẩy xe lăn qua những lối nhỏ rợp bóng cây. Có người hát rong phía xa, vài đứa trẻ đang chơi cầu tuột, mùi bắp rang bơ thoang thoảng trong gió.

Mọi thứ... thật sự rất đời thường. Và cũng rất dễ chịu.

Noah thì líu lo kể chuyện học thêm Toán bị cô giáo bắt làm bài phạt, Etan kể về lần đầu lái xe đụng phải cột đèn và xin nhấn mạnh, đấy là cột đèn đỏ, không phải cây, còn Sebastian – trong khi im lặng – vẫn cứ thỉnh thoảng đưa ra những câu chốt hạ bất ngờ:

"Chẳng phải người ta nói: đánh rơi thanh xuân là điều đáng tiếc nhất? Cậu nghĩ chúng ta có thể nhặt lại không?"

Tất cả cùng im lặng vài giây. Rồi Noah búng tay:

"Wow! Deep dữ thần luôn á."

Eliora ngẩn người, rồi bật cười – cười thật sự, không gượng ép, không dè chừng. Nụ cười ấy khiến tim mình dịu lại như có ai rót nước mát vào lòng.

Khi tụi mình dừng lại ở băng ghế đá dưới một tán cây lớn, Eliora nhìn quanh một lượt. Công viên chiều hôm đó nhuốm nắng vàng, tiếng cười nói của tụi mình hòa vào không khí trong lành như thể chưa từng có vết thương nào.

Rồi cậu ấy nói, rất khẽ, như nói cho chính mình:

"Cảm giác này... giống như mình chưa từng biến mất."

Cả tụi mình đều nghe rõ. Không ai nói gì ngay lúc đó.

Nhưng không cần lời nào.

Bởi vì chính sự hiện diện của bọn mình – vụng về, rối rắm, ngốc nghếch – đã là câu trả lời rồi.

Sau một hồi đi bộ quanh công viên, tụi mình dừng lại trước khu trò chơi mini. Một biển đèn sáng lấp lánh treo bên trên ghi rõ: gắp thú may mắn.

Noah sáng mắt lên như trẻ con gặp siêu nhân:

"Gắp thú! Gắp thú! Mình cực kỳ có năng khiếu vụ này!"

Etan khoanh tay, cười khẩy:

"Cậu mà có năng khiếu thì đống thú trong máy đã tuyệt chủng rồi."

Sebastian lặng lẽ tiến lại gần, chăm chú nhìn vào máy gắp thú như đang phân tích... cấu trúc giải phẫu sinh học của nó.

Mình quay sang Eliora, nửa đùa nửa thật:

"Muốn thử không? Hôm nay có vẻ là ngày vận may đấy."

Eliora liếc máy gắp thú, ánh mắt thoáng nghi ngờ:

"Mình chưa bao giờ chơi cái này."

Noah lập tức cầm lấy xu, hùng hồn tuyên bố:

"Không sao, để mình làm mẫu một lần. Coi rồi sẽ biết."

Kết quả: 20 giây sau, chiếc móc gắp trượt một con thỏ nhồi bông và... gắp trúng tai con kỳ lân, nhưng rớt ngay trước khi ra lồng.

Noah gào lên trong tuyệt vọng:

"Không!!! Cái móc kia có thù với mình!!!"

Etan bĩu môi: "Ờ, chắc móc nhớ vụ cậu từng gọi nó là 'đồ vô dụng'."

Sebastian đẩy gọng kính: "Thật ra, xác suất rơi trước khe thả đồ là 82.4% nếu cậu không căn trục chính xác."

Cả đám quay sang nhìn Sebastian. Noah ngẩn người:

"Cậu làm việc cho trạm vũ trụ hả?"

Mình cười ngặt nghẽo. Còn Eliora... thì đang mím môi cố không bật cười, nhưng ánh mắt thì rõ ràng là đang sáng lên thích thú.

Mình đưa cho cậu ấy một đồng xu.

"Muốn thử không? Có ba mạng phía sau sẵn sàng đổ lỗi cho móc nếu cậu thất bại."

Eliora ngập ngừng vài giây. Rồi bất ngờ đưa tay cầm lấy xu.

"Ừ. Thử xem."

Bọn mình lập tức dạt ra hai bên, nhường sân khấu chính cho Eliora – ngồi trên xe lăn, tập trung nhìn qua lớp kính máy gắp. Cậu ấy điều khiển cần gắp, di chuyển chậm rãi nhưng rất dứt khoát.

Chiếc móc lừ lừ hạ xuống... đúng ngay trên đầu một chú cáo nhồi bông màu cam.

"Chính xác rồi!" – Noah hét.

"Cẩn thận đoạn cuối!" – Etan nghiến răng.

Sebastian thì lẩm bẩm gì đó như lời cầu nguyện.

Chiếc móc nâng con cáo lên, lắc nhẹ... và thả rơi xuống đúng khe thả đồ.

Bộp.

Một cú hoàn hảo.

Cả bọn đứng chết lặng 1 giây.

Rồi Noah gào lên như ăn mừng bàn thắng:

"Eliora! Trời đất ơi, cậu là trùm máy gắp thú rồi!!!"

Etan đứng hình: "Sao cái móc lại tử tế với cậu ấy vậy?!"

Sebastian gật đầu: "Cậu ấy là người được chọn."

Eliora cúi xuống nhặt con cáo lên, nhẹ nhàng ôm vào lòng, ánh mắt ánh lên niềm vui rất trẻ con. Cậu ấy quay sang nhìn tụi mình, cười rạng rỡ:

"Vui thật đấy."

Mình không nói gì. Chỉ im lặng nhìn nụ cười ấy – một nụ cười hoàn toàn không mang theo tàn tích của bóng tối.

Cả đám kéo nhau ra bãi cỏ phía sau khu trò chơi, ngồi vòng tròn dưới tán cây. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng mái tóc từng đứa. Eliora ngồi giữa, tay vẫn ôm chú cáo bông mới gắp được.

"Cảm ơn các cậu." – Eliora nói khẽ, nhưng đủ để ai cũng nghe thấy.

Không ai đáp lại bằng lời. Mà chỉ bằng những ánh mắt dịu lại – và một cảm giác chung trong tim:

Chúng mình sẽ không bỏ cuộc và cùng nhau bù đắp cho Eliora.