Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 54



Chương 54: Bữa tối.

Nội tâm Hazel:

Đã mấy tuần trôi qua, cả đám vẫn đều đặn... thay phiên nhau "làm phiền" Eliora, theo đúng nghĩa đen. Có đứa thì ghé chơi, có đứa mang quà, đứa thì rủ đi dạo. Và mới đây, tụi mình còn nâng cấp độ phiền lên tầm cao mới: kéo nhau vào tận nhà anh Tank để sửa sang lại.

Lý do nghe qua tưởng đùa mà hợp lý không tưởng: "Cho Eliora dễ sinh hoạt hơn."

Ban đầu, anh Tank khó chịu ra mặt. Cũng dễ hiểu thôi, vì anh ấy vẫn chưa nuốt trôi được cái "hận tình cảm" kiểu cũ.

Nhưng nhờ Eliora lên tiếng nhẹ nhàng — theo đúng phong cách "chỉ cần nói một câu, cả thế giới mềm ra" — nên cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý.

Dù gì... cái nhà này thật sự không thân thiện chút nào với đôi chân đang hồi phục của Eliora.

Tường thì ẩm mốc, sơn bong tróc. Đèn thì hư lúc chớp lúc tắt như đèn hiệu tàu ma. Không có máy sưởi, nên trời lạnh là trong nhà âm u như... cảm xúc của đám crush bị từ chối.

Mình cầm một cái bóng đèn mới toanh bước tới chỗ Julian — người đang lom khom chỉnh lại mấy cái bóng đèn treo trần.

"Nè Julian. Cần gì thêm thì cứ nói."

Cậu ta ngẩng lên, lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, cười toe:

"Lấy giùm mình sợi dây điện màu đỏ trong túi nhé."

Đang lúi húi tìm, mình nghe giọng Eliora vang ra từ trong phòng:

"Cậu làm được không? Nếu cần mình giúp thì cứ gọi."

Julian nhanh như chớp, giơ tay xua xua như biểu diễn:

"Không cần đâu! Có HaHa rồi. Mình sẽ nhân cơ hội này... sai vặt cậu ấy để trả thù riêng!"

Nghe xong, mình không nói không rằng, đưa chân đạp nhẹ một phát vào bắp chân Julian. Đủ để cậu ta bật lên tiếng "Á!" như thể vừa bị tấn công bởi thế lực siêu nhiên.

"Cậu có tin là mình sẽ treo cậu giữa nhà làm đèn chùm không hả?"

Julian nhăn nhó, quay qua méc với Eliora như đứa con nít bị bạn cướp kẹo:

"Eliora! Cậu coi kìa! HaHa hung dữ bắt nạt mình!"

Eliora từ trong ngó ra, gương mặt nửa thương cảm nửa bất lực. Cậu ấy lắc đầu, thở dài:

"Trời ơi... Hai cậu lớn rồi mà vẫn chơi trò mách lẻo nữa. Mình không phân xử nổi đâu."

Julian quay sang bĩu môi với mình một cái, như thể vẫn chưa hết "ấm ức", rồi tiếp tục cúi xuống làm việc. Mình phì cười, chưa kịp trêu thêm câu nào thì từ ngoài cửa vang lên tiếng lạch cạch nặng nề.

Liam và Aiden đang hì hục khiêng vào một thứ gì đó to đùng, bọc kín trong lớp nilon dày. Cả hai thở hổn hển nhưng mặt mũi đầy hãnh diện, như thể vừa mang về báu vật quốc gia.

Anh Tank đứng gần cửa, vừa trông thấy liền trợn tròn mắt.

"Cái... cái máy gì đây trời?" – giọng anh vỡ ra vì kinh ngạc.

Vừa đặt món đồ xuống sàn thình một cái, Aiden quay lại, cười toe:

"Máy sưởi xịn đó anh! Tụi em tặng Eliora để sưởi ấm lại cái không gian lạnh lẽo này. Giống như... cái lạnh từ trái tim anh dành cho tụi em vậy đó."

Không đợi anh Tank phản ứng, Liam đã nhảy vào "châm dầu" thêm:

"Đặc biệt lắm nha. Nó hoạt động bằng năng lượng tích tụ từ sự nóng giận của anh mỗi lần thấy tụi em bước vào nhà."

Mình suýt sặc nước khi nghe câu đó. Julian thì suýt làm rớt bóng đèn khỏi tay. Và anh Tank – tất nhiên – lập tức chụp lấy đôi giày như thể đang định xử lý hai "kẻ gây rối trật tự" bằng biện pháp... thô sơ truyền thống.

"Đứng lại! Hai đứa tụi bây...!!"

Cũng may, Leo từ phía sau bước vào đúng lúc, tay đưa ra chắn, giọng bình tĩnh như đang dỗ một chú mèo đang phồng lông:

"Anh Tank, bình tĩnh... Tụi nó chỉ đùa thôi mà. Nhẹ nhàng nha anh, nhà có người đang hồi phục tâm lý đó."

Anh Tank dừng lại, giày vẫn cầm lơ lửng trong tay. Ánh mắt vẫn rực lửa.

Nhưng đúng lúc đó, Eliora từ phòng bước ra, ánh mắt dịu dàng như nắng sớm, môi nở nụ cười hiền khẽ.

Anh Tank quay sang nhìn — và trong tích tắc, biểu cảm giận dữ trên mặt anh như bị "rút phích điện".

Anh khựng lại, rồi gượng gạo hạ đôi giày xuống sàn, gãi đầu cười trừ với Eliora. Không nói gì, nhưng nụ cười ấy... có hơi ấm.

Và trước khi quay đi, anh không quên liếc về phía Liam và Aiden một cái sắc như dao cạo — cái liếc khiến hai đứa kia lập tức đứng thẳng, mặt nghiêm chỉnh như lính mới nhập ngũ.

Cả đám chứng kiến cảnh đó mà không nhịn được, đồng loạt bật cười.

Trong tiếng cười vang khắp căn nhà nhỏ, mình chợt nhận ra: nơi từng lạnh lẽo này... cuối cùng đã bắt đầu ấm lên thật rồi.

Sau tràng cười rộn rã, không khí trong nhà như bừng sáng hẳn. Cả đám chia nhau làm việc: người lau cửa, người quét sàn, Julian thì lo đèn đóm, còn Liam và Aiden... bị "phân công" đi lắp máy sưởi – vừa là hình phạt, vừa là cách đảm bảo hai người đó không bày thêm trò nữa.

Eliora đứng gần khung cửa sổ, ánh nắng chiều đổ lên vai áo hoodie kem của cậu ấy, trông dịu dàng và tĩnh tại lạ thường.

Cậu ấy đang lau tấm kính cửa sổ bằng chiếc khăn tay mà Alan thêu — mình nhận ra vì mấy đường chỉ xéo ngả nghiêng rất "đặc trưng".

Mình đang định bước lại giúp thì anh Tank từ phía sau gọi:

"HaHa."

Mình quay lại. Anh ấy đứng ở cửa bếp, tay vẫn cầm khăn lau, giọng nhỏ hơn thường ngày.

"Đi theo anh một chút."

Mình theo anh ra ngoài sau nhà, nơi có một khoảng sân con phủ đầy lá khô. Gió chiều se lạnh, nhưng không khó chịu. Anh Tank đứng dựa vào tường, mắt nhìn xa xăm, không rõ là đang nhìn gì – hay chỉ đơn giản là... không muốn nhìn mình.

Mình đứng yên một lúc, rồi là người lên tiếng trước:

"Anh dẫn em ra đây để xử riêng vụ máy sưởi hả?"

Anh bật cười khẽ. Một nụ cười ngắn, mệt nhưng thật.

"Không. Anh biết nếu xử thì phải xử nguyên đám, mà anh lười."

Im lặng. Rồi anh nói tiếp, lần này giọng trầm hơn:

"Anh xin lỗi. Vì đã cứng đầu suốt thời gian qua."

Mình hơi bất ngờ. Anh Tank – người luôn cau có, ít nói, và có vẻ chẳng bao giờ muốn dây dưa với bọn mình – nay lại chủ động nhận sai?

Anh tiếp:

"Lúc đầu anh nghĩ... tụi em đến chỉ vì cảm giác tội lỗi. Làm cho có lệ. Nhưng giờ nhìn thấy mấy đứa cười, đùa, sửa nhà, nấu ăn, chọc phá, rồi lại lôi nhau ra bãi cỏ sau nhà ngồi tám chuyện..."

Anh im một lát.

"Anh thấy có gì đó... thật."

Mình mỉm cười, nhẹ nhàng:

"Bọn em cũng chẳng biết là mình đang làm đúng không nữa. Nhưng nếu Eliora cười, tụi em sẽ tiếp tục."

Anh Tank nhìn mình, mắt anh lần đầu không còn né tránh. Trong đôi mắt ấy, vẫn có nét mỏi mệt, nhưng không còn sự giận dữ hay hoài nghi như trước.

"Cảm ơn tụi em."

Mình lắc đầu.

"Đừng cảm ơn. Bọn em chỉ trả lại những gì Eliora từng cho tụi em thôi."

Anh gật đầu, lần này là gật thật lòng.

Cả hai đứng yên một lúc, không nói gì thêm. Gió chiều khẽ lay mấy tán cây khô, lá rơi xào xạc như một bản nhạc nền cho khoảnh khắc yên bình hiếm có.

Bỗng từ trong nhà vang ra tiếng Julian la lớn:

"HaHa ơi! Sợi dây màu đỏ là cái quái gì mà trong túi toàn... màu cam với cam đất?!"

Mình bật cười, xoay người.

"Đi giải cứu đây. Không là cậu ta sẽ nối nhầm dây rồi biến Eliora thành lò sưởi sống."

Anh Tank cũng cười khẽ, vẫy tay:

"Đi đi."

Khi mình quay lại, căn nhà vẫn sáng đèn, máy sưởi đã bật, mọi người vẫn cười nói rôm rả.

Và lần đầu tiên, anh Tank không đứng ngoài rìa quan sát nữa.

Anh đang cầm cây lau nhà, càu nhàu với Aiden về chuyện "trượt chân vì mấy sợi dây điện lộn xộn".

Lúc đi ngang qua, mình khẽ nói nhỏ với Eliora:

"Cửa đã mở rồi. Không chỉ của cậu."

Eliora nhìn mình, ánh mắt sâu lắng, rồi khẽ gật đầu.

"Ừ. Mình biết."

Khi ánh đèn trong nhà vừa ấm lên sau tiếng tách cuối cùng của công tắc được sửa, cánh cửa trước bật mở lần nữa.

"Chào buổi chiều...." – giọng nói quen thuộc vang lên.

Là Rowan, với vẻ mặt như thể đang bước vào một bữa tiệc hoàng gia, tay xách túi thức ăn như biểu tượng hòa bình. Bên cạnh cậu là Gray, im lặng hơn thường lệ, tay cầm một túi nước ngọt to, và... một giỏ hoa quả tươi.

"Bọn mình tới cứu đói." – Rowan nói, giơ túi đồ ăn lên.

"Có gà chiên giòn, salad cá ngừ, bánh mì bơ tỏi và... một ít bánh flan nhà làm."

"Còn nước là từ Gray. Chắc chắn không có thuốc mê." – Rowan bổ sung, không quên liếc Gray bằng ánh mắt trêu chọc.

Gray chỉ nhún vai, giọng nhỏ:

"Mình nghĩ... tụi mình nên mang gì đó. Không tiện đến tay không."

Eliora ngẩng đầu từ ghế, ngạc nhiên một chút. Nhưng rồi cậu ấy mỉm cười, nhẹ nhàng:

"Cảm ơn các cậu. Vào đi."

Rowan bước vào đầu tiên, đảo mắt một vòng rồi huýt sáo khe khẽ:

"Wow... nhìn căn nhà này giống nhà thật rồi đó. Còn thơm mùi... tình thân."

Julian búng trán Rowan:

"Vào mà phụ bày đồ ăn đi, ông thần văn học."

Gray bước vào sau cùng. Khi ánh mắt cậu lướt qua Eliora, đôi chút ngập ngừng hiện lên – nhưng rồi, Eliora khẽ gật đầu với cậu ấy.

Chỉ một cái gật. Không nói gì.

Nhưng Gray như thở ra rất nhẹ – một cử chỉ nhỏ thôi, mà như gỡ được một nút thắt trong lòng.

Mười phút sau, cả bọn đã tụ tập quanh chiếc bàn gỗ dài vừa được lau dọn sạch sẽ. Thức ăn được bày ra đơn giản thôi, nhưng đầy đủ và thơm nức. Eliora được xếp ngồi ở đầu bàn, bên cạnh là mình. Đối diện là Rowan và Gray, hai người yên vị nhưng mặt có vẻ hơi căng — giống như đang chuẩn bị họp báo hơn là ăn tối.

Không khí quanh bàn đột nhiên rơi vào im lặng ngượng ngùng, kiểu yên ắng mà ai cũng nghe thấy tiếng thở của chính mình. Cuối cùng, Leo là người phá vỡ bầu không khí nén chặt:

"Mọi người định ngồi nhìn đồ ăn cho đến khi nó tự bốc hơi à? Mau ăn đi chứ."

Cả đám bật cười khẽ. Bầu không khí như được "đánh thức". Tiếng chén đũa lách cách bắt đầu vang lên. Mình vừa đưa muỗng múc miếng cơm đầu tiên thì...

"Tưởng được ăn yên ổn hả?" — đó là câu mà mình đã quên mất phải nhắc bản thân trước khi bước vào bữa ăn có mặt nguyên đám này.

Julian là người bắt đầu trước, giọng rất chi là "vô tội":

"Eliora, cậu nhớ ăn nhiều vào nhé, chứ không là HaHa ăn sạch hết đấy. Cậu ấy ăn nhiều lắm luôn."

Mình còn chưa kịp phản ứng thì Liam đã nhanh chóng hùa theo:

"Đúng đó! Không đùa đâu, HaHa có thể ăn hết nguyên cái nhà hàng buffet mà vẫn thấy thiếu."

Aiden như vừa nhớ ra điều gì đó quan trọng, búng tay cái tách rất kêu:

"Phải rồi! Có lần HaHa ăn 5 cái tacos, thêm một hộp pizza, vậy mà vô học mới hai tiết đã ôm bụng than đói!"

Rowan cũng không bỏ lỡ cơ hội:

"Mình xác nhận luôn nha. Ngồi kế bên mà bụng bạn reo như chuông báo cháy, mình tưởng trường sắp sơ tán."

Cả bàn cười vang như thể vừa xem một vở hài kịch ngắn. Còn mình... à thì, khỏi nói. Mình nuốt không trôi luôn miếng cơm trong miệng.

Hít một hơi thật sâu.

Mình từ từ đứng dậy, kéo ghế ra, gương mặt lạnh như băng chuẩn bị chuyển sang... giai đoạn "xử lý".

Eliora ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên:

"Cậu... định làm gì vậy HaHa?"

Mình quay lại, nhìn từng đứa một bằng ánh mắt đầy sát khí — cái kiểu ánh nhìn mà ai cũng biết là "người ấy không đùa đâu".

"Mình đi làm nghề tay trái."

"...?"

"Biểu diễn Chicky phiên bản người thật. Giờ cậu cho mình mượn con dao nha."

Không cần nói lần hai. Ngay khi câu nói vừa dứt, cả đám đồng loạt đứng phắt dậy, chen chúc chui ra sau lưng Eliora — người duy nhất vẫn còn ngồi im, mắt mở to, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh Tank từ phía sau nhìn cảnh tượng rối rắm mà trợn mắt:

"Có ai... làm ơn nói cho anh biết là đang có chuyện gì không?"

Julian, núp sau lưng Eliora, lí nhí đáp:

"Là... là HaHa đó anh. Cậu ấy mà hoá thành Chicky thì... sẽ cầm dao rượt khắp nhà."

Liam tiếp lời, còn không quên bắt chước giọng mình lúc "nhập vai":

"Cậu ấy sẽ nói một câu như này... 'Hãy sám hối đi, ta sẽ cho ngươi cơ hội gặp Chúa.' Y như phim kinh dị luôn."

Eliora và anh Tank quay sang nhìn nhau, gương mặt đầy hoang mang. Rồi cả hai lại nhìn về phía mình — người đang đứng cầm thìa, chưa kịp ăn một miếng tử tế.

Mình nhìn lại bọn chúng, khoanh tay, mím môi, rồi rất chậm rãi ngồi xuống ghế, lầm bầm:

"Lần tới mình sẽ mang mặt nạ gà và dao đồ chơi đi theo."

Cả đám lại cười rộ lên.

Và lần này, không chỉ là tiếng cười của tụi bạn thân thiết — mà còn có cả tiếng cười của Eliora, của anh Tank... và cả mình nữa.

Tiếng cười không còn ngại ngùng, không còn dè chừng. Mà là tiếng cười của một gia đình lộn xộn, ồn ào — nhưng thật lòng.

Nội tâm Rowan:

Mọi người vẫn đang cười đùa sau pha "hóa Chicky cầm dao" của HaHa — một hình tượng mình thề là sẽ ám ảnh đến cuối đời. Eliora cũng bật cười, nụ cười rất thật, rất sáng, khiến mình bối rối đến mức... làm rớt cả thìa vào chén nước.

Mình vội cúi xuống nhặt, nhưng mắt vẫn lén liếc sang Eliora.

Cậu ấy đang cúi đầu gắp một miếng rau củ, tóc rũ xuống một bên má. Dưới ánh đèn vàng nhẹ, trông dịu dàng đến lạ. Không còn là Eliora mà mình thấy trong trí nhớ gần đây — nhợt nhạt, lặng im, xa cách.

Mà là Eliora... của trước kia.

Của những buổi trưa ngồi gấp hạc giấy trong lớp học vắng, của những trận cười nghiêng ngả sau giờ ăn trưa, của những buổi chiều ngồi bên cửa sổ nói chuyện về tương lai như thể nó gần trong tầm tay.

Mình mím môi. Tay siết nhẹ chiếc ly trong lòng bàn tay.

Khi bữa ăn kết thúc, cả nhóm bắt đầu thu dọn. Có người rửa chén, người lau bàn, Liam và Aiden tranh cãi vụ ai lỡ làm đổ nước ép, còn Gray thì đứng ở góc phòng, lặng lẽ gấp khăn ăn lại cho ngay ngắn.

Mình đứng dậy, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi. Nhìn quanh một lúc rồi bước lại chỗ Eliora đang từ từ lăn xe ra hiên hóng gió.

Không biết vì sao, chân mình cứ tự động bước theo.

"Cậu ra ngoài hít gió à?" – mình hỏi, giọng nhẹ nhất có thể.

Eliora quay lại, gật đầu. Mắt cậu ấy không né tránh, nhưng cũng không quá thân mật. Chỉ là... bình thản.

"Không khí mát, mình muốn hít một chút trước khi vào ngủ."

"Ờ... ừ." – mình đáp, đứng hơi lùi lại một chút, không dám đứng sát quá.

Gió hiu hiu thổi qua hiên. Một vài chiếc lá khô bay là là dưới chân. Mình nghe tiếng ai đó cười vọng từ trong bếp — chắc là HaHa lại đang dọa Julian gì đó.

Eliora lên tiếng trước.

"Rowan."

"Gì cơ?"

"Mình biết cậu muốn nói gì."

Mình khựng lại. Trái tim đập hụt một nhịp.

"...Mình..."

Eliora không quay lại, chỉ nhìn thẳng ra khoảng sân tối với ánh mắt xa xăm.

"Mình không còn là Eliora mà cậu biết trước kia. Và có thể... sẽ không bao giờ trở lại như vậy."

Mình siết chặt tay.

"Mình không muốn cậu phải trở lại. Mình chỉ muốn biết, Eliora của bây giờ... có chấp nhận để mình làm một người bạn với cậu không?"

Không gian lặng im.

Chỉ có tiếng gió khẽ lay mấy tán lá bên hiên và tiếng cười mơ hồ từ phía trong nhà vọng ra, như phông nền mờ cho một đoạn hội thoại sắp đến.

Eliora xoay đầu lại nhìn mình. Đôi mắt cậu ấy trong veo. Không giận dữ, không lạnh lùng — chỉ mang theo chút mỏi mệt, một vẻ cẩn trọng quen thuộc, và một điều gì đó mơ hồ mà mình chưa kịp gọi tên.

"Cậu không định... xin mình một cơ hội để quay lại à?" – giọng cậu ấy nhẹ như gió, không trêu chọc, cũng chẳng trách móc.

Mình bật cười khẽ.

"Thật ra... mình nghĩ cậu đã sớm biết rõ rồi." – mình ngước mắt nhìn Eliora.

"Cảm xúc mình dành cho cậu khi đó là gì."

Cậu ấy im lặng, chờ đợi.

"Mình đã quá ngông cuồng." – mình tiếp tục.

"Lúc ấy mình tin rằng, chỉ cần mình muốn ai đó đủ nhiều thì chắc chắn sẽ có cách để người đó ở bên mình. Mình cứ nghĩ... cảm xúc là điều có thể kéo về."

Mình nhìn Eliora thật lâu.

"Đến bây giờ, mình thật lòng phải cảm ơn vì cậu đã không chọn mình."

Eliora hơi nhướng mày. "Vì sao?"

Mình cười. Không buồn, cũng không tiếc nuối.

"Vì chúng ta... chưa bao giờ thực sự yêu nhau. Chúng ta quý nhau, hiểu nhau, chia sẻ được nhiều thứ... nhưng tình yêu thì không nằm trong đó."

Một khoảng lặng thoáng qua. Rồi ánh nhìn của Eliora dịu lại, cậu ấy xoay mặt ra sân, nơi gió nhẹ lay nhành cây khô và nắng chiều buông xuống vạt cỏ trong vắt.

Giọng Eliora trầm và chậm, như thể đang cân nhắc từng từ:

"Và bây giờ... cậu muốn nói rằng người cậu yêu là HaHa."

Mình khẽ nheo mắt, môi cong lên thành một nụ cười nhè nhẹ, như gió thoảng qua bờ mi.

"Cậu nhận ra à?"

Eliora gật đầu. Rất khẽ. Như thể không cần thêm lời nào — vì chính nụ cười vừa rồi đã là lời thừa nhận rõ ràng nhất.

"Ừ. Mình nhận ra từ lâu rồi."

Mình vẫn giữ nụ cười đó trên môi... cho đến khi Eliora nói tiếp:

"Và Gray cũng vậy."

Nụ cười trên môi mình chùng xuống. Không cần phải trả lời, Eliora cũng đủ nhạy cảm để nhận ra điều đó từ sự im lặng của mình.

Cậu ấy vẫn nhìn về phía trước, giọng nhẹ như lời thì thầm, nhưng từng chữ như lưỡi dao cắt vào lớp vỏ bọc mà cả hai tụi mình đều đang cố giữ:

"HaHa là một cô gái tốt – nhanh nhạy, thông minh, mạnh mẽ... Cậu thấy vậy, mọi người đều thấy vậy."

Eliora dừng một chút, giọng trầm xuống như kéo theo những điều mà cậu ấy chưa từng nói ra.

"Nhưng đó chỉ là lớp vỏ thôi, Rowan. Bên trong, HaHa yếu đuối lắm. Nhạy cảm, dễ tổn thương, và dễ đổ vỡ hơn bất kỳ ai trong số tụi mình."

Mình cắn môi, không nói gì. Đợi. Vì mình biết Eliora vẫn chưa dừng lại.

"Cậu và Gray đang tái hiện lại điều mà mình đã từng cố gắng thoát ra. Hai cậu — dù vô tình hay không — đã để HaHa rơi vào đúng tình huống mà mình từng thấy đáng sợ nhất: bị đặt giữa hai người."

Eliora xoay đầu lại nhìn mình. Không trách móc. Không đau đớn. Chỉ có một sự chân thành tuyệt đối, và cả một chút... khẩn cầu.

"Coi như mình xin cậu, được không? Đừng làm tổn thương HaHa."

Mình nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Không né tránh.

Giọng mình chắc nịch, rõ ràng:

"Mình sẽ không làm tổn thương HaHa. Cô ấy... là tất cả đối với mình."

Eliora không phản ứng gì trong vài giây. Rồi cậu ấy lại hỏi, lần này giọng lặng đi:

"Vậy còn Gray thì sao?"

Mình khựng lại.

Eliora tiếp tục, từng chữ rơi xuống như giọt nước lạnh giữa không khí chiều:

"Cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu cả hai cùng tiến về phía HaHa? Nếu cả hai cùng giơ tay ra một lúc, HaHa sẽ chọn ai? Hay đúng hơn là... HaHa sẽ tự làm tổn thương chính mình vì không muốn chọn?"

Mình lặng người.

"Ngay khoảnh khắc hai cậu cùng đặt cô ấy vào giữa, dù không cố ý... hai cậu đã khiến cô ấy bị tổn thương rồi."

Mình vẫn đứng đó, trong khoảng lặng mà Eliora vừa để lại, lời của cậu ấy như từng đợt sóng nhỏ gõ vào lòng mình — không quá mạnh, nhưng lặp đi lặp lại khiến tim mình không thể yên được.

Mình chưa kịp trả lời, chưa biết nên phản bác hay lặng thinh, thì một tiếng bước chân khẽ vang lên sau lưng.

Cả mình và Eliora cùng quay lại.

Là Gray.

Cậu ấy đứng đó, tay đút túi áo khoác, tóc rối nhẹ vì gió, ánh đèn từ hiên chiếu nửa sáng nửa tối lên khuôn mặt bình lặng — mà mình biết rõ đang ẩn giấu nhiều hơn những gì nó thể hiện.

Gray không nói gì. Chỉ nhìn mình và Eliora một lúc, ánh mắt dừng lại lâu hơn nơi Eliora. Và rồi, như một phản xạ, cậu ấy quay đi, định bước về phía cửa sau.

"Gray."

Eliora lên tiếng, giọng không to, nhưng đủ để giữ chân cậu ấy lại.

Gray khựng lại. Không quay đầu.

Eliora tiếp tục:

"Cậu nghe rồi, đúng không?"

Gray im lặng một nhịp, rồi gật đầu, lưng vẫn quay về phía bọn mình.

"Ừ."

Không khí trở nên căng lên một cách kỳ lạ. Mình nhìn Eliora, rồi nhìn Gray, cảm giác như cả ba đang đứng ở ranh giới vô hình — chỉ cần một người bước lùi, mọi thứ sẽ đổ vỡ. Nhưng nếu không ai chịu bước, thì người bị kẹt ở giữa... sẽ là HaHa.

Eliora khẽ nói, ánh mắt nhìn thẳng vào lưng Gray:

"Mình biết... cậu cũng không có ý làm HaHa tổn thương. Nhưng ý tốt không đủ, Gray à. Đôi khi, chính vì ai cũng nghĩ mình chân thành, mà người ở giữa lại bị kéo rách."

Gray đứng yên một lúc lâu. Rồi cậu ấy từ từ quay lại, ánh mắt không còn lẩn tránh, mà nhìn thẳng vào Eliora — và cả mình.

"Vậy cậu muốn mình rút lui sao?" – giọng cậu trầm, không lạnh, nhưng có gì đó... mỏi mệt.

Eliora lắc đầu.

"Mình không muốn cậu làm gì cả. Mình chỉ muốn hai cậu hiểu rằng... nếu thực sự quan tâm đến HaHa, thì trước khi giành lấy, hãy nghĩ xem liệu cậu ấy có đủ sức để bị chia làm hai không."

Gray khẽ siết tay trong túi áo.

Mình nhìn thấy điều gì đó lay động trong ánh mắt cậu ấy. Không phải cơn giận. Không phải đố kỵ.

Mà là sự xung đột — giữa trái tim đang hướng về HaHa, và lý trí đang vật lộn với khái niệm từ bỏ.

Gray gật đầu, nhẹ, gần như không nghe thấy:

"Mình hiểu rồi."

Rồi không đợi thêm lời nào, cậu ấy quay người, lặng lẽ bước về phía cửa bếp, bóng lưng chìm dần trong ánh đèn vàng lặng lẽ.

Khi chỉ còn hai người bọn mình lại bên hiên, Eliora khẽ nói, không nhìn mình:

"Cậu thấy không? HaHa đã ở giữa hai ngọn sóng. Cậu chọn cách yêu, thì đừng biến mình thành sóng thứ ba."

Mình cúi đầu, môi mím chặt. Gió đêm lạnh hơn lúc nãy, hoặc có thể chỉ là vì tim mình đang chùng xuống.

Và sâu trong lòng mình, mình biết — từ khoảnh khắc này, mình không chỉ phải đấu với Gray, mà còn phải đấu với chính bản thân mình... để không trở thành một ai đó mà HaHa phải sợ.

Khi Gray khuất hẳn sau khung cửa, mình vẫn đứng im.

Không gian bỗng dưng rộng ra, lặng đi, như thể vừa có điều gì đó rút mất không khí khỏi bầu phổi.

Bên cạnh, Eliora không nói thêm lời nào. Cậu ấy chỉ lặng lẽ đưa mắt trở lại khoảng sân phía trước, ánh mắt trầm và buồn hơn trước đó một chút — nhưng không phải vì giận. Mà vì tiếc.

Mình ngửa mặt lên nhìn bầu trời đêm. Trăng mỏng như một đường cắt bạc, lẩn khuất giữa những đám mây lững thững.

Lòng mình... hỗn loạn.

Không phải vì ghen với Gray. Cũng không phải vì sợ mất HaHa.

Mà là vì lần đầu tiên, mình nhận ra... mình cũng đang làm điều y hệt những gì mình từng ghét nhất: yêu ai đó theo cách mà người đó không đủ sức để chịu đựng.

Eliora nói đúng.

Ngay khi cả mình và Gray cùng bước tới, không hẹn mà trùng, không ép mà vô hình, HaHa đã bị đặt vào một thế khó.

Cô ấy không giỏi từ chối. Cũng chẳng phải kiểu người thản nhiên đứng giữa mà phân xử thắng thua.

Cô ấy sẽ chọn cách chịu đựng. Cười như không có gì. Nói đùa để tránh né. Lảng tránh để không phải làm ai đau. Nhưng đổi lại... chính cô ấy sẽ là người tổn thương nhiều nhất.

Mình cắn chặt môi.

Mình không muốn làm HaHa đau. Không bao giờ. Nhưng mình cũng không thể giả vờ rằng... mình không còn cảm xúc với cô ấy.

Mình thích HaHa.

Thích cái cách cô ấy luôn đứng ra bảo vệ người khác dù chính mình đầy vết thương. Thích cả sự ngốc nghếch lắm lời, những trò dọa nạt vô hại, những lần cô ấy nhìn mình — không phải bằng ánh mắt của một kẻ hâm mộ, mà là của một người sẵn sàng đối đầu nếu mình sai.

Cô ấy... đặc biệt đến mức mình không thể quay đi.

Nhưng nếu cái thích đó, cái yêu đó... đồng nghĩa với việc đẩy cô ấy vào giữa mình và Gray, biến cô ấy thành một "giải thưởng" của cuộc chiến không ai muốn bắt đầu... thì mình không thể tha thứ cho chính mình được.

Mình hít sâu.

Ánh đèn trong nhà vẫn sáng, rọi bóng những người bạn bên trong đang cười nói dọn dẹp, không hay biết rằng bên ngoài, ba người tụi mình vừa trải qua một cuộc giằng co lặng lẽ mà dữ dội hơn bất kỳ trận cãi vã nào.

Mình nghiêng đầu nhìn Eliora. Cậu ấy vẫn không nói gì. Nhưng đôi mắt đó... hiểu tất cả.

Mình khẽ nói, như tự hứa với chính mình:

"Lần này, mình sẽ bước về phía HaHa... nhưng không phải để giành giật. Mình sẽ đi đủ chậm... để nếu cô ấy quay đầu lại, vẫn còn thấy mình ở đó."

Eliora không đáp. Nhưng lần này, cậu ấy gật đầu. Nhẹ. Chậm.

Và đủ để mình biết — mình đang bắt đầu đi đúng hướng.