Chương 58: Giới hạn cá nhân.
Nội tâm Hazel:
Núi lửa trong lòng mình đã phun trào. Nhưng chỉ có một người là bị... nướng chín.
Và cái người xấu số đó không ai khác ngoài tên Quỷ Vương ấy — Gray.
Trong đầu mình lúc này chỉ quanh quẩn một suy nghĩ: Cậu ta dám hét vào mặt mình, còn dám chửi mình nữa chứ. Quá đáng đến không thể tin nổi. Giờ nghĩ lại, mình thật sự hối hận. Đáng ra nãy mình nên đấm Gray, không phải Rei.
"Bộp một cái vô mặt cậu ta có phải hả lòng hơn không..."
"HaHa, ly kem trong tay cậu sắp tan chảy vì nhiệt độ cơ thể cậu rồi đó."
Giọng Noah vang lên nhẹ nhàng pha chút đùa cợt, như thể muốn làm dịu đi cơn sôi sục đang bốc khói trên đầu mình.
Mình quay sang nhìn Noah, rồi lại liếc qua Rowan – người đang ngồi kế bên với ánh mắt nửa lo lắng, nửa căng thẳng như thể sợ mình sẽ... ném luôn ly kem vào đầu ai đó.
"Sao cậu nhìn mình như vậy?" – Mình nhíu mày hỏi.
Rowan khẽ thở ra, giọng cậu ấy trầm lại, nghiêm túc hơn thường ngày:
"HaHa, sau này... đừng lao vào như thế nữa. Nếu cú đá đó mạnh hơn chút nữa, cậu có thể bị thương nặng rồi đấy."
Mình chẳng buồn phản ứng, chỉ lặng lẽ múc một muỗng kem đưa lên miệng. Cái lạnh lan ra đầu lưỡi, nhưng không thể làm nguội cái đầu mình được. Mình thong thả đáp, như đang nói về chuyện nắng mưa:
"Mình là vậy đó. Dù có bị thương... nếu thấy bạn mình bị đánh, thì mình vẫn sẽ lao vào. Không cần nghĩ."
Rowan nhìn mình rất lâu. Nhưng mình không muốn để ánh mắt ấy làm mình mềm lòng lúc này.
Bỗng, như nhớ ra điều gì đó, mình xoay người lại, hỏi thẳng:
"Mà này... Rei là sao vậy? Mình chưa từng nghe ai trong lớp nhắc đến em ấy trước đây."
Rowan và Noah nhìn nhau, như thể đang trao đổi bằng ánh mắt. Mình cảm nhận được một nhịp lặng rất rõ giữa cả ba, trước khi Rowan lên tiếng — giọng cậu ấy thấp, trầm, và rất đỗi chậm rãi:
"Rei là... em trai ruột của Gray."
Mình hơi nhướng mày, nhưng vẫn im lặng lắng nghe. Rowan liếc nhanh sang Noah, rồi tiếp tục nói, như thể đang lật mở một bí mật cất giấu quá lâu:
"Nhưng từ nhỏ, Rei từng bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng. Không rõ chi tiết thế nào... chỉ biết là em ấy lớn lên trong tình trạng thiếu thốn tình thương. Mẹ mất sớm, cha thì... chẳng mấy khi ở bên."
Noah chen vào, giọng không còn vẻ đùa cợt như mọi khi:
"Gray là người duy nhất Rei tin. Là người duy nhất cậu ta gắn bó. Nhưng... cũng chính vì thế mà Gray quá nuông chiều, quá bảo bọc. Dù Rei có làm gì sai, Gray cũng luôn tìm cách che chắn cho em ấy. Đến mức... mù quáng."
Tim mình siết lại.
Bức tranh Gray mà mình từng biết — điềm đạm, lý trí, công bằng — bỗng chốc như nứt ra một vết nhỏ. Không phải vì cậu ấy thay đổi, mà là vì mình chưa từng nhìn thấy mặt tối của sự bảo vệ ấy.
"Thế nên..." – Rowan thở dài.
"Ngay cả hôm nay, khi Rei ra tay với David... Gray vẫn chọn im lặng. Vì cậu ấy nghĩ, chỉ cần để Rei trút giận, mọi thứ sẽ ổn hơn."
Mình cắn môi. Một cảm giác lẫn lộn tràn lên trong lòng: tức giận, xót xa, và cả... hụt hẫng.
"Nhưng đó đâu phải là cách bảo vệ ai." – Mình thì thầm.
"Cứ thế này... cả Rei lẫn Gray đều bị tổn thương. Và những người xung quanh cũng thế."
Không ai trả lời. Chỉ có tiếng muỗng khuấy nhẹ trong ly kem đang tan dần. Cái lạnh giờ đây không còn nằm ở đầu lưỡi, mà lặng lẽ lan sâu vào tim.
Thấy không khí bắt đầu chùng xuống, Noah khẽ đẩy vai mình, cười nhẹ rồi đứng dậy:
"Thôi, không gian nặng nề quá rồi đó. Để mình đi lấy thêm kem cho hai người. Đừng cãi nhau nha."
"Nhiều topping vào nhé," – mình buột miệng gọi theo.
Noah giơ tay làm dấu OK rồi lướt đi giữa đám đông trong trung tâm thương mại, để lại mình và Rowan ngồi cạnh nhau trong một khoảng lặng lửng lơ. Mình không nhìn cậu ấy. Chỉ chống cằm, nhìn muỗng kem đã tan chảy hơn phân nửa trong ly mà chẳng còn muốn ăn nữa.
Rowan thì quay sang, mắt nhìn mình thật lâu trước khi lên tiếng, giọng khẽ, như sợ đánh động điều gì trong mình:
"HaHa... mình biết cậu đang giận Gray. Mình hiểu. Nhưng... thật lòng mà nói, Gray không cố ý đâu. Cậu ấy không nghĩ mọi chuyện sẽ đi xa như vậy."
Mình quay đầu sang nhìn Rowan, trong mắt không còn lửa giận như lúc trước, nhưng thay vào đó là một tầng sương mù dày đặc — của sự thất vọng.
"Ồ... vậy là mình sai, phải không?"
Mình bật cười nhẹ, nhưng tiếng cười nghe không khác gì một nhát dao cùn cứa vào lòng mình.
Rowan khựng lại. Không trả lời ngay. Cậu ấy nhìn mình, ánh mắt như đang cân nhắc giữa hàng ngàn điều muốn nói.
Mình tiếp tục, giọng trầm xuống:
"Mình sai... vì đã tát cậu ấy. Vì đã xen vào. Vì đã bảo vệ bạn mình thay vì đứng yên như tượng đá... đúng không?"
Rowan khẽ lắc đầu, giọng mềm như gió:
"Không. Cậu không sai. Mình chưa bao giờ nghĩ cậu sai cả. Chỉ là... mọi người đều đang bị tổn thương, mỗi người theo một cách khác nhau."
"Gray cũng thế. Và cậu ấy không biết làm sao để xử lý cảm xúc ấy cho đúng."
Mình cắn môi. Tim bỗng nhiên chùng xuống như một con diều bị đứt dây. Có gì đó trong mắt mình nóng lên, nhưng mình không muốn để lộ điều đó ra ngoài.
Không phải vì Gray. Không phải vì Rei.
Mà là vì mọi thứ lộn xộn đến mức mình chẳng còn biết ai đúng ai sai nữa.
Mình nhìn Rowan, giọng vẫn còn pha chút ấm ức xen lẫn mỉa mai:
"Nhưng mà... Gray vừa mới chửi cậu xong đó. Nặng lời đến mức mình còn muốn đấm thay cho cậu luôn. Vậy mà cậu vẫn bênh được cậu ta. Cậu tốt bụng quá đấy, Rowan."
Rowan bật cười khẽ, ngả người ra sau, ánh mắt lấp lánh trêu ghẹo:
"Ừ, thì... tốt bụng là đức tính trời ban mà. Không phải ai cũng có đâu nha."
Mình lườm cậu ấy một cái sắc như dao cạo:
"Tốt bụng tới mức bị chửi vẫn còn binh. Cậu nghĩ cậu là... Thánh sống à?"
Rowan nhún vai, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt:
"Không hẳn là thánh. Chỉ là... mình hiểu cảm giác khi một người bị kẹt giữa những điều họ không thể kiểm soát."
"Nên... nếu mình không cố hiểu, thì ai sẽ làm điều đó cho cậu ấy?"
Mình im lặng. Không phải vì không muốn nói gì nữa, mà vì trong lòng đang dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Vừa buồn cười, vừa xót xa.
Giữa tất cả hỗn độn hôm nay, cậu ấy – Rowan – là người bị tổn thương trực tiếp, vậy mà vẫn có thể mỉm cười, vẫn có thể nghĩ cho người khác.
Và bỗng dưng... mình thấy nghẹn.
Không khí giữa mình và Rowan vừa mới dịu lại, như mặt hồ sau một cơn giông nhẹ, thì...
Gray xuất hiện.
Mình thoáng thấy bóng cậu ta từ xa, tim lập tức trầm xuống như vừa bị ai đó thả đá vào. Và đúng như dự đoán — Gray không vòng vo, không tránh mặt, mà bước thẳng tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Rowan như thể chuyện ban nãy chưa từng xảy ra.
Mình liếc sang, ánh nhìn sắc như lưỡi kéo — một cái lườm rõ dài.
Nhưng cậu ta không mảy may bối rối. Vẫn cái vẻ thản nhiên đó, Gray quay sang nói với Rowan, giọng bình tĩnh đến mức khó tin:
"Cậu ổn không?"
Rowan chỉ nhún vai:
"Còn sống."
Cả hai nhìn nhau một lát — không hẳn hòa giải, nhưng rõ ràng là... không còn căng như lúc nãy.
Rồi như thể chưa đủ chọc tức, Gray quay sang mình, môi hơi nhếch lên:
"Ly kem tan quá nửa rồi mà vẫn không chịu ăn. Lạnh thế mà cậu vẫn nóng được vậy, giỏi thật."
Mình không trả lời. Không quay lại. Không thèm liếc. Chỉ lạnh lùng múc một muỗng kem đưa lên miệng, làm như sự tồn tại của cậu ta hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến nhiệt độ cơ thể mình cả.
Tưởng quay sang trêu một câu là mình sẽ mềm lòng chắc? Không dễ đâu Gray à.
Sau một lúc im lặng, Rowan quay sang hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm:
"Rei đâu rồi? Cậu để em ấy một mình à?"
Gray ngả lưng ra ghế, tay đan lại, thở ra như thể vừa trút được gánh nặng:
"Về rồi. Mình kêu tài xế đưa em ấy về trước. Tối nay sẽ nói chuyện sau."
Nói xong, như thể chưa từng có cuộc cãi vã long trời lở đất, Gray quay sang mình, ánh mắt cong lên một cách tinh nghịch, chất giọng lười biếng pha chút trêu ghẹo:
"Còn giận nữa à? Nãy nhìn cậu đấm người cũng oách lắm đó. Cứ như nữ chính phim hành động."
Mình không trả lời. Không liếc, không nhìn, không phản ứng.
Cậu ta tưởng nói một câu nhẹ hều là mình sẽ nguôi ngoai à? Tưởng đây là giận hờn trong phim Hàn à? Cậu ta vừa chửi mình trước mặt bao nhiêu người đó thôi!
Rowan khẽ hích nhẹ vào tay mình dưới gầm bàn, ý muốn hòa giải. Nhưng mình mặc kệ.
Không ai trong hai người này hiểu là mình còn đang nổi điên đến mức nào.
Kem tan, muỗng lạnh, mà lòng thì nóng như lửa đốt. Mình cắn răng, giữ im lặng, vì biết nếu mở miệng ra bây giờ... chắc chắn sẽ không còn là lời nói nữa, mà là đạn pháo.
Cậu ta vẫn cười, vẫn đùa như thể giữa hai đứa chỉ đang giận vu vơ như cặp đôi mới yêu chưa biết giận lâu là gì. Nhưng với mình — đây không phải chuyện nhỏ, không phải một cái xí xóa là xong.
Gray à, nếu cậu không chịu lớn, thì mình sẽ là người rời đi trước.
Mình tưởng Gray sẽ biết điều mà ngậm miệng lại.
Nhưng không.
Gray không hề bỏ cuộc.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn mình, khoanh tay đầy ung dung, rồi thong thả buông một câu rõ to giữa bàn ăn:
"Chà, hôm nay HaHa chửi thề tới hai lần luôn đó nha."
Mình quay phắt sang, mắt trợn tròn, suýt nữa thì sặc cả muỗng kem. Trước mặt bao nhiêu người mà cậu ta dám...
"Cậu... cậu đếm hả?!" – Mình hét lên.
Rowan cũng ngơ ngác quay sang, cau mày:
"Khoan đã... chuyện đó có ý gì vậy?"
Gray nhún vai, cười vô cùng tỉnh:
"Thỏa hiệp giữa mình với HaHa thôi. Nếu cậu ấy chửi thề... thì mình được hôn cậu ấy một cái."
"CÁI GÌ?!" – Mình và Rowan hét lên cùng lúc, gần như đồng thanh. Ly kem suýt rớt khỏi tay mình vì sốc.
Không khí quanh bàn nổ tung.
Những tiếng "Ố ồ!", "Trời ơi!!", "Quá đáng yêu luôn!" vang lên liên tục. Đám bạn xung quanh như bắt được vàng, ánh mắt sáng rực, vài đứa thậm chí lôi điện thoại ra định quay video "phản ứng gương mặt HaHa khi bị lật bài".
Sebastian huýt sáo.
Noah vừa trở lại đúng lúc, giơ muỗng lên:
"Cho hỏi, nếu HaHa chửi thêm phát nữa thì có cần tụi này tắt đèn tạo không gian không?"
"Mấy người điên hết rồi hả?!"
Mình gào lên, mặt nóng như lửa, vừa xấu hổ vừa tức muốn đấm ai đó,tất nhiên ưu tiên Gray trước.
Mình còn đang muốn đào lỗ trốn thì Gray — đồ mặt dày không biết điều ấy — bất ngờ đứng bật dậy.
Cậu ta vòng ra phía sau bàn, đi thẳng về phía mình với cái dáng đi thảnh thơi mà chỉ mấy tên không biết sợ trời đất mới dám bày ra giữa chốn đông người.
Ánh mắt cậu ta khóa chặt vào mình. Nụ cười... có vấn đề. Còn tụi bạn thì khỏi nói — la ó như sắp chứng kiến cảnh tỏ tình dưới pháo hoa.
"Từ từ... Gray đang tính làm gì vậy?"
"TRỜI ƠI MẶT CẬU TA SÁT KHÍ QUÁ!"
"Chuẩn bị! Quay slow motion!"
Mình chớp mắt liên tục, não như bị lỗi nhịp.
Không. Không thể nào. Không lẽ...
Gray dừng lại trước mặt mình, cúi xuống, rút ngắn khoảng cách chỉ còn vài centimet.
Mình ngồi trên ghế, ngửa cổ ra sau, né hết cỡ nhưng cậu ta vẫn kiên trì... cúi thêm chút nữa. Bộ định hôn thiệt á?!
"Gray... đừng có làm liều..." – Mình lắp bắp, giọng vỡ ra.
Cậu ta cười nhẹ, gần như thì thầm:
"Thì mình đang thực hiện... điều khoản."
Thôi rồi. Tới số.
Ngay khi Gray vừa nghiêng đầu định "hành động", mình bật dậy như lò xo, giơ tay chặn ngay giữa trán cậu ta, lực đủ mạnh để khiến trán cậu ta... hơi lệch về bên phải.
"DỪNG LẠI." – Mình gằn giọng, trừng mắt nhìn thẳng.
Tiếng bàn ghế dịch chuyển. Không khí im phăng phắc.
"Cậu nghĩ đây là lúc để giỡn mấy trò này sao?" – Mình nghiến răng.
Gray vẫn giữ nụ cười nửa miệng, nhưng ánh mắt có phần chững lại.
"Trước mặt bao nhiêu người, trước mặt cả Rowan, và cả mình nữa — mà cậu vẫn đùa như thể chẳng có gì quan trọng?"
Mình siết chặt nắm tay, cố kìm giọng khỏi rung lên:
"Gray, nghe cho rõ. Nếu cậu còn cố bước thêm một bước nữa qua ranh giới của mình..."
Mình hít sâu, thở ra, rồi nói — chậm, chắc, và sắc như dao:
"Thì mình sẽ lập tức đóng gói hành lý đi du học liền. Không phải đùa đâu. Mình có cách để cậu không bao giờ tìm ra mình đó."
Câu nói vang lên, như thể vừa dội một gáo nước lạnh vào cả đám đông xung quanh. Ai nấy im bặt. Ngay cả Noah cũng thôi đùa giỡn.
Gray đứng lặng. Ánh mắt vẫn nhìn mình, nhưng môi không còn cong lên nữa.
Có gì đó trong mắt cậu ta... chùng xuống.
"Mình nghiêm túc đấy, Gray." – Mình nhấn mạnh, giọng bình tĩnh trở lại.
"Mình mệt lắm rồi. Không phải trò chơi. Không phải hiệp hai, hiệp ba. Đây là mình. Là giới hạn của mình. Nếu cậu không tôn trọng điều đó... thì chúng ta chẳng có gì để nói thêm."
Gray lùi lại một bước. Gật nhẹ. Vẻ ngang ngược biến mất. Thay vào đó là... một tia hối lỗi thấp thoáng.
Còn mình?
Mình ngồi xuống lại, chống cằm nhìn ra cửa sổ, tim đập như trống trận, nhưng mặt thì cố giữ nguyên một biểu cảm lạnh như kem đá.
"Cho xin thêm một muỗng socola. Đắng càng tốt."
Rowan ngồi bên cạnh, khẽ đẩy ly kem của mình qua:
"Ăn luôn phần của mình đi. Hôm nay cậu gắt quá trời."
Noah nhìn cả hai rồi thở ra:
"Chúa ơi... có phải tụi mình vừa sống sót qua một vụ nổ hạt nhân cảm xúc không?"
Còn Gray... quay trở về ghế ngồi, không nói thêm lời nào. Nhưng mình biết — trong đầu cậu ta chắc chắn đang chạy lại đoạn mình dọa "du học không một lời từ biệt" ít nhất ba lần.
Và đúng như vậy là tốt.
Có lẽ Gray biết... mình không chỉ hăm dọa cho có.
Mình nói được là làm được.
Và nếu thật sự một lần nữa bị đẩy quá giới hạn, mình sẽ biến mất không một lời báo trước, đi thật xa khỏi cái hỗn loạn này – kể cả đó có là Gray, Rowan hay bất kỳ ai khác.
Vậy nên... những ngày sau đó, Gray không dám lại gần mình.
Chỉ nhìn.
Rồi im.
Không một tiếng gọi, không một tin nhắn.
Chỉ có một đôi mắt — thỉnh thoảng lại nhìn mình với vẻ buồn thấy rõ.
Như thể đang hỏi:
"Mình đã đi quá xa thật rồi sao?"
Và mình...
Mình không trả lời ánh mắt đó. Mình quay đi. Không nói gì. Không cười, cũng không tức giận.
Chỉ giữ đúng khoảng cách mà mình từng đòi hỏi.
Giữa mình và Gray giờ đây, như có một sợi dây vô hình. Không kéo – cũng không cắt. Chỉ... lơ lửng ở giữa. Ai cũng thấy, nhưng không ai đủ can đảm động vào.
Mình cần thời gian. Cần thở. Cần là chính mình mà không bị quấn vào những cơn lốc cảm xúc của ai khác.
Còn Gray?
Nếu thật sự còn điều gì muốn nói – thì đến lúc cậu ta sẽ phải học cách bước tới... một cách đúng.
Noah ngồi cạnh, lúc đang cặm cụi ghi chép thì bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn mình.
"Cậu... vẫn còn giận Gray à?"
Mình chớp mắt, hơi bất ngờ. Rồi khẽ lắc đầu:
"Không. Mình không giận."
Noah im lặng một chút, chờ mình nói tiếp. Và mình nói thật lòng:
"Mình chỉ... muốn cậu ta suy nghĩ kỹ. Trước khi lại buông mấy lời tưởng là đùa nhưng có thể làm tổn thương người khác."
Noah gật đầu chậm rãi. Cậu ấy không nói thêm gì nữa. Chỉ nhìn mình bằng ánh mắt nhẹ nhàng, kiểu "mình hiểu, và mình đứng về phía cậu" — một kiểu ủng hộ không cần lời.
Nhưng người làm mình thật sự bất ngờ là Leo.
Trong một tiết học khác, khi cả bọn đang làm việc nhóm, cậu ấy bất chợt buông một câu không đầu không đuôi:
"Gray...có vẻ đã gặp trúng đối thủ rồi. Trước đây chưa bao giờ mình thấy cậu ta như thế này cả."
Mình quay sang nhìn Leo, hỏi lại:
"Gì cơ? Cậu đang nói gì vậy?"
Leo hằng giọng, nói tiếp:
"Cậu không biết sao? Bản tính của Gray rất nóng tính, không bao giờ chịu thua ai bất cứ thứ gì, cũng chưa từng để người khác lấn lướt, nhưng lần này cậu ta lại chịu lùi một bước vì cậu."
Mình im lặng.
Leo gãi đầu, lúng túng:
"Gray ấy, cậu ta không biết cách nói ra cảm xúc tử tế như người bình thường. Cứ mở miệng ra là nói bậy, chọc phá, hoặc ra lệnh. Nhưng thật ra... cậu ta có vẻ sợ cậu đi thật đó."
Mình hơi sững lại.
Leo chưa từng nói nhiều. Càng hiếm khi tự nguyện nói về ai khác, nhất là Gray – người mà cậu ấy lúc nào cũng như đang âm thầm cạnh tranh.
Vậy mà giờ...
"Cậu ta nhìn cậu suốt." – Leo nói nhỏ, mắt vẫn dán vào trang giấy.
"Mỗi lần cậu quay đi, cậu ta lại nhìn. Nhưng khi cậu nhìn lại thì lại quay mặt đi. Như kiểu... tội đồ ấy."
Mình khẽ cắn môi. Trong lòng, có một cái gì đó nhói lên, không rõ là gì. Không phải tha thứ, không phải yếu lòng.
Chỉ là... thừa nhận một sự thật: cậu ấy biết sai. Và đang hối hận thật.
Mình thở dài, quay lại nhìn vở:
"Mình biết. Nhưng mình không thể lúc nào cũng là người nhún nhường trước."
Noah gật nhẹ:
"Và cậu không cần phải vậy."
Leo cũng không nói gì thêm. Nhưng trong mắt cậu ấy có chút gì đó... đồng tình. Có lẽ, tụi mình đều lớn lên thêm một chút sau những ngày lặng thinh này.
Lớp học đang yên bình.
Quá yên luôn.
Thầy đang giảng, Noah đang ghi chép, Leo ngáp rụng cả hồn vía nhưng vẫn chăm chú nghe — còn mình thì ngồi ngắm mấy nhánh nắng ngoài cửa sổ, thấy đời tạm thời ổn ổn.
Ừ thì, sau bão là lúc trời quang.
Bất ngờ, điện thoại mình rung lên.
Màn hình sáng lên báo có tin nhắn mới. Vừa nhìn thấy tên người gửi, mình đã muốn... quăng cái điện thoại ra khỏi cửa sổ cho hả giận. Nhưng nghĩ đến giá tiền thì lại thấy... tiếc của. Đành nhịn.
Mình thở dài, miễn cưỡng mở tin nhắn ra xem — dù sao, cậu ta cũng giữ lời, mấy ngày nay không làm phiền mình thật.
Từ: Quỷ Vương
Nội dung: Mình có thể đưa cậu về sau khi tan học không?
Mình nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, trong đầu đấu tranh giữa "từ chối cho bõ tức" và "thôi thì cũng đến lúc hạ màn chiến tranh lạnh". Cuối cùng, mình bấm trả lời một chữ ngắn gọn:
"Ừ."
Không dấu chấm, không biểu cảm, không emoji. Chỉ một chữ — nhưng mang theo thông điệp của cả một bản giao kèo ngầm:
"Cậu còn nước còn tát đi nhé, Gray."
Theo như những gì mình biết về Gray, cậu ta chắc chắn sẽ viện cớ đưa mình đi ăn, hoặc dắt đi đâu đó để xoa dịu cơn giận trong lòng mình. Đúng kiểu chuộc lỗi nhẹ nhàng nhưng âm mưu đầy rẫy.
Tiếng chuông tan học vang lên, mình thong thả thu dọn sách vở, từng động tác đều cố tình... chậm rãi hơn thường lệ một chút.
Trước khi đứng dậy, mình quay sang nói với Leo, giọng không giấu nổi ý tứ:
"Hôm nay không cần đưa mình về đâu. Có người... đang chuộc lỗi rồi."
Leo liếc xuống phía Gray, rồi gật đầu ra vẻ hiểu chuyện. Mình còn kịp thấy môi cậu ấy khẽ cong lên — chắc là thấy ai đó ngồi sau lưng mình đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra sốt ruột thấy rõ.
Mình không đợi ai. Cứ thế thong dong bước ra khỏi lớp với dáng đi ung dung như minh tinh điện ảnh. Đương nhiên, phía sau... có người đang lẻo đẻo đi theo như một cái bóng — không quá gần, nhưng cũng chẳng dám xa.
Ừ, đi đi Gray. Xem cậu định làm gì để hết tội.
Ra tới bãi đỗ xe, mình vẫn giữ nguyên phong thái kiêu hãnh — đầu ngẩng cao, bước chân không vội, tay vẫn cầm cặp như thể đang đi ngang đời ai đó.
Gray đi trước, chẳng nói gì. Nhưng khi tới xe, cậu ta bất ngờ vòng sang bên ghế phụ, lịch sự mở cửa xe cho mình, còn ra vẻ như đang làm một nghĩa cử cao quý của giới quý tộc.
Mình cố giữ gương mặt lạnh tanh, nhưng khóe môi lại bất giác cong lên một chút. Không phải vì tha thứ. Mà vì... cái dáng điệu cố làm ra vẻ lịch thiệp cầu hòa đó đáng yêu đến nực cười.
Vừa vào xe, chưa kịp thắt dây an toàn, Gray đã quay sang, ánh mắt long lanh hơn cả buổi chiều mùa thu, giọng nhẹ đến mức nếu không biết rõ, mình tưởng cậu ta đang đọc thơ:
"Cho mình chuộc lỗi được không? Đi ăn với mình một bữa thôi. Mình mời."
Mình chưa kịp đáp lời để giữ một chút tự trọng còn sót lại, thì...
Ục... ụcccc...
Bụng mình phản bội ngay lập tức.
Tiếng réo vang lên rõ mồn một trong khoang xe kín, âm lượng vừa đủ để hủy hoại mọi dáng vẻ kiêu kỳ mà mình cố gắng duy trì suốt từ trong lớp ra tới đây.
Gray cười. Cười rõ ràng, cười thành tiếng. Cười đến mức phải quay mặt đi để không chọc giận thêm.
"Ừm... mình đoán là... cậu vừa mới đồng ý rồi nhỉ?"
Mình đấm nhẹ một cú vào vai cậu ta, vừa thẹn vừa tức, vừa không tìm ra lý do nào để từ chối nữa. Nhưng vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
"Chỉ là đói thôi. Không phải tha thứ."
"Tất nhiên. Nhưng nếu cậu ăn no mà hết giận thì cũng không bất ngờ đâu."
"Gray!"
"Có mặt."
Mình cố cắn môi để nhịn cười, thật đấy. Đã cố gắng hết sức.
Nhưng thất bại toàn tập.
Cái cách Gray ngồi đó, nghiêng người nhìn mình đầy kỳ vọng, ánh mắt sáng rực như đang chờ phần thưởng vì "làm đúng bài", miệng thì vẫn ráng giữ vẻ nghiêm túc... đáng yêu đến phát bực.
Sao lại thế này chứ? Mới mấy tiếng trước còn muốn nhét tập vào mồm cậu ta cơ mà...
Mình quay mặt đi, giả vờ nhìn ra cửa sổ như đang chiêm nghiệm triết lý nhân sinh, nhưng thực chất là để giấu nụ cười đang muốn nổ tung trên mặt.
Chỉ có điều... cái vai của mình phản bội.
Nó cứ run run nhẹ, y như thể có một đám ong đang rung cánh trong lồng ngực. Gray thì rõ ràng là thấy, nhưng không nói gì — chỉ khẽ nhướn mày rồi mỉm cười như thể vừa ghi thêm một điểm vào sổ chiến công.
"Mình biết mà." – cậu ta lầm bầm, nhỏ đến mức tưởng mình không nghe thấy.
Mình vẫn nhìn ra ngoài, cố tỏ ra không quan tâm, nhưng mặt thì nóng lên rồi.
Không được cười. Không được cười. Không được... mà thôi, kệ.
Thôi tiêu mình rồi, mình thất bại trước Gray đang giả vờ đáng yêu.