Chương 6 : Vị khách đầu tiên
Nội tâm Hazel
Đúng là trên đời này có những điều bất ngờ mà không ai ngờ tới, giống như tình huống hiện giờ của mình vậy.
Mình đang ngồi trên xe của cậu ta, cái tên Rowan lúc nào cũng lạnh lùng, và cậu ấy đang chở mình đi mua đồ nấu ăn.
Chỉ mới vài phút trước, mình định đi bộ về nhà, tiện thể ghé qua trung tâm thương mại để mua chút đồ về chất đầy tủ lạnh.
Thế mà cậu ấy lại bất ngờ xuất hiện, khiến mình giật nảy mình, suýt nữa thì đấm cậu ta vì tưởng là tên biến thái nào đó.
Mình có hỏi Rowan tại sao lại ở đây, cậu ấy chỉ trả lời ngắn gọn:
" Mình thích."
Câu trả lời đúng là không liên quan gì đến câu hỏi của mình cả.
Mình lườm cậu ta một cách lạnh lùng, nhưng cậu ấy chỉ cười to rồi lắc đầu, chẳng hiểu sao cậu ta lại có thể vui vẻ như vậy trong lúc này.
Mình đâu phải danh hài để đứng đó diễn trò cho cậu ấy cười.
Khi thấy mình không có vẻ gì là vui vẻ, cậu ấy mới nghiêm túc hơn, trả lời:
" Đi dạo."
Sau đó, Rowan hỏi mình định đi đâu. Mình bảo sẽ tới trung tâm thương mại để mua đồ nấu ăn, và cậu ấy đã hớn hở đề nghị chở mình đi.
Mình từ chối, nhưng cậu ta không chịu bỏ cuộc, cứ nằn nặc đòi chở mình và còn bảo sẽ giúp mình nấu ăn nữa chứ.
Thấy cậu ấy kiên quyết quá, mình cũng đành ngậm ngùi leo lên xe.
Cậu ấy làm sao mà có thể tự nhiên như vậy chứ?
Nhưng nhìn cậu ấy vui vẻ như vậy, lại chở mình đi nữa, cũng chẳng sao. Thậm chí khi chọn đồ, cậu ta còn nghiêm túc hơn mình.
Thấy vậy, mình bất giác mỉm cười. Đã bao lâu rồi mình chưa cười như thế nhỉ?
Lúc này mình bắt đầu tự hỏi, sao Rowan lại khác biệt so với lần đầu gặp mình.
Lúc đó, cậu ta nhìn mình như thể mình là kẻ tội đồ, còn lườm mình nữa chứ.
Giờ lại thay đổi đến mức như vậy, thật khiến mình không biết phải nghĩ sao.
Có vẻ như Rowan nhận ra ánh mắt thắc mắc của mình, cậu ấy quay sang nhìn mình và nói:
" Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi, mình biết cậu có điều muốn nói."
Mình chỉ cười nhẹ rồi nhìn thẳng vào cậu ấy.
" Mình chỉ thấy hơi khó hiểu thôi. Lúc đầu cậu không như vậy với mình."
Cậu ta cười nhẹ rồi lắc đầu.
" Thật ra, lớp mình không được phép có con gái. Nếu lớp có con gái, sẽ dẫn đến một số chuyện không hay."
"Mình rất yêu quý các bạn trong lớp, họ như gia đình thứ hai của mình, nên mình không muốn lớp tan rã. Vì vậy, khi có con gái xuất hiện, mình cảm thấy không thoải mái, sợ rằng lịch sử sẽ lặp lại, nên mới cư xử như vậy."
Lịch sử lặp lại? Ý cậu ấy là sao? Đã từng có chuyện gì xảy ra với lớp D sao?
" Cậu nói lịch sử lặp lại là sao?"
Cậu ấy ngừng cười, thở dài một hơi.
" Câu chuyện dài lắm."
Rowan hít một hơi ngắn.
" Khi nào đến thời điểm thích hợp, mình sẽ kể cho cậu."
Mình chỉ gật đầu, nhưng rồi lại hỏi thêm:
" Vậy sao giờ cậu lại đối xử với mình như vậy?"
Cậu ấy nhìn mình khó hiểu, như thể mình vừa nói gì đó lạ lùng.
" Như thế là như nào?"
Mình mỉm cười, xoa gáy trả lời:
" Thì cậu dịu dàng hơn với mình, cậu lo lắng, giúp đỡ mình... Còn cùng mình đi mua đồ rồi chở mình về nữa."
Nghe xong, cậu ấy nhìn mình rất nghiêm túc, rồi khẽ nghiêng đầu.
" Vì mình thấy cậu khác biệt."
Câu trả lời khiến mình càng thêm khó hiểu. Mình nheo mắt hỏi lại:
" Khác biệt? Là sao? Mình không hiểu."
" Cậu không yếu đuối, không khóc lóc, không hề sợ hãi trước những trò mà tụi mình bày ra. Nói sao nhỉ, cậu có cái gì đó giống tụi mình, và mình có linh cảm cậu sẽ hợp với lớp D."
Lời cậu ấy khiến đầu óc mình quay cuồng. Nói cái gì vậy? Có nên hỏi lại không, hay bảo cậu ấy dịch từ tiếng người sang tiếng người cho mình hiểu hơn?
Thấy vẻ mặt ngớ ngẩn của mình, Rowan bật cười rồi xoa đầu mình.
" Từ từ cậu sẽ hiểu thôi."
Nói xong, cậu ấy lại tiếp tục chọn đồ, mình lặng lẽ đi theo sau.
Chúng mình tới quầy thu ngân, lúc mình rút ví ra thì Rowan đã ngăn lại, giơ tay ra hiệu là cậu ấy sẽ trả. Mình lắc đầu nhưng không kịp ngăn cậu ấy, cậu ấy đã rút thẻ đưa cho nhân viên rồi mỉm cười. Thấy vậy, mình đành lặng lẽ cất ví vào.
Khi lên xe, mình hỏi cậu ấy:
" Sao cậu lại thanh toán, đồ này mình mua cho mình mà."
Cậu ấy cười nhẹ.
" Mình cũng ăn ké mà, cậu nấu rồi, không lẽ lại bắt cậu trả tiền?"
Mình định phản bác nhưng cậu ấy đã nhanh tay mở cửa xe cho mình. Mình nhún vai rồi bước vào xe. Rowan đóng cửa lại rồi đi qua bên tay lái, khởi động xe và chúng mình lại lên đường.
Trên đường đi, tụi mình trò chuyện khá nhiều, và mình biết được cậu ấy cũng thích xem phim hoạt hình giống mình, còn biết đàn nữa. Quả thật, có mùi nghệ thuật trên người cậu ấy.
Khi tới gần khu nhà của mình, Rowan nhìn quanh tìm chỗ đỗ xe. Mình mở cổng mời cậu ấy vào nhà. Hai tay cậu ấy xách hai túi đồ lớn, mình đã bảo sẽ giúp xách nhưng cậu ấy không chịu, chỉ bảo mình đi trước mở cửa nhà.
Đến trước cửa, mình rút chìa khóa ra mở cổng. Rowan theo sau, bước vào và nhìn quanh nhà một lượt trước khi đặt hai túi đồ lên bàn bếp.
"Cậu không ở chung với Fiona hay ai đó sao?" Rowan hỏi, giọng hơi tò mò.
Mình chỉ nhún vai và cười nhẹ, Rowan có vẻ hiểu nên không hỏi thêm gì nữa.
Cậu ấy cởi áo khoác, đi thẳng vào bếp và đeo tạp dề vào. Mình ngơ ngác nhìn, rồi bối rối kéo tay cậu ấy lại.
"Khoan đã, cậu bảo mình nấu mà? Cậu đeo tạp dề làm chi?"
Cậu ấy cười, quay người mình lại rồi đẩy nhẹ ra ghế trong phòng khách, ép mình ngồi xuống.
"Cậu cứ ngồi đây đi, để mình trổ tài cho cậu coi," Rowan nói, giọng chắc nịch.
Mình vẫn chưa kịp định thần thì cậu ấy đã cúi người xuống, đối diện với mình. Mặt cậu ấy sát lại gần, nhìn thẳng vào mắt mình.
Cảm giác ấy thật lạ lẫm, tim mình đập mạnh đến nỗi không kịp phản ứng.
"Cậu chỉ cần ngồi đợi thôi, mọi thứ để mình lo," Rowan nói nhẹ nhàng, rồi xoa đầu mình một cái.
Cậu ấy quay lưng đi vào bếp, mình ngồi đấy, lặng lẽ theo dõi cậu ấy.
Tim mình vẫn đập nhanh, không hiểu sao chỉ một cử chỉ nhỏ lại khiến mình bối rối đến vậy. Mình đưa tay lên chạm vào ngực, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ, hơi thở gấp gáp.
Chúa ơi, sao mà cảm giác này lại mới mẻ đến vậy!
Một lúc sau, Rowan đem ra hai dĩa mì spaghetti thơm phức, đặt ngay trước mặt. Bụng mình kêu lên ùng ục, như thể muốn nhắc tôi là đã đến giờ ăn rồi.
Rowan ngồi xuống cạnh, và cả hai vừa ăn mì vừa trò chuyện.
"Mình có thể hỏi cậu một số câu hỏi được không?" Rowan lên tiếng, giọng nghiêm túc.
"Cậu không muốn thì cũng không sao,"
Mình ngước mắt nhìn cậu ấy, một lúc rồi gật đầu đồng ý.
"Vậy sao cậu lại chuyển trường?"
Rowan hỏi, nhìn mình một cách chăm chú.
Mình hít một hơi rồi trả lời, vừa nhại lại giọng bố mình.
"À, bố mình bảo gia tộc mình phải tốt nghiệp ở đây, để bằng cấp làm rạng danh gia tộc... bla bla bla..."
Nghe mình nhại lại, Rowan bật cười lớn.
"Thiệt hả? Chỉ vì lý do đó?"
Mình gãi đầu, ngượng ngùng.
"À, cũng một phần do mình. Trường cũ của mình không vui vẻ gì, bố mình không hài lòng, nên ông ấy muốn mình học ở đây, tiếp xúc với con cái nhà danh giá để mình có thể thành một cô gái... hiền thục."
Rowan cười lớn, thậm chí còn ôm bụng cười.
"Cậu... hiền thục? Nhìn cậu mà hiền thục á?" cậu ấy nói, cười không ngừng.
Mình lườm cậu ấy, không nhịn được cười.
"Cậu thích cười lắm đúng không?"
Mình nói, tay giơ lên như thể muốn tán cậu ấy một cái.
Rowan vừa cười vừa ho vài cái để lấy lại bình tĩnh.
"Thật ra, mình thấy cậu rất thú vị đấy. Mình chưa gặp ai giống cậu bao giờ. Nhất là chuyện cãi tay đôi với Gray mà không sợ, thật sự là mình còn sợ cậu ấy, huống chi là cậu."
"Cậu sợ Gray?"
Rowan gật đầu nghiêm túc.
"Cậu không biết đâu, mỗi lần cậu ấy nổi giận, thật sự rất đáng sợ. Đám con trai tụi mình còn phải rén, huống gì là khi cậu ấy đánh nhau, như một người không còn kiêng nể ai."
Mình cười khẩy, tay giơ lên như đang chuẩn bị động thủ.
"Không sợ đâu. Cậu ấy thử xem, tôi sẽ 'trụng' cậu ấy luôn. Sẽ cho cậu ta thấy núi cao còn có núi cao hơn,"
Mình nói, rồi nghịch ngợm thêm.
"Lạng quạng, mình sẽ cạo lông mày của cậu ta và nhét kẹo mút vào cổ họng cậu ta."
Rowan ôm bụng cười, đến nỗi suýt rớt khỏi ghế.
Mình không nhịn được cười theo, cả không khí trở nên vui vẻ lạ thường.
"Cậu thật sự có nhiều điều thú vị,"
Rowan cười lớn rồi thêm vào.
"Thật ra, mình bắt đầu thích cậu rồi đó,"
Cậu ấy nói, làm mình cứng đờ người.
Mình ngớ người ra một lúc, không biết phải làm gì.
Thấy mình im lặng, Rowan nghiêng người về phía mình, đặt tay lên má mình nhẹ nhàng, ánh mắt cậu ấy dịu dàng, thật sự nhìn rất sâu.
"Mình nói thật đấy. Mình chưa bao giờ gặp một cô gái như cậu, có gì đó rất khác biệt."
Má mình nóng bừng lên, tai cũng có lẽ đã đỏ ửng. Mình nhìn Rowan, không biết phải nói gì. Cậu ấy tiếp tục, giọng trầm hơn.
"Lúc đầu, mình không thích cậu tí nào đâu. Sau vụ việc đó, mình dần dần không thích những cô gái nào nữa, nhất là khi có một cô gái vào lớp D. Mình trân trọng những kỷ niệm với lớp D, đặc biệt là với Gray. Cậu ấy không chỉ là bạn, mà còn là người thân của mình. Mình không muốn mọi thứ của lớp mình bị hủy hoại."
Cậu ấy hít một hơi dài, rồi nói tiếp.
"Nhưng rồi, khi cậu xuất hiện, mình nghĩ cậu cũng giống những cô gái khác, chỉ thích nhan sắc hay hư danh thôi."
Chưa để cậu ấy nói xong, mình không nhịn được bật cười, làm Rowan cũng bật cười theo.
"Thật á? Cậu nghĩ có người vì nhan sắc của các cậu mà mê mẩn sao? Họ làm gì được chứ?"
Rowan cười lớn, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.
"Cậu không thấy lớp mình nổi bật sao?"
Mình cười lớn hơn nhưng vẫn gật đầu đồng tình.
"Được rồi, công nhận là vậy. Cậu nói tiếp đi."
Rowan hắng giọng vài cái, rồi tiếp tục.
"Sau những gì xảy ra mấy ngày nay, mình có cái nhìn khác về cậu. Cậu gan dạ, mạnh mẽ, không dễ bị khuất phục, và còn rất thông minh nữa."
Mình chỉ vào mình hỏi lại.
"Thông minh à?"
Rowan gật đầu.
"Đúng vậy. Cách cậu đối phó với tụi mình rất khôn khéo, từ việc lấy kéo cắt váy đến dùng khăn và màn làm công cụ để thoát khỏi phòng học dù đang ở tầng 3. Rất táo bạo và gan dạ.
Cả đám tụi mình không ngờ tới, Gray chỉ định hù dọa cậu như mấy bạn nữ trước thôi, nhưng không ngờ lần này, tụi mình mới là những người bị dọa."
Nói rồi cậu ta cười lắc đầu. Ồ chỉ vậy thôi mà mấy cậu sợ rồi đó hả? Nếu biết chuyện trong trường cũ của mình chắc mấy cậu xỉu luôn quá. Thôi, chắc không nên nói để hù dọa cậu ấy đâu.
Mình chỉ cười hì hì, chẳng dám nói gì thêm.
Rowan cũng mỉm cười rồi quay lại tiếp tục ăn. Thấy không khí yên ắng, mình mới thử lên tiếng.
"Thật ra, cậu là người khách đầu tiên ghé nhà mình đấy."
Rowan quay sang, ngạc nhiên nhìn mình.
"Thiệt á? Sao lại vậy?"
Mình gãi đầu, cười ngượng ngùng.
"Thật ra là... mình không có bạn."
Nghe mà ngại quá, từng này tuổi rồi mà vẫn không có nổi một người bạn.
"Sao lại không? Mình tưởng cậu ở trường cũ có nhiều bạn lắm chứ?"
Mình ngập ngừng, tay siết chặt trên đầu gối, cúi mặt xuống.
"Thật ra... cậu cũng thấy đấy, tính tình của mình không được lòng mọi người, nên... thành ra..."
Nói tới đây, chẳng hiểu sao mình lại nghẹn ngào, nhưng nước mắt vẫn không chịu rơi.
Rowan thấy vậy, liền nắm chặt tay mình như một lời động viên. Mình hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh rồi tiếp tục.
"Thành ra... mình bị cô lập, kể cả thầy cô cũng không quan tâm tới mình. Gia đình cũng chẳng mấy khi để ý, nên mình sống một mình ở đây."
Mình ngước lên nhìn quanh nhà rồi nhìn thẳng vào mắt Rowan. Cậu ấy vẫn nhìn mình với ánh mắt dịu dàng, tay vẫn nắm lấy tay mình, khẽ mỉm cười.
"Chỉ là họ vẫn cho tiền mình, nhưng chưa bao giờ quan tâm hay yêu thương mình. Mình chỉ là một sự cố thôi, không là gì cả."
Rowan kéo mình vào vòng tay, một tay vuốt nhẹ lưng mình, tay còn lại xoa xoa tóc mình. Mình không đẩy cậu ấy ra, cảm nhận được hơi ấm từ cậu ấy, sự ấm áp mà mình chưa từng trải qua.
Mình tựa đầu vào vai cậu ấy, vòng tay ôm chặt lấy cậu ấy.
"Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi, có mình đây rồi."
Rowan nhẹ nhàng an ủi. Mình không nói gì, chỉ gật đầu, tận hưởng khoảnh khắc bình yên này. Sau một lúc, cậu ấy buông mình ra, lại nhẹ nhàng vuốt má mình và cười.
"Thấy chưa, mình đã nói rồi, cậu rất mạnh mẽ."
"Mạnh mẽ sao?"
"Đúng vậy. Hầu hết mọi người đều có vết thương lòng. Dù là lâu hay mới, chỉ cần nhắc lại thôi là vết thương lại nhói lên rất đau. Mà hầu hết mọi người, kể cả con trai như mình, cũng khó mà kiềm được nước mắt..."
Cậu ấy tiếp tục nói.
"Nhưng cậu thì không. Cậu rất bình tĩnh khi nhắc lại chuyện đó, kiềm chế được cảm xúc, không để nước mắt rơi. Nếu như vậy mà không mạnh mẽ thì là sao nữa?"
Mình càng cảm thấy nhói lòng hơn, không biết phải nói gì với cậu ấy về tình trạng của mình, nhưng có lẽ nói ra sẽ tốt hơn, dù sao cũng chẳng có gì phải giấu.
Mình hít một hơi sâu, nắm chặt tay cậu ấy.
"Thật ra, mình có một vấn đề mà nghĩ là sẽ nói cho cậu biết. Vì cũng chẳng có gì quan trọng để giấu ai cả."
Cậu ấy gật đầu, ánh mắt như đang chờ đợi câu tiếp theo.
Mình hít vào rồi thở ra, ngồi thẳng người và nói.
"Thật ra, không phải là mình không đau lòng hay mạnh mẽ gì đâu, chỉ là... mình... mình... không thể khóc được. Nói đúng hơn là mình không thể rơi nước mắt."
Mình vừa nói xong, cậu ấy ngẩn người, tròn mắt nhìn mình.
Thời gian như ngừng lại, chắc phải đợi một lúc nữa dòng chảy thời gian mới trở lại bình thường.
"Thật không?"
Cậu ấy hỏi, vẻ mặt ngơ ngác như một con nai vàng, nhìn mà muốn cười.
Mình cắn môi, gằng giọng vài lần rồi mới nói.
"Mình nói thật, mình bị một vấn đề, đó là cảm xúc mình bị tê liệt. Mình vẫn có thể vui, giận, buồn, thậm chí tủi thân như mọi người, nhưng mình không thể khóc được dù có bị thương."
Cổ họng mình như bị ai đó bóp nghẹt, ngực mình đau nhói nhưng nước mắt vẫn không thể rơi.
"Mình có thể đau lòng đến cực độ, nhưng nước mắt thì không rơi được. Mình đã đi khám bác sĩ rồi, nhưng vẫn chưa chữa trị được. Chỉ có uống thuốc điều trị qua từng ngày thôi."
Rowan nhìn mình, ánh mắt đầy thương xót.
Nhìn vào đó, lòng mình hơi nhói, cảm giác như cậu ấy muốn chia sẻ phần nào nỗi đau của mình. Dù chỉ là một chút thôi, nhưng mình cảm thấy như được an ủi.
Mình nhìn Rowan, đợi một phản ứng từ cậu ấy, nhưng cậu ấy chỉ im lặng nhìn mình, như đang suy nghĩ gì đó. Mình nhẹ lay để cậu ấy phản ứng.
"Này, cậu sao vậy?"
Lần này, cậu ấy ngước nhìn mình rồi đột nhiên kéo mình vào vòng tay cậu ấy, giọng run run.
"Mình xin lỗi. Mình không nên nói vậy khi chưa hiểu rõ những gì cậu đã trải qua. Mình cảm thấy hổ thẹn quá."
Mình khẽ cười, vỗ nhẹ lưng cậu ấy.
"Không sao đâu, mình không để ý đâu. Cậu đừng ngại gì cả. Mọi người cũng chẳng biết gì về tình trạng của mình, họ toàn bảo mình là đồ máu lạnh, là quái vật này nọ, chứ chẳng ai khen mình mạnh mẽ như cậu đâu. Vậy nên không có gì đâu."
Cậu ấy siết chặt vòng tay hơn, mình cũng không nỡ buông ra, người cậu ấy thật ấm áp, mà tận hưởng thêm cũng chẳng có gì sai.
Rowan thả lỏng tay một chút nhưng vẫn không buông mình ra. Bỗng nhiên, mình cảm nhận được một cái gì đó mềm mềm chạm vào trán mình.
Chết tiệt là môi của cậu ấy! Cái quái gì vậy? Sao lại hôn trán mình?
Mình với cậu ấy thân đến mức nào đâu, có nên đánh cậu ấy một trận không? Nhưng mà nãy giờ đã cho ôm rồi, giờ hôn trán có một cái thì cũng không quá đáng nhỉ? Mình phải làm sao đây? Mẹ ơi, cứu con!
Mình vừa bối rối, vừa thấy tim đập thình thịch, không biết phải làm gì.
" Không sao đâu, đối với mình cậu không phải là quái vật đâu cậu là một cô gái thôi, cậu là duy nhất"
Duy nhất gì cơ? Con gái duy nhất trong lớp hay cô gái lạ nhất???
Mình chỉ ngơ ngác gật đầu thôi chứ cũng không biết nói gì nữa.
Ăn xong, Rowan giành rửa với mình còn làm nước ép cho mình uống nữa, cậu ta y như đang chăm sóc mình vậy đó. Xong việc, mình tiễn cậu ấy ra về, cậu ấy còn hẹn mai sẽ lại đón mình đi học, vẫy tay xong cậu ấy rời đi, mình quay lại nhà với nhịp tim còn đập bình bịch, cảm giác này khác quá.
Lần đầu tiên có người lắng nghe mình, có người an ủi và...cũng là lần đầu tiên mình được một bạn nam hôn đó. Dù chỉ là hôn trán thôi nhưng tim mình như sắp nhảy ra ngoài rồi nè
Làm sao đây? Đấm đá thì mình có kinh nghiệm, chứ còn việc này mình làm gì có kế sách ứng phó nào. huhu
Nội tâm Rowan
Không ngờ lại thu thập được thông tin thú vị vượt qua ngoài kế hoạch của mình. Phải gọi cho Gray thôi, sắp có chuyện vui rồi đây.
Mình lấy điện thoạt bấm số gọi cho Gray, được hai hồi chuông thì bên kia bắt máy
" Halo, bạn hiền"
"[ Đệch mẹ, cậu biến đi đâu vậy ?]" Cậu ta gắt gỏng khó chịu
" Thôi nào, đừng hung dữ với mình chứ. Mình đi thu hoạch thông tin thôi mà"
"[ Thông tin đếch gì?]" Cậu ta thắc mắc nhưng vẫn khó chịu
" Tối nay gặp nhau ở Haider Bar đi, có chuyện vui đây"
Cậu ta ừ một tiếng rồi tắt máy luôn, thật thô lỗ. HaHa à cậu thú vị như cái tên của cậu vậy đó.
Mình thật sự đã không khống chế được cảm xúc khi nghe được câu chuyện của HaHa, cậu ấy có một sức hút nào đó thôi thúc mình tìm hiểu, thôi thúc mình chạm vào và làm mình khao khát trái tim của cậu ấy.
Mình nhất định sẽ có được cậu ấy từ trái tim lẫn cơ thể giống như cách mình có được trái tim và cơ thể của chị cậu ấy vậy Fiona Ravenscroft.