Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 7



Chương 7: Kế hoạch

Nội tâm Gray:

Ánh đèn vàng nhạt trong Haider Bar đổ bóng với nhiều hình thù kỳ quái. Khói thuốc bay lơ lửng trên không, hòa vào mùi rượu đặc trưng. Mình và Rowan ngồi ở cái bàn quen thuộc như mọi lần. Chỉ khác cái là lần này, giữa chúng mình, im lặng kéo dài đến nghẹt thở

Rowan, người luôn là trung tâm ồn ào, đang ngồi đối diện mình.

Mình đã ngồi đây hơn 10 phút chỉ để quan sát Rowan, cậu ta từ lúc bước vô tới giờ không hề lên tiếng chỉ ngồi đó xoay xoay ly rượu trong tay, ánh mắt như chìm vào một nơi xa xăm nào đó.

Mình chưa bao giờ là kẻ giỏi kiên nhẫn. Cuối cùng, mình phải lên tiếng phá vỡ không khí nặng nề

" Cậu thật sự thích HaHa?"

Mình hỏi, giọng cố giữ bình thản, dù trong lòng đang cuộn lên một sự khó chịu mơ hồ

Rowan không trả lời ngay. Cậu ta lẳng lặng nhấp một ly rượu như đang cân nhắc câu trả lời

" Cậu không thấy cô ấy thú vị sao? Cô ấy khơi dậy hứng thứ trong mình, cô ấy khiến mình muốn chinh phục cô ấy"

Mình nheo mắt

" Cậu tính biến cô ấy thành Fiona thứ hai à?"

" Không"

Rowan trả lời dứt khoác, cậu ta để ly rượu xuống rồi ngã người ra sau dựa vào ghế, tay khoanh lại

" Lần này, mình muốn cô ấy thuộc về mình. MÃI MÃI"

Mãi mãi?

Cậu ta lấy cái sự tự tin đó ở đâu vậy không biết? Cậu ta không nhận ra HaHa khác những cô gái từng đổ rạp trước cậu ta sao?

HaHa không phải Fiona, Rowan à! Cô ấy hoàn toàn khác biệt

Đã bao lần rồi, bao lần cậu ta làm khổ con gái người ta, đã bao lần rồi cậu ta gieo hy vọng cho các cô gái và khi có được thứ mình mong muốn cậu ta không thương tiếc mà bỏ rơi họ. Đôi lúc mình tự hỏi, cậu ta đã từng yêu ai thật lòng chưa?

Mình cười khẩy, nhâm nhi ly rượu

" Cậu nghĩ bản thân sẽ thành công chắc? HaHa không đơn giản như những cô gái khác đâu."

" Thì sao? Mình thích thử thách. Nếu quá đơn giản thì mình đâu có gọi cho cậu ra đây."

Mình ngừng lại nhìn Rowan đầy thắc mắc

" Vậy cậu tính làm gì?"

Rowan bắt đầu nghiêm mặt, hai tay chống lên đầu gối, giọng thấp và chắc

" Hai đứa mình cá cược đi. Ai có được HaHa trước, người thua sẽ phải chịu phạt theo ý người thắng."

Mình sững người, ngỡ ngàng:

" Ý cậu là.."

" Có được HaHa - cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!"

Tai mình như ù đi. Mình suýt bật ra một câu chửi thề ngay giữa quán.

" Thiệt luôn? "

Mình bật cười như một tên ngốc mặc cho những ánh mắt xung quanh đổ dồn về mình.

Có vẻ mình với Rowan sẽ chẳng bao giờ ngừng đấu tranh với nhau. Tranh giành, đấu trí, rồi lại quay về làm bạn, như một vòng lặp không có hồi kết. Và lần này, có lẽ ông trời lại chơi đùa cái tình bạn chết tiệt này một lần nữa rồi.

Nội tâm Hazel:

Hôm nay mọi thứ có vẻ yên bình nhỉ? Không ai nguyền rủa mình, không ai tấn công mình... thật thoải mái biết bao. Có vẻ như mình và cả lớp đang có những thay đổi tích cực, mấy lũ quỷ này cũng không còn bắt nạt mình nữa, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ với mình. 

Thật lòng mà nói, mình bắt đầu cảm thấy thích ở đây rồi đấy. Dù rằng mình vẫn chưa hòa hợp được với tên Quỷ Vương của tụi nó lắm, nhưng thôi, cứ tạm chấp nhận vậy còn hơn.

"Có ai thấy Noah đâu không?"

Airden hỏi lũ quỷ kia, giọng có vẻ gấp gáp.

David ngồi gần đó trả lời:

"Không, từ trưa đến giờ không thấy cậu ấy."

Noah mất tích sao? Cậu ấy đi đâu nhỉ? Tính Noah thì đúng là hơi lăng xăng thật, nhưng không đến nỗi trốn tiết để đi chơi.

"Có chuyện gì sao?"

Tên Quỷ Vương lên tiếng, giọng đầy uy quyền.

"À, cô Attan muốn gặp cậu ấy để hỏi một số việc thôi."

"Chắc cậu ấy lại đi kiếm Evelyn nữa rồi. Tí nữa cậu ta sẽ quay về thôi."

Airden vừa nói vừa nhai một miếng bánh ngon lành.

Evelyn? Là ai vậy nhỉ? Bạn gái Noah à?

Airden chỉ gật đầu rồi quay lại chỗ ngồi. Mình cũng chẳng để tâm lắm, nhưng ngay lúc đó, cô Attan lại bước vào lớp.

"Hazel."

Nghe thấy cô gọi, dù đang muốn ngủ, mình cũng bật dậy trả lời.

"Dạ, có em."

"Em đi xuống phòng dụng cụ để nhận vợt và cầu nha. Các bạn trong lớp ai cũng có rồi, chỉ có em là chưa có thôi."

Mình gật đầu rồi đứng dậy, đi thẳng ra khỏi lớp. Đang trên đường đến phòng dụng cụ, mình đi ngang qua sân bóng chuyền thì nghe tiếng một bạn nữ la lên.

"Làm ơn..đừng mà"

Giọng nữ ấy nghe như đang khóc. Mình tò mò bước lại gần thì phát hiện sau gốc cây to ở góc sân có bốn tên con trai cùng một cô gái.

Cô gái bị hai tên giữ chặt tay, còn hai tên còn lại thì đang lôi một ai đó về phía nhà kho. Vừa liếc nhìn, mình đã sững người – người đang bị kéo đi không ai khác chính là Noah.

Mặt mũi cậu ấy bê bết máu, những vết bầm tím lan đầy trên mặt và tay chân. Trông cậu ấy rã rời, gần như không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn cố vùng vẫy thoát khỏi tay bọn kia.

Mới nãy mình còn thở phào vì nghĩ hôm nay yên bình, không ai nguyền rủa hay tấn công mình. Nhưng có vẻ, với cung Sư Tử này thì sự yên bình vẫn là điều quá xa xỉ.

Thấy Noah có vẻ sắp gục ngã, mình không kịp nghĩ nhiều, liền nhặt lấy một cành cây gần đó rồi ném mạnh về phía bọn chúng với hy vọng gây chú ý.

Nhưng hình như mình hơi quá tay—cành cây to ấy bay thẳng vào đầu một tên đang ngồi ẩn trong góc khuất. Nãy giờ vì vị trí của hắn mà mình không để ý tới, nhưng giờ thì rõ rồi—có vẻ chính hắn mới là kẻ cầm đầu trong chuyện này.

Tên đó đứng bật dậy, mặt hằm hằm tức giận rồi hét lớn:

"Đứa nào? Ra đây mau!"

Mình không trốn. Bình thản bước ra, đứng sừng sững trước mặt hắn ta.

"Thả hai người họ ra. Ngay lập tức."

Hắn nhìn mình từ đầu đến chân, rồi bật cười khinh bỉ khi nhận ra mình là con gái.

"Chà, chỉ là một em gái mà dám lên giọng thế này à? Định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?"

Mấy tên đi cùng hắn cười hùa theo, giọng cười nham nhở đầy chế giễu.

Mình không đáp, chỉ nheo mắt lại. Thấy vậy, tên cầm đầu càng được đà lấn tới:

"Hay là cô em cũng tham gia với bọn anh cho vui? Chơi chung đi, đảm bảo vui hơn cả lên thiên đàng."

Nghe mà buồn nôn. Nụ cười của hắn bẩn thỉu không kém gì lời nói.

Lúc này, mình mới lên tiếng, giọng ngây thơ một cách cố ý:

"Muốn lên trời thật à? Vậy để mình tiễn cho một vé luôn nha."

Hắn tưởng mình đang hưởng ứng, cười khoái chí, còn đưa tay vẫy gọi như thể muốn mình lao vào lòng hắn.

"Được vậy thì còn gì bằng!"

"Vậy thì... lên trời đoàn tụ với ông bà mày đi."

Chưa dứt lời, mình lao đến tung một cú đấm thẳng mặt hắn. Hắn không kịp trở tay, ăn trọn cú đánh, ngã dúi dụi.

Ngay lập tức, mấy tên còn lại buông hai người kia ra và chạy về phía mình. Không chần chừ, mình lách người tránh nắm đấm của một tên, rồi tung cú đá gọn gàng vào đầu gối khiến hắn khuỵu xuống.

Một tên khác từ phía sau áp sát. Mình xoay người, vung cùi chỏ về sau, đánh thẳng vào ngực hắn khiến hắn lảo đảo lùi lại.

Chớp lấy cơ hội, mình nắm tay cô gái bị giữ kéo ra khỏi chỗ đó, đẩy cô ấy đứng sau lưng mình. Vẫn không quay đầu lại, mình lên tiếng:

"Chạy đi! Tìm người lớp D, gọi cứu viện! Nhanh lên!"

Cô ấy hiểu ý, quay người bỏ chạy. Mình thấy nhẹ lòng một chút.

Giờ thì trước mặt chỉ còn năm tên, mặt mày hầm hầm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

"CON KHỐN! MÀY LÀ AI? SAO DÁM XEN VÀO CHUYỆN CỦA BỌN TAO?"

Tên cầm đầu gào lên, tay lau máu ở khóe miệng.

Mình nắm chặt tay, giữ thế thủ, khẽ cười khẩy:

"Tao là mẹ mày đó."

Tên cầm đầu như bị chọc điên. Gào lên một tiếng giận dữ, hắn ra hiệu cho cả đám cùng lao vào mình.

Mình không nao núng. Vừa thấy cú đấm của hắn vung đến, mình lập tức xoay người né tránh, trượt thấp xuống và xoạt chân quét ngang. Hắn mất thăng bằng, ngã rầm xuống đất chỉ trong tích tắc.

Không để thời gian trôi qua vô ích, mình bật người dậy. Ngay lúc tên thứ hai lao tới, mình tung cú đá thẳng vào mặt hắn. Tiếng va chạm nặng nề vang lên như xé toạc bầu không khí.

Không gian trở nên đặc quánh bởi hơi thở gấp gáp và sát khí. Những kẻ còn lại không hề chùn bước. Ba tên đồng loạt áp sát, ánh mắt bốc lửa như muốn xé xác mình.

Mình lùi lại, giữ nhịp thở đều. Một tên nhào đến.

Mình nhanh chóng chộp lấy cánh tay hắn, xoay người mượn lực rồi quăng mạnh về phía hai tên đang ập tới.

Cả ba đứa va vào nhau, lăn lóc trên nền đất, loạng choạng trong hỗn loạn.

Nhưng một tên khác đã lợi dụng khoảnh khắc mình sơ ý.

Vút.

Một cây gậy bất ngờ từ phía sau vung lên, nện thẳng vào đầu mình.

Choáng váng.

Mắt mình tối sầm lại trong một khoảnh khắc, đôi chân lảo đảo. Tai ù đi vì tiếng động vang vọng không rõ ràng.

Mình đưa tay lên đầu theo phản xạ, cảm nhận được một chất lỏng âm ấm, dính bết.

Mồ hôi? Không... không phải.

Chất lỏng đó đang rỉ xuống từng giọt, nhỏ lên gò má rồi nhỏ tiếp xuống nền đất bên dưới.

Mình đưa tay quẹt ngang qua trán. Màu đỏ sẫm lấp loáng dưới ánh nắng nghiêng.

Máu.

Cơ thể mình bắt đầu rã rời, từng bước hít thở cũng trở nên khó nhọc. Gắng gượng giữ lấy chút tỉnh táo còn sót lại, mình chậm rãi quay đầu nhìn kẻ đang đứng sau.

Hắn nhìn mình bằng ánh mắt đầy khoái trá. Nụ cười cong lên méo mó như thể tận hưởng trọn vẹn cảnh tượng mình đang rơi vào tuyệt vọng.

"Mày nghĩ mày là cái thá gì mà dám chống lại tao hả?" 

Hắn gằn giọng, rồi thô bạo túm lấy tóc mình, giật mạnh để bắt mình ngẩng mặt lên.

"Tao sẽ hành mày ra bã... sẽ cho mày biết cảm giác 'lên thiên đường' là như thế nào..." 

Hắn vừa nói vừa cười nham nhở, bẩn thỉu đến ghê tởm.

Trong lúc đó, ánh mắt mình lướt về phía gốc cây – nơi Noah đang nằm. 

Cậu ấy máu me đầy mình, nước mắt trào ra không ngừng, cố lết từng chút về phía mình, ánh mắt cậu nhòe đi nhưng vẫn nhìn thẳng vào mình, đau đớn và tuyệt vọng.

"Làm... ơn... đừng... đụng vào... HaHa..." 

Giọng cậu ấy yếu đến mức gần như không còn nghe được nữa, nhưng từng chữ, từng âm, vẫn đâm thẳng vào tim mình.

Mấy tên mà mình đã hạ gục khi nãy giờ cũng đang lồm cồm đứng dậy, từng bước một tiến lại gần. Mình thở dốc. Chân tay run lên. Mọi sức lực đã bị rút cạn.

Tiêu rồi... lần này đúng là hết cách rồi...

Tên đang nắm tóc lôi xềnh xệch mình đến dưới gốc cây. Mắt mình mờ hẳn, chỉ còn thấy những hình bóng nhòe nhoẹt vây quanh – năm, sáu cái bóng lớn, dày đặc, như bầy thú vờn con mồi.

Lần đầu tiên trong đời, mình thầm ước: Nếu thật có một con quỷ trong mình như tụi nó nói... làm ơn... xuất hiện đi. Mình không muốn bị chạm vào. Không phải theo cách này...

Một tên ngồi xuống cạnh, tay hắn vươn ra, vừa chạm vào đùi mình—

"THẢ CÔ ẤY RA!"

Tiếng hét vang như sấm. Mình giật bắn người. Là giọng Gray.

Ngay sau đó, từng giọng nói khác ập tới, mạnh mẽ như những nhát búa đập vào mặt đất:

"ĐỪNG ĐỤNG VÀO CÔ ẤY!" – Rowan.

"MẤY NGƯỜI ĐỊNH LÀM GÌ BẠN TỤI TÔI HẢ?!"

"CHẾT TIỆT! CHÚNG BAY ĐIÊN RỒI SAO?"

Là họ.

Lũ quỷ của lớp D.

Họ đã đến. Họ thực sự đến rồi.

Mình không hiểu sao, chỉ biết khi nghe thấy tiếng họ, mọi lo sợ trong lòng như vỡ tan.

Một cơn nhẹ nhõm ngập tràn toàn thân, như thể vừa được kéo ra khỏi địa ngục.

Không cần phải chống chọi một mình nữa rồi...

Mình thả lỏng toàn bộ cơ thể.

Và rồi... ánh sáng cuối cùng trước mắt mình mờ đi... mình nhẹ nhàng chìm vào bóng tối.

Nội tâm Gray:

Trời ơi... người cô ấy bê bết máu...

Chúng dám đánh cô ấy ra nông nỗi này sao?

Noah cũng chẳng khá hơn là bao – toàn thân thâm tím, gục xuống một bên với gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.

Cơn giận trong lòng mình như ngọn lửa bốc cháy dữ dội, không thể dập tắt.

Bàn tay siết chặt đến trắng bệch, tim đập rầm rập trong lồng ngực như muốn vỡ tung. 

Mình thề... mình sẽ lột da, bẻ gãy từng khúc xương, nghiền nát từng tên đã dám đụng đến cô ấy.

Và kẻ đó... cái kẻ đã dám chạm tay dơ bẩn vào người cô ấy – mình sẽ giết chết hắn.

"LỚP D, ĐẢM BẢO KHÔNG MỘT ĐỨA NÀO CÒN CÓ THỂ ĐI HỌC ĐƯỢC NỮA!"

Tiếng mình vang lên như tiếng trống trận. Và tất cả, không ai bảo ai, cùng gầm lên hưởng ứng.

Ngay lập tức, lớp D lao vào như lũ sói hoang nổi điên. Một trận hỗn chiến bùng nổ.

Lòng thù hận của mình giờ đây đã vượt ngưỡng kiểm soát. 

Không suy nghĩ, không nhân nhượng, mình phóng tới tên khốn đó như một con dã thú.

Trong chớp mắt, mình đã tóm lấy cổ áo hắn, kéo giật về phía mình, rồi đấm thẳng vào mặt hắn bằng toàn bộ sức lực.

Cú đầu tiên vang lên như tiếng búa nện. Và rồi cú thứ hai, thứ ba... Mỗi cú đấm là một cơn giận được giải phóng. Máu phun ra từ miệng hắn, nhưng mình không dừng lại.

Không thể dừng lại.

Tất cả những gì mình thấy là hình ảnh HaHa nằm bất động, là máu trên người cô ấy, là nỗi đau không thể nào nuốt xuống.

Mình nghiến răng, toàn thân run lên, như thể muốn trút hết mọi cơn thịnh nộ lên kẻ trước mặt.

Hắn vùng vẫy yếu ớt, nhưng vô ích. Mình đè hắn xuống đất, ghì đầu hắn bằng một tay, tay còn lại nắm tóc hắn giật ngược, rồi đấm thêm một lần nữa, không thương tiếc.

Tiếp đó, mình đạp mạnh lên tay hắn – cái tay đã chạm vào người HaHa.

"CÁI TAY NÀY CỦA MÀY PHẢI KHÔNG? CÁI TAY CHÓ NÀY ĐÃ DÁM ĐỤNG VÀO CẬU ẤY? ĐỂ TAO BẺ GÃY NÓ CHO MÀ XEM!"

Lúc này mình không còn là chính mình nữa. Chỉ còn cơn cuồng nộ và ý định tàn sát. Mình nghiến răng, siết chặt tay hắn, chuẩn bị bẻ gãy.

Nhưng—

"CẬU BÌNH TĨNH ĐI! LO CHO HAHA TRƯỚC ĐÃ!"

Một giọng nói hét lên kéo mình trở lại với thực tại. Là Rowan.

Cậu ấy cùng Leo đang giữ chặt lấy mình, cố kéo mình ra. Mình vùng vẫy, mắt đỏ ngầu, nhưng rồi... mình nhìn thấy HaHa.

HaHa nằm đó – bất động. Mắt nhắm nghiền. Người đầy máu. Không còn cử động gì nữa.

Một nhát dao cắm thẳng vào lòng ngực mình.

Chết tiệt!

Mình đã quá đắm chìm trong cơn giận đến mức quên mất... cô ấy mới là người cần mình nhất lúc này.

Không do dự nữa, mình vùng khỏi vòng tay mọi người, lao đến bên HaHa.

Nhìn vết thương của cô ấy – cả đầu, cả người, đều loang lổ máu – tim mình như ngừng đập. Cổ họng nghẹn lại, không thể thốt nổi một lời.

"Mau đưa cậu ấy lên phòng y tế! NHANH!" – Rowan hét lên, lo lắng tột độ.

Không trả lời. Không suy nghĩ.

Mình cúi xuống, nhẹ nhàng bế HaHa lên, rồi chạy.

Chạy điên cuồng.

Chạy như thể nếu không nhanh, cô ấy sẽ biến mất.

Không còn nghe thấy tiếng ai nữa. Không biết ai đang đuổi theo sau. Không quan tâm trận chiến phía sau ra sao.

Vừa tới trước cửa phòng y tế, mình gần như lao vào.

Đặt HaHa nằm xuống giường, mình thở hổn hển, tim vẫn chưa ngừng đập mạnh.

Cô y tá nhìn thấy người cô ấy bê bết máu liền hoảng hốt, vội vã với tay lấy hộp cứu thương trên kệ tủ.

"Chuyện gì vậy? Tại sao em ấy lại ra nông nỗi này?"

"Làm ơn... hãy cứu cậu ấy... Làm ơn..."

Giọng mình khản đặc, gần như van nài, ánh mắt như khẩn thiết níu lấy hy vọng.

"Được rồi. Em ra ngoài đi. Cô sẽ lo cho em ấy."

Không để mình kịp phản ứng, cô nhanh chóng kéo màn che lại, ngăn cách mình với HaHa.

Cảm giác như có một tảng đá nặng trĩu đè lên ngực. Mình gắng hít thở thật sâu, ép bản thân giữ bình tĩnh rồi bước ra ngoài, chờ đợi trong sự bất lực.

Chưa đầy vài phút sau, Rowan và mấy người khác cõng theo Noah hớt hải chạy tới. Thấy mình, Rowan liền hỏi dồn:

"HaHa sao rồi?"

"Mình... không biết. Cô y tế đang chữa trị."

Cậu ấy vò đầu, bước tới bước lui đầy lo lắng. Không khí trở nên nặng nề, căng như dây đàn.

Bất chợt, giọng Fiona vang lên đầy tức giận từ hành lang:

"Hazel đâu?! Tại sao người con bé toàn là máu?!"

Cô lao thẳng về phía mình, theo sau là Bill – với vẻ mặt cau có, giận dữ.

"Các cậu đã làm gì Hazel? Sao để con bé ra nông nỗi đó?!"

"Cô ấy bị tụi lớp C đánh. Không phải bọn này!"

Rowan đáp trả, giọng gắt lên vì ức chế. Nhưng Bill không chịu dừng lại. Hắn bước lên, đẩy mạnh vào vai Rowan:

"Tại sao lớp C lại đánh cô ấy? Có phải liên quan tới các cậu không?!"

Tới đây thì mình không nhịn được nữa. Mình bật dậy, túm lấy cổ áo Bill, kéo hắn sát lại, gằn giọng:

"Không phải chuyện của cậu. Cút đi!"

Chỉ cần hắn nói thêm một câu thôi, mình sẽ đập cho hắn nhập viện không cần chờ ai cho phép.

Fiona lập tức kéo tay mình ra khỏi Bill, quát lớn:

"Thôi ngay!"

Mình quay sang nhìn cô ấy, ánh mắt vẫn rực lửa. Nhưng cô ấy – dù chạm phải ánh mắt đó – cũng không hề chùn bước.

"Hazel là em tôi. Tôi có quyền biết chuyện gì xảy ra với con bé."

Mình cắn chặt môi, ánh nhìn vẫn gắt gao quét qua Bill rồi mới thô bạo hất cậu ta ra.

Cố gắng hít một hơi sâu, mình ép cảm xúc quay về tĩnh lặng.

Thấy vậy, Leo bước đến, ra hiệu cho Fiona tạm ra chỗ khác nói chuyện.

Trước khi rời đi, cô ấy ném cho mình một ánh mắt sắc lạnh khiến sống lưng mình rợn lên. Giống hệt HaHa.

Hai người họ thực sự là chị em – tuy ngoại hình và phong thái khác nhau, nhưng đều có nét gì đó... đáng sợ đến lạnh người.

Mình ngồi phịch xuống ghế chờ, ôm đầu căng thẳng. Tay ướt đẫm mồ hôi. Rowan và những người khác cũng chẳng khá hơn – đi đi lại lại như thể sắp phát điên vì chờ đợi.

Cuối cùng, tiếng cửa mở ra. Tất cả lập tức đứng bật dậy.

Mình là người đầu tiên lên tiếng:

"Cậu ấy... sao rồi ạ?"

Cô y tá bước ra, giọng bình tĩnh:

"Không sao rồi. Cô đã sát trùng và băng bó các vết thương cho cả hai. Chủ yếu là vết ngoài da. Vết trên đầu cũng đã cầm máu. Giờ có thể yên tâm."

Tảng đá trong lòng mình như rơi xuống. Mình thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy... tụi em có thể vào thăm cậu ấy được không?"

"Được. Nhưng đừng làm ồn. Cứ để các em ấy nghỉ ngơi đến khi tỉnh lại."

Cả bọn đồng loạt cúi đầu cảm ơn, rồi nhẹ nhàng tiến vào phòng y tế.

Vừa nhìn thấy HaHa, tim mình như bị bóp nghẹt.

Cô ấy nằm yên, thân thể chi chít vết thương. Hình ảnh ấy đập mạnh vào lòng ngực mình, khiến tim đau thắt lại.

Nhìn sang Noah nằm bên cạnh, cậu ấy cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Không ai trong chúng mình lên tiếng, cả đám chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt dõi theo hai người đang nằm bất động.

Mình định ngồi xuống cạnh giường HaHa, nhưng Rowan đã nhanh chân hơn, chiếm mất chỗ.

Chỉ liếc cậu ta một cái, mình vòng qua phía bên kia, kéo ghế ngồi xuống.

Vừa đặt người vào ghế, mình suýt bật ra một câu chửi thề — Rowan đang nắm tay HaHa.

Nhìn cách cậu ta khẽ vuốt ve từng ngón tay cô ấy, mình chỉ muốn lao tới bẻ gãy tay hắn ngay lập tức.

Cảm nhận được ánh nhìn sắc lạnh từ phía mình, Rowan cũng liếc lại, ánh mắt không hề e dè, ngược lại còn đầy ẩn ý như khiêu khích.

Mình cắn chặt răng, đang định mở miệng thì ánh mắt bất chợt chuyển hướng — Leo.

Cậu ta đứng cạnh đầu giường từ nãy, và giờ cũng đang nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bị nắm chặt ấy. Trong đôi mắt cậu ta thoáng lên vẻ khó chịu rõ rệt.

"HaHa đang nghỉ ngơi đấy, cậu vuốt vuốt làm gì? Cậu ấy không thích bị đụng chạm đâu."

Leo nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy cảnh cáo.

Tuy vậy, thứ cậu nhận lại chỉ là một cái liếc sắc lẹm từ Rowan.

Không nói gì thêm, Leo quay mặt đi, giống như không muốn nhìn thấy cảnh đó thêm một giây nào nữa.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu mình loé lên một suy nghĩ. Chẳng lẽ... Leo cũng thích HaHa?

Chưa kịp đào sâu thêm thì tay HaHa khẽ động.

Mình và Rowan đồng loạt bật dậy, mắt không rời khỏi cô ấy. HaHa khẽ mở mắt, vẻ mặt hơi ngơ ngác.

Đôi mắt đảo quanh căn phòng, như thể cố nhớ xem mình đang ở đâu.

"...Mình đang ở đâu vậy?" 

 Câu nói nhỏ nhẹ vang lên, khiến khoé môi mình bất giác cong lên. Không hiểu sao, chỉ cần cô ấy tỉnh lại, nói ra câu nào là mình liền thấy nhẹ nhõm.

Cô ấy đúng là kiểu người... chỉ cần một cái chau mày cũng có thể khiến mình lo, mà chỉ một câu nói bâng quơ cũng có thể khiến mình vui cả buổi.

Rowan lúc này đưa tay vuốt tóc HaHa, hành động thân mật khiến mình không khỏi nhíu mày.

Cảm giác khó chịu trào lên như nước bị đun sôi.

"Cậu đang ở phòng y tế. Còn đau chỗ nào không?" 

Rowan hỏi, giọng dịu dàng đến lạ, như thể đang dỗ một đứa trẻ.

HaHa không trả lời ngay, chỉ đảo mắt một vòng nhìn từ Rowan sang mình, rồi đến những người còn lại đang đứng quanh giường.

Mình dám cá cô ấy sẽ hỏi " tại sao tụi mình lại ở đây?"

Chắc 100% luôn.

Mình thầm đếm ngược trong đầu. Ba... hai... một...

"Mình chỉ hơi đau đầu thôi... mà... sao các cậu lại ở đây?"

Bingo.

Mình khẽ quay đi, tay đưa lên bóp mũi để nén tiếng cười.

Biết ngay mà. Cô ấy đúng là không giống ai – tỉnh lại sau một trận đòn nhừ tử, điều đầu tiên cô ấy quan tâm không phải bản thân, mà lại là... tụi mình làm gì ở đây.

Một câu hỏi khiến người ta vừa buồn cười vừa thấy thương.

Giá như... không có cái tên tóc đỏ kia ngồi đó, có lẽ mình đã thấy vui hơn gấp bội.

Mình khẽ hắng giọng, quay lại nhìn HaHa.

Lúc này Rowan đang đỡ cô ấy ngồi dậy, Leo thì nhanh tay kê thêm gối sau lưng để cô tựa vào.

Mình bắt gặp khoảnh khắc Leo nhìn HaHa — ánh nhìn không giống một người bạn bình thường chút nào.

Mắt mình hơi nheo lại. Không phải chứ... Không chỉ một, mà là hai người?

Chuyện này... bắt đầu thú vị rồi đây.

Lẽ ra mình nên đi cùng cô ấy... Ít nhất, nếu có mình ở đó, HaHa đã không thành ra như thế này.

Mình phải làm gì đó, không thể cứ ngồi yên mãi.

"Lần sau đừng liều mạng như vậy nữa. Lỡ tụi mình đến không kịp thì sao hả?" 

Mình gằn giọng, không giấu được sự lo lắng.

Nghe vậy, HaHa bĩu môi:

"Sao mà được? Cậu nhìn Noah đi... Cậu ấy thành ra như vậy rồi, sao mình có thể bỏ đi được chứ?"

Mình chống tay lên hông, bực bội nói:

"Thì cậu có thể chạy về gọi tụi mình mà."

Y như mình đoán, HaHa phản bác ngay:

"Thì mình đã nhờ Evelyn chạy về báo với mấy cậu rồi còn gì."

Mình bật lại ngay:

"Lỡ tụi mình không kịp thì sao? Lỡ Evelyn sợ quá ngất giữa đường thì sao? Hoặc tệ hơn là bọn mình chẳng biết gì hết thì sao?"

Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi mà tim mình đã co thắt lại.

Nếu thật sự có chuyện, người đầu tiên mình trách sẽ không phải ai khác ngoài chính bản thân.

HaHa im lặng. Ánh mắt cô ấy dịu xuống, như đang ngẫm lại lời mình vừa nói.

"Nhưng... lúc đó, thật sự mình chỉ nghĩ đến việc cứu Noah. Mình không kịp suy nghĩ nhiều..."

Mình thở dài. Cô ấy lúc nào cũng như vậy — không hề biết nghĩ cho bản thân trước khi lo cho người khác. Rốt cuộc HaHa đã trải qua những gì, để trở thành người như bây giờ?

Cứng đầu, bướng bỉnh, liều lĩnh — đó chính là HaHa. 

Mình bất lực, nhắm mắt lại, tay xoa thái dương như muốn trút cạn sự mệt mỏi trong đầu.

Nếu nói thêm cũng vô ích, thì chỉ còn cách áp đặt thôi.

"Vậy từ nay, đi đâu cũng phải đi với một người. Không bao giờ được hành động một mình nữa. Ít nhất còn có người đi báo tin nếu có chuyện."

HaHa còn chưa kịp phản ứng thì Rowan đã chen vào:

"Gray nói đúng đấy. Với cái tính của cậu thì nên đi cùng tụi mình cho chắc."

HaHa bĩu môi phản đối:

"Mình đâu phải con nít, mình lo được mà."

Mình bật tặc lưỡi, chen ngang:

"Cậu nhìn cậu bây giờ đi, lo được đến mức này à? Bữa nay mới có năm tên mà đã thế này rồi..."

Mình hít sâu một hơi, cố nén hình ảnh máu me lúc nãy khỏi đầu, rồi nói tiếp:

"Lỡ mai mốt có mười, hai mươi tên thì sao? Cậu nghĩ mình có thể đánh lại hết à?"

HaHa cắn môi, im lặng nhìn mình. Dường như cô ấy cũng hiểu ra phần nào.

Mình không phủ nhận, HaHa có khả năng đánh nhau không thua gì con trai. 

Nhưng dẫu sao, cô ấy vẫn là con gái. Không phải lần nào cũng có thể may mắn như hôm nay.

"Được rồi, quyết vậy đi." – Mình dứt khoát rồi quay sang phía đám bạn – "Để mình và Rowan ở lại đây, các cậu về lớp trước đi."

Không ai phản đối. Mọi người chỉ gật đầu, vẫy tay tạm biệt HaHa rồi lặng lẽ quay đi. Trong khoảnh khắc đó, mình nhận ra... có vẻ như cả lớp đang dần mở lòng với cô ấy.

Và mình hình như cũng vậy.

Ánh mắt mình bất chợt chạm vào ánh mắt của Rowan. Cậu ta cũng đang nhìn mình.

Lòng mình thoáng một câu hỏi lửng lơ: Cậu ta có đang dần thay đổi như mình không?

Nhưng ngay lập tức, mình lắc đầu. 

Mình quên mất. Tên này không có trái tim. Nhớ lại vụ cá cược tối qua, lòng mình chỉ thấy chán nản.

Nếu HaHa biết sự thật, với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ đập nát sọ hai đứa mình không chừng.

Mình liếc nhìn HaHa, bỗng nhớ ra một chuyện nên tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Cả hai người — HaHa và Rowan — đều quay sang nhìn mình khó hiểu.

"Sao thế?" – HaHa hỏi.

Mình ho nhẹ vài tiếng, rồi nghiêm túc hỏi:

"Cậu có siêu năng lực gì à? Lần nào mình thấy cậu cũng đánh nhau với mấy tên con trai, mà không có vẻ gì là yếu thế hết?"

HaHa bật cười trước câu hỏi thẳng thừng của mình.

Mình cau mày. Cái gì buồn cười vậy? Mình hỏi nghiêm túc mà.

Thấy vẻ mặt không hài lòng của mình, HaHa ngừng cười, trả lời:

"Thì hai cậu biết mà, mình sống một mình nên có đi học võ để phòng thân thôi."

Phòng thân? Với kiểu ra đòn như muốn tiễn người ta về quê nội thế kia?

"Phòng thân cái gì chứ. Nhìn cách cậu đánh như sắp giết người đến nơi." 

HaHa im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó. Ánh mắt cô ấy bỗng tránh né.

"Thật mà... mình chỉ học phòng thân thôi. Với lại, mình hay coi phim võ thuật rồi học theo nữa..."

Rõ ràng cô ấy đang giấu điều gì đó, nhưng mình không tiện hỏi thêm. Chỉ gật đầu cho qua.

Thấy mình gật đầu, HaHa khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mình cũng không muốn làm phiền lúc cô ấy đang nghỉ ngơi, nên đứng dậy đi mua đồ ăn và nước.

Dù không yên tâm khi để Rowan ở lại một mình với HaHa, nhưng giờ không còn lựa chọn nào khác.

Mình cũng không thể bắt cậu ta đi mua đồ thay mình được... Chỉ mong tên đó đừng tranh thủ làm trò gì thôi.