Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 60



Chương 60: Tham quan trường đại học.

Nội tâm Hazel:

"Được rồi, các em giữ trật tự nào. Hôm nay chúng ta sẽ bàn về chuyến tham quan đến Vermillion Crown University."

Giọng thầy Marco vang lên rõ ràng giữa lớp. Cả đám lập tức im phăng phắc như có ai bấm nút tắt tiếng đồng loạt. Mình quay sang hỏi Leo nhỏ giọng:

"Vermillion Crown University là trường nào vậy? Tụi mình đến đó để làm gì?"

Leo nheo mắt, quay sang giải thích như một cuốn cẩm nang học đường di động:

"Trường đó là đại học lớn thứ hai cả nước đấy. Mỗi năm, họ sẽ kết hợp với các trường cấp ba như tụi mình tổ chức chuyến tham quan cho học sinh lớp 12. Nếu thấy điểm số đủ, cảm thấy môi trường học phù hợp, thì có thể cân nhắc đăng ký thi vào."

Mình gật gù ra vẻ đã hiểu, nhưng vẫn tò mò hỏi tiếp:

"Thế cậu có định thi vào đó không?"

Leo đáp ngay, không cần suy nghĩ:

"Không. Trường đó không có ngành mình chọn. Còn cậu thì sao? Đã chọn được trường nào chưa?"

Câu hỏi ấy khiến một cơn lo lắng bất ngờ trào lên trong lòng mình. Mình liếc nhanh ra sau — nơi hai cái tên rắc rối nhất cuộc đời đang ngồi — rồi mới quay lại trả lời nhỏ:

"Cậu cũng từng nghe Gray nói rồi mà, mình định đi du học. Nhưng... cậu nghĩ coi, với cái tình trạng hiện giờ của mình, liệu có yên ổn mà đi được không?"

Leo khẽ cười, gật đầu một cách... đầy châm chọc:

"Chuẩn. Mình đảm bảo luôn, chỉ cần cậu điền tên một trường nào đó ở nước ngoài vào tờ nguyện vọng, cậu sẽ tan biến khỏi hành tinh này ngay lập tức."

Nghe Leo nói mà sống lưng mình lạnh toát. Không phải vì sợ... mà vì nghe quá đúng.

"Được rồi, bây giờ thầy sẽ phát tờ cam kết cho các em. Về nhà nhớ đưa cho người giám hộ ký vào nhé. Ai không có chữ ký sẽ không được tham gia đâu đấy."

Thầy Marco vừa dứt lời, đã bắt đầu chuyền xuống một xấp giấy dày cộp. Tụi mình truyền tay nhau phát cho từng người. Vừa nhận được tờ giấy, mình đã thở dài rồi than thở với Leo:

"Vậy là mình phải về gặp bố rồi... Mình lười về nhà ghê."

Leo quay sang, nhướn mày:

"Sao thế?"

Mình chép miệng:

"Vì mình biết kiểu gì bố cũng sẽ hỏi mình tính thi vào trường nào... mà mình thì không thể thản nhiên trả lời là một trường đại học ở tận... Iceland được."

Nghe vậy, Leo quay phắt sang, mắt tròn như sắp rớt ra ngoài:

"Cậu tính đi học bên Iceland á?!"

Mình gật đầu, rồi giải thích:

"Thật ra là bố gợi ý cho mình vào Aurvangr School of Economics and Financial Leadership, hay còn gọi ngắn gọn là Học viện Kinh tế Aurvangr ấy. Nhưng mà... mình vẫn chưa quyết định."

Leo huýt sáo khe khẽ, rồi trầm trồ ngay:

"Nghe tên thôi là thấy mùi quý tộc ngút trời rồi đó. Gia đình cậu đúng là đỉnh thiệt."

Mình phì cười, rồi lắc đầu:

"Nhưng mà mình không hứng thú với kinh tế đâu. Mình thích học về văn hóa, thế giới, hoặc du lịch gì đó hơn. Mình thích khám phá, không phải kiểu ngồi lì trong văn phòng, ôm máy tính suốt ngày."

Leo gật gù hiểu ý, rồi quay đi. Không hỏi thêm gì nữa — nhưng mình biết cậu ấy đang suy nghĩ điều gì đó.

.....

Về đến nhà, mình chưa kịp thay đồng phục thì đã thấy bố ngồi sẵn trong phòng khách, tay cầm ly trà, dáng vẻ vẫn y như mọi khi — nghiêm nghị, chỉn chu, và đầy khí chất của một người không bao giờ để cảm xúc bộc lộ trên gương mặt.

Mình bước chậm đến, tờ cam kết nhăn nhúm trong tay, chẳng hiểu vì lo lắng hay chỉ đơn giản là không biết nên mở lời ra sao.

Bố ngước lên, ánh mắt lướt qua mình một cái, rồi đặt ly trà xuống bàn:

"Có chuyện gì?"

Mình chìa tờ giấy ra, cố gắng giữ giọng bình thường:

"Thầy chủ nhiệm phát tờ cam kết cho chuyến tham quan trường đại học. Phải có chữ ký của người giám hộ..."

Bố nhận lấy, mắt lướt nhanh dòng chữ trên giấy. Im lặng vài giây, rồi bất ngờ hỏi:

"Con định nộp hồ sơ vào trường nào?"

Câu hỏi mà mình biết thế nào cũng sẽ đến. Nhưng vẫn không thể chuẩn bị đủ để đối mặt.

Mình cúi đầu, khẽ đáp:

"Con... vẫn đang suy nghĩ."

Bố không nói gì, chỉ đặt bút xuống bàn, tay đan lại trước mặt:

"Aurvangr vẫn là một lựa chọn tốt. Ngành Kinh tế bên đó mạnh. Tương lai sẽ dễ định hướng. Nếu con đã nói muốn du học, thì nên đi theo con đường có tương lai rõ ràng."

Mình ngẩng lên, nhìn thẳng vào ông:

"Nhưng con... không thích kinh tế. Con muốn học về văn hóa, xã hội, hay ngành du lịch. Con thích tìm hiểu thế giới, đi đây đó, khám phá, chứ không muốn ngồi gò mình vào những con số suốt bốn năm đại học."

Ánh mắt bố hơi nhíu lại. Không giận dữ, nhưng đủ để mình thấy được lớp băng lạnh đang trượt qua không khí giữa hai người.

"Con nói như thể con đã đủ trải nghiệm để biết thứ gì phù hợp với mình."

"Không phải là con biết hết. Nhưng ít nhất con biết mình không phù hợp với chiếc khuôn mà bố đã sắp sẵn."

Căn phòng lại rơi vào im lặng. Bố nhìn mình rất lâu — ánh mắt vừa nghiêm khắc, vừa sâu thẳm. Nhưng sau cùng, ông chỉ khẽ thở dài, cầm lấy tờ giấy, và ký tên.

Đẩy lại về phía mình, ông nói:

"Đi tham quan đi. Rồi về, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

Mình gật đầu, ôm tờ giấy vào ngực, tay nắm chặt, nhưng trong lòng lại đầy mâu thuẫn. Mình biết, chuyện này... mới chỉ bắt đầu.

Mình vừa xoay lưng định đi khỏi thì giọng bố lại vang lên, trầm ổn nhưng không cho phép cãi lại:

"Đứng lại."

Mình khựng lại như phản xạ, quay người chậm rãi như một tội phạm bị gọi lên thẩm vấn. Bố vẫn ngồi yên, ánh mắt sắc bén như thể đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu.

"Mối quan hệ giữa con và... Rowan, tiến triển đến đâu rồi?"

Má ơi. Gì nữa vậy trời?! Bố bị ám ảnh với Rowan à?

Tim mình lỡ nhịp một phát. Tai còn ù ù vì bất ngờ. Còn mặt thì chắc chắn đang chuyển sang mọi sắc độ.

"Ơ... bố... bọn con chỉ là bạn thôi. Ý là... có thân, nhưng không có gì... nghiêm túc hết. Con chưa nghĩ đến..."

Bố không gật, cũng không lắc. Chỉ bình thản nói tiếp, giọng vẫn giữ nguyên một tông điềm nhiên:

"Cậu ấy là người có năng lực, gia cảnh tốt, định hướng rõ ràng. Nếu mối quan hệ tiến triển tích cực con có thể đi du học cùng cậu ấy."

Mình đứng đơ ra như tượng đá.

"...Dạ?"

Bố tiếp lời, không chút do dự:

"Tất nhiên, với điều kiện con có kết quả học tập đủ tốt và lựa chọn trường phù hợp. Đi cùng một người có khả năng bảo vệ và định hướng sẽ an toàn hơn."

An toàn hơn?!

Có phải đang nói chuyện tình cảm hay đang sắp xếp liên minh chính trị vậy hả bố?!

"Con... con chưa từng nghĩ đến chuyện đó..."

Bố nhìn mình thêm một giây — không phải nghi ngờ, mà giống như đang cân nhắc tính logic của cảm xúc con gái mình vậy.

"Vậy thì nên bắt đầu nghĩ đi. Vì sau này, dù con có đi đâu, chọn ai đồng hành cùng mình cũng là một phần của lựa chọn cuộc đời."

Trời đất ơi, nghe xong mà muốn ngồi xuống bàn... điền đơn kết hôn luôn cho rồi.

Mình lí nhí:

"...Dạ, con hiểu rồi."

Bố gật đầu, rồi quay lại cầm ly trà như thể vừa xong một cuộc họp nội bộ cấp cao.

Còn mình?

Mình vừa bước nhanh về phòng vừa tự hỏi:

Đi học còn chưa xong mà sao nghe như sắp... cưới chồng đến nơi vậy trời?!

.....

Thời gian chớp mắt trôi nhanh đến ngày đi tham quan, không khí trong trường đúng nghĩa náo nhiệt như lễ hội. Học sinh các lớp túm tụm lại, hành lý gọn gàng, balo đeo sau lưng, tóc tai vuốt gọn và outfit "đi học nhưng phải có tâm hồn đi chơi".

Cả đám tụi mình tập trung đứng ngay sảnh chính, háo hức chờ đoàn xe đến rước. Và tất nhiên, lớp A cũng có mặt, đứng túm tụm một bên, vừa nhìn tụi mình vừa phóng ánh mắt sắc lẹm như tia laser. Mỗi lần ánh mắt đó lia qua, không khí lại lạnh thêm một độ.

Cứ như mình đang đóng "Cuộc chiến ngầm - phiên bản cấp ba".

Mình thì đứng giữa Gray và Rowan, hai cái tên đỉnh cấp vũ trụ trong bảng xếp hạng visual của trường, căng thẳng một cách tự nhiên.

Mặt mình hất lên tận trần nhà, đúng kiểu:

"Ừ thì mấy người nhìn đi, mình đang đứng với hai người mà mấy cậu mơ cũng không chạm được."

Fan hâm mộ của Gray và Rowan – đa phần là học sinh nữ bên lớp A và vài lớp khác – liếc mình như muốn bóp nát chiếc balo LV hàng fake đang đeo trên vai mình.

Cứ nhìn đi mấy cưng. Nhìn nữa cũng không chen vô được đâu.

Gray thì vẫn ung dung lướt điện thoại, còn Rowan thì quay sang hỏi nhẹ nhàng:

"Cậu đem theo đồ ăn vặt chưa?"

"Đồ ăn vặt á?" – mình chớp mắt.

"Mình nhớ cậu mà đói trên xe là dễ nổi khùng lắm." – Rowan nháy mắt trêu.

Gray không ngẩng đầu nhưng vẫn thêm một câu nhẹ như lướt gió:

"Mà không sao. Mình đem theo hai thanh socola... dự phòng cho tình huống khẩn cấp."

"Hai thanh socola sao mà đủ cứu đói mình đây."

" Cậu ráng chịu khó đi, tới nơi mình mua nguyên cửa hàng tiện lợi cho cậu luôn."

Mình lại cười. Ôiiii sao mà mình không thể phản bác lại những câu nói dụ dỗ đậm chất mùi tiền như này chứ.

Tụi nó lại làm mình mềm lòng nữa rồi. Bực thiệt.

Nhưng mà cái trường này đúng là... thiên vị ra mặt luôn.

Rõ ràng có 4 lớp 12, mà chỉ chuẩn bị có 3 chiếc xe. Không hiểu là tính cho tụi mình ngồi lên nhau như sushi hay sao.

Thầy Marco bước ra, gãi đầu đầy ngại ngùng như thể vừa bốc thăm trúng phần giới thiệu sản phẩm lỗi:

"À... vì số lượng xe có hạn nên các lớp sẽ phải chia nhóm đi chung nha. Không thể tách riêng lớp nào cả."

Cả sảnh rì rào bất mãn như một bầy ong vỡ tổ. Mình thì lập tức liếc sang Noah, tính bàn kế hoạch chuyển sang xe lớp B để đi với cậu ấy và Evelyn cho "dễ thở".

Nhưng chưa kịp nhúc nhích, một cánh tay đã nhẹ nhàng mà vô cùng dứt khoát nhấc bổng mình từ phía sau. Không cần nhìn cũng biết cái sức mạnh cục súc kèm gió lạnh đó là của ai.

"Đi đâu vậy?"

Gray hỏi, vẫn rất nhẹ nhàng... như một nốt trầm chết người trong bản giao hưởng căng não.

"Mình định—"

"Không định nữa."

Cậu ta cắt ngang, dắt mình đi như dắt mèo nhà đi tiêm, lôi thẳng về hướng xe số 1 – xe của lớp A.

"Gray! Cậu không thể cứ—" – Mình vùng vằng, nhưng chẳng ăn thua.

Rowan, Etan, Alan, và Leo thì đã leo lên xe trước từ bao giờ, còn ngoái cổ lại nhìn tụi mình như kiểu đang xem phim hành động phần mở đầu.

Tên này tính tạo nguyên buổi mở hội trên xe hay gì đây? Đẩy mình vô ổ sư tử thế này là sao?!

Mấy đứa còn lại trong lớp thì chia nhau tản qua xe của các lớp B và C, mỗi người một góc – tản quân chiến lược. Còn mình?

Mình bị kéo ngồi giữa một đám trai đẹp ngời ngời, mà xung quanh là toàn bộ fan club khó ưa của lớp A đang nhìn mình bằng ánh mắt muốn cào nát áo đồng phục mình ra từng sợi chỉ.

Vừa bước lên xe, mình có cảm giác như vừa lọt vào chiến trường – toàn bộ ánh mắt trong xe đồng loạt quay lại, sắc lẹm như dao, kéo, kim, chỉ... nói chung là đủ loại vũ khí đang chĩa thẳng vào người mình. Dĩ nhiên, không thể thiếu ánh nhìn sát khí của người bạn thân chí cốt – Minta.

Mình hít sâu, bấm bụng lặng lẽ đi về phía hàng ghế sau. Nhưng vừa lướt qua Minta thì cô nàng đã lên tiếng, giọng móc méo không thể lẫn vào đâu được:

"Ôi trời, nhìn xem ai kia kìa. Cô nàng bắt cá hai tay giờ lại ngồi chung xe với tụi mình đó!"

Mình lập tức quay đầu, không kém phần châm chọc, ngoảnh lại nói với Alan:

"Alan, cậu xuống xin thầy Marco cái chậu nước đi. Có con cá bảy màu lạc vào xe nè, không thả nó về chậu sớm là nó chết khô mất bây giờ."

Ngay lập tức, Minta trừng mắt lườm mình một cái bén như dao cạo. Nhưng mình chẳng vừa – đáp lại bằng ánh nhìn thách thức, hất tóc một cái đầy khí chất, rồi thản nhiên khoác tay Gray và Rowan đi thẳng về chỗ ngồi.

Đám bạn thân thì cười ầm lên trước cái màn "bắt nạt" đầy phong thái của mình. Nhưng rồi...

Vừa đi ngang qua chị Fiona.

Ánh mắt của chị ấy quét tới chỉ trong tích tắc – vậy mà đủ khiến mình tắt đài toàn phần. Tất cả sự kiêu ngạo, ngang ngược ban nãy tan biến sạch như chưa từng tồn tại.

Chết tiệt.

Mình quên mất... chị Fiona cũng có mặt ở đây.

Gray ngồi sát bên phải, gác tay lên ghế sau mình như thể khẳng định chủ quyền. Rowan thì bên trái, dúi vào tay mình gói snack "cho khỏi cáu".

Etan phía sau cười khẩy nhỏ nhỏ:

"Tính năng bảo vệ 24/7 kích hoạt."

Mình ngồi im, mặt cười như không, lòng thì gào thét như bị lôi vào chương trình truyền hình thực tế không kịch bản.

Ai đó cứu mình với. Mình chỉ muốn lên một cái xe bình thường với mấy người bình thường thôi mà. Chứ không phải cái xe hạng thương gia... full căng thẳng thế này!

Trên chuyến đi, bọn mình thì thầm to nhỏ, vừa ăn bánh vừa cười đùa rôm rả. Cứ tưởng sẽ được yên thân, ai ngờ Minta vẫn còn cay cú chuyện lúc nãy nên lại lên tiếng châm chọc:

"Không hiểu mấy người đó sao cứ phải đi chung với lớp mình nữa nhỉ? Thật là phiền phức."

Michael ngồi kế bên liền hùa theo:

"Chắc là muốn ké chút đẳng cấp của lớp A thôi mà. Dù sao thì lớp ai đó cũng có vài lý lịch... không được trong sạch cho lắm."

Một vài tiếng cười khẽ vang lên từ đám lớp A như thể đang phụ họa, công nhận cái trò mèo mà cặp đôi kia vừa bày ra. Mình vẫn giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp:

"Đúng là cậu đẳng cấp thật đó Minta. Không phải ai cũng có thể mang vẻ đẹp 'đàn ông giả gái' như cậu đâu."

Không để Minta kịp phản ứng, mình quay sang Michael, mỉm cười nói tiếp:

"Còn cậu thì đúng là đẳng cấp level max luôn đó, Michael. Mình cá là trong cái trường này, chẳng mấy ai tự hào nổi vì... chỉ còn một bên trứng giống cậu đâu."

Cả đám bạn mình lập tức bật cười sặc sụa, còn Minta với Michael thì mặt đen như đáy nồi. Tưởng móc mỉa là mình im à? Nhắm không nói lại thì đừng kiếm chuyện.

Michael nghiến răng ken két, bật dậy khỏi ghế, đôi mắt lườm thẳng vào mình, giận đến mức cổ nổi gân xanh.

"Mày vừa nói cái gì đó, con nhỏ kia? Muốn đánh nhau luôn trên xe phải không?"

Mình giả vờ hoảng hốt, tay vẫn cầm miếng bánh, ngã nhẹ ra sau như thể đang lo lắng lắm:

"Ơ... ơ đừng có vận động mạnh quá nha, lỡ rớt mất cái trứng còn lại là tuyệt hậu luôn đó."

Một tràng cười khoái chí bật ra từ lũ bạn xung quanh. Âm thanh như những tiếng vỗ tay phụ họa cho cú đánh chí mạng.

Còn mình? Vẫn ung dung nhấm nháp nốt miếng bánh trong tay, mắt không quên nhướn lên thách thức Michael, như thể đang bảo: Dám thử không?

Rowan ngồi cạnh ôm bụng cười nghiêng ngả, vừa lau nước mắt vừa quay sang mình:

"Chắc mình phải ghi lại mấy câu này của cậu mới được. Để dành xài mỗi khi cần đấu võ miệng với ai đó!"

Gray cũng hùa theo, khóe môi cong lên đầy khoái chí, giọng cười vẫn chưa dứt:

"Không đùa đâu, lời của cậu còn sắc bén hơn cả dao mổ nữa đấy."

Ngay lúc ấy, thầy chủ nhiệm lớp A đứng phía trên ngoái đầu lại, giọng nghiêm khắc nhưng vẫn kèm chút bất lực:

"Mấy em lớp D! Trật tự một chút! Xe đang chạy, đừng gây gổ rồi lại lăn quay ra đấy!"

Tài xế xe cũng phụ họa bằng giọng ồm ồm từ buồng lái:

"Đánh nhau thì xuống xe đánh, đừng lắc lư trên này, xe tui không có bảo hiểm đánh ghen đâu à nha!"

Cả xe lại được phen cười rộ lên lần nữa, trừ Michael – lúc này mặt đã đen sì sì, đứng chết trân tại chỗ như tượng đá, không biết vì tức, vì nhục hay vì... hết lời để đáp.

Còn mình? Vẫn thong thả phủi vụn bánh trên váy, mắt liếc nhẹ sang Michael, thầm nghĩ: Tưởng chơi móc mỉa là nghề của mày hả? Nhầm người rồi.

Nhưng rồi—bụp.

Giọng chị Fiona vang lên như búa giáng xuống không khí đang sục sôi:

"Đủ hết chưa? Mau im hết đi."

Một thoáng tĩnh lặng đến rợn người. Như thể ai đó vừa nhấn nút "tắt tiếng" toàn bộ xe.

Mình lập tức ngậm miệng, ngồi thẳng lưng như học sinh gương mẫu, Michael cũng cứng đờ người, mặt tím ngắt vì bị cắt ngang lúc đang bốc hỏa, đành lầm lũi quay lại chỗ ngồi trong tức tối.

Chị Fiona không cần quát thêm lần hai, bởi chỉ với ánh mắt ấy thôi cũng đủ khiến cả xe chùn bước.

Mình liếc nhẹ sang hai bên, cả hai như chẳng hề bị ảnh hưởng gì. Rowan vẫn vừa nhai bánh vừa hí hửng kể lại đoạn "trứng tuyệt hậu" cho Alan nghe ở hàng ghế sau, còn Gray thì... điềm nhiên rót thêm trà vào ly như thể cái áp suất ban nãy chưa từng tồn tại.

Thật ra, mình cũng muốn giả vờ bình thản như họ, nhưng không hiểu sao vẫn phải cắn môi cố nhịn cười. Lời mình nói đâu có gì sai – chỉ là sự thật được gói trong chút muối, thêm tí tiêu và... một cái bẫy tự ái ngọt ngào.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại, tiếng thắng kêu "két" một cái rõ dài rồi im bặt. Cả xe khẽ rung lên như một lời thông báo không cần nói: Chúng ta đã tới.

Mình vừa bước xuống khỏi xe, đôi chân còn chưa kịp duỗi thẳng thì ánh mắt đã lập tức bị choáng ngợp bởi khung cảnh phía trước. Miệng mình gần như tự động há hốc ra, không thể tin vào những gì đang thấy.

Trước mắt là khuôn viên rộng lớn đến mức tưởng chừng như không có điểm kết thúc. Những tòa nhà cao tầng trắng sáng, kiến trúc vừa hiện đại vừa trang nhã, xếp hàng như một dãy lâu đài công nghệ.

Cây xanh được cắt tỉa gọn gàng, đường đi lát đá sạch bong bóng loáng, đâu đó còn thấy tiếng nước chảy róc rách từ những đài phun nước uốn cong quanh sân.

Trường đại học xếp thứ hai cả nước – không hổ danh. Phải nói là đỉnh của chóp, đỉnh theo đúng cả nghĩa đen lẫn bóng.

Mình không kiềm được mà quay sang Etan, giọng vẫn còn ngỡ ngàng:

"Trời đất ơi... chỗ này nhìn như phim Hàn Quốc ấy..."

Etan cũng đang nghển cổ nhìn lên, mắt long lanh:

"Không biết mình có bị từ chối nhập học nếu lỡ tỏ tình với một sinh viên năm ba không nhỉ?"

Gray ở phía sau khẽ nhếch môi:

"Chưa vào đã muốn bị đuổi. Lớp D đúng là không bao giờ làm mình thất vọng."

Mình bật cười, nhưng vẫn không rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt. Bỗng dưng, trong lòng dâng lên một cảm giác gì đó rất lạ – vừa háo hức, vừa choáng ngợp, lại có chút gì đó như đang đứng trước một cánh cửa hoàn toàn mới.

Và cũng có một linh cảm mơ hồ: Tụi mình đến đây, chắc chắn không chỉ để tham quan đơn thuần đâu.

Sau vài phút ổn định đội hình, các lớp bắt đầu được chia nhóm để tham quan khuôn viên trường. Không biết ai đó nghĩ ra ý tưởng "xếp theo giới tính" rồi đồng loạt nhất trí đẩy mình lên đầu hàng với lý do nghe vô lý nhưng... thuyết phục không tưởng:

"Cho nữ lên đầu đi, để đại diện lớp mình thể hiện sự tôn trọng phụ nữ!"

Thế là mình bị đẩy lên vị trí "tiên phong" mà không kịp phản kháng. Phía sau mình là Gray – gương mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt cứ như đang cười nhạo, và Rowan thì hí hửng như sắp được đi chơi công viên nước.

Đúng lúc đó, một anh sinh viên cao ráo, tóc hơi nâu sáng, mặc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng gọn gàng bước tới gần tụi mình. Anh ấy nở nụ cười thân thiện, giọng nói trầm ấm vang lên như thể từ radio phát thanh học đường:

"Xin chào các bạn, mình là Jackson – sinh viên năm ba khoa Công nghệ. Hôm nay mình sẽ là người hướng dẫn lớp các bạn trong buổi tham quan khuôn viên trường."

Mấy đứa lớp mình đồng loạt "ồ" lên nhẹ nhẹ. Không biết do ngạc nhiên vì Jackson đẹp trai, hay vì... hiếm có người đủ dũng cảm đứng ra dẫn dắt lớp D.

Jackson vẫn giữ thái độ rất lịch thiệp, ánh mắt dừng lại một giây nơi mình – có lẽ vì mình đang ở đầu hàng. Anh gật đầu chào nhẹ rồi đưa tay ra tính bắt tay với mình.

"Bạn nữ duy nhất, đúng không? Rất hân hạnh được đồng hành cùng bạn hôm nay."

Mình chưa kịp phản ứng thì Gray ở phía sau đã đưa tay ra trước, bắt lấy tay anh ấy, giọng hơi lạnh lùng.

" Em là lớp trưởng. Nếu muốn bắt tay thì tay em hợp lý này."

Mình nheo mắt nhìn cậu ta đầy khó hiểu.

Điểm đến đầu tiên trong buổi tham quan là thư viện chính của trường – một tòa nhà ba tầng được thiết kế như thể bước ra từ một bộ phim viễn tưởng. Trần nhà vòm cao vút, ánh sáng dịu dàng rọi xuống hàng kệ sách kéo dài tận chân trời.

Không khí nơi đây mang một mùi hương rất đặc trưng: mùi giấy cũ xen lẫn mùi gỗ bóng và chút lạnh của máy điều hòa – thơm và bình yên một cách kỳ lạ.

Jackson dừng lại trước cửa, xoay người giới thiệu:

"Đây là thư viện trung tâm – nơi các bạn sẽ tìm được mọi loại tài liệu học thuật, nghiên cứu, kể cả sách cổ và bản viết tay hiếm gặp. Không chỉ học sinh đại học mà cả giảng viên cũng thường xuyên lui tới đây."

Tụi mình được phép tản ra xem sách trong khu vực tầng một. Mình đang loay hoay giữa một dãy sách về tâm lý học và công nghệ trí tuệ nhân tạo thì một giọng nam khẽ vang lên sau lưng.

"Miệng lưỡi của cậu đúng là không thể xem thường."

Mình ngẩng lên. Trước mặt là Mark, cậu ta giả vờ lật xem một cuốn sách, mắt không thèm nhìn mình nhưng miệng thì vẫn nhả chữ đều đều.

Mình hỏi lại, giọng đủ nhỏ để chỉ hai đứa nghe được:

"Lại muốn gì nữa đây?"

Mark thản nhiên đáp:

"Mình thật sự khâm phục bộ óc của cậu. Sau vụ của Bill, 'người ở trên' rất hài lòng."

Mình nheo mắt, nghi hoặc.

"Bill? Cậu đang nói cái gì vậy?"

Mark khẽ cười, như thể đang giảng bài cho một đứa ngốc.

"Thật ra, Bill cũng giống cậu—một con cờ. Nhưng khác cậu ở chỗ, cậu ta không hề biết điều đó. Cậu ta hành xử quá ngu ngốc nên đã bị loại. Và kết quả ấy, người ở trên rất ưng ý."

Một làn lạnh chạy dọc sống lưng mình.

"Ý cậu là... bọn họ biết về cái bẫy mà Bill giăng ra cho mình?"

Mark gật đầu, mắt liếc quanh như đang đề phòng điều gì đó, rồi tiếp:

"Vì vậy hôm đó mình mới cảnh báo cậu cẩn thận. Bill vốn còn giá trị, nhưng lại dám đụng vào con hậu. Nên đành bị thí thôi."

Mình choáng váng toàn tập. Nhưng một điều chợt loé lên khiến mình hỏi vội:

"Khoan đã... chuyện học bổng của Aiden—nó có liên quan đến cái hệ thống đó không? Hay chỉ là trùng hợp?"

Mark khép cuốn sách lại, nhếch mép cười.

"Cậu thông minh thật đấy, Hazel. Trong cái trò chơi này, không có gì là trùng hợp cả. Và để mình tiết lộ cho cậu một bí mật—"

Cậu ta ghé sát tai mình, thì thầm:

"Người ban đầu được chỉ định nhận học bổng của Aiden... chính là Bill."

Mình chết lặng. Chết tiệt thật! Mọi thứ đang vượt xa khỏi tầm kiểm soát rồi. Trước khi quay đi, Mark nói thêm một câu như ném lại một hòn đá xuống mặt hồ đang yên.

"Giờ thì học bổng đó đang bỏ trống. Nếu cậu tiếp tục thể hiện tốt, có khi người ở trên sẽ trao lại nó cho Aiden cũng nên."

Mắt mình mở to hết cỡ. Cái hệ thống chết tiệt ấy đang vận hành cả ngôi trường này như một ván cờ, và bọn họ—ẩn trong bóng tối—lạnh lùng sắp đặt từng nước đi, từng số phận để mua vui cho mình.

Rốt cuộc, họ là ai mà có thể thao túng mọi thứ đến vậy?

Các người giỏi lắm. Nhưng cứ chờ đấy—nếu để tôi biết được các người là ai, tôi sẽ bẻ nát từng đốt xương một. Từng người.