Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 61





Chương 61: Cuộc chiến ngầm

Nội tâm Hazel:

Mình phải tính toán thật cẩn thận trước khi hành động. Người mà mình sắp đối đầu... không phải dạng tầm thường. Họ ẩn mình trong bóng tối, còn mình thì lại đứng giữa ánh sáng.

Mọi hành động, từng cái nhíu mày hay bước chân của mình – họ đều biết. Thậm chí, cả những gì sẽ xảy ra tiếp theo với mình... có lẽ họ cũng đã lường trước.

Nhưng trước mắt, mình cần phải giải quyết chuyện của Aiden đã.

Đang mải chìm trong suy nghĩ thì một giọng gọi quen thuộc vang lên, kéo mình trở lại thực tại.

"HaHa!"

Là Liam.

Cậu ta đang chạy về phía mình với nụ cười rạng rỡ như sắp bắn pháo bông đến nơi. Vừa đến gần, mình đã hỏi ngay:

"Có chuyện gì mà cậu vui dữ vậy?"

Không nói không rằng, Liam dúi vào tay mình một tập tài liệu, ra hiệu mình mở ra. Dù còn ngơ ngác, mình vẫn làm theo... và ngay khi mắt chạm vào trang đầu tiên, tim mình như ngừng đập trong một nhịp.

Dòng chữ in hoa nổi bật cùng biểu tượng vương miện vàng lấp lánh của Vermillion Crown University hiện ra trước mắt:

THƯ MỜI TRAO HỌC BỔNG ĐẶC BIỆT – VERMILLION CROWN UNIVERSITY

Mình chết sững. Ngước lên nhìn Liam, rồi lại nhìn tập hồ sơ trong tay, giọng run run:

"Cái này... thật sao? Thật sự là thật à?"

Liam cười tươi như hoa nở:

"Thật đó, HaHa! Họ sẽ tài trợ học bổng toàn phần cho mình – miễn là mình đồng ý chơi bóng cho trường."

Ngay lập tức, cả hai hét toáng lên, không kìm nổi sự phấn khích. Mình và Liam ôm chầm lấy nhau, như thể vừa chiến thắng một trận chung kết thế giới.

"Cậu giỏi quá Liam! Mình tự hào về cậu lắm luôn đó!"

Liam siết chặt vòng tay, giọng chân thành:

"Không... mình mới là người phải cảm ơn. Tất cả là nhờ cậu. Cậu luôn ở bên mình, HaHa."

Giữa cái ôm xúc động ấy, bỗng nhiên mình cảm thấy như có gì đó đang... đè chặt xuống. Một lực ép lạ lùng, mỗi lúc một chặt hơn. Mình ngước lên khỏi ngực Liam, rồi trợn mắt sững sờ.

Cả một bầy quỷ – đúng nghĩa đen – đang bu lại, ôm siết lấy cả hai đứa như thể định... vắt kiệt hơi thở bọn mình!

Mình cố gằn giọng giữa cơn nghẹt thở, lết được một câu đe dọa nghe không còn mấy oai phong:

"Mẹ kiếp... các cậu tính ủ mưu sát hại ngôi sao tương lai đấy à?!"

Lũ quỷ không đáp. Chúng chỉ cười phá lên khoái chí, như thể đang xem một màn xiếc hấp dẫn nhất trần đời.

Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh băng vang lên, âm lượng không lớn nhưng đủ để mọi cột sống trong bán kính mười mét phải đóng băng tại chỗ:

"Mau. Buông. Ra. Ngay."

Không cần nhìn cũng biết – cái giọng lạnh lẽo ấy, chỉ có thể thuộc về một người.

Quỷ Vương – Gray.

Công tắc sinh tồn như bị bật lên theo bản năng – cả đám lập tức buông nhau ra, nhanh đến mức cứ như ai đó vừa hét "cháy nhà!". Nụ cười cũng tắt ngấm. Không gian bỗng chốc im phăng phắc. Mình còn kịp liếc thấy Sebastian nuốt khan, còn Airden thì lúng túng lau mồ hôi trán... dù thời tiết đang lạnh đến nỗi hơi thở còn bốc khói.

Gray bước tới. Từng bước chân đều đặn, nặng nề như tiếng gõ mở đầu cho một phiên xét xử. Ánh mắt cậu ấy đảo quanh một lượt – lạnh, sắc và không để sót một ai. Như một giám ngục đang kiểm tra trật tự trại giam.

Rồi cậu ấy dừng lại trước Liam, ánh nhìn lướt từ đầu đến chân trước khi hỏi, giọng bình thản nhưng không dễ xem thường:

"Có chuyện gì mà cả đám lại ôm chặt HaHa như thế?"

Liam khựng người trong tích tắc, rồi nuốt nước bọt, cố giữ giọng bình tĩnh:

"Mình... nhận được học bổng của Vermillion Crown University. Nên tụi mình chỉ... ăn mừng một chút thôi. Không có gì nghiêm trọng cả."

Gray lặng im vài giây. Rồi cậu gật đầu nhẹ, môi khẽ cong lên thành một nụ cười hiếm hoi – không phải kiểu lạnh lùng thường thấy, mà là một nụ cười thật sự... tự hào.

"Tốt lắm, Liam. Cậu làm rất tốt. Mình rất hãnh diện về cậu."

Gray đặt tay lên vai Liam – một cái chạm vừa đủ trọng lượng để khiến cả đám thở phào, như được tuyên bố trắng án. Không khí trong khu vực lập tức dịu xuống, nhẹ hơn cả gió đầu thu.

Những đứa xung quanh bắt đầu tản ra, đứa thì đi tìm chỗ ngồi, đứa giả vờ bận gì đó, cố tránh gây thêm chú ý.

Mình buông tay khỏi ngực, thở một hơi nhẹ như trút cả tảng đá vừa đè lên ngực.

Ánh mắt mình vô tình bắt gặp Aiden – cậu đang đứng cách đó không xa, mắt dừng lại trên tập tài liệu học bổng trong tay Liam. Aiden cười tươi rói, nụ cười đúng chuẩn "chúc mừng từ đáy lòng" mà ai nhìn vào cũng nghĩ cậu đang thật sự vui mừng cho bạn.

Nhưng mình biết rõ – đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy, Aiden đang kìm nén tất cả những cảm xúc hỗn loạn nhất trong lòng mình.

Cậu ấy không nói một lời, nhưng trong mắt... là cả một khoảng lặng chẳng ai chạm vào được.

Ngay khi mình vừa xoay người bước đi, ánh mắt vô tình chạm phải một bóng người quen thuộc – Mark.

Cậu ta đang đứng cách đó không xa, dựa hờ vào lan can, ánh nhìn lạnh lẽo dán chặt lên mình. Rồi ánh mắt ấy lại chuyển sang phía Aiden, lướt một nhịp chậm, trước khi quay trở lại ghim chặt vào mắt mình.

Mark khẽ nhếch môi – một nụ cười nửa miệng, đầy ẩn ý. Không cần nói lời nào, mình cũng hiểu rõ cái thông điệp ngầm mà cậu ta đang truyền đi.

"Mình biết."

Biết về Aiden. Về mối liên kết giữa mình và cậu ấy. Và có lẽ, cả về điều mà mình đang âm thầm cố giấu.

Chưa kịp phản ứng, Mark đã quay đi, bước về chỗ ngồi của lớp A với dáng vẻ hờ hững như chưa từng có cuộc chạm mặt. Nhưng cái nhìn ấy, cái cười ấy – vẫn như vết dao mảnh lạnh lẽo cứa nhẹ vào tâm trí.

Hắn đang cảnh báo. Hoặc thách thức. Hoặc cả hai.

Tiếng Gray vang lên ngay sau lưng, kéo mình ra khỏi vùng xoáy suy nghĩ:

"Cậu không định vào chỗ ngồi à? Đứng đây hoài làm gì?"

Mình khẽ gật đầu, không nói gì, lặng lẽ bước về phía hàng ghế lớp mình, chen vào giữa hai người quen thuộc – Rowan và Gray.

Chỗ ngồi thường ngày, vẫn là mình giữa hai cái tên nổi bật nhất của lớp D. Nhưng lần này, tâm trí mình không hề yên ổn như mọi khi.

Suốt cả buổi, thầy cô thay nhau phát biểu trên khán đài, tiếng micro vang đều, nhưng mình chẳng nghe lọt được câu nào. Mắt nhìn về phía trước, nhưng đầu thì quay cuồng bởi hàng trăm suy nghĩ chồng chéo.

Làm sao để đối phó với hệ thống? Làm sao để giành lại học bổng cho Aiden – hoặc ít nhất, là cho cậu ấy một cơ hội khác?

Từng câu hỏi như những mũi kim châm vào não, thúc mình phải hành động – nhưng cũng đồng thời đẩy mình vào thế bế tắc.

Mình không thể để Aiden bị hệ thống nuốt chửng. Không thể để cậu ấy trở thành một "Bill" tiếp theo.

Không thể.

Mọi thứ kết thúc trong tiếng vỗ tay vang vọng khắp khán đài. Mình cũng vỗ theo như một cái máy – chỉ là phản xạ hưởng ứng, chứ thật lòng chẳng nhớ nổi thầy cô vừa nói những gì. Đầu óc mình cứ quay mòng mòng bởi đủ loại suy nghĩ.

Khi buổi lễ tan, mọi người bắt đầu tản ra, bước nhanh về phía cửa rồi theo sự hướng dẫn của các anh chị sinh viên mà đi thẳng xuống căn tin. Chỉ có mình là vẫn lững thững phía sau, như thể hai chân không muốn bước tiếp còn đầu thì kẹt trong một mê cung rối rắm.

Có lẽ nét mặt mình đã để lộ rõ điều đó, nên Rowan nhẹ nhàng đặt tay lên đầu mình, xoa một cái dịu dàng rồi hỏi bằng giọng trầm ấm:

"Cậu sao thế, HaHa? Nãy giờ mình thấy cậu như người mất hồn vậy. Có chuyện gì à?"

Mình cắn nhẹ môi, nhìn cậu ấy. Hàng ngàn suy nghĩ chen chúc trong đầu muốn được nói ra, muốn trút hết lên bờ vai đang sẵn lòng kia. Nhưng rồi, tất cả chỉ nghẹn lại nơi cổ họng.

Mình cúi đầu, nhỏ giọng lảng tránh:

"Không có gì đâu... chắc chỉ là mình... hết năng lượng rồi."

Rowan cau mày nhẹ, rõ ràng không tin. Cậu ấy không nói, chỉ nhìn mình chăm chú thêm một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi tiếp:

"Thật không? Mình cảm giác cậu đang trăn trở điều gì đó... khá lớn."

Mình ngước lên. Đôi mắt của Rowan vẫn như mọi khi – ấm áp, chân thành và chẳng bao giờ ép buộc. Chính vì thế, mình mới khẽ thì thầm:

"Mình... thấy chạnh lòng vì Aiden. Mình biết cậu ấy vui cho Liam thật mà, vui vì bạn mình có cơ hội, có tương lai. Nhưng... mình vẫn cảm nhận được Aiden đang buồn. Một nỗi buồn cố kìm nén, không nói ra."

Rowan lặng đi vài giây, rồi gật đầu như thể cậu cũng hiểu rất rõ điều mình đang nói.

"Vậy là... đây chính là lý do khiến mặt cậu như vậy suốt nãy giờ à?"

Mình khẽ gật đầu.

Rowan thở ra một hơi dài, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai mình, giọng đều và đầy cảm thông:

"HaHa à... cậu là một học sinh bình thường, là một cô gái bình thường – không phải siêu anh hùng, cũng không phải ai đó có quyền năng thay đổi hết mọi chuyện. Cậu không cần gánh mọi điều nặng nề trên vai mình đâu."

Cậu ấy đưa mắt nhìn về phía Aiden – người vẫn đang im lặng giữa dòng người – rồi quay lại nhìn mình:

"Mỗi người đều có chướng ngại riêng trên con đường của họ. Aiden cũng vậy. Có thể việc này là thử thách cậu ấy buộc phải đối mặt – không phải để đánh gục, mà để giúp cậu ấy học cách bước qua, để trưởng thành hơn nhờ chính vết thương đó."

Rowan dừng một chút, rồi nói chậm rãi:

"Cậu ấy không phải kiểu người dễ gục ngã chỉ vì một lần lỡ bước đâu. Aiden mạnh mẽ hơn vẻ ngoài của cậu ấy nhiều lắm. Vậy nên, cậu có thể lo, nhưng đừng quá lo. Đôi khi, để người mình quan tâm tự vượt qua cũng là một cách tin tưởng."

Lời của Rowan tuy dịu dàng, nhưng lại mang một sức nặng lạ lùng – như một sợi dây nhẹ nhàng kéo mình ra khỏi mớ rối ren trong đầu. Mỗi chữ cậu ấy nói ra đều như tháo gỡ từng nút thắt, làm dịu đi những gợn sóng lo lắng âm ỉ.

Rowan mỉm cười – một nụ cười không quá rực rỡ, nhưng lại đủ để khiến người ta cảm thấy an tâm. Mình cũng khẽ đáp lại bằng một nụ cười thật lòng, nhẹ hơn, thoải mái hơn – không còn miễn cưỡng như ban nãy nữa.

Rowan vòng tay khoác lên vai mình, giọng phấn chấn như thể muốn xua tan nốt chút âm khí còn sót lại:

"Được rồi. Nếu tâm trạng ổn rồi thì đi ăn thôi! Chứ để cậu đói thêm chút nữa là kiểu gì cũng có án mạng—mà thủ phạm là cậu, còn nạn nhân là người ngồi gần nhất."

Mình bật cười, đánh nhẹ vào tay cậu ấy một cái, cố giữ vẻ nghiêm nghị mà không thành:

"Nếu mình mà ăn thịt người thật thì... cậu sẽ là món đầu tiên đấy, Rowan."

Rowan không hề nao núng. Trái lại, còn nghiêng đầu, nháy mắt đầy khiêu khích:

"Vậy thì trước khi bị ăn thịt... hãy cho mình được hôn cậu thật lâu. Ít nhất cũng để chết trong hạnh phúc chứ nhỉ?"

Mặt mình nóng bừng trong tích tắc. Môi mím chặt, cố nuốt nụ cười đang dâng trào lên má, nhưng vô ích – vì lúc đó, Rowan đã bật cười tươi như nắng sớm, như thể vừa biết chắc mình sẽ "dính chiêu" như mọi lần.

Và đúng là... mình lại dính chiêu rồi.

Mình đỏ mặt quay đi còn Rowan thì cười khoái chí, tay xoa đầu mình rồi cùng nhau thẳng đến căn tin.

Nhờ có Rowan, mình mới nhẹ nhõm lại được. Không khí trong lòng như vừa được mở cửa cho ánh nắng tràn vào – ấm, dịu và đủ để mình bật cười thật sự sau khi gồng mình. Ăn uống cũng thấy ngon lành hơn hẳn, như thể vị giác được khởi động lại.

Cả đám lớp mình tụ lại một góc trong căn tin, tiếng cười nói rôm rả vang vọng cả một khu.

Chúng mình nói chuyện như phá chợ, nhưng chẳng ai phàn nàn – có lẽ vì năng lượng tích cực của lớp D luôn có khả năng cuốn người ta theo mà không cưỡng lại được.

Mọi thứ đang trôi qua suôn sẻ cho đến khi... mình bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh của Gray. Cậu ta ngồi đối diện, ánh mắt không rời khỏi Rowan – người vừa mới gắp một miếng thức ăn đặt vào dĩa của mình, với gương mặt đầy thách thức như muốn hét to:

"Cứ thử cản mình xem."

Không chịu để thua, Gray lập tức gắp một chiếc đùi gà căng bóng, thơm nức, đặt ngay trước mặt mình, giọng bình thản nhưng lồng vào một tầng kiêu ngạo không giấu giếm:

"HaHa, cậu ăn đi. Mình nhớ cậu thích đùi gà nhất mà."

Cả đám như bị ai đó bấm nút pause. Không khí bỗng đứng khựng lại trong vài giây. Mình thì ngơ ra như bị lỗi kết nối, trong đầu bay đầy dấu chấm hỏi to đùng.

Nhưng tất nhiên, Rowan cũng đâu vừa. Cậu ấy lập tức gắp ngay một miếng sườn nướng bóng loáng, thơm phức, cẩn thận đặt vào dĩa mình:

"HaHa à, mình nhớ cậu cũng thích ăn sườn lắm mà. Ăn nhiều vào nha."

Không quên tặng thêm một nụ cười tỏa nắng – dịu dàng, nhưng ánh mắt lại rõ ràng đang... ném găng thách đấu về phía Gray.

Gray không nhường. Lại nhanh tay lấy từ khay một chai nước cam ép lạnh, loại to nhất, đặt trước mặt mình như một đòn phản công:

"Cậu thích nước ép cam mà. Uống nhiều vào, cho bổ sung vitamin C."

Rowan vẫn không mất bình tĩnh. Cậu nhẹ nhàng chụp lấy chai nước, vặn nắp ra giùm, rồi đẩy về phía mình, giọng ngọt như đường phèn:

"Mình mở sẵn rồi đó. Cậu có thể uống bất cứ lúc nào."

Không khí giữa hai người này... như sắp bốc cháy. Những nụ cười lịch thiệp nhưng ánh mắt lại như đang đấu kiếm. Mỗi miếng đồ ăn đặt xuống như một quân cờ được thí để chiếm thế chủ động.

Còn mấy đứa bạn mình? Đứa nào đứa nấy há hốc miệng, ngưng ăn, dán mắt vào màn "drama tình cảm gián tiếp qua thức ăn" này như đang xem tập mới nhất của một bộ phim cẩu huyết – gay cấn đến từng chi tiết nhỏ.

Riêng mình thì...

Ngồi chính giữa hai luồng khí cạnh tranh ngùn ngụt, tay cầm muỗng mà lòng chỉ muốn... úp cả khay cơm vào đầu cả hai người kia.

Mình chỉ muốn ăn bữa cơm yên bình thôi mà. Mình nhìn đống đồ ăn rồi ngước lên nhìn hai người đang đấu tranh ngầm, rồi nhìn lại đống thức ăn trên dĩa.

Mình chịu hết nổi rồi. Đang đói mà cũng không được yên thân – hai người kia cứ như đang thi đấu Olympic xem ai đút được mình béo trước.

Mình hít một hơi thật sâu, cố nuốt cục tức đang trào lên cổ họng, đồng thời kiềm lại bản năng muốn úp hết dĩa đồ ăn lên đầu hai cái tên "trẻ con khổng lồ" đang kế bên và đối diện.

Từ tốn – nhưng vô cùng dứt khoát – mình đứng dậy, ghế kêu "cạch" một tiếng rõ to như đánh dấu sự kiên nhẫn chính thức... chạm giới hạn.

"Hai cậu..."

Mình gằn giọng, mắt quét qua cả Gray lẫn Rowan đang còn giữ nguyên tư thế đút đồ ăn.

"Có để cho mình ăn uống yên ổn không vậy? Ăn thôi mà cũng phải hơn thua nhau nữa, hai cậu là con nít hả?"

Không đợi ai trả lời, mình đẩy ghế, bước thẳng về phía bàn bên cạnh, chen vào giữa Leo và Noah đang ngồi ăn rất chi là hòa bình, không gây chiến, không cạnh tranh đút thức ăn.

Ngồi xuống, mình còn quay đầu lại, ánh mắt cảnh cáo sắc như dao:

"Mình sẽ ngồi đây ăn. Nếu hai cậu còn dám làm phiền, thì đừng trách mình không nể tình. Mình xử cả hai đó."

Nói rồi, mình quay mặt đi, tập trung chiến đấu với phần ăn trong dĩa, coi như không hề tồn tại hai gương mặt đang đơ như tượng đá ở bàn phía sau.

Không khí xung quanh bỗng im phăng phắc như thể có ai vừa nhấn nút "tắt tiếng tập thể". Những cái muỗng đang định đưa lên miệng cũng khựng lại một giây, rồi lập tức... cắm mặt ăn tiếp, như thể sợ sẽ bị "xử đẹp" tiếp theo nếu dám hó hé cười.

Leo thì khẽ nghiêng người lại gần, thì thầm bằng giọng nén cười:

"Chà... tội thật. Gray với Rowan lần đầu tiên bị cho ra rìa luôn kìa."

Noah cũng nháy mắt:

"Ừ, có vẻ như danh hiệu vũ khí hủy diệt vừa được HaHa nâng cấp lên... bạo chúa bàn ăn rồi."

Còn mình? Mình vẫn ăn, gắp sườn, uống nước cam – không quan tâm. Vì một bữa cơm yên ổn đáng giá hơn cả hai trận "đại chiến tình cảm" cộng lại.

Nhưng mà... nhìn thái độ của hai người họ, mình không khỏi đặt ra một câu hỏi đầy nghi hoặc trong đầu: có khi nào hai người này... bàn nhau thay phiên xuất hiện để làm rối loạn tâm trí mình không vậy?

Chứ nói thiệt, không lẽ trùng hợp đến vậy? Hôm nay Gray hôn mình, y như rằng hôm sau Rowan cũng tìm đến... hôn cho bằng được.

Cứ như là hai đứa đang chơi một ván cờ mà mình là quân tốt bị đẩy tới lui, không thương tiếc.

Nghĩ kỹ lại mà xem—chỉ cần một người vừa "đặt cọc" môi lên mình xong, thì hôm sau người kia kiểu gì cũng đến "thu hồi tài sản", như thể không muốn bị bỏ dở phần ăn giữa chừng vậy đó.

Còn mình? Mình là cái gì trong trò chơi tình cảm này? Một chiếc... buffet cảm xúc miễn phí chắc?

Trời ơi, cái gì mà hơn thua nhau từng cái hôn, từng cái chạm, từng phút giây gần gũi... Mình sống trong phim Hàn nào mà không hay luôn vậy?

Thôi xong, bữa ăn này của mình hết ngon rồi.

Sau một ngày dài tham quan từ giảng đường đến thư viện, từ phòng lab hiện đại đến khu sinh hoạt ngoại khóa rộng lớn như sân bay, tụi mình ai nấy đều mỏi rã rời. Mặt đứa nào cũng phơi nắng đỏ hồng, chân thì muốn rụng ra từng đoạn.

Tiếng còi xe vang lên báo hiệu giờ tập trung chuẩn bị về. Đám học sinh rục rịch xếp hàng theo từng lớp, ai nấy vừa mệt vừa hào hứng vì sắp được ngồi xe máy lạnh ngủ một giấc thẳng cẳng.

Mình thì... chẳng buồn hào hứng gì. Vì chỉ cần liếc sang là thấy ngay hai ánh mắt đang dán vào mình từ xa – Rowan đầy tha thiết, và Gray thì lạnh như băng – nhưng mang khí thế "cấm được phản kháng".

Rowan bước tới trước, nắm nhẹ tay áo mình, giọng vừa năn nỉ vừa dỗ dành:

"HaHa, về chung xe đi. Mình ngồi cùng như hồi sáng được mà, ha?"

Chưa kịp trả lời, thì Gray đã xuất hiện từ phía sau như một cơn gió băng, giọng không lớn nhưng rõ ràng mang sắc lệnh:

"Đi xe lớp A."

Mình đứng yên vài giây, mặt không cảm xúc. Rồi đột ngột xoay người, dứt khoát bước thẳng về phía xe của lớp B, nơi Noah, Sebastian, Liam, Aiden đang vẫy gọi rôm rả như đang tuyển thành viên cho đội dã ngoại. Và đương nhiên có một người mà mình không ưa lắm, Alex.

Không quay đầu lại, mình vừa đi vừa dằn giọng:

"Mình ngồi xe lớp B. Hai cậu về lại xe lớp A đi."

Rowan gọi với theo, giọng có chút sốc lẫn hụt hẫng:

"Cậu giận mình à?! Hay là... tại Gray?!"

Còn Gray thì đã rảo bước đuổi theo, nắm lấy cổ tay mình, ánh mắt không giấu được cơn bực.

"Đừng có làm bậy. Nếu cậu không chịu đi, mình sẽ bế cậu lên như hồi sáng."

Mình khựng lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Gray, chậm rãi – nhưng đủ sức đe dọa khiến nhiệt độ không khí tụt vài độ:

"Cậu thử làm xem, cậu đừng quên lời hứa của cậu, rằng sẽ không được vượt qua giới hạn của mình."

Gray tròn mắt. Một thoáng khựng người. Đôi môi mím chặt còn ánh mắt thì rõ ràng ghi: "Tính sổ sau."

Không còn lựa chọn, Gray đành thở hắt ra đầy bức bối rồi quay người bước nhanh về phía xe lớp A – nơi Rowan vẫn còn đang chờ.

Mình nhếch môi cười một cái nho nhỏ, rồi trèo lên xe lớp B, ngồi lọt thỏm giữa đám bạn như vừa chiến thắng một trận chiến tâm lý không lời.

Sebastian vỗ vai:

"Ghê đó HaHa. Cả Gray mà cậu cũng trị được."

Noah thì cười nghiêng ngả:

"Ủa, tụi mình vừa tuyển được một thành viên hoàng gia hạng S đấy hả?"

Còn Aiden chỉ im lặng nhìn mình một cái – rồi cười thật khẽ. Dịu dàng và có chút gì đó... khó nói.

Đi chung xe với lớp B đúng là quyết định sáng suốt nhất trong ngày.

Khác hẳn với không khí lạnh tanh kiểu "thượng lưu lãnh đạm" của lớp A, lớp của Evelyn đúng là một mảnh đất màu mỡ để giải tỏa năng lượng.

Ai nấy đều hào hứng, sôi nổi, không phân biệt ai là lớp nào – chỉ cần cười đủ lớn, ăn đủ nhanh, và tung hứng mặn mòi là lập tức được nhận vào "tộc".

Mình ngồi cạnh Liam, và không hiểu vì sao hai đứa lại như... rò đúng tần số nhiều chuyện. Mới lên xe chưa tới 5 phút mà đã khua môi múa mép như thể đang thu podcast "Drama học đường và những cú bẻ lái không tưởng".

"Ê ê, HaHa, cậu có nghĩ là cái chị MC trên sân lúc nãy cười hơi quá không? Cười kiểu... robot điều khiển bằng sóng não á."

"Không, mình nghĩ là chị đó bị ép smile quá liều, mà liều không có kê toa nha."

Hai đứa cười như lên đồng, cười tới mức Aiden ngồi phía sau cũng không nhịn được, phải lên tiếng:

"Làm ơn nhỏ thôi, tụi mình đang ở xe, không phải trên sân khấu stand-up comedy đâu."

Sebastian bên cạnh thì lăn ra ghế như cá mắc cạn, vỗ đùi bồm bộp:

"Cho mình xin số liên lạc hai bạn này để khi nào mình stress còn gọi tới... uống thuốc cười."

Không khí trên xe lớp B đúng nghĩa là bữa tiệc nhỏ không cần bánh kem – rộn ràng, không gượng ép, không ánh nhìn soi mói hay ngầm đấu đá.

Chỉ là tụi mình – học sinh cuối cấp – đang tận hưởng một khoảnh khắc hiếm hoi được sống đúng tuổi, đúng kiểu.

Mình ngồi đó, giữa đám bạn ồn ào mà dễ thương, miệng vẫn cười không ngớt, lòng thì nhẹ tênh.

Và đâu đó trong đầu, mình khẽ nghĩ – ước gì tất cả mọi thứ trong đời cũng đơn giản như thế này.