Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 64



Chương 64: Hôn mê.

Nội tâm Gray:

Chị y tá dẫn tụi mình đi sâu vào một khu mà mình chưa từng đặt chân đến trong bệnh viện này. Mỗi bước chân như dẫm trên lửa. Hành lang dài hun hút, tràn ngập ánh đèn trắng lạnh lẽo, tiếng giày của tụi mình vang lên chát chúa giữa khoảng không im lặng đến đáng sợ.

Khu phẫu thuật?

Mình như chết đứng tại chỗ khi đọc tấm bảng treo ngay cửa. Không... Không thể nào...

Nhưng đôi chân vẫn tiếp tục bước theo vô thức, như bị ai đó kéo đi. Trái tim mình đập loạn xạ, cảm giác từng nhịp một như đang giày xéo lồng ngực.

Và rồi...

Ngay khi góc tường cuối cùng được vòng qua, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt khiến cả thế giới trong mình như vỡ vụn.

Nathan.

Cậu ấy đang ngồi bệt dưới sàn, lưng tựa vào tường, áo trắng đã nhuộm đỏ vì máu, đầu gục xuống hai đầu gối, khóc nức nở. Những tiếng nấc nghẹn vang vọng trong hành lang vắng, như một lưỡi dao cắt thẳng vào tim tụi mình.

Ánh đèn đỏ phía trên cánh cửa sắt vẫn đang sáng.

Phẫu thuật chưa kết thúc. HaHa... vẫn còn ở trong đó.

Mình tiến lại gần, đầu óc quay cuồng, gào lên.

"Nathan!! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Nathan ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm nước mắt, ánh mắt hoảng loạn, đau đớn đến cực độ. Đôi môi run run chỉ có thể thều thào:

"Là tại... mình... Mình không... kịp..."

Nathan siết chặt tay, ánh mắt vẫn còn run rẩy:

"Lúc đó... tụi mình bị vây kín. Mình cố cầm chân để HaHa chạy trước... nhưng cậu ấy không chịu. Bọn chúng lao vào, tụi mình đánh trả. HaHa giỏi lắm... hạ gục được vài tên. Nhưng rồi..."

Nathan nghẹn lại, hít sâu:

"Một tên rút dao. Mình không thấy... HaHa thấy. Cậu ấy đẩy mình ra và... đỡ nguyên nhát đâm."

Mọi người lặng người. Nathan nuốt khó khăn:

"Mình còn nghe rõ tiếng dao xuyên qua người cậu ấy. Mình tưởng HaHa bất tỉnh. Nhưng không. Cậu ấy mở choàng mắt – không đau đớn, không hoảng loạn... chỉ có giận dữ. Một ánh nhìn... hoàn toàn khác."

Cả bọn rùng mình.

"Rồi cậu ấy hét lớn, rút con dao khỏi bụng—ngay trước mặt tụi kia. Lúc đó... HaHa không giống người thường nữa.Tụi nó hoảng loạn tháo chạy. Nhưng HaHa chỉ đứng được vài giây... rồi ngã gục."

Một nhịp lặng nặng nề.

"May mà có người dân gọi cấp cứu... Nếu chậm vài phút nữa, bác sĩ nói vết thương đó đủ để—"

Cậu nghẹn lời, không nói tiếp được. Ánh mắt Nathan đầy thống khổ, và lần này, không ai nói gì. Cả hành lang chìm trong sự im lặng nặng nề đến ngộp thở.

Chỉ còn ánh đèn phẫu thuật nhấp nháy lạnh lẽo phía trên cánh cửa như nhắc nhở: cô ấy vẫn đang giành giật sự sống bên trong.

Cả đám tụi mình như hóa đá sau khi nghe xong câu chuyện từ Nathan. Sự thật ấy vừa khủng khiếp, vừa khó tin, như thể không phải chuyện của HaHa—một cô gái hay cười, lắm chiêu, đôi lúc ngốc nghếch—mà là của ai đó khác.

Ai đó với một phần quá khứ mà tụi mình chưa bao giờ chạm tới.

Không ai nói thêm lời nào. Mỗi đứa ngồi một góc, ánh mắt rũ xuống đầy lo lắng và sợ hãi. Elijah tựa đầu vào tường, tay đan chặt vào nhau. Rowan đứng im, hai tay giấu trong túi áo nhưng vẫn không giấu được vẻ bồn chồn. Julian lặng thinh, lần đầu tiên không cười cợt như mọi khi.

Còn mình, mình chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng mổ như thể nếu nhìn đủ lâu, nó sẽ mở ra và HaHa sẽ bước ra ngoài, khỏe mạnh và cười toe toét như chưa có chuyện gì.

Bỗng Noah quay sang, khẽ hỏi:

"Có nên gọi cho Fiona không?"

Mình sững lại. Fiona—chị gái của HaHa.

Cô ấy có quyền biết. Dù quan hệ hai chị em vẫn luôn... kỳ lạ và lạnh lẽo, nhưng nếu là chuyện sống còn, mình không thể giấu cô ấy được.

Mình gật đầu nhẹ. Noah lập tức rút điện thoại gọi đi.

Chưa đầy mười lăm phút sau, Fiona đã chạy hớt hải vào bệnh viện, mặt không còn chút máu. Cô ấy nhìn thấy tụi mình, và ngay lập tức lao tới, giọng đầy giận dữ:

"Gray! Chuyện này là sao hả?! Tại sao em tôi lại... lại bị đâm?! Các người đã làm cái quái gì?!"

Mình không nói gì, chỉ im lặng chịu đựng cơn giận của cô ấy. Mình không trách Fiona. Mình hiểu cảm giác của cô ấy—nỗi sợ mất đi người thân, biến thành một cơn thịnh nộ không có lối thoát.

Rowan bước lên, giọng trầm tĩnh nhưng chắc chắn:

"Lúc đó không ai nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Bọn mình cũng đang sốc và lo không kém gì cậu đâu. Nhưng trước khi đổ lỗi, Fiona, cậu nên biết—HaHa đã cứu mạng Nathan."

Fiona im bặt.

Ánh mắt cô ấy dao động, rồi dần rũ xuống. Mình biết cô ấy vẫn còn giận, nhưng cũng đang run rẩy vì sợ hãi. Sau tất cả, HaHa vẫn là đứa em gái duy nhất của cô ấy.

Fiona ngồi xuống ghế chờ, hai tay ôm lấy mặt. Cô ấy không khóc, nhưng cả người như vừa sụp đổ.

Còn mình, mình quay lại nhìn cánh cửa phòng mổ đang khép kín kia. Giờ không phải lúc lo cho Fiona. Giờ, người duy nhất mình cần lo...

Là HaHa.

Không lâu sau, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cuối hành lang.

Bố của HaHa.

Ông bước đến với dáng vẻ bình tĩnh đến lạnh lẽo, khuôn mặt không biểu hiện quá nhiều cảm xúc. Nhưng khi ánh mắt ông chạm vào tụi mình—vào mình—mình có thể cảm nhận rõ cơn giận đang âm ỉ trong đáy mắt ấy.

Không cần phải hét lên hay gào thét, chỉ cần cái nhìn đó thôi, mình đã biết: ông ấy đang giận điên người, và cũng lo lắng đến tột cùng.

Không ai dám nói gì. Căn phòng chờ trở nên yên tĩnh đến mức cả tiếng tích tắc đồng hồ cũng vang lên nặng nề như tiếng chuông báo tử.

Ba tiếng đồng hồ.

Một khoảng thời gian dài đến khủng khiếp, đủ để mọi người trong tụi mình hình dung ra hàng trăm kịch bản tồi tệ nhất. Và rồi...

"Tách."

Ánh đèn phẫu thuật tắt phụt.

Mình như bật dậy theo phản xạ, chạy đến ngay khi cánh cửa vừa hé mở. Một bác sĩ bước ra, áo blouse dính vài vết máu đỏ sẫm, đôi mắt ông ấy đầy mệt mỏi.

"Bác sĩ! HaHa sao rồi? Cô ấy có sao không?!" – Mình hỏi gấp, gần như không thở được.

Bác sĩ khẽ lắc đầu, giọng chậm rãi nhưng nặng trĩu:

"Vết đâm rất sâu, lại mất quá nhiều máu. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giữ lại mạng sống cho cô ấy, và tạm thời đã qua được cơn nguy kịch. Tuy nhiên... cô bé vẫn đang hôn mê sâu. Bao giờ tỉnh lại... sẽ phụ thuộc vào ý chí của cô ấy."

Cả thế giới như sụp đổ.

Chân mình khụy xuống ghế, tai ù đi, đầu óc trống rỗng. Phụ thuộc vào ý chí của HaHa ư? Nếu cô ấy không đủ mạnh mẽ thì sao?

Nếu cô ấy... không tỉnh lại thì sao?

Mình chưa kịp nghĩ xa hơn thì một tiếng động nhẹ vang lên—là bố của HaHa. Cả người ông như mất hết sức lực, lảo đảo về phía sau.

Mấy người đàn ông đi cùng lập tức đỡ lấy ông, nhưng mình đã kịp thấy: lần đầu tiên, ông ấy yếu đuối đến vậy.

Không còn là người đàn ông nghiêm nghị, cứng rắn thường ngày—mà là một người cha, đang hoảng sợ đến mức không thể đứng vững khi nghe tin con gái mình có thể không bao giờ mở mắt ra nữa.

Bầu không khí đặc quánh. Không ai dám khóc to, nhưng nỗi đau thì hiện rõ trên từng khuôn mặt. Và mình... chỉ còn biết siết chặt hai tay, tự hứa với bản thân rằng mình sẽ chờ.

Chờ đến khi HaHa tỉnh lại. Dù bao lâu, dù thế nào... mình sẽ không rời khỏi đây.

Nội tâm Hazel:

Bên trong tiềm thức.

Tĩnh lặng.

Không có tiếng ồn, không có ánh sáng, không có màu sắc. Chỉ là một không gian đen kịt, mênh mông như vũ trụ không tận cùng, và ở giữa đó—là mình.

Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?

Tại sao mình lại nhìn thấy bản thân mình chứ?

Mình đứng đó, không có cảm giác đau, không có cảm giác lạnh, nhưng cũng chẳng thấy sự sống. Mọi thứ như bị ngắt kết nối khỏi thế giới thực, khỏi ký ức, khỏi cảm xúc.

Giống như mình đang lơ lửng giữa một cơn mộng mị vô tận, nơi mình không biết mình là ai, tại sao mình ở đây, hay phải đi đâu.

Mình đã chết rồi sao?

Đây là địa ngục ư?

Một giọng nói mơ hồ vang lên, mơ hồ như gió thì thầm:

"Dậy đi, HaHa."

Mình quay đầu tìm kiếm, nhưng xung quanh không có ai. Không có gì ngoài bóng tối. Mình cố bước về phía trước, nhưng chân cứ như giẫm lên hư vô. Mỗi bước đi là một vùng tối chuyển động, lặng lẽ nhưng đầy áp lực.

"Dậy đi, đồ ngốc. Mình nhớ cậu."

Giọng nói lại đến, lần này có phần quen thuộc hơn. Như ai đó mình từng rất thân thiết... từng rất tin tưởng. Mình nhíu mày, cố nhớ xem là ai—nhưng trí óc mình trống rỗng, như thể có thứ gì đó bị khóa lại, chặn đứng ký ức của mình ở ranh giới nào đó.

Một tiếng vang khác nổi lên, lần này không phải lời gọi—mà là tiếng hét.

"HAHA!"

Nathan. Đó là Nathan. Mình nghe thấy rõ ràng.

Ngay lập tức, những mảnh ký ức vỡ vụn bắt đầu tràn về. Khuôn mặt của Gray, của Rowan, tiếng cười của lớp D, tiệm kem, buổi hẹn, công viên giải trí... tất cả như những thước phim bị tua ngược, ùa về với cường độ mạnh đến choáng váng.

Và rồi—máu. Tiếng dao xé không khí. Cơn đau buốt nhói nơi bụng.

Mình gập người lại giữa không gian vô hình, dù cơ thể không thật, cơn đau ấy vẫn như in hằn trong tâm trí.

"Tỉnh lại đi... chị còn chưa tha thứ cho em đâu, nên xin em..hãy tỉnh lại đi."

Lần này là giọng của Fiona. Run rẩy, vừa giận vừa đau. Mình có thể hình dung rõ khuôn mặt trắng bệch của chị ấy, đôi mắt đỏ hoe ấy.

Tại sao... mình lại ở đây?

Tại sao mình không thể mở mắt ra?

"HaHa..."

Một giọng nói khác, trầm lặng nhưng đầy sức nặng. Là bố mình.

Mình ngước lên—và trong bóng tối, một tia sáng nhỏ lóe lên ở phía xa. Chỉ là một chấm sáng mỏng manh, như đom đóm giữa rừng sâu, nhưng nó khiến không gian tối đen này rung động.

Tia sáng ấy gọi mình. Gọi bằng những ký ức, những tình cảm, bằng tất cả những gì khiến mình là HaHa.

Bằng chính ý chí của mình.

Mình xiết chặt tay. Không, mình không thể ở đây mãi. Không thể để mọi người lo lắng. Không thể để ai đau thêm nữa.

Tụi mình còn chưa đi ăn mừng tử tế đâu.

Còn chưa thấy Rowan cười ngốc một trận ra trò.

Còn chưa nói với Gray một điều quan trọng.

Mình... còn quá nhiều việc phải làm.

Mình không thể ngủ tiếp được.

Mình phải tỉnh dậy.

Nội tâm Gray:

Đã 3 ngày rồi.

Từng ngày trôi qua như một vòng lặp vô tận.

Sáng – kiểm tra giờ thăm bệnh.

Trưa – ngồi ở hành lang nhìn chằm chằm cánh cửa khép kín.

Tối – chợp mắt được vài phút rồi lại choàng tỉnh, tim đập loạn vì tưởng HaHa đã tỉnh lại.

Nhưng không. Vẫn là tiếng máy móc đơn điệu. Vẫn là hơi thở đều đặn nhưng lặng lẽ đến rợn người. Và vẫn là dáng người bé nhỏ nằm bất động trên chiếc giường trắng toát.

Mình ngồi đó, bên khung cửa sổ, nhìn ánh nắng ngoài kia dần chuyển từ vàng nhạt sang cam đậm rồi chìm vào bóng tối. Ngày nào cũng vậy, và trong từng khoảnh khắc đó, mình chỉ cầu một điều:

HaHa, tỉnh dậy đi.

Mình không nhớ nổi đã bao lần tự trách.

Tại sao lại để Nathan và HaHa đi một mình?

Tại sao... tại sao là cô ấy, mà không phải là mình?

Rowan cũng chẳng chịu về nhà, cứ như một cái bóng lặng lẽ cạnh bên. Cậu ta thường ngồi ở ghế sát giường bệnh, tay nắm nhẹ mép chăn, mắt không rời khuôn mặt say ngủ của HaHa. Không ai nói gì. Không ai dám phá vỡ không gian tĩnh mịch đó.

Nhưng ánh mắt của Rowan... ánh mắt ấy, mình không thể nào quên.

Nó chứa đựng một nỗi buồn rất sâu. Không phải nỗi sợ mất đi một người bạn. Mà là nỗi đau của một người đã từng đặt cả trái tim mình vào ai đó—mà giờ chẳng thể làm gì ngoài chờ đợi.

Mình từng nghĩ, mình hiểu hết về Rowan. Nhưng giờ thì không chắc nữa.

Mình thấy cậu ta gục đầu xuống tay HaHa vào lúc rạng sáng, nắm chặt như thể nếu buông ra thì HaHa sẽ biến mất mãi mãi.

Mình thấy cậu ta lặng lẽ lau khóe mắt, mỗi lần bác sĩ nói vẫn chưa có chuyển biến gì mới.

Và mình cũng thấy chính mình—mỗi sáng đều soi gương rồi tự hỏi:

"Nếu hôm đó mình là người đi cùng HaHa thì sao?"

Mỗi người trong lớp D đều ghé qua. Có đứa giấu giếm để lại gấu bông. Có đứa lén đặt bánh mà HaHa thích ăn cạnh đầu giường. Có đứa lặng thinh, cúi đầu thật lâu rồi bước đi.

Nathan thì biến mất sau hôm đó. Mình nghe nói cậu ấy bị ám ảnh, đến mức tự nhốt bản thân vào phòng được mấy ngày rồi nhưng chưa chịu ra.

Không ai trách cậu ấy.

Cũng chẳng ai có thể nói được gì vào lúc này.

Chỉ còn tụi mình.

Ở đây.

Chờ đợi.

Và hy vọng.

Vì một HaHa luôn bất ngờ, luôn làm điều không ai đoán được.

HaHa à, nếu cậu thật sự bướng bỉnh như tụi mình biết... thì hãy mở mắt ra đi. Để tụi này còn trách mắng cậu cho hả giận.

Mình thà nghe cậu cằn nhằn, còn hơn là nhìn cậu im lặng thế này thêm một ngày nào nữa.

"Mình nhớ tiếng lải nhải của HaHa. Mình nhớ nụ cười ấy, nhớ cả sự nghịch ngợm không thể lẫn vào đâu của cậu ấy..."

Giọng Rowan khàn khàn, lẩn khuất trong nỗi buồn và sự day dứt.

Mình khẽ thở dài, giọng nói thoát ra nhẹ như gió thoảng, đầy bất lực.

"Mình cũng nhớ... Nhớ một HaHa bốc đồng, bướng bỉnh, trẻ con, ngang ngược..."

Hai đứa nhìn nhau, bật cười nhẹ như thể đang cố vớt vát chút gì đó để chống lại nỗi trống trải trong tim. Nhưng nụ cười ấy chẳng thể kéo dài quá lâu.

"...Nhưng lại là một người cực kỳ tốt bụng, nhạy cảm... và yếu đuối."

Rowan ngửa mặt nhìn trần nhà, hít một hơi thật sâu như đang cố dồn hết nỗi đau vào trong để không vỡ oà.

"HaHa luôn là một điều gì đó khác biệt. Mình chưa bao giờ đoán được cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo, sẽ nói điều gì bất ngờ... Cậu ấy luôn mang lại tiếng cười cho mọi người... đúng như cái tên vậy."

Mình nắm chặt tay HaHa, cúi xuống thì thầm, mong từng lời có thể len lỏi vào tận sâu trong giấc mơ của cô ấy.

"HaHa... mình nhớ cậu lắm. Cậu từng nói sẽ đi tìm mẹ, phải không? Chúng ta đã hẹn sẽ cùng nhau về Việt Nam... Vậy nên, làm ơn... hãy tỉnh dậy đi."

Rowan ngồi xuống cạnh bên, giọng nói cũng lặng đi, như tiếp thêm niềm hy vọng cuối cùng.

"Đúng rồi đó HaHa... Ba đứa mình từng hứa sẽ cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, ăn tất cả những món ngon nhất, khám phá những điều thú vị nhất..."

Cậu ấy ngừng lại một nhịp, giọng bỗng khàn hẳn đi.

"Cậu cũng đã hứa... sẽ luôn ở bên cạnh bọn mình... Vậy nên, làm ơn... đừng nuốt lời... Tỉnh dậy đi, HaHa."

Chúng mình vẫn cứ lặng lẽ thì thầm bên giường bệnh, chẳng biết cô ấy có nghe thấy hay không. Nhưng tụi mình tin — tin rằng đâu đó sâu trong tiềm thức, HaHa đang lắng nghe.

......

Ngày thứ tư.

HaHa vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Bố của cô ấy thỉnh thoảng lại đến nhẹ nhàng khuyên mình và Rowan nên về nhà nghỉ ngơi. Nhưng thấy hai đứa vẫn cắm rễ cạnh giường bệnh, ông chỉ biết lắc đầu thở dài — bất lực với sự cố chấp mang tên "tình thương".

Ông ít nói, chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt không rời khỏi HaHa, như muốn khắc ghi từng hơi thở, từng khoảnh khắc còn sót lại.

Fiona vẫn thường xuyên lui tới. Gương mặt cô ấy luôn căng thẳng, phảng phất sự lo lắng đến cực độ.

Mình từng nghĩ: có khi nào Fiona cố tỏ ra lạnh lùng, xa cách, là vì đang muốn bảo vệ HaHa khỏi một điều gì đó...

Khi thấy Rowan vừa quay lại với túi đồ ăn trên tay, mình lên tiếng, nửa đùa nửa thật:

"Rowan... cậu có đoán được, khi tỉnh dậy, câu đầu tiên HaHa sẽ nói là gì không?"

Rowan bật cười, đặt túi đồ xuống bàn.

"Mình đoán... sẽ là: 'Đói quá đi mất!'"

Mình không nhịn được, cũng bật cười.

"Còn mình thì nghĩ cậu ấy sẽ nhìn quanh rồi hỏi: 'Đây là đâu vậy?'"

Rowan gật gù, ánh mắt nhẹ đi đôi chút.

"Vậy thì... tụi mình cùng chờ xem. Trong lúc đó, nghĩ xem sau khi cậu ấy tỉnh lại, tụi mình sẽ cho cậu ấy ăn gì, đi chơi ở đâu nhé?"

Mình gật đầu:

"Vừa tỉnh chắc chỉ ăn được cháo hay súp thôi. Nhưng khi lành hẳn rồi... tụi mình sẽ dắt cậu ấy đi ăn buffet! Đi khắp nơi, chơi đủ thứ luôn!"

Cả hai lại phá lên cười, nhưng lần này... là một nụ cười chua chát.

Bốn ngày rồi.

Bọn mình đã ở đây suốt, trừ vài phút đi vệ sinh, còn lại chẳng khi nào rời mắt khỏi HaHa.

Mấy đứa trong lớp cũng muốn ở lại nhưng tụi mình khuyên về trước — bệnh viện không tiện cho quá nhiều người. Chỉ sau giờ học, cả đám mới rủ nhau ghé thăm, rồi lại lặng lẽ ra về, mang theo ánh mắt buồn rười rượi.

Và người mà mình không ngờ cũng đến thăm – Alex. Cậu ta cũng đến vài lần rồi lặng lẽ ra về.

Mình không biết rõ Alex và HaHa có mối quan hệ gì, nhưng ánh mắt cậu ta mấy ngày nay không phải là ánh nhìn thù địch mà là gì đó rất khó hiểu.

Cả hai chúng mình vẫn ngồi bên giường HaHa như mọi ngày, chờ đợi trong im lặng. Mỏi mệt dần xâm chiếm, mí mắt nặng trĩu lúc nào không hay... và rồi tụi mình thiếp đi trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ ấy.

Mình không biết mình đã ngủ được bao lâu, chỉ nhớ là một tiếng gọi hốt hoảng vang lên kéo mình trở lại thực tại.

"Gray!"

Mình choàng mở mắt. Gương mặt tái nhợt của Rowan hiện ngay trước mắt — ánh mắt hoảng loạn như vừa chứng kiến điều gì đó khủng khiếp. Mình chưa kịp phản ứng thì đã quay phắt sang HaHa.

Cả thân người cô ấy đang run lên từng chập, như có một cơn co giật bên trong.

Không chần chừ, mình đập mạnh vào nút báo động ngay đầu giường.

"HaHa?! Chuyện gì vậy?!"

Mình quay sang Rowan, tim đập hỗn loạn, giọng lạc đi vì sợ. Cậu ấy lắc đầu, môi run run.

"Mình không biết... Mình chỉ vừa định đứng dậy đi vệ sinh thì thấy HaHa run lên như thế..."

Mình cảm giác như ai đó bóp nghẹt lấy tim mình. Vừa bất lực lay nhẹ người HaHa, vừa gào thét trong đầu. Nhưng cô ấy không có phản ứng gì.

Ngay lúc đó, bác sĩ cùng y tá lao vào. Bọn mình lập tức nhường chỗ, đứng nép sang một bên.

Chỉ vài phút sau, sắc mặt bác sĩ bỗng thay đổi rõ rệt. Ông quay sang y tá, giọng căng như dây đàn:

"Chuẩn bị phòng mổ khẩn cấp!"

Mình chết lặng. Tay chân bắt đầu lạnh toát, run rẩy đến mức đứng không vững. Mình cố lết đến gần, hỏi trong vô vọng:

"Bác sĩ... có chuyện gì vậy ạ...?"

Ông ấy trả lời ngay, ánh mắt nghiêm trọng, giọng khẩn trương:

"Tình trạng bệnh nhân đang chuyển biến rất xấu. Chúng tôi nghi ngờ có biến chứng nặng ở vùng bụng — có thể là viêm phúc mạc cấp hoặc xuất huyết nội tạng. Bệnh nhân sốt cao, huyết áp tụt mạnh, phản xạ thần kinh không ổn định... Phải phẫu thuật ngay, càng chậm một phút, nguy cơ càng cao."

Ông dừng lại, hít sâu như đang cố giữ bình tĩnh để nói tiếp:

"Đây là ca mổ có rủi ro rất lớn. Chúng tôi cần người thân ký tên cho ca phẫu thuật khẩn cấp."

Tai mình như ù đi, từng lời bác sĩ rơi vào đầu như nhát dao. Bên cạnh, Rowan đã rút điện thoại gọi ngay cho ai đó. Còn mình, mình chỉ biết siết lấy tay bác sĩ, giọng run như gió lùa qua khe cửa:

"Làm ơn... Em xin bác sĩ, xin hãy cứu lấy cậu ấy..."

Bác sĩ gật đầu rồi lập tức quay đi, biến mất sau hành lang trắng xoá cùng với các y tá.

Mình buông thõng, đôi chân mềm nhũn đến mức không còn chống nổi cơ thể. Ngã khuỵu xuống nền lạnh toát. Rowan đỡ mình dậy, ôm chặt lấy vai:

"Chúng ta phải ở bên HaHa. Cậu ấy không thể chiến đấu một mình."

Lời của Rowan như luồng sáng xuyên qua màn đêm đặc quánh trong tim mình. Đúng vậy... mình không được phép gục ngã — không phải bây giờ.

Mình đứng lên, cùng Rowan tiễn HaHa đến cửa phòng mổ. Nhưng vừa đến nơi, tụi mình lập tức bị chặn lại bởi nhân viên y tế.

Mình như đứng trên đống lửa, đi đi lại lại không ngừng, lòng rối như tơ vò.

Chẳng bao lâu sau, bố của HaHa và Fiona lao tới trong cơn hoảng hốt. Ông nắm lấy vai mình, hỏi gấp:

"Đã xảy ra chuyện gì?!"

Mình cố giữ bình tĩnh, tóm lược tình trạng HaHa trong vài câu. Nghe xong, ông và Fiona lập tức chạy đi tìm bác sĩ, ký giấy đồng thuận phẫu thuật ngay không chút do dự.

Lần lượt, các thành viên lớp D kéo đến, mặt tái mét như vừa nghe tin dữ. Cả Nathan cũng có mặt, thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm cổ áo, mắt hoảng loạn.

Không ai nói gì. Chỉ có tiếng tim đập dồn, bước chân vội vã, và nỗi sợ lan dần như bóng tối trùm lên hành lang bệnh viện.

Một tiếng.

Rồi hai tiếng trôi qua.

Thời gian như đặc quánh lại. Mọi người im lặng, ai cũng chìm trong lo lắng. Nathan gục mặt, tay siết chặt đến trắng bệch. Và rồi, không thể kìm nén nữa, cậu ấy bật khóc.

"Tất cả... tất cả là tại mình," – cậu ấy nghẹn giọng, từng từ như dao cắt.

"Mình đã không bảo vệ được HaHa..."

Tất cả ánh nhìn đổ dồn về phía Nathan. Nhưng không phải là ánh mắt trách móc. Mà là thương cảm. Là thấu hiểu.

Ai cũng biết cậu ấy đã mang nỗi dằn vặt đó trong lòng suốt bao ngày qua. Không ai nói ra, nhưng mình hiểu – tất cả đều hiểu – rằng không ai trong chúng mình muốn chuyện này xảy ra. Không ai đáng bị đổ lỗi cả.

Leo bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nathan.

"Cậu đã tự dằn vặt đủ rồi," – giọng Leo bình tĩnh, nhưng chứa đầy ấm áp.

"Đừng quên... HaHa không phải cô gái yếu đuối đâu. Cậu ấy mạnh mẽ hơn những gì chúng ta nghĩ rất nhiều. Tin cậu ấy đi, được không?"

Một khoảng lặng trôi qua, rồi Liam – nãy giờ vẫn im lặng ở một góc – khẽ cất tiếng:

"Phải đó. Cậu quên HaHa là ai à? Là cô gái của tụi mình mà. Cậu ấy sẽ tỉnh dậy và mắng chúng ta té tát nếu biết chúng ta không tin cậu ấy đấy."

Lời nói đơn giản, nhưng khiến ai cũng bật cười – một nụ cười nhẹ nhàng, chua chát nhưng đầy yêu thương.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng – thứ ánh sáng trắng lạnh lùng, như đâm thẳng vào mắt mỗi lần nhìn lên. Chúng mình ngồi đó, không biết bao lâu nữa, chỉ biết chờ. Có người đi qua đi lại rồi lại ngồi xuống, vò đầu, bứt tóc.

Rowan từ lúc HaHa được đưa vào trong đến giờ, chỉ ngồi lặng một chỗ, ôm chặt hai đầu gối, chẳng nói một lời.

Mình nhìn cậu ấy – và nhận ra nỗi sợ trong đôi mắt đó. Sự sợ hãi đến vô vọng.

Và mình cũng sợ. Rất sợ.

Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo của hành lang bệnh viện, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra. Tất cả như bật dậy cùng một lúc, tim nghẹn lại, mắt không chớp lấy một giây khi bác sĩ bước ra.

Gương mặt ông mệt mỏi, khẩu trang vẫn còn chưa tháo xuống hẳn, nhưng đôi mắt ấy—đôi mắt khiến tất cả chúng mình đều nín thở—cuối cùng cũng khẽ cong lên.

"Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch," bác sĩ lên tiếng, giọng ông vẫn còn căng vì hồi hộp kéo dài.

"Ca phẫu thuật thành công. Tuy nhiên... cô bé vẫn còn rất yếu, cần thời gian hồi phục. Nếu không có biến chứng thêm, có thể đến sáng mai là sẽ tỉnh lại."

Một tiếng thở phào đồng loạt vang lên. Như thể cả hành lang vừa được trả lại không khí.

Mình không rõ cảm giác trong ngực là gì—vỡ òa, nhẹ nhõm hay kiệt sức—chỉ biết cục đá đè nặng bấy lâu cuối cùng cũng được gỡ xuống.

Rowan lau nước mắt, Nathan ngồi phịch xuống, úp mặt vào tay, run rẩy. Leo và Liam vỗ nhẹ vai cậu. Noah đứng lặng, tay che miệng, mắt đỏ hoe.

Còn mình chỉ biết dõi theo cánh cửa mở ra—HaHa được đẩy ra, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn là cô ấy.

Chúng mình đồng loạt đứng dậy, bước theo chiếc giường lăn chậm qua hành lang. Không ai nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn, như thể sợ rằng nếu rời mắt, cô ấy sẽ biến mất.Khi HaHa được đưa vào phòng hồi sức, cả đám đứng lặng ở cửa, không ai nỡ rời đi.

Leo là người lên tiếng đầu tiên:

"Tối nay, tụi mình ở lại nhé."

Không ai phản đối. Không ai hỏi lại.

Và thế là... bọn mình cùng nhau trải qua đêm đó ngay tại hành lang bệnh viện.

Một đêm không giường nệm, không chăn gối, chỉ có những chiếc ghế nhựa lạnh lẽo, những hơi thở mỏi mệt và ánh mắt không rời khỏi cửa phòng.

Nhưng chẳng ai than phiền gì cả.

Bởi vì chỉ cần sáng mai... HaHa tỉnh lại thôi.

Chỉ cần cô ấy mở mắt và gọi tên một đứa bất kỳ trong số tụi mình thôi...Thì tất cả đều đáng.