Chương 65: Mình nhớ cậu, HaHa.
Nội tâm Gray:
"HaHa vẫn chưa tỉnh lại sao?"
Thầy Marco khẽ hỏi Alan khi cả hai đứng trước cửa phòng bệnh. Ngay sau khi nghe bác sĩ nói "có thể hôm nay HaHa sẽ tỉnh", tụi mình lập tức xin thầy cho nghỉ học một buổi để ở lại bệnh viện. Thầy đồng ý ngay — thậm chí còn xin phép nghỉ dạy để cùng đến thăm cô ấy.
Alan khẽ lắc đầu:
"Dạ... vẫn chưa, thầy ạ. Bác sĩ chỉ nói là có khả năng thôi, nên chưa dám chắc gì cả."
Hôm nay không chỉ có lớp D, mà cả Alex, Iris và Evelyn cũng đến.
Cậu thấy không, HaHa? Có biết bao nhiêu người đang ngóng cậu tỉnh lại. Vậy nên... làm ơn, hãy mở mắt ra đi.
Miles ngồi cạnh Elijah, tay đan vào nhau, thì thầm như nói với chính mình:
"Không biết đến bao giờ HaHa mới tỉnh. Bác sĩ bảo là hôm nay... nhưng giờ đã qua trưa rồi, vẫn chẳng có dấu hiệu gì cả."
Rowan vẫn ngồi im lặng như một cái bóng từ tối hôm qua tới giờ. Cậu ấy không nói gì — ánh mắt trống rỗng, bàn tay vẫn nắm hờ mép áo như thể nếu buông ra, HaHa sẽ tan biến mất.
Còn mình... cũng chẳng khá hơn.
Cả căn phòng chìm vào một khoảng lặng nặng nề. Không ai nói gì, chỉ có tiếng máy đo nhịp tim đều đặn vang lên từng nhịp khô khốc.
Rồi — bất chợt, mí mắt HaHa khẽ giật.
Mình và Rowan gần như đồng thời đứng bật dậy, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô ấy.
"HaHa...?"
Không chỉ tụi mình, mọi người trong phòng cũng lập tức ùa lại, vây quanh giường bệnh, tim đập rộn lên từng hồi như muốn nổ tung.
Và rồi — thật chậm, thật mỏng manh — đôi mi HaHa khẽ động đậy, hàng mi run rẩy, rồi từ từ hé mở.
Mọi người nín thở chờ đợi.
Và khi HaHa thật sự mở mắt ra — đôi mắt ấy, dù còn mệt mỏi và lờ đờ, nhưng vẫn là HaHa mà tụi mình biết — cả căn phòng như trút được gánh nặng ngàn cân. Ánh mắt ai nấy đều sáng lên, đầy nhẹ nhõm và vui mừng.
HaHa chớp mắt vài lần, rồi đảo mắt nhìn quanh một lượt, lướt qua từng gương mặt quen thuộc đang vây quanh mình. Ánh mắt cô ấy dừng lại chỗ mình hơi lâu — mình không biết cô ấy đang nghĩ gì, chỉ biết tim mình bỗng thắt lại.
Và rồi...
HaHa bất ngờ kéo chăn lên che miệng lại chỉ chừa mắt và mũi để thở.
Một nhịp im lặng.
Rồi từ trong lớp chăn phát ra một giọng khàn khàn nhưng rõ ràng đến kỳ lạ:
"...Mình muốn đánh răng."
Tụi mình: "Hả???"
Mình chưa kịp phản ứng gì thì — quạ!
Một âm thanh khàn khàn vang lên trong đầu.
Không biết có phải do thiếu ngủ hay do xúc động quá độ, nhưng mình thề là... mình thấy biểu tượng của HaHa — một con quạ đen — bay ngang qua trần phòng.
Nó mở miệng chậm rãi, rồi kêu ba tiếng thảm thiết:
"Quạ! Quạ! Quạ!"
Đầy bất lực. Đầy bất mãn. Và... rất HaHa.
Chúng mình nhìn nhau.
Rồi cùng lúc quay mặt đi, cố gắng hết sức để nén lại những nụ cười đang bắt đầu nở rộ trên khuôn mặt. Bởi vì nếu cười to lúc này, thể nào HaHa cũng sẽ rít lên từ dưới lớp chăn:
"Đừng có cười! Mình chưa đánh răng mà!"
Sau câu nói gây chấn động: "Mình muốn đánh răng.", cả phòng chìm vào một thoáng im lặng đến kỳ quặc.
Rồi —
"Khục..." – một tiếng ho giả vờ của Leo vang lên đầu tiên, cố gắng kìm lại tiếng cười đang trào lên tới cổ.
Tiếp theo là Liam, gục mặt vào vai Julian như thể cần ai đó chặn miệng mình lại.
Thầy Marco thì quay hẳn mặt vào tường, bả vai run lên nhẹ nhẹ. Thầy rõ ràng đang cười, nhưng vẫn cố giữ phong thái "người lớn".
Fiona há hốc miệng, mất vài giây mới lắp bắp nổi:
"Cái... cái con bé này... Tỉnh dậy nói được một câu là đòi đánh răng? Em đúng là...."
HaHa vẫn trùm chăn, nhưng qua giọng nói nghèn nghẹn vẫn nghe ra được... cô ấy đang cười khúc khích.
"Thì...em muốn đánh răng thật mà."
Cả phòng như bật tung ra khỏi sự nín nhịn, tiếng cười rộ lên — vừa nhẹ nhõm, vừa hạnh phúc, như một chiếc van cảm xúc được mở sau chuỗi ngày nghẹt thở.
Mình chỉ biết đứng đó, tay nắm chặt thành giường, miệng khẽ mấp máy: "Cảm ơn trời đất..."
Rowan thì cúi đầu thật thấp, rồi khẽ chạm nhẹ vào tay HaHa qua lớp chăn, thì thầm:
"Chào mừng về nhà, đồ ngốc."
HaHa không đáp, chỉ để lộ ra đôi mắt vẫn còn đỏ hoe và mệt mỏi, nhưng sáng lấp lánh như chưa từng tắt.
"Đánh răng xong... nhớ mua trà sữa cho mình nữa nha, với lại mình đói bụng quá."
Nathan – người nãy giờ vẫn đứng lặng ở một góc – bỗng bật khóc, lần này là khóc thật sự. Cậu gục mặt vào hai bàn tay, vai run lên, vừa cười vừa khóc.
Elijah bước tới, quàng tay qua vai Nathan:
"Đừng lo. Cậu vẫn còn cơ hội mua kem chuộc lỗi đấy."
"Và dắt đi đánh răng." – Evelyn thêm vào, giọng tỉnh bơ.
Tụi mình lại cười.
Lần này, không ai cố giấu nữa.
Bởi vì — HaHa đã tỉnh rồi.
Và thế là đủ.
Nội tâm Hazel:
Mấy người này... điên thật rồi.
Cả thầy Marco nữa chứ. Ai nấy đều cứ nhìn mình, rồi quay đi cười khúc khích như thể mình vừa nói gì đó ngớ ngẩn lắm vậy. Mình chớp mắt, lăn tăn suy nghĩ: Có gì đáng cười đâu nhỉ?
Mình chỉ... muốn đánh răng thôi mà. Một yêu cầu hết sức bình thường, thậm chí là rất vệ sinh luôn ấy chứ! Có gì buồn cười ở đây?
Mình không biết bản thân đã nằm trên giường bao lâu. Chỉ biết lúc tỉnh dậy thì miệng mình đắng nghét, đầu óc mơ hồ, và hơn hết — mình đói muốn xỉu.
Rowan khẽ cười, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi sau nhiều ngày thức trắng, nhưng trong đó cũng ánh lên một chút nhẹ nhõm.
"Cậu ăn chút đi, mình đã mua súp cho cậu rồi."
Nói rồi, cậu ấy đặt trước mặt mình một hộp súp gà còn bốc khói, mùi thơm ấm áp lan ra khắp phòng. Không cần mời lần hai, mình cầm lấy thìa, không chút ngần ngại mà xử luôn.
Trời ơi, ngon muốn khóc.
Vừa ăn, mình vừa lườm khắp lượt những khuôn mặt đang lén nhìn mình với ánh mắt nửa buồn nửa buồn cười. Hứ.
"Gì nhìn? Chưa thấy ai tỉnh dậy mà đói à?"
Tụi nó cười to hơn.
Mình bực bội... nhưng không thể ngăn khóe môi cũng hơi cong lên.
Mình đang húp súp ngon lành, cảm giác như chưa từng được ăn món gì ngon đến thế, thì cánh cửa phòng bật mở.
Bố.
Ông bước vào với dáng vẻ quen thuộc – điềm tĩnh, chỉnh tề – nhưng mình có thể nhận ra ngay: đôi mắt thâm quầng, gương mặt hốc hác, và cái cách ông bước đi chậm rãi... đều tố cáo một sự mệt mỏi đã dồn nén suốt mấy ngày qua.
Cả phòng lập tức im lặng. Mọi người tự động tránh sang hai bên, nhường lối cho ông bước đến gần giường bệnh. Ông dừng lại trước mặt mình, ánh mắt lướt qua hộp súp vẫn còn bốc khói rồi dừng lại nơi đôi mắt mình.
"Con thấy trong người thế nào?" – Giọng ông không cao, không thấp, vẫn mang sự nghiêm nghị thường thấy, nhưng... mềm hơn.
Mình gật nhẹ, cố nuốt xong thìa súp trong miệng trước khi trả lời:
"Dạ... đỡ hơn rồi ạ. Vẫn hơi mỏi nhưng không sao."
Ông khẽ gật đầu, im lặng vài giây như đang kiểm tra lại trạng thái của mình lần nữa bằng ánh mắt. Rồi ông nói, giọng trầm và dứt khoát:
"Vài hôm nữa, khi bác sĩ cho phép, con sẽ về biệt thự nghỉ ngơi. Cho đến khi lành hẳn."
Mình hơi khựng lại. Biệt thự? Mình còn chưa kịp phản ứng thì ông đã quay sang căn dặn bác sĩ vài điều, rồi quay lại nhìn mình một lần nữa.
"Không thương lượng. Con cần được chăm sóc đúng cách. Và..." – ông dừng lại một chút.
"...bố muốn đích thân kiểm tra xem con còn biết giữ mạng mình cẩn thận đến mức nào."
Nguyên phòng im bặt.
Mình tròn mắt, Rowan cố nhịn cười, còn Leo thì ho khẽ một tiếng đầy ẩn ý.
Mình nhìn bố, muốn cãi lại gì đó — nhưng nhìn thấy vành mắt ông đỏ hoe, mình chỉ thở dài, gật đầu:
"Dạ... con biết rồi."
Bố gật đầu, không nói thêm gì, rồi quay người rời đi, để lại trong không khí một sự yên lặng kỳ lạ — vừa nghiêm, vừa ấm.
Mình nhìn theo bóng lưng ông, lặng đi một lúc.
Có lẽ... bố không giỏi thể hiện cảm xúc. Nhưng mình biết — lần này ông sợ thật.
Mình đưa mắt nhìn quanh một lượt — quen thuộc mà cũng lạ lẫm — rồi nhíu mày khi không thấy Gray đâu cả.
"Gray đâu rồi?" – Mình quay sang hỏi Sebastian, người đang đứng gần nhất.
Cậu ta nhún vai, giọng nhẹ nhàng hơn thường lệ:
"Cậu ấy về nghỉ một lát rồi. Hai người đó—Gray với Rowan—thức canh cậu mấy ngày liền không chợp mắt đàng hoàng."
Mình hơi khựng lại, tim nhói lên một chút.
Sebastian nói tiếp, nửa đùa nửa thật:
"Gray bảo sẽ quay lại sớm. Còn Rowan thì... nhất quyết không chịu về nếu Gray chưa tới. Kiểu như hai người họ thay phiên nhau trông cậu vậy."
Mình mím môi, cúi đầu nhìn xuống tấm chăn đang đắp ngang bụng. Bất giác, lòng mình dậy lên một cảm xúc gì đó rất khó gọi tên — vừa ấm, vừa day dứt, lại hơi... biết ơn.
Tụi nó... đúng là ngốc thật.
Sau một hồi rộn ràng quanh giường bệnh, từng người một cũng bắt đầu rời đi. Ai cũng dặn mình đủ thứ: nào là nghỉ ngơi, ăn uống, đừng nghĩ linh tinh, thậm chí còn hứa mua đủ loại đồ ăn về bù sau này.
Noah dìu Evelyn ra trước. Cậu ấy quay lại nháy mắt với mình:
"Ngủ đi nha, đừng lén ngồi dậy ăn vặt đó."
Mình lè lưỡi, gật đầu.
Nathan thì lặng lẽ đỡ Iris — cô ấy bước chậm, có vẻ vẫn còn yếu — nhưng trước khi đi, cả hai vẫn quay lại nhìn mình, ánh mắt không còn nặng nề như trước, chỉ còn sự dịu dàng và lo lắng chân thành.
Từng bước chân xa dần.
Đến khi tiếng cửa phòng khép lại, không gian bỗng lặng hẳn.
Chỉ còn mình... và Rowan.
Cậu ấy ngồi im bên cạnh từ đầu đến giờ, lặng lẽ như một cái bóng, không nói một lời. Nhưng khi cả phòng đã vắng, mình bỗng thấy ánh mắt cậu ấy... thay đổi.
Rowan nhìn mình chằm chằm.
Một ánh nhìn không còn nhẹ nhàng hay giỡn cợt như mọi khi. Mà là một ánh nhìn sâu thẳm, khẽ run lên bởi điều gì đó không nói thành lời.
Rồi, rất chậm rãi, cậu ấy đưa tay ra, nắm lấy tay mình. Chặt. Như thể nếu buông ra... mình sẽ lại biến mất.
Tay cậu ấm, nhưng lòng bàn tay ẩm nhẹ vì mồ hôi.
Mình định mở miệng hỏi "sao vậy", nhưng không thốt nên lời.
Vì trong ánh mắt đó, bàn tay đó... mình thấy được một nỗi sợ – chân thật, mộc mạc, không giấu giếm.
Và cũng thấy được... một thứ gì đó nhiều hơn tình bạn.
"Cậu... ổn chứ?"
Rowan là người lên tiếng trước. Giọng cậu ấy rất nhỏ, rất khẽ, như sợ phá vỡ sự yên bình mong manh vừa mới trở lại trong tim mình.
Mình gật nhẹ, bàn tay vẫn nằm yên trong tay cậu ấy.
"Ổn... ít nhất là so với hôm qua." – Mình đáp lại, cố nặn ra một nụ cười.
Rowan không nói gì thêm, nhưng ngón tay cậu ấy khẽ siết lại, rồi buông ra một chút — như thể đắn đo giữa việc giữ lấy hay để mình được tự do.
Một lúc lâu sau, cậu ấy mới tiếp tục, giọng khàn hẳn đi:
"Lúc cậu nằm bất động như thế... mình cảm giác cả thế giới như sụp xuống. Tụi mình ngồi đây mấy ngày liền, mỗi lần bác sĩ đi qua là tim mình lại thắt lại."
Cậu ấy dừng lại, mắt vẫn dán vào tay mình.
"Có những lúc... mình nghĩ nếu cậu không tỉnh lại thì chắc mình sẽ phát điên mất."
Mình im lặng.
Chỉ có tiếng máy đo nhịp tim vang đều đều, nhấn nhá từng khoảng lặng trong căn phòng.
"Gray cũng canh cậu như thế." – Rowan cười nhẹ, khô khốc.
"Nên... tụi mình thay phiên nhau. Mình ngồi bên trái giường, còn cậu ấy ngồi bên phải. Đến mức, hai đứa chẳng cần nói gì cũng biết đối phương đang nghĩ giống hệt mình."
Mình khẽ chớp mắt. Cảm thấy cổ họng hơi nghèn nghẹn.
"Mình chưa từng sợ ai đó rời đi đến thế. Chưa từng." – Rowan thì thầm.
Rồi cậu ấy nhìn thẳng vào mắt mình, lần đầu tiên sau mấy ngày. Trong ánh mắt ấy, có cả giông bão lẫn bình yên, có một thứ gì đó gần như đang tràn ra khỏi miệng, nhưng vẫn bị kìm lại.
Cuối cùng, Rowan bật cười — một nụ cười nhẹ như gió thoảng.
"Cậu biết không? Hồi trước mình từng nói đùa là nếu cậu không ai yêu thì mình sẽ cưới cậu..."
Mình nhướng mày, chưa kịp phản ứng thì cậu ấy nghiêng đầu, ánh nhìn lấp lửng giữa thật và đùa:
"Giờ nghĩ lại... chắc lúc đó mình không đùa lắm đâu."
Trái tim mình đập lệch một nhịp.
Rowan quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn không buông tay mình.
"Cậu không cần trả lời gì đâu. Chỉ cần... đừng biến mất như thế nữa."
Rowan quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay mình, như sợ buông ra sẽ mất đi điều gì quý giá nhất. Không khí trong phòng bỗng lặng đi, chỉ còn tiếng máy thở nhịp nhàng đều đặn.
Mình muốn nói gì đó, nhưng lời nói dường như nghẹn lại trong cổ họng. Tim đập nhanh, mắt nhìn xuống tay mình trong tay cậu ấy, cảm nhận sự ấm áp dịu dàng hiếm hoi giữa cơn bão hỗn độn.
"Rowan..." – mình khẽ gọi, giọng nhỏ đến mức sợ làm vỡ tan khoảnh khắc ấy.
Cậu ấy quay lại, ánh mắt lúng túng nhưng không rời khỏi mình. Một nụ cười vụng về hé nở trên môi cậu, đầy chân thành nhưng ngập ngừng.
"Ừ... mình cũng bối rối lắm," cậu thừa nhận.
"nhưng... có lẽ, chính những lúc như thế này mới thật sự quan trọng."
Mình không biết phải trả lời ra sao, chỉ biết lòng mềm nhũn ra, như được chạm đến một nơi sâu thẳm bấy lâu giấu kín.
"Cảm ơn cậu, Rowan." Mình thì thầm.
"Vì... không bỏ mình lại một mình."
Cậu ấy gật nhẹ, vẫn siết tay mình chặt hơn một chút. Trong khoảnh khắc ấy, sự bối rối không còn ngăn cách được nữa, chỉ còn sự yên bình và một lời hứa chưa nói thành lời — rằng dù có chuyện gì xảy ra, chúng mình sẽ không để nhau lạc mất.
Không rõ hai đứa đã ngồi yên như vậy bao lâu, chỉ biết đến khi Gray xuất hiện thay ca thì ánh chiều đã buông xuống ngoài khung cửa sổ.
Trước khi rời đi, Rowan vẫy tay dặn dò:
"Nhớ nghỉ ngơi cho khỏe nha. Khi nào khỏe lại, mình dắt cậu đi ăn buffet cho đã đời."
Một lời dụ dỗ ngọt ngào đến mức không thể kháng cự. Mình gật đầu lia lịa, khiến Rowan phải bật cười thành tiếng rồi mới chịu rời đi.
Khi bóng lưng cậu ấy khuất sau cánh cửa, Gray quay sang nhìn mình. Có vẻ cậu ấy đã nghỉ được chút, trông tỉnh táo và đỡ mệt hơn nhiều.
"Cậu thấy sao rồi? Có đói không?" – Gray hỏi, giọng nhẹ như sợ làm mình mệt.
Mình khẽ cười, nhưng đầu thì lại rất chân thành mà gật lấy gật để. Gray thở ra một tiếng, đưa tay xoa trán như bất lực nhưng vẫn rút ra một túi đồ ăn hấp dẫn, đặt xuống bàn.
"Thiệt chứ, mình không biết phải dùng từ gì để diễn tả tình yêu của cậu với đồ ăn nữa đó, HaHa."
Mình bĩu môi ra vẻ bất mãn, nhưng tay vẫn nhanh chóng mở hộp đồ ăn một cách ngoan ngoãn.
"Chỉ là... mình đói thật mà. Không hiểu sao ăn hoài vẫn thấy đói."
Gray lắc đầu, nhưng cười khẽ — một nụ cười rất Gray, pha chút bất lực, chút trìu mến, và rất nhiều yên tâm.
Gray ngồi đó, lặng lẽ nhìn mình ăn, ánh mắt pha lẫn giữa nuông chiều và bất lực trước sức ăn không tưởng. Thỉnh thoảng, cậu ấy chỉ khẽ lắc đầu, nhưng vẫn không rời mắt, như thể sợ mình sẽ nghẹn mất nếu ăn quá nhanh.
Khi mình ăn xong, Gray nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, gấp gọn từng túi rác, lau bàn cẩn thận như một thói quen đã thuộc lòng. Cậu ấy còn lấy khăn ướt giúp mình lau mặt, động tác dịu dàng mà tỉ mỉ.
Miệng thì vẫn không quên càm ràm:
"Thiệt tình, cậu lúc nào cũng vô tư như vậy. Ăn xong rồi là coi như quên hết mọi thứ luôn hả?"
Mình cười cười, không đáp.
Chỉ lặng lẽ nhìn cậu ấy — giữa những lời cằn nhằn quen thuộc, mình lại thấy một sự quan tâm dịu dàng mà âm thầm, như cách Gray vẫn luôn ở bên mình từ trước đến giờ.
Và rồi, khi mọi thứ đã xong xuôi, mình tưởng sẽ được yên tâm nhắm mắt ngủ một giấc. Nhưng không.
Gray không rời đi. Cậu ấy lặng lẽ ngồi xuống mép giường, rồi — như đã chờ khoảnh khắc này từ lâu — dịch hẳn vào, ngồi lên giường mình.
Ánh mắt cậu dịu hẳn lại. Không còn vẻ đùa cợt thường ngày, không còn dáng vẻ lười biếng hay những câu càm ràm vô thưởng vô phạt. Chỉ là Gray — thật sự là Gray, đang nắm chặt tay mình.
"HaHa..." – cậu ấy gọi khẽ, như gọi cả những ngày mỏi mòn lo lắng vừa qua.
Cậu ấy im một lúc lâu, như đang chọn lọc từng lời. Rồi, trong khoảng lặng nhẹ tênh ấy, Gray bắt đầu nói.
Không lớn, nhưng đủ để mình nghe rõ từng từ — từng câu như đã được giữ trong lòng quá lâu, đến mức chỉ cần mở miệng là trào ra tất cả.
"Mình đã sợ. Rất sợ. Sợ cậu không tỉnh lại, sợ lần này thật sự mất cậu rồi... Mình biết mình hay đùa, hay nói những thứ vô nghĩa... nhưng lần này, mình chỉ muốn nói thật lòng..."
Tay cậu siết lấy tay mình một chút, như muốn chắc chắn rằng mình vẫn còn ở đây, thật sự, ngay bên cạnh.
"Nếu cậu không tỉnh lại, mình cũng không biết phải sống tiếp như thế nào. Mình đã nghĩ đến điều đó rất nhiều, và mỗi lần nghĩ, tim mình như bị bóp nghẹt."
Mình không nói gì. Chỉ yên lặng nghe, tim chậm rãi đập từng nhịp theo lời cậu.
"HaHa... cậu không biết cậu quan trọng với tụi mình đến mức nào đâu. Với mình... lại càng hơn thế nữa."
Gray ngừng lại, ánh mắt nhìn mình như chứa đầy những điều chưa thể gọi thành tên.
"Chỉ cần lần này... chỉ cần cậu ở lại. Những điều khác, từ từ rồi mình sẽ nói hết."
Mình siết nhẹ tay Gray — một cái siết nhỏ thôi, nhưng đủ để Gray hiểu. Rằng mình đã nghe, đã hiểu. Và mình vẫn ở đây.
Mình gọi khẽ, giọng run run nhưng vững vàng:
"Gray... mình an toàn rồi. Mình không đi đâu nữa cả."
Gray khẽ cười, ánh mắt dịu dàng như gió đầu hè. Một tay cậu ấy đặt nhẹ lên má mình, ngón tay lướt thật khẽ như đang xác nhận rằng tất cả là thật.
"Cậu hứa đi. Hứa là sẽ không liều lĩnh như vậy nữa, được không?"
Mình gật đầu ngoan ngoãn, nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì đó quan trọng, liền đánh nhẹ tay cậu ấy, nhíu mày hỏi:
"À đúng rồi. Ở đâu ra cái tin đồn mình là bạn gái cậu vậy hả?"
Gray trầm ngâm một chút, như đang chọn từ để trả lời cho thỏa đáng. Một lúc sau mới chậm rãi đáp:
"Cũng không rõ nữa... chắc tại tụi mình thân quá nên ai đó mới đồn bậy bạ thôi."
Mình lầm bầm, giọng nửa đùa nửa giận:
"Ai mà đồn ác thế không biết. Nếu mình biết là ai, mình xử đẹp luôn."
Gray bật cười, tiếng cười lanh lảnh vang lên nhưng rồi đột ngột nghiêm lại, khiến mình cũng im bặt theo bản năng.
"HaHa," – cậu ấy nhìn mình, ánh mắt như chứa đựng một điều quan trọng.
"Cậu còn nhớ không? Chúng ta đã hứa sẽ đến Việt Nam tìm mẹ cậu. Khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ đi ngay. Nhé?"
Mình khẽ cười, ánh mắt mềm lại, gật đầu chậm rãi.
"Ừ. Mình nhớ."
Đột nhiên, Gray siết chặt tay mình, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên mu bàn tay. Tim mình như bị điện giật.
"Gray..." – đó là tất cả những gì mình thốt ra được.
Cậu ấy vẫn dịu dàng, bàn tay kia lại vuốt nhẹ má mình thêm một lần nữa. Lần này, Gray ngồi sát lại, giọng cậu trầm thấp nhưng rõ ràng, từng chữ thấm sâu vào ngực:
"Mình nhớ cậu, HaHa."
Chỉ một câu thôi, nhưng tim mình như vỡ tung. Mình không biết chuyện gì đang chờ phía trước, nhưng sau tất cả những gì vừa trải qua — giữa ranh giới của sinh và tử — hôm nay, mình chọn để cảm xúc lên tiếng.
Mình mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Gray đang áp vào má mình, rồi tựa má sát vào lòng bàn tay ấy thêm chút nữa.
"Mình cũng nhớ cậu, Gray."
Chúng mình nhìn nhau, ánh mắt dần mềm lại, nụ cười lan dần trên môi cả hai. Và rồi, thật khẽ, thật dịu dàng, hai đôi môi chạm nhau — như một lời hứa không cần thành tiếng.
Cả hai cứ giữ nguyên nụ hôn ấy trong một khoảnh khắc tưởng như không có thời gian. Rồi khẽ khàng, như sợ phá vỡ điều gì mong manh, bọn mình tách nhau ra để thở, trán kề trán, ánh mắt vẫn đong đầy.
Gray nhẹ nhàng đỡ mình nằm xuống, cử chỉ cẩn thận như sợ mình đau. Không nói gì, Gray cúi xuống đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán mình.
"Ngủ đi, đồ ngốc," cậu ấy thì thầm, rồi siết chặt vòng tay ôm lấy mình.
Mình rúc vào lòng Gray, nghe nhịp tim cậu đều đặn sát bên tai, lòng chợt thấy bình yên đến lạ. Và giữa những vết đau chưa lành, trong vòng tay thân thuộc, mình thiếp đi — nhẹ nhàng như chưa từng có bão giông.
...
Trong khoảnh khắc mơ hồ giữa mộng và thực, mình khẽ cựa người — chỉ để nhận ra cơ thể vẫn đang được bao bọc trong một vòng tay ấm áp, vững chãi.
Mình vẫn nằm gọn trong lòng Gray, đầu gục vào hõm cổ cậu ấy, cảm nhận rõ ràng nhịp tim đều đặn cùng hơi thở nhè nhẹ phả vào tóc.
Mùi hương quen thuộc của Gray, mùi nắng, mùi dịu dàng, mùi bình yên...
Mình chẳng chịu nằm yên chút nào. Vẫn trong vòng tay của Gray, mình khẽ ngẩng đầu lên, để ngắm kỹ gương mặt cậu ấy dưới ánh sáng ban mai dịu nhẹ. Sóng mũi cao, những đường nét sắc sảo đầy nam tính khiến tim mình lại đập lỡ một nhịp.
Không kiềm được, mình đưa ngón tay lên, khẽ vuốt từ thái dương nhẹ xuống dọc sống mũi. Rồi tinh nghịch nhéo một cái thật khẽ. Gray cựa mình nhẹ, khiến mình vội dừng lại, cố nhịn cười đến mức má phồng cả lên.
Nhưng khi cậu ấy lại yên lặng, mình lại nghịch tiếp — lần này là lướt tay từ sống mũi xuống bờ môi kia.
Vừa nhìn thấy đôi môi ấy, mặt mình đỏ bừng. Ký ức về nụ hôn tối qua chợt ùa về, khiến tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Rồi tự nhiên, đầu óc lại bay xa một cách nguy hiểm:
Nếu không phải mình còn đang bị thương... liệu Gray có "ăn thịt" mình thật không nhỉ?
Trời ơi. Nghĩ tới đó mình chỉ muốn úp mặt vào gối vì xấu hổ. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra... chắc bố sẽ cạo đầu mình mất!
Mình cố giữ vẻ bình thản, dù trong lòng thì tim đập loạn như trống hội. Tay vẫn nghịch ngợm, lần này bỏ qua đôi môi đầy mê hoặc kia, mình lướt nhẹ xuống vùng yết hầu của Gray. Không hiểu sao, chỗ này trên cơ thể con trai lại khiến mình tò mò đến thế.
Tại sao lại nhô lên như vậy? Và tại sao lại có sức hút kỳ lạ đến mức chỉ muốn chạm vào mãi?
Mình vừa chạm vào, thì yết hầu ấy khẽ động đậy lên xuống.
Chết rồi. Cậu ấy tỉnh rồi!
"HaHa, cậu đang cố cám dỗ mình từ sáng sớm đấy à?"
Giọng Gray vang lên khàn khàn, pha chút trêu chọc khiến mặt mình đỏ ửng.
"Không có... chỉ là... mình tò mò về yết hầu của cậu thôi mà." – Mình lắp bắp.
Gray khẽ cười, vòng tay siết chặt hơn, ánh mắt nửa đùa nửa thật:
"Cậu biết không, yết hầu là chỗ nhạy cảm của con trai đấy. Cậu chạm vào vậy chẳng khác nào... đang dụ dỗ mình cả."
Cái quái gì vậy?!
Chết tiệt! Biện minh kiểu gì bây giờ?
Chưa kịp nghĩ xong, Gray đã nhẹ nhàng dùng một tay nâng cằm mình lên, buộc mình nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Và rồi...
Một nụ hôn buổi sáng dịu dàng bất ngờ ập đến.
Mình còn đang mơ màng, định đáp lại thì chợt nhớ ra điều gì đó. Vội vàng đẩy Gray ra, gương mặt hoảng hốt:
"Khoan đã! Mình... mình chưa đánh răng!"
Gray khựng lại một giây, rồi phá lên cười.
"Không sao đâu. Mình cũng chưa đánh răng mà."
Không cho mình thêm thời gian lẩn tránh, cậu ấy đã ôm siết lấy mình, tiếp tục nụ hôn còn dang dở. Mọi suy nghĩ đều trôi sạch, cả việc chưa đánh răng, chưa ăn sáng...
Chỉ còn lại cảm giác mềm mại, ấm áp và mê đắm trong vòng tay Gray.
Mình chỉ biết một điều thôi.
Mình tiêu đời rồi.