Chương 66: Chúc mừng sinh nhật Gray.
Nội tâm Hazel:
Mình được xuất viện vài ngay sau đó. Vết thương vẫn cần theo dõi thêm, nhưng bác sĩ bảo chỉ cần nghỉ ngơi đúng cách là sẽ hồi phục nhanh.
Vậy là theo lệnh bố đã nói trước đó, mình được đưa về biệt thự để tiện chăm sóc.
Ban đầu mình cứ tưởng sẽ buồn chán vì không được gặp mọi người thường xuyên, nhưng hóa ra không.
Lớp D thay phiên nhau đến thăm, mỗi lần đều ồn ào như trẩy hội, khiến biệt thự nhà mình chẳng khác gì hội chợ mini. Lúc đầu bố có vẻ bất ngờ nhưng mấy đứa này lại dám dùng ánh mắt đáng thương nhìn bố, ra vẻ tội nghiệp khiến bố cam chịu, miễn cưỡng cho tụi nó vào chơi với mình.
Và rồi hôm nay—một ngày nắng đẹp đến mức bất ngờ—là sinh nhật của Gray.
Mình đứng trước cổng, trên tay ôm khư khư hộp quà được gói bằng giấy màu sặc sỡ, nơ hồng thắt nụ to tướng như chuẩn bị đi thi cuộc thi gói quà cấp quốc gia.
Đây là món quà mình và Rowan đã dày công lựa chọn, đảm bảo mở ra là Gray chỉ biết câm nín trong 3 giây đầu tiên.
Chiếc xe quen thuộc vừa tới, Rowan hạ kính cửa kính, nhoẻn miệng cười như tài xế riêng thứ thiệt. Cậu ấy bước xuống, chìa tay ra như quý ông chính hiệu rồi nói:
"Chúng mình đi thôi."
Mình bật cười, để cậu ta nắm tay dìu lên xe mà trong lòng không khỏi cảm thán: hai đứa trông đúng là... ngố tàu một cách đầy duyên dáng.
Xe vừa lăn bánh được vài mét, mình đã tò mò quay sang hỏi ngay:
"Cậu nghĩ biểu cảm đầu tiên của Gray sẽ thế nào khi mở quà?"
Rowan chau mày suy nghĩ rất chăm chú như thể sắp đưa ra nhận định khoa học, rồi phì cười:
"Mình đoán cậu ấy sẽ đứng hình vài giây, nhìn cậu một cái, nhìn lại món quà. Rồi bật nó lên và—"
Cả hai đứa đồng thanh, phá lên cười như lũ tiểu yêu:
"—mặt méo xệch luôn!"
Không thể phủ nhận, mình và Rowan đúng là một cặp bài trùng trong việc trêu ngươi "Quỷ Vương" Gray.
Và hôm nay, tụi mình đang trên đường đến nhà cậu ấy để dự một buổi tiệc sinh nhật ấm cúng – chỉ có lớp D thôi, vì Gray nổi tiếng là không ưa tiệc tùng màu mè đông đúc.
Mình còn nghe nói do hôm nay Rei đã đi du lịch rồi nên mới dám tổ chức ở đây vì chuyện của Rei và David vẫn chưa thôi căng thẳng.
Dù đã đến vài lần, mình vẫn không khỏi choáng ngợp mỗi khi nhìn thấy toà lâu đài hoành tráng nhà Gray. Đúng là "tư bản" có khác! Rowan đậu xe gọn gàng trước cổng rồi còn ga-lăng mở cửa xe cho mình bước xuống như trong phim.
Vừa bước vào sảnh, mình đã bắt gặp một cảnh tượng... quen thuộc nhưng không bao giờ thôi khiến mình lắc đầu:
Noah đang làm nũng ra trò với Evelyn, mà cậu ta còn tựa hẳn vào vai Evelyn như mèo con thiếu hơi mẹ.
Và rồi, như một thước phim hài ngắn, Evelyn vừa thấy mình liền vội bật dậy chào hỏi, để mặc Noah mất đà... đổ cái rầm xuống đất.
"HaHa! Cậu thấy trong người ổn hơn chưa?"
Evelyn vội vàng hỏi, hoàn toàn không để ý phía sau đang có một Noah lăn lóc trong nỗi uất hận không tên.
Mình cười toe, giơ hộp quà lên:
"Đủ khoẻ để đi tặng quà siêu cấp 'gây sốc' rồi đây."
Đi được vài bước, chúng mình bắt gặp Nathan đang đứng sau bóp vai cho Iris, mặt thì nghiêm túc như đang làm nhiệm vụ quốc gia.
Quay sang bên này, suýt thì nghẹn thở khi thấy Anh Tank đang... đút bánh kem cho Eliora, tay lau miệng cho cô ấy nữa chứ!
Ôi trời ơi, đây là sinh nhật Gray hay đại hội phát đường toàn quốc vậy? Mình thề là nếu ở lại thêm vài phút nữa chắc mình không bị cao huyết áp thì cũng sẽ bị... ngọt chết mất thôi.
Xung quanh là một mớ hỗn độn đặc sản lớp D:
Miles thì nướng đồ ăn, khói nghi ngút như đang làm BBQ trên núi Phú Sĩ; Davis và Aiden thì loay hoay mở nắp rượu như thể đang thí nghiệm hóa học; còn có Elijah thì hí hửng châm lửa — mà khoan, châm lửa thật kìa!
"Ê ê! Đó là bếp, không phải lò thiêu đâu nha!!!"
Mình hét lên, lao về phía lò nướng như một nữ anh hùng đang cố cứu lấy buổi tiệc sinh nhật khỏi đại hoạ.
Vừa nghe thấy tiếng mình la lên, Eliora lập tức ra hiệu cho Anh Tank đẩy cậu ấy lại gần như thể đang điều khiển xe tăng chiến đấu, gấp gáp y như chuẩn bị mở cuộc họp khẩn cấp.
Vừa tới nơi, chưa kịp để mình thở ra hơi nào, Eliora đã lo lắng hỏi thăm, rồi ngay lập tức đổi sắc mặt, nghiêm nghị trách móc:
"HaHa, cậu thấy sao rồi? Vết thương có trở nặng không?"
"Bộ mấy người âm mưu giấu mình chuyện HaHa nhập viện hả? Ít nhất cũng phải nhắn tin báo một câu chứ, đợi tới lúc ra viện rồi mới báo là sao!?"
Không khí căng như dây đàn, ai nấy đều im re, cho tới khi Airden – người vô tình đứng gần đó – bối rối giơ tay lên phát biểu:
"Ờ... là do tụi này... bị hoảng quá... nên đầu óc trắng xóa, không nhớ nổi gì hết á..."
Mình suýt phì cười. Nhìn cái mặt hoang mang của Airden như thể mới tỉnh dậy sau một vụ tai nạn trí nhớ, mình còn không nỡ trách cậu ấy.
Eliora chỉ "hừ" một tiếng rõ dài, khoanh tay quay mặt đi như bà cô giận dỗi. Ai nhìn vào cũng hiểu: thôi xong, cơn bão đường vừa tan thì bão giấm lại kéo đến rồi đây!
Mình vội vàng lên tiếng trấn an Eliora, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ấy như muốn xoa dịu:
"Thôi mà, đừng giận nữa. Mấy người này cũng lo cho mình lắm đó, chỉ là lúc đó mọi thứ rối quá nên mới không kịp báo thôi. Mình không sao là được rồi, đúng không?"
Eliora đảo mắt một vòng như thể vẫn chưa nguôi nhưng cuối cùng cũng chịu nhún vai, coi như tạm tha.
Lúc này, Anh Tank quay sang mình với vẻ mặt nghiêm túc một cách buồn cười:
"Anh phải đi phụ Alan nướng đồ ăn rồi. HaHa, nhờ em trông Eliora giùm nha. Nhớ đừng để em ấy nổi giận mà đốt tiệc sinh nhật của Gray thành đống tro."
Mình bật cười khúc khích, vừa gật đầu đồng ý vừa quay sang liếc nhìn Eliora, thấy cậu ấy cũng nhếch mép cười nhẹ như ngầm bảo:
"Tạm tha cho mấy người lần này đấy."
Không lâu sau, Rowan cũng bước lại gần, vỗ nhẹ vai mình.
"Mình qua phụ Liam dọn dĩa chút nha. Nhường không gian riêng cho các cô gái tụi cậu tha hồ tán dóc."
Mình cười lắc đầu. Đúng là tiệc sinh nhật của Gray mà lại náo loạn chẳng khác gì đại hội gia đình lớp D. Nhưng nghĩ kỹ thì, ồn ào như vậy mới đúng chất chúng mình.
Và thế là hội con gái tụi mình gồm mình, Evelyn, Iris và Eliora tụ lại thành một góc riêng, vừa nhâm nhi bánh trái vừa tám chuyện không dứt.
Trong khi đó, hội con trai thì vẫn đang tất bật ở phía ngoài—người thì lo nướng thịt, người thì xách nước, người thì chạy vòng vòng tìm cái đồ khui rượu mất tích như thể đang tham gia trò chơi sinh tồn.
Evelyn vừa cắn một miếng bánh vừa quay sang Iris, ánh mắt dịu dàng:
"Cậu dạo này thế nào rồi? Em bé ổn chứ?"
Iris mỉm cười, tay đặt lên bụng, giọng nhẹ nhàng mà rạng rỡ:
"Cũng ổn lắm. Được hơn năm tháng rồi. Mình thấy đạp nhẹ mấy lần rồi đó."
Cả đám đồng loạt "ồ" lên đầy thích thú, rồi liên tục gật gù, hỏi han về mọi thứ từ chế độ ăn đến giấc ngủ, khiến Iris bật cười như đang bị một hội "mẹ bỉm tương lai" vây hỏi.
Đang tám chuyện rôm rả, đột nhiên Iris khẽ thở dài:
"Mình còn đang phân vân không biết chọn ai làm dâu phụ cho đám cưới nữa..."
Không khí im bặt vài giây.
Rồi như có sự đồng bộ không hẹn trước, ba ánh nhìn còn lại—Evelyn, Eliora và Iris—đồng loạt đổ dồn về phía mình.
Mình giật bắn người, tay run suýt làm rớt cái ly đang cầm.
"Gì vậy? Sao... sao mọi người nhìn mình dữ vậy!?"
Evelyn cười gian, Eliora thì hất mặt kiểu "Còn ai vào đây nữa?", còn Iris thì giả vờ ngây thơ:
"Chẳng lẽ HaHa lại từ chối lời mời làm dâu phụ của mẹ bỉm sữa tương lai này sao?"
Mình bối rối đến mức chỉ muốn độn thổ ngay tại chỗ. Trời ơi, rõ ràng đi ăn sinh nhật Gray mà giờ lại lạc vào buổi tuyển dâu phụ gấp rút thế này!
Mình hoảng hốt giơ tay như thể vừa bị bắt oan:
"Khoan khoan! Mình nghĩ Evelyn hợp làm dâu phụ hơn á! Cậu ấy dịu dàng, lại còn có khiếu thời trang nữa. Còn Noah thì... Noah làm rể phụ là chuẩn bài luôn! Một cặp trời sinh đó mà!"
Evelyn suýt sặc nước, còn Noah – đang hí hửng nướng thịt đằng xa – bỗng hắt xì một cái như có ai vừa réo tên mình.
Nhưng Iris chỉ khẽ cười, giọng điềm tĩnh:
"Không được đâu. Mình muốn con của mình và Nathan lấy tên của cậu. Nên không thể để Evelyn và Noah làm dâu rể phụ được. Họ phải để dành cho con mình chứ."
Mình: "Hảaa!?"
Eliora phì cười, Evelyn thì đỏ bừng cả mặt, còn mình thì vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Iris đã nhìn mình trìu mến, nói tiếp:
"Với lại... mình thật sự muốn cậu làm dâu phụ. Nhờ có cậu mà đứa bé này mới có thể đến được thế giới này. Cậu đã dũng cảm đứng ra bảo vệ mình, cũng cứu cả Nathan. Người xứng đáng nhất... là cậu."
Mình chết lặng. Cảm động thì có, nhưng cũng thấy như sắp bị trao trọng trách kiểu "đẩy ra mặt trận không cần hỏi ý kiến".
"Ơ... nếu mình làm dâu phụ thì... ai làm rể phụ?"
Cả đám đang cười cười nói nói bỗng rơi vào trạng thái "đóng băng toàn hệ thống".
Không khí yên lặng đến mức nghe rõ cả tiếng ai đó lật xiên nướng phía xa xa.
Eliora gật gù, mím môi như đang cân nhắc điều gì hệ trọng lắm:
"Đúng là cái này mới là bài toán nan giải nhất luôn á."
Evelyn nghiêng đầu, đảo mắt một vòng rồi bất ngờ nhìn thẳng vào mình, giọng nhỏ nhẹ mà không kém phần phá rối:
"HaHa này, giữa Rowan và Gray... cậu muốn ai làm rể phụ?"
Mình như bị ai dí đèn pha thẳng vào mặt. Hai má nóng bừng, tim đập loạn xạ. Mắt lướt qua từng người đang chờ câu trả lời, cuối cùng ấp úng nói như tự thanh minh:
"Mình... mình đâu có biết! Sao lại hỏi mình chuyện đó chứ? Đó là đám cưới của Iris mà..."
Eliora cười khúc khích, trêu chọc:
"Chỉ hỏi ý kiến thôi mà, có cần mặt đỏ như cà chua vậy không hả HaHa?"
Evelyn cũng không bỏ lỡ cơ hội hùa theo, giọng đầy ẩn ý:
"Thiệt á, nhìn hai người đó ai cũng hợp với cậu hết trơn. Mình mà là cậu chắc rối còn hơn rối bòng bong luôn á."
Mình vội xua tay, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo:
"Gì mà hợp với chẳng hợp! Chúng mình chỉ là bạn thôi mà."
Nhưng ba ánh mắt kia không ai tin nổi câu nói đó. Cả ba cùng nhướn mày, nhìn mình với ánh mắt kiểu "thiệt không đó bồ?"
Và rồi Iris nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nhỏ nhưng đầy ẩn ý:
"Nếu cậu muốn cuộc sống yên bình, thì tốt nhất nên chọn một người... không phải hai người đó. Tránh những cuộc đại chiến hậu trường..."
Câu nói vừa dứt, cả hội con gái phá lên cười, còn mình thì chỉ biết thở dài lẩm bẩm:
"Bình yên sao khó tìm vậy trời..."
Chúng mình tạm thời dẹp qua cuộc hội thoại đầy "tranh cãi" kia khi tiếng hò reo từ mấy tên con trai vang lên ầm ĩ như thể vừa phát hiện ra kho báu. Ai nấy đều quay đầu lại, và ngay lập tức bị cuốn theo làn sóng rộn ràng ấy.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu với sự tụ họp đầy đủ của lớp D, tiếng nói cười rôm rả vang lên khắp sân vườn rộng lớn. Và rồi, nhân vật chính cũng xuất hiện...
Mình cứ ngỡ Gray – cái người mang biệt danh "Quỷ Vương" – sẽ lộ diện trong bộ vest đen chỉn chu, hay ít nhất là sơ mi quần tây bóng bẩy cho ra dáng chủ nhân bữa tiệc. Nhưng không.
Không hề.
Gray bước ra từ cánh cửa lớn với phong thái như vừa lăn ra khỏi giường: áo phông trắng đơn giản, quần jeans lửng, dép lê. Phải, là dép lê và mái tóc hơi rối kiểu cố tình nhưng lại trông quá ư là vô tình.
Cả đám đứng hình đúng một giây.
Rồi...
"PFFT—"
Tiếng cười nổ tung như bắp rang bị đốt cháy. Mọi người ôm bụng cười như thể chưa từng được cười. Noah còn suýt sặc nước, Rowan thì lấy điện thoại ra định chụp làm bằng chứng sống.
Mình cũng không nhịn được, vừa cười vừa lắc đầu:
"Quỷ Vương xuống trần... mà trần thật luôn á!"
Gray chỉ nhún vai, thản nhiên như không có gì xảy ra, còn cố tình xoay một vòng tự giới thiệu:
"Thế này mới là phong cách sinh nhật tại gia, hiểu không?"
Không ai hiểu. Nhưng ai cũng cười.
Và buổi tiệc bắt đầu bằng một tràng cười như thế.
Sau màn "ra mắt" gây cười rung cả biệt thự của Gray, không khí bữa tiệc lại trở nên rộn ràng hơn bao giờ hết.
Khi mọi người đã ổn định, đèn sân vườn dịu xuống, và tiếng đàn guitar từ đâu đó vang lên – do chính Liam đệm – chúng mình bắt đầu đồng thanh hát vang bài Happy Birthday.
Rowan bước ra từ trong nhà bếp, tay nâng chiếc bánh kem được trang trí kỳ công. Cậu ấy bước thật chậm, mặt nghiêm túc như đang thực hiện nghi lễ quan trọng của lớp D.
Gray cũng tỏ ra ngoan hiền bất thường, hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện một cách nghiêm túc khiến cả đám phải cắn môi nhịn cười.
Và rồi, phù! – Gray thổi nến xong.
Chỉ chờ có thế.
Rowan nhẹ nhàng rút cây nến ra khỏi bánh, nhìn Gray bằng ánh mắt ngây thơ vô số tội.
Mình còn chưa kịp thở ra thì...
"BỘP!"
Cả chiếc bánh kem được Rowan úp thẳng vào mặt Gray như một cú kết liễu bất ngờ. Kem trắng bám đầy tóc, mặt và cả áo của Gray, chỉ chừa lại đôi mắt trừng trừng như vừa bị phản bội bởi chính anh em mình tin tưởng nhất.
"ROWAAAAAAN!!!" – Gray gầm lên.
"CHẠYYYYY!!!" – Rowan hét lớn như hiệu lệnh cho cả lớp.
Và thế là nguyên đám lớp D tháo chạy tán loạn như ong vỡ tổ, cười nghiêng ngả, trong khi Gray – mặt mũi bôi kem như hề – đuổi theo sau với tốc độ của một con báo vừa bị ăn cắp miếng thịt.
Mình vừa chạy vừa ôm bụng cười, nghĩ thầm:
"Chúc mừng sinh nhật Gray – chắc chắn đây là sinh nhật khó quên nhất đời cậu rồi đó!"
Màn rượt đuổi diễn ra theo đúng phong cách lớp D: hỗn loạn, nhanh như chớp và đầy tiếng la hét. Gray – nhân vật chính bị úp bánh kem – giờ hóa thân thành "quỷ vương báo thù", lao như tên bắn giữa đám bạn học đang tháo chạy tán loạn.
Nạn nhân đầu tiên chính là Noah – do xui xẻo đứng gần nhất mà lại còn vừa cười to nhất. Gray tóm gọn cậu ta bằng một cú kéo áo thần tốc, quăng thẳng xuống hồ bơi sau nhà như ném bao gạo. Tùm!
"Nooooooo Gray!!! Mình chỉ là người vô tội đứng xem thôi màaaa!!!"
Tiếng gào của Noah chìm lẫn trong tiếng nước bắn tung tóe.
Tiếp theo là Miles và Liam – cả hai đang định leo lên mái gazebo trốn thì bị Gray túm chân kéo xuống.
"Một vé xuống hồ bơi cho hai đứa nhé!"
Gray tuyên bố lạnh lùng, rồi bịch bịch, hai cục bột nước sống động rơi tõm xuống.
Còn đám còn lại thì trốn rải rác khắp nơi – sau bụi cây, sau tấm rèm ngoài sân, dưới bàn tiệc... chẳng khác gì chơi trốn tìm thời sinh tồn.
Riêng mình thì... chẳng khá hơn. Núp hèn hạ sau lưng Eliora – chiếc khiên người bất đắc dĩ của mình – vừa run vừa rít khẽ:
"Đừng để cậu ấy thấy mình... đừng để cậu ấy thấy mình..."
Eliora chỉ quay sang nhìn mình với ánh mắt bất lực kiểu: "Thiệt luôn á?"
Nhưng rồi, tâm điểm chuyển về hai nhân vật chính: Gray cuối cùng cũng bắt được Rowan, sau một màn đuổi bắt vòng quanh hồ bơi căng như dây đàn. Cả hai đứng thở dốc, mặt đối mặt như sắp solo trận cuối cùng.
"Giải thích lý do cậu úp bánh kem đi, Rowan." – Gray rít qua kẽ răng, tay vẫn nắm chặt vai Rowan.
Rowan mỉm cười điềm tĩnh: "Tại vì cậu không chịu mặc đồ đẹp đó."
Cả hai nhìn nhau... rồi bất ngờ cùng ngã chúi xuống hồ bơi trong tiếng hét hỗn hợp.
Ùm!
Một tràng cười như muốn xé toạc màn đêm vang lên từ khắp sân vườn. Có lẽ, trong khoảnh khắc ấy, không ai còn nhớ đến việc ai úp bánh, ai rượt đuổi, chỉ còn lại tiếng cười và... đống kem đang trôi nổi trong hồ bơi.
Gray ngoi đầu lên, tóc dính bết vì kem, nheo mắt nhìn lũ bạn trên bờ:
"Mấy đứa... đợi đấy. Tiệc chưa kết thúc đâu."
Ơn giời, sinh nhật "Quỷ Vương" chưa bao giờ... thấp nhiệt đến thế.
Sau màn rượt đuổi "kinh hoàng" mang tên Quỷ Vương Gray, những nạn nhân xấu số bị hạ gục và tắm nước bắt buộc đều được phát cho quần áo khô mới tinh – cảm ơn biệt thự nhà Gray luôn trữ đồ như cửa hàng mini vậy.
Ai nấy lau đầu lau mặt, thay đồ sạch sẽ rồi tập hợp lại quanh khu vực sân vườn – nơi tiệc nướng chính thức bắt đầu.
Khói bốc lên thơm lừng, mùi thịt nướng, hải sản và bắp nướng lan tỏa khắp không gian, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi. Không khí đúng nghĩa vừa ấm cúng vừa... ồn ào náo nhiệt kiểu lớp D.
Cả đám đều được phát rượu – toàn là rượu ngoại hàng xịn, chỉ trừ... mình.
"Mình thì sao?"
Mình ngơ ngác nhìn cái ly nước ngọt đầy màu sắc trước mặt, trong khi ai nấy đều cụng ly rượu khí thế.
Leo lập tức chen vào với vẻ mặt nghiêm túc không cần thiết:
"Không. Nếu cậu uống, cậu sẽ hóa thành Chicky Mode. Mình còn muốn sống."
Etan thì nghe tới đó liền hoảng hốt, quay sang mình:
"Không, HaHa, đừng! Mình vẫn chưa sẵn sàng chứng kiến HaHa phiên bản Chicky lần nữa!"
David cũng hùa theo ngay, nửa thật nửa đùa:
"Đừng nhìn mình. Mình còn chưa có bạn gái, chưa muốn mất đời trai đâu."
Cả bàn cười phá lên. Rowan thì vẫn giữ vẻ điềm đạm, nhấp một ngụm rượu rồi nghiêng đầu nhìn mình, mỉm cười:
"HaHa, hôm nay là sinh nhật Gray. Cậu tận hưởng buổi tiệc đi, đừng quậy banh nó lên nữa."
"...Cái gì mà nữa?! Mình đã làm gì đâu!"
Nhưng cái cách cả đám cười ầm lên sau câu phản ứng đầy oan ức đó khiến mình chỉ biết ôm mặt, cạn lời toàn tập. Hình như tụi nó đã chuẩn bị tinh thần cho một buổi tiệc... "có biến" từ lâu rồi.
Đã đến khoảnh khắc mà mình mong chờ nhất trong buổi tiệc—phần khui quà!
Gray đứng trước bàn quà với gương mặt như đang chuẩn bị bước vào chiến trường. Cậu ấy đảo mắt nhìn từng gói quà, sau đó quay sang cả đám với ánh nhìn lạnh tanh kèm theo một lời cảnh cáo cực kỳ "ân cần":
"Mình nói trước. Đứa nào tặng quà nhảm nhí là bay xuống hồ bơi hết lượt lần hai đấy."
Không khí lập tức trở nên căng như dây đàn... nhưng chỉ được ba giây. Vì món quà đầu tiên—đến từ Sebastian—đã khiến cả buổi tiệc nổ tung.
Gray mở hộp ra, rút ra một... đôi dép bông hình thỏ hồng phấn với tai dài và gương mặt đáng yêu vô đối. Cả đám gào lên cười. Riêng Gray thì mặt như vừa nuốt trúng một quả chanh nguyên trái, mắt trợn trừng nhìn Sebastian.
"Mình không đùa đâu đấy, cậu có muốn thử cảm giác bay không?"
Sebastian tỉnh bơ nhún vai:
"Dép xịn đấy, có lót êm chân còn chống trượt, mặc trong biệt thự là hợp lý còn gì."
Món quà tiếp theo là của Alan—một bộ dụng cụ nấu bếp xịn sò. Gray vừa mở ra là cả đám lại bắt đầu đếm ngược sinh mệnh của Alan.
Cậu ta còn chưa kịp nói gì thì Gray đã cầm cái muỗng trong hộp, giơ lên chỉ vào Alan:
"Cậu có tin là mình sẽ dùng nguyên bộ này máng từng món lên người cậu không, Alan?"
Đến Leo, Gray mở hộp ra thì lại thêm một đợt sóng cười nữa—bộ đồ chơi lắp ghép "Tàu không gian chiến đấu" dành cho... trẻ từ 8 đến 12 tuổi.
"Đùa à, Leo?"
Leo khoanh tay, nghiêm túc như giảng đạo:
"Lắp mấy cái này giúp giải tỏa stress và tăng cường sự tập trung. Cậu nên cảm ơn mình đấy."
Kế tiếp là hộp quà của Rowan. Gray mở ra, rút được một quyển sách với tựa đề nổi bật:
"Thiền trong thời đại hỗn loạn: Hướng dẫn giữ tâm bình tĩnh"
Cả đám gục xuống cười không thở nổi. Gray ôm trán nhìn trời, như thể đang tự hỏi kiếp trước mình nợ lớp D cái gì mà kiếp này bị trêu tới bến thế này.
"Mình có cảm giác mấy người không thật sự mừng sinh nhật tôi cho lắm..."
"Đúng rồi. Chúng mình mừng... sự tồn tại dai dẳng của Gray cơ!" — Ai đó la lên từ đám đông khiến cả bọn lại được dịp cười phá.
Và trong lúc Gray đang than trời trách đất, mình ôm chặt món quà đặc biệt nhất còn sót lại, cố kiềm nén cười và chuẩn bị cho cú chốt hạ mang tên mình và Rowan lựa chọn... Gray chắc chắn sẽ nhớ sinh nhật năm nay suốt đời.
Và rồi khoảnh khắc định mệnh đó cũng đã đến.
Gray chậm rãi cầm lấy món quà cuối cùng còn lại trên bàn—hộp quà nhỏ được gói giấy màu mè, nơ hồng rực rỡ.
Ánh mắt cậu ta nhìn qua đám tụi mình như dò xét:
"Ai là chủ mưu lần này đây?"
Nhưng mình chỉ cười tít mắt, ra vẻ vô tội. Bên cạnh, Rowan suýt nữa đã nghẹn nước khi cố nhịn cười.
Gray mở hộp, lật nắp ra—và đứng hình đúng 5 giây.
Bên trong là một hộp nhạc tinh xảo, bên trên gắn một mô hình con sói... với gương mặt của Gray được in 3D chính xác đến từng chi tiết từ ánh mắt gườm gườm cho tới biểu cảm như đang lên cơn cáu gắt.
Nhưng chưa hết—khi Gray vừa xoay nút để hộp nhạc phát ra âm thanh...
Tiếng nhạc vang lên—là bản ru ngủ... nhưng phiên bản rùng rợn, lạnh gáy và ám ảnh như bước ra từ một bộ phim kinh dị hạng nặng.
Cả đám im lặng đúng 2 giây để thưởng thức âm thanh của địa ngục, rồi...
"PHỤT—!!!"
Ai nấy đều gập bụng cười, có đứa lăn ra sàn, có đứa đập tay vào bàn, có đứa gào lên:
"HaHa ơi, gan cậu làm bằng gì vậy hả?!"
Gray, mặt méo xẹo như bị bóp nghẹt cảm xúc. Cậu ta đưa mắt nhìn mình, gương mặt không nói nên lời, tay vẫn cầm hộp nhạc phát ra tiếng "lullaby từ âm phủ".
Mình cố gắng nghiêm túc để đỡ bị vạ lây, nhưng chỉ cần nhìn thấy cái mặt cậu ta thôi là mình cũng bật cười khúc khích không chịu nổi.
"Cái này... là sáng tạo của ai?" Gray hỏi, giọng như nghẹn lại.
Mình và Rowan đồng thanh, cực kỳ tự hào:
"Đồng sáng tác."
Cả lớp lại nổ tung thêm lần nữa. Có thể nói, từ giờ trở đi, hộp nhạc "quái vật ru ngủ" ấy sẽ là huyền thoại trong lịch sử lớp D—và mình, chính thức trở thành người đầu tiên dám khiến Quỷ Vương Gray méo mồm ngay trong sinh nhật của chính cậu ta.
Bữa tiệc cứ thế kéo dài tới tận khuya trong tiếng cười nói rôm rả và mùi đồ nướng thơm lừng vương vất khắp sân vườn. Đến khi pháo giấy tàn, ánh đèn dịu dần, từng người trong lớp D cũng bắt đầu rời cuộc vui.
Eliora được anh Tank cẩn thận đỡ dậy và đưa về trước, vì chân cậu ấy vẫn cần được nghỉ ngơi. Iris thì ngả đầu vào vai Nathan, cả hai lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc bằng lối sau trong ánh mắt lấp lánh của đèn vườn.
Những người còn lại—cụ thể là đám quỷ kia—thì say bí tỉ, rượu vào là nằm lê lết khắp nhà Gray như những xác sống đang ngủ đông, khiến mình nhìn quanh mà thở dài.
Chỉ còn mình là tỉnh táo nhất. Hoặc ít nhất là còn đi thẳng được.
Mình lê từng bước lên tầng, đến phòng ngủ dành cho khách mà Gray bảo là đã chuẩn bị sẵn cho ai "vượt qua thử thách sống sót sau sinh nhật quỷ".
Vừa chạm lưng xuống giường, mình đã thấy mí mắt nặng trĩu, mọi thứ như chùng xuống một cách dịu dàng.
Thế rồi, giữa lúc đang mơ màng nửa tỉnh nửa mê, mình cảm nhận được... một vòng tay ấm áp nhẹ nhàng ôm chặt lấy mình từ phía sau.
Một giọng nói trầm thấp, quen thuộc, khe khẽ thì thầm sát bên tai:
"Ngủ ngon nhé... công chúa của mình."
Rồi có gì đó mềm mềm, nhẹ nhàng chạm lên trán mình—như một cái hôn thoáng qua, dịu dàng đến mức cứ ngỡ là mơ.
Mình chỉ kịp mơ hồ nghĩ "ai vậy... Gray hay Rowan... hay là mình ngủ mớ rồi tự tưởng tượng ra nữa...", trước khi cơn buồn ngủ cuốn phăng mình đi thật sâu, thật êm.
Và thế là, trong một đêm đầy rượu, đầy cười, đầy bí ẩn... có một bí mật nho nhỏ đã được khẽ thì thầm, chỉ riêng mình nghe thấy.