Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 67



Chương 67: Gia đình hay tình yêu.

Nội tâm Hazel:

Là ai vậy? Người tối đó rốt cuộc là ai? Tại sao khi tỉnh dậy, mình lại chẳng thấy bóng dáng ai bên cạnh?

Có khi nào mình mệt quá nên tưởng tượng ra không nhỉ? Chắc chắn là vậy, chứ không thì làm gì có ai cơ chứ. Mình chỉ bị ảo giác mà thôi.

Hừm... hôm nay là ngày Giáng Sinh, năm đầu tiên mình được ăn Giáng Sinh cùng bố và chị Fiona. Giá mà có mẹ nữa thì tuyệt biết bao. Nhưng thôi, tốt nghiệp xong mình sẽ về Việt Nam tìm mẹ, rồi năm sau chắc chắn sẽ đón Giáng Sinh với cả bố mẹ.

Chỉ mới nghĩ tới thôi mà mình đã muốn nhảy cẫng lên rồi!

"Tiểu thư Hazel, có người bạn của cô đang đợi ngoài cổng ạ."

Mình vội buông đũa, quay lại hỏi cô Nicky:

"Bạn con sao?"

Cô Nicky chỉ khẽ gật đầu. Mình hơi ngơ ngác, chưa đoán được là ai, liền đứng lên đi ra cổng.

Cánh cổng từ từ mở ra, và mình tròn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy người đứng trước mặt:

Elijah.

Cậu ấy trông thật mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc xong vậy.

"Elijah? Sao cậu lại ở đây?"

Elijah nở nụ cười, nhưng mình biết cậu ấy không ổn chút nào.

"HaHa, cậu rảnh không? Nói chuyện với mình một chút nhé."

Dù chưa biết chuyện gì, mình vẫn gật đầu và mời Elijah vào nhà. Hai đứa cùng đi thẳng lên phòng mình.

Khi cô Nicky mang nước và bánh vào phòng rồi nhẹ nhàng lui ra, bầu không khí giữa mình và Elijah trở nên yên ắng. Một lúc sau, Elijah mới cất tiếng.

"Bố cậu đâu rồi? Nãy giờ mình không thấy bác ấy."

"À, giờ này bố còn ở công ty. Tầm chiều mới về tới."

Elijah khẽ gật đầu, rồi lại chìm vào im lặng. Mình để ý thấy cậu ấy đang siết chặt mép áo, có vẻ như đang do dự điều gì đó. Mình lên tiếng:

"Elijah... cậu có chuyện gì đúng không?"

Elijah ngước nhìn mình, ánh mắt đầy bối rối. Thấy vậy, mình dịu giọng nói tiếp:

"Nếu cậu không thể nói ra ngay thì cũng không sao, nhưng hãy biết là mình sẵn sàng lắng nghe. Dù không giúp được gì, ít nhất mình vẫn có thể ở bên cạnh cậu."

Elijah im lặng một lúc lâu, rồi như thể những lời mình nói vừa chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng cậu ấy—nước mắt bắt đầu lặng lẽ rơi.

Mình thoáng ngạc nhiên, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì Elijah đã òa khóc, lao vào ôm chặt lấy mình, như bám víu vào một chốn an toàn cuối cùng.

Mình không nói gì cả, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm lấy Elijah, như muốn truyền đi một lời nhắn không cần ngôn từ: "Mình ở đây rồi."

Elijah khóc nức nở như một đứa trẻ. Mình nhẹ nhàng vuốt lưng cậu ấy, từng nhịp từng nhịp như để xoa dịu nỗi đau đang trào ra không kìm nén được. Mình muốn cậu ấy biết rằng mình ở đây, và cậu ấy không đơn độc.

Một lúc sau, Elijah dần bình tĩnh lại, buông mình ra, nhưng ánh mắt vẫn đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

"HaHa... mình... mình và Miles chia tay rồi."

Mình sững người, mở to mắt:

"Gì cơ? Tại sao? Đã có chuyện gì xảy ra sao?"

Elijah khẽ lau giọt nước mắt còn vương trên má, giọng cậu ấy nhỏ dần, gần như vỡ ra:

"Bố mẹ mình... họ đã biết chuyện của hai đứa. Họ bắt mình phải lựa chọn, HaHa. Họ nói... họ không thể chấp nhận một đứa con bị 'bệnh đồng tính'..."

Mình chết lặng trong giây lát. Rồi cơn giận bùng lên như lửa đốt.

"Cái gì cơ? Vô lý thật sự! Cậu đứng lên! Mình sẽ đến nói chuyện với bố mẹ cậu."

Mình nắm lấy tay Elijah định kéo đi, nhưng cậu ấy siết tay mình lại, lắc đầu nhẹ.

"Đừng... họ sẽ không nghe đâu. Dù là ai nói... họ cũng sẽ không chịu nghe đâu."

Mình nhìn khuôn mặt đầy đau khổ của Elijah, lòng như bị ai bóp nghẹt. Mình hít một hơi thật sâu, thở ra đầy bất lực rồi ngồi xuống bên cạnh, siết chặt tay cậu ấy.

"Được rồi... mình sẽ không đi nữa. Mình sẽ ở lại đây, lắng nghe cậu nói."

Elijah khẽ cười, nụ cười mỏng manh như tàn tro sau cơn gió lốc. Thấy cậu ấy dịu lại phần nào, mình mới nhẹ giọng hỏi:

"Cậu... chọn gia đình nên mới chia tay Miles sao?"

Elijah gật nhẹ, đáp bằng giọng gần như không thể nghe thấy:

"Mình không muốn đâu, HaHa. Mình yêu Miles, thật lòng yêu cậu ấy. Nhưng mình cũng yêu bố mẹ... dù họ gần như chẳng bao giờ quan tâm đến mình. Họ là máu mủ của mình. Mình không thể bỏ rơi họ được."

"Cậu có thử nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ về chuyện đó chưa?"

"Mình đã cố rồi... nhưng họ không chịu nghe. Họ chỉ nói mình là một nỗi thất vọng. Mình không hiểu nổi... tại sao mình lại phải chọn? Tại sao không thể vừa có gia đình, vừa có người mình yêu?"

Đột nhiên, Elijah quay sang nhìn mình với ánh mắt hoang mang và một chút gì đó như... giằng xé.

"Hay... là do mình chưa từng yêu con gái nên mình bị ngộ nhận..."

Mình chưa kịp phản ứng thì Elijah đã bất ngờ nghiêng sát lại gần, giọng khàn khàn:

"HaHa, cậu... cậu có thể hôn mình không? Để mình biết... mình vẫn là một người đàn ông?"

Mình sững người, nhưng phản xạ còn nhanh hơn suy nghĩ. Mình chộp lấy chiếc dép dưới chân, giơ lên cảnh cáo:

"Vậy cậu hỏi thử đôi dép của mình xem, coi cậu có cảm giác với nó không!"

Elijah lập tức lùi lại, cười gượng, mặt lấm lét như học sinh mắc lỗi. Mình biết cậu ấy chỉ đang hoảng loạn, mất phương hướng, nên không trách. Mình nhẹ nhàng giải thích:

"Elijah, hôn mình sẽ chẳng thay đổi được gì đâu. Tình yêu của cậu dành cho Miles không phải vì cậu là 'ai', mà vì cậu là chính cậu. Nó không liên quan đến giới tính."

Mình đặt tay lên vai cậu ấy, giọng dịu lại:

"Có thể hiện tại bố mẹ cậu chưa chấp nhận. Nhưng điều đó không có nghĩa sau này họ cũng sẽ mãi như vậy. Hãy cho họ thời gian. Hãy chứng minh cho họ thấy—dù cậu yêu ai đi nữa, cậu vẫn là cậu, vẫn là đứa con họ từng yêu thương."

Elijah nhìn mình. Ánh mắt dịu đi, không còn đỏ hoe mà dần sáng lên như có hy vọng.

"Mình thật lòng nghĩ cậu không cần phải lựa chọn gì hết. Cậu xứng đáng có cả hai—gia đình và người cậu yêu."

Elijah im lặng nhìn mình, rồi khẽ gật đầu. Gương mặt cậu ấy lần này đã nhẹ nhõm hơn hẳn.

Chợt mình nhớ ra điều gì, liền hỏi:

"Vậy... hôm nay cậu có về nhà ăn Giáng Sinh không?"

Elijah khẽ lắc đầu, mắt vẫn buồn.

"Không. Từ nhỏ đến giờ chưa năm nào bố mẹ đón Giáng Sinh với mình cả. Họ lúc nào cũng bận. Luôn luôn bận."

Nghe thế mình không đành lòng, liền đề nghị ngay:

"Vậy tối nay ở lại đây đón Giáng Sinh với mình đi! Có cậu mình sẽ vui hơn nhiều."

Elijah thoáng ngỡ ngàng:

"Thật sao? Vậy...Fiona có phiền không?"

Mình xua tay:

"Yên tâm đi. Mình có cách mà. Với lại, nhà mình còn nhiều phòng trống lắm. Ở lại đi!"

Elijah bật cười, lần này là nụ cười thật sự. Cậu ấy ôm lấy mình lần nữa, khẽ nói:

"Cảm ơn cậu, HaHa. Cảm ơn cậu rất nhiều..."

Mình cười toe toét. Coi như giúp cậu ấy tìm lại được chút ánh sáng giữa đoạn đường tăm tối nhất.

"Nhưng này, mình nghĩ cậu nên thử nói chuyện lại với Miles. Hai người cần một cuộc đối thoại nghiêm túc. Cậu nợ cậu ấy điều đó."

Elijah gật đầu, lần này là cái gật đầu chắc chắn.

Mình lấy điện thoại, gọi cho bố. Lúc nghe mình xin phép, đầu dây bên kia im lặng một lúc. Mình tưởng ông sẽ từ chối—vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên cả ba bố con đón Giáng Sinh bên nhau—nhưng không. Một lúc sau, giọng bố trầm ấm vang lên:

"[Được. Nếu là bạn của con, thì cứ để cậu ấy ở lại.]"

Tim mình khẽ run lên một nhịp. Không biết là vì nhẹ nhõm, hay vì trong lời bố có một sự thấu hiểu âm thầm nào đó.

Mình quay sang nhìn Elijah, mỉm cười thông báo:

"Bố mình đồng ý rồi. Tối nay chính thức có khách mời đặc biệt nha."

Elijah cười, nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh đèn Giáng Sinh ngoài cửa sổ. Cậu ấy khẽ nói, giọng thì thầm như gửi gắm:

"Lâu rồi mình mới thấy vui đến vậy..."

Mình không nói gì thêm, chỉ siết nhẹ bàn tay cậu ấy. Giáng Sinh đầu tiên bên bố và chị, lại có thêm Elijah. Có lẽ... năm nay sẽ là một mùa ấm áp thật sự.

Tối đến, hai đứa mình ngồi quây quần bên cây thông Noel, ánh đèn lấp lánh hắt lên khuôn mặt cả hai, tạo thành một thứ ánh sáng ấm áp nhưng cũng khiến không khí có phần lặng đi.

Vừa bước vào phòng khách, chị Fiona đã sững lại khi thấy Elijah. Chị nhíu mày, khoanh tay lại, giọng nghi hoặc:

"Elijah? Em đưa cậu ấy về đây sao?"

Mình chưa kịp đáp, Elijah đã hơi lùi lại, vẻ lúng túng rõ rệt. Mình liền bước lên một bước, chắn nhẹ trước mặt cậu ấy, trả lời dứt khoát:

"Em đã gọi xin phép rồi. Bố đồng ý cho Elijah ở lại."

Chị Fiona thoáng sững người. Chị nhìn mình một lúc như muốn chắc chắn là mình không nói dối. Nhưng rồi, chị chỉ "hừ" một tiếng thật nhỏ, quay người bỏ đi, không nói thêm lời nào.

Dù vậy, mình vẫn nhận ra vẻ mặt chị có chút không cam tâm – như thể đang nuốt một viên đá lạnh mà không thể phun ra.

Elijah khẽ thì thầm bên cạnh:

"Có vẻ chị cậu không thích mình lắm..."

Mình cười nhẹ, lắc đầu:

"Không phải đâu. Chị chỉ hơi khó tính thôi, nên hay làm quá lên một chút."

Elijah không nói gì, chỉ gật đầu. Nhưng khi ánh đèn Noel phản chiếu trong mắt cậu ấy, mình có cảm giác... có lẽ lần này, mình đã làm điều đúng.

Dù cho chị có nghi ngờ, dù cho tối nay có trôi qua trong vài phút gượng gạo, ít nhất Elijah đã không phải cô đơn vào một đêm Giáng Sinh.

Trên bàn ăn, các món ngon được bày biện đầy ắp—gà quay, bánh khúc cây, salad trái cây và cả một nồi chocolate nóng thơm ngào ngạt. Không khí Giáng Sinh ngập tràn trong từng góc nhỏ của căn phòng.

Mình và Elijah vừa ăn vừa nói cười ríu rít, cậu ấy kể một câu chuyện cũ về lần đầu đi trượt tuyết và té úp mặt xuống tuyết như con hải cẩu, còn mình thì cười ngặt nghẽo đến mức suýt nghẹn miếng gà.

Ở phía đối diện, chị Fiona ngồi lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng liếc sang tụi mình bằng ánh mắt sắc như dao. Thật sự là dao luôn đó.

Nhưng mà... kệ.

Giáng Sinh mà, phải vui chứ! Mình làm mặt ngây thơ, chêm thêm vài câu đùa nữa khiến Elijah phì cười, còn chị thì suýt làm rớt cái ly.

Ăn xong, cả ba cùng bước ra phòng khách, nơi cây thông Noel lấp lánh ánh đèn. Bố đã chuẩn bị sẵn một đống quà dưới gốc cây, từng hộp được gói cẩn thận, kèm theo thiệp ghi tên người nhận.

"Elijah, tên cậu nè!" – mình reo lên, dúi vào tay cậu ấy một hộp quà được gói bằng giấy đỏ rực, nơ xanh lá.

Elijah tròn mắt, ngỡ ngàng thật sự. Cậu ấy nhìn hộp quà như không tin nổi:

"Cái này... là cho mình á?"

"Ừ. Bố mình chuẩn bị. Cậu là khách, tất nhiên cũng có phần rồi."

Elijah mở hộp quà, bên trong là một chiếc khăn len màu xám nhạt, được đan thủ công, sờ vào mềm và ấm lạ thường. Cậu ấy khẽ siết chiếc khăn trong tay, môi mím lại như muốn nói gì đó, rồi ngẩng lên nhìn mình, ánh mắt long lanh:

"Cảm ơn... thật nhiều."

Mình chỉ cười, một nụ cười nhẹ mà lòng cũng thấy ấm. Ở bên mình, Elijah không cần phải là ai cả. Chỉ cần là chính cậu ấy – vậy thôi.

Mình còn đang hí hửng, ánh mắt rạng rỡ thì nụ cười bỗng tắt ngấm khi mở gói quà của mình. Lật chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc váy dạ hội trễ vai màu đỏ rực rỡ, lấp lánh như thể dành riêng cho một buổi tiệc sang trọng.

Mình tròn mắt nhìn chiếc váy, rồi nhìn bố, rồi lại nhìn chiếc váy, không biết nên cảm thấy thế nào cho đúng. Bố chỉ khẽ cười khẩy, quay lưng đi như thể mọi chuyện đã quá rõ ràng.

Elijah thì cười khúc khích bên cạnh, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú pha chút trêu đùa.

Mình đỏ mặt, nửa muốn gắt lại, nửa lại thấy bối rối:

"Bố... cái này là sao hả?"

Bố từ phía xa chỉ trả lời gọn lỏn:

"Giáng Sinh mà, phải có chút màu sắc mới được chứ."

Elijah thì vỗ nhẹ vai mình, cười:

"HaHa, chắc chắn cậu sẽ tỏa sáng trong cái váy đó đó!"

Mình chỉ biết lắc đầu, nụ cười ngượng ngùng lóe lên rồi nhanh chóng bị thay thế bằng ánh mắt pha chút hài hước.

Cũng phải thôi, Giáng Sinh mà, bất ngờ là điều không thể thiếu!

Giáng Sinh trôi qua trong không khí ấm áp và vui vẻ. Elijah đã được bố mình dọn sẵn phòng khách dành cho khách quý, nên cậu ấy yên tâm nghỉ ngơi.

Mình cũng trở về phòng, lòng vẫn còn lâng lâng vì những khoảnh khắc đặc biệt vừa qua.

Vừa cầm điện thoại lên, mình lập tức tá hỏa khi thấy một "biển" bình luận từ mấy đứa lớp D dưới tấm ảnh mình mới đăng — tấm ảnh chụp khoảnh khắc đón Giáng Sinh bên Elijah, với nụ cười thật tươi trên cả hai.

Mình đọc từng bình luận mà cười xỉu luôn!

Noah thì thắc mắc:

"Elijah sao lại ở nhà HaHa thế? Có chuyện gì à?"

Julian thì giận dỗi hờn trách:

"Sao không rủ mình? Mình cũng muốn đi mà!"

Gray và Rowan cũng không chịu thua, cùng nhau hỏi lí do kiểu như: "Ủa sao Elijah lại xuất hiện ở đó vậy? Có chuyện gì sao?"

Còn Miles thì để nguyên một dấu chấm hỏi to đùng, như đang cố gắng hiểu hết mọi thứ trong tấm ảnh.

Mình ngồi đó, vừa đọc vừa thấy mọi thứ như một bộ phim hài đang diễn ra trên mạng xã hội vậy. Quả thật, Giáng Sinh năm nay "rộn ràng" hơn mình tưởng nhiều!

Chưa kịp thở phào sau cơn "bão" bình luận, điện thoại mình đã sáng lên với những tin nhắn riêng.

Đầu tiên là Nathan — cậu ta gửi kèm một tấm hình chụp chung với Iris, kèm theo lời nhắn chúc Giáng Sinh:

"Chúc HaHa một mùa lễ thật ấm áp và hạnh phúc nhé! Cảm ơn cậu vì mọi thứ, nhờ có cậu mà năm nay mình thấy hạnh phúc rất nhiều. Yêu cậu!"

Ngay sau đó, Rowan cũng nhắn tới, lời chúc Giáng Sinh được kèm theo một lời hứa hấp dẫn:

"Chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ! Mình đang đi du lịch Hong Kong cùng gia đình, sẽ mang quà thật đặc biệt về cho cậu đấy."

Mình gửi lời cảm ơn đến cả Nathan và Rowan, lòng vẫn ấm áp một chút vì được mọi người nhớ đến. Nhưng người mà mình mong chờ nhất thì vẫn im lặng, chưa nhắn gì cả.

Đồng hồ gần qua 12 giờ đêm rồi, mà điện thoại vẫn chỉ im lìm, khiến mình cảm thấy hụt hẫng vô cùng.

Mình cứ ngồi đó, mắt dán vào màn hình, chờ đợi từng phút từng giây. Nhưng chẳng có tin nhắn nào hiện lên.

Cảm giác chờ đợi kéo dài như vô tận, rồi cuối cùng mình cũng không thể giữ nổi mắt mở nữa, ngủ thiếp đi trong sự thất vọng và cô đơn khẽ len lỏi trong tim.

....

Vài ngày trôi qua, mình chẳng liên lạc được với Gray chút nào. Mình đã nhắn tin, gọi điện, nhưng cậu ấy im lặng tuyệt đối, không một phản hồi. Mình tự hỏi không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với Gray, trong lòng nặng trĩu những suy nghĩ lẫn lo âu.

Mình đứng thẩn thờ, đầu óc quay cuồng với đủ thứ giả thuyết, đến mức quên mất bố đang đợi mình ngoài phòng khách. Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của cô Nicky kéo mình trở về thực tại.

"Tiểu thư Hazel. Cô có cần tôi phụ giúp gì không ạ?"

Mình hét vọng ra.

"Dạ không. Con ra liền đây."

Nhìn mình trong gương, chiếc váy dạ hội đỏ rực rỡ – món quà Giáng Sinh của bố – khiến mình thấy lạ lẫm vô cùng. Phong cách trang điểm cùng bộ váy sang trọng không giống chút nào với hình ảnh mà mình quen thuộc.

Mình cảm giác như đang mặc trên người một chiếc mặt nạ, dù biết đây là lệnh của bố, mình vẫn không dám từ chối.

Vừa bước ra khỏi phòng, mình bắt gặp bố và chị Fiona đang ngồi chờ ở phòng khách. Ngay khi nhìn thấy mình, cả hai đều tròn mắt ngạc nhiên, ánh nhìn dồn chặt đến mức khiến mình ngượng ngùng đứng im một lúc.

"Đừng nhìn con như vậy chứ, con... không thoải mái đâu."

Bố khẽ ho, rồi quay đi.

"Được rồi, ra xe thôi, nếu cứ đứng đây thế này thì chúng ta sẽ trễ mất."

Bố và chị Fiona cùng đứng lên, mình lững thững theo sau, vừa đi vừa hỏi:

"Bố, hôm nay mình đi đâu vậy? Con tưởng chúng ta sẽ đón giao thừa ở nhà cơ mà."

Bố quay sang nhìn mình, ánh mắt mang theo vẻ khó hiểu như chứa đựng điều gì quan trọng. Khi lên xe, ông mới nói:

"HaHa, bố đã từng hứa đúng không? Chỉ cần con làm tốt điều bố yêu cầu, con sẽ được đi tìm mẹ khi tốt nghiệp."

Chị Fiona nghe vậy ngạc nhiên, quay sang hỏi bố:

"Sao cơ? Bố đã hứa thế với nó sao? Vậy chuyện đó... là điều bố muốn nó làm đúng không?"

Mình nghe mà choáng váng, chẳng hiểu gì hết.

Bố nghiêm mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn chị Fiona:

"Fiona, đó là giao kèo giữa ta và HaHa, con không có quyền can thiệp."

Chị Fiona định nói gì thêm nhưng trước ánh mắt cương quyết của bố, chị đành im lặng. Mình ngập ngừng hỏi:

"Bố, thật sự con sẽ được gặp mẹ nếu làm theo yêu cầu của bố đúng không?"

Ông gật đầu, mình không giấu nổi sự phấn khích:

"Vậy bố nói con phải làm gì đi. Con sẽ cố gắng hết sức, chỉ cần được gặp mẹ, con chịu khổ bao nhiêu cũng được."

Ánh mắt chị Fiona thoáng thay đổi, có vẻ muốn nói điều gì nhưng rồi lại cắn môi quay đi bực bội. Bố thì nói bình thản:

"Vậy thì đến nơi con sẽ biết việc ta muốn con làm là gì."

Trong lòng mình dâng lên một cơn sóng ngầm lo lắng, nhưng không thể biết rõ đó là gì, bởi đây là lần đầu tiên mình thấy thái độ của bố và chị Fiona khác lạ đến vậy.

Dù bối rối, mình đành im lặng, chờ đợi những điều sắp tới.

Chiếc xe lăn bánh đều trên con đường vắng, nhưng trong không gian bên trong lại nặng nề một cách khó hiểu, khiến tim mình cứ hồi hộp đến lạ. Sau một quãng đường dài, xe dừng lại trước một khách sạn lớn, lộng lẫy và sang trọng bậc nhất.

Mình há hốc mồm, mắt đảo quanh, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết đây không phải nơi dành cho người bình thường. Tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía gia đình mình, tràn đầy sự ngưỡng mộ pha chút tò mò.

Bước vào thang máy, nhân viên khách sạn bấm thẳng số tầng cao nhất — tầng 46.

Mình chỉ biết thầm nghĩ:

"Có nên ngất không nhỉ? Đang sợ hết hồn đây này! Nếu mình làm sai điều bố bảo, liệu có thật là mình sẽ được... bay từ tầng 46 xuống không đây?"

Cảm giác vừa hồi hộp, vừa lo lắng, vừa... kích thích khiến tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

Bing!

Tiếng chuông thang máy vang lên, cánh cửa từ từ mở ra. Và mình—mắt chữ A, mồm chữ O—sốc toàn tập trước khung cảnh trước mặt.

Ủa đây là sảnh khách sạn hả? Hay là thảm đỏ Cannes bị dịch chuyển qua đây luôn rồi?

Ánh đèn vàng dịu dội thẳng xuống nền đá hoa cương bóng loáng. Váy áo lấp lánh, giày da bóng loáng, nước hoa xịt như mưa rào.

Mình thì đứng đây như đứa bị lạc đoàn. Nhưng bố và chị Fiona thì hoàn toàn bình thản, cứ như đang đi chợ cuối tuần. Chắc quen rồi.

Mình đành cắm cúi lẻo đẻo theo sau lưng bố. Ông dừng lại trước một nhóm người ăn mặc còn hoành tráng hơn cả MC thời sự, có cả nam lẫn nữ. Nhìn sơ là biết toàn tầng lớp tinh hoa của xã hội.

Ông kéo mình và chị Fiona đứng lên trước, giọng vang như thể đang đọc diễn văn:

"Đây là hai đứa con gái của tôi. Fiona chắc mọi người đều quen rồi. Còn đây là con gái út của tôi – Hazel Ravenscroft. Hiện cũng đang học ở Northbridge International High School."

Mình còn chưa kịp gật đầu thì những lời khen bắt đầu rào rào như sóng vỗ:

"Không ngờ ông Edric lại còn có một cô con gái xinh đẹp không kém gì Fiona thế này!"

"Phải rồi đó! Phen này ông Edric lời to rồi nha. Chắc danh sách ứng cử con rể dài cả cây số mất thôi."

"Fiona đẹp kiểu lạnh lùng quyến rũ, còn Hazel lại thanh tú, thuần khiết. Hai phong cách, không thể chê vào đâu được."

Bố thì cười rất chi là hài lòng. Còn mình... thì đứng hình.

Thuần khiết?

Thanh tú?

Ủa, là đang nói mình hả? Mình á?

Nhưng vì mục tiêu lớn – và cũng vì mình không muốn bị liệt vào danh sách "con gái bất kính với bố" – mình đành cười ngại ngùng cho có lệ. Trong lòng thì chỉ muốn hét lên:

"Mấy người nhìn kỹ lại đi! Đó là ánh mắt đói ăn chứ không phải ánh mắt thiên thần đâu nha!"

Sau một hồi bố tiếp tục chuyện trò gôm rả với các đối tác, còn chị Fiona thì chẳng biết đã lướt đi đâu mất tiêu.

Thấy thời cơ đã đến, mình cũng lí nhí xin phép đi tìm đồ ăn. Đói muốn xỉu luôn rồi!

Mình đang loay hoay bên bàn tiệc, miệng nhồm nhoàm nhai bánh kem, tay thì cầm thêm ba cái xiên nướng, trông chẳng khác nào con sóc trữ đồ ăn cho mùa đông. Đang tận hưởng giây phút hạnh phúc thì bất ngờ có tiếng trêu ghẹo vang lên sau lưng:

"HaHa mà cũng biết ăn tiệc kiểu quý tộc luôn hả? Đừng nói là đang tính gói mấy cái bánh về nha?"

Mình giật bắn người, quay lại ngay. Mắt sáng như đèn pha bắt gặp con mồi.

"Rowan?! Trời đất, sao cậu cũng ở đây!"

Không kiềm được, mình nhảy cẫng lên như đứa trẻ được phát lì xì. Rowan đứng đó, miệng cười nửa vời, ánh mắt vẫn như mọi khi—vừa trêu chọc vừa thân quen đến lạ.

"Mình mà không đến chắc có người ăn lạc vô phòng tiệc nhà người ta rồi bị bảo vệ mời ra ngoài quá."

Mình chưa kịp đáp lại thì Rowan đã bước một bước tới gần. Ánh mắt cậu ấy lướt qua mình, từ mái tóc đến đôi giày cao gót – kiểu nhìn vừa lặng lẽ, vừa rõ ràng đến mức làm mình tự nhiên thấy ngượng.

Rowan cười nhẹ, nói đủ nhỏ để chỉ mình nghe thấy:

"Cậu xinh thật đấy, HaHa."

Mình tròn mắt.

Trời ơi... Rowan vừa khen mình. Khen xinh đẹp. Không phải khen kiểu "hôm nay không dính bánh lên áo" hay "trông đỡ ngố hơn thường ngày" mà là... khen thật lòng.

Cậu ấy nói tiếp, như thể để chữa ngượng cho chính mình:

"Lúc mới nhìn còn tưởng lộn người. Mình phải nhìn kỹ lại mới tin được... HaHa mặc váy đỏ mà vẫn là HaHa."

Mình bật cười vì câu nói nghe vừa kỳ quặc vừa dễ thương.

"Bộ bình thường mình xấu dữ vậy hả?"

"Không phải. Chỉ là... cậu hôm nay giống công chúa thật sự."

Chết rồi. Tim mình hình như vừa lỡ một nhịp.

Mình vội vàng cúi xuống nhìn đĩa thức ăn, giả vờ bận rộn để giấu nụ cười ngốc nghếch sắp hiện lên mặt. Nhưng đúng lúc đó, mình mới nhận ra—

"Ê khoan! Cậu cũng mặc vest đỏ trắng nữa hả?"

Rowan liếc xuống bộ đồ mình mặc, rồi liếc sang mình.

"Ờ. Tình cờ ghê ha. Mình với cậu đúng kiểu... 'tông xuyệt tông' luôn rồi đó."

"Tình cờ á? Hay là có âm mưu từ trước?"

"Không có âm mưu. Nhưng nếu người ta có hỏi thì cứ nói là tụi mình cố tình đi. Ai nhìn vô cũng tưởng hai đứa là một cặp mất thôi."

"Một... cái gì cơ?"

"Một cặp người có gu. Ý mình là... ít ra hôm nay cũng không bị chê lạc quẻ."

Cậu ấy cười, rồi giơ cái đĩa rỗng không ra trước mặt.

"Giờ thì chia đồ ăn không? Mình đói muốn xỉu rồi."

Mình khẽ gật đầu, miệng mỉm cười, còn tim thì vẫn đang đánh trống trong lồng ngực.

Rowan hôm nay... vừa lạ, vừa quen.

Mà mình thì... không chắc có thể ăn uống bình thường nổi nữa rồi.