Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 68



Chương 68: Váy dạ hội đỏ giữa bàn cờ trắng đen.

Nội tâm Hazel:

Mình với Rowan chia nhau gần hết nửa cái bàn buffet. Bánh trái, thịt nướng, nước ép—đúng kiểu không ai cản nổi cặp đôi phá mồi siêu tốc.

Cả hai vừa ăn vừa tám chuyện linh tinh, từ cô giám thị hay cằn nhằn tới cái ghế ọp ẹp trong lớp. Mình quên cả hình tượng, cười đến muốn sặc nước.

Nhưng sau khi ăn no, Rowan chợt nhìn đồng hồ rồi thở nhẹ:

"Mình phải đi làm một chuyện chút, chắc hơi lâu. Cậu ở lại được chứ?"

Mình gật đầu, miệng còn lèm bèm gì đó kiểu "ừ, đi đi, mình lo được" dù thật ra vẫn muốn giữ cậu ấy lại thêm chút nữa.

Rowan quay lưng bước đi, còn mình thì đứng đó, đưa mắt quan sát xung quanh. Không khí tiệc tùng vẫn rộn ràng—ánh đèn vàng dịu, tiếng cười nói vọng ra từ khắp các góc sảnh, từng người sải bước như thể đang đi trong một vở diễn thượng lưu nào đó.

Rồi mình thấy một người.

Bóng lưng ấy đứng gần khung cửa kính lớn, nơi ánh đèn hắt bóng xuống sàn đá loáng như gương. Tóc đen hơi rối, vóc dáng cao, đôi vai rộng. Cách cậu ta đứng, cái nghiêng đầu nhẹ như đang nghe ai đó nói chuyện... rất giống...

Gray?

Mình hơi nghiêng đầu. Trái tim như bị nhấc bổng lên khỏi lồng ngực.

Không thể nào. Gray không thể ở đây. Mình chưa từng nghe nói cậu ấy được mời—có lẽ chỉ là người giống người?

Nhưng rồi... cái bóng ấy quay lại.

Ánh mắt chạm ánh mắt. Đúng là Gray.

Cậu ấy mặc vest xám nhạt, cắt may hoàn hảo, chiếc nơ cổ cùng màu, tạo nên một vẻ ngoài vừa thanh lịch vừa... xa cách. Mình chưa từng thấy Gray như thế này—trưởng thành, chín chắn, đẹp đến nghẹt thở.

Mình đã định giơ tay vẫy gọi...

Nhưng rồi... mình đứng khựng lại.

Bên cạnh Gray là một người khác.

Chị Fiona.

Chị đang khoác tay cậu ấy.

Hai người đứng sát bên nhau, trao đổi gì đó khẽ khàng, mỉm cười—tất cả diễn ra như thể... họ sinh ra để cùng đứng cạnh nhau vậy.

Chị Fiona hôm nay cũng xinh đẹp rực rỡ như một nữ thần bước ra từ tranh sơn dầu.

Còn Gray... vẫn là Gray mà mình quen, nhưng cũng không còn là Gray của riêng mình nữa.

Trong khoảnh khắc đó, mình không nghe thấy gì cả.

Âm nhạc, tiếng người, tiếng ly va chạm—tất cả như bị bóp nghẹt, nhòe đi, tan vào nền.

Chỉ còn tiếng trái tim mình đập mạnh... rồi chùng xuống như ai đó vừa bóp chặt nó, rồi nhẹ nhàng cắt ngang.

Mình không biết nên làm gì. Không thể bước tới, cũng không thể quay đi.

Chỉ đứng đó.

Nhìn hai người họ.

Đẹp đôi một cách đau lòng.

Được một lúc, mình vẫn đứng im ở đó như bị dán chặt vào sàn.

Gray và chị Fiona—không biết họ đã nói những gì, cũng chẳng biết bao lâu rồi, chỉ biết...Bây giờ họ dắt tay nhau rời đi.

Tay trong tay. Tự nhiên và nhẹ nhàng như thể đó là điều hiển nhiên từ trước đến nay.

Mình như chết đứng.

Chẳng thể nhúc nhích.

Chẳng thể rời mắt.

Chỉ biết dõi theo họ—dõi theo từng bước chân rời xa, từng cái nghiêng đầu, từng chuyển động nhỏ bé... cho đến khi hình bóng cả hai khuất dần sau đoàn người đông đúc.

Cảm giác như ai đó vừa rút cạn hết không khí trong phổi mình. Tim mình nghẹt thở, còn đầu óc thì quay cuồng. Cứ quay mãi, quay mãi, như một vòng xoáy không lối thoát.

Chỉ còn lại một khoảng trống im lặng, lạnh ngắt, ngay giữa căn sảnh đông người.

Mình không biết đã đứng bao lâu.

Cho đến khi Rowan quay lại. Cậu ấy không nói gì, chỉ nhìn mình một lúc rất lâu. Mình cũng không rõ vẻ mặt mình lúc đó như thế nào, chỉ biết ánh mắt của Rowan thoáng tối đi.

Không một lời, Rowan đưa tay ra nắm lấy tay mình.

Ấm áp. Dứt khoát. Kiên định.

Mình không phản đối. Cũng không hỏi. Cứ để Rowan dắt đi.

Bước chân mình vô thức đi theo cậu ấy, như thể người vừa bị nước cuốn trôi, không còn đủ sức để chống lại.

Trong đầu mình lúc này—chỉ còn lại hình ảnh Gray quay lại, Gray trong bộ vest xám, ánh mắt dịu dàng, rồi khoảnh khắc ấy khi tay cậu ấy siết lấy tay chị Fiona.

Lặp lại.

Lặp lại mãi.

Giống như một đoạn phim cứ tua đi tua lại trong đầu.

Và mỗi lần tua lại, tim mình lại đau thêm một chút.

Rowan không nói gì suốt dọc đường.

Cậu ấy chỉ nắm tay mình, dắt đi qua những hành lang dài lấp lánh ánh đèn, vượt qua đám đông ồn ã, cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa lớn màu trắng bạc.

Click.

Cậu ấy đẩy cửa bước vào trước, rồi nhẹ nhàng kéo mình theo sau.

Đó là một căn phòng rộng rãi đến choáng ngợp. Nội thất sang trọng, sàn gỗ đánh bóng không tì vết, những bức tường ốp đá ánh ngọc và một chiếc ghế bành dài đặt gần cửa sổ kính lớn nhìn xuống toàn cảnh thành phố. Ánh đèn dịu nhẹ bao phủ mọi thứ, khiến không gian vừa ấm cúng, vừa cô lập với thế giới ngoài kia.

Rowan thả tay mình ra.

Cậu ấy quay người lại, đứng đối diện mình. Ánh mắt cậu ấy nhìn mình rất lâu—rất sâu, rất tĩnh.

"Mình thấy cậu rồi." Rowan cất giọng khẽ.

"Từ lúc cậu vừa bước vào buổi tiệc này."

Mình ngẩng lên nhìn cậu ấy, hơi giật mình. Rowan mỉm cười, dịu dàng nhưng khó đoán như thường lệ.

"Cậu biết không?" Rowan tiếp tục.

"Từ cái lần đầu tiên gặp cậu trong lớp, mình đã bị thu hút rồi. Cậu lúc nào cũng mạnh mẽ, lúc nào cũng cứng đầu, lúc nào cũng... sáng hơn những người khác."

Tim mình khẽ run lên. Cậu ấy đang nói gì thế này?

"Ban đầu, mình chỉ muốn trêu chọc một chút. Nhưng rồi, càng nhìn cậu... càng ở gần cậu, mình càng không thể dứt ra được."

Rowan bước lại gần, từng bước một, cho đến khi khoảng cách giữa cả hai gần như không còn.

"Mình biết, mình không phải người cậu nghĩ đến nhiều nhất.Cũng không phải người có mặt đầu tiên khi cậu cần."

"Nhưng nếu được chọn, mình muốn là người... cuối cùng ở lại với cậu."

Câu nói ấy vừa dứt, trái tim mình như muốn nổ tung vì bối rối, vì xúc động, và... vì sợ.

"Rowan..." Mình lắp bắp, định mở lời.

Nhưng chưa kịp nói gì thêm, cậu ấy quỳ xuống.

Mình choáng váng.

Từ trong túi áo vest, Rowan móc ra một chiếc hộp nhẫn nhỏ nhắn, ánh bạc lấp lánh.

Cậu ấy mở hộp ra—bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản, thanh lịch, viên đá nhỏ đính giữa ánh lên màu nâu dịu như mắt cậu ấy.

"Hazel Ravenscroft." Rowan ngẩng đầu lên nhìn mình, đôi mắt sáng như sao.

"Hãy để mình là người giữ tay cậu, từ giờ đến mãi về sau."

Cậu ấy hít một hơi thật sâu.

"Cậu đồng ý làm vợ mình nhé."

Mình đứng lặng.

Trái tim vừa mới vỡ vụn bởi một người... giờ lại run rẩy vì một người khác.

Căn phòng yên lặng đến mức mình nghe rõ tiếng tim mình đập.

Không khí như đặc quánh lại—giữa một cơn đau chưa kịp nguôi, lại là một cơn bối rối mới cuộn trào.

Mình chưa biết nên trả lời thế nào.

Mình còn đang ngơ ngác, vẫn chưa kịp tiêu hóa hết những gì đang xảy ra...thì Rowan lại nhẹ nhàng cất thêm một câu:

"Mình không thể đứng nhìn cậu đồng ý với một hôn ước, trong khi chính bản thân mình còn chưa từng cầu hôn cậu một cách đàng hoàng."

Tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.

Hôn... hôn ước?

Gì cơ?

Mình lùi lại một bước, ánh mắt tròn xoe nhìn cậu ấy:

"Rowan... cậu vừa nói gì?"

Rowan chớp mắt, hơi ngơ ngác trước phản ứng của mình.

"Chẳng lẽ bố cậu... chưa nói gì sao?" – giọng cậu ấy bỗng trở nên thận trọng.

Không.

Không thể nào.

"Mình tưởng..." Rowan nói chậm lại, ánh mắt cẩn trọng nhìn thẳng vào mình.

"Bố cậu đã thông báo rồi. Về mối liên kết hợp tác giữa gia đình mình và nhà cậu, thông qua hôn ước của...hai đứa mình."

Toàn thân mình lạnh ngắt. Mình như bị đóng băng tại chỗ. Từng lời cậu ấy nói như từng nhát dao chém xuống—lạnh lùng, dứt khoát, không báo trước.

Thì ra...

Thì ra đây chính là điều kiện.

Là lý do thật sự khiến bố muốn mình đến đây, khiến ông nói rằng sẽ cho gặp mẹ nếu mình "chịu làm theo yêu cầu của ông ấy".

Tất cả.

Tất cả đều được vẽ sẵn.

Được sắp đặt.

Mình bị đẩy vào như một con tốt.

Tay mình run lên, mi mắt nóng rát. Không biết là tức giận, đau đớn hay... chỉ đơn giản là không chịu nổi nữa. Mình vẫn chưa kịp vượt qua khoảnh khắc Gray và chị Fiona tay trong tay.

Giờ thì...

Đến lượt bố mình lừa gạt.

Đến lượt Rowan quỳ gối, tưởng rằng đây là điều mình hằng mong.

Tất cả đổ ập xuống cùng một lúc.Tim mình như vỡ ra từng mảnh.Từng mảnh vụn nhỏ, chẳng còn hình dạng.

Chẳng biết chắp vá từ đâu nữa.

Mình choáng váng. Đầu óc quay cuồng. Tất cả mọi thứ xung quanh như chao đảo.

Một bước lùi, rồi thêm một bước—mình gần như sụp xuống sàn nếu không có đôi tay Rowan kịp đỡ lấy.

"HaHa!" – giọng cậu ấy khẩn thiết vang lên.

Mình bám lấy cánh tay Rowan, hơi thở đứt quãng. Cả người mình run lên, như thể vừa bị ai đó tát thẳng vào sự thật mà mình không hề chuẩn bị.

Rowan đỡ mình đứng vững lại, mắt nhìn mình đầy hoang mang.

"...Cậu thật sự... không biết gì sao?" – Cậu ấy hỏi, giọng nhỏ đi.

Mình chỉ có thể lắc đầu, nhẹ, nhưng đủ để xác nhận tất cả.

Cậu ấy ngây ra trong vài giây. Rồi đột ngột buông một câu chửi thề không kiềm được.

"Khốn thật..." – Rowan khẽ nghiến răng, ánh mắt hiện rõ vẻ giận dữ – không phải với mình, mà là với chính cái thế giới đang vây quanh cả hai.

"Mình không muốn... ép buộc cậu vào bất cứ thứ gì." – Cậu ấy nói, từng chữ rắn rỏi.

"Nếu cậu không muốn, mình sẽ đi ngay bây giờ và nói với bố mẹ mình hủy bỏ hôn ước."

"Dù mình thật sự rất yêu cậu, nhưng mình không thể để cậu chịu đựng mọi thứ do gia đình sắp xếp mà không hỏi ý kiến, mình sẽ càng đau lòng hơn khi thấy cậu không vui."

Rowan quay người, định bước đi thật.

Mình vẫn chưa hoàn hồn.

Nhưng bàn tay... bất giác vươn ra, nắm lấy tay cậu ấy từ phía sau.

Rowan khựng lại.

Cậu ấy quay đầu, đôi mắt nâu sững lại khi thấy mình vẫn đứng đó— nắm chặt lấy tay cậu ấy, không buông.

Mình ngẩng mặt lên nhìn Rowan.Không còn những câu hỏi vô nghĩa nữa.

Chỉ là... một cái gật đầu.

Chậm rãi.

Yên lặng.

Chắc chắn.

"...Mình đồng ý." – Mình khẽ nói.

Không khí dường như đông cứng lại trong khoảnh khắc đó. Rowan đứng yên. Đôi mắt cậu ấy mở lớn, không tin được vào những gì mình vừa nghe.

"Cậu... nói gì cơ?" – Cậu ấy khẽ thốt lên.

Mình siết nhẹ tay cậu ấy, rồi cười nhạt:

"Không phải vì gia đình. Không phải vì bố. Không phải vì hôn ước. Mà là vì cậu... đã hỏi mình."

Rowan như hóa đá. Một giây sau, đôi mắt cậu ấy đỏ lên rõ rệt.

Cậu ấy bật cười khe khẽ, như không tin nổi, như đang cố ngăn nước mắt. Rồi trong một khoảnh khắc gần như bản năng, Rowan kéo mình vào lòng.

"Mình tưởng hôm nay sẽ là một cơn ác mộng..." – cậu ấy thì thầm.

"Nhưng hóa ra... lại là điều mình chưa từng dám mơ đến."

Trong vòng tay của Rowan, mọi thứ như lặng đi.

Âm nhạc, tiếng người, ánh đèn... tất cả mờ dần phía sau cánh cửa đóng kín.

Chỉ còn lại hai đứa mình. Một HaHa vẫn còn run rẩy sau cú sốc.

Một Rowan đang cố kìm lại cảm xúc vỡ òa.

Cậu ấy khẽ siết mình trong vòng tay, như sợ nếu buông ra thì mình sẽ biến mất. Còn mình... lần đầu tiên, để mặc bản thân được tựa vào ai đó, không phải vì vai diễn, không phải để chống đỡ, mà là vì muốn tin tưởng.

Không ai nói gì trong suốt vài phút.

Chỉ có nhịp tim.

Và hơi thở.

Và cảm giác ấm áp lan dần ra khắp lồng ngực.

Rowan chạm nhẹ trán mình bằng trán cậu ấy, đôi mắt ánh lên vẻ gì đó vừa dịu dàng vừa thật lòng đến lạ.

"Cảm ơn cậu..." – giọng cậu ấy khẽ khàng, như sợ làm vỡ tan khoảnh khắc này.

Mình mỉm cười, có chút mệt nhưng là nụ cười thật lòng đầu tiên trong ngày.

Rowan đưa tay ra trước, lịch thiệp và chân thành.

"Mình đưa vị hôn thê của mình quay lại sự kiện nhé?" – Cậu ấy nháy mắt, trông vừa đáng ghét vừa... dịu dàng quá mức.

Mình đặt tay vào tay cậu ấy, nhẹ nhàng gật đầu.

Và thế là hai đứa cùng quay lại với ánh đèn rực rỡ ngoài kia.

Dù trong lòng vẫn còn đang gợn sóng, nhưng mình có thể cảm nhận được lời của Rowan nói. Nhưng mình không biết liệu bản thân đã làm đúng hay không hay lại tiếp tục làm tổn thương người yêu mình.

Rowan nhẹ nhàng dắt tay mình trở lại sảnh tiệc. Ánh đèn pha lê phản chiếu lên mái tóc đỏ nổi bật cậu ấy, còn mình thì cố giữ nét mặt thật bình tĩnh dù trong lòng vẫn còn chao đảo.

"Lại đây, bố mẹ mình đang ở kia." – Rowan nói nhỏ.

Mình gật đầu. Chân bước theo cậu ấy, từng bước nặng như thể đang đi vào một khung kịch định sẵn.

Cả ba người đứng ở một góc trang trọng:

Bố mình và bố mẹ Rowan.

Ngay khi thấy hai đứa bước lại gần, mẹ của Rowan là người đầu tiên lên tiếng, ánh mắt sáng rỡ như vừa tìm được viên ngọc quý:

"Trời đất, con bé này đúng là Hazel sao? Đẹp như trong tranh vậy đó, anh ơi!"

"Con bé có thần thái của nhà Ravenscroft, mà lại có nụ cười dịu dàng khiến ai cũng phải yêu mến."

Bà ấy không tiếc lời khen, còn bố Rowan thì gật đầu tán thành:

"Có phong thái. Vững vàng. Lễ độ. Gia đình chúng tôi thật sự rất vinh hạnh."

Mình cúi nhẹ đầu, mỉm cười đáp lễ:

"Cháu cảm ơn hai bác."

Mình nghe chính giọng mình nói ra những lời đó – hoàn hảo, không run rẩy. Nhưng bên trong... là hàng ngàn mũi dao đâm vào lòng ngực, không tiếng động.

Lúc này, mình vô thức nhìn về phía bố.

Ông vẫn đứng đó, tay cầm ly rượu sóng sánh.

Ánh mắt ông lướt đến mình chỉ trong thoáng chốc – và mình biết ông nhìn thấy mình, nhìn thấy ánh mắt mình. Thứ ánh mắt đau đớn, thất vọng, và vỡ vụn.

Ánh mắt mình hỏi ông:

"Bố đã giấu con bao lâu?"

"Đây là điều bố muốn từ đầu đúng không?"

"Con chỉ là một con cờ thôi sao?"

Nhưng... bố chỉ khựng lại đúng nửa giây.

Rồi ông quay đi.

Chuyển giọng sang vui vẻ bắt chuyện với bố mẹ Rowan, như thể... chưa từng có gì.

Cảm giác lúc đó... như bị bỏ rơi giữa chính gia đình mình.

Như thể cái bắt tay giữa hai gia tộc kia đang được siết chặt bằng... sự im lặng của mình.

Mình vẫn cười. Vẫn đáp lại những câu hỏi về việc học, về định hướng tương lai, về sự kiện đầu năm. Mọi thứ đều đúng mực. Đều hoàn hảo.

Chỉ có bên trong... là một khoảng trống sâu hoắm đang dần nuốt lấy trái tim.

Tiếng micro vang lên, át hẳn cả tiếng nhạc:

"Quý vị thân mến, xin mời hướng mắt về sân khấu. Chúng ta có một điều đặc biệt sắp được công bố!"

Mình vừa quay sang nhìn Rowan thì đã thấy cậu ấy nở một nụ cười dịu dàng. Rồi nhẹ nhàng, Rowan đưa tay ra trước, ngón tay hơi cong lại chờ đợi.

"Lên với mình một chút nhé?" – giọng cậu ấy thì thầm, nhưng đủ khiến trái tim mình loạn nhịp.

Mình còn chưa kịp hỏi gì thì MC đã lên tiếng tiếp:

"Hôm nay không chỉ là một buổi lễ hợp tác đơn thuần giữa các gia tộc lâu đời, mà còn là ngày sinh nhật của thiếu gia Rowan Hubert!"

Tiếng vỗ tay vang dội cả khán phòng.

Rowan quay sang cười nhẹ, mình ngơ ngác nhìn cậu ấy, lần đầu biết được... hôm nay là sinh nhật cậu ấy.

Mình bước lên sân khấu trong sự dìu dắt của Rowan.

Đèn chiếu sáng rực hai đứa, còn cả sảnh tiệc thì tràn ngập ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Trong đầu mình chỉ có một câu: Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Và rồi...

MC hạ giọng, nghiêm trang hơn hẳn:

"Và để đánh dấu cho mối liên kết hợp tác chiến lược lâu dài giữa hai gia tộc Hubert và Ravenscroft, chúng tôi hân hạnh được công bố — hôn ước chính thức giữa tiểu thư Hazel Ravenscroft và thiếu gia Rowan Hubert!"

Một nhịp lặng... rồi cả sảnh như nổ tung trong tràng pháo tay và tiếng xuýt xoa.

"Trời ơi, đẹp đôi quá trời luôn!"

"Thật đúng là xứng đôi vừa lứa!"

"Công chúa Ravenscroft và hoàng tử Hubert, chẳng khác nào truyện cổ tích!"

Mình đứng đó, như hóa đá.

Nụ cười gượng vẫn nở trên môi, nhưng đầu óc thì trống rỗng.

Vậy là công bố luôn rồi sao?

Trước mặt hàng trăm người, trước khi mình kịp tiêu hóa hết mọi chuyện?

Tim mình đập thình thịch, không phải vì hồi hộp... mà là vì cảm giác bị đẩy xuống vực một lần nữa.

Rowan đứng bên cạnh, nắm lấy tay mình. Tay cậu ấy hơi run – như thể cậu ấy cũng không ngờ mọi thứ lại diễn ra quá nhanh như vậy.

Mình liếc xuống khán đài, thấy bố mình đang đứng giữa hàng ghế đầu, tay cầm ly rượu, miệng nở nụ cười hài lòng.

Còn mình thì thấy như có ai đó vừa khóa mình vào một chiếc lồng dát vàng.

Mình còn chưa kịp định thần lại sau tiếng vỗ tay như sấm nổ vì hôn ước của mình và Rowan... thì MC lại tiếp tục:

"Và xin quý vị giữ nguyên cảm xúc hân hoan đó, vì đêm nay, chúng ta không chỉ có một mà là hai tin vui trọng đại!"

Mình bất giác nhìn sang Rowan – ánh mắt cậu ấy cũng ngỡ ngàng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Trong lòng mình vang lên hồi chuông cảnh báo – còn chuyện gì nữa sao?

MC nâng cao giọng, đầy kịch tính:

"Để đánh dấu mối liên kết sâu sắc không chỉ giữa hai mà là ba gia tộc lớn, chúng tôi xin hân hạnh thông báo —"

Tim mình gần như ngừng đập.

"— về hôn ước giữa tiểu thư Fiona Ravenscroft và thiếu gia Gray Gabriel!"

ẦM.

Lần này không chỉ là tiếng pháo tay – mà là tiếng nổ trong lòng mình.

Một nụ cười đông cứng trên khuôn mặt, mình quay đầu thật chậm về phía cầu thang bên phải sân khấu.

Chị Fiona và Gray đang bước lên, tay trong tay.

Chị Fiona mặc đầm xanh ngọc đậm, lộng lẫy như một nữ hoàng băng giá. Còn Gray... trong bộ vest xám bạc lịch thiệp, ánh mắt cậu ta... không nhìn về phía mình, dù chỉ một lần.

Họ bước lên, đứng ngay bên cạnh mình và Rowan.

Bốn người – như bốn nhân vật chính trong một vở bi kịch hoàng gia.

Mọi người vỗ tay không ngừng, khen:

"Trời ơi, cả hai cặp đều xứng đôi đến mức không thể tin nổi!"

"Hazel và Rowan như ánh nắng, còn Fiona và Gray thì như băng tuyết – hoàn hảo!"

Mình cười.

Vì không cười thì mình sẽ không thể đứng vững mất.

Nhưng trong lòng mình, có cái gì đó vừa vỡ nát.

Tan tành. Rời rạc. Nhức nhối.

Gray...

Là người đã từng khiến mình tin rằng...

Dù thế giới này đầy giả tạo, thì ánh mắt cậu ấy vẫn là thật. Vậy mà giờ đây, ánh mắt ấy lại đang hướng về một người khác.

Là chị mình.

Còn bố... vẫn ngồi đó, nâng ly, nhìn lên sân khấu với ánh mắt mãn nguyện.

Cái giá để được gặp mẹ... là mất đi tất cả những gì mình từng tin tưởng sao?

MC nâng cao micro, nụ cười hưng phấn:

"Và bây giờ, để đêm tiệc thêm trọn vẹn, xin mời hai cặp đôi hãy trao nhau nụ hôn chúc phúc!"

Tiếng huýt sáo, pháo tay, tiếng cốc chạm lan khắp sảnh.

Mình còn chưa kịp thở đã bị Rowan nhẹ nhàng xoay người lại, tay đặt sau gáy, cúi xuống.

Nụ hôn của Rowan ấm áp và dịu dàng, tưởng như muốn che chở cơn bão đang cuộn trong tim mình. Mình nhắm mắt nửa chừng, không phải vì hạnh phúc—mà để trốn khỏi ánh đèn chói gắt, khỏi ánh mắt mọi người.

Khi mở mắt, điều đầu tiên mình thấy... là Gray.

Cậu ấy đang hôn chị Fiona.

Tư thế hoàn hảo, dáng vẻ hoàn hảo—ảnh bìa tạp chí cũng chưa chắc đẹp đến vậy.

Nhưng... đôi mắt Gray không nhắm.

Ngay khoảnh khắc môi cậu ấy chạm môi Fiona, ánh mắt ấy mở to, khóa chặt lấy mình xuyên qua không gian chật ních người.

Trong đôi mắt ấy là thứ cảm xúc hỗn độn: sửng sốt, bất lực, hoang mang... và dường như còn có nỗi đau đang cố kìm nén. Tựa như cậu ấy đang gào thét điều gì đó—nhưng nụ hôn kia là chiếc khóa vô hình, khóa cả lời lẫn hơi thở.

Mình cứng đờ, tim như bị bóp nghẹt thêm một lần nữa.

Cảm giác nhói buốt lan dọc lồng ngực, xuống tận đầu ngón tay đang bấu chặt vạt váy.

Phía dưới, tiếng reo hò vỡ òa:

"Đẹp đôi quá!"

"Ngọt ngào chưa kìa!"

"Đúng là định mệnh!"

Nhưng trong đầu mình chỉ vang lên một câu hỏi dồn dập:

Tại sao?

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy?

Tại sao mọi thứ quý giá nhất của mình—niềm tin, tình cảm, tự do—lại bị cướp đi trong cùng một đêm?

Ánh mắt Gray vẫn ghim lấy mình cho đến khi MC xướng bài hát chúc mừng sinh nhật, dàn hợp xướng cất giọng che lấp tất cả.

Rowan thì thầm bên tai mình điều gì đó—mình không nghe rõ.

Tim đập loạn xạ, cổ họng khô rát.

Mình mỉm cười—một nụ cười không có vị ngọt của bánh kem sinh nhật, chỉ mằn mặn như nước mắt chưa kịp rơi.

Và giữa những tràng pháo tay, tiếng nhạc rộn rã, câu hỏi ấy cứ vang mãi trong lồng ngực:

"Tại sao... lại là mình?"

......

Buổi tiệc kết thúc.

Chiếc xe lướt trong màn đêm, ánh đèn hai bên đường loang loáng như cào xé vào mắt. Rowan ngồi cạnh mình, im lặng. Mình cũng chẳng nói nổi gì.

Cổ họng nghẹn ứ như có đá chặn ngang. Không thốt nổi một lời. Chỉ có tiếng đập của trái tim – khô khốc, trống rỗng.

Khi xe vừa dừng lại trước cổng dinh thự Ravenscroft, mình bước xuống như một cái bóng. Chân vừa đặt vào thềm phòng khách thì giọng bố đã vang lên sau lưng – lạnh lẽo mà tự hào:

"Con làm rất tốt. Mọi chuyện diễn ra hoàn hảo, đúng như kế hoạch."

Mình đứng yên một giây. Rồi xoay người lại, nhìn thẳng vào người đàn ông mang cùng họ với mình, bằng một ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ.

"Phải, bố cũng làm rất tốt trách nhiệm làm... bố." – mình cười nhạt.

"Ép con gái của mình vào một hôn ước mà chính nó còn không hề biết đến."

Gương mặt ông lập tức biến sắc, tay đập mạnh xuống mặt bàn gỗ đen:

"HaHa! Con đừng quên giao kèo của chúng ta. Muốn gặp mẹ, thì—"

"Thì phải cam chịu cái hôn ước chết tiệt này, đúng không?" – mình cắt lời ông, giọng sắc như dao.

"Con đã làm rồi đó. Đứng trên sân khấu, cười, hôn người ta, cúi đầu trước hàng trăm ánh mắt... Đủ chưa? Vừa lòng bố chưa?"

Không khí như đặc quánh lại, im ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng máu đang rần rần chảy qua thái dương mình.

Bố không nói gì nữa, chỉ nhìn mình. Một ánh nhìn cứng rắn, lạnh băng—nhưng sau lớp băng đó, mình không còn tìm thấy sự ấm áp nào mà một người cha nên có.

"Nếu đây là cách bố thể hiện tình yêu dành cho gia đình..." – mình khẽ cười, giọng run vì phẫn uất.

"thì có lẽ con quá ngốc khi còn mong chờ tình thân ở bố."

Bố im lặng một lúc, rồi lạnh lùng thốt:

"Rowan mới là người phù hợp với con."

Mình khựng lại. Rồi bật cười. Một tiếng cười khô khốc, rát cổ họng như rỉ máu.

"Phù hợp?" – mình nhếch môi, nhìn thẳng ông.

"Phải rồi, người phù hợp, chứ đâu phải người con yêu. Vì người con yêu đã trở thành... anh rể tương lai của con rồi, phải không bố?"

Không một chút bất ngờ. Không một tia ăn năn nào trên gương mặt ông.

Ngược lại, ông đáp tỉnh bơ, giọng đều như thể mọi chuyện đều đã nằm trong tính toán từ lâu:

"Bố biết. Biết cả những chuyện xảy ra giữa ba đứa. Biết con thích Gray. Nhưng dù con có yêu cậu ta đến đâu, Rowan vẫn là người phù hợp hơn với con."

Ầm.

Một âm thanh chấn động vang lên trong đầu mình như tiếng đá rơi xuống hẻm sâu.

Lý trí bảo mình bình tĩnh. Nhưng tim thì đã rạn nứt đến mức không còn giữ nổi sự bình tĩnh.

Đôi môi mấp máy, nhưng không thể thốt nên lời. Không phải vì yếu đuối.

Mà vì thất vọng. Một nỗi thất vọng đến tận cùng.

Mình quay lưng bỏ đi, không nói thêm gì.

Chân bước nặng trĩu, nhưng trái tim thì vỡ nát như pha lê bị ném xuống đá. Lên đến phòng, mình đóng sập cửa lại, tựa lưng vào nó.

Tất cả như sụp đổ trong chớp mắt.

Gray... Rowan... Bố...

Mỗi người một nhát cắt, và chính mình là người đang tự vá vết thương bằng hai bàn tay trống rỗng. Nếu tình yêu là thứ xa xỉ trong thế giới của những cuộc hợp tác, thì có lẽ... mình đã sinh ra nhầm gia đình.