Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 70



Chương 70: Phim, rượu và âm nhạc.

Nội tâm Hazel:

Mình cứ nghĩ Josh sẽ lôi mình đi làm mấy chuyện kỳ quặc đúng như cái tính ngông ngông thường ngày của cậu ấy. Ai ngờ... lại đưa mình đến đây.

Rạp chiếu phim.

Mình quay sang nhìn Josh, nhíu mày hỏi nhỏ:

"Cậu tính dắt mình đi xem phim thật đó hả?"

Josh liếc mình, cau mày như thể bị xúc phạm ghê gớm lắm, rồi đáp bằng giọng đầy mỉa mai:

"Không. Mình đưa cậu vô rạp phim để... ngủ cho nó đỡ chói nắng chứ không phải coi phim."

Rồi cậu ta liếc thêm một cái rõ dài, nhấn nhá từng chữ:

"Vô rạp chiếu phim thì tất nhiên là để xem phim chứ còn gì nữa chị gái? Hỏi chi lạ lùng vậy trời."

Mình bật cười trước vẻ "xéo xắt hợp lý" của cậu ta. Tên này đúng là không lúc nào nghiêm túc được – mà nghĩ lại thì... cũng trẻ con ra phết.

Mình dịu giọng, cười hỏi lại:

"Rồi rồi, xin lỗi. Vậy định xem phim gì đây, thưa anh tài xế bất đắc dĩ?"

Josh nhún vai như chẳng buồn bận tâm:

"Chưa biết. Coi suất chiếu sớm nhất là gì rồi chọn đại luôn. Quan trọng là không phải nằm nhà ủ rũ."

Mình gật đầu, ra hiệu xin phép đi vệ sinh. Josh đáp lại bằng một cái gật nhẹ, rồi quay người đi chọn phim, tiện thể mua luôn nước và bắp.

Mình bước ra khỏi nhà vệ sinh, còn đang lau tay thì ánh mắt vô tình quét thấy tên Josh đang đứng trước quầy vé... với một tấm vé trên tay và gương mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.

"Xong chưa? Mình mua vé rồi đó." – Cậu ta chìa vé ra.

Mình đón lấy, nhìn thoáng qua tiêu đề phim... rồi đứng hình mất ba giây.

Annabelle.

ANNABELLE.

Mắt mình giật liên hồi. Tim như nhảy dựng lên tận yết hầu. Cái quái gì vậy? Mình tưởng sẽ xem rom-com, hoặc ít ra là hoạt hình gì đó để giải khuây! Ai đời lại kéo người đang rối loạn thần kinh đi xem... búp bê ma!

Mình quay sang nhìn Josh, môi mấp máy:

"Cậu... chọn phim này thật hả?"

Josh gật đầu tỉnh như ruồi:

"Ừ. Suất gần nhất là phim này. Với lại... cậu đang cần thứ gì đó để la hét cho đỡ ức chế đúng không?"

...Cũng đúng. Dù rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng lý trí đột nhiên réo lên: coi phim kinh dị thì ít nhất mình sẽ bớt suy nghĩ vẩn vơ hơn.

Và thế là – trong một phút nông nổi nào đó – mình gật đầu.

"Đi thôi."

Phòng chiếu lạnh run người. Mình và Josh ngồi cạnh nhau, bắp trong tay mà chẳng ai buồn ăn.

Đoạn đầu còn gồng được.

Nhưng đến khi tiếng gõ cửa cốc cốc cốc đầu tiên vang lên, cả hai đứa đồng loạt giật nảy, ngồi sát vào ghế như đang cố hòa vào bức tường phía sau.

Một con búp bê xuất hiện. Mình nín thở. Josh nín thở. Rồi—

"ÁÁÁÁÁÁ!!!"

Cả hai hét lên cùng lúc, chẳng khác gì hai ứng cử viên đang tranh chức Tổng thống nhưng thay vì diễn thuyết thì la hét vì... búp bê ma.

Mình thật sự tưởng tên này sẽ bình tĩnh, mạnh mẽ, che chở mình kiểu như phim Hàn – ai ngờ... cậu ta sợ đến mức run cầm cập, tay nắm chặt mép ghế như đang trụ lại giữa bão cấp 12.

Còn mình, dở khóc dở cười. Vừa sợ, vừa muốn cười té ghế.

Có lúc cậu ta la to hơn cả mình, thậm chí còn giật luôn cái bắp khỏi tay mình mà không biết. Hai đứa nhìn nhau, mặt tái mét, rồi không nhịn được bật cười khúc khích giữa tiếng thét của nhân vật trong phim.

Chưa bao giờ mình thấy cảnh ai đó vừa hoảng sợ, vừa đáng yêu như thế này.

Khi phim kết thúc, đèn rạp bật sáng, mình và Josh đứng dậy như hai cái xác... bị hút cạn pin, bốc hơi tinh thần, tay chân thì vẫn còn run lẩy bẩy như vừa thoát ra từ một nghi lễ trừ tà tập thể.

Josh loạng choạng bước ra khỏi rạp trước mình, mặt héo như tàu lá chuối phơi mười nắng. Còn mình thì chẳng khá hơn bao nhiêu – chân bước mà như đi trên mây, mắt vẫn còn ám ảnh bởi mấy cảnh xoay đầu 180 độ của con búp bê.

Hai đứa ngồi thụp xuống băng ghế gần khu ăn uống, thở như bò thở khói. Không ai nói gì trong mấy phút đầu. Chỉ có tiếng tim đập và... tiếng bụng mình kêu.

Josh nhướng mày nhìn mình:

"Cậu đói à?"

Mình liếc sang, giọng lười biếng:

"Ờ, chắc do sợ quá nên tiêu hao năng lượng... nhiều hơn bình thường."

Josh thở dài một cái rõ dài, vuốt mặt rồi đứng dậy, tuyên bố như đang lên kế hoạch phục hồi sau chiến tranh:

"Đi ăn. Phải nạp lại đường gấp. Không thì ngất mất."

Mình gật đầu cái rụp, không cần suy nghĩ.

Ăn uống thì mình chưa bao giờ từ chối cả. Dù có đang tan nát tâm hồn cỡ nào thì một bát mì nóng hay đĩa cơm chiên trứng vẫn có thể vá lại tạm thời cái lỗ hổng trong lòng.

Josh liếc sang, cười mỉm:

"Ừ ha, thấy nhắc ăn cái là tỉnh hẳn ra liền."

Mình chống nạnh, lườm cậu ta:

"Ăn là chân lý. Đừng có đụng vào niềm tin của mình."

Josh phá lên cười, rồi cả hai đứa kéo nhau đi về phía khu food court, mặt vẫn còn nhợt như bạch tuộc luộc, nhưng lòng thì đỡ hơn một chút.

Không cần suy nghĩ, hai đứa phi như bay vào quán buffet Hàn Quốc gần nhất, như thể đó là nơi duy nhất trên đời có thể cứu rỗi linh hồn vừa bị Annabelle dọa cho mất vía.

Mình lao thẳng vào khu lấy thức ăn, tay cầm khay, mắt đảo liên tục như radar. Mọi loại thịt, kimchi, cơm cuộn, bánh xèo Hàn, gà cay, mỳ lạnh – cái gì cũng quất hết.

Trong khi đó, Josh lãnh nhiệm vụ cao cả: nướng thịt.

Mình vừa bê đống chiến lợi phẩm về bàn thì Josh đang lui cui cẩn thận trở từng miếng ba chỉ, mặt chăm chú như đang vận nội công. Lửa xèo xèo, khói nghi ngút, nhưng cái vẻ nghiêm túc đó lại khiến cậu ta trông... buồn cười đến lạ.

Và rồi...

"Chiến!!"

Hai đứa lao vào ăn như vũ bão. Không lời cảnh báo, không thương tiếc. Mỗi đợt thịt chín là được chia đều theo tỷ lệ "nhanh tay thắng". Đến mức cô nhân viên phục vụ đi ngang còn tặc lưỡi:

"Đám này chắc nhịn đói ba kiếp."

Sau một lúc ăn gần như không thở, Josh vừa gắp thêm rau, vừa liếc nhìn mình:

"Dạo này... ổn không?"

Mình khựng tay một chút, nhưng rồi nhanh chóng nhét miếng thịt vào miệng, trả lời lấp lửng:

"Cũng bình thường thôi. Có gì đâu mà không ổn."

Josh không hỏi thêm. Chỉ "ừ" một tiếng rất nhẹ rồi... chuyển ngay qua chế độ "chọc quê."

"Thật ra mình cũng hơi lo á. Lúc cậu gọi mình, mình tưởng cậu định rủ đi phóng hỏa hay trốn sang biên giới luôn chứ. Ai dè chỉ là xem phim kinh dị và ăn thịt nướng. Hơi thất vọng nhẹ nha."

Mình trợn mắt, miệng vẫn còn nhai:

"Cậu mà còn nói xàm nữa là mình phóng cả vỉ thịt vô mặt cậu đó."

Josh bật cười, nheo mắt:

"Đó, thấy chưa? Nghe giọng là biết cậu khỏe lại được chút rồi."

Mình khẽ mỉm cười. Không nói gì thêm.

Có những người không cần hỏi quá nhiều. Họ chỉ cần... ngồi cạnh, im lặng nướng thịt, pha trò nhảm nhí, và chia cho mình miếng ba chỉ cuốn rau kèm kimchi đúng tỉ lệ... là đủ khiến lòng mình nhẹ đi một chút.

Và hôm nay, người đó là Josh.

Mình biết rõ...

Bên trong mình chưa thật sự ổn.

Chỉ là đang tạm thời quên đi thôi.

Mỗi miếng thịt, mỗi câu đùa nhảm của Josh – như lớp băng mỏng che phủ lên một vết thương còn rỉ máu. Mình cười đó, ăn đó... nhưng sâu trong lòng thì vẫn lạnh, vẫn nặng, vẫn chưa đủ can đảm để đối diện thật sự với mọi thứ.

Ăn thêm được một lúc, mình đặt đũa xuống, ngẩng lên nhìn Josh.

"Ăn xong... tính đi đâu nữa không?"

Josh ngước lên, nghiêng đầu, hỏi lại:

"Cậu đang thật sự cần gì?"

Câu hỏi đơn giản mà khiến mình sững lại vài giây. Rồi mình thở dài, mắt dán vào miếng rau chưa kịp cuốn.

"Mình không biết nữa. Chỉ là... có vài chuyện phiền lòng. Tim mình..."

Mình dừng một chút.

"...nó vỡ vụn mất rồi. Giống như vừa trải qua một trận nổ tung, không còn gì nguyên vẹn."

Josh im lặng lắng nghe.

"Mình chỉ muốn đến một nơi nào đó..." – mình tiếp.

"...để tạm quên đi nỗi đau. Để đầu óc được thả lỏng, nhẹ bớt... trước khi phải quay lại cái chiến trường chết tiệt đó một lần nữa."

Josh vẫn không nói gì. Nhưng ánh mắt cậu ấy trầm xuống, rõ ràng là đang suy nghĩ nghiêm túc.

Một lúc sau, như vừa bật ra được một ý tưởng, cậu ta búng tay tách một cái rõ to, mắt sáng lên:

"Biết rồi. Mình sẽ dẫn cậu đến một nơi đặc biệt. Mỗi lần mình cần trốn chạy khỏi hiện thực tàn ác này, mình đều tới đó."

Mình ngẩng lên nhìn Josh. Không cần hỏi là ở đâu, chỉ gật đầu khẽ:

"Được."

Cả hai lại tiếp tục ăn – lần này là để chuẩn bị sức lực cho chuyến đi vô định phía trước.

Mình không biết nơi đó là đâu, cũng chẳng chắc có thể chữa lành được điều gì không. Nhưng ít nhất, mình biết... mình không còn phải tự đi một mình.

Ăn xong cả hai nhanh chóng lên xe và rời đi đến nơi mà Josh nói.

....

Mình chỉ biết Josh là một tên giang hồ kỳ lạ với tâm lý bất ổn, nhưng không ngờ... hắn lại "nặng đô" đến mức này. Đúng vậy, nặng thật sự.

Vì sao ư?

Khi mình bảo muốn đi đâu đó cho khuây khỏa, trong đầu mình chỉ nghĩ đến mấy chỗ nhẹ nhàng như quán ăn, quán cà phê, hoặc cùng lắm là công viên hóng gió. Nhưng không. Josh vượt ngoài mọi khuôn khổ tưởng tượng của mình.

Hắn dẫn mình đến... quán bar.

Một quán bar cực kỳ to. Bên ngoài nhìn bình thường, thậm chí còn có vẻ hơi cũ, nhưng bước vào trong thì như được ném thẳng vào một thế giới khác – choáng ngợp, náo nhiệt và chật kín người. Tiếng nhạc đập ầm ầm vào tai như muốn đẩy nhịp tim mình lệch hẳn một nhịp.

Mọi thứ ở đây hoàn toàn khác xa với cái quán 'Liều thuốc cho trái tim' mà lớp mình hay lui tới – nơi đó chill bao nhiêu thì chỗ này "cháy" bấy nhiêu.

"Cậu thật sự dẫn mình đến đây để... khuây khỏa đó hả?"

Mình nhíu mày hỏi khi thấy Josh đang hào hứng lôi ra một chai rượu từ quầy bar như thể đang lấy nước suối.

Josh đặt chai rượu ngay trước mặt mình, cười toe toét:

"Cậu bảo muốn xả stress mà, thì rượu và âm nhạc chính là combo hoàn hảo!"

Mình nhìn chai rượu rồi bĩu môi:

"Mình không uống được rượu đâu. Nếu uống nhiều, mình sẽ thành sát nhân phiên bản Chicky mất."

Josh lập tức làm bộ giật mình quay sang:

"Thật đó hả? Nhưng mà yên tâm, rượu này không khiến cậu say đâu. Uống vào chỉ hơi lâng lâng chút xíu thôi. Nói chung không đủ đô để kích hoạt Chicky trong người cậu đâu."

Mình nheo mắt nghi ngờ:

"Thật không đó?"

Josh gật đầu chắc nịch:

"Thật. Tin mình đi. Nếu mình lừa cậu... thì cậu có thể toàn quyền xử mình."

Tuy trong lòng vẫn còn chút hoài nghi, nhưng mình không thể phủ nhận: rượu và nhạc đúng là liều thuốc hợp lý nhất cho tâm trạng rối như tơ vò lúc này.

Không chần chừ, mình chụp ngay chai rượu định nốc một hơi cho xong, nhưng chưa kịp đưa lên miệng thì Josh đã hét lên cắt ngang:

"Ê ê ê! Dừng lại!"

Mình nhíu mày, mặt đầy khó chịu.

"Cái gì nữa? Cậu vừa mới bảo mình uống được mà."

Josh nhanh tay giật lấy chai rượu, rót từng chút vào mấy chiếc ly nhỏ đặt trên bàn, vừa làm vừa lẩm bẩm như ông cụ non:

"Trời đất, không say thật nhưng cũng phải có phong cách. Cậu phải uống từ từ, chia nhỏ ra thế này mới đúng bài. Chứ ai lại làm như muốn chết khát vậy?"

Nói xong, cậu ta đưa cho mình một ly rượu. Mình liếc nhìn Josh đầy nghi ngờ rồi vẫn bĩu môi, nâng ly lên uống cạn trong một hơi.

Vị rượu lan ra đầu lưỡi, ngọt nhẹ – tưởng chừng dễ chịu, nhưng khi nuốt xuống thì vị đắng và cảm giác nóng rát bùng lên ngay ở cổ họng khiến mình nhăn mặt như ăn phải ớt.

Josh lập tức quay sang hỏi, giọng hớn hở:

"Sao rồi? Ok đúng không?"

Mình gật gù rồi cười khẩy:

"Không. Nhưng... có vẻ mình hợp."

Âm nhạc đập thình thịch như muốn làm bể màng nhĩ, ánh đèn xoay vòng liên tục khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, méo mó. Người người chen chúc, lắc lư trong cơn say và ánh sáng chớp tắt như thôi miên.

Josh đã nhập cuộc, nhún nhảy theo nhạc với cái đầu lắc lư như búp bê lò xo. Mình thì ngồi yên, tay xoay nhẹ ly rượu, mắt vô hồn nhìn đám đông trước mặt – một biển người náo loạn, nhưng lại khiến mình thấy... bình yên lạ thường.

Ít nhất thì ở đây, không ai quan tâm mình là ai. Không ai gọi mình là "vợ", không ai mắng mỏ, không ai đấm tường vì tức giận mình. Chỉ có tiếng nhạc, rượu, và sự ồn ào che lấp mọi hỗn loạn trong đầu.

Josh quay lại, mồ hôi lấm tấm trán, hỏi:

"Sao rồi? Đỡ chưa?"

Mình không trả lời ngay, chỉ nhấp thêm một ngụm rượu nữa rồi mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu ta.

"Cũng tạm. Ít nhất thì mình không muốn cầm kéo đâm ai nữa."

Josh phá lên cười sặc sụa, giơ ly cụng với mình.

"Chúc mừng! Cậu chính thức bước một chân vào thế giới của dân sống buông thả!"

Mình cụng ly, cười nhạt:

"Ừ. Thế giới này... ít nhất không giả tạo."

Bên ngoài, thế giới vẫn đang xoay vần với những chuẩn mực, trách nhiệm, hôn ước, gia đình – những thứ đang nghiền nát mình từng chút một.

Nhưng ở đây, nơi này, trong làn khói, tiếng nhạc và rượu, mình được thở.

Mình bắt đầu uống nhiều hơn. Những ly rượu nhỏ như tan nhanh trong miệng, để lại dư vị ngọt đắng nơi cổ họng nhưng cũng đủ khiến đầu mình bắt đầu nhẹ hẫng. Mọi thứ xung quanh dần mất nét, chỉ còn lại ánh đèn xoay tròn và nhạc đập như tim người đang hoảng loạn.

Josh nhìn thấy vẻ mặt mình bắt đầu đỏ lên, mắt lờ đờ thì vội kéo tay mình.

"Đi! Ra sàn nhảy!" – Cậu ta hét lên, giọng như lạc vào tiếng nhạc ầm ầm.

Mình cũng chẳng hiểu sao mình lại đứng dậy. Mình chỉ biết đôi chân mình tự động đi theo Josh ra giữa biển người đang lắc lư như thể chẳng còn ai tỉnh táo.

Và rồi, mình cũng bắt đầu lắc lư theo. Ban đầu còn gượng gạo, nhưng càng lúc càng cuồng nhiệt. Âm nhạc như chạy vào người, đập trong ngực, khiến mình không thể đứng yên được nữa. Tay chân mình bắt đầu chuyển động theo nhịp, cơ thể mình xoay vòng vòng trong ánh đèn và mồ hôi.

Josh ghé sát hỏi:

"Thấy sao rồi? Có khây khỏa chưa?"

Mình vừa cười vừa hét lên:

"Vui lắm!"

Vậy là hai đứa cứ thế nhảy, cười, hét lên như thể cả thế giới này chỉ còn lại nhạc và rượu. Tất cả những gì mình từng nghĩ là không thể chịu đựng được, từng nghĩ sẽ khiến mình gục ngã... đột nhiên biến mất tạm thời giữa cái sập sình này.

Mình đã quên mất bản thân đã chết trong lòng như thế nào.

Chỉ còn lại một HaHa đang sống – hoặc ít nhất là đang cố sống – bằng tiếng nhạc, bằng rượu, bằng tiếng cười vang trong bóng tối.

Lúc này đây, đầu óc mình đã bắt đầu lâng lâng.

Nhịp tim không còn theo một quy luật nào. Mọi thứ như mờ mịt, lấp lánh ánh đèn nháy vàng cam. Cơ thể như bay bổng – không buồn, không vui, không nghĩ.

Và rồi...

Mình thấy một bóng người.

Ai đó đang đứng giữa đám đông, cách mình vài mét. Dáng cao lớn quen thuộc, ánh mắt đen sâu hút.

Rất giống... cậu ấy.

Trái tim mình nảy lên một nhịp bất thường. Mình chớp mắt liên tục, lắc đầu nhẹ. Không... không thể nào. Mình chỉ đang tưởng tượng thôi.

Chắc là mình nhớ Gray đến mức... tự vẽ ra hình bóng cậu ấy.

Thế nhưng—hình bóng ấy tiến lại gần. Nhẹ nhàng. Không vội vàng, không ồn ào. Khi đứng trước mặt, cậu ta không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay siết nhẹ lấy eo mình, dẫn mình lướt theo điệu nhạc.

Mình ngẩn người.

Tim như bị bóp nghẹt một nhịp. Mọi thứ xung quanh dần tan vào thứ ánh sáng mờ ảo, chỉ còn lại mình... và người đó.

Không lời nào. Không hỏi han. Không giải thích.

Chỉ có bàn tay dịu dàng giữ lấy eo, có nhịp điệu lắc lư chậm rãi giữa không gian hỗn độn ánh sáng.

Mình không dám quay đầu lại. Chỉ nhắm mắt, mặc kệ bản thân có đang mơ hay không...

Vì trong khoảnh khắc ấy – mình không còn thấy đau nữa.

À, hay là mình đang say thật rồi nhỉ? Mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo, nhưng mà... mình chẳng muốn tỉnh.

Trong cơn say này, chỉ có mình và Gray thôi, không gì khác, không hôn ước hay ràng buộc, chỉ có hai đứa mình cùng trôi, cùng tan trong một giấc mơ dịu dàng.

Mình cứ lắc lư, lắc lư theo nhịp mà không biết là nhịp gì nữa, tựa nhẹ vào bóng dáng quen thuộc ấy. Hơi ấm, mùi hương này của cậu ấy như đang chảy trong mình, dù mình biết rõ rõ đây chỉ là ảo ảnh, nhưng mà... có sao đâu?

Mình chỉ muốn ôm chầm lấy giây phút này, được không?

Hình bóng đó ôm mình, siết nhẹ, nhưng sao lại ấm quá, ấm đến run rẩy. Rồi... rồi có cái gì mềm mềm, dịu dàng chạm lên đầu mình, như một cơn gió nhẹ từ một thế giới khác.

Mình muốn cười, muốn hét lên, nhưng chỉ phát ra được tiếng thở dài.

Cái mềm mại ấy trượt xuống trán, qua mũi rồi đến môi... Mình nhắm mắt, cảm nhận... cái cảm giác mơ hồ, ngọt ngào. Mình đang hôn bóng hình trong đầu, phải không?

Hôn một người không thực nhưng sao lại... chân thật đến vậy?

Sao hơi thở này, nụ hôn này, vòng tay này sao lại quen thuộc đến thế? Mình muốn mở mắt, muốn tỉnh táo, nhưng tay chân như chìm sâu vào bùn lầy, không thể rời ra được.

Mình... mình như đắm chìm trong nụ hôn ấy, trong vòng tay ấy, và không muốn rời đi chút nào nữa...

Mình đã vô thức đáp lại... dù trong lòng đang rối như tơ vò. Mình... mình đang hôn Gray, phải không? Hay là ai đó khác? Một người lạ nào đó? Mình chẳng biết nữa. Đầu óc mình quay cuồng, tim thì đập loạn lên, nhưng đôi môi thì cứ thế mà đáp lại, không ngừng.

Nhưng mà... cảm giác này... không thể nào là của người lạ được. Không thể.

Nụ hôn ấy... ngọt ngào, nồng nàn, quen thuộc đến mức mình chỉ muốn tan chảy trong đó. Mình không cưỡng lại được, chỉ biết để bản thân trôi theo, lịm dần... lịm dần.

Mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ nhòe, cứ như có làn khói mỏng phủ kín tầm nhìn. Cơ thể mình mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào nữa... giống như vừa buông xuôi, vừa cam lòng.

Rồi... trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối mơ hồ ấy, mình thấy—không, mình cảm nhận—một đôi bàn tay lạnh. Bế bổng mình lên, nhẹ nhàng như ôm lấy điều gì đó mong manh.

Một đôi tay... quen lắm. Quen đến nỗi dù đầu óc mơ hồ, mình cũng không thể nào nhầm được. Là Gray... đúng không?

Đầu mình đau như búa bổ.

Cảm giác như có ai đó cầm chảo đập vào thái dương không thương tiếc. Mình rên lên một tiếng khẽ, tay quơ quào tìm cái gì đó bám víu, nhưng chỉ chạm vào lớp ga trải giường mềm. Mùi hương cũng quen thuộc . Đầu mình vẫn còn lâng lâng, mọi thứ quay quay như thể chưa tỉnh hẳn.

Mình mở mắt.

Và ngay lập tức giật thót.

Nhà? Sao mình lại về nhà được? Ai đã đưa mình về?

Hàng ngàn câu hỏi như xé toạc đầu óc đang nhức nhối. Mình cố lục lại ký ức... nhưng nó mờ nhạt, như một giấc mơ bị bóp nghẹt giữa hiện thực và ảo giác.

Mình chỉ nhớ một điều rõ ràng nhất—mình đã hôn ai đó.

Không phải kiểu chạm môi bâng quơ... mà là một nụ hôn cuồng nhiệt, mãnh liệt đến mức khiến bản thân tan ra từng mảnh.

Mình lập tức cúi xuống kiểm tra cơ thể. Quần áo vẫn còn nguyên vẹn, áo sơ mi hơi nhăn một chút, nút cài không lệch. Bên dưới... không có gì bất thường. Không dấu vết nào lạ lùng, không cảm giác đau hay khó chịu.

Tức là... mình không bị làm sao cả. Không ai động đến mình. Chắc chắn là thế.

Mình thở hắt ra một hơi, nhưng trái tim vẫn chưa chịu bình tĩnh lại. Vậy... cái nụ hôn đó là gì? Là mơ à? Hay... có ai đó thật sự ở đây tối qua?

Mình bước xuống giường, đầu vẫn còn âm ấm, chân loạng choạng như thể mỗi bước đi đều kéo theo cả cơn choáng. Tay bám vào thành tường, mình lê từng bước nặng nề xuống nhà... nhưng lạ thật, căn nhà yên tĩnh đến đáng ngờ.

Không có tiếng bước chân, không có ai ngồi đọc sách hay bật TV, chỉ có ánh nắng xuyên qua cửa sổ và sự trống trải bao phủ khắp không gian.

Không ai cả.

Mình đứng giữa phòng khách, cảm giác hoang mang lại dấy lên. Rốt cuộc... tối qua xảy ra chuyện gì? Ai đưa mình về? Không lẽ là Josh?

Mình luống cuống chạy đi tìm điện thoại. Mở máy, tay run run bấm số Josh, tim cứ đập từng nhịp không yên. Chuông đổ mấy lần... rồi cuối cùng cũng có người bắt máy.

"Josh?" – mình bật tiếng gọi ngay, giọng còn khô khốc.

Bên kia là tiếng đáp khàn khàn, ngái ngủ đến độ muốn đập đầu vào tường:

"[Hửm~]"

Không kịp vòng vo, mình hỏi liền:

"Tối qua cậu đưa mình về hả?"

"[Chứ không lẽ ma đưa. Có gì nữa không... mình đang ngủ mà...]"

Chưa kịp phản ứng, bên kia đã "khò khò" thiếp đi ngay trong lúc còn cầm máy. Mình thở dài, mắt trừng điện thoại như thể nó vừa lừa dối mình vậy. Cuối cùng, chỉ biết tắt máy, tay buông thõng.

Josh... đưa mình về?

Nhưng có gì đó vẫn còn mơ hồ nhưng cũng rất thật.

Hay là—cái nụ hôn đó... chỉ là ảo giác thôi thật sao?

Mình ngồi xuống, ánh sáng rọi nghiêng qua vai. Có một thứ gì đó rất mơ hồ đang lởn vởn trong đầu—mình không thể nắm được nó, cũng không thể xua đi.

Một thứ cảm giác ngọt ngào, ấm áp... rất thật.

Thật đến mức mình ước gì nó không chỉ là một giấc mơ.