Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 72



Chương 72: Ngăn cách không tên.

Nội tâm Hazel:

Cuối cùng thì ngày đi học cũng tới.

Không thể tin được là mấy ngày nghỉ lại trôi qua nhanh đến thế. Mình thật sự... không muốn gặp Gray một chút nào.

Không biết là vì mình muốn tránh mặt cậu ấy, hay vì đang cố trốn chạy khỏi chính cảm xúc của mình nữa. Trước mặt Gray, mình chẳng thể nào tỏ ra mạnh mẽ. Mình luôn yếu đuối, luôn để lộ những vết nứt mà đáng ra nên giấu kín.

Chỉ cần nghe đến tên cậu ấy thôi... tim mình lại đập thình thịch như đang nhắc nhở điều gì đó chưa từng kết thúc.

Thôi nào, HaHa.

Phải mạnh mẽ lên.

Phía trước vẫn còn cả một chặng đường dài – mình không thể để cảm xúc lấn át mãi được.

Mình đang rửa mặt, cố làm bản thân tỉnh táo thì—

Ting!

Tiếng chuông cửa vang lên.

Chắc là Rowan rồi. Có lẽ cậu ấy tới đón mình đi học.

Mình chạy xuống mở cửa. Đúng như dự đoán, vừa thấy mình, Rowan đã cười rạng rỡ, giơ cao hai túi đồ ăn sáng như một chiến tích:

"Nhìn xem mình mua gì cho cậu này!"

Mắt mình sáng rỡ khi nhìn thấy món "kho báu" trong tay cậu ấy – burger của Burger King!

"Cậu đi đến tận Burger King chỉ để mua đồ ăn sáng cho mình thôi á?"

Rowan cười híp mắt, giọng nhẹ tênh:

"Mình đoán là đã lâu rồi cậu không được ăn hamburger, nên muốn mua cho cậu một bữa đàng hoàng."

Mình cảm động, cười khẽ:

"Vậy cậu vào đi, mình lên thay đồ rồi xuống liền."

Mình phi ngay lên phòng thay đồng phục. Còn Rowan thì vẫn đảm đang dưới bếp, chuẩn bị bữa sáng như thể đây là chuyện bình thường mỗi ngày.

Hai đứa cùng ăn sáng vui vẻ. Rowan thậm chí còn mua thêm cả nước ép cam cho mình nữa.

Thật lòng mà nói... ở bên cạnh Rowan, mình được cưng chiều đến mức bắt đầu thấy mình trở nên hư hỏng mất rồi.

"Cậu có định nói với tụi trong lớp về chuyện của hai đứa mình không?"

Mình hỏi ngay khi vừa cắn một miếng hamburger, giọng nghe không rõ vì miệng vẫn còn đầy đồ ăn. Rowan suy nghĩ một lúc, rồi khẽ lắc đầu:

"Chắc là không."

"Tại sao?" – Mình nhướn mày.

Cậu ấy nhìn mình, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy.

"Vì mình không muốn mọi người nhìn cậu như một Eliora thứ hai. Với lại... mình biết cậu sẽ không thoải mái nếu chuyện đó bị công khai. Mình không muốn khiến cậu khó xử."

Mình im lặng, lặng lẽ nhìn Rowan. Cậu ấy... đúng là người hiểu mình thật. Có lẽ, những gì cậu ấy nói... hoàn toàn đúng.

Ánh mắt mình rơi xuống chiếc nhẫn đang lấp lánh trên ngón tay. Mình trầm ngâm một lúc rồi bất giác tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống. Nhìn sợi dây chuyền ấy, tay mình khựng lại.

Đây là món quà Gray từng tặng hôm cậu ấy chuộc lỗi... Thế mà giờ, mình lại dùng nó để móc nhẫn của Rowan vào.

Một cảm giác nghẹn lại nơi ngực. Đúng là trớ trêu.

Khi thấy mình lặng lẽ gắn chiếc nhẫn vào dây chuyền, Rowan mỉm cười khen:

"Ý tưởng không tồi đâu."

Mình cười nhạt, rồi luồn sợi dây qua cổ định đeo lại. Nhưng tay trơn quá nên loay hoay mãi vẫn không xong. Thấy vậy, Rowan đặt chiếc hamburger xuống, nghiêng người về phía mình:

"Để mình giúp."

Mình khẽ cắn môi, vén tóc sang một bên, quay lưng lại, tưởng rằng cậu ấy sẽ đeo từ phía sau. Nhưng không. Rowan bước tới, đối diện với mình, đưa tay vòng ra sau cổ khiến khuôn mặt hai đứa áp sát nhau đến ngạt thở.

Hơi thở của Rowan phả nhẹ lên má khiến mặt mình đỏ bừng. Môi cậu ấy cứ lượn lờ ngay trước mắt như đang cố tình... quyến rũ.

Mình nhắm chặt mắt lại, cố lờ đi cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu đang lan khắp người. Nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, mình đánh liều hé mắt ra thì—giật bắn.

Rowan vẫn đang nhìn mình, mặt gần đến nỗi chỉ cần nghiêng một chút là chạm môi.

"Cậu... xong chưa? Mình... mình..." – Mình lắp bắp, mắt lại dán chặt vào đôi mắt ngọt như mật của cậu ấy.

Rowan bật cười khẽ, ánh nhìn tinh nghịch:

"HaHa này, cậu nhắm mắt lại... mình tưởng cậu đang đợi mình hôn cơ đấy."

"Mình... mình đâu có—"

Chụt!

Mình chưa kịp phản ứng thì Rowan đã nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lướt thật nhanh lên môi mình. Chỉ thoáng qua thôi, nhưng như có một cơn sóng điện chạy dọc sống lưng. Tim mình đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Rowan cười dịu dàng, ánh mắt không giấu nổi sự thích thú:

"Cậu dễ thương thật đấy, HaHa. Tuy mình không công khai chuyện của hai đứa... nhưng điều đó đâu có nghĩa là mình không được hôn vị hôn thê của mình, đúng không?"

Nói rồi, cậu ta thản nhiên ngồi xuống ăn tiếp, như chưa từng có gì xảy ra. Còn mình thì...

Mình ngồi đơ ra như tượng. Miệng chưa khép lại, mặt thì nóng bừng, không biết phải xử lý cái tình huống "đường đột" vừa rồi kiểu gì nữa.

Xấu hổ chết mất.

Hai đứa ăn uống xong rồi cùng nhau đến trường, trông cứ như... một cặp đôi thực thụ. Nhìn từ xa mà không biết thì chắc ai cũng nghĩ tụi mình đang hẹn hò công khai.

Còn cái người kế bên mình thì sao? Đang ngồi trên xe, mặt tươi rói, gió thổi tóc bay phấp phới như minh tinh Hàn Quốc, trông sung sướng như đang tận hưởng kỳ nghỉ tuần trăng mật vậy đó.

Đáng ghét!

Nhưng điều kỳ lạ là—vừa bước tới cổng trường, mình đột nhiên thấy... ngại. Không hiểu sao lại thế. Thường ngày có đi chung cũng chẳng vấn đề gì, mà nay tự nhiên tim cứ đập thình thịch, chân tay luống cuống, như thể cả thế giới đang nhìn.

Mình lúng túng quay sang Rowan, lắp bắp:

"Cậu... cậu vào trước đi. Mình... đi vệ sinh một chút rồi vô sau."

Không để Rowan kịp hỏi gì, mình đã quay lưng chạy biến như bị ma đuổi. Nhưng chưa kịp vào nhà vệ sinh thì đã thấy bóng dáng quen thuộc—Minta.

Ôi thôi, đúng là xui tận mạng! Vừa sáng ra đã đụng mặt "phiên bản dữ dằn" của chính mình. Mà lúc này mình hoàn toàn không có tâm trạng cãi vã hay khẩu chiến sớm mai với ai cả.

Mình thở dài đánh thượt rồi lập tức đổi hướng, chạy sang khu nhà vệ sinh cũ. Bên này vẫn dùng được, nhưng cái không khí ẩm mốc và ánh đèn nhấp nháy khiến người ta sởn da gà. Dù vậy, lúc này trốn được là trốn.

Chui vội vào một buồng, đóng chặt cửa lại, mình thả người ngồi xuống như vừa chạy xong năm vòng sân trường. Tim vẫn chưa chịu bình thường lại.

Chết tiệt. Mình đang làm cái gì thế này?

Tại sao lại phải chạy trốn như thể bị bắt quả tang?

Đây không giống mình chút nào. HaHa mà mình biết vốn dĩ chẳng quan tâm người ta nghĩ gì. Vậy mà bây giờ... chỉ vì đi chung với Rowan mà mình lại bối rối đến thế.

Mình đang sợ cái gì? Sợ tụi lớp thấy? Hay... sợ Gray thấy?

Mình đã tự nhủ sẽ công bằng với Rowan, sẽ thật lòng với chính bản thân. Nhưng nhìn cách mình xử lý sáng nay... rõ ràng chẳng công bằng chút nào.

Mình ôm đầu, thở hắt ra.

HaHa à, mày thật sự đang giấu ai, và giấu điều gì đây?

Mình ngồi yên trong cái buồng vệ sinh cũ kỹ ấy thật lâu, mặc kệ xung quanh im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng tim đập và tiếng đèn nhấp nháy kêu lạch cạch.

Sau một hồi tự vật lộn với mớ cảm xúc rối như tơ vò, mình ngẩng đầu lên, nhìn vào khoảng không trước mặt rồi hít một hơi dài.

Đủ rồi. Mình không thể cứ mãi như vậy được.

Gray... cậu ấy đã có vị trí của riêng mình—là anh rể tương lai. Còn mình, điều mình cần làm không phải là trốn chạy, cũng không phải là tự xoáy sâu vào quá khứ, mà là sống đúng với cảm xúc của chính mình ngay lúc này.

Rowan đang ở đó. Người kiên nhẫn chờ mình, người luôn xuất hiện vào những lúc mình yếu lòng nhất. Và mình, ít nhất, cũng nên cho cậu ấy một cơ hội thật sự.

Mình tự nhủ, như một cách trấn an cuối cùng:

"Không được nghĩ gì về Gray nữa. Không được rung động. Không được dẫm lên vết xe đổ. Không được..."

Mình lặp đi lặp lại như một câu thần chú, rồi đứng dậy, lấy lại tinh thần, kéo cửa buồng vệ sinh ra.

Và ngay khoảnh khắc đó—mình lập tức hối hận.

Đáng lẽ... mình nên ở lại lớp. Đáng lẽ... mình không nên vào đây.

Trước mặt mình là Gray, đang đứng dựa lưng vào bức tường cũ, ngay sát cửa buồng vệ sinh. Ánh mắt cậu ta bắt gặp ánh mắt mình, đôi môi khẽ nhếch lên như thể đã đứng đó từ lâu, đợi đúng khoảnh khắc này.

Tâm thế của cậu ấy... thản nhiên đến mức khiến mình lạnh sống lưng.

"Trốn ở đây làm gì vậy?" – Gray hỏi, giọng bình tĩnh đến kỳ lạ, như thể chuyện mình chui tọt vào khu vệ sinh cũ không phải điều gì đáng ngạc nhiên.

Mình đứng khựng lại, tay vẫn còn giữ hờ nơi tay nắm cửa. Cả người như bị dội nước lạnh.

Không... Mình vừa mới quyết tâm. Mới chỉ vài giây trước thôi.

Vậy mà giờ đây, khi đối diện với Gray, với ánh mắt ấy, hơi thở ấy, tất cả những gì mình vừa cố gắng gây dựng lại chao đảo như một lâu đài cát.

Mình khựng lại, nhìn Gray không chớp mắt. Cảm giác như não mình chưa xử lý kịp hình ảnh trước mắt.

"Cậu... cậu làm gì ở đây vậy? Cậu có biết đây là nhà vệ sinh nữ không hả?" – Mình bật ra câu hỏi đầu tiên như phản xạ tự vệ.

Gray nhìn mình, khoanh tay, dựa lưng vào tường, ánh mắt nửa thờ ơ nửa châm chọc:

"Biết chứ. Nhưng cái nhà vệ sinh này ngoài cậu ra thì có ai dùng đâu?"

Câu trả lời thản nhiên đến mức mình nghẹn lời. Mình còn đang nhảy số, định phản bác gì đó thì Gray đã bất ngờ đẩy mình trở lại bên trong, tay đóng rầm cánh cửa, rồi "cạch"—âm thanh khóa cửa vang lên rõ mồn một, khiến mình giật bắn.

Mình lập tức đưa tay ôm lấy cơ thể theo bản năng, lùi về sau, mắt dán chặt vào cậu ta.

Cái gì đang xảy ra vậy?

"Gray, cậu làm gì vậy?" – Mình gằn giọng, cố giữ bình tĩnh.

Gray không đáp, chỉ cười khẩy một cái rồi bước lại gần. Mỗi bước chân như rút ngắn khoảng cách giữa hai đứa, cho đến khi gương mặt cậu ấy áp sát vào mình. Tay Gray luồn ra sau, siết chặt eo mình khiến cả người mình run lên.

"Cậu đi học với Rowan à?" – Giọng Gray trầm xuống, gần như thì thầm bên tai.

Mình nuốt khan, cố đẩy vai cậu ấy ra:

"Ừ thì sao? Chuyện đó... liên quan gì đến cậu?"

"Liên quan chứ." – Ánh mắt Gray bỗng tối lại, như có cơn bão cuộn trào bên trong.

"Cậu chọn Rowan sao? Trong khi người cậu yêu là mình?"

Trái tim mình như thắt lại.

"Cậu... đừng nói linh tinh." – Mình quay mặt đi, nhưng ánh mắt Gray vẫn như xoáy thẳng vào mình.

"Vậy thì sao cậu lại tự thì thầm lúc nãy—'không được nhớ đến Gray nữa'? Hả HaHa?" – Gray nhấn từng chữ, ánh mắt khóa chặt mình.

Mình... nghẹn họng.

Toàn thân cứng đờ. Mình đã tự nói điều đó lúc trong buồng vệ sinh, thì thầm với chính mình, như một câu thần chú tự trấn an. Làm sao... làm sao Gray nghe được?

Cậu ta... đứng ngoài từ khi nào? Nghe bao lâu rồi?

"Cậu..." – Mình mở miệng định phản kháng, nhưng cổ họng khô rát, lời chưa kịp bật ra đã bị ánh nhìn ấy bóp nghẹt.

Gray không nói thêm, chỉ lặng lẽ nhìn mình, ánh mắt bùng cháy một thứ cảm xúc phức tạp—giận dữ, tổn thương, khao khát và bất lực... tất cả hòa trộn lại khiến không khí ngột ngạt như thể không còn chút oxy nào trong căn phòng chật hẹp này.

Mình muốn hét lên, muốn chạy ra khỏi đây. Nhưng chân không nhúc nhích nổi. Và tim thì cứ đập điên cuồng không kiểm soát.

Gray vẫn đứng sát bên mình, tay vẫn giữ chặt eo, ánh mắt như thiêu đốt.

"Rowan đã đưa cậu đến trường đúng không?" – Giọng cậu ấy khàn đi, chứa đầy ẩn ức.

Mình lặng thinh. Không phủ nhận. Cũng không khẳng định.

Gray bật cười, nhưng không phải tiếng cười vui vẻ. Đó là nụ cười nghiến lại nơi kẽ răng, pha chút chua chát và tổn thương:

"Chắc cậu ta hôn cậu trước khi tới đây nhỉ? Mình biết mà... kiểu gì cái tên đó cũng tranh thủ."

Cậu ấy ngẩng lên, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh, rồi gằn từng chữ:

"Vậy thì mình sẽ đòi lại nụ hôn đáng ra phải là của mình."

Chưa kịp phản ứng, Gray đã cúi xuống thật nhanh, môi cậu ấy chạm vào môi mình với lực không nhẹ chút nào. Một nụ hôn bất ngờ, vội vã, không xin phép, không dịu dàng – chỉ là một sự áp đặt đến nghẹt thở.

Mình bừng tỉnh khỏi cơn sốc trong tích tắc, và phản ứng ngay lập tức.

Cắn.

Mình cắn mạnh vào môi Gray không thương tiếc. Đủ mạnh để mùi máu tanh lan ra trong khoang miệng.

Cậu ấy bật ngửa ra, mặt nhăn lại vì đau. Nhưng mình chưa dừng lại.

Chát!

Một cái tát giáng thẳng vào má trái Gray. Không đợi cậu ta kịp hoàn hồn, mình đấm vào ngực, tát bên phải, rồi đá một cú chí mạng vào giữa người cậu ấy khiến Gray khụy gối, mặt tái đi vì đau đớn.

Mình trừng mắt nhìn cậu ta, giọng run vì giận:

"Cậu muốn áp đặt mình à? Đừng hòng! Cậu không có quyền gì hết, Gray!"

Không chần chừ một giây, mình xoay người, đạp mạnh cửa và lao thẳng về phía lớp. Tim vẫn đập loạn lên vì adrenaline chưa hạ, nhưng chân thì nhẹ như bay.

Trên đường chạy về, miệng mình lẩm bẩm:

"Chà, cú đá đó đáng giá thật. Đúng kiểu một bài học nhớ đời!"

Vừa bước vào hành lang, vẫn còn cảm giác rạo rực trong người. Không phải vì nụ hôn cướp đoạt đó... mà là vì mình đã không còn mềm yếu nữa.

Hôm nay, HaHa đã không để cảm xúc lấn át lý trí. Và cú đá đó... không chỉ nhắm vào Gray, mà còn nhắm vào những lần mình từng im lặng chịu đựng.

Mình chạy một mạch về tới lớp, tim vẫn đập thình thịch nhưng chân thì thắng lại ngay trước cửa như chưa có gì xảy ra. Lưng thẳng, đầu ngẩng cao, mình bước vào lớp với thần thái ung dung nhất có thể—như thể mình vừa từ phòng nhạc ra chứ không phải từ... hiện trường ẩu đả.

Không ai nghi ngờ gì. Mọi người vẫn đang nói chuyện rôm rả. Mình điềm nhiên lướt tới chỗ ngồi, thả người xuống cạnh Rowan – như một buổi sáng bình thường khác.

Rowan lúc này đang cắm cúi ôn bài, tay lật từng trang sách với vẻ mặt chăm chú. Nhìn kiểu đó ai nỡ làm phiền cơ chứ?

Mình chỉ liếc qua một chút rồi ngoan ngoãn ngồi im, chống cằm giả vờ suy tư chứ thật ra đang hồi tưởng lại "cú đá thần thánh" hồi nãy và nhịn cười đến méo miệng.

Chưa đầy vài phút sau, cửa lớp mở.

Gray bước vào.

Cả lớp đồng loạt quay ra nhìn, bởi cái tình trạng của cậu ta thực sự không thể không chú ý: tóc tai rối bù như mới vật lộn với lũ quạ, hai má đỏ ửng lên vì dư âm của loạt tát mình ban nãy, còn môi... thì rõ ràng có vết cắn toát máu đang sưng đỏ.

Mình nhìn mà trong lòng thầm hú hét: Cho chừa cái tội giở trò!

Từ góc lớp, Airden ngẩng lên, hơi nheo mắt nhìn Gray như đang dò xét:

"Ê, Gray, cậu mới đánh nhau với ai à? Nhìn như vừa bị hội đồng vậy."

Gray liếc về phía mình. Cái liếc không hề giấu giếm, nhưng cũng không hẳn là công khai – kiểu liếc vừa cay cú, vừa bất lực, vừa... không dám nói thêm lời nào.

Rồi cậu ta lạnh nhạt trả lời, giọng pha chút giễu cợt:

"Không, chỉ là... chơi đùa với một con sư tử thôi. Kết quả là... bị nó vả cho tỉnh."

Cả lớp cười ồ lên, không ai hiểu câu đó ám chỉ gì, chỉ tưởng Gray nói đùa. Còn mình thì...

Mình suýt nữa phì cười. Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh mình đang trong tư thế chiến thần tung đòn chí mạng vào giữa người cậu ta.

"Sư tử cái đấy, không phải vừa đâu." – Mình lẩm bẩm, cố giữ mặt tỉnh bơ.

Rồi mình vươn vai, giả vờ ngáp một cái:

"Không hiểu sao sáng nay lại thấy nhẹ người lạ thường."

Rowan ngước lên nhìn, mỉm cười dịu dàng:

"Ngủ đủ giấc à?"

Mình gật đầu, quay mặt đi để giấu nụ cười tinh nghịch đang dần hiện rõ trên môi.

Ừ, đúng rồi. Ngủ đủ giấc... và đá đủ lực.

Gray bước từng bước chậm rãi về chỗ ngồi. Vừa kịp đặt lưng xuống ghế, cậu ta đã lên tiếng với giọng hăm dọa đầy sát khí:

"Nhớ cái mặt con sư tử đó rồi. Sớm thôi, mình sẽ ăn thịt nó. Không chừa một mảnh xương."

Mình rùng mình một cái. Lén liếc sang Gray — đúng lúc bắt gặp ánh nhìn sắc như dao của cậu ta đang chiếu thẳng về phía mình.

Từ trên kia, Noah cũng tranh thủ góp vui:

"Con đó ở sở thú nào mà sáng sớm cậu đã chọc cho nó nổi điên vậy?"

"Quen biết cũ thôi. Tính ghé thăm, đùa nhẹ một chút ai ngờ nó vung tay đánh luôn. Mình thề, lần sau sẽ lột sạch mấy thứ trên người nó, rồi ăn thịt nó một cách ngon lành."

Mình bất giác siết chặt tay ôm lấy thân mình, mặt cắt không còn giọt máu. Trong khi mấy đứa kia vẫn đang cười nghiêng ngả, không hề hay biết "con sư tử" mà Gray đang đe dọa thật ra đang ngồi run rẩy ngay cạnh tụi nó.

....

Tiết học kết thúc, đến giờ ăn trưa.

Mình hí hửng phóng ngay tới chỗ Noah đang ngồi, mở lời rủ rê liền:

"Noah, đi căn tin mua đồ ăn với mình đi. Leo trả tiền!"

Vừa nghe thấy tên, Leo lập tức ngẩng đầu lên, mặt vẫn còn ngơ ngác, nhìn sang mình với ánh mắt vừa bất lực vừa thương cảm — kiểu ánh nhìn dành cho những sinh vật nghèo khổ đang giương đôi mắt long lanh cầu cứu.

"Lại là hai cậu à? Tính bào mình đến lúc phá sản luôn đấy hả?"

Leo cằn nhằn, nhưng tay thì đã thành thục lục cặp lấy ví — thuần phục đến mức không cần ai bảo.

Noah cười toe toét, vỗ vai Leo như thể thân lắm:

"Thông cảm đi Leo, mình với HaHa nghèo lắm. Cách sinh tồn duy nhất là ăn bám mấy thiếu gia như cậu thôi."

"Thật đó," mình gật gù phụ họa, "nhìn mình vậy chứ trong túi không có nổi mười đô."

Leo cau mày, bật lại:

"Phải, trong túi cậu thì không có. Nhưng trong tài khoản, có khi số dư còn đủ để mua lại cả công ty nhà mình."

Mình cười trừ, phủi tay như thể vô tội:

"Cậu đánh giá mình cao quá rồi. Mình nghèo thật mà."

Leo chỉ còn biết lắc đầu, chẳng buồn đôi co nữa. Cậu ta đứng dậy rời khỏi lớp.

Thấy thế, mình với Noah lập tức liếc nhau, rồi như hai kẻ hầu chuyên nghiệp, răm rắp chạy theo sau lưng Leo, miệng không ngừng cười nịnh nọt.

Mình cứ tưởng bữa trưa nay sẽ vui vẻ bên hai người bạn thân thiết. Nhưng không.

Noah vừa thấy Evelyn là lập tức bỏ mình đi mất. Còn Leo thì uể oải bảo buồn ngủ, rồi cũng quay lưng bỏ về ngủ tiếp.

Vậy là giờ, mình lẻ loi lang thang ở hành lang cuối dãy, gần lớp học, chẳng biết làm gì.

Ngồi vắt vẻo đung đưa chân trên bậc thềm, mình thở dài. Bất ngờ, một đôi tay từ phía sau bịt chặt mắt mình lại khiến mình tối sầm, không thấy gì hết.

"Noah, cậu đi tìm Evelyn cho đã rồi giờ lại quay về phá bữa trưa của mình hả?"

Không có tiếng trả lời. Chỉ có một tràng cười khẽ, nghe mà rợn sống lưng.

Cảm giác bất an dâng lên, mình nghiêm giọng hơn:

"Ai đó? Buông ra ngay đi, trước khi ăn trọn cú đấm của mình."

Lần này, là một tiếng cười khẩy. Rồi một giọng nói quen thuộc nhưng khiến da gà mình nổi hết cả lên vang lên sát tai:

"Mình đã nói rồi... sẽ lột sạch và ăn tươi nuốt sống cái con sư tử dám đánh mình."

Tim mình như bị bóp nghẹt. Mình lập tức bật dậy, xoay người thủ thế.

"Cậu... cậu làm gì ở đây? Còn tiến thêm bước nào nữa, mình sẽ đánh cậu tiếp đó!"

Gray đứng đó. Cười nhạt. Tay lướt nhẹ qua vết rách ở mép môi, ánh mắt như tỏa ra hắc ám.

"Lúc nãy là do mình lơ là. Giờ cậu nghĩ cậu còn có thể làm thế với mình lần nữa à?"

Mình siết tay, giọng nghẹn lại:

"Cậu đang sắp làm anh rể mình, Gray. Cậu không nên—"

Gray cắt lời, ánh mắt như chực nổ tung:

"Anh rể? Cậu thật nghĩ mình sẽ để cái hôn lễ đó diễn ra thật à?"

"Ý cậu là sao?"

"Dù mình có tiếp tục cái hôn ước vô nghĩa đó với Fiona hay không... thì cậu vẫn là của mình."

"Không! Mình không thuộc về ai cả. Mình và Rowan đã định hôn ước rồi. Mọi chuyện đã xong rồi!"

Gray tiến lên một bước, giọng trầm xuống:

"Thì sao? Hôn ước không thể ngăn được tình cảm thật sự. HaHa... cậu biết điều đó mà."

Mình hét lên, như để cắt đứt tất cả:

"Cậu không yêu mình, Gray! Cậu chỉ đang cố chứng minh cậu hơn Rowan thôi!"

Gray dừng lại. Nhìn sâu vào mắt mình.

"Cậu chắc chứ? Hay cậu chỉ đang cố chạy trốn cảm xúc của chính mình?"

Mình lùi lại, giơ ghế lên. Cổ họng khô khốc.

"Nếu cậu còn bước tới, mình sẽ đập cái ghế này vào đầu cậu đấy."

Gray ngừng lại. Ánh mắt xót xa. Giọng cậu khẽ đi:

"Cậu nỡ sao, HaHa?"

"Thử xem." – Mình gằn giọng, nhưng tay run. Trái tim mình đập loạn cả lên. Mình đang sợ... nhưng cũng đang đau.

Gray nhìn mình thật lâu. Rồi thì thầm như một lời cuối:

"Cậu thật sự muốn đối xử với mình như vậy... dù trong lòng cậu vẫn yêu mình sao?"

Mình bàng hoàng. Câu nói ấy như xé toạc lớp vỏ mình đang cố dựng lên. Nhưng mình không thể gật đầu, không thể yếu lòng.

Giọng mình khẽ run, nhưng vẫn cố giữ vững:

"Yêu cậu? Đã quá muộn rồi, Gray... Cậu sắp cưới chị Fiona. Còn mình, mình đã chọn cho Rowan một cơ hội. Có thể... cậu ấy mới là người có thể yêu mình mà không khiến mọi thứ tan nát như cậu đã làm."

Tay mình siết lại, mắt bắt đầu cay.

"Vậy nên... xin cậu... đừng khiến mọi chuyện tệ hơn nữa. Cả bốn chúng ta... đã đi quá xa để có thể quay lại như trước rồi."

Gray đứng đó, bất động. Cậu ta cúi đầu. Lồng ngực khẽ phập phồng. Rồi cất giọng – khàn và đầy tuyệt vọng:

"HaHa... mình phải làm gì... thì cậu mới tin... mình yêu cậu? Mình mới là người cần cậu nhất?"

Mắt hơi cay, mình quay mặt đi. Giọng như chỉ còn là tiếng gió:

"Chuyện ai phù hợp... chuyện tình cảm... giờ không còn do chúng ta quyết định nữa."

"Chúng ta... đã bỏ lỡ nhau rồi, Gray."

Nói rồi, mình xoay người rời đi. Không dám quay đầu lại.

Không dám nhìn người con trai ấy – đang đứng lặng im giữa hành lang, với đôi tay buông thõng và ánh mắt trống rỗng như vừa đánh mất cả thế giới.

Có những người, dù đứng rất gần, nhưng trái tim lại xa đến mức không thể với tới.

Có những tình cảm, không phải không đủ sâu, mà là đến sai lúc, sai cách...

Mình và Gray, có lẽ đã từng có cơ hội. Nhưng chúng mình đã đánh rơi nó—vào đúng khoảnh khắc cả hai quay mặt đi.

Và khi tình yêu không còn là điều khiến người ta dũng cảm, mà trở thành vết thương khiến cả hai sợ hãi... thì buông tay, đôi khi lại là điều duy nhất ta có thể làm cho nhau.