Chương 74: Cuộc chiến lộ liễu.
Nội tâm Hazel:
Mấy cái tên này đúng là cứng đầu. Mình đã nói là không sao rồi, vậy mà vẫn không chịu buông. Cứ nằng nặc đòi đưa mình đi cấp cứu trong khi người đang nằm máu me đầy đầu kia—cái tên Lucien gì đó mới là người cần được đưa thẳng vào bệnh viện.
Tên đó bị Gray đánh cho không kịp ngáp, mặt mày bê bết, nằm co quắp dưới đất như tấm thảm chùi chân cũ, vậy mà bọn này chỉ ung dung báo cảnh sát thay vì gọi cứu thương.
Đúng là lớp D. Một lũ quỷ vô nguyên tắc.
Nhưng thứ khiến mình muốn phát điên hơn... là hai tên này.
Gray và Rowan.
Không biết ai xúi giục gì mà cả hai cứ như thể đang thi nhau... chăm sóc mình.
Gray thì xin thuốc sát trùng, cẩn thận bôi vào cổ mình, mặt không biểu cảm mà tay thì nhẹ nhàng một cách lạ thường.
Rowan thì lấy khăn ướt lau từng vết bụi dính trên mặt, trên tay, mặc kệ ánh mắt soi mói của cả đám bạn đang ngồi xung quanh như xem kịch truyền hình trực tiếp.
Mình gằn giọng, cố giữ bình tĩnh:
"...Hai cậu đang chăm chó à?"
Câu nói vừa dứt, cả hai vẫn bình thản tiếp tục. Gray trả lời trước, mặt tỉnh rụi:
"Ngồi yên đi, mình đang bôi thuốc."
Rowan cũng không chịu thua:
"Tay cậu dơ rồi. Lau chút thôi mà."
Trời ơi, nếu không phải tại hai người này vừa cứu mình thoát chết thì chắc mình đã tán cho mỗi người một cái bay màu rồi!
Tất nhiên, cái bọn rảnh miệng xung quanh không bỏ lỡ cơ hội.
Etan lên tiếng trước, giọng chọc ghẹo rõ ràng:
"HaHa sướng ghê ha, được hai soái ca chăm sóc tận tình từng chút một~"
Chưa kịp phản ứng, Aiden đã hùa theo:
"Ghen tị ghê! Ước gì mình cũng có ai lau mặt, bôi thuốc cho như vậy..."
Sebastian lắc đầu, cười khẩy:
"Cậu tưởng dễ à? Cậu ấy là HaHa đấy. Một – không – hai."
Mình gắt lên:
"Chết tiệt! Thích quá thì vô đây mà hưởng đi! Mình đang sợ muốn chết đây này!"
Vừa dứt câu, mình khựng lại, quay sang nhìn Gray chằm chằm—vì nhận ra... mình chửi thề. Nhưng cậu ta hình như không nghe thấy, hoặc giả vờ không nghe, vì vẫn tiếp tục bôi thuốc như không có gì.
Mình thở phào. Thoát rồi.
Cho đến khi Leo lên tiếng, đẩy mình thẳng trở lại hố sâu:
"Vậy cậu tính sao, Gray? Dạo gần đây có khá nhiều băng nhóm mà lớp mình từng dằn mặt đang quay lại tìm HaHa để hăm dọa cậu đấy."
Cả lớp quay sang nhìn Gray chờ đợi.
Gray thản nhiên đặt hộp thuốc xuống, giọng đều đều:
"Bởi vì kẻ cầm đầu chúng đã yếu đi, nên tụi nó mới tìm cách đánh vào điểm yếu của mình – bằng cách nhắm vào HaHa."
Mình trừng mắt hỏi ngay:
"Nhưng tại sao lại là mình?"
Gray nhún vai, tỉnh bơ như thể chuyện đương nhiên:
"Vì ai cũng biết cậu là bạn gái mình."
Cả người mình như bị sét đánh ngang tai. Mình quay sang Rowan, rồi quay lại nhìn Gray, hét lên:
"Nè! Mình không phải bạn gái cậu! Làm ơn đính chính cái tin đồn chết tiệt đó đi!"
Gray lắc đầu, giọng chán đời:
"Muộn rồi. Tin đồn đã lan ra ngoài. Không giải thích được nữa đâu. Cậu cam chịu đi."
"Ồoooooooo~"
Cả đám ồ lên rần rần, như xem kịch hay. Còn mình thì chỉ muốn đào hố chui xuống.
Mình cảm nhận được tay Rowan siết nhẹ tay mình dưới bàn. Bề ngoài cậu ấy vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng rõ ràng có thứ gì đó đang bị nén lại bên trong.
Mình nuốt khan. Không hiểu sao mà tự dưng... lại có cảm giác như đang ngồi giữa hai núi lửa sắp phun trào.
David—nãy giờ im lặng—cũng cất tiếng:
"Vậy giờ tính sao? Mình không thể đảm bảo tụi nó sẽ không quay lại tìm HaHa nữa đâu."
Gray đáp ngay:
"Vậy thì từ bây giờ, tụi mình sẽ thay phiên nhau ở bên HaHa. Không để cậu ấy đi đâu một mình."
Aiden chớp mắt:
"Nhưng... tụi mình ai cũng có việc riêng. Đâu thể lúc nào cũng kè kè theo HaHa được?"
Noah lập tức giơ tay, đầy khí thế:
"Mình nè! Mình 24/24 luôn!"
Liam cau mày:
"24/24??"
Noah vẫn vô tư đáp, không biết rằng vừa tự bấm nút nổ cho trái bom nguyên tử:
"Đúng rồi. Mình dọn vô sống chung với HaHa rồi."
...Chết tiệt.
Một giây im lặng.
Rồi—"HẢ???"
Một tràng đồng thanh vang lên như sấm rền.
Mình nuốt nước bọt, liếc sang hai bên.
Gray và Rowan—mặt tối sầm như trời chuyển giông.
Noah cảm nhận được sát khí đang phóng tới mình như tia laser, lập tức rút người núp sau lưng Leo, tay run bần bật.
Rowan lên tiếng trước, giọng nhẹ nhưng sắc như dao:
"Vậy ra... lý do cậu không cần mình đón là vì cậu đang ở chung với Noah?"
Gray thì hít sâu, tay vuốt tóc ngược, rõ ràng đang kiềm chế bản năng "xử lý bạn cùng lớp":
"Giải thích đi. Tại sao Noah lại ở chung với cậu?"
Mình liếc sang Noah, mắt truyền tín hiệu cầu cứu.
Noah ơi... cậu thật sự hại chết mình rồi.
....
Sau một hồi giải thích ngọn ngành lý do vì sao Noah lại dọn đến ở chung nhà với mình—nào là bỏ nhà đi, nào là bị ép học kinh doanh, nào là trốn chạy vì đam mê bầu trời làm phi công—không khí trong lớp mới tạm nguội lại được một chút.
Gray và Rowan lúc đó không nói gì. Chỉ lặng lẽ nhìn nhau, như thể đang trao đổi một ngôn ngữ riêng không lời.
Mình còn chưa kịp thở phào, thì Gray quay sang Noah, giọng trầm xuống, đầy cảnh cáo:
"Nếu cậu đã ở chung nhà với HaHa, thì nghe rõ đây: cậu chỉ được phép ngủ ở phòng khách. Rõ chưa?"
Noah còn chưa kịp nuốt nước bọt thì Rowan đã tiếp lời, giọng nhẹ như gió... mà lạnh như băng:
"Và nếu một ngày nào đó mình phát hiện cậu lén ngủ chung phòng với HaHa... thì cậu cứ xác định đi, đừng mong Evelyn nhìn mặt cậu lần nào nữa."
Toàn bộ lớp đột nhiên rơi vào im lặng.
Ánh mắt đổ dồn về phía Noah—giờ không khác gì một chú cún bị hai ông chủ hăm dọa không được bén mảng đến tủ đồ ăn khi chủ vắng nhà.
Cậu ấy quay sang mình, ánh mắt long lanh như muốn hét lên:
"Cứu mình với HaHa ơi!"
Nhưng mình chỉ khoanh tay, lắc đầu rất đỗi bình thản.
Tự làm tự chịu đi Noah. Ai biểu miệng nhanh hơn não chi?
Trong khi đó, cả đám bạn xung quanh thì không nín nổi nữa. Tụi nó cười khúc khích như thể đang xem một tập phim sitcom học đường đỉnh cao ngay trước mắt.
Etan huých Aiden:
"Đáng đời, ai kêu khoe sớm làm chi."
Sebastian thì gật gù:
"Phim này có thể kéo tới vài season, nếu nhân vật chính vẫn ngu ngơ như cậu ta."
Mình thở dài, đưa tay day trán.
Cuộc đời mình đúng là không có ngày nào yên bình kể từ khi... dính phải đám này.
Nội tâm Leo:
"Cậu muốn nói gì mà lại kéo mình ra tận chỗ này?"
Mình gằn giọng, đầy khó chịu nhìn Alex. Cậu ta liếc quanh, như để chắc chắn không ai nghe thấy, rồi mới quay lại đối diện với mình.
"Leo," – giọng Alex trầm xuống.
"Mình biết mối quan hệ giữa cậu và Hazel... không đơn thuần chỉ là bạn bè. Không, phải nói chính xác là... cậu không chỉ xem cậu ấy là bạn, đúng chứ?"
Tim mình khựng lại một nhịp.
Sao cậu ta lại biết? Mình che giấu vụng về đến mức đó sao? Nhưng ngoài mặt, mình vẫn cố giữ bình tĩnh.
Giọng mình đều đều:
"Mình không hiểu cậu đang nói gì cả. Muốn gì thì nói thẳng, Alex. Đừng vòng vo nữa."
Alex khẽ cười khẩy, nụ cười nửa giễu cợt, nửa lạnh lùng:
"Cậu thừa biết mình đang nói tới cái gì, Leo."
Mình nheo mắt, cố đọc xem trong ánh mắt kia đang giấu thứ gì.
Alex tiếp tục:
"Cậu không thấy sao? Gray và Rowan... họ đang từng bước tái hiện lại cảnh tượng của Eliora năm xưa. Giống hệt. Và cậu—cậu cũng biết điều đó mà, đúng không? Cậu định cứ đứng yên nhìn mọi thứ tái diễn một lần nữa sao?"
Câu nói của Alex như một cái tát lật tung tất cả thứ mình đang cố che đậy.
Mình nuốt khan.
Đúng.
Cậu ta nói đúng.
Chuyện đó... lại đang lặp lại. Và mình—mình vẫn như kẻ ngoài cuộc, đứng nhìn từ xa, không làm được gì cả.
Mình nhìn thẳng vào mắt Alex, giọng trầm xuống:
"Cậu muốn gì, Alex? Cậu đâu có thân thiện gì với HaHa, vậy thì mục đích thật sự khi nói chuyện này với mình là gì?"
Alex nhún vai, nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng không hề dễ chịu:
"Đúng. Mình và Hazel—HaHa của các cậu—chẳng thân thiện gì với nhau. Nhưng đó là vì... mình buộc phải như vậy. Là mệnh lệnh."
Cậu ta ngừng một nhịp, rồi nói tiếp, ánh mắt chợt trở nên xa xăm:
"Mình và HaHa có một phần quá khứ... mà mình cá là cậu sẽ sốc khi biết."
Lòng mình chùng xuống.
"...Quá khứ gì?"
Alex lắc đầu, giọng chắc nịch:
"Không được. Mình không có quyền nói. Nếu mọi chuyện bị bại lộ, mình dám chắc—cậu sẽ mãi mãi không còn thấy Hazel của cậu nữa."
Ngực mình như bị ai bóp nghẹt. Mình gằn giọng, cố kiềm chế:
"Cậu đang nói cái quái gì vậy, Alex?"
Alex nhìn thẳng vào mình, không còn chút đùa giỡn nào trong ánh mắt:
"Leo, mình biết cậu không tin mình bây giờ. Cũng phải thôi. Nhưng khi thời điểm đến, cậu sẽ hiểu. Trước đó... mình cần cậu hợp tác. Nếu cậu thực sự muốn bảo vệ Hazel, thì cậu không còn lựa chọn nào khác đâu."
Mình cắn răng, tức đến run người:
"Tại sao mình phải hợp tác với cậu? Cậu đã bao lần cố ép HaHa nhớ lại những thứ khiến cậu ấy phát điên. Cậu chơi đùa với thần kinh của cậu ấy như một trò tiêu khiển."
Giọng Alex trầm lại, gần như lạnh băng:
"Cậu không hiểu đâu, Leo. Nếu Hazel không nhớ ra những gì đã xảy ra trước đây... thì rất có thể..."
Cậu ta ngập ngừng. Mình nín thở. Trái tim đập mạnh đến mức tưởng như muốn nổ tung.
"...Cậu ấy sẽ bị trừ khử."
Rầm.
Tâm trí mình như bị một tiếng sét đánh tan nát. Tay siết chặt thành nắm đấm, đôi môi khô khốc. Mình không nói được gì. Không suy nghĩ được gì.
Alex tiếp tục, lần này, bằng một giọng nghiêm túc đến rợn người:
"Nghe mình, Leo. Nếu cậu thật sự thích Hazel, nếu cậu thực sự xem cậu ấy là quan trọng... thì hãy lùi lại một bước và bảo vệ cậu ấy từ xa. Lặng lẽ. Bình tĩnh. Cậu không đủ sức chống lại những gì đang sắp xảy ra đâu, nếu đi một mình."
Mình đứng bất động. Một lúc sau, mới hỏi khẽ:
"Rốt cuộc... HaHa đã trải qua chuyện gì trong quá khứ... mà có người muốn giết cậu ấy?"
Alex nhìn mình, ánh mắt chứa đựng một điều gì đó rất khó gọi tên—không phải thương hại, cũng không phải giễu cợt—mà là một nỗi đau từng biết rõ.
"Cậu sẽ biết sớm thôi. Và khi biết rồi, hãy nhớ điều này—quan hệ giữa mình và Hazel không chỉ đơn giản là đối đầu. Đôi khi, kẻ mà cậu tưởng là sẽ đẩy cậu ấy vào địa ngục... lại chính là người duy nhất đã từng kéo cậu ấy ra khỏi đó."
Nói rồi Alex quay lưng rời đi, bỏ lại mình đứng đó... ngơ ngác, hoang mang và nặng trĩu.
Trong đầu mình xoay vòng hàng ngàn câu hỏi, nhưng chẳng có câu nào có thể thốt ra thành lời.
HaHa... rốt cuộc sau lưng cậu có bao nhiêu bí ẩn?
Mà đến mức... cả tình cảm, cả mạng sống... đều trở thành con cờ trong một ván bài đen tối như vậy?
Mình đứng đó, lặng người một lúc.
Gió thổi nhẹ, nhưng trong lòng như có thứ gì đó đang nén lại, không thể thở nổi.
Cuối cùng, mình thở dài, quay đầu bước đi—về phía HaHa đang đứng cùng mấy đứa trong lớp.
Từ xa, hình ảnh đập vào mắt mình là... HaHa đang đi giữa Gray và Rowan.
Cảnh tượng ấy... sao mà quen thuộc đến rợn người.
Đúng như lời Alex nói. Chuyện đó... lại xảy ra. Một lần nữa.
Lịch sử... đang lặp lại. Nhưng lần này còn tàn nhẫn hơn.
Mình không dám tưởng tượng, khi sự thật được lật lên như một vết thương chưa kịp lành, HaHa sẽ gục ngã đến thế nào.
Không ai có thể đứng vững khi biết mình bị đem ra làm quân cờ—là trò chơi trong tay người khác.
Không ai.
Đặc biệt là HaHa—người đã một lần nữa tin tưởng, đã gọi những con người kia là "gia đình".
Nếu một ngày cậu ấy phát hiện tất cả chỉ là một bức màn kịch, rằng lớp D cũng đang che giấu điều gì đó...
Thì khi đó—ngay cả mình, cũng không còn đủ tư cách để ở lại bên cậu ấy nữa.
Mình ngước nhìn nụ cười của HaHa từ xa—vẫn ngây thơ, vẫn không hề hay biết mình là phần thưởng trong một ván cá cược mà tất cả đều đang chờ kết quả.
Eliora...
Cô ấy đã từng tan vỡ, không phải vì yêu nhầm, mà vì không thể chọn được một trong hai.
Giữa tình bạn và tình yêu, giữa hai người cô tin tưởng nhất—cô đã bị xé toạc ra thành hai nửa không thể vá lại.
Và giờ...
Lịch sử đang lặp lại.
HaHa—người con gái mạnh mẽ, chân thành, tin tưởng tất cả—lại một lần nữa trở thành món đồ chơi cho cái gọi là tình bạn giữa Gray và Rowan.
Một ván cược...
Một trò chơi...
Được sắp đặt bởi chính những kẻ mà cậu ấy đã không tiếc lòng giúp đỡ.
Chết tiệt thật.
Mình...
Mình đã biết từ sớm. Đã thấy mọi thứ.
Nhưng lại chọn cách im lặng.
Mình đúng là một đứa hèn nhát. Một kẻ ngoài cuộc chỉ dám đứng nhìn mọi thứ lặp lại, chỉ vì sợ mất vị trí nhỏ nhoi bên cạnh cậu ấy.
Mình thật tồi tệ.
Mình ngước nhìn lên bầu trời đang sẫm dần màu. Câu hỏi bật ra từ đáy lòng, như một lời cầu cứu yếu ớt:
Mình phải làm sao đây?
Làm sao để cứu cậu ấy...
Khỏi một vết thương còn sâu hơn cả quá khứ?
Nội tâm Hazel:
"HaHa à, mình xin lỗi mà... mình hứa từ giờ sẽ suy nghĩ kỹ trước khi nói bất cứ điều gì."
Noah năn nỉ, giọng đầy hối lỗi, như một đứa trẻ vừa làm bể chén quý của mẹ.
Mình liếc cậu ta, lửa vẫn còn bốc trong đầu:
"Muộn rồi Noah. Giờ thì hai cái tên đó chắc chắn sẽ xuất hiện ở nhà mình còn nhiều hơn cả ở trường. Mình sắp mất luôn cái khái niệm 'bình yên' rồi đấy."
Noah khép nép, giọng nịnh nọt:
"Thôi mà... tha lỗi cho mình đi. Mình hứa sẽ giữ khoảng cách an toàn với cậu, để hai người kia đỡ nổi khùng."
Cậu ta còn giơ tay lên trời như đang thề độc. Nhìn mặt ấy, mình chỉ còn biết thở dài.
"Lỡ rồi thì chịu thôi. Tự lo mà giải quyết hậu quả đi. Đừng để mình phải đứng giữa hai cơn thịnh nộ."
Noah gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Mình bước về phía tủ lạnh, định bụng nấu gì đó cho nguôi cơn giận. Nhưng vừa mở tủ ra, mình... đứng hình.
Trống rỗng.
Chết tiệt!
Dạo này quen với cái kiểu "chăm sóc đặc biệt" của Gray và Rowan nên mình chẳng buồn đi siêu thị luôn!
Mình ôm trán, lắc đầu ngao ngán rồi quay sang Noah:
"Đi siêu thị với mình. Tủ lạnh cần được tiếp tế. À, cậu thanh toán đó."
Noah lập tức bĩu môi, gào nhẹ:
"Trời ơi! Đồ để trong tủ lạnh nhà cậu mà bắt mình trả tiền hả?"
Mình mỉm cười, nụ cười đặc sản đầy mỉa mai:
"Ờ, vậy nhà mình mà cậu ở nhờ, khỏi đóng tiền nhà, tiền điện, ăn uống xả láng, không tính luôn hả?"
Nghe xong, Noah như bị đánh thức khỏi giấc mơ lười biếng. Cậu ta bật dậy, cười tươi rói:
"Tuân lệnh! Mình sẽ hộ tống cậu đi siêu thị và vinh dự đảm nhiệm vai trò... người thanh toán!"
Mình khoanh tay, lắc đầu cười:
"Cái tên này đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa."
Mình cứ tưởng chỉ có hai đứa đi thôi, ai ngờ đâu—trong lúc mình đi thay đồ, Noah đã kịp nhắn gì đó vào nhóm chat lớp.
Và thế là...
Trước mắt mình giờ đây là cả một đám lớp D, hùng hổ đổ bộ vào siêu thị như đi đánh trận. Mỗi đứa đẩy một xe, lựa đồ còn hăng hái hơn cả chủ nhà.
Mình chớp mắt. Một cảm giác déjà vu lướt qua đầu.
Rowan.
Sao cảnh này... giống lúc cậu ấy bất ngờ xuất hiện đi siêu thị chung với mình quá vậy?
Lúc đó cũng thế—nhiệt tình lạ thường, tay nào cũng chọn món, mặt thì tỉnh bơ như thể đó là điều hiển nhiên.
Mình nhìn quanh, đám lớp D ríu rít, cười đùa, nhưng bản năng mình thì... không an tâm nổi.
Không. Mình không tin tụi nó chỉ đơn giản là đi mua đồ giúp mình.
Trực giác mách bảo: sau vụ này... sẽ còn chuyện nữa xảy ra.
Và khi nói đến chuyện bất ngờ, ở lớp D này, không có gì là không thể.
Khi xe đứa nào đứa nấy đã chất đầy như đang gom hàng cho cả tháng, tụi mình bắt đầu kéo từng chiếc ra quầy thanh toán.
Phải nói là... cảnh tượng lúc đó đúng chất hỗn loạn có tổ chức.
Một hàng dài dằng dặc nối từ quầy thu ngân đến tận quầy... rau củ.
Người trong siêu thị thì ai nấy đều ngoái đầu nhìn tụi mình, vừa ngạc nhiên, vừa không hiểu sao có một lũ học sinh cấp ba lại có thể gom được cả cái siêu thị vào giỏ hàng như thế.
Nhưng tụi lớp D thì sao?
Chẳng ai quan tâm.
Mỗi đứa đều đứng rất kiêu hãnh, như thể đây là chuyện đương nhiên, như thể tụi mình là khách VIP của chuỗi siêu thị này vậy.
Và khi đến khâu thanh toán, Gray và Rowan bắt đầu tranh nhau... trả tiền.
"Để mình." – Gray nói, giọng thản nhiên nhưng mắt lườm lườm Rowan.
"Không cần. Mình là người từng đi siêu thị với HaHa trước." – Rowan đáp lại, môi mím chặt, tay đã móc ví.
Hai người nhìn nhau, không khí quanh quầy thu ngân bắt đầu... lạnh đi rõ rệt.
Mình bước lên, đập tay cái bộp xuống bàn, cắt ngang màn giành giật như cảnh cha mẹ tranh trả tiền học cho con.
"DỪNG."
Cả hai quay sang nhìn mình. Còn mình thì liếc quanh, ánh mắt quét như radar—và phát hiện ngay một bóng dáng đang nép sau lưng Liam, như thể bản thân trong suốt.
Noah.
Tên đó vừa thấy mình nhìn tới đã khựng lại, cố quay lưng giả vờ xem kẹo cao su. Nhưng đã muộn rồi.
Mình khoanh tay, bước thẳng tới trước mặt Liam, giọng đầy dứt khoát:
"Ra đây, Noah."
Cậu ta rón rén ló đầu ra, gượng cười yếu ớt:
"Ừm... HaHa... mình nghĩ là..."
"Không nghĩ gì hết. Cậu là người nói sẽ phụ trách thanh toán đồ siêu thị. Giờ tất cả những gì trên quầy này—"
Mình giơ tay chỉ đống hàng như núi đang chất đầy.
"—là trách nhiệm của cậu."
Noah trợn mắt, tái mặt, gào nhẹ:
"Cái gì? Nhưng mình chỉ... đùa thôi mà?!"
"Ừ, cậu đùa. Nhưng mấy cái xe kia đâu có đùa. Thanh toán đi."
"HaHa... mình còn phải ăn mì gói cả tháng đó!"
"Vậy ăn mì đi, và nhớ là ăn trong sự uất ức vì tự mình đào hố chôn mình."
Tụi lớp D đứng xung quanh thì khỏi nói—cười như được mùa.
Etan còn quay sang Aiden thì thầm:
"Chụp lại biểu cảm này của Noah đi, để dành làm sticker."
Aiden gật đầu lia lịa:
"Có khi nên in ra làm poster dán ở phòng học luôn."
Còn Noah thì vừa lôi ví ra vừa rên rỉ như bị tước đoạt nhân quyền, ánh mắt nhìn mình tràn đầy bi thương... nhưng vẫn phải quẹt thẻ trong đau đớn.
Mình đứng khoanh tay, miệng nhếch cười, thầm nghĩ:
Tự chuốc lấy thì tự chịu. Đừng bao giờ khinh thường sức mạnh giận dữ của một người đang đói và thiếu đồ trong tủ lạnh.
Sau màn thanh toán đẫm nước mắt của Noah—chính xác là đẫm nước mắt của ví tiền cậu ta—mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Đúng như mình dự đoán.
Cả đám lớp D kéo nhau về nhà mình một cách vô cùng tự nhiên, không ai hỏi ý kiến chủ nhà, không ai thèm giả vờ lịch sự.
Tụi nó tràn vào như thể đây là lãnh thổ đã được đặt cọc từ trước, còn mình thì... hình như chỉ là cư dân tạm trú.
Nhà vốn đã nhỏ, giờ nhét thêm cả chục cái tên nghịch như quỷ thì chẳng khác nào biến thành ổ kiến vỡ tổ. Mỗi đứa một chỗ, đứa ngồi ghế, đứa ngồi sàn, đứa vác đồ ăn đi khắp nơi, cứ như đang dọn về ở hẳn.
Và rồi... màn tranh sủng bắt đầu.
Gray là người mở đầu, ngồi bắt chéo chân rất ra dáng "người có điều kiện", vừa uống nước vừa nói như ban phát ân huệ:
"HaHa à, cái tủ lạnh nhà cậu... nhìn tội quá. Ngày mai mình sẽ đặt cho cậu cái loại hai cánh tự động, có màn hình cảm ứng luôn."
Chưa kịp cảm ơn trong đầu, thì Rowan—với vẻ bình thản đặc trưng—liếc quanh nhà một vòng rồi nhẹ nhàng buông một câu:
"Không cần mua tủ lạnh đâu. Để mình mua hẳn cho cậu cái nhà to hơn, có bếp rộng, kho để đồ và phòng riêng cho từng đứa nếu lớp D có lại phá."
Cả phòng im bặt một giây.
Định nghĩa "sộp" mới vừa được cập nhật.
Mình ngồi đó, cố tỏ ra bình tĩnh, gắng giữ vẻ mặt cứng rắn, giữ gìn cái gọi là tự trọng cuối cùng của chủ nhà. Nhưng bên trong... thì:
Mình muốn khóc luôn rồi.
Một cái tủ lạnh to, một cái nhà rộng, một bếp thật xịn...Thề là nếu mấy cậu đưa mình hợp đồng thì mình ký liền không cần đọc luôn ấy.
Nhưng dĩ nhiên, ngoài mặt mình vẫn phải "giả bộ lạnh lùng":
"Không cần đâu. Nhà này vẫn ổn. Chỉ là... hơi đông đột xuất."
Trong khi đó, Noah—vẫn đang hồi phục sau cú quẹt thẻ chí mạng—lẩm bẩm:
"Lạy chúa... nghèo mà còn bị áp bức."
Etan thì vừa bóc bánh snack vừa gật gù:
"Nhà này vui thật. Chắc chuyển qua đây ngủ luôn quá."
Mình chống trán, ngửa mặt nhìn trần nhà.
Không biết ngày mai mình còn nhà để ở không... hay sẽ phải dựng lều trong sân sau vì mất quyền làm chủ.