Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 75





Chương 75: Tiệc tối.

Nội tâm Hazel:

Mình còn chưa kịp định thần sau cảnh "chiếm nhà tập thể", thì cả đám lớp D đã bắt đầu mở tiệc.

Không đùa đâu—một bữa tiệc nướng đúng nghĩa!

Chẳng hiểu tụi nó lôi từ đâu ra nào là bàn dài, ghế xếp, cả bếp nướng hiện đại lấp lánh ánh thép.

Và chỉ trong chưa đầy nửa tiếng, sân vườn be bé trước nhà mình đã hóa thành một khu tiệc BBQ ngoài trời hoàn chỉnh, đầy đủ ánh đèn, khói bốc lên nghi ngút và tiếng nhạc xập xình nhẹ.

Mình đứng trong nhà nhìn ra cửa sổ, miệng há hốc, đầu thì quay cuồng:

Đây là nhà mình mà... đúng không?

Còn chưa kịp hỏi ai đã bật "chế độ tiệc cưới ngoài trời", thì một tiếng "kẹt" vang lên trước cổng.

Một chiếc xe đen bóng loáng từ từ đậu lại. Cửa xe mở ra—và người bước xuống là...

Eliora. Anh Tank. Evelyn. Và... Iris?!

Mình suýt ngất.

Mở tiệc ở nhà mình đã là một chuyện.

Còn việc mời thêm cả hội "vai chính tuyến phụ, trùm cuối, và drama queen" đến dự tiệc là chuyện khác.

Mình quay sang Nathan—người đang thoải mái lật thịt nướng—trợn mắt hỏi:

"Cái gì đang xảy ra vậy? Bàn ghế từ đâu ra? Tại sao ai cũng biết đường đến nhà mình hết vậy?!"

Nathan nhún vai, rất chi là vô tội:

"Bàn ghế là do Rowan gọi người mang tới. Còn mấy người kia là Gray cho tài xế đi đón."

Mình: ...

Cạn lời. Không biết nên cười hay nên đào hố trốn luôn cho rồi.

Rowan thì đứng ở góc vườn đang pha nước chấm, vẻ mặt thư thái như chủ tiệc thật sự.

Gray thì đang nhận thịt xiên từ tay Leo, gật đầu nói gì đó với Evelyn như thể đây là khu resort của mình vậy.

Mình hít sâu.

Rất sâu.

Rồi lẩm bẩm một mình:

"Chắc mình nên thu tiền thuê địa điểm. Hoặc ít nhất... treo bảng 'Cần chủ mới' trước cổng."

Dù có hơi choáng vì mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhưng... mình vẫn cảm thấy vui.

Vui vì những người thân thiết đều có mặt.

Vui vì căn nhà nhỏ của mình, lần đầu tiên, đông đủ và ấm áp đến vậy.

Eliora và Evelyn vừa bước vào sân đã cười tươi rói, tay vẫy vẫy chào mình như gặp người thân lâu ngày.

"HaHa. Cậu sao rồi? Sao nay lại có nhả hứng mở tiệc tại gia vậy?"

Evelyn hỏi mặt tươi rối, còn mình thì bĩu môi, nhìn lướt nhanh qua đám quỷ.

"Mình không có tự nguyện đâu, vốn chỉ tính đi siêu thị cùng Noah để mua đồ dự trữ trong tủ lạnh nhưng không hiểu sao giờ thành mở tiệc nướng luôn rồi,"

Eliora và Evelyn cười phá lên. Eliora lên tiếng trêu chọc.

"Dù sao thì đâu phải lúc nào cũng có dịp như thế đâu, cứ tận hưởng đi."

Mình gật đầu cười tươi.

Chẳng cần ai nhắc, hai người đã nhanh chóng xắn tay áo, "bay vô" phụ mọi người chuẩn bị tiệc như thể làm chuyện này quen tay từ kiếp trước.

Còn Iris, dù đang mang thai, vẫn nhất quyết nhận việc lau dĩa để không đứng ngoài cuộc. Mình nhìn cậu ấy ngồi ở bàn với chiếc khăn lau nhỏ, ánh mắt tập trung và đôi môi mỉm cười nhẹ nhàng. Trong lòng bỗng thấy... yên bình đến lạ.

Mình cũng không đứng ngoài lâu.

Rảo bước vào bếp, nơi Alan đang lúi húi ướp thịt, tay áo xắn cao, mặt nghiêm túc đến mức trông như đang nghiên cứu vũ khí sinh học cấp cao.

Vừa thấy mình, cậu ấy nhướng mày trêu:

"Ủa? Không lại phụ Gray hay Rowan mà lại chạy vô phụ mình là sao đây?"

Mình chẳng nói chẳng rằng, liền tặng cho cậu ấy một cú đấm thân thương vào vai.

Cú đấm mang đầy thông điệp: Im miệng và làm việc đi.

Alan bật cười, suýt làm rơi cả tô thịt:

"Được rồi được rồi. Mình không trêu nữa. Vô đây thì giúp mình lật mấy miếng này đi, không lát nữa khét hết bây giờ."

Mình mím môi cười, tay đeo găng vào rồi phụ một tay, lòng nhẹ như gió.

Không cần nói thành lời, nhưng trong giây phút đó...

Mình biết, có những thứ mình thật sự trân quý— Và những người này,đang là một phần quan trọng trong thế giới nhỏ của mình.

Bữa tiệc bắt đầu trong không khí vô cùng nhộn nhịp.

Tiếng cười nói rộn ràng vang khắp khu vườn nhỏ, mùi thịt nướng thơm lừng lan ra cả ngõ, ánh đèn vàng rải khắp sân tạo cảm giác ấm áp như một bộ phim mùa hè.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Có người đang tranh nhau lật thịt, có người chơi trò đố vui bên bàn, còn mình thì đang đứng ở góc bàn dài, vừa gắp miếng salad vừa tận hưởng một chút yên bình hiếm hoi.

Cho đến khi...

"Sống chung với Noah... thế nào rồi?"

Một giọng nói trầm trầm vang lên sát bên tai khiến mình giật mình quay lại.

Gray.

Không biết cậu ấy xuất hiện từ đâu, lù lù như bóng ma sau lưng mình, tay cầm ly rượu nhẹ nhàng lắc lắc như thể chính cậu ta mới là chủ nhà ở đây, còn mình chỉ là khách mời.

Mình hơi nghiêng đầu, nhìn cậu ấy bằng nửa con mắt:

"Bình thường thôi."

Gray không bỏ cuộc. Câu hỏi tiếp theo được buông ra chậm rãi, nhưng sắc như kim chỉ:

"Cậu ta ngủ ở đâu? Có... lén lên phòng cậu không?"

Mình nhíu mày. Cách cậu ta hỏi giống như đang điều tra nội bộ, còn mình thì thành người bị thẩm vấn.

Mình đáp qua loa, không nói nhiều:

"Cậu ta ngủ phòng khách. Còn mấy chuyện khác... không có đâu."

Gray gật đầu khẽ, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào mình như muốn đọc ra điều gì đó sau câu trả lời đơn giản kia.

Giọng cậu ta hạ xuống thấp hơn, như thể nói cho riêng mình nghe:

"Dù vậy... mình vẫn không thấy yên tâm chút nào khi để Noah sống chung với cậu."

Mình thở nhẹ, lắc đầu:

"Cậu nghĩ nhiều rồi. Với Noah, mình chỉ như một người chị thôi."

Gray không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhẹ. Nhưng khi quay đi, cậu ấy vẫn không quên thả lại một câu khiến mình vừa dở khóc dở cười:

"Dù sao thì... mình vẫn sẽ mua tặng cậu một cái tủ lạnh mới. Loại to nhất. Để chất đầy đồ ăn—do chính tay mình mua."

Mình nhìn bóng lưng cậu ta rời đi, trong lòng không biết nên thấy cảm động... hay nên lo lắng vì có thêm một người sắp gia nhập hội "tấn công bằng vật dụng gia đình".

Giữa lúc tiệc nướng đang tới hồi cao trào, khói thịt quyện cùng tiếng cười vang khắp vườn, Sebastian bỗng lên tiếng, vỗ tay thu hút sự chú ý của cả đám:

"Ê! Tụi mình gom lại ngồi một chỗ đi! Quanh mâm đồ ăn, nói chuyện cho có không khí cắm trại nè!"

Không biết cậu ấy lấy cảm hứng từ đâu, nhưng cả đám hưởng ứng nhiệt liệt. Trong phút chốc, mọi người lục tục kéo ghế, thậm chí ngồi bệt xuống cỏ, tạo thành một vòng tròn đủ loại biểu cảm: háo hức, tò mò, và... nguy hiểm.

Mình thì nhanh chân đi về phía nhóm nữ—có Evelyn, Iris và Eliora.

Vừa ngồi xuống cạnh Evelyn, mình đã cảm nhận được ngay cái không khí "chị em bạn dì" thân thiết tràn về như nước suối mát.

Eliora ngồi chếch bên kia, cười rạng rỡ khi thấy mình:

"Trông giống buổi cắm trại quá nhỉ?"

Iris thì nhẹ nhàng chỉnh lại đĩa trái cây, dù bụng bầu đã rõ lắm rồi vẫn không chịu ngồi yên:

"Thiệt, lâu rồi mới có cảm giác vui thế này..."

Tụi mình bắt đầu trò chuyện rôm rả, nhắc mấy chuyện cũ trong trường, kể cả lần Evelyn suýt bị phạt vì giấu đồ ăn vặt trong ngăn kéo giáo viên.

Tiếng cười lan ra khắp vòng tròn như sóng vỗ.

David—cái tên luôn biết cách tạo "drama đúng lúc"—bất ngờ quay sang hỏi, giọng như thảy một quả bom giữa vòng tròn:

"Gray này... cậu nghĩ gì về HaHa?"

Không gian chùng xuống trong một giây, rồi tất cả ánh mắt đổ dồn về Gray.

Gray, như thường lệ, thản nhiên đến mức vô cảm. Cậu ta nhấp một ngụm rượu rồi trả lời tỉnh bơ:

"Cậu ấy... là người mà mình sẽ không để ai cướp đi được."

Ồoooooooo~

Một tràng âm thanh vang lên như tiếng sóng vỗ bờ, đám bạn xung quanh lập tức nhao nhao trêu ghẹo, huýt sáo, vỗ tay.

Mình thì...

Mồ hôi lạnh bắt đầu lấm tấm trên trán.

Không phải vì câu trả lời của Gray quá "gây sốc"—dù đúng là có hơi bất ngờ thật—mà vì...

Ánh mắt mình vừa vô tình chạm phải ánh mắt của Rowan.

Không giận dữ. Không lạnh lùng. Chỉ là... lặng lẽ. Nhưng cái lặng đó khiến mình thấy tim như bị bóp nghẹn.

Một chút xao động. Một chút không yên.

Và vô số suy nghĩ không tên trôi qua đầu mình, nhanh đến mức không thể níu lại được.

Tưởng đâu đã thoát, ai ngờ Etan vẫn chưa chịu buông tha mình. Cậu ta xoay sang Rowan, ánh mắt lấp lánh như thể vừa nghĩ ra trò vui tiếp theo:

"Vậy còn cậu thì sao, Rowan? Cậu nghĩ gì về HaHa?"

Mình lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Rowan—trái tim như bị treo lơ lửng.

Rowan khẽ nghiêng đầu, tay siết nhẹ ly nước. Cậu ấy không tránh né. Cũng không cười cho qua.

Chỉ chậm rãi đáp, giọng trầm nhưng rõ ràng:

"Mình không cần nói nhiều. Chỉ cần cậu ấy biết... mình chưa từng từ bỏ cơ hội."

Lần này, không còn tiếng huýt sáo hay trêu chọc như lúc Gray trả lời nữa.

Không khí chợt trở nên căng như dây đàn.

Ánh mắt Gray lập tức chuyển sang sắc lạnh. Không ai lên tiếng, nhưng rõ ràng—cuộc chiến im lặng đã bắt đầu.

Mình ngồi giữa hai luồng khí áp đó, tim đập như trống trận. Cảm giác mình giống như... một quân cờ bị đặt giữa ván cờ mà không ai hỏi mình có muốn chơi hay không.

Và đúng lúc đó, một giọng nói vang lên—rõ ràng, mạnh mẽ và đầy giận dữ:

"Đủ rồi."

Tất cả quay lại nhìn Eliora.

Cậu ấy đang siết chặt ly nước trong tay, ánh mắt sắc như dao cạo quét ngang qua Gray và Rowan.

Giọng cậu ấy không lớn, nhưng từng chữ đều đanh lại:

"HaHa không phải là món đồ để hai cậu đem ra tranh giành giữa chốn đông người như thế."

Không khí đông cứng.

Eliora tiếp tục, lần này giọng pha chút run, không phải vì sợ, mà vì kiềm nén:

"Mình đã từng ở đúng vị trí đó. Cũng từng bị đẩy vào một 'trò chơi' giữa hai người bạn thân.Mình biết cảm giác bị biến thành 'phần thưởng' cho cuộc cạnh tranh của người khác là như thế nào. Nó không phải là tình yêu. Mà là sự tổn thương sâu nhất."

Cậu ấy nhìn sang mình, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng nhưng kiên quyết:

"HaHa... không phải ai đó mà hai người 'chiếm hữu'. Cậu ấy là chính cậu ấy. Và nếu các cậu còn coi cậu ấy là người quan trọng, thì đừng lặp lại sai lầm của quá khứ nữa."

Tất cả im lặng.

Mình cũng không biết nói gì. Cảm xúc nghẹn nơi cổ họng. Một nỗi trân trọng và biết ơn dâng lên trong lòng. Eliora không chỉ đang nói giúp mình—mà còn đang bảo vệ quá khứ của chính cô ấy, để nó không tái diễn trên người mình.

Không khí sau lời của Eliora vẫn còn nặng trĩu.

Nhưng rồi một giọng nói vang lên, trầm và dứt khoát, như nhát búa cuối cùng giáng xuống để chặn đứng mọi thứ:

"Tôi nói nghiêm túc đây—nếu một trong hai người làm HaHa tổn thương... như cái cách mà mấy người từng làm, thì đừng trách tôi không khách sáo."

Anh Tank.

Người nãy giờ im lặng ngồi bên mép bàn, chỉ lặng lẽ quan sát cả buổi. Nhưng lúc này, anh ấy đã lên tiếng, giọng vang lên như thể không cho phép ai xem thường điều mình sắp nói.

"Giờ tôi xem HaHa như em gái ruột của mình," — anh tiếp, ánh mắt quét một lượt qua Gray và Rowan, dừng lại từng nhịp rõ ràng.

"và tôi không ngại đánh thẳng vào hai cái đầu ngu ngốc của mấy cậu đâu."

Câu nói vừa dứt, chẳng ai dám cười.

Không ai phản bác. Không ai đùa giỡn.

Cả Gray và Rowan chỉ im lặng. Mắt hai người họ lặng lẽ nhìn nhau một thoáng—rồi cùng quay sang nhìn về phía mình.

Còn mình thì...

Không dám nhìn lại.

Mình cúi đầu, ánh mắt né tránh.

Không phải vì sợ. Mà vì... mình không biết nên đối diện với cảm xúc của chính mình thế nào nữa.

Lời Eliora.

Lời anh Tank.

Tất cả đều là những tấm khiên dang rộng, đặt quanh mình, không cần mình xin, không cần mình nói ra.

Và trong khoảnh khắc ấy, giữa cái sân nhỏ đầy ánh đèn vàng và mùi thịt nướng thơm lừng, lòng mình chợt ấm lên.

Không phải vì có ai đó yêu thương mình...

Mà vì có những người chọn đứng ra bảo vệ, khi mình chưa kịp mở miệng nói "mình đang mệt."

Mình lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi vòng tròn đang dần trở lại tiếng cười nói, để tìm một góc yên tĩnh cho riêng mình.

Bước vào trong nhà, mình tựa nhẹ vào bức tường gần cửa, tay siết chặt ly nước mát lạnh, nhưng lòng thì rối như tơ vò.

Mọi chuyện vừa rồi... giống như cơn lốc xoáy.

Từng câu, từng ánh mắt, từng tiếng thở dài—đều để lại dư âm không dễ gì gạt bỏ.

Mình hít một hơi thật sâu. Muốn bình tâm. Muốn dừng lại một chút... trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm tay.

Một lúc sau, có tiếng bánh xe lăn nhẹ nhàng lướt trên sàn gỗ.

Mình quay lại, thấy Eliora đang lăn xe vào, phía sau là anh Tank vừa đặt tay đẩy cậu ấy đến trước cửa rồi lặng lẽ rời đi.

Trước khi quay đi, ánh mắt anh ấy lướt qua mình—một cái nhìn tin tưởng, như thể nhắn nhủ: "Em không một mình."

Eliora mỉm cười nhẹ khi thấy mình:

"Anh ấy bảo mình tới nói chuyện một chút với cậu. Dùng cách nói lịch sự là 'tâm sự', nhưng thực chất là ép buộc đầy nhẹ nhàng."

Mình bật cười khẽ, tiếng cười nhỏ nhưng đủ khiến không khí dịu lại.

Eliora dừng xe sát bên mình, gác nhẹ tay lên bánh lăn.

Đôi mắt cậu ấy vẫn luôn có gì đó rất lạ—bình tĩnh, sâu lắng, và hơi buồn, như thể từng đi qua một cơn bão mà mình chưa từng dám tưởng tượng.

"HaHa..."

Giọng cậu ấy trầm xuống, mang theo dư âm của một điều từng bị gãy vỡ:

"Lúc nãy mình nói không phải để trách ai... mà là để bảo vệ cậu. Vì mình đã từng đứng đúng chỗ cậu đang đứng bây giờ. Và mình... không muốn cậu trở thành một bản sao của mình."

Mình im lặng.

"Trước kia, mình cũng nghĩ bản thân đủ mạnh mẽ để gánh cả thế giới, nghĩ rằng lý trí có thể điều khiển được trái tim. Nhưng cuối cùng..."

Eliora dừng lại một chút, môi mím lại—rồi khẽ cười.

"... trái tim luôn kéo người ta về nơi họ không ngờ nhất. Và nếu cậu không cẩn thận, nó có thể kéo cậu xuống vực."

Cậu ấy quay sang, đặt nhẹ bàn tay lên tay mình:

"Vậy nên nếu đến một lúc nào đó cậu không biết chọn ai, không biết tin ai... thì đừng cố gắng chịu đựng một mình. Người đáng để chọn là người không bắt cậu phải đứng giữa hai bên, mà là người luôn chọn đứng về phía cậu, dù cậu có chọn ai."

Mình khẽ cúi đầu, môi mím lại, mắt bắt đầu cay xè.

Không cần lời an ủi hoa mỹ. Không cần những hứa hẹn dễ vỡ. Chỉ cần một người từng trải qua những điều đó—hiểu, và chạm vào vết thương của mình bằng sự dịu dàng đúng lúc, là đủ để lòng mình biết rằng mình không cô độc.

Eliora siết nhẹ tay mình, rồi buông ra, đôi mắt vẫn nhìn thẳng:

"Dù thế nào đi nữa, đừng để ai viết câu chuyện của cậu thay cậu."

Mình ngồi thụp xuống cạnh chiếc ghế đặt gần Eliora, gác tay lên đầu gối, mắt nhìn mông lung vào khoảng không phía cửa sổ.

Một lúc lâu không ai nói gì. Chỉ có tiếng quạt trần quay nhè nhẹ và hương thịt nướng ngoài sân vẫn còn lẩn quẩn trong không khí.

Rồi mình khẽ cất tiếng—nhỏ thôi, như thể sợ nói to sẽ khiến cảm xúc trong lòng vỡ ra:

"Thật ra... mình cũng không biết nữa, Eliora."

Eliora nghiêng đầu nhìn mình, không hỏi gì, chỉ lặng thinh đợi.

"Mình không ghét Gray. Cũng không ghét Rowan. Mỗi người... đều có cách khiến trái tim mình loạn nhịp."

Lời nói vừa thốt ra, mình đã thấy cổ họng nghẹn lại.

"Nhưng... mình không muốn chọn ai cả. Vì nếu chọn một người, thì có nghĩa mình sẽ phải mất đi tình bạn với người còn lại. Mà mình... không chịu nổi cảm giác ấy."

Giọng mình bắt đầu run lên:

"Có những lúc mình nghĩ... nếu cứ mãi mập mờ thế này thì thật ích kỷ. Nhưng nếu phải mất đi ai đó... thì thà cứ để mọi thứ như hiện tại còn hơn."

Eliora siết nhẹ lấy bàn tay mình đang để trên đùi, giọng cô ấy vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp:

"Cậu không ích kỷ. Cậu chỉ đang cố bảo vệ những gì quý giá với mình thôi."

Mình gật nhẹ, môi mím chặt:

"Mình còn quá nhiều điều muốn làm. Còn quá nhiều điều phải nghĩ đến. Yêu ai đó... là một điều quá lớn lao với mình bây giờ. Mình không muốn ai đó trở thành trung tâm của mọi lựa chọn trong đời mình khi chính mình còn chưa hiểu rõ bản thân."

Eliora khẽ mỉm cười. Ánh mắt cô ấy ánh lên một thứ gì đó vừa dịu dàng, vừa tự hào:

"Cậu nghĩ được vậy là cậu đã hơn mình ngày trước rồi đấy."

Mình bật cười, tiếng cười lẫn với nỗi nhẹ nhõm trong lòng.

Eliora nhìn thẳng vào mắt mình, đôi mắt trong veo như mặt nước sau cơn mưa:

"Không ai có quyền thúc ép cậu phải chọn, HaHa. Và cũng không ai có quyền trách cậu vì không chọn. Cậu đang sống cuộc đời của mình, không phải là phần thưởng trong cuộc đời của người khác."

Lòng mình bỗng chùng xuống.

Không phải vì buồn.

Mà vì... mình thấy mình được hiểu.

Trong một thế giới ồn ào những cái nhìn và những áp lực vô hình, có ai đó chịu ngồi lại bên cạnh, không bảo mình phải yêu ai, không ép mình phải làm gì—mà chỉ lặng lẽ nói:

"Cậu có quyền là chính cậu."

Và khoảnh khắc đó, mình biết... đây là điều mình cần hơn bất kỳ lời tỏ tình nào.

Sau một lúc ngồi lại với nhau trong yên lặng dịu dàng, mình đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tay lên tay cầm phía sau xe của Eliora.

"Ra lại ngoài nhé?"

Eliora ngước lên, mỉm cười nhẹ, gật đầu.

Mình đẩy xe cho cô ấy ra vườn, qua khung cửa mở rộng nơi ánh đèn vàng đang tỏa khắp sân. Mùi thịt nướng vẫn thơm ngào ngạt, tiếng cười lại bắt đầu vang lên rộn ràng, như chưa từng có một giây phút căng thẳng nào vừa xảy ra.

Mọi người đều giả vờ như không có gì, cố tình chuyển sang mấy câu chuyện tào lao, như thể "chuyện ban nãy" là một cái vấp nhẹ của gió. Mình thầm cảm ơn vì điều đó.

Và rồi...

Aiden—vị thần phá không khí vĩ đại—lại lên tiếng:

"Thôi chơi trò đổi gió nha! Mỗi người nói xem có nguyện vọng gì, muốn học trường nào sau khi tốt nghiệp?"

Cả đám ngay lập tức ồ lên phản ứng.

"Gì mà giống phỏng vấn tốt nghiệp vậy cha nội?!"

"Không trả lời có bị trừ điểm chuyên cần không?!"

Aiden vẫn tỉnh bơ, tay cầm xiên thịt, giọng đầy quyền lực giả tạo:

"Đây là trò chơi của lớp D, ai không nói là... không được ăn món nướng vòng hai!"

Và thế là, trò chơi khai mồm bất đắc dĩ bắt đầu.

Từng người lần lượt trả lời như đang tham gia vòng chung kết "Đường lên đỉnh vinh quang". Ai cũng nghiêm túc: người thì nói muốn thi y, người thì theo đuổi mỹ thuật, người lại muốn học ngành công nghệ, làm kỹ sư AI, phi công, nhà thiết kế...

Đến lượt mình.

Mình đặt ly nước xuống, khoanh tay, gật gù ra vẻ suy nghĩ sâu xa.

"Mình á? Mình muốn trở thành... Chicky chuyên nghiệp."

Cả đám: "HẢ???"

Rồi... cười bò.

Có đứa suýt sặc nước, có đứa đập đùi, có đứa ôm bụng lăn lộn như thể mình vừa nói muốn lên sao Hỏa mở quán trà sữa.

"Chicky chuyên nghiệp là sao trời??"

"Ý là... mặc đồ gà nhảy múa ở trung tâm thương mại á hả??"

"Không lẽ cậu định thi vào trường... Kịch Hài quốc gia?!"

Mình chỉ nhún vai, cười tỉnh bơ:

"Miễn được tự do làm điều mình thích, còn gì đáng mơ hơn?"

Không ai phản bác được. Cười thì cười, nhưng trong mắt tụi nó, mình thấy rõ—một chút tự hào, một chút thương mến. Vì không phải ai cũng dám nói lên điều khiến mình vui thật sự, dù nghe có vẻ ngốc nghếch hay không giống ai.

Tối hôm đó, giữa ánh đèn vàng ấm áp và tiếng cười chưa dứt, mình cảm thấy... có lẽ trưởng thành không phải là việc nhất định phải chọn con đường rực rỡ nhất.

Mà là chọn con đường khiến mình muốn đi nhất.