Chương 76: Hôn phu và người tình.
Nội tâm Hazel:
Ôi trời ơi...
Mình phải dùng cảm xúc nào để biểu đạt hết những gì đang diễn ra trong lòng lúc này đây?
Mình biết Gray giàu. Rất giàu. Cái đó không phải bàn cãi.
Nhưng mình không nghĩ là cậu ấy lại hành động nhanh, gọn, lẹ kiểu như... chớp mắt một cái là nhà mình thành showroom đồ gia dụng cao cấp thế này!
Mình và Noah đứng túm tụm ở một góc nhà, dáng vẻ đúng nghĩa hai kẻ nghèo đang chứng kiến giới tài phiệt thi triển sức mạnh.
Miệng há hốc, mắt trợn tròn, chỉ biết nhìn người này người kia đi ra đi vào, tay xách nách mang, sắp xếp lại cả góc bếp để nhường chỗ cho...
Cái tủ lạnh.
Không phải tủ lạnh thường đâu.
Tủ lạnh hai cánh, cảm ứng, có màn hình điều khiển, có thể điều khiển bằng giọng nói.
To đến nỗi chắc nhét mình vô trong cũng vừa.
Noah khều nhẹ tay mình, ghé sát thì thầm, giọng đầy ngỡ ngàng lẫn ganh tị:
"HaHa này... kiếp trước cậu tu kiểu gì vậy? Sao lại bốc trúng đúng hai tên nhà giàu nói là làm liền thế này?
Hôm nay Gray đem tủ lạnh tới, chứ không chừng mai Rowan cho cậu luôn cái biệt thự đó."
Mình vẫn ngơ ngác, mặt không còn chút sắc hồng nào vì choáng.
Lắc đầu, mình lẩm bẩm:
"Không biết nữa... chỉ biết là từ giờ căn nhà này không còn thuộc quyền kiểm soát của mình nữa rồi."
Cả hai đứa im lặng.
Chỉ biết dõi mắt nhìn Gray đang đứng giữa phòng khách chỉ tay năm ngón, điều phối người bưng bê như thể chuẩn bị dọn sạch nhà mình rồi dựng cái khác lên mới.
Rồi như chưa đủ sốc, Gray quay lại nhìn mình, hỏi tỉnh bơ:
"Cậu thấy tủ lạnh này thế nào? Nếu không đủ rộng, mình sẽ đổi cái khác to hơn nữa cho cậu."
Mình thở dài, yếu ớt đáp, giọng mang âm hưởng bất lực của tầng lớp lao động:
"Gray này... nhà mình có chút éc hà. Cậu nhét cái tủ lạnh to như cái xe buýt mini này vô rồi, nhìn coi nhà mình còn cân đối không? Giờ còn đòi đổi cái bự hơn... cậu tính bỏ mình vô đó ướp lạnh luôn à?"
Gray mỉm cười.
Nụ cười thương hiệu của cậu ấy – nửa tự tin, nửa thách thức ngân hàng.
"Vậy thì dễ thôi. Nếu cậu thấy không cân xứng, mình sẽ đổi cho cậu một căn nhà to hơn. Như vậy, cái tủ lạnh sẽ trông nhỏ lại, và cậu sẽ thấy vui hơn."
Mình với Noah tròn mắt nhìn nhau.
Cả hai đồng thanh vỗ tay tán thưởng, như thể vừa xem xong một màn ảo thuật triệu đô.
"Gray đại gia. Cho mình xin ít tiền lẻ đi, chứ HaHa bào mình sạch ví rồi."
Ngay lập tức, một cú cốc trời giáng hạ cánh lên vai Noah, khiến cậu ta la oai oái.
"Cậu hay ha, Noah! Ở nhờ nhà mình, ăn ké, xài đồ ké.Giờ mới thu cậu chút phí đồ ăn trong tủ lạnh mà đã kêu than? Muốn dọn ra ở riêng không?"
Noah lập tức chuồn ra sau lưng Gray, dán chặt như thằn lằn bám tường, tay bấu áo như thể Gray là tấm khiên kiên cố duy nhất giữa đời.
Mình lườm. Rõ dài.
Gray thì vẫn giữ phong thái đại gia bất biến giữa dòng đời đầy biến động:
"Thôi được rồi. Mình sẽ chịu trách nhiệm trả chi phí ăn uống và chỗ ở của Noah, để cậu không phiền lòng."
Mình khoanh tay, gằn giọng:
"Không phải vấn đề tiền bạc. Mà là cái kiểu nói của cậu ta kìa, làm như mình là kẻ bóc lột lao động không công vậy đó!"
Noah lí nhí sau lưng Gray, giọng nhỏ như muỗi:
"Biết rồi... mình sẽ chỉ xin tiền Gray thôi, không nhắc tới cậu nữa đâu..."
Mình lại liếc.
Gray thì phì cười, tiếng cười thoải mái vang cả nhà, như thể đang xem sitcom trực tiếp mà không cần đạo diễn.
Và trong khoảnh khắc đó, dù rất muốn nổi đóa...Mình cũng không nhịn được mà bật cười theo.
Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi – từ tủ lạnh to đùng đến cả góc bếp như vừa bước ra từ catalog nội thất cao cấp – Gray nhìn đồng hồ rồi quay sang nói rất đỗi bình thản:
"Mình sẽ chở cả hai đến trường."
Không ai phản đối.
Dù sao thì cũng muộn rồi, mà đứng cạnh cái tủ lạnh đắt tiền đó lâu thêm chút nữa, mình sợ nó tự động quét mặt nhận dạng và nuốt cả ba đứa vào cũng không chừng.
Cả ba lên xe.
Chiếc xe bóng loáng chạy bon bon giữa đường phố như thể đang đưa một VIP đi sự kiện chứ không phải ba học sinh đi học muộn.
Không khí bên trong xe yên ắng, nhưng bên ngoài cổng trường... lại hoàn toàn ngược lại.
Vừa bước xuống, trận gió thị phi lập tức ập vào mặt.
Những ánh mắt xung quanh lia tới lia lui như đèn pha quét. Mình còn chưa kịp bước hẳn vào sân trường thì đã nghe thấy những câu thì thầm to đến mức... chẳng thèm giấu giếm gì nữa.
"Ủa? Hôm trước không phải nó đi học với Rowan sao?"
"Giờ lại đi cùng Gray hả?"
"Đúng là kiểu lăng nhăng không biết xấu hổ."
Lời ra tiếng vào liên tục như mưa rào giữa trưa hè.
Nhưng mình thì đứng thẳng lưng, hất tóc một cái kiêu ngạo như thể cả đám đó chỉ là vai quần chúng, mắt khẽ liếc nhưng môi vẫn cong lên đầy thách thức:
"Nói đi. Nói nữa đi. Mình nghe hết đấy."
Noah đi bên cạnh, ánh mắt tối lại thấy rõ. Cậu ấy liếc quanh rồi bật ra một câu mỉa mai nghe như đang rải muối vào từng cái miệng độc địa kia:
"Ghen tị là một loại bệnh. Mà bệnh này... không thuốc chữa đâu."
Một vài đứa nghe thấy liền hậm hực quay đi, nhưng vẫn có kẻ cứng đầu lườm nguýt không buông.
Gray lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
Giọng cậu ấy không to, nhưng đủ rõ ràng để ai cũng nghe thấy:
"Các cậu có nói đến gãy lưỡi cũng không được như cậu ấy đâu, vì HaHa là người duy nhất được mình cho cái đặc ân này."
Không khí lập tức trầm xuống.
Không ai nói thêm câu nào. Chỉ còn những cái nhìn tức tối không giấu được.
Mình liếc sang Gray.
Cậu ấy vẫn điềm tĩnh, tay đút túi, miệng khẽ cong lên – kiểu nụ cười của một người biết mình vừa khiến cả sân trường im bặt chỉ bằng một câu.
Noah gật gù, lẩm bẩm:
"Đại gia mà lên tiếng, thiên hạ chỉ biết ngậm miệng."
Mình bật cười khẽ. Không phải vì lời Gray, cũng không hẳn vì Noah.
Mà là vì... ở giữa bao nhiêu thị phi ấy, vẫn có người đứng bên mình, nói ra lời khiến tất cả câm nín.
Vừa bước vào lớp, mình lập tức bắt gặp ánh mắt đầy tâm sự của Rowan.
Cậu ấy không nhìn mình như thường lệ. Không gật đầu. Không mỉm cười nhẹ. Chỉ là một cái nhìn nhanh, lặng lẽ, rồi lại quay xuống tập, như thể có một điều gì đó đang chất nặng trong lòng mà cậu ấy không muốn nói ra.
Còn Gray thì...
Cậu ta cười khẩy, một cái cười nửa kiêu ngạo, nửa trêu chọc, rồi ung dung bước về chỗ ngồi như vừa giành được phần thắng nào đó.
Mình đi theo sau, lòng có chút chộn rộn lẫn khó xử.
Khi đi ngang qua chỗ Rowan, mình khẽ lên tiếng:
"Chào buổi sáng."
Cậu ấy ngẩng lên, nở một nụ cười nhẹ... nhưng xa cách.
"Ừ," – chỉ một tiếng đáp lại, rồi tiếp tục cúi đầu vào tập vở, như thể chưa từng có đoạn đường chung nào giữa tụi mình.
Mình khựng lại một chút.
Không cần đoán cũng biết, Rowan đang không vui. Và tất nhiên, mình – đứa chẳng bao giờ chịu yên – bắt đầu tìm cách làm hòa.
Trong lúc học, mình lén nghiêng người về phía cậu ấy, thì thầm:
"Nè... Rowan. Cậu ổn không?"
Cậu ấy không quay lại, mắt vẫn dán vào sách, chỉ buông đúng một câu:
"Tập trung học đi, HaHa."
Mình cắn môi. Đau thì có đau, nhưng không hiểu sao... mình vẫn ngoan cố.
Mình gõ nhẹ bút xuống bàn cậu ấy, rồi giả vờ ho, giả vờ ngáp, thậm chí còn bĩu môi diễn một màn "đáng thương cấp độ ba".
Rowan vẫn im lặng.
Không chịu thua, mình nghiêng hẳn người qua, cố nói thêm một câu gì đó nữa thì...
" RAVENSCROFT!!"
Giọng cô giáo vang lên như tiếng sấm.
Cả lớp lập tức im re.
Mình giật nảy, quay lại, mặt cứng đờ như bị đông đá.
Cô giáo nhìn mình, mắt sắc như dao cạo:
" Nếu em không muốn học tiết của tôi thì hãy ra ngoài ngay lập tức, đừng ở đó phá bạn nữa."
Mình lắp bắp nói lại.
"Dạ thưa cô-"
Chưa kịp nói hết câu, cô đã hét lên đầy bực bội.
"Em ra ngoài cho cô! Ngay!"
Mình đứng lên trong sự im lặng của cả lớp, nghe rõ mồn một tiếng ghế kéo kèn kẹt và nhịp tim mình đập... như trống trận.
Trước khi bước ra cửa, mình vẫn kịp liếc nhìn Rowan một lần.
Cậu ấy không nhìn mình. Chỉ siết chặt cây bút, mắt dán vào trang giấy... mà mình biết chắc là không còn thấy chữ nào nữa.
Mình cúi gằm mặt, lặng lẽ lê từng bước nặng nề ra khỏi lớp.
Không ai nói gì. Không ai nhìn theo. Chỉ có tiếng cửa lớp đóng lại phía sau như một dấu chấm lạnh lẽo đặt xuống tâm trạng vốn đã rối bời.
Mình bước tới phòng học cuối dãy – cái phòng luôn để trống, cũ kỹ, và im ắng một cách lạ thường. Ánh sáng lùa qua ô cửa sổ bụi mờ chiếu xuống nền gạch xám xịt, làm khung cảnh trở nên chênh vênh đến lạ.
Mình ngồi xuống chiếc bàn gần cuối, gục đầu xuống, tay ôm lấy trán.
Tại sao Rowan lại bơ mình?
Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại trong đầu như một vòng luẩn quẩn. Cậu ấy không phải kiểu người dễ giận. Cũng không bao giờ dùng im lặng để gây tổn thương cho ai.
Vậy thì vì sao?
Có phải vì mình đi cùng Gray tới trường? Nhưng hôm qua chẳng phải cậu ấy là người nói hôm nay không thể đón mình sao?
Hay là vì...
Vì mình quá lộn xộn giữa cả hai?
Đầu mình nhảy số đủ kiểu.
Từng giả thuyết hiện lên rồi bị bác bỏ ngay lập tức. Không cái nào rõ ràng. Không cái nào đủ chắc chắn. Chỉ có cảm giác bị bơ là thật.
Và nó đau.
Không dữ dội, không cào xé.
Chỉ là một vết cắt mỏng... nhưng cứ âm ỉ trong lồng ngực.
Cậu ấy từng nói sẽ không rời khỏi mình, dù ở bất cứ tình huống nào.
Vậy mà... giờ đây, chỉ một ánh mắt, một sự im lặng thôi cũng đủ khiến mình cảm thấy như cậu ấy đang rút tay ra khỏi tay mình.
Đang ngồi buồn thúi ruột, đầu óc rối như tơ vò thì...
"HaHa."
Tiếng gọi trầm quen thuộc vang lên sau lưng khiến mình giật bắn cả người. Mình quay phắt lại, và đúng như linh cảm – Rowan.
Không kịp giữ mặt bình tĩnh, mình bĩu môi rõ dài, giọng đanh lại đầy trách móc:
"Tưởng hôm nay mình tàng hình trong mắt cậu rồi chứ."
Rowan gãi đầu, nụ cười ngượng ngùng thoáng qua môi. Cậu ấy không nói gì ngay, chỉ lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống cạnh mình.
"Xin lỗi." – Giọng cậu ấy nhỏ, nhưng đủ chân thành để tim mình hơi chùng xuống.
Mình vẫn chưa tha đâu. Vẫn lườm cậu ấy, vẫn chưa muốn để cảm xúc trôi qua dễ dàng như thế. Nên mình hỏi thẳng:
"Sao cậu lại bơ mình cả buổi sáng vậy?"
Rowan khựng lại một chút. Tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn xuống nền gạch như đang tìm câu trả lời ở đâu đó ngoài vỡ vở.
Một lúc sau, cậu ấy mới lên tiếng. Giọng trầm xuống, mang theo chút gì đó nghẹn ngào:
"Tại vì... lời của Eliora tối qua đã chạm vào mình."
Mình khẽ ngẩng lên, nhìn cậu.
"Mình nhận ra... chính mình đã đẩy cậu vào giữa. Giữa mình và Gray."
Rowan mím môi lại, giọng run nhẹ:
"Chúng ta có hôn ước, nhưng mình chưa làm được gì cho cậu cả. Không bảo vệ, không khiến cậu thấy an toàn... chỉ biết đứng cạnh cậu, rồi để cậu chịu áp lực từ cả hai phía."
Cậu ấy thở ra khẽ khàng như trút một nỗi nặng trong lồng ngực:
"Mình buồn. Buồn vì để cậu rơi vào tình huống đó. Buồn vì bản thân là vị hôn phu mà lại chẳng khác gì cái bóng mờ trong cuộc đời cậu."
Mình không ngắt lời.
Chỉ lặng lẽ nhìn Rowan – người lúc nào cũng trầm lặng, lúc nào cũng nhường nhịn, nhưng giờ đây lại nói ra nỗi tự ti của mình một cách rõ ràng nhất.
Một phần trong lòng mình chùng xuống. Một phần khác... muốn đưa tay chạm vào cậu ấy, bảo rằng cậu chưa bao giờ là cái bóng mờ. Nhưng mình vẫn im lặng.
Vì mình biết, đôi khi người ta cần được nói hết nỗi lòng trước khi lắng nghe điều gì đó.
Rowan khẽ hít một hơi, như gom can đảm để gỡ tiếp đoạn dây rối trong lòng:
"Mình từng nghĩ... chỉ cần âm thầm ở bên cậu là đủ. Không cần ồn ào. Không cần tranh giành. Vì mình tin, cậu sẽ hiểu."
Cậu ấy ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt mình. Lần đầu tiên trong buổi sáng nay.
"Nhưng mình sai rồi."
Mắt cậu ấy ánh lên vẻ hối lỗi, nhưng không trốn tránh.
"Im lặng cũng là một kiểu ích kỷ. Và đôi khi, sự tử tế không đủ lớn tiếng sẽ trở thành sự thờ ơ. Mình không muốn cậu nghĩ mình thờ ơ."
Trái tim mình khẽ run lên một nhịp.
Rowan siết nhẹ hai bàn tay đang đặt trên đùi, giọng chậm rãi nhưng từng chữ đều rõ ràng:
"Mình không trách cậu khi ở cạnh Gray. Không trách cậu khi mỉm cười với người khác. Mình chỉ trách chính mình—vì đã để mọi thứ trôi đi quá nhẹ."
Một khoảng lặng nữa phủ xuống. Mình nghe được cả tiếng gió ngoài hành lang, tiếng giảng bài xa xa vọng từ lớp bên. Nhưng tất cả đều nhòe đi, vì ánh nhìn chân thành kia đang chiếm trọn sự chú ý trong lòng mình.
"HaHa, nếu được, mình muốn có thêm cơ hội để làm đúng vai trò của mình. Không phải vì hôn ước, mà vì chính mình muốn vậy."
Câu nói ấy... giống như một lời tự thú – không ồn ào, không đòi hỏi. Chỉ đơn giản là một trái tim đang tự gỡ lớp vỏ bọc, từng chút một, để nói ra điều thật lòng nhất. Và trong khoảnh khắc đó, mình bỗng thấy thương cậu ấy hơn cả những lời cậu từng dịu dàng dành cho mình trước kia.
Thương sự chậm rãi.
Thương nỗi buồn không thành lời.
Thương cả cái cách cậu ấy đang học cách trở thành người dũng cảm vì một người khác.
Mình nhìn Rowan, thật lâu. Ánh mắt cậu ấy vẫn chân thành như cũ... nhưng hôm nay, trong đó có thêm một điều gì đó khác.
Một chút yếu đuối. Một chút khao khát. Và rất nhiều can đảm.
Mình khẽ mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ lên mu bàn tay cậu ấy – một hành động nhỏ thôi, nhưng như nói thay rất nhiều điều trong lòng.
"Rowan," – giọng mình mềm đi.
"Mình đã cho cậu cơ hội rồi. Nên từ bây giờ, cậu có thể cạnh tranh một cách công bằng, không cần sợ hãi hay lùi lại nữa."
Cậu ấy thoáng ngạc nhiên, rồi nhìn mình bằng ánh mắt không thể tin nổi. Nhưng trong tích tắc, ánh nhìn ấy dịu lại – sâu hơn, ấm hơn, đầy ơn nghĩa như người vừa được nắm lại sợi dây rơi khỏi tay.
"Cảm ơn cậu..." – Rowan thì thầm.
"Mình hứa sẽ không phí cơ hội này. Mình sẽ đứng bên cậu, không trốn nữa, cũng không để ai khiến cậu phải khó xử vì mình."
Mình khẽ gật đầu.
Không ai cần nói thêm lời hoa mỹ nào nữa. Bởi trong khoảnh khắc này, tất cả đã rõ ràng. Rowan bỗng cười nhẹ – nụ cười hiếm hoi mà mình từng nhớ mãi.
Rồi cậu ấy nghiêng đầu, giọng vẫn rất dịu:
"HaHa... mình có thể... hôn cậu không?"
Câu hỏi khiến mình chết lặng mất vài giây. Trái tim mình như bị ai đó đánh khẽ – không đau, mà mềm đến khó hiểu.
Không biết thế lực nào trong vũ trụ xui khiến, mình chỉ khẽ gật đầu một cái...Nhẹ đến mức chính mình cũng chẳng chắc đó là gật đầu hay là trái tim vừa gật thay mình.
Và chỉ trong tích tắc, Rowan chồm người tới.
Một cái chạm thật khẽ.
Như thể cậu ấy sợ mình sẽ đổi ý.
Như thể chỉ cần một cái hôn rất nhẹ này, thôi thúc bao lâu nay cũng đã đủ để cậu ấy biết: cậu không còn một mình trong cảm xúc.
Nụ hôn chỉ chạm thoáng trên môi, không vội vàng, không cưỡng cầu.Nó dịu dàng, chân thành và... đủ để mình biết rằng: Rowan đã bắt đầu bước vào trái tim mình bằng chính sự tử tế và nhẫn nại ấy.
Rowan đứng dậy, cặp mắt nâu vẫn ánh lên sự dịu dàng khi nhìn mình.
"Về lớp thôi. Nếu không lát nữa cô sẽ lại làm căng."
Mình khẽ mỉm cười, nhưng rồi lắc đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Cậu cứ về trước đi. Mình... muốn ngồi yên một chút."
Rowan nhìn mình thêm một giây, rồi gật đầu, không ép.
"Được. Nhưng đừng ở lâu quá."
Cánh cửa khẽ đóng lại sau lưng cậu ấy. Không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
Mình quay lưng, đi về phía cửa sổ cuối phòng, nơi ánh nắng lẻ loi chiếu xuyên qua song. Bóng mình đổ dài trên sàn gạch cũ, nhưng lòng lại như chìm trong một cái hố sâu hun hút.
Tại sao mình lại gật đầu?
Tại sao lại không ngăn Rowan lại?
Và tại sao... ngay khoảnh khắc môi cậu ấy chạm vào mình, người hiện lên trong đầu lại là Gray?
Một cơn nhói nhẹ chạy qua tim – rất mỏng, nhưng rõ rệt.
Giống như khi bạn vô tình nghe lại một bài hát cũ, và ký ức ùa về theo cách không kiểm soát được.
Mình đưa tay lên môi, vẫn còn cảm giác ấm nơi Rowan vừa chạm vào...
Nhưng trái tim lại lạnh đi vì một bóng hình khác cứ cố len vào, không mời mà đến.
Rồi—
Cạch.
Tiếng cửa mở vang lên rất khẽ, nhưng đủ để kéo mình khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Mình không quay đầu lại, cứ ngỡ là Rowan nên cất tiếng hỏi:
"Quên gì à?"
Không có tiếng trả lời.
Chỉ có không khí bỗng dưng nặng hơn... lạnh hơn.
Và rồi, giọng nói quen thuộc ấy cất lên, đầy sắc lạnh:
"Cậu vừa hôn Rowan?"
Mình giật bắn người. Quay phắt lại, như thể một phản xạ sinh tồn.
Gray đang đứng đó, ngay ngưỡng cửa, hai tay siết lại thành nắm đấm, gân tay nổi rõ dưới làn da trắng.
Ánh mắt cậu ấy tối sầm – không còn là sự ung dung thường thấy, mà là một thứ cảm xúc bị đè nén đến sắp vỡ tung.
Mình vô thức lùi lại một bước. Không phải vì sợ Gray sẽ làm gì.
Mà vì trong ánh mắt ấy, mình thấy một thứ đau đớn không lời mà chính mình cũng không dám nhận là vì mình.
Gray bước vào, cánh cửa đóng lại phía sau lưng cậu ấy với một tiếng "cạch" khô khốc.
Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Mình đứng yên, nhìn cậu ấy từ xa, tim đập thình thịch. Không ai lên tiếng. Chỉ có ánh mắt của Gray – rực lửa và tràn đầy tổn thương.
"Cậu vừa hôn Rowan thật à?"
Giọng cậu ấy trầm, thấp, nhưng có một thứ gì đó vỡ vụn phía sau âm sắc ấy khiến lòng mình nhói lên.
Mình nuốt khan, cố giữ giọng bình tĩnh:
"Mình... ừm... chuyện đó không quan trọng."
Gray nhếch môi. Không phải cười – mà là một kiểu đau lòng không cần che giấu.
"Không quan trọng với cậu, hay cậu muốn giả vờ là không quan trọng với mình?"
Mình cứng người, mắt không dám chạm thẳng vào mắt cậu ấy. Cậu ấy tiến thêm một bước, giọng dằn lại nhưng càng lúc càng sắc:
"Vì mình đến sau nên cậu chọn Rowan? Hay vì mình không đủ tốt để giữ được cậu?"
"Gray, không phải vậy—"
"Vậy là gì?" – cậu ngắt lời, ánh mắt gằn lại.
"Là cậu có tình cảm với mình nhưng vẫn chấp nhận hôn người khác? Hay là mình chỉ là một kẻ chen ngang trong câu chuyện vốn đã được định sẵn của hai người?"
Mình nghẹn họng.
Mình không biết nên nói gì.
Không biết nên phủ nhận, giải thích, hay... thừa nhận rằng trái tim mình cũng chẳng rõ ràng nữa rồi.
Mình hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói thật bình tĩnh:
"Gray... giữa hai đứa mình, ngoài tình bạn ra, còn là mối quan hệ gia đình. Cậu sắp trở thành anh rể mình. Và mình... cũng sắp trở thành vợ chưa cưới của Rowan. Chúng ta không phải kiểu quan hệ có thể cho phép mình ghen tuông hay vượt giới hạn nữa."
Gray vuốt ngược tóc, bàn tay siết lại, như đang dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực.
"HaHa, mình đã nói rồi...Dù có cưới Fiona hay không, thì trái tim mình vẫn thuộc về cậu. Cậu là người mình yêu nhất. Và mình biết... cậu cũng yêu mình."
Mình lắc đầu, bật cười – một nụ cười đầy bất lực và chua xót.
"Thì đã sao, Gray? Mình đã nói rất rõ. Chúng ta không thể quay lại như trước nữa. Nếu cậu đã chấp nhận hôn Fiona, thì cậu cũng phải chấp nhận một sự thật... rằng mình sẽ không bao giờ là người thứ ba, là cái bóng, hay là người để cậu giấu trong tim mà không dám bước ra ánh sáng."
Gray bước gần hơn, giọng nói đầy tha thiết:
"Không, HaHa. Cậu không phải cái bóng. Không phải dự phòng. Cậu là tất cả với mình."
Mình lùi lại một bước, ánh mắt cương quyết nhưng trái tim thì nhói lên từng đợt:
"Nhưng người cậu cưới là chị của mình, Gray. Dù có yêu đến mấy, mình cũng sẽ không để bản thân bước vào mối quan hệ sai trái như vậy. Cậu hiểu tính mình mà, đúng không?"
Gray cắn chặt môi. Một lát sau, cậu lên tiếng, giọng khàn đi:
"HaHa... nếu hôn ước giữa mình và Fiona không đi đến cuối cùng...liệu lúc đó, cậu có thể cho mình một cơ hội không?"
Mình nén tiếng thở dài, mắt hơi cay cay:
"Cậu không nên nói điều đó, Gray. Chuyện giữa cậu và chị Fiona đã được công khai với tất cả mọi người. Nếu cậu quay đầu lúc này, người tổn thương không chỉ là chị ấy... mà còn là mình. Và nếu cậu khiến chị ấy đau lòng, thì cho dù trái tim mình có muốn, mình cũng không thể cho cậu cơ hội được nữa."
Gray im lặng. Một khoảng lặng dài trôi qua trước khi cậu cất lời, thật chậm nhưng chắc:
"Vậy thì hãy cho mình thời gian, HaHa. Mình sẽ chứng minh...rằng không ai có thể yêu cậu hơn mình, không ai có thể ở bên cậu tốt hơn mình. Và mình sẽ là người duy nhất được ở trong trái tim cậu."
Nói rồi, Gray quay người bước ra khỏi phòng. Bóng lưng cậu ấy khuất dần sau cánh cửa, để lại mình đứng chết trân tại chỗ. Trong lòng hỗn loạn. Trái tim chật chội. Cảm xúc như bị vắt kiệt.
Mình ôm đầu, khẽ rủa:
"Chết tiệt...Mình ghét cái cảm giác này. Mình ghét việc tim mình vẫn đập mạnh vì cậu... dù lý trí đã cố quay lưng từ rất lâu rồi."
Mình ngồi thụp xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, như thể nếu đứng thêm một giây nữa thôi... trái tim sẽ không chịu nổi mà vỡ tung. Ánh sáng ngoài hành lang vẫn len lỏi qua khung cửa khép hờ, rọi một vệt vàng hờ hững lên sàn nhà lạnh ngắt.
Còn lòng mình thì... hỗn loạn. Lạnh lẽo. Và chật chội một cách đáng sợ.
Gray... Rowan...
Hai cái tên đó như hai sợi dây kéo ngược nhau, xiết chặt lấy mình.
Một người là sự dịu dàng quen thuộc. Một người là nỗi đau ngọt ngào không thể chối từ.
Mình cố trốn tránh. Cố phủ nhận.
Nhưng sau nụ hôn đó... và ánh mắt của Gray khi cậu ấy hỏi "mình nên tiếp tục không", mọi thứ trong lòng mình bỗng lộ ra hết – từng mảnh, từng mảnh, như kính vỡ dưới ánh nắng.
Mình đang đứng giữa hai người... mà người mình muốn đẩy ra... lại là người mình cứ nhớ đến.
Trái tim không chịu nghe lời. Nó cứ thắt lại mỗi khi nhớ đến ánh mắt buồn bã của Gray, mỗi khi nghĩ đến lời cậu ấy nói bằng tất cả chân thành:
"Cậu là tất cả với mình."
Mình ôm đầu, muốn hét lên.
Tại sao lại là mình?
Tại sao phải là mình mắc kẹt giữa những điều không nên yêu, không được yêu, và không thể yêu?