Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 77





Chương 77: Bại lộ.

Nội tâm Hazel:

"HaHa à, mình thèm kem quá đi mất~"

Noah cứ rên rỉ nãy giờ như một đứa con nít vì nhà hết kem, rõ ràng là đang tìm cách dụ dỗ mình đi mua. Nhưng thôi đi Noah, đừng mơ có người phục vụ tận nơi. Thèm thì tự đi, hoặc ít nhất thì đi cùng, mình không phải osin nhé.

Mình nhíu mày, gằn giọng:

"Noah, muốn ăn thì tự đi mua. Mình không phải người hầu của cậu đâu."

"Không chịu đâu, mình lười~ Với lại, chẳng phải cậu thương mình nhất sao? Sao không mua cho mình chứ~"

Cậu ấy cố tình làm mặt đáng thương, nhưng mình chỉ nhếch mép cười lạnh:

"Sai rồi, mình thương bản thân mình nhất. Nếu cậu không tự đi, hoặc chí ít là đi cùng, thì đừng mong có miếng kem nào nhé."

Noah bĩu môi dài thượt, trưng ra vẻ mặt ấm ức, còn mình thì khoanh tay nhìn lại, chờ xem ai lì hơn ai. Cuối cùng, cậu ta là người đầu hàng.

"Thôi được rồi, mình chịu thua. Nhưng cậu phải đi cùng mình đó nha."

Mình thở dài, khẽ lắc đầu:

"Nếu cậu chịu ngay từ đầu thì giờ này kem đã nằm trong tay rồi."

Thế là hai đứa kéo nhau ra cửa hàng tiện lợi gần nhà. Vừa bước vào, Noah đã lao ngay đến tủ kem, còn mình rẽ sang kệ bên cạnh để kiếm thêm vài món ăn vặt.

Một lúc sau, Noah chìa ra trước mặt mình hai cây kem – một vani, một dâu.

"HaHa, cậu thích vị nào?"

Mình liếc qua rồi đáp tỉnh bơ:

"Mình thích socola hơn."

Không do dự, Noah đặt lại cây dâu, rút ngay cây socola bỏ vào giỏ như thể đã biết trước câu trả lời. Dù ban đầu chỉ tính đi mua kem, lúc ra tính tiền thì giỏ hàng đã chất đầy: kem, bánh snack, nước ngọt, cả đống đồ ăn vặt.

Hai đứa nhìn nhau rồi cùng bật cười. Đúng là cái tật háo ăn, chẳng đứa nào chịu kém đứa nào.

Vừa về đến nhà, Noah đã hí hửng kéo tay mình lại, rủ rê:

"HaHa, giờ còn sớm mà, hay tụi mình coi phim đi?"

Mình liếc nhìn đồng hồ – mới hơn tám giờ – nên gật đầu cái rụp. Mình lên phòng định lấy laptop xuống, ai ngờ vừa ghim sạc xong thì mới nhận ra... mình quên cắm điện. Màn hình đen thui như chính sự bất cẩn của mình. Mình thở dài, lững thững bước xuống nói với Noah:

"Laptop mình hết pin rồi."

Noah chẳng có vẻ gì lo lắng, chỉ nhún vai rồi đáp tỉnh bơ:

"Vậy thì dùng máy mình đi. Mình có mang theo mà."

Mình liếc Noah một cái, không quên móc mỉa:

"Bỏ nhà đi mà cũng không quên xách theo laptop, đỉnh thật đấy."

Noah chỉ cười hề hề, chẳng buồn phản bác. Cậu ấy mở laptop ra, mình định quay đi vì suy cho cùng máy tính cá nhân vẫn là thứ riêng tư. Nhưng Noah lại rất thản nhiên, vừa gõ mật khẩu vừa nói lớn:

"Mật khẩu máy mình là tổng của ngày tháng năm sinh mình, cậu và Evelyn cộng lại đấy."

Mình khựng lại. Có một cảm giác gì đó len lỏi trong tim, nhẹ như gió mà sâu như sóng ngầm.

"Sao lại có ngày sinh của mình trong đó?" – Mình khẽ hỏi, lòng tràn ngập những thắc mắc không gọi tên.

Noah vẫn điềm tĩnh, trả lời nhẹ như không:

"Vì đối với mình, cậu quan trọng không kém Evelyn."

Câu nói ấy khiến lòng mình chùng lại. Ấm áp. Ngạc nhiên. Và một chút gì đó xốn xang. Mình cúi đầu, giọng nhỏ đến mức chính mình cũng không chắc đã thốt nên lời:

"Cảm ơn cậu... Noah."

Noah vẫn không nhìn mình, mắt dán vào màn hình nhưng giọng nói lại dịu dàng đến lạ:

"HaHa này, nếu không có cậu, mình và Evelyn đã chẳng có được ngày hôm nay. Nếu hôm đó cậu chọn quay lưng đi... chắc cuộc đời tụi mình đã khác, rất khác – và rất tối."

Ngoài trời, gió lạnh cứ thổi ù ù, nhưng trong nhà lại ấm lạ. Hai đứa ngồi cạnh nhau, cùng bật cười. Không phải nụ cười ồn ào hay giòn tan, mà là một nụ cười đủ đầy – chân thành, lặng lẽ và biết ơn. Vì sự hiện diện của người kia trong cuộc đời mình.

Cả hai chọn xem một bộ phim hài. Phòng khách vang lên tiếng cười giòn tan khi những tình huống "gắt gỏng mà ngớ ngẩn" trong phim cứ thi nhau xuất hiện. Noah cười đến mức đập tay đập chân vào ghế, còn mình thì gập bụng không thở nổi. Một lúc sau, cậu ấy bỗng ôm bụng rên rỉ:

"Ui da... mình đau bụng quá..."

Mình quay sang liếc nhẹ, không quên tranh thủ "trả đũa":

"Lúc nãy ai ăn liền ba cây kem, mỗi cây một vị khác nhau nhỉ? Mình nhớ có vani, socola với bạc hà đúng không? Ai biểu háo ăn quá làm chi!"

Noah chu môi, mặt mày nhăn nhó như một đứa trẻ bị bắt quả tang.

"Ờ thì... mình đâu biết bụng yếu vậy đâu. Chắc lạnh quá nên phản ứng..."

Cậu ấy lồm cồm đứng dậy, vừa đi về phía nhà vệ sinh vừa ngoái lại:

"Cậu cứ xem tiếp đi nhé. À, nếu chán phim thì mở thư mục hình trong laptop mình mà coi, trong đó có mấy tấm hình tụi mình đó."

Mình ngạc nhiên hỏi với theo:

"Thật á? Mình xem được không đấy?"

Noah không quay lại, chỉ vẫy tay rồi nói to:

"Cứ xem tự nhiên! Mình cho phép đặc biệt đó nha~"

Nói xong, cậu ấy vụt thẳng vào nhà vệ sinh, để lại mình ngồi một mình trước chiếc laptop vẫn còn đang mở. Mình nhìn màn hình, rồi chậm rãi rê chuột vào thư mục hình ảnh.

Tim có chút hồi hộp, không hiểu bên trong sẽ là những tấm ảnh như thế nào. Là khoảnh khắc vui vẻ tụi mình từng có, hay là những điều mình chưa từng biết Noah vẫn luôn âm thầm giữ lại?

Vừa mở thư mục hình ảnh, mình lập tức thấy bốn mục chính:

Class D, With Evelyn, With HaHa, và... SC.

Ba cái đầu khá dễ hiểu. Nhưng SC? Là viết tắt của gì?

Tò mò trỗi dậy. Dù mình không phải kiểu người thích xem trộm chuyện riêng tư, nhưng có một linh cảm rất lạ khiến tim mình đập nhanh hơn. Như thể... có gì đó quan trọng đang chờ mình ở trong đó.

Mình cắn nhẹ môi, ngập ngừng vài giây rồi thì thầm, như một lời xin lỗi với chính lương tâm mình:

"Noah... nếu trong này không có gì liên quan tới mình... mình sẽ thoát ra ngay, hứa đấy."

Nói rồi, tay mình vẫn nhấn đúp vào thư mục SC.

Một loạt thư mục con hiện ra – được sắp xếp theo tên người. Rất nhiều cái tên.

Mình lướt qua từng cái một, chưa hiểu nổi đây là gì... cho đến khi ánh mắt mình dừng lại ở cái tên:

Bill A.

Cả người mình như tê rần. Bill A.? Là Bill Harry sao?

Tim đập thình thịch, mình gần như không suy nghĩ gì thêm mà nhấn vào.

Thư mục mở ra, chứa đầy hình ảnh. Mình bấm vào một cái bất kỳ.

Và chết lặng.

Là Bill. Nhưng không phải cậu ấy đang cười, đang sống – mà là một Bill đầy máu me, thương tích chằng chịt, khuôn mặt biến dạng như vừa trải qua tra tấn. Những bức ảnh sắc nét đến rợn người, không phải kiểu lấy từ phim, mà là... thật.

Quá thật.

Họng mình nghẹn lại. Mình không thể rời mắt khỏi màn hình, nhưng cơ thể thì lạnh toát. Tay run lên, chuột cũng không còn giữ được vững.

Tại sao Noah lại có những bức hình này?

Và thư mục SC... rốt cuộc là gì?

Mình run tay bấm vào vài tấm hình khác.

Lại là Bill. Vẫn thân hình đó – bê bết máu, thương tích chằng chịt – chỉ khác nhau ở góc chụp. Có tấm là cận mặt, đôi mắt mở to hoảng loạn, có tấm thì là toàn thân – bị treo lên như một món hàng.

Mình nuốt khan. Tim đập nhanh đến mức có thể nghe được tiếng thình thịch trong tai.

Rồi mắt mình khựng lại ở một tấm ảnh khác.

Bill – bị treo lơ lửng chỉ còn mặc một chiếc quần ngắn. Cả cơ thể đầy những vết bầm tím, máu loang lổ như tấm toan ám ảnh. Nhưng điều khiến mình nổi da gà thật sự không phải là Bill... mà là xung quanh cậu ấy.

Một nhóm học sinh – rõ ràng là lớp D – đang đứng tạo dáng như chụp hình kỷ niệm.

Ai nấy đều cười rạng rỡ, vui vẻ. Không một chút gì bất thường, như thể phía sau họ không có một con người đang bị tra tấn dã man, mà chỉ là một phông nền trang trí.

Mình lạnh sống lưng.

Tay gần như không kiểm soát nổi, nhưng mình vẫn kéo xuống. Ở cuối thư mục... xuất hiện vài tập tin video.

Một linh cảm đáng sợ chợt trỗi dậy – nhưng lý trí thì không ngăn được tay mình.

Mình bấm vào ngay video đầu tiên. Màn hình chuyển sang màu tối, rồi hiện ra một khung cảnh nhòe nhòe. Lúc nét lại... mình nghẹn thở.

Bill.

Bị trói treo lơ lửng giữa phòng – chẳng khác gì bao cát trong phòng tập. Cơ thể cậu ấy rũ xuống, run rẩy.

Xung quanh là tiếng cười nói rôm rả.

Không xa lắm, có người nói:

"Ê, đánh nhẹ thôi không nó gục sớm!"

Một giọng khác cười khanh khách:

"Chụp clip này mà đăng TikTok chắc triệu view luôn ha~"

Rồi... tiếng đấm đá vang lên.

Máy quay rung nhẹ như người cầm đang cười không kiểm soát được.

Mình sững sờ. Cả người lạnh ngắt.

Tim thì như đang rơi xuống một vực sâu vô tận.

Đây là... lớp D sao?

Những người bạn mình cười nói mỗi ngày?

Và Noah – tại sao cậu ấy lại giữ những thứ này?

Mình ngồi chết lặng.

Cả người tê dại như vừa bị ai đó kéo tụt xuống đáy sâu của một cơn ác mộng mà không cách nào thoát ra.

Họ... đã xử lý Bill như vậy mà không nói gì với mình? Ngay cả khi mình là nạn nhân thật sự?

Sự phản bội, sốc, giận dữ và cả một nỗi đau không thể gọi tên xoắn chặt lấy tim mình. Tay mình, như bị điều khiển bởi một bản năng nào đó, lại bấm vào video kế tiếp.

Màn hình tối vài giây, rồi hiện lên khung cảnh của một căn phòng như trong phim gangster.

Ở trung tâm, một chiếc bàn gỗ dài với vài chai rượu. Ngồi đối diện nhau là Gray và Rowan – trông cực kỳ... bình thản.

Không, là quá bình thản.

Rowan nhấp một ngụm rượu, vẫn là chất giọng dịu dàng thường ngày – nhưng lần này... lạnh lẽo đến rợn người:

"Dám bày trò với HaHa của tụi tao... Mày ăn gan gấu à?"

Mình nín thở.

Gray dựa lưng ra sau, cười khẩy đầy mỉa mai:

"Không đâu... Nó chỉ đang chê cuộc đời mình sống quá yên bình mà thôi."

Máy quay lia sang một bên.

Bill – bị trói quặt tay, ngồi quỳ giữa sàn, miệng đầy máu, ánh mắt căm phẫn.

Cậu ta rít lên, từng chữ đầy giận dữ và khinh bỉ:

"Tụi bây là lũ bệnh hoạn... HaHa sẽ không yêu ai trong số lũ bệnh như tụi bây đâu."

Một giây sau...

Bốp!

Một cú gậy nặng giáng thẳng vào bụng Bill khiến cả người cậu ta gập lại, rồi phun máu.

Người cầm gậy – là Liam. Không hề nói gì, chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh như băng. Mình bật dậy khỏi ghế, lùi lại một bước như thể chiếc laptop vừa cắn mình.

Không thể nào...Là Gray, là Rowan, là Liam... Là lớp D...

Cả người mình run rẩy. Cảm giác như vừa bị xé toạc ra khỏi một thực tại giả dối. Mỗi tiếng cười, mỗi cái ôm, mỗi cái nắm tay của họ... giờ trở nên méo mó, giả tạo và rùng rợn.

Mình cắn chặt răng, lòng bàn tay siết chặt đến mức móng tay gần như cắm vào da thịt.

Nhưng mình vẫn không thể dừng lại. Không thể rời mắt.

Một phần trong mình gào lên: Đừng xem nữa! Dừng lại đi!

Nhưng một phần khác — mạnh mẽ và đầy hoảng loạn — cứ buộc mình phải tiếp tục.

Video tiếp tục chạy.

Lúc này, Leo xuất hiện.

Cậu ấy bước chậm rãi đến trước mặt Bill, không vội vã, không giận dữ lộ liễu — mà là sự lạnh lùng chết chóc.

Leo túm lấy tóc Bill, giật mạnh đầu cậu ta ngẩng lên, bắt Bill phải đối mặt với ống kính — nơi mình đang nhìn thẳng vào.

Giọng Leo vang lên, rắn rỏi, gằn từng chữ như rạch vào tim:

"HaHa có yêu ai hay không là chuyện của cậu ấy.

Nhưng chắc chắn — sẽ không có mặt tên khốn đã gài bẫy cưỡng hiếp cậu ấy đâu."

Rồi rầm!

Cậu ta tung một cú đầu gối cực mạnh vào mặt Bill.

Cả người Bill đổ ngửa ra sau, máu mũi phun thành dòng, văng cả lên sàn đá lạnh.

Tiếng cười, tiếng la hét, và cả những lời tuyên án... bắt đầu vang lên từ khắp bốn phía — giọng của lớp D.

"HaHa là công chúa của bọn tao đó!"

"Mày đụng vào cậu ấy là tự ký giấy báo tử rồi!"

"Dám lột đồ của HaHa hả? Tụi tao sẽ lột trần mày rồi treo giữa phố cho thiên hạ chiêm ngưỡng!"

Từng câu, từng chữ như nhát dao cắt sâu vào lòng mình.

Mình run rẩy, môi tím tái. Mình không biết là vì giận, vì sợ, hay vì đau.

Cảm giác như mình đang chứng kiến một nghi lễ hành hình – được dàn dựng tỉ mỉ, ám ảnh đến nghẹt thở... chỉ để bảo vệ một cái tên: HaHa.

Và rồi — câu nói khiến mình gần như nghẹt thở vang lên.

Giọng Noah.

Trầm, đầy tức giận, không còn vẻ nhí nhảnh thường ngày nữa.

"HaHa là của bọn tao. Là duy nhất của bọn tao. Mày tiêu rồi."

Toàn thân mình lạnh toát.

Là của bọn tao.

Lặp đi lặp lại trong đầu mình như một câu thần chú độc địa.

Mình là gì? 

Một người được bảo vệ? 

Một biểu tượng để bọn họ kết nối nhau? 

Hay... một vật sở hữu, một lý do để chính tay họ trả thù thế giới này?

Nhưng... video vẫn chưa dừng lại. Mình gần như không thở được nữa. Cổ họng khô khốc, tim đập dồn dập như sắp vỡ tung.

Và rồi...

Giọng Gray vang lên — lạnh lẽo, dứt khoát, như đang ra lệnh cho một buổi hành hình:

"Được rồi, vào mục chính thôi."

Mình chưa kịp hiểu câu đó nghĩa là gì thì cảnh tượng tiếp theo đã hiện ra trước mắt như một cơn ác mộng không thể tỉnh giấc.

Miles và Alan tiến đến, giữ lấy hai tay của Bill, buộc chặt chúng vào một sợi dây thừng to và dày. Rồi từ phía xa, có ai đó kéo mạnh sợi dây...

Soạt!

Cả người Bill bị nhấc bổng lên không trung, treo lơ lửng như bao cát — đúng như những tấm hình đầu tiên mình đã thấy. Từng giây, từng khung hình như tra tấn chính bản thân mình.

Mình muốn dừng lại. Nhưng không thể.

Rồi... cuộc tra tấn bắt đầu.

Người đầu tiên bước lên là Gray.

Không nói một lời, cậu ta giơ nắm đấm, đánh thẳng vào vùng bụng dưới của Bill — cú đánh mạnh đến mức khiến Bill rít lên, toàn thân co quắp như con thú bị thương.

Rowan là người kế tiếp.

Vẫn nụ cười dịu dàng, vẫn giọng nói trầm ấm thường ngày... nhưng tay thì đang cầm một cây gậy sắt.

"Crắc!!!"

Gậy vung xuống chân trái của Bill.

Cú đánh khiến chân cậu ta như biến dạng, cong lại một cách không tự nhiên. Mình gần như nghe thấy tiếng xương gãy vang vọng qua cả video.

Rồi những người khác bắt đầu nối tiếp.

Có đứa đấm vào mặt.

Có kẻ đá vào ngực.

Một buổi biểu diễn.

Bill chỉ biết lắc lư giữa không trung, không còn hơi sức để hét, cũng chẳng còn vẻ gì của một kẻ từng gieo ác mộng lên người khác.

Cậu ta đẫm máu, đầu gục xuống, toàn thân mềm nhũn như đã chết lâm sàng. Và khi tưởng như mọi thứ đã dừng lại...

Elijah tiến tới, trên tay là một gáo nước lạnh. Cậu ta hất mạnh lên người Bill.

Cơ thể đang ngất lịm kia giật mạnh một cái, hoảng loạn mở mắt ra trong cơn đau khủng khiếp, như vừa được kéo từ địa ngục quay về... chỉ để chịu đựng thêm.

Xung quanh chỉ toàn tiếng cười.

Tiếng vỗ tay.

Tiếng reo hò.

Không một ai lên tiếng ngăn lại.

Không một ai thấy điều này là sai.

Mình đứng đó như hóa đá.

Cả người lạnh ngắt, tay run bần bật, tim đập hỗn loạn không theo bất kỳ nhịp điệu nào. Mình không biết mình đang giận, đang sợ hay... đang tuyệt vọng.

Không tin được.

Mình không muốn tin vào những gì mình vừa thấy.

Mình – người đã cùng cười với họ, cùng chiến đấu... lại là người duy nhất không được biết chuyện này.

Về Bill.

Về cuộc tra tấn.

Về nỗi thù mà họ đã tự tay giải quyết — thay mình.

Và rồi...

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên phía sau.

"Noah, cậu ra rồi hả?"

Giọng mình khản đặc, nhưng mình không xoay người lại. Không dám.

Noah thì trái lại, vẫn líu lo như mọi khi:

"Cậu xem phim gì rồi? Mình đi xong nhẹ cả người luôn! Mà—"

Đến khi ánh mắt cậu ấy quét qua màn hình laptop...

Cậu im bặt.

Không cần ai nói. Chỉ một giây ấy thôi... mình cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong không khí.

Cả hai chúng mình đứng yên, như thể thời gian ngừng lại. Mình từ từ xoay người, ánh mắt khóa chặt lấy Noah.

Cậu ấy đứng chết sững, môi khẽ mím lại. Đôi mắt phản chiếu ánh sáng từ màn hình, nơi video vẫn đang chạy tiếp — hình ảnh Bill máu me, la hét, và tiếng cười thỏa mãn của cả lớp vang vọng như một thứ ám thanh từ địa ngục.

Mình thì thào, giọng vỡ vụn:

"Các cậu...giấu mình chuyện này sao?"

Noah không trả lời.

Cậu ấy chỉ cúi đầu, không biện minh, không lảng tránh.

Im lặng — và chính sự im lặng ấy đã xác nhận tất cả.

Trong khoảnh khắc ấy, mình cảm giác như vừa bị ai rút mất phần hồn.

Mọi niềm tin, mọi thân mật, mọi tiếng cười giữa mình và lớp D... giờ đây chỉ còn là một màn kịch hoàn hảo, còn mình — là con rối không biết gì trong vở diễn ấy.

Mình đứng đó, nhìn Noah chằm chằm.

Video đã dừng, nhưng hình ảnh Bill bê bết máu vẫn như đang hiện lên trong tâm trí mình, không cách nào xóa đi được.

Mình siết chặt tay, giọng nghẹn lại như bị cứa:

"Cậu... từ đầu đến cuối... đều biết hết đúng không?"

Noah nuốt khan, mắt không dám nhìn thẳng vào mình:

"Mình... xin lỗi. Mình không muốn cậu phát hiện ra như vầy..."

"Phát hiện?"

Mình bật cười, một tiếng cười chua chát và méo mó.

"Vậy là mình là người cuối cùng biết, đúng không?"

Noah cắn môi, gật đầu, giọng khàn khàn:

"Tụi mình... bắt Bill vào đúng cái đêm đó. Ngay sau khi cậu bất tỉnh, Gray và Rowan đã ra tay. Không ai nói với cậu vì... vì lúc đó cậu yếu quá. Bọn mình chỉ muốn cậu được bình yên một chút."

"Bình yên?"

Mình lặp lại, nghẹn họng.

"Cậu gọi cái việc giấu mình — nạn nhân — là vì muốn mình bình yên sao?"

Noah tiến lên một bước, đôi mắt đỏ hoe.

"Không chỉ là giấu. Tụi mình đợi đến khi cậu khỏe. Rồi mới thật sự... xử lý Bill."

"Bằng cách đó sao, Noah?"

Mình nghẹn ngào, chỉ tay vào màn hình vẫn còn sáng.

"Treo người ta lên như bao cát, đánh đập như trong phim tra tấn, cười nói như thể đó là... là giải trí?!"

"Bill không phải người."

Noah gằn giọng, ánh mắt lúc này hiếm khi nào lạnh đến vậy.

"Cậu biết rõ mà. Cậu biết hắn đã định làm gì. Nếu hôm đó tụi mình không đến kịp—"

"Mình biết!"

Mình hét lên, đôi mắt đầy đau đớn.

"Mình biết chứ! Chính vì biết... mình mới muốn tự tay xử lý! Là mình, Noah! Là mình bị tổn thương! Là mình khao khát công lý, chứ không phải... cái 'công lý' kiểu lớp cậu vừa làm!"

Không khí giữa hai đứa đặc lại như đông cứng.

Noah thì thầm, giọng như chỉ còn là hơi gió:

"HaHa... tụi mình chỉ muốn bảo vệ cậu. Từ đầu đến cuối... chỉ muốn bảo vệ cậu."

Mình lùi lại một bước.

"Bằng cách biến mình thành một kẻ bị bỏ rơi? Một con rối không biết gì? Một nạn nhân... mà không được chọn cách kết thúc của riêng mình sao?"

Noah không trả lời.

Mình thấy rõ nơi khóe mắt cậu ấy — ánh sáng quen thuộc ấy — đang vỡ vụn.

"Noah..."

Giọng mình giờ đây khản đặc.

"Cậu nghĩ mình sẽ biết ơn vì việc này sao? Vì mấy cậu đã 'giải quyết giúp' mình?"

"Không... mình chỉ... mình sợ cậu đau hơn thôi."

"Đáng tiếc thật,"

Mình cười nhạt.

"Chính cái cách cậu gọi đó là 'bảo vệ'... mới là thứ khiến mình đau nhất."

Mình gằn giọng, mắt không chớp lấy một giây:

"Vậy... sau khi các cậu hả hê xong, các cậu làm gì với Bill?"

Noah ngẩng đầu, nuốt khan rồi trả lời rất khẽ:

"Tụi mình... đưa cậu ta đến bệnh viện. Một bệnh viện tư, tên là St. Avalon Sanctuary, cách xa trung tâm. Ở đó không ai dò ra được. Không báo cảnh sát, không hồ sơ gì hết."

Tim mình như bị bóp nghẹt.

Mình ngẩng mặt, hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào Noah, ánh mắt lạnh như băng:

"Ngày mai mình không đi học."

Noah trợn mắt:

"Cậu—"

"Mình sẽ đến St. Avalon Sanctuary để xem tình hình của Bill. Một mình."

Noah định ngăn lại, nhưng mình giơ tay lên, cắt ngang:

"Và tốt nhất là cậu nên tự biết tìm cách mà nói với hai tên kia – Gray và Rowan – rằng mình ngủ quên hay mệt gì đó cũng được. Tốt hơn đừng để hai cậu ấy biết mình đi gặp Bill."

Không khí trong phòng như rơi vào chân không. Chẳng còn tiếng động, chỉ còn tiếng tim mình đập loạn, hỗn loạn không kiểm soát được.

Mình quay đi, không chờ thêm bất kỳ lời biện minh nào nữa.

"Đừng nói thêm gì nữa, Noah. Thật sự, bây giờ... mình không chịu nổi đâu."

Bước chân mình nặng nề kéo lên từng bậc cầu thang. Mỗi bước như đang dẫm lên lòng tin đã vỡ.

Mình đóng cửa phòng cạch một tiếng, rồi tựa lưng vào tường, trượt dài xuống đất.

Tất cả những gì mình thấy... chỉ là máu, là những ánh mắt cười nhạo của lũ bạn thân, là tiếng rên rỉ của Bill, là gương mặt điềm tĩnh của Gray và Rowan bên bàn rượu.

Không thể khóc. Không thể la hét.

Chỉ có một cơn trống rỗng nghẹn họng, và một câu hỏi cứ xoáy mãi trong đầu:

Mình là ai trong câu chuyện này? Nạn nhân? Kẻ thù? Hay chỉ là cái cớ để họ hợp thức hóa sự tàn bạo của chính mình?

Mình nhắm mắt lại, cố ngủ. Cầu mong thời gian trôi nhanh.

Cầu mong khi mở mắt ra... tất cả chỉ là một giấc mơ ghê tởm. Nhưng mình biết rõ – không phải. Đây là thực tại.