Chương 78: Ghen Tuông.
Nội tâm Hazel:
Sáng sớm, trời còn chưa hửng hẳn, mình đã bỏ ngoài tai mọi lời can ngăn của Noah. Chỉ để lại cho cậu ấy một câu:
"Nếu cậu còn xem mình là bạn, thì đừng đi theo."
Rồi mình rảo bước nhanh ra đầu hẻm, vẫy đại một chiếc taxi.
Vừa mở cửa xe, mình thở ra một hơi thật dài, rồi nói gọn:
"Cho cháu đến bệnh viện St. Avalon Sanctuary, càng nhanh càng tốt."
Tài xế ngẩng mặt lên nhìn mình trong gương chiếu hậu, thoáng chút ngạc nhiên:
"Xa lắm đó cô gái. Phải hơn một tiếng á."
"Cháu biết. Cứ đi đi."
Xe lăn bánh. Thành phố dần lùi lại sau lưng. Những con đường quen thuộc nhường chỗ cho rừng thông thưa thớt, cánh đồng trơ trọi và bầu trời mờ đục như tâm trạng mình lúc này.
Mình ngồi im, ánh mắt dán ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng lại không ngừng dội lên bao suy nghĩ:
"Nếu mình không xem được mấy video đó thì sao?"
"Nếu họ giấu kỹ hơn một chút... thì mình mãi mãi không biết?"
"Và nếu Bill thật sự... chết rồi thì sao?"
Tay mình siết chặt chiếc điện thoại đến mức các khớp trắng bệch. Gió ngoài kia thổi qua lớp kính, lạnh. Nhưng chẳng lạnh bằng lòng người.
Sau gần một tiếng lăn bánh, chiếc taxi dừng lại trước một khu bệnh viện nằm lọt thỏm giữa rừng cây, tên St. Avalon Sanctuary nổi bật trên tấm biển bằng đồng sáng loáng. Tất cả mọi thứ đều... quá yên tĩnh. Quá xa rời thực tại mà mình biết.
"Tổng cộng là 31 đô 50 xu nha cô gái."
Mình móc ví, đếm từng tờ một. Sót lại đúng 1 đô 8. Mình thở ra, gật đầu cảm ơn rồi đẩy cửa bước xuống. Đứng trước cổng bệnh viện, mình bỗng thấy chân mình hơi run.
Không phải vì sợ... mà là vì không chắc mình sẵn sàng đối mặt với những gì đang chờ phía sau cánh cửa này.
Vừa bước qua cổng chính, mình lập tức nhận ra sự khác biệt rõ rệt giữa cái gọi là "quý tộc" và "quý tộc hơn".
Khuôn viên bệnh viện rộng rãi, sạch bong, cây cối được cắt tỉa gọn gàng, cao vút che bóng cả lối đi. Mọi thứ yên tĩnh đến lạ, không một tiếng còi xe, không có mùi thuốc sát trùng nồng nặc — chỉ là mùi gỗ thơm nhẹ và tinh dầu khuếch tán quanh sảnh chính.
"Chẳng khác nào khu nghỉ dưỡng cao cấp dành cho giới siêu giàu."
Nếu ai nói đây là nơi để "người có điều kiện" tới dưỡng bệnh, mình tin ngay mà chẳng cần kiểm chứng.
Mình bước tới quầy lễ tân, nơi một cô y tá trẻ với đồng phục trắng tinh đang ghi chú gì đó vào máy tính bảng. Cô ấy ngẩng lên, nở một nụ cười lịch thiệp.
"Xin lỗi, cho em hỏi... ở đây có bệnh nhân tên là Bill Harry không ạ?"
Cô y tá nhìn qua máy tính, gật đầu ngay sau vài cú chạm màn hình:
"Có. Cậu ấy đang ở phòng 3008, tầng ba, cuối hành lang bên phải."
"Cảm ơn chị." – Mình khẽ cúi đầu, rồi nhanh chóng tiến về phía thang máy.
Thang máy ở đây vận hành không tiếng động, vách tường bằng kính mờ và viền kim loại sáng loáng. Mọi thứ đều mang một đẳng cấp lạnh lùng và sang trọng.
Khi cửa mở ra ở tầng ba, mình bước ra. Không gian vắng lặng đến mức nghe rõ cả tiếng bước chân mình vang lên từng nhịp. Tường trắng, sàn trắng, ánh đèn vàng dịu nhẹ, không một vết bụi. Mùi không khí ở đây không giống bệnh viện chút nào — giống như đang đứng trong một khách sạn năm sao thì đúng hơn.
Mình bước chậm lại. Suy nghĩ cũng bắt đầu quay cuồng.
"Bill... Cậu ta đang trong tình trạng thế nào?"
"Còn sống... còn tỉnh táo... còn là con người nữa không?"
Mình dừng lại trước phòng 3008. Tay siết chặt lại, lòng bàn tay đã ướt mồ hôi.
Rồi mình giơ tay lên, gõ nhẹ ba cái vào cánh cửa.
Mình đứng đợi một lúc nhưng không có tiếng đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng TV bật hơi lớn từ bên trong. Mình gõ cửa lần nữa, lần này mạnh tay hơn vì nôn nóng.
Ầm.
Hình như mình... hơi quá tay. Cái cửa rung lên bần bật, suýt nữa thì long bản lề.
Từ bên trong vang lên một tiếng quát quen thuộc nhưng khàn đặc:
"Vào đi! Đừng đập cửa kiểu đó!"
Mình hít sâu, đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng nhạt từ cửa sổ tràn vào, và Bill đang quay lưng về phía mình, mắt nhìn chăm chăm ra ngoài trời. Cơ thể cậu ấy gần như bị cố định hoàn toàn — tay chân đều được băng bó kỹ lưỡng, chân trái thì bị treo lơ lửng trên một thanh đỡ, tay phải băng đến tận vai, còn cổ thì đang bị nẹp trắng cứng ngắc.
Cảnh tượng ấy khiến mình khựng lại ngay cửa. Cổ họng bỗng nghẹn lại.
Bill lên tiếng, giọng cáu bẳn rõ ràng là đang tưởng mình là y tá:
"Tôi đã nói là không ăn rồi. Đừng ép nữa."
Mình hít vào một hơi, rồi nhẹ nhàng gọi tên cậu ấy:
"Bill..."
Không khí trong phòng như đông cứng lại. TV vẫn phát âm thanh lộn xộn, nhưng mình thấy rõ cơ thể Bill khựng lại chỉ trong một tích tắc. Rồi cậu ấy từ từ quay đầu sang, đôi mắt vẫn sưng tấy nhưng mở to ngạc nhiên:
"...HaHa?"
Mình vẫn giữ gương mặt bình tĩnh dù trong lòng đã bắt đầu thấy xót xa cho tình trạng hiện tại của Bill.
"Cậu... còn ổn không? Mình chỉ mới biết chuyện ngày hôm qua thôi."
Bill nhìn mình. Đôi mắt cậu ấy tràn đầy hối hận và dằn vặt. Giọng nói run lên khi cất lời:
"HaHa... mình không nghĩ sẽ còn có cơ hội được gặp lại cậu nữa."
Mình siết nhẹ vạt áo trong tay, mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng giọng thì không giấu được chút run rẩy:
"Còn mình thì... đã đi tìm cậu suốt đấy."
Bill sững lại. Cậu cúi đầu, giọng trở nên thều thào như người mất hết sức sống:
"Mình xin lỗi, HaHa. Mình đã làm một chuyện mà... đến chính mình cũng không thể tha thứ được. Mình sẽ chịu mọi sự tức giận của cậu, như một cách để chuộc lỗi."
"Không, Bill. Cậu đã... chịu đủ rồi. Mình không phải người độc ác đến mức có thể nổi giận hay trả thù khi nhìn thấy cậu trong tình trạng như thế này."
"HaHa... mình không mong được tha thứ. Mình chỉ—"
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang lời Bill. Mình liếc nhìn màn hình – là Gray.
Không do dự, mình tắt nguồn máy luôn.
Mình quay lại đối mặt với Bill. Cậu ấy nhìn mình, khẽ cất tiếng:
"Bạn cậu đang tìm cậu sao?"
"Mặc kệ đi. Giờ mình đang nói chuyện với cậu, không phải với họ."
Bill khẽ cười, nhưng trong mắt vẫn là nét buồn sâu hoắm:
"Cậu may mắn thật đấy, HaHa. Bạn cùng lớp coi cậu là gia đình, là điều quý giá nhất. Tất cả đều sẵn sàng bảo vệ cậu... chẳng vì lý do gì cả."
Mình bật cười khẩy, quay đi nơi khác:
"Nếu là trước đây, mình sẽ cảm động thật đấy. Nhưng... sau hôm qua, mình chỉ thấy sợ. Sợ cái cách mà họ có thể trở nên tàn nhẫn đến thế."
"Không, cậu không nên sợ họ. Mình... mình đáng bị như vậy, HaHa. Chuyện này là hậu quả mình tự chuốc lấy. Chỉ là... nếu không nói được một lời xin lỗi với cậu, mình có chết cũng không nhắm mắt."
"Cậu đừng nói như thế... Mình còn chưa muốn cậu chết đâu."
Bill nhìn thẳng vào mình, ánh mắt đau đớn:
"HaHa... mình thật lòng xin lỗi. Xin lỗi vì đã cư xử như vậy với cậu."
Mình thở ra một hơi dài, rồi nhẹ giọng:
"Thôi được rồi. Giờ nhìn cậu thế này, mình cũng chẳng nỡ giận nữa."
Mình đưa mắt nhìn quanh căn phòng, cố làm giọng nhẹ nhàng để Bill không cảm thấy quá nặng nề:
"Phòng này cũng tiện nghi thật đấy. Lúc nãy tiếng TV to quá, mình gõ mãi không thấy trả lời, nên lỡ tay đập hơi mạnh... suýt làm cái cửa rớt luôn rồi."
Bill bật cười khẽ:
"Không sao đâu. Có rớt thì... mình nhờ người thay cái mới là được."
Mình gật đầu, rồi hỏi thăm:
"Cậu ở đây bao lâu rồi?"
"Gần ba tháng."
"Thế khi nào thì cậu được xuất viện?"
"Chắc... phải tầm sáu đến tám tháng nữa, tùy theo mức độ phục hồi."
Mắt mình trợn tròn, miệng che lại theo phản xạ:
"Chết thật! Lâu vậy á? Vậy thì Minta chắc sẽ đợi cậu mòn mỏi mất!"
Bill nhíu mày:
"Sao Minta lại phải đợi mình?"
"Ơ... không phải cậu ấy có tình ý với cậu sao? Hôm mình mới biết cậu bị đuổi học, cậu ấy còn nắm tóc đòi đánh mình giữa căn tin đấy."
Bill lộ rõ vẻ hoang mang:
"Thật á? Kỳ lạ ghê... Minta đâu có thích mình. Cậu ấy yêu người khác."
"...Ủa?"
Sắc mặt Bill nghiêm lại. Sự thay đổi đó khiến mình thấy bất an theo.
"Cậu không biết thật à, HaHa? Chuyện giữa Minta... với Gray và Rowan ấy."
Một dấu chấm hỏi to đùng như hiện ra trước mặt mình. Mình nghiêng đầu, cố hiểu:
"Chuyện gì? Có gì giữa ba người họ hả?"
Bill thở dài. Giọng cậu ấy trầm hẳn xuống:
"Chuyện bên trong thì mình không tiện nói nhiều... nhưng mình chỉ có thể nói cho cậu biết một điều: Minta là nạn nhân. Trong cái gọi là tình bạn giữa Gray và Rowan, cậu ấy chỉ là món đồ chơi bị chuyền tay qua lại. Như một món hàng."
Toàn thân mình như đóng băng. Lồng ngực siết lại.
Cú sốc này chưa tan, một cú khác lại giáng xuống khiến mình hoàn toàn sững người.
Mình muốn hỏi thêm, nhưng rồi Bill nhìn đồng hồ, vẻ mặt nghiêm trọng:
"Mình phải đi trị liệu rồi."
Mình đành quay lưng bước ra, trước khi đi còn cố gọi vọng lại:
"Khi nào có thời gian, mình sẽ đến thăm cậu."
Bill gật đầu, nở một nụ cười nhẹ nhõm, khác hẳn vẻ mệt mỏi vừa rồi. Còn mình thì chẳng thể cảm thấy yên lòng chút nào, bởi trong đầu lúc này chỉ còn đầy những thông tin kinh hoàng vừa được tiếp nhận.
Chết tiệt! Mình nên phản ứng thế nào cho đúng đây?
Nhìn đồng hồ, mới gần 9 giờ sáng. Mình đành gọi taxi trở về trường. Trong ví chỉ còn đúng 1 đô 8 xu, nên mình phải mở điện thoại, chuyển khoản tiền xe cho bác tài.
Đúng như mình lo, vừa thấy mình về, Gray, Rowan và mấy đứa khác lập tức vây lấy như bầy kiến, hỏi dồn dập:
"Sao giờ cậu mới tới vậy, HaHa?"
"Cậu có bị bệnh à?"
"Cậu đi đâu đó? Tụi này lo lắm đó!"
Mình nhìn từng gương mặt thân quen trước mắt – những người mình đã từng cười nói, vui chơi cùng – nhưng sao lúc này họ khác hẳn với những khuôn mặt mình vừa thấy trong video kinh hoàng đó?
Thấy mình im lặng, Gray bỗng nắm chặt tay mình, giọng gằn lên:
"Cậu đi đâu vậy? Sao giờ mới về?"
Mình liếc Noah – cậu ấy có vẻ khó xử, có lẽ đã không nói với Gray điều gì cả, nên mấy đứa kia mới phản ứng thế.
Mình nhìn Gray rồi nhẹ nhàng hất tay ra, đáp bằng giọng vô hồn:
"Mình đi dạo."
Rowan cũng lên tiếng, giọng lo lắng:
"Cậu có sao không? Có chỗ nào không khỏe à?"
Mình lắc đầu:
"Không có gì, chỉ đi dạo thôi mà."
Nhưng Gray không chịu buông, giọng vẫn đầy căng thẳng, từng từ như kìm nén cơn giận:
"Cậu đi đâu?"
Mình khó chịu đáp lại, giọng sắc lạnh hơn:
"Mình đã nói là đi dạo rồi. Với lại, mình không có nghĩa vụ phải báo cáo với cậu về chỗ mình đi đâu."
Mình nhìn thẳng vào Gray, lòng chỉ muốn đấm thẳng vào mặt cậu ta. Không khí trở nên ngột ngạt, Gray mím môi thật chặt rồi quay đi, giọng quát bực bội:
"Không nói thì thôi. Tùy cậu."
Rồi cậu ta bực tức quay lại chỗ ngồi. Mình cau mày nhìn theo một lúc, rồi quay về chỗ ngồi của mình, cố gắng tập trung vào bài học.
Suốt tiết học, thông tin hỗn độn cứ quay cuồng trong đầu, khiến mình vô cùng khó chịu.
Mình lén nhìn qua Gray và Rowan, lòng chất chứa hàng loạt câu hỏi không thể mở lời:
"Mình thực sự là gì đối với hai cậu?"
"Có khi nào mình cũng chỉ là một 'nạn nhân' tiếp theo, giống như Minta không?"
"Tình cảm của hai cậu dành cho mình có thật không?"
Đầu mình như muốn nổ tung. Cảm giác bóp nghẹn, ngứa ngáy khó chịu khiến mình chỉ muốn trốn đi thật xa, tránh xa những con người tưởng chừng như thân thiết nhưng giờ đây lại trở nên xa lạ, thậm chí đáng sợ.
Tiết học vừa hết, mình bỏ mặc Gray và Rowan tại chỗ, đi thẳng ra khỏi lớp, mình cứ đi lang thang không biết đích đến, rồi mình chợt lóe lên nơi cần đến – phòng học cuối dãy. Có vẻ nơi đó đủ yên tĩnh cho mình nghỉ ngơi.
Vừa lại tới phòng mình khựng người khi thấy bóng dáng người quen thuộc, đang đứng thất thần ngay cửa sổ. Mình đi vô tư từ, nhẹ giọng hỏi.
"Cậu làm gì ở đây?"
Elijah thoáng giật mình khi nghe giọng mình nhưng rồi cậu ấy khẽ cười trả lời.
"Mình chỉ muốn tìm một nơi đủ yên tĩnh để suy nghĩ một số thứ thôi."
"Giống mình rồi, vậy mình đi đây, cậu cứ từ từ suy nghĩ."
Mình tính rời đi nhưng Elijah kéo tay mình lại.
"Không sao đâu, nhiều khi có cậu mình lại thấy bình yên hơn."
Nhìn mặt Elijah buồn bã, mình nhẹ giọng hỏi nhỏ như sợ người khác nghe thấy.
"Có phải giữa cậu và Miles lại có chuyện gì rồi không?"
Elijah khẽ gật đầu, ánh mắt toát lên nỗi buồn day dứt.
"Hai đứa mình chắc không còn cơ hội nữa rồi HaHa. Mình đã cố tránh mặt Miles nhưng cậu ta không chịu buông tay trong khi cả hai đang làm nhau đau."
Mình thở dài vỗ vai Elijah an ủi.
"Sao cậu không thể cho cậu ấy cơ hội? Chẳng phải hai cậu rất yêu nhau sao?"
"Chuyện nó không chỉ đơn giản là yêu không đâu, nó còn liên quan đến gia đình hai bên và còn ánh nhìn của xã hội nữa."
Mình gật đầu, không nói gì thêm chỉ đứng bên vuốt lưng Elijah như lời an ủi. Đột nhiên Elijah quay sang cười khiến mình lo lắng.
"Cậu cười cái gì?"
"Mình đang suy nghĩ, có nên tiếp tục chuyện mình làm lỡ dở hôm giáng sinh không? Biết đâu mình sẽ lại yêu cậu thì sao?"
Mình cười hề hề, tay thì bẻ khớp khởi động khiến Elijah lùi lại.
"Cậu thử kê cái môi cậu vô môi mình lần nữa xem, coi nó có bị đấm đến máu đổ luôn không?"
Elijah cười ngượng, tay giơ lên đầu hàng.
"Ơ mình thua, mình không dám nữa. Mình mà hôn cậu nữa, thì bảo đảm mình sẽ được nằm trong nhà xác ngay."
Mình liếc cậu ấy rõ sắc nói.
"Biết thì tốt. Bỏ cái ý nghĩ đó nghe chưa?"
" Không dám xuất hiện cái đó nữa đâu. Mình yêu cuộc sống này lắm."
Hai đứa cười phá lên, có vẻ có người nói chuyện với mình không chừng cũng dễ chịu hơn.
Elijah rủ rê mình.
"Về lớp thôi."
Mình gật đầu rồi cả hai cùng mở cửa đi ra, nhưng khi cánh cửa bật mở, mình trợn tròn mắt ngạc nhiên khi thấy người trước mặt.
Là Miles.
Cậu ta mở to đôi mắt nhìn mình và Elijah, trong đó ánh lên vẻ ngạc nhiên và tức giận.
" Elijah...cậu và HaHa hôn nhau sao?"
Miles chỉ tay qua lại giữa cả hai, mình nhảy dựng lên xua tay phản bác.
"Không, không có. Không hề nha."
" Nhưng rõ ràng mình mới nghe được mà."
Mình ôm đầu đau đớn nhưng Elijah thì rất thảnh thơi, liếc xéo Miles đi ngang qua cậu ta như chả có chuyện gì cần giải thích. Miles chạy theo nắm tay Elijah lại gằn giọng hỏi.
"Nói chuyện đi."
Elijah hất tay Miles ra, mặt lạnh lùng.
" Chúng ta không có gì để nói hết."
Miles vẫn không chịu thua, quay đầu kéo mạnh tay mình lại, đứng đối diện với Elijah mình chỉ kịp hét lên.
"Cậu..cậu làm gì vậy?"
Miles chỉ tay vào mình, hét lên với Elijah.
"Có phải vì HaHa nên cậu mới như thế với mình không?"
Mình lắc đầu một cách oan ức.
"Trời ơi, không có liên quan đến mình."
"Vậy sao cậu lại để Elijah hôn cậu? Cậu cũng thích đúng không?"
Mình chưa kịp phản bác thì Elijah đã tức giận lao đến nắm chặt cổ áo Miles gằn giọng hăm dọa.
"Đừng có nói năng kiểu đó với HaHa, cậu không xứng."
Miles cũng không vừa hét lại vào mặt Elijah.
" Vậy thì trả lời đi. Tại sao lại hôn HaHa? Có phải cậu đã yêu cậu ấy rồi không?"
"Đó không phải là chuyện của cậu. Biến đi."
Bỗng nhiên Miles cười khẩy, quay sang nhìn mình.
"Hay lắm HaHa, cậu đã có Gray và Rowan rồi, giờ lại đến Elijah. Vậy Minta nói cậu lẳng lơ cũng không sai đâu."
Mình chưa kịp nói lại, Miles đã lãnh trọn cú đấm đau điếng của Elijah ban cho. Miles ngã nhào xuống đất, còn Elijah thì tức giận hét lớn.
"Cậu không được nói HaHa như thế. Cậu ấy không có làm gì cả."
Miles bật người dậy, quát to.
"Vậy tại sao cậu lại hôn HaHa?"
Mình vò đầu hét lên.
"Đã nói là không có mà."
"Vậy Elijah cưỡng hôn cậu à?"
Mình chưa kịp nói lại thì một giọng nói vang lên khiến cả ba khựng người.
"Ai cưỡng hôn HaHa?"
Mình hồi hộp quay sang, bỗng cảm thấy nhẹ nhõm khi người đó không phải là hai Quỷ Vương Gray hoặc Rowan.
Alan từ xa nheo mắt khó hiểu, bước lại chỗ ba đứa mình. Mình vội chạy ra giải thích.
" Không. Không có đâu. Chúng mình nói giỡn thôi."
Alan vẫn cố hỏi lại.
"Nhưng rõ ràng mình nghe-"
Chưa để Alan nói hết câu, Miles đã hét vô mặt Alan.
"Chuyện đéo liến quan đến cậu. Biến đi."
Alan cau mày, rõ là không thích thái độ của Miles. Cậu ta đi lại hỏi Elijah ngay.
"Có chuyện gì?"
Elijah buông Miles ra.
"Không có gì, cậu ta nói năng bậy bạ nên bị dạy dỗ thôi."
Elijah không nói gì thêm, chỉ liếc qua Miles một cái rồi quay người bỏ đi. Mình tính bước theo thì bất ngờ bị kéo giật lại. Miles nắm chặt cổ tay mình, siết đến mức đau nhói.
"Cậu không được đi. Chúng ta vẫn chưa nói rõ ràng."
"Mình đã nói là mình không liên quan rồi mà!"
Thấy mình cau mày khó chịu, Alan lập tức tiến tới, nắm lấy tay Miles, gỡ mạnh ra khỏi mình.
"Cậu đang làm HaHa đau đó. Buông tay ra."
Miles cười khẩy, ánh mắt chuyển qua lại giữa mình và Alan, giọng đầy mỉa mai:
"Hay thật. Giờ lại có thêm cả Alan trong bộ sưu tập. Minta nói cậu lẳng lơ cũng chẳng sai đâu."
Chưa dứt lời, Alan đã giận dữ túm cổ áo Miles, mặt căng thẳng:
"Cậu không được phép nói HaHa như vậy."
"Thế thì sao? Mình nói sai à? Gray, Rowan, Elijah, giờ thêm cậu nữa... Không phải lẳng lơ thì là gì—"
RẦM!
Không kịp để Miles nói hết câu, mình đẩy Alan ra và tung cú đấm mạnh nhất vào mặt Miles. Cậu ta loạng choạng rồi ngã nhào xuống nền gạch.
"Cậu hết người để lôi vào chưa? Tại sao cứ phải nhắc đi nhắc lại cái tên Minta vậy hả? Cậu muốn nói chuyện đúng không? Ok, mình đập cậu một trận cho bỏ tức rồi nói chuyện!"
Mình lao vào định xử đẹp tên hỗn láo thì Alan cuống cuồng chắn ngang:
"Khoan, khoan! Bình tĩnh nào! Cậu ta chịu không nổi cú thứ hai đâu, HaHa à!"
"Tức muốn điên luôn á! Cái tên này chẳng biết gì mà cứ mở miệng vu khống người khác. Lẳng lơ cái đầu cậu ấy!"
Miles ngồi dậy, tay ôm miệng đã rớm máu, giọng yếu ớt:
"Vậy thì... hãy giải thích đi. Về chuyện cậu nói lúc nãy..."
"Cậu có để mình nói được câu nào không hả?" – mình gào lên, cảm giác như sắp nổ tung.
"Cậu cứ giành hết lời, phán xét theo ý cậu rồi chụp mũ mình. Cậu nghĩ cậu là ai?!"
Mình quay sang, thấy cái ghế nằm lăn lóc gần đó. Không suy nghĩ, mình nhặt lên, giơ cao quá đầu, lườm Miles đầy đe dọa:
"Thử nói lại cái chữ đó xem, để coi cái ghế này có nằm chễm chệ trên đầu cậu không?"
Alan hoảng hồn, lao tới giữ ghế lại:
"Bình tĩnh! Bình tĩnh HaHa! Cậu ấy sợ rồi, không dám nữa đâu. Bỏ vũ khí xuống đi, cậu ấy mới 18, còn quá trẻ để chết thảm mà!"
Mình lườm Miles thêm một cái sắc lẹm rồi từ từ hạ ghế xuống. Alan thở phào, nhận lại cái ghế và quay sang nói với vẻ nửa đùa nửa thật:
"Thôi, để Miles đi phòng y tế xử lý vết thương đã. Còn chuyện 'xử tử' thì để tính sau nha."
Miles gật đầu lia lịa, khác hẳn vẻ ngang ngược lúc nãy. Mình thở dài, hậm hực bước đi. Cả ba người cùng tiến về phía phòng y tế, nhưng mình thì vẫn còn sôi sục bên trong.
Trước khi Miles bước hẳn vào phòng y tế, mình còn kịp hăm dọa một câu khiến cậu ta đứng khựng lại:
"Liệu mà lựa lời cho kỹ vào. Nếu cậu còn ăn nói hồ đồ, mình chưa nguôi giận đâu, và rất có thể... cậu sẽ được đi gặp Chúa sớm hơn dự kiến đấy."
Miles gật đầu lia lịa như gà mổ thóc rồi vội vã lỉnh vào trong, trông chẳng khác nào một chú chuột bị dí tận hang.
Mình hậm hực ngồi phịch xuống hàng ghế chờ bên hông phòng y tế thì nghe tiếng Alan bật cười khoái chí bên cạnh:
"Lúc cậu nổi giận đáng sợ thật đó HaHa. Trông chẳng khác gì sư tử mẹ bảo vệ lãnh thổ."
Mình lườm cậu ta, giọng đắc ý không giấu nổi:
"Thì mình là cung Sư Tử thật mà. Ai dám vu oan cho mình thì đừng trách."
Alan ngồi xuống bên cạnh, tỏ ra ngạc nhiên:
"Thật luôn á? Hèn chi. Cái khí chất đó đúng là không lẫn đi đâu được."
"Mà mình đáng sợ chỗ nào chứ?" – mình tròn mắt phản đối.
"Bình thường mình vẫn vui vẻ, hòa đồng, dễ gần mà."
Alan gật đầu lia lịa, giọng nửa nghiêm túc nửa trêu:
"Rồi rồi, không đáng sợ. Cậu thân thiện, hòa đồng, nữ tính, hiền lành... vô cùng dịu dàng luôn nha."
"Này, cậu đang móc mình đấy à?"
"Không hề. Mình đang... hết lòng khen ngợi đó chứ."
Cả hai cùng phá lên cười. Dường như sau cơn bão giận, mình cũng dần bình tĩnh lại. Có Alan bên cạnh như vậy, tâm trạng cũng nhẹ đi phần nào.
"Hôm nay cậu sao thế? Lúc vào lớp trông cứ lạ lạ."
Alan nghiêng đầu nhìn mình, ánh mắt lo lắng.
Mình khựng lại một chút rồi cúi đầu, giọng nhỏ hẳn đi:
"Chỉ là... có vài chuyện mình cứ lấn cấn mãi trong lòng thôi."
Alan chậm rãi hỏi tiếp:
"Liên quan đến Gray và Rowan đúng không?"
Mình thở dài, mệt mỏi đưa tay xoa trán. Chưa kịp trả lời thì một giọng nói vang lên từ phía sau khiến cả hai giật mình quay lại.
"Tình yêu đúng là thứ khiến người ta phiền lòng ha?"
Miles bước đến, nở một nụ cười vừa mệt mỏi vừa ngượng ngùng, rồi ngồi xuống cạnh mình.
"Cậu mạnh thật đấy HaHa. Một cú thôi mà mình tưởng như đi chầu ông bà luôn rồi."
Mình liếc cậu ta một cái rõ dài:
"Thế mới nhớ. Cho chừa cái thói ăn nói hồ đồ."
Miles vội vàng xua tay, gương mặt toát lên vẻ hối lỗi:
"Mình xin lỗi thật mà. Lúc đó nóng quá, đầu óc không còn tỉnh táo. Mình sẽ không nói như vậy nữa đâu."
Alan nhìn hai đứa mình, nhíu mày:
"Rốt cuộc có chuyện gì mà hai người lại xung đột dữ vậy?"
Mình quay sang Alan, cố giấu đi sự khó xử trong lòng:
"Không có gì lớn đâu. Chỉ là hiểu lầm thôi."
Alan khẽ gật đầu như hiểu, không hỏi gì thêm. Nhưng rồi, Miles lại buông ra một câu khiến mình lập tức muốn nhét ghế vào miệng cậu ta lần nữa:
"Nhưng mà này HaHa, có cả Gray và Rowan cùng thích cậu thì... cậu phiền lòng cái gì chứ?"
Mình há hốc miệng nhìn cậu ta:
"Nếu thấy không phiền thì cậu thử kiếm thêm một người thích cậu đi. Lúc đó mới biết cái cảm giác đứng giữa hai người không dễ chịu chút nào."
Miles nghiêng đầu, hỏi thẳng:
"Vậy... cậu thích ai hơn trong hai người đó?"
Mình nhìn xuống đất, giọng nhỏ dần:
"Mình không biết."
Alan nhẹ nhàng tiếp lời:
"Không phải là không biết, mà là trái tim cậu vẫn còn đang bối rối, không biết nó thực sự hướng về ai."
Mình thở dài. Hai tên bên cạnh cũng đồng loạt thở dài theo làm mình bật cười.
"Nè, mình mới là người rối rắm, mắc gì hai người cũng thở dài theo thế?"
Miles chép miệng:
"Tại mình hiểu mà. Cảm giác thích một người, rõ ràng cho họ thấy tình cảm của mình, mà họ lại làm ngơ như chẳng biết gì... nó tệ lắm."
Alan cũng lặng lẽ nói:
"Ừ... Nhất là khi phải đứng nhìn người mình thương ở cạnh một người khác."
Mình đảo mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai kẻ đang... đồng cảm quá mức này:
"Ơ kìa, alo? Mình mới là người khổ mà. Sao giờ hai cậu rầu hơn cả mình vậy?"
Miles gãi đầu rồi quay sang nhìn mình, bỗng nhiên nghiêm túc:
"HaHa, nếu là mình... mình sẽ chọn Rowan."
Mình và Alan đồng loạt quay sang nhìn cậu ta:
"Tại sao lại là Rowan?"
Miles siết nhẹ hai bàn tay trên đầu gối, mắt hướng về khoảng không phía trước:
"Vì Gray... ích kỷ lắm. Cậu ta có xu hướng chiếm hữu mọi thứ mình thích, muốn thì bằng mọi giá phải có. Nhưng một khi đã có rồi... lại chẳng biết trân trọng."
Trái tim mình như bị bóp nghẹt. Một cơn đau âm ỉ lan dần ra từng mạch máu, làm mình không thể thở được trong vài giây.
Mình im lặng, nhưng trong đầu hỗn loạn đến mức chẳng còn nhận ra được đâu là hình ảnh thật, đâu chỉ là vỏ bọc. Gray hay Rowan—ai đang thật lòng? Ai chỉ là ảo ảnh do trái tim mình tự dựng nên? Mọi thứ... rối tung lên rồi.