Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 79





Chương 79: Hẹn hò.

Nội tâm Hazel:

Trời đất, HaHa, sao mắt cậu lờ đờ như vừa mới chơi thuốc vậy trời?"

Noah nhăn mặt khi thấy vẻ thất thần trên mặt mình. Chết tiệt thật, tối qua mình không sao ngủ được. Trong đầu cứ như có cái chuông bị đập liên tục, dồn dập, không ngơi nghỉ.

Từng câu nói của Bill, rồi tới Miles, cứ vang lên như một cái radio bị kẹt sóng, phát đi phát lại, nhức óc không chịu nổi. Mình đã suýt bật dậy giữa đêm để hét lên một tràng chửi thề, rồi bay đi lôi đầu hai tên đó ra hỏi cho rõ, nhưng... không làm gì được cả.

"Ngủ không ngon thôi, chứ không có gì đâu."

Mình đáp qua loa rồi lững thững bước về phía tủ lạnh, mở ra và nốc cạn chai nước cam. Vị chua buốt nơi đầu lưỡi làm mình tỉnh táo hơn chút xíu.

Noah vẫn chưa chịu buông tha, nheo mắt hỏi tiếp:

"Cậu không ngủ được là vì chuyện của Bill đúng không?"

Mình liếc qua, giọng châm chọc:

"Cậu đang quan tâm đến nạn nhân của các cậu đấy à?"

Noah bĩu môi làm vẻ ngây thơ vô tội:

"Thôi mà HaHa, đừng móc nữa. Tụi mình... đúng là có hơi mạnh tay thật—"

"Hơi mạnh tay?" — mình cắt ngang, nhướng mày nhìn thẳng.

"Mấy cậu làm người ta ra nông nỗi đó mà chỉ thấy 'hơi mạnh tay' thôi hả?"

Noah gãi đầu, cười trừ kiểu ngượng ngùng khiến mình chỉ muốn đấm cậu ta một phát cho tỉnh.

"Thì... mình cũng có lo mà. Cậu nói đi, Bill sao rồi?"

Mình thở dài, lắc đầu.

"Tệ lắm. Phải nói là thảm. Mình suýt không nhận ra cậu ta nữa."

Noah bĩu môi, lắc lắc cái đầu. Cái biểu cảm như trẻ con bị mắng oan đó khiến máu mình lại sôi lên.

Mình tính chửi Noah một trận ra trò cho bỏ tức, nhưng đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên.

Mình liếc màn hình — là Rowan.

"Tạm tha cho cậu đó," mình lẩm bẩm rồi quay lưng, bước ra ngoài ban công bắt máy.

"[HaHa, cậu đang bận gì không?]" — giọng Rowan vang lên, nhẹ như gió sớm.

"Không. Có chuyện gì à?"

"[Nếu không bận... đi chơi với mình nha?]"

Mình khựng một chút, nhưng rồi cũng đồng ý. Sau tất cả, mình cần một nơi để tạm thoát khỏi cái mớ hỗn độn trong đầu.

Mình lên phòng thay đồ, vừa mới xỏ được một bên giày thì Noah đã lấp ló trước cửa, ánh mắt tò mò như con mèo đánh hơi thấy cá.

"Cậu tính đi đâu đấy? Hẹn hò à?" — cậu ta hỏi, giọng pha chút trêu chọc.

Mình liếc mắt, nửa đùa nửa thật:

"Cậu đoán xem."

Noah lí nhí hỏi, mắt không dám nhìn thẳng vào mình:

"Là Gray... hay Rowan vậy?"

Mình nheo mắt nhìn cậu ta, giọng pha chút thách thức:

"Cậu hỏi làm gì? Tại sao nhất định phải là hai người đó? Còn bao nhiêu người khác trên đời mà."

Noah cắn môi, im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng tiếp lời:

"Nhưng HaHa này... giữa Gray và Rowan, cậu thật sự không biết nên chọn ai sao?"

Mình hơi khựng lại. Tay khẽ siết chặt gấu áo, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thản:

"Mình không biết. Mà sao? Cậu có ý kiến gì à?"

Không hiểu sao Noah lại không cười như mọi lần. Cậu ấy im một lúc rồi nói bằng giọng hơi trầm xuống:

"Nếu được... thì đừng yêu Rowan."

Mình dừng tay lại.

"Gì cơ?"

"Rowan... không phải kiểu người sòng phẳng. Cậu ta thích đi đường tắt, âm thầm chơi lén. Với lại... không chung thủy và không đáng tin đâu. Mình không muốn cậu trao tình cảm cho Rowan đâu, vì cậu sẽ tan nát cả con tim không chừng."

Lồng ngực mình bỗng nghẹn lại. Mình đứng yên, một chiếc giày vẫn còn cầm trên tay, mắt nhìn vào khoảng không vô định.

Không hiểu sao lời của Noah cứ như một cơn gió lạnh xuyên qua đầu mình. Tự nhiên trong khoảnh khắc đó, hình ảnh Rowan và Gray cứ chồng lên nhau, méo mó, mờ nhòe...

Mình nhìn Noah, lòng chợt chộn rộn một cảm giác không tên.

Lời của Miles và Noah hoàn toàn trái ngược. Một người bảo Rowan đáng chọn, còn người kia thì cảnh báo phải tránh xa cậu ấy. Cả hai đều nói với vẻ thật lòng, chẳng có vẻ như đang đùa cợt hay mỉa mai gì.

Mình tự hỏi — sao lại giống như lớp mình đang âm thầm chia thành hai phe Gray và Rowan vậy?

Không ai nói ra, nhưng từng ánh mắt, từng câu nói như vô tình buông xuống, đều mang theo chút thiên vị, chút dằn vặt, chút công kích giấu kín.

Thật sự là vì lo cho mình... hay đang vì chính "phe" của họ?

Mình chẳng còn biết lời nào là thật, ai đang đứng về phía ai.

Tình cảm dần biến thành một ván cờ. Và mình thì cứ như con tốt bị đẩy từ bên này sang bên kia, không kịp hiểu nước đi kế tiếp là gì.

Không biết ai là thật, ai là giả.

Không biết rốt cuộc... mình đang bước về phía ánh sáng, hay đang tự dấn thân vào một hố sâu không đáy.

Mình thở dài, rồi đứng dậy, đối diện với Noah.

"Hiện tại mình có quá nhiều chuyện phải lo. Thế nên, sẽ không có ai được chọn trong lúc này cả."

Mình ngừng lại một nhịp, nhìn thẳng vào Noah.

"Còn chuyện của Bill, mình sẽ nói chuyện rõ ràng với tất cả các cậu. Hãy chuẩn bị tinh thần đi, lo mà soạn lời giải thích cho tử tế... hơn là cứ quan tâm đến mấy chuyện tình cảm rối rắm này."

Dứt lời, mình bước thẳng ra cửa — nơi Rowan đang đợi.

Cậu ấy đang ngồi trên xe, cửa đã mở sẵn. Mình leo lên ghế phụ, chưa kịp thắt dây an toàn đã hỏi luôn:

"Hôm nay mình đi đâu đây?"

Rowan liếc sang, ánh mắt không giấu nổi sự hứng thú.

"Hẹn hò."

Mình nhíu mày, nghiêng đầu.

"Hẹn hò thật à?"

"Ừ thì... chẳng phải mình đã tuyên bố sẽ cưa đổ vợ tương lai sao? Nên hôm nay là buổi hẹn đầu tiên để chinh phục trái tim cậu."

Mình bật cười, chẳng rõ là vì lời nói hay ánh mắt ấy...

"Thôi được rồi, đi đi ông tán gái có kế hoạch."

Rowan nhếch môi cười, rồi nhấn ga, chiếc xe nhẹ nhàng lướt đi trong nắng.

Chiếc xe dừng lại trước một quán cà phê nhỏ nằm nép mình bên góc phố, yên tĩnh và xinh xắn như thể cắt ra từ một thước phim lãng mạn nào đó. Mình vừa bước xuống xe đã ngạc nhiên:

"Ơ? Sao giống kiểu... địa điểm cầu hôn vậy?"

Rowan nhún vai cười, đôi mắt cong cong tinh nghịch.

"Vậy là cậu đang gợi ý mình cầu hôn à?"

"Gợi cái đầu cậu. Mình còn chưa tốt nghiệp mà!"

Cậu ấy cười phá lên, rồi lịch thiệp mở cửa cho mình bước vào. Quán vắng, chỉ có vài cặp đôi ngồi rải rác. Ánh nắng lọc qua cửa kính loang màu vàng nhạt lên mặt bàn gỗ, lên cả ly nước đang bốc hơi nhẹ. Không khí bình yên đến lạ.

Chúng mình chọn bàn sát cửa sổ. Rowan gọi cho mình một ly socola nóng, còn cậu ấy thì uống americano. Khi đồ uống được mang ra, cậu ấy bất ngờ đưa tay vén nhẹ một sợi tóc rơi trên trán mình.

"Này, đừng làm mấy trò ngôn tình nữa. Mình ngượng đấy."

"Nhưng mình đang sống thật mà. Có phải lỗi của mình đâu nếu đời mình giống tiểu thuyết."

Mình suýt phun cả ngụm socola.

"Rowan, cậu bị cái gì á."

"Bị cậu làm rung động."

"Cút đi."

"Không. Đang hẹn hò mà, cậu bảo rồi đấy thôi."

Chúng mình ngồi đó, nói chuyện đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Không phải kiểu tán tỉnh rập khuôn, mà là sự thoải mái lạ kỳ. Rowan kể chuyện hồi nhỏ đi lạc ở trung tâm thương mại, mình kể chuyện từng trượt patin đâm vào cột đèn.

Cả hai đứa cứ thế mà cười sằng sặc như hai đứa bạn thân lâu năm.

Khi trời bắt đầu ngả nắng, Rowan kéo mình đi bộ quanh khu công viên nhỏ bên cạnh. Cậu ấy không nắm tay, không cố tình tạo tiếp xúc cơ thể. Chỉ là đi bên cạnh, đôi lúc nghiêng đầu nhìn mình như thể đang soi xem nụ cười của mình có thật lòng hay không.

Đến khi dừng chân dưới một tán cây lớn, Rowan bất ngờ lên tiếng:

"Cậu có thấy... khi ở bên mình, cậu cười tự nhiên hơn không?"

Mình hơi khựng lại.

"Có thể... nhưng cũng có thể là do hôm nay mình không muốn nghĩ nhiều nữa."

Rowan gật đầu, nhẹ nhàng.

"Vậy thì, cho mình cơ hội để khiến cậu không muốn nghĩ nhiều... thêm một lần nữa. Và thêm nhiều lần sau đó."

Mình quay sang, nhìn đôi mắt ấy — đôi mắt không giấu được sự chân thành.

Tim khẽ chùng xuống, như một cái chạm rất nhẹ, không mạnh mẽ nhưng đủ để ghi dấu.

Mình không đáp lại. Chỉ mỉm cười — lần này là thật lòng.

Và Rowan cũng không cần câu trả lời. Cậu ấy chỉ im lặng đi bên mình, trong chiều hoàng hôn êm dịu, như thể cả thế giới đang tạm dừng lại để nhường cho khoảnh khắc này một chốn bình yên.

Rồi đột nhiên Rowan quay sang, ánh mắt sáng lấp lánh như vừa nghĩ ra điều gì đó rất thú vị:

"HaHa, hay là... tụi mình nấu ăn chung đi?"

Mình chớp mắt, chưa kịp phản ứng thì cậu ấy đã nói tiếp, giọng đầy hào hứng:

"Người ta bảo cùng nhau vào bếp sẽ giúp tăng tình cảm. Cậu thử xem, biết đâu nấu xong là yêu mình luôn thì sao?"

Mình giả bộ lườm một cái rồi cười:

"Lắm chiêu thế, định cưa đổ mình bằng đường ăn uống hả?"

"Đúng rồi. Vì mình biết cậu không thể từ chối đồ ăn."

Bụng mình như có radar, nghe tới "đồ ăn" là lập tức phản ứng — réo một tiếng rõ to khiến cả hai đứa phì cười.

"Thôi được rồi, hôm nay phá lệ cho cậu đó."

"Yessss, vợ mình tuyệt nhất!"

Mình chưa kịp phản bác cái từ "vợ" thì cậu ấy đã hí hửng kéo tay mình lên xe, hướng thẳng về siêu thị gần nhất.

Bước vào siêu thị, không khí giữa chúng mình bỗng chốc trở nên thân mật một cách kỳ lạ. Rowan đẩy xe, mình đi bên cạnh — cứ như một cặp đôi đã sống chung lâu năm vậy. Mỗi lần mình với tay lấy món gì, cậu ấy lại bình phẩm như một ông chồng rành bếp núc:

"Cái loại mì này dai quá, không hợp với khẩu vị vợ mình."

"Ớt chuông phải chọn cái màu đỏ mới ngọt, nhớ không?"

"Lát nữa mình làm món trứng cuộn nha, dễ thương như cậu vậy."

Mình chỉ muốn lấy luôn củ hành gần đó ném vào người cậu ấy.

"Rowan, cậu mà nói thêm câu nào sến súa nữa là mình sẽ nêm luôn cậu vào nồi lẩu."

"Ừ thì... miễn là mình được ăn chung với cậu, nồi lẩu nào cũng được."

Trời đất.

Mọi người xung quanh nhìn tụi mình cười khúc khích, có vài cô chú đi ngang còn thì thầm "Trẻ mà dễ thương ghê", làm mình đỏ cả mặt. Nhưng ngộ thật, dù bị trêu hay xấu hổ, mình vẫn không thấy ghét nổi. Có khi... mình còn thấy vui. Rất vui.

Lúc tính tiền xong, tụi mình cùng xách túi ra xe, cậu ấy khăng khăng cầm phần nặng hơn.

"Để mình xách cho, cậu xách trái tim mình là đủ rồi."

Mình đứng hình đúng ba giây rồi mới hét lên:

"Rowan!!! Cậu im lặng một phút được không hả?!"

Nhưng trong lòng... tim lại đập nhanh đến kỳ lạ.

Địa điểm nấu ăn không đâu khác ngoài nhà Rowan. Cậu ấy kiên quyết thế, bởi vừa nghe mình định rủ về nhà mình thì đã nhăn mặt phản đối ngay:

"Không được. Nhà cậu đang có... kẻ thứ ba. Không khí không tốt để gieo mầm tình yêu."

Mình ngớ người: 

"Gieo mầm gì cơ?"

Rowan tỉnh bơ: 

"Mầm vợ chồng tương lai."

Thật sự muốn chạy trốn khỏi tên này mà không kịp.

Và thế là mình ngồi trên xe, tay ôm túi đồ, đầu quay cuồng với cả tá câu nói sến súa của cậu ấy, cho đến khi chiếc xe dừng lại trước căn nhà quen thuộc.

Vừa bước vào bếp, mình còn chưa kịp cất đồ thì Rowan đã lôi từ đâu ra một cái tạp dề màu pastel in hình mèo con và... nhanh như chớp, cậu ấy đứng sau mình, vòng tay đeo nó vào cổ mình một cách rất điệu nghệ.

"Đeo giùm thôi mà. Mình quen tay rồi," cậu ấy nói nhỏ, hơi thở phả nhẹ bên tai khiến tim mình lỡ một nhịp.

Mình giả bộ ho khan, cố che đi vẻ ngượng ngùng trên mặt.

Rowan cười cười, bước ra phía trước, trịnh trọng phân công công việc như thể đây là buổi tiệc gia đình mà cả hai đã lên kế hoạch từ lâu.

"Cậu cắt rau nha, mình sẽ lo phần thịt. À, lát nhớ nếm canh giùm mình, khẩu vị vợ là tiêu chuẩn số một."

"Làm ơn đừng gọi mình là vợ nữa."

"Vậy gọi là người thương cũng được."

"Rowan!"

"Ok ok... người-tương-lai-mình-sẽ-cưới, vậy được chưa?"

Mình không nói được gì nữa ngoài việc ráng tập trung vào việc... thái hành. Mà thật ra, khó lắm. Vì bên cạnh mình là một Rowan đang bận bịu nêm nếm, nhưng vẫn không quên quay sang cười với mình mỗi khi mắt chạm mắt. Có lúc cậu ấy còn cúi xuống buộc lại dây tạp dề cho mình, chẳng quên thì thầm:

"Ước gì ngày nào cũng được như vậy."

Mình tròn mắt nhìn Rowan, lòng bỗng chùng lại. Không biết là do câu nói ấy quá thật... hay vì mình đang bắt đầu mong nó thành thật?

Khi món ăn cuối cùng cũng gần xong, Rowan bỗng vặn nhỏ lửa, quay sang mình với ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Mình còn chưa kịp hỏi gì thì cậu ấy đã tiến lại gần, rất gần, đưa tay gạt nhẹ vài sợi tóc vương trên trán mình.

"Cậu biết không," Rowan khẽ nói.

"Mình từng nghĩ nấu ăn là chuyện phiền phức lắm... cho đến khi làm nó cùng với cậu."

Mình đứng chết trân tại chỗ, cảm thấy nhịp tim mình lỡ một nhịp, rồi lại nhảy cóc vài nhịp liền.

"Cậu... thôi đi. Nói mấy câu kiểu đó để mình mất cảnh giác rồi làm gì nữa hả?"

"Làm gì là làm gì? Mình chỉ đang nói thật thôi mà."

Cậu ấy bật cười, cúi xuống lấy ra hai cái dĩa rồi xới cơm ra chia đều. Nhưng đúng lúc mình tưởng mọi thứ sẽ trở về với bầu không khí yên ổn thường thấy, Rowan đột nhiên đứng sát sau lưng, tay vòng qua mình, đặt nhẹ đĩa thức ăn lên bàn.

Tim mình suýt rớt ra ngoài ngực.

"Đừng căng thẳng vậy chứ, mình chỉ giúp thôi," Rowan thì thầm sát bên tai, giọng như trêu đùa.

Mình quay phắt lại tính phản ứng thì lại đúng lúc... cậu ấy cũng cúi xuống nhìn. Khoảng cách đột nhiên rút ngắn đến mức môi mình và cậu ấy gần như chạm nhau.

Cả hai cùng khựng lại trong vài giây căng thẳng — thậm chí mình còn nghe được cả tiếng tim mình đập — rồi Rowan nhẹ nhàng nghiêng đầu, hôn khẽ lên trán mình.

"Cho đỡ ngượng."

Mình gần như đóng băng.

Rowan cười, lùi lại, đưa tay dụi mũi vào tay áo như thể vừa làm điều nhỏ nhặt. Nhưng giọng cậu ấy khẽ vang lên, nhẹ như gió:

"Lần sau... mình sẽ xin phép trước. Nếu cậu đồng ý."

Rowan vừa kéo ghế, mình cũng vừa định ngồi xuống thì bất ngờ, người giúp việc của nhà cậu ấy xuất hiện ở cửa bếp. Trên tay cô là một chiếc hộp gọn gàng, bọc giấy nâu, cột dây ruy băng đỏ. Gương mặt cô nghiêm lại, đưa về phía mình.

"Có người gửi cái này cho cô HaHa," cô nói, giọng trầm và chắc.

Mình nhíu mày khó hiểu, ngập ngừng hỏi lại:

"Cho... cho cháu á? Ai gửi vậy ạ?"

Người giúp việc chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt né tránh ánh nhìn của mình. Mình thấy bất an lạ thường. Tim đập nhanh hơn một nhịp khi tay đỡ lấy chiếc hộp. Rowan cũng nghiêng đầu nhìn, vẻ tò mò hiện rõ.

Mình tháo dây, mở nắp hộp ra.

Bên trong là một con dao dài, lưỡi sắc loáng, cán gỗ nâu được khắc tinh xảo hình nửa đầu sói đang gầm gừ. Ngay trên phần kim loại gần cán, số 9 được khắc bằng nét sâu, lạnh lẽo.

Cả người mình đông cứng.

Một cơn choáng váng đột ngột ập tới như thể có ai đó vừa bật công tắc trong đầu. Hình ảnh từ đâu đó – mơ hồ, chồng chéo – xuất hiện loang loáng trong trí óc.

Một bàn tay... dính đầy máu, đang siết chặt con dao giống hệt như thế này. Tiếng la hét. Tiếng gào. Một nơi tối tăm. Và đôi mắt của ai đó... đang nhìn thẳng vào mình, vô cảm, lạnh lẽo như địa ngục.

"Haa... ha..."

Mình nghẹn thở. Đầu đau nhói như ai bóp chặt. Mắt hoa đi, và chân không còn đứng vững nữa.

"HaHa!"

Giọng của Rowan vang lên, đầy hoảng hốt. Cậu ấy lao tới đỡ lấy người mình khi mình ngã khuỵu xuống sàn, hai tay vẫn run rẩy ôm lấy đầu.

Mình thấy môi cậu ấy đang mấp máy, gọi tên mình không ngừng, nhưng mình chẳng nghe thấy gì nữa. Âm thanh xung quanh dường như bị rút hết khỏi thế giới này. Tất cả chỉ còn lại nhịp tim hỗn loạn và hình ảnh con dao kia in sâu vào đầu mình – như một lời nhắc nhở từ ký ức bị lãng quên.

Mình bắt đầu run lên. Một nỗi sợ khủng khiếp trào dâng, không phải vì con dao... mà vì chính bản thân mình. Mình sợ... sợ nếu mất kiểm soát, nếu ký ức kia thực sự trỗi dậy, mình sẽ... làm hại Rowan.

Không—không được để chuyện đó xảy ra.

"HaHa! Nhìn mình đi! HaHa!"

Rowan vẫn đang giữ lấy mình, giọng cậu ấy nghẹn đi vì lo lắng. Nhưng trong lúc đầu óc mình quay cuồng và bàn tay bắt đầu run lẩy bẩy, mình chỉ có thể làm một điều duy nhất.

Mình gạt mạnh tay cậu ấy ra.

"Đừng đụng vào mình!"

Rowan sửng sốt. Mình vùng dậy, loạng choạng chạy về phía hành lang, lao vào nhà vệ sinh gần nhất. Vừa khép cửa, mình lập tức khóa trái lại, dựa người vào cánh cửa, toàn thân tuột xuống như sụp đổ.

"HaHa! Mở cửa ra! Có chuyện gì vậy? Mở ra đi!"

Tiếng Rowan đập cửa vang lên dồn dập, đau đớn, nhưng mình không dám trả lời. Mình không thể. Nếu giọng mình lạc đi, nếu mắt mình đổi màu, nếu cái gì đó trỗi dậy... thì sao?

Mình ngồi co lại, gục mặt xuống đầu gối, tay ôm lấy đầu.

"Không... không được... Mày không được quay lại... Tao không cho phép mày..."

Mình thì thầm, như van xin một phần khác của bản thân – phần đáng sợ, phần mà mình đã quên, hoặc cố quên... nhưng rõ ràng, nó chưa bao giờ biến mất.

Lưỡi dao với số 9 lạnh ngắt kia như đang khắc sâu vào trí nhớ mình. Và mình biết – chuyện này mới chỉ bắt đầu.

Mình gắng gượng, cố lấy lại chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong đầu. Toàn thân tê dại, đầu óc như đang nổi sóng, nhưng mình vẫn cắn răng chịu đựng. Hít một hơi thật sâu, mình áp sát miệng vào khe cửa, khàn giọng gọi:

"Rowan..."

Cậu ấy lập tức áp sát bên ngoài. "HaHa? Cậu sao rồi? Mình lo quá..."

"Nghe mình nói đây," mình thì thào, giọng run lên từng chữ.

"Cậu... cậu hãy chuẩn bị gì đó để trói mình lại. Dây thừng, còng tay, gì cũng được... miễn sao có thể khống chế mình nếu mình mất kiểm soát."

"...Gì cơ?"

Rowan ngỡ ngàng. Cậu ấy tưởng mình đùa. Nhưng khi không nghe thấy tiếng cười quen thuộc, cậu ấy mới nhận ra sự nghiêm túc trong từng từ của mình.

"Mình xin cậu đấy... Nếu mình phát điên... nếu có chuyện xảy ra... mình không muốn làm hại cậu đâu. Cậu phải hứa là—chỉ mở cửa khi nào mình hoàn toàn bình tĩnh lại... còn không thì, làm ơn... cứ để mình trong này."

Không khí bên ngoài im bặt. Rồi một lúc sau, giọng nói thấp và run của Rowan vang lên:

"Được rồi... Mình hiểu rồi."

Mình không biết cậu ấy lấy từ đâu ra, chỉ nghe tiếng bước chân vội vã và tiếng lạch cạch của thứ gì đó đặt sát cửa. Sau đó, Rowan ngồi xuống, lưng tựa vào cánh cửa ngăn giữa hai đứa.

"Dù không biết cậu đang trải qua chuyện gì... nhưng mình sẽ không rời đi đâu hết. Mình sẽ ở đây... cho đến khi cậu mở cửa."

Mình không trả lời, chỉ im lặng. Thời gian trôi qua như bị kéo dãn. Không biết là bao lâu—một giờ? Hai giờ? Hay chỉ vài mươi phút?—chỉ biết đầu mình dần nhẹ lại, hơi thở đều hơn, nhịp tim thôi đập loạn.

Cuối cùng, khi mọi thứ dần ổn định, mình chậm rãi đứng lên. Mở cửa.

Rowan lập tức đứng bật dậy. Cậu ấy chưa kịp nói gì thì đã thấy mình – mặt tái nhợt, môi khô, mồ hôi đẫm trán – nhưng ánh mắt đã trở lại là mình. Là HaHa mà cậu ấy quen.

"...Xin lỗi," mình khẽ nói.

Rowan không đáp. Cậu ấy chỉ lặng lẽ bước tới, ôm lấy mình. Và trong vòng tay ấy, lần đầu tiên sau chuỗi hoảng loạn, mình cảm thấy bản thân... thật sự còn sống.

Mình ngẩng lên nhìn Rowan, ánh mắt vẫn còn ánh nhòe của hoảng loạn chưa tan hết.

"Còn... còn con dao đâu rồi?" – giọng mình khàn đặc, như vừa bước ra từ cơn ác mộng.

Rowan siết nhẹ lấy tay mình, giọng vỗ về:

"Mình đã bảo người đem nó đi rồi. Không sao đâu, nó không ở đây nữa."

Mình khẽ gật đầu, nhưng lòng vẫn như có gai đâm âm ỉ. Một khoảng im lặng ngắn trải ra giữa hai đứa. Mình biết, nếu bây giờ không nói thì sau này cũng không còn cơ hội.

Mình nắm chặt tay lại, hít một hơi sâu rồi lên tiếng, dù giọng vẫn run rẩy:

"Rowan... Mình nghĩ... đã đến lúc mình phải kể cho cậu biết."

Cậu ấy nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc lại ngay lập tức.

"Mình không rõ là do ai gửi con dao đó. Nhưng khi thấy nó, một đoạn ký ức mơ hồ đã hiện lên... như một đoạn phim bị che mờ, nhưng đủ rõ để khiến mình sợ hãi."

Rowan ngồi xuống bên cạnh, chờ đợi không chen ngang. Mình tiếp tục, lần đầu tiên xé toạc cái vỏ bọc mà mình từng cố giấu đi với tất cả:

"Có thể trước đây..mình đã bị đưa đến một nơi nào đó, mình không rõ đó là đâu, nhưng ở đó... rất khắc nghiệt. Có đau đớn, có máu, có cả những thứ không nên tồn tại trong ký ức của một đứa trẻ."

Mình siết tay lại, móng tay bấu chặt vào da. Rowan đưa tay ra nhưng không chạm, chỉ lặng lẽ để gần bên như một lời trấn an âm thầm.

"Mình không nhớ rõ... phần lớn đã bị chính não bộ mình xóa sạch. Nhưng dạo gần đây, một vài ký ức bắt đầu trở lại... rời rạc, hỗn loạn. Có máu. Có tiếng la hét. Có con dao... có cả mình trong đó."

"Cậu... đã từng giết người à?" – Rowan hỏi nhỏ, giọng không phải hoảng loạn mà chỉ là một câu hỏi đau lòng.

Mình ngước lên nhìn cậu ấy, ánh mắt đầy hoảng sợ.

"Mình không biết. Có thể là có. Có thể là không. Nhưng... mình sợ bản thân mình. Sợ cái thứ đang ẩn trong mình mà mình không thể kiểm soát."

Không khí trở nên đặc quánh, như thể từng chữ vừa rồi có trọng lượng đủ để nghiền nát hai đứa. Nhưng Rowan không rời mắt. Không lùi lại. Không phán xét.

Cậu ấy chỉ nhẹ nhàng nói:

"Dù cậu là ai, dù quá khứ của cậu có thế nào đi nữa... mình vẫn ở đây."

"Nếu mình thật sự là một thứ gì đó đáng sợ thì sao? Mình có thể làm tổn thương cậu đó..."

Giọng mình run run, như sợ chính bản thân mình hơn cả điều gì khác.

Rowan nhìn mình, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và kiên định. Cậu khẽ vuốt nhẹ mái tóc mình, như muốn truyền chút bình yên vào trong tim.

"Không đâu, HaHa. Mình sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu. Dù cậu có làm mình đau hay bị thương, mình vẫn sẽ luôn ở đây, bên cạnh cậu."

Mình cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cậu ấy. Thấy vậy, Rowan nâng cằm mình lên, bắt mình đối diện ánh mắt cậu.

"HaHa, nghe mình này. Dù cậu có biến thành người như thế nào, mình vẫn yêu cậu. Dù cậu có làm mình tổn thương, mình cũng sẽ không trách móc gì hết. Chỉ cần cậu ở bên mình, đó là tất cả những gì mình cần."

Mình muốn nói "Nhưng mà Rowan..." nhưng Rowan đã ngắt lời, giọng cậu kiên quyết không cho mình chối từ.

"Không 'nhưng' gì hết. Hãy chọn như vậy đi."

Giọng cậu ấy cương quyết như đóng dấu vào lòng mình một lời thề. Mình không biết là do lòng mình yếu đuối hay là vì ánh mắt ấy quá đỗi chân thành mà lòng mình bỗng dịu đi.

Trong khoảnh khắc ấy, mình thấy trái tim mình hơi chao đảo.

Giữa bao nhiêu hỗn loạn, mơ hồ, giữa cơn sợ hãi về chính bản thân mình – ít nhất, vẫn có một người không quay lưng.

Và... mình đã lặng lẽ gật đầu.

Không phải là lời hứa.

Không phải là cam kết.

Chỉ là một cái gật đầu – để chấp nhận rằng, hôm nay, mình không đơn độc.