Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 80





Chương 80: Nỗi đau.

Nội tâm Hazel:

Rowan khởi động xe, tiếng động cơ vang lên trong không gian yên tĩnh như một bản nhạc nền trầm lặng cho những suy nghĩ đang xoáy sâu trong lòng mình. Cả hai chẳng nói gì suốt quãng đường, nhưng im lặng ấy không khiến mình khó chịu—trái lại, nó như một tấm chăn mỏng phủ lên những cảm xúc còn chưa kịp sắp xếp.

Mình tựa đầu vào cửa kính, nhìn những dãy đèn đường lướt qua thành những vệt sáng nhòe nhạt. Bầu trời bên ngoài đã sẫm màu, chỉ còn le lói chút ánh cam cuối cùng của hoàng hôn đang tắt dần.

Rowan lái xe chậm rãi, tay giữ chắc vô-lăng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang mình như để kiểm tra xem mình còn ổn không.

"Cậu có lạnh không?" – cậu ấy hỏi nhỏ, giọng nhẹ nhàng như một câu thì thầm giữa đêm.

Mình khẽ lắc đầu. Không biết là vì không lạnh thật, hay vì trái tim mình lúc này đã quá ấm bởi sự hiện diện của cậu ấy.

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, ánh đèn vàng hắt lên mặt đường một lớp sáng mỏng như ánh trăng phủ lặng lẽ. Rowan quay sang, ánh mắt nhuốm chút lo lắng.

"Cậu sao rồi? Có thấy khá hơn chút nào không?"

Mình khẽ gật đầu, giọng nhẹ như gió thoảng.

"Ổn hơn nhiều rồi. Cảm ơn cậu... vì đã ở lại bên mình."

Rowan mỉm cười, nụ cười dịu dàng như sương mai. Cậu ấy nắm lấy tay mình, ngón tay đan vào nhau, siết nhẹ như một lời hứa không cần nói ra.

"Cậu là vợ tương lai của mình mà. Không ở bên cậu thì mình biết ở bên ai nữa đây?"

Mình bật cười khẽ, đưa tay đấm nhẹ vào vai cậu ấy.

"Thiệt tình... đến giờ này mà vẫn còn sến được nữa."

Rowan nghiêng người, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch.

"Vậy thì..." – cậu ấy ghé sát, hơi thở chạm vào làn da.

"để mình thể hiện bằng hành động cho dễ hiểu nhé."

Trước khi mình kịp phản ứng, Rowan đã khẽ cúi xuống, đặt lên môi mình một nụ hôn. Nhẹ nhàng, dịu dàng như một lời xoa dịu. Không gấp gáp, không đòi hỏi, chỉ là một sự chạm khẽ giữa hai tâm hồn vừa trải qua giông bão.

Mình không đẩy cậu ấy ra. Chỉ nhắm mắt lại và để bản thân tan vào khoảnh khắc ấy.

Khi hai đôi môi rời nhau, Rowan vẫn giữ lấy mình, tay cậu ấy nhẹ nhàng đặt hai bên thái dương như sợ mình sẽ biến mất. Trán cậu tựa vào trán mình, hơi thở nóng ấm phả nhẹ lên da khiến má mình bất giác ửng hồng.

"HaHa... lúc nãy mình thực sự đã sợ lắm," Rowan thì thầm, giọng như nghẹn lại.

"Mình sợ cậu sẽ làm hại chính mình. Sợ đến nỗi thấy bản thân mình thật vô dụng vì chẳng thể giúp được gì."

Mình đưa tay lên, siết lấy hai bàn tay đang ôm lấy mình, đáp lại bằng giọng vững vàng nhưng đầy cảm xúc:

"Không đâu, Rowan. Cậu ở đó – cậu đã chọn ở lại. Với mình, như vậy là đủ rồi."

Rowan nhẹ buông mình ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời. Trong đôi mắt ấy là tất cả sự ấm áp mà mình từng khao khát. Cậu ấy mỉm cười – một nụ cười khiến lòng mình dịu lại.

Rồi như bị cuốn theo một thứ gì đó rất tự nhiên, Rowan lại cúi xuống một lần nữa. Môi cậu chạm vào môi mình lần thứ hai – lần này không chỉ là sự an ủi, mà là một lời khẳng định. Có nhịp điệu, có sự di chuyển – và mình cũng dịu dàng đáp lại.

Một nụ hôn không dài, không cháy bỏng, nhưng đủ để khiến trái tim mình đập lệch nhịp.

Khi cả hai tách khỏi nụ hôn vừa rồi, không hẹn mà cùng bật cười – tiếng cười ngượng ngùng pha chút lúng túng nhưng đầy ngọt ngào.

Rowan là người lên tiếng trước, phá tan bầu không khí e thẹn giữa hai đứa.

"Ngày mai... mình đến đón cậu nhé?"

Mình nhướn mày, giả vờ than thở.

"Ừm... được thôi. Chứ đi bộ với Noah hoài mình sắp gãy chân rồi đây."

Rowan bật cười, gật đầu như thể đã nhận được một nhiệm vụ quan trọng. Mình vẫy tay chào tạm biệt rồi quay người bước vào nhà, lòng vẫn còn lâng lâng bởi cảm xúc vừa rồi.

Vừa mở cửa ra, mình khựng lại.

Bóng tối.

Không có lấy một ngọn đèn sáng nào. Cả căn phòng chìm trong màn đêm âm u khiến tim mình đập thình thịch. Đáng lẽ Noah phải bật đèn từ sớm, vì mình nhớ rất rõ cậu ấy không ưa không gian quá tối. Vậy mà giờ... một màu đen đặc quánh phủ kín.

Trong ánh sáng lờ mờ hắt qua khe cửa, mình nhìn thấy một bóng người đang ngồi thu mình dưới gốc sofa. Mình vừa tháo giày vừa gọi khẽ:

"Noah? Sao cậu không bật đèn? Cậu ghét bóng tối mà?"

Không có tiếng trả lời.

Tim mình bắt đầu đập nhanh hơn. Cảm giác bất an len lỏi.

"Noah? Cậu sao vậy? Cậu còn giận chuyện ban sáng sao?"

Vẫn không có âm thanh nào ngoài tiếng đồng hồ tích tắc và hơi thở của chính mình. Linh cảm có điều gì đó không ổn, mình bước vội đến công tắc, bật đèn lên.

Ánh sáng lập tức lan khắp căn phòng – và khiến mình chết sững.

Người đang ngồi không phải Noah.

Chỉ một cái bóng lưng thôi cũng đủ khiến mình lạnh toát cả sống lưng.

"Cậu... tại sao cậu lại ở đây?"

Gray đứng dậy, quay người lại. Đôi mắt cậu ấy ánh lên một tia giận dữ dữ dội đến mức gần như đỏ lửa. Hai tay siết chặt, gân nổi lên rõ mồn một.

Mình lùi lại bản năng, giọng run run cất lên:

"Gray... Noah đâu? Tại sao cậu lại ở trong nhà mình?"

Cậu ta không trả lời ngay. Chỉ tiến từng bước chậm rãi về phía mình, ánh mắt không rời khỏi mình một giây.

"Cậu đã đi đâu với Rowan?"

Mình ngập ngừng.

"Chỉ... chỉ đi chơi vòng vòng thôi."

"Đi đâu? Làm gì?" – giọng cậu ấy trầm xuống, như đang cố kìm cơn tức giận.

"Chuyện đó không liên quan đến cậu."

RẦM!

Gray đấm mạnh vào bức tường ngay sau lưng mình, tiếng động vang dội khiến mình giật bắn. Lớp sơn trắng tróc nhẹ, để lộ vết nứt nhỏ.

Bản năng vẫn khiến mình lùi thêm nửa bước, mắt dán vào vết tường bị rạn nứt. Thầm nghĩ, chắc lần này phải đòi tiền sửa tường thôi. Cứ mỗi lần Gray nổi giận là nhà mình lại thành nạn nhân.

Mình ngước nhìn Gray, cố giữ bình tĩnh dù tay chân vẫn còn hơi run.

"Gray, cậu đang làm cái quái gì vậy? Đây là nhà mình."

"Và cậu thì vừa mới đi hẹn hò về, đúng không?" – Giọng Gray khàn đặc, như nuốt xuống cả cơn tức.

"Đúng, thì sao?" – Mình không né tránh nữa, cũng bật lại.

"Mình có quyền đi với ai mình muốn. Cậu không phải là gì của mình cả."

Gray nhếch môi, nụ cười méo mó đầy mỉa mai.

"Phải, mình không là gì cả. Nhưng cậu biết không HaHa? Chính cái cách cậu làm như mình không tồn tại, nó còn đau gấp mười lần bị đấm vào mặt."

Mình siết tay.

"Cậu đang trách mình ư? Sau tất cả những gì cậu làm với mình, cậu lại nghĩ mình sẽ dễ dàng tin tưởng cậu sao? Cậu lúc nào cũng muốn kiểm soát, muốn mình đứng yên đó để cậu chọn đến hay đi tùy ý."

"Vì mình quan tâm đến cậu! Vì mình—" Gray quát lên, rồi chợt khựng lại, hơi thở dồn dập.

"Không, Gray. Đó không phải quan tâm. Đó là áp đặt." – Mình chỉ thẳng vào ngực cậu ta.

"Cậu xông vào nhà người khác, dọa nạt, đấm tường như thằng điên rồi đòi hỏi sự giải thích? Cậu nghĩ cậu là ai?"

Gray cắn môi, mắt đỏ lên.

"Mình chỉ sợ mất cậu thôi..."

"Thì cậu đang đẩy mình ra đấy!" – Mình hét lên.

"Bằng cái cách cậu ép mình, hù dọa mình, cậu đang làm đúng cái điều cậu sợ nhất!"

Không khí trong phòng đặc quánh, như chỉ một cái khẽ chạm cũng sẽ bùng nổ thêm lần nữa. Gray nhìn mình, đầy giằng xé.

Mình hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng rõ ràng là đang rất căng thẳng.

"Gray, thôi đi. Đừng làm như vậy nữa được không? Dù sao thì cậu cũng là anh rể của mình, không nên cứ đâm đầu vào cái vòng luẩn quẩn này."

Gray nhìn mình, ánh mắt như muốn xé toang không gian.

"Vậy cậu chọn Rowan rồi sao?" – Câu hỏi như dao cứa vào lòng mình.

Mình chỉ biết gật đầu im lặng.

"Tại sao?" – Gray hỏi, giọng như nghẹn lại, từng từ vang lên nặng nề.

"Mình chọn vì đó là điều đúng đắn." – Mình đáp, cố gắng không run.

"Mình phải chọn Rowan."

Gray bật cười gằn, rồi hét lên đầy đau đớn như bị ai xé nát tâm can.

"Cậu chọn Rowan chỉ vì cái hôn ước đó thôi phải không? Mặc cho người cậu yêu là mình?!"

Mình ngẩng đầu, cố cãi lại bằng những lời chân thành nhất.

"Gray, mối quan hệ của chúng ta vốn dĩ đã sai rồi. Mình không thể tiếp tục như thế được. Dù mình có cảm xúc thế nào thì chuyện này không thể tồn tại."

Gray gồng mình như một cơn sóng dữ sắp vỡ tung, ánh mắt đỏ ngầu, đầy tức giận và đau khổ.

"Đừng như vậy! Đừng bỏ mình! Mình... mình không thể chịu nổi đâu!"

Mình lùi lại, tim như bị bóp nghẹt, hơi sợ trước cái bùng nổ cảm xúc ấy nhưng cũng biết rằng, đây là giới hạn cuối cùng mà cả hai phải đối mặt.

Gray bất ngờ bật khóc, tiếng nức nở vang lên nghẹn ngào trong không gian tĩnh lặng. Cậu ấy hỏi, giọng run rẩy đầy tuyệt vọng:

"Tại sao lại là Rowan? Cậu ta... lúc nào cũng cố chiếm hết những thứ thuộc về mình. Từ Fiona, Eliora... giờ đến cả cậu nữa. Cậu ta cũng muốn lấy đi của mình."

Mỗi lời nói như xé toang lớp áo kiên cường mà Gray từng mặc trên mình bấy lâu. Cậu ấy bắt đầu vỡ ra từng mảnh, không còn là người mạnh mẽ trước mặt mình nữa.

"...Mình mất mẹ từ sớm, bố thì là kẻ khốn nạn... Mình đã phải gồng mình để nuôi dạy em... không một lời than vãn, không một ai biết đến những gì mình đã chịu đựng."

Giọng cậu nghẹn lại, nước mắt tuôn rơi nặng trĩu.

"Mà mọi người... chẳng ai quan tâm đến mình cả. Họ chỉ thấy Rowan thôi. Một tên có tất cả mọi thứ mà mình chưa từng có."

Lần đầu tiên, mình nhìn thấy Gray yếu đuối đến thế – không còn là người kiêu hãnh, không còn là kẻ luôn gồng mình trước sóng gió.

Đó là một chàng trai đang tuyệt vọng tìm kiếm một chỗ dựa, một sự công nhận mà cậu ấy đã thiếu thốn từ lâu.

Mình đứng lặng, nghe từng lời của Gray như những mũi dao cứa sâu vào tim. Những nỗi đau mà cậu ấy chôn giấu bấy lâu nay, giờ đây được phơi bày trước mặt mình một cách trần trụi và không thể chối cãi.

Ánh mắt Gray đầy tổn thương, pha lẫn sự giận dữ và bất lực. Mình như cảm nhận được từng vết thương trong lòng cậu ấy đang rỉ máu, từng nỗi cô đơn, tuyệt vọng đè nặng lên vai.

Mỗi câu nói, mỗi tiếng thở dài như kéo mình vào một vực sâu không đáy, khiến tim mình như bị bóp nghẹn, không thở nổi.

"Gray... mình..."

Mình muốn nói gì đó, muốn an ủi cậu ấy, nhưng mọi lời nói đều trở nên vụng về, nhỏ bé trước nỗi đau khôn nguôi ấy.

Cậu ấy nhìn mình, giọng nhẹ dần nhưng vẫn còn đượm buồn:

"Có những lúc mình tự hỏi, liệu mình có đáng được yêu thương không, hay chỉ là người đứng ngoài nhìn mọi thứ trôi qua mà không bao giờ được chạm vào."

Mình bước lại gần, đặt tay lên vai cậu ấy, cố gắng truyền cho Gray chút hơi ấm.

"Gray, cậu không bao giờ đơn độc. Mình ở đây, và mình sẽ không để cậu chịu đựng một mình nữa."

Lần đầu tiên, giữa không gian u tối ấy, mình cảm nhận được sự kết nối thực sự – không phải giữa những người yêu nhau, mà giữa những tâm hồn cần nhau để chữa lành vết thương.

Gray quay lại, tay run run nắm chặt lấy tay mình, ánh mắt cầu xin không thể giấu được sự tuyệt vọng:

"HaHa, đừng bỏ mình... mình chỉ còn có mỗi cậu thôi. Cậu là cả thế giới, là lẽ sống duy nhất của mình."

Những giọt nước mắt lăn dài trên má Gray khiến tim mình thắt lại. Vô thức, mình đưa tay lên nhẹ nhàng lau vội từng giọt nước mắt ấy. Mình đặt tay lên má cậu, áp nhẹ, như muốn truyền cho cậu ấy chút bình yên.

Mình khẽ thở dài, giọng dịu dàng nhưng đầy quyết tâm:

"Mình biết, mình sẽ không bao giờ rời xa cậu đâu. Mình sẽ ở đây, bên cạnh cậu mãi mãi."

Không kìm được nữa, Gray ôm chặt mình vào lòng. Mình đáp lại bằng cách siết chặt cậu ấy, như thể muốn giữ lấy khoảng khắc quý giá này mãi mãi.

Tất cả rào cản, những quy tắc, những danh phận anh rể – em vợ dường như biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại hai con người đang hòa quyện trong cảm xúc ngọt ngào nhưng cũng đầy phức tạp.

Gray thì thầm bên tai mình, giọng run run nhưng chân thành:

"Mình yêu cậu, HaHa."

Mình khẽ đáp lại, tim đập nhanh, giọng không còn chút do dự:

"Mình cũng... yêu cậu, Gray."

Khoảnh khắc ấy, chỉ có mình và Gray, giữa thế giới hỗn loạn ngoài kia, là điều duy nhất tồn tại.

Mình không rõ hai đứa đã đứng ôm nhau như thế bao lâu, chỉ biết rằng đột nhiên nghe tiếng Noah vang lên từ ngoài cổng:

"Evelyn, mình yêu cậu nhất. Hẹn mai gặp lại nhé!"

Mình và Gray giật mình nhìn nhau. Chẳng hiểu sao, tim mình bỗng chột lại. Như phản xạ, mình vội nắm tay Gray kéo chạy lên lầu. Vừa lúc đó, tiếng cửa chính cũng vang lên cạch một cái.

Không nghĩ nhiều, mình đẩy Gray vào phòng mình rồi nhanh tay đóng sầm cửa lại – tất cả chỉ trong vài giây. Tim đập thình thịch vì sợ bị phát hiện.

Gray tròn mắt nhìn mình, vẻ mặt vừa bất ngờ vừa buồn cười. Mình cũng không hiểu sao lại hành động như thế. Gray cố nén cười, nghiêng đầu hỏi nhỏ:

"Tại sao... mình phải trốn vậy?"

Mình xoa trán, lúng túng đáp:

"Mình cũng đang tự hỏi bản thân câu đó nè..."

Ngay lúc ấy, tiếng của Noah vang lên ngoài cửa khiến mình giật bắn người.

"HaHa, cậu về hồi nào vậy? Đi chơi có vui không?"

Mình vội đưa tay ra hiệu cho Gray im lặng, rồi hét vọng ra:

"Mình về rồi! Đi chơi cũng bình thường thôi."

Noah đáp lại, giọng vô tư:

"Mình cũng mới đi chơi với Evelyn về. Lúc cậu đi, ở nhà buồn quá nên rủ cô ấy hẹn hò luôn."

"À... vậy hả. Cậu nghỉ ngơi đi nha. Mình cũng chuẩn bị ngủ rồi."

Noah chỉ ừ một tiếng, rồi tiếng bước chân dần xa. Mình thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy cái vẻ mặt "khó ưa" của Gray đang nhìn mình chằm chằm.

Mình lườm một cái rõ dài:

"Cái mặt đó là có ý gì?"

Gray nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên tia tinh quái quen thuộc:

"Mình đang suy nghĩ... không biết có nên qua đêm ở đây luôn không?"

Cậu ta nói xong còn cố tình bước lại gần. Mình giơ tay ra chặn ngay:

"Nè nha, đừng có lại gần! Chờ Noah ngủ rồi lén mà chuồn về. Ở đây là không được đâu."

Gray vẫn thản nhiên, nhún vai như chẳng có gì sai:

"Tại sao không? Mình đang ở cùng người con gái mình yêu. Mà hình như... người đó cũng yêu mình thì phải?"

Mình nghẹn lời. Tự dưng muốn vả cho bản thân một cái vì đã thốt ra câu tỏ tình sớm hơn kế hoạch.

Lúng túng, mình đảo mắt tìm đường thoát thân:

"Ai... ai nói là mình yêu cậu chứ? Đây là phòng riêng của mình, cậu ở lại là vô lý!"

Gray nghiêng đầu, cười đầy ẩn ý:

"Nhưng chính cậu tự tay đẩy mình vô mà?"

"Thì tại Noah về bất ngờ... mình rối quá nên mới kéo đại cậu vào thôi!"

"Vậy tại sao phải trốn?"

Mình đứng hình. Câu hỏi đó... mình còn chưa trả lời được cho chính mình thì làm sao mà trả lời cho cậu ấy được?

Thấy mình đứng hình không biết trả lời sao, ánh mắt Gray càng lúc càng lộ rõ vẻ thích thú. Đáng sợ thật sự. Cậu ta bắt đầu bước chậm rãi về phía mình, còn mình thì theo phản xạ... lùi lại từng bước một.

Và như kịch bản phim ngôn tình dở khóc dở cười, mình lùi đến khi... chẳng còn đường lui nữa. Sau lưng là cánh cửa phòng mỏng tang, trước mặt là Gray với nụ cười khiến người ta muốn ngất. Tim mình đập mạnh đến mức mình suýt nghĩ có ai đó đang gõ trống bên trong ngực.

Gray cúi sát xuống, ánh mắt như thể đang mở cửa vào tâm hồn mình, khẽ thì thầm bằng giọng trầm ấm:

"HaHa, ngoài miệng cậu thì chối lia lịa... nhưng tim cậu thì 'bán đứng' cậu không chút do dự luôn."

Mình nuốt khan, tay chân mềm nhũn như bún thiu, cố gắng phản bác bằng một lập luận... không thể ngớ ngẩn hơn:

"Tim mình phải đập chứ... không đập thì giờ mình nằm trong quan tài rồi chứ không đứng đây được đâu."

Gray nhướng mày, môi khẽ cong lên cười. Cậu ta không đáp, chỉ liếc nhanh từ đầu xuống chân mình, rồi dừng lại ở đôi mắt mình. Bất thình lình, cậu ấy khẽ cắn nhẹ môi dưới.

Rồi xong. Mình tiêu rồi. Mình chính thức muốn quăng bản thân ra ngoài cửa sổ.

Gray cúi xuống, giọng vẫn ấm như socola tan chảy:

"Biết phải làm gì với cậu đây, HaHa? Không có cậu, chắc mình chán đến mọc rêu mất."

Nói xong, cậu ta còn ung dung... đưa tay vuốt tóc mình.

Vuốt tóc.

Vuốt. Tóc.

Tay Gray vừa chạm tới, mình giật mình như bị điện giật cấp độ ba, suýt nữa thốt ra tiếng "tách" như cái công tắc vừa bị bấm.

Mình lập tức lắp bắp:

"Mình... mình không phải danh hài đâu mà khiến cuộc sống của cậu đỡ chán!"

Vừa dứt câu, Gray quay mặt đi nơi khác. Vai run nhè nhẹ. Rõ ràng là đang cố nén cười. RẤT cố.

Còn mình? Mình ngơ ngác nhìn theo, chân tay vẫn đang run, lòng thì bực bội. Mình nheo mắt nghi ngờ:

"Cậu cười cái gì hả? Mình nói sai chỗ nào sao?"

Gray quay lại, mắt lấp lánh niềm vui, nụ cười gian gian:

"Không sai đâu. Chỉ là... cậu đúng là đáng yêu quá mức quy định. Thật sự."

Mình cứng họng.

"Vậy... mình có thể nộp đơn xin được quy định lại không?"

Gray lại bật cười thành tiếng. Cậu ấy dựa hẳn vào tường, nhìn mình như thể đang nhìn một sinh vật hiếm quý vừa thoát ra từ bảo tàng.

"Không cần đâu. Mình thích cái phiên bản 'vượt chuẩn' này lắm rồi."

Mình há miệng định phản bác thêm câu nữa thì chợt nhận ra... mình đang đỏ mặt. Rất đỏ.

Còn Gray, cậu ta thì như đang ăn mừng một chiến thắng nho nhỏ, tay đút túi, bước lại gần thêm một chút, nghiêng đầu nhìn mình với ánh mắt dịu dàng hơn hẳn:

"Cho mình ở lại đây một chút thôi. Không làm gì đâu. Mình hứa."

Mình ngập ngừng nhìn vào mắt cậu ấy. Không gian chợt dịu lại. Cũng không hiểu sao, mình gật đầu. Chỉ là... một cái gật đầu rất khẽ, nhưng Gray nhìn thấy.

Và như thể đã quá hiểu nhau, cậu ấy không nói gì thêm. Chỉ yên lặng ngồi xuống mép giường, ngoảnh đầu nhìn mình, mỉm cười đầy yên bình:

"Chỉ cần cậu ở cạnh mình, thì nơi nào cũng đủ ấm."

Lần này, tim mình không chỉ đập mạnh — mà còn tự tách ra làm hai nửa, một nửa lăn đùng ra vì ngượng, nửa còn lại đang muốn... chui vào chăn trốn cho xong.

Ánh đèn trong phòng dịu lại, chỉ còn một bóng vàng mờ nơi góc bàn học. Căn phòng nhỏ im ắng, nhưng giữa mình và Gray là một bầu không khí... quá mức sôi động theo kiểu khó nói thành lời.

Cậu ta vẫn ngồi đó, trên mép giường, hai tay chống nhẹ sau lưng, ánh mắt nhìn mình không rời. Còn mình thì đứng bất động bên cánh cửa, tim đập như trống trận, đầu óc loạn xạ.

"Cậu không định... ngồi xuống à?" – Gray hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.

Mình liếc xéo:

"Để xem đã. Lỡ mình ngồi xuống rồi cậu hóa sói thì sao?"

Gray bật cười, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch:

"Yên tâm. Mình là sói nhưng chỉ cắn khi được cho phép thôi."

"Trời đất. Cậu là sói hay là... cái máy lọc nước bán hàng tận nhà vậy?"

Gray mỉm cười. Không phải nụ cười trêu chọc như mọi lần, mà là một nụ cười... khiến ngực mình chùng xuống.

Cậu ấy nhẹ nhàng đứng dậy. Không nhanh, không áp sát, chỉ chậm rãi bước tới trước mặt mình. Gần đến mức mình có thể cảm nhận được hơi thở cậu ấy phả vào da.

"HaHa..."

Gray gọi tên mình, nhẹ đến mức mình không rõ đó là âm thanh... hay nhịp đập tim cậu ta đang vọng sang.

Mình không dám ngẩng đầu lên. Nhưng Gray lại đưa tay, khẽ chạm vào gò má mình, dịu dàng nâng mặt mình đối diện với cậu ấy. Đôi mắt đó — chân thành, tha thiết, và... đáng sợ đến mức khiến người ta không dám tin.

"Mình không biết chuyện tương lai ra sao. Nhưng đêm nay... cho mình ở bên cậu, được không?"

Trái tim mình chao đảo. Không phải vì những lời đường mật, mà vì ánh mắt đó — không đòi hỏi, không ép buộc, chỉ đơn giản là... ở lại.

Mình không trả lời. Chỉ khẽ gật đầu. Và trong tích tắc đó, Gray vòng tay ôm lấy mình, thật chặt. Không cuồng nhiệt, không vội vàng. Mà là một cái ôm... như thể nếu buông ra, cả hai sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Mình không nhớ rõ bằng cách nào mà hai đứa lên giường nằm. Chỉ nhớ khi tỉnh lại một chút sau cảm giác mơ màng ban đầu, Gray đã nằm nghiêng về phía mình, cánh tay vắt nhẹ qua người.

"Gray..." – Mình gọi khẽ, giọng run run.

"Ừ?" – Cậu ấy đáp, mắt mở một nửa, vẫn lười biếng nhưng không hề lơ là.

"Cậu đang... ôm mình đó."

"Biết chứ." – Gray cười nhỏ, vùi mặt vào tóc mình.

"Tại cậu nhỏ người nên ôm vừa vặn quá."

"Không có nghĩa là cậu được phép đâu."

"Vậy cho mình xin phép..." – Gray thì thầm, rồi... hôn nhẹ lên trán mình, như dấu hiệu chốt hạ.

Mình mở tròn mắt, tim gần như nhảy qua cổ họng. Còn chưa kịp phản ứng thì cậu ấy đã ghé tai, nói nhỏ:

"Nếu cậu không đẩy ra, mình sẽ mặc định là cậu đồng ý cho mình ôm tiếp."

Mình định bật dậy phản bác, nhưng... tay cậu ấy siết nhẹ lại, không gượng ép, chỉ là một lực vừa đủ để khiến mình mềm lòng.

"Chỉ là ôm thôi mà, HaHa. Không làm gì cả. Nhưng... cho mình ích kỷ một đêm, được không?"

Mình khẽ nhắm mắt lại. Hơi thở hòa vào nhau. Không còn câu nào đáp lại — nhưng cũng không có sự từ chối.

Đêm đó, mình không ngủ sâu. Nhưng mỗi lần mở mắt, vẫn thấy Gray nằm bên cạnh, cánh tay cậu ấy vẫn vững vàng nơi đó, không nhúc nhích.

Và lần đầu tiên sau rất lâu... mình cảm thấy yên lòng trong vòng tay một người khác.