Chương 83: Cuộc gặp gỡ căng thẳng.
Nội tâm Hazel:
Mấy ngày trôi qua kể từ hôm đó, lòng mình vẫn chưa thật sự yên. Mọi chuyện với Gray, Rowan, và cả những lời của Liam vẫn như mớ chỉ rối bòng bong quấn lấy tâm trí. Dù vậy, mình vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, cùng Noah đi học như mọi ngày.
Sáng nay trời có chút u ám, không khí như nặng nề hơn thường lệ. Mình và Noah vừa bước ra khỏi ngõ thì bất ngờ—
Két!
Một chiếc xe đen bóng loáng, dài ngoằng như trong phim mafia bất ngờ lướt tới và chặn ngang đường đi của bọn mình. Mình khựng lại theo phản xạ, còn Noah thì theo bản năng kéo mình lùi về sau một bước.
Cửa xe mở ra.
Từ trong xe bước ra một người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm, dáng người cao lớn và gọn gàng. Ông ta dừng lại trước mặt mình, nghiêng đầu chào một cách lịch thiệp nhưng lạnh lùng.
"Chào tiểu thư Hazel Ravenscroft."
Mình nhìn quanh cảnh giác. Tại sao ông ta lại biết tên mình?
"Ông là ai?" – Mình dè chừng hỏi.
Người đàn ông cười nhạt, không trả lời thẳng, chỉ mở nhẹ cánh cửa xe phía sau rồi nghiêng người mời.
"Chúng tôi được lệnh đưa cô đến gặp một người. Ngài Ares muốn trò chuyện riêng với cô một chút. Nếu cô từ chối..."
Ông ta dừng lại một nhịp, giọng nói trầm xuống đầy ngụ ý.
"...rất có thể những người bạn thân thiết quanh cô sẽ không còn được yên ổn nữa."
Noah siết chặt tay mình, rõ ràng cậu ấy cũng đã cảm thấy không khí không bình thường. Trái tim mình đập loạn, đầu óc quay cuồng giữa những giả định đen tối.
Đây là... thứ gì đó nguy hiểm hơn rất nhiều.
Mình tưởng chỉ có mình bị mời đi, nhưng không—người đàn ông mặc vest lại nhìn sang Noah, nhẹ giọng nhưng dứt khoát:
"Cậu ấy cũng phải đi theo. Đó là yêu cầu."
Mình và Noah nhìn nhau. Sự ngờ vực lan ra trong ánh mắt cả hai. Noah nắm chặt lấy tay mình, không cần nói gì thêm, mình cũng biết cậu ấy sẽ không để mình đi một mình.
Cả hai cẩn trọng bước lên xe, tâm trạng như đang bị cuốn vào một thế giới xa lạ đầy bí ẩn. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Không khí trong xe im lặng đến nghẹt thở. Mình không biết hành trình này sẽ đưa bọn mình tới đâu, chỉ biết ngoài cửa kính là cảnh vật dần lùi xa, mọi thứ quen thuộc đều biến mất.
Xe đi rất lâu. Mãi đến khi mình bắt đầu thấy choáng vì sự mờ mịt thì xe bất ngờ dừng lại.
"Đến nơi rồi." – Giọng nói đều đều vang lên.
Cửa xe mở ra. Mình vừa đặt chân xuống đất thì khựng lại ngay lập tức.
Trước mặt mình là một tòa dinh thự khổng lồ—phải gọi là lâu đài mới đúng, nhưng nó còn to hơn cả nơi ở của Gray, rộng lớn đến mức khiến mình cảm thấy bản thân như một đứa bé lọt thỏm giữa bức tranh quyền lực nào đó.
Những hàng cột cao sừng sững, mái vòm dát ánh kim, tường đá cổ kính mà sang trọng... tất cả như bước ra từ một bộ phim về các gia tộc quyền quý ngầm điều khiển cả xã hội.
Người đàn ông mặc vest mở cửa chính, quay lại mời:
"Xin mời."
Mình nuốt khan, bước đi trong căng thẳng cùng Noah. Càng tiến sâu vào bên trong, sự lạnh lẽo của đá hoa cương và không khí im lìm càng khiến tim mình đập mạnh hơn.
Nhưng giây phút mình bước qua cánh cửa chính...
Mình chết sững.
Trong đại sảnh rộng lớn, nơi ánh đèn chùm pha lê rọi xuống như ánh sáng từ một thế giới khác... là cả lớp D.
Tất cả đều có mặt. Từng người, từng khuôn mặt quen thuộc. Cả Leo, David, Miles, Airden, Sebastian... ai cũng có vẻ mặt căng thẳng, thậm chí là hoang mang. Không ai đùa giỡn như thường lệ.
Noah cũng trợn mắt, rõ ràng là không biết chuyện này.
Và điều làm mình càng không thể tin hơn—
Chị Fiona cũng đứng ở đó.
Chị ấy đang nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi mặc âu phục kiểu cổ, có mái tóc hoa râm và ánh mắt sắc lạnh như xuyên thấu cả suy nghĩ người khác.
Chị Fiona quay sang nhìn mình, ánh mắt chị thoáng lo lắng rồi dịu lại, gật nhẹ đầu như muốn trấn an.
Còn mình... không biết phải nói gì. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao tất cả lại có mặt ở đây?
Đây là buổi gặp mặt... hay một buổi thẩm vấn ngầm?
Người đàn ông ấy thấy mình liền nở một nụ cười thân thiện đến kỳ lạ, đôi mắt già dặn ánh lên sự hứng thú khó hiểu. Ông ta bước lại gần, giọng trầm trầm pha chút giả tạo:
"Cháu là Hazel phải không? Quả nhiên giống như những gì ta nghe nói. Khí chất, thông minh, và... đầy tiềm năng."
Mình không đáp. Cả cơ thể căng như dây đàn, tay vô thức siết chặt. Ánh mắt mình không rời khỏi ông ta lấy một giây—cảnh giác, dò xét. Một người lạ tự nhiên thân thiết thế này, không hề đem lại cảm giác an toàn.
Ông ta bật cười khan, như thể không để tâm đến sự lạnh nhạt của mình:
"À, ta quên mất chưa giới thiệu. Ta là Ares Gabriel, bố của Gray."
Câu nói đó như một cú tát vào mặt mình. Mình sững người. Bố của Gray...?
Như một mảnh ghép vụn vỡ vừa lật ngược lại trí nhớ—những lời Gray từng nói. Về người cha tệ bạc, vũ phu, quyền lực. Về những năm tháng sống trong cái lồng vàng tưởng chừng xa hoa nhưng thực chất là ngục tù.
Không lẽ... là ông ta?
Trái tim mình đập thình thịch. Đôi mắt ông ta vẫn quan sát mình chăm chú, khiến từng tế bào trong người mình rét buốt. Mình còn chưa kịp phản ứng gì thì...
"DỪNG LẠI NGAY CHO TÔI!!!"
Một tiếng quát vang lên từ xa.
Mình quay ngoắt lại. Là Gray. Cậu ấy đang sải bước nhanh tới, ánh mắt như lửa cháy. Theo sau Gray là Rowan, gương mặt cũng tối sầm như mây giông trước bão.
Gray đẩy mạnh hai cánh cửa, gần như xông vào giữa sảnh:
"Ông không có quyền đụng vào bạn của tôi! Ông đang làm cái đếch gì vậy hả?"
Giọng cậu ấy run lên vì giận dữ. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó như đang đối đầu với một kẻ thù.
Rowan cũng không thua kém, tiến sát lên:
"Nếu ông dám làm hại HaHa hay bất cứ ai trong lớp, tôi sẽ không để yên đâu. Đây không phải nơi ông muốn giở trò."
Bố Gray—ông ta—chỉ bật cười như thể hai đứa chỉ là mấy đứa trẻ đang giận dỗi.
"Gray, con trai. Ta chỉ mời bạn bè của con đến nói chuyện một cách lịch sự thôi mà. Con lúc nào cũng nóng nảy như mẹ con vậy."
Câu đó khiến gương mặt Gray biến sắc. Mình thấy rõ cậu ấy đang cố kiềm lại nỗi đau gì đó sâu trong lòng.
Mình chưa từng thấy Gray phản ứng mạnh như vậy—và nó khiến mình hiểu ra: những gì cậu ấy kể về người cha này... là thật. Không phải nói quá, không phải thổi phồng.
Mình nhìn sang Rowan, người cũng đang đứng cạnh Gray như một đồng minh hiếm hoi, và hiểu rằng lần này, dù có bao nhiêu bất hòa, cả hai đều đứng về phía mình.
Nhưng mình không biết rằng... thứ đang chờ mình trong căn lâu đài này... còn đáng sợ hơn nhiều so với một cuộc đối đầu gia đình thông thường.
Gray tiến đến, nắm chặt lấy tay mình, gương mặt không giấu nổi sự phẫn nộ:
"Đi. Mình sẽ đưa cậu ra khỏi đây."
Cậu ấy định kéo mình đi, nhưng chỉ vừa xoay người, một loạt âm thanh lạnh lẽo "lách cách" vang lên.
"Tạch tạch tạch."
Cả lớp D cùng mình đều giật mình quay phắt lại—mười mấy người đàn ông mặc đồ vest đen, từ trong các góc khuất lặng lẽ bước ra, đồng loạt chĩa súng về phía tụi mình.
Không ai nói gì. Chỉ có âm thanh lạnh tanh của kim loại sẵn sàng nổ súng là vang vọng khắp đại sảnh. Noah nắm chặt lấy tay mình. Ai cũng cứng đờ như tượng.
Gray khựng lại. Tay cậu vẫn nắm chặt tay mình, nhưng cả người căng cứng. Mình thấy rõ ràng cậu ấy đang run—không phải vì sợ hãi, mà là vì tức giận tột độ.
"Ông điên rồi à?" Gray gằn giọng, ánh mắt đỏ lên.
"Ông nghĩ trò hề này là gì?"
Bố Gray cười rất... nhẹ nhàng. Như thể tất cả đang là một buổi tiệc gia đình yên bình.
"Gray, ta chỉ đang giữ đúng quy tắc thôi. Những người ta mời, nếu không chịu ăn cơm thì... à, ăn đạn cũng là một lựa chọn."
"Ông bệnh hoạn vừa thôi!!!" Rowan quát to, gần như muốn xông tới.
Ngay lập tức có ba nòng súng chĩa về phía cậu ấy khiến cả lớp hét lên. Fiona vội kéo Rowan lại, mặt tái xanh.
Ông ta chép miệng, tay khoanh trước ngực:
"Ta đã chuẩn bị một bữa cơm rất thịnh soạn. Các cháu ăn xong, ai muốn về thì về, ta không giữ. Chỉ là... nếu còn ai dám cãi lời lần nữa, ta không chắc cơm sẽ còn nóng."
Không khí lúc này lạnh như đóng băng. Không ai dám thở mạnh.
Cuối cùng, Gray nghiến răng, ánh mắt tràn đầy bất lực, hạ giọng:
"...Được. Chúng tôi sẽ ăn."
Cậu ấy siết chặt tay mình hơn, như muốn truyền cho mình chút sức mạnh giữa vũng lầy bất lực này.
Tất cả bị ép phải ngồi vào một chiếc bàn dài như trong phim thời Trung Cổ. Trên bàn là thức ăn sang trọng, đèn nến lung linh, bát đĩa bằng bạc sáng loáng... nhưng không ai thấy ngon miệng. Chúng mình đang ngồi ăn với một con quái vật.
Bố Gray ngồi đầu bàn, nâng ly rượu như thể đang tiếp đãi những vị khách danh dự. Gương mặt ông ta như không có gì sai, như thể tất cả mọi chuyện đang rất... bình thường.
Chưa bao giờ mình thấy một bữa ăn lại kinh hoàng đến vậy.
Chỗ ngồi được sắp xếp một cách cố ý đến mức trơ trẽn.
Mình bị đặt đối diện Gray. Cạnh mình là chị Fiona, đối diện là Rowan. Cả bàn dài đầy người, vậy mà bốn người bọn mình lại bị gom vào chính giữa, như tâm điểm của một ván cờ mà quân cờ không có quyền phản kháng.
Mình thấy rõ Fiona hơi nhíu mày khi nhìn sang Rowan, còn Gray thì chẳng thèm che giấu sự tức giận đang cuộn trào trong đôi mắt.
Bố Gray nâng ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ rồi mỉm cười lịch thiệp như thể đang ở một buổi dạ tiệc sang trọng:
"Chà... ngồi thế này thật thú vị, phải không? Nhìn các con, ta không khỏi thấy những tháng năm thanh xuân ùa về."
Không ai đáp lại.
Ông ta quay sang chị Fiona, ánh mắt như lưỡi dao sắc ngọt:
"Fiona, từ ngày chia tay Rowan, con cũng quen Gray một thời gian phải không? Rồi lại chia tay nó. Giờ thì...tới lượt em gái con chơi đùa với hai đứa nó."
Không khí đóng băng. Mình nghe rõ tiếng dao nĩa khựng lại.
Chị Fiona thoáng sững người, chưa kịp nói gì thì Gray nắm chặt dao, gằn giọng lạnh tanh:
"Im đi."
Ông ta quay sang nhìn Gray, nét cười trên môi ông ta đông cứng lại trong một khoảnh khắc. Không phải giận dữ. Không phải ngạc nhiên. Chỉ là... một sự thay đổi đáng ngờ.
Rồi ông ta lại cười khẽ, như thể vừa bị một con mèo con cào trúng tay:
"Ta quên mất. Ở cái bàn này, có người không thích nói về quá khứ."
Ông ta đảo mắt về phía mình, ánh nhìn đột ngột trở nên quá mức quan tâm khiến mình cảnh giác cao độ.
"Còn con, Hazel, bố con dạo này thế nào? Ta nghe nói ông ấy... dạo này làm ăn cũng tốt lắm?"
Mình ngẩng lên, gương mặt giữ nguyên nét bình tĩnh nhưng trong lòng như nổi cơn bão.
Mình chỉ đáp một cách ngắn gọn:
"Cảm ơn ông đã hỏi. Ông ấy ổn."
Dù lời lẽ lễ phép, nhưng ánh mắt mình thì không giấu nổi sự nghi ngờ và đề phòng.
Bố Gray mỉm cười, gật đầu như thể hoàn toàn hài lòng với câu trả lời đầy phòng bị ấy. Không khí quanh bàn lạnh ngắt, như từng người đều đang bị soi chiếu từng cử động.
Ông ta vẫn chưa có ý định dừng lại. Ly rượu trong tay ông ta lắc nhẹ, chất lỏng đỏ sóng sánh như máu. Ông ta nghiêng đầu, nhìn Gray đầy vẻ điềm nhiên nhưng ẩn chứa sự khiêu khích tột độ.
"À mà này, Gray..." – ông ta bật cười, ánh mắt ánh lên một tia sắc lạnh như dao mới mài.
"Rei dạo này vẫn khỏe chứ?"
Không khí quanh bàn lập tức đông cứng lại, như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt tất cả.
Gray siết chặt nắm tay, không trả lời. Chỉ liếc ông ta bằng ánh nhìn sắc bén như muốn cứa rách không gian giữa hai người.
Giọng ông ta trầm xuống, gằn từng chữ.
"Gray, ta đang hỏi con. Con không nghe thấy sao?"
Gray nghiến răng, bàn tay siết lấy cái muỗng đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Cậu quay sang, ánh mắt tóe lên những tia giận dữ.
"Không có ông, chúng tôi sống rất tốt. Rất khỏe."
Mình đã nghĩ ông ta sẽ nổi giận vì thái độ của Gray, nhưng không. Ông chỉ đặt muỗng xuống, bình thản đến rợn người, rồi nhìn Gray với ánh mắt nghiêm nghị.
"Ta biết. Ta biết các con sống tốt... thậm chí là quá tốt. Nhưng ta vẫn rất nhớ các con. Đêm nào cũng nghĩ đến cảnh gia đình quây quần bên nhau."
Gray bật cười khẩy, giọng nhếch lên đầy mỉa mai.
"Ông mà cũng biết nghĩ đến hai chữ 'gia đình' sao? Tôi cứ tưởng trong đầu ông chỉ có tiền và quyền lực."
"Nếu không có hai thứ đó, các con đã chẳng được sống trong sung túc như bây giờ."
Gray trừng mắt, đáp lại ngay không chút chần chừ.
"Đó là tiền của mẹ tôi. Và của ông bà ngoại để lại. Không phải của ông."
Không khí giữa hai người căng như dây đàn sắp đứt. Mình cảm thấy sống lưng lạnh toát, còn những người xung quanh thì mồ hôi bắt đầu túa ra như mưa. Cuộc nói chuyện nghe như đang được ghép bằng súng, dao và thuốc nổ – chỉ cần một tia lửa là đủ nổ tung.
Ông Ares vẫn nhìn Gray chằm chằm, rồi chậm rãi quay sang cả đám bọn mình, cười nhẹ như thể từ nãy đến giờ chỉ là màn tâm sự gia đình đơn thuần.
"Mấy đứa ăn uống rồi nghỉ ngơi chút đi. Ta có việc cần giải quyết, sẽ quay lại ngay."
Ông ta đứng dậy, mấy tên mặc áo đen lập tức đi theo sau. Cánh cửa vừa đóng lại, cả đám mới dám thở mạnh. Những tiếng xôn xao vỡ òa.
"Trời đất, da gà mình nổi hết cả rồi..."
"Sáng sớm chưa ăn gì mà bị dọa cho no đạn luôn..."
"Tay mình còn đang run đây này..."
Mình không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Gray. Cậu ấy cũng đang nhìn mình, ánh mắt nheo lại – không còn giận, chỉ còn lo lắng.
Khi cả đám vẫn còn hoang mang, chưa kịp định thần xem chuyện quái gì vừa xảy ra và sắp xảy ra, thì mình thấy Gray và Rowan đang nói nhỏ gì đó với Noah, rồi cả hai nhanh chóng rời đi. Mình cũng muốn đi theo, nhưng không thể tự ý hành động trong nơi này được.
Có gì đó không ổn. Linh cảm cứ gõ nhịp trong đầu mình: chúng mình vẫn đang bị giám sát.
Chị Fiona – người vẫn luôn bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh – ngồi cạnh, bất chợt lên tiếng.
"HaHa, hãy giữ bình tĩnh. Đừng làm gì bốc đồng."
Mình nheo mắt nhìn chị, hỏi lại, giọng đầy nghi hoặc:
"Tại sao... chị lại nói với em như thế?"
Chị chỉ khẽ cười, rồi đáp.
"Vì chị biết bố của Gray không đơn thuần mời chúng ta đến đây chỉ để ăn uống hay thăm hỏi. Và chị cũng biết... em sẽ nổi điên nếu bị hăm dọa."
Ồ, wow. Dạo này sao chị Fiona hiểu mình dữ vậy? À mà, là chị em ruột mà. Với cái tính mình thì có giấu cũng chẳng nổi – ai nhìn qua cũng đoán được chứ đâu riêng gì chị.
Mình còn đang định hỏi thêm thì Noah bất ngờ tiến lại gần, thì thầm vào tai:
"HaHa, đi vệ sinh với mình đi. Mình không dám đi một mình."
Ban đầu mình tính từ chối, nhưng nghĩ lại, có lẽ mình cũng nên đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút. Sắp tới có thể sẽ phải đối đầu với thứ còn nguy hiểm hơn cả súng đạn: âm mưu.
Mình gật đầu, Noah dẫn đường. Nhưng chỉ đi được một đoạn, mình đã nhận ra rõ ràng: cậu ta không hề tìm nhà vệ sinh. Nhìn cái cách cậu ta đi thập thò như ăn trộm, mình huých nhẹ vào tay Noah, hỏi nhỏ:
"Sao bảo đi vệ sinh mà giờ lại lén lút thế?"
Noah không quay lại, chỉ đáp lửng:
"Cứ từ từ. Sắp tới rồi."
Mình còn đang rối như tơ vò thì Noah dừng lại trước một cánh cửa mạ vàng.
Không đùa đâu. Là vàng thật.
Noah gõ ba cái. Cốc. Cốc. Cốc.
Từ bên trong, giọng Gray vang lên:
"Vào đi."
Noah cười tươi, đẩy cửa bước vào. Vừa theo chân vào trong, mình đã thấy ngay những gương mặt quen thuộc: Gray, Rowan... và Rei nữa.
Vừa thấy mình, Rei đã lườm một cái sắc như dao cạo khiến mình chỉ muốn bước tới tán cho nó một phát vì cái kiểu hỗn láo không thể tả nổi. Nhưng mình kìm lại. Đây không phải lúc gây chiến nội bộ.
Gray không để mất thời gian, lập tức nói thẳng:
"Ông ta sẽ không chỉ đơn giản mời mọi người đến đây để ăn uống. Chắc chắn có ý đồ khác."
Rowan tiếp lời, giọng nghiêm trọng:
"Ông ta sẽ dùng bọn mình để uy hiếp cậu."
Nghe đến đây, mình chỉ muốn thở dài. Cái này mình cũng đã nghĩ đến. Gray khẽ gật đầu, còn mình thì hỏi ngay:
"Vậy giờ chúng ta có kế hoạch gì chưa?"
Gray im lặng một lúc lâu, rồi nói:
"Không. Chúng ta không thể đối đầu với mấy họng súng lạnh tanh kia được. Nhưng mình cá là... ông ta cũng không dám giết ai đâu. Bởi vì ở đây toàn là con cháu của những gia tộc lâu đời. Chỉ cần một người gặp chuyện, ông ta sẽ bị xử lý ngay lập tức."
Mình định thở phào, nhưng Rei lại nói như dội gáo nước lạnh:
"Nhưng cũng không thể chắc được đâu. Ở đây vẫn có vài người là con của gia đình bình thường."
Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Rei đứng bật dậy, giọng gay gắt:
"Để em lại đây. Anh và mọi người hãy đi đi. Ông ta chỉ cần tiền – mà chỉ có anh em mình là người thừa kế thôi."
Gray lắc đầu, đáp ngay không do dự:
"Không. Tiền em thừa kế không đủ với lòng tham của ông ta. Hắn cần cả anh nữa. Và sẽ không có chuyện anh để em lại."
Nói rồi Gray quay sang nhìn mình, ánh mắt cậu ấy... khác thường. Như đang đặt cược niềm tin cuối cùng.
"HaHa, mình có chuyện muốn nhờ cậu."
Mình gật đầu không do dự, Gray nói tiếp:
"Nếu một lát nữa có điều gì bất lợi xảy ra... cậu và Rei hãy chạy trốn. Bọn mình sẽ lo phần còn lại."
Mình cau mày, phản đối ngay:
"Không Gray. Sao mình có thể bỏ chạy để mấy cậu ở lại?"
Rowan lên tiếng, giọng trấn an:
"HaHa, chúng mình sẽ không sao. Quan trọng nhất là cậu và Rei. Ông ta sẽ nhắm vào hai người để ép Gray."
"Nhưng mà—"
Mình còn chưa kịp phản bác thì Gray đã quay sang, giọng khẩn thiết:
"HaHa, làm ơn đi. Nếu để Rei rơi vào tay ông ta... mình sẽ không chịu nổi mất. Mình xin cậu, hãy giúp Rei trốn thoát."
Mình nhìn Gray. Rồi nhìn sang Rei. Trong đôi mắt cậu ấy cũng chất chứa một nỗi đau khó gọi tên. Mình hít sâu một hơi, rồi khẽ gật đầu, nhưng không quên căn dặn:
"Được. Nhưng các cậu phải hứa với mình... đừng làm gì liều lĩnh. Được không?"
Cả đám nhìn nhau, rồi khẽ gật đầu.
Giây phút ấy, mình có cảm giác như trên vai mình đang gánh cả một tảng đá sinh mệnh khổng lồ. Một phần muốn gào lên chửi thề thật to, phần còn lại thì chỉ muốn chạy khỏi cái vòng xoáy quyền lực đen tối này...
Khi cả nhóm đã bàn xong kế hoạch và chuẩn bị đứng dậy tiến ra "chiến trường", mình lẽo đẽo theo sau, ngập ngừng kéo nhẹ tay áo Gray. Cậu ấy quay lại, vẻ mặt thoáng chút bối rối.
"Sao vậy?" – Gray hỏi nhỏ.
Mình gãi đầu, ngượng ngùng thú nhận:
"Mình... mình mắc vệ sinh. Cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
Gray cắn môi cố nhịn cười rồi chỉ tay về phía cuối hành lang. Mình gật đầu cái rụp rồi phóng đi như một cơn gió. Trời ơi, mất mặt quá đi mất! Giữa một thời khắc căng như dây đàn thế này mà mình vẫn có thể tấu hài được mới tài chứ.
Xong xuôi, mình mở cửa bước ra, vội vã đi dọc hành lang vắng tanh khiến tim cứ đập thình thịch. Nhưng chưa kịp đi được bao xa thì bất ngờ có một bàn tay kéo mình vào căn phòng bên cạnh. Mình hoảng hốt định kêu lên thì một giọng nói quen thuộc đã vang lên bên tai:
"Là mình đây."
Nheo mắt nhìn kỹ thì đúng là Gray thật. Mình thở phào nhưng cũng không khỏi cáu nhẹ:
"Cậu làm gì vậy? Đang tình hình thế này mà còn bày trò bắt cóc nữa hả?"
Gray chỉ cười khẽ rồi bất ngờ vòng tay ôm chặt lấy eo mình. Đầu cậu ấy tựa vào cổ mình khiến tim mình đập loạn lên.
"Gì vậy?" – Mình hỏi nhỏ, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Gray khẽ thầm thì, giọng trầm khàn vang lên, hơi thở ấm nóng phả sát làn da:
"Mình nhớ cậu quá... Dạo này không được ôm cậu, không được hôn cậu, khiến mình phát điên."
Mình cắn môi cố giấu nụ cười đang nhú lên trên môi, huých nhẹ vào lưng cậu ta:
"Cậu đúng là... Không biết nhìn tình hình gì hết. Giờ mà còn nói mấy câu sến súa đó à?"
Gray dúi đầu vào vai mình, giọng nũng nịu như mèo con dụi vào tay chủ:
"Mình chẳng quan tâm tình hình gì hết. Mình chỉ biết mình nhớ cậu... Nhớ mùi hương, nhớ cái giọng chửi và nhớ đôi môi này của cậu."
Chết rồi! Mình sắp sốc thính đến chết mất!
Mình cố gắng nén cười nhưng vai đã bắt đầu run rẩy phản chủ. Gray lập tức trêu:
"Vậy là có người đang thích lắm đấy. Hay là để mình hôn cậu một cái nha?"
Nói rồi cậu ta ngẩng mặt lên, làm bộ mặt đáng ghét thấy mà thương. Mình phản bác yếu ớt:
"Nghiêm túc chút đi. Giờ là lúc phải chuẩn bị tác chiến rồi còn gì."
Gray chẳng buông tha:
"Thì trước khi ra trận, cho người yêu của cậu chút động lực đi mà..."
"Cậu đừng có mà—"
Chưa kịp nói hết câu thì Gray đã áp môi lên môi mình.
Dù đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần, mình vẫn không thể nào hết cảm giác bối rối và tim đập loạn. Nhưng mà... mình cũng nhớ môi cậu ấy nhiều lắm. Mình nghiện Gray thật rồi. Nghiện cái hôn dịu dàng, hơi thở ấm áp, cả mùi hương vani nhè nhẹ luôn vương lại trên người cậu ấy.
Giữa một thế giới đang chuẩn bị rối loạn, giữa những toan tính nguy hiểm đang cận kề, chỉ có khoảnh khắc này là của riêng mình và Gray. Một cái ôm, một nụ hôn, một lời nhớ nhau – vậy là đủ để tiếp thêm dũng khí bước vào giông bão.