Chương 84: Tình bạn, tình thân và tình yêu.
Nội tâm Hazel:
Mình từng nghĩ, chiến trường là nơi có đất, có cát, có khói bụi mịt mù và tiếng súng vang trời... Chưa từng nghĩ, một nơi xa hoa lộng lẫy như thế này—một tòa lâu đài dát vàng từ sảnh đến trần—lại có thể trở thành điểm khởi đầu cho một cuộc chiến.
Không có cát bụi, không có chiến hào, chỉ có những học sinh ngồi bất động, căng thẳng đến nghẹt thở. Bao quanh chúng mình là một hàng vệ sĩ áo đen đứng canh, bên hông ai nấy đều mang súng—lạnh tanh, im lìm, sẵn sàng khai hỏa chỉ với một cái chớp mắt sai thời điểm.
Chúng mình đã tụ họp đầy đủ trong phòng khách rộng lớn của lâu đài, kể cả Rei cũng đã có mặt.
Không khí lúc này còn khắc nghiệt hơn cả chiến trường thực sự. Mình ngồi bên cạnh chị Fiona, mắt đảo liên tục qua từng góc nhà, từng cái chậu cây trang trí, trong đầu âm thầm tính toán các đường di chuyển khả dĩ. Cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra hỗn chiến.
Từ phía cầu thang xoắn giữa sảnh lớn, ông Ares đi xuống với nụ cười tươi đến gai người.
"Mấy đứa ăn xong rồi chứ? Giờ thì tâm sự nhẹ nhàng một chút rồi về nha."
Tâm thần à? Nhìn mặt bọn mình là biết chẳng ai muốn nói chuyện với ông ta cả, vậy mà cứ làm như đang mời tụi nhỏ uống trà chiều trong một buổi họp gia đình.
Gray đứng bật dậy, ánh mắt sắc như dao:
"Hãy để chúng tôi yên."
Vẻ mặt ông ta đổi ngay lập tức. Một cái gật đầu lạnh lùng và tên vệ sĩ phía sau tiến lên, đưa Gray một tập giấy.
"Nếu muốn yên ổn... thì ký vào đây. Cả con và Rei. Từ giờ hai đứa sẽ được giám hộ hợp pháp dưới tên ta, và tất nhiên, toàn bộ tài sản thừa kế cũng sẽ do ta quản lý."
Gray siết chặt tay, mắt đầy căm phẫn. Cậu ấy đoán đúng rồi. Ông ta chẳng cần gì ngoài tiền mẹ cậu ấy để lại.
"Ông đừng mơ. Đó là tài sản của mẹ tôi, không phải của ông."
"Nhưng mẹ con là vợ ta. Tài sản của bà ấy đương nhiên là của ta."
"Ông đừng có nói năng hồ đồ. Không có một xu nào là của ông cả. Tôi sẽ không để ông lấy dù chỉ một đồng."
Ông ta nhếch mép cười lạnh rồi búng tay. Ngay lập tức, những họng súng đen ngòm đồng loạt chĩa về phía chúng mình. Tên áo đen bên cạnh ông ta cũng giơ súng thẳng vào đầu mình.
"Giờ thì con chọn đi, Gray. Tiền của mẹ con... hay mạng sống của bạn bè con?"
"Ông là đồ khốn."
"Nếu con còn hỗn láo thêm một lời nữa... thì ta sẽ xử bạn con trước."
Ánh mắt ông ta liếc ngang, dừng lại đúng chỗ Aiden đang ngồi. Cả nhóm lập tức cứng người. Tim mình đập loạn.
Mình liếc nhìn Rowan và Noah, ra hiệu. Đã đến lúc hành động.
"CÓ RẮN KÌAAA!!" – mình hét toáng lên rồi bất ngờ nhảy dựng dậy.
Cú sốc quá bất ngờ khiến mấy tên vệ sĩ lập tức quay đầu theo phản xạ. Trong khoảnh khắc đó, Rowan và Noah lao lên như hai mũi tên. Còn mình thì không bỏ lỡ cơ hội: tay chộp ngay một nắm đất từ chậu cây gần cầu thang, ném thẳng vào mặt tên cầm súng sát bên. Hắn la lên vì đau rát, súng tuột khỏi tay. Mình chớp lấy thời cơ kéo tay Rei chạy thục mạng.
Phía sau vang lên tiếng gào giận dữ của ông Ares:
"Bắt con nhỏ đó lại cho ta!"
Mình và Rei cắm đầu chạy, nhưng chỉ vài bước mình đã cảm nhận có gì đó không ổn. Lâu đài này quá lớn, quá lạ lẫm. Mình lập tức đổi hướng, kéo Rei rẽ sang hành lang bên phải, rồi lao thẳng về phía nhà vệ sinh mình từng dùng trước đó.
"Chị đi đâu vậy?" – Rei vừa thở vừa hỏi.
Không trả lời, mình đạp mạnh cánh cửa buồng vệ sinh cuối cùng. Ngước lên – đúng như mình nhớ – một khe thông gió lộ ra.
"Lối ra ngoài không an toàn. Em phải trốn tạm đã. Lên đó đi. Nhanh!"
Rei định phản đối, nhưng mình không để cậu ta có thời gian:
"Không còn thời gian đâu. Chị còn phải quay lại cứu Gray. Đi đi!"
Mình đỡ Rei trèo lên, kiểm tra xem cậu ấy đã vào được chưa rồi mới chạy ngược lại. Không khí bên ngoài đã hỗn loạn hơn trước, mình rẽ trái rồi rẽ phải – mỗi bước chân đều nghe tim đập thình thịch trong ngực.
Chết tiệt! Cái lâu đài gì mà rộng như mê cung, chạy mãi cũng chẳng thấy điểm dừng.
Vừa rẽ qua một góc tường, mình đâm sầm vào một tên vệ sĩ – đúng là cái tên lúc nãy bị mình chọi đất vào mặt. Hắn chưa kịp giơ súng thì mình đã tung cú đá thẳng vào cổ tay, khẩu súng văng ra xa, trượt trên sàn đá bóng loáng.
"Giỏi đấy, cô bé." – hắn nhếch môi.
"Muốn chơi tay đôi à? Ta chiều."
Mình siết chặt nắm đấm, mắt không rời hắn nửa giây.
"Vậy thì xin chỉ giáo."
Không khí căng như dây đàn. Cả mình và hắn lao vào nhau như hai mũi tên độc. Không còn súng, không còn chỗ cho sự do dự—chỉ có nắm đấm, tốc độ và bản năng sinh tồn.
Hắn ra đòn trước, cú đá vòng ngang hiểm hóc. Mình nghiêng người né, gót chân lướt sát sàn, rồi phản công bằng một cú đấm móc ngược vào cằm hắn. Hắn lùi lại nửa bước, miệng cười nhếch mép.
"Dẻo đấy. Nhưng chưa đủ đâu."
Mình không trả lời. Một cái gạt chân của hắn suýt nữa quật mình ngã, mình lùi về phía sau—nhưng đó chính là bếp.
Gạch lát sàn dưới chân bắt đầu trơn trượt vì dầu văng tung tóe. Mình lùi vào trong, tay quơ đại một cái chảo treo trên giá. Không do dự, mình phang mạnh về phía hắn. Hắn đưa tay đỡ, âm thanh chát chúa vang vọng khắp bếp như tiếng chuông báo động.
"Cô bé chơi ác nhỉ?" – hắn nói, lùi lại, quơ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn.
Con dao sắc lóe lên ánh thép dưới ánh đèn. Mình nuốt nước bọt, tim đập như trống trận. Không thể chạm vào hắn khi có vũ khí trong tay, mình bắt đầu lùi vòng quanh bàn, mắt lia nhanh mọi vật trong bếp.
Một chai tương ớt.
Tay mình vơ lấy, vặn nắp, rồi không chần chừ tạt thẳng vào mắt hắn. Chất đỏ sền sệt bắn đầy mặt hắn khiến hắn hét toáng lên, dao trên tay khựng lại trong giây lát. Mình lao tới, đá mạnh vào cổ tay, dao rơi xuống sàn.
Hắn gào lên, giật lấy chiếc khăn gần bồn rửa chùi mắt. Nhưng không kịp—mình xoay người, tung cú đá vòng tròn chính xác vào mạng sườn.
Cả người hắn đập vào tủ lạnh rồi trượt xuống đất.
Mình không thở nổi nữa. Hai đầu gối run lên. Nhưng vẫn không được dừng—không phải lúc này.
Hắn cựa quậy, định đứng lên. Mình rút trong túi một cây bút bi—chính cây mà Gray đã đưa mình mấy ngày trước, gọi đùa là "vũ khí tự vệ".
Giờ thì đúng là vũ khí thật.
Mình kẹp lấy cổ hắn, dí mạnh đầu bút vào huyệt gáy.
"Đừng nhúc nhích. Tôi có thể đâm xuyên động mạch cổ của anh trong vòng hai giây. Muốn thử không?"
Hắn sững lại, mắt trừng trừng nhìn mình.
Mình thở dồn, nhìn hắn lảo đảo, rồi lấy dây nịt trong bếp trói tay hắn tạm thời vào chân bàn.
"Chúc may mắn với cay mắt." – Mình thở hắt.
"Tôi đi cứu bạn."
Nếu đây là một trận đấu công bằng, mình chắc chắn không thắng. Nhưng may là mình chưa bao giờ chơi công bằng.
Không quay đầu lại, mình lao ra khỏi bếp, trái tim vẫn đập rộn ràng như trống trận, nhưng trong lòng chỉ còn một điều duy nhất:
Gray, chờ mình.
Mình cúi nhặt khẩu súng lúc nãy đã đá văng. Tay hơi run, nhưng động tác kiểm tra đạn, lên nòng lại thuần thục lạ thường—như thể đã làm điều này hàng trăm lần.
Không phải lúc để thắc mắc.
Siết chặt báng súng, mình rạp người, lặng lẽ tiến về phía phòng khách như một cái bóng lướt trong bóng tối. Từng nhịp tim dồn dập. Đầu óc vẽ lại sơ đồ căn nhà. Mình dừng ở góc tường, lắng nghe.
Rồi lướt qua hành lang, linh hoạt như thể thuộc về nơi này.
Liếc nhanh qua phòng khách—Gray bị khống chế, họng súng dí sát đầu. Fiona, Aiden, Rowan, Noah đều bị ép quỳ, tay khóa sau lưng.Ông Ares ngồi ở ghế, tay chống cằm, điệu bộ đắc thắng.
"Một đứa chạy thoát rồi đúng không? Không sao. Chúng ta bắt đầu với đám còn lại cũng được."
Mình chĩa súng, không do dự, nhắm thẳng vào tay tên áo đen đang giữ Gray, bóp cò.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên xé toang bầu không khí. Tên áo đen hét lên, súng văng khỏi tay. Gray lập tức vùng dậy, đạp mạnh vào bụng hắn. Phòng khách rơi vào hỗn loạn.
Mình lướt đi như một cái bóng, lặng lẽ áp sát ông Ares. Tên vệ sĩ còn đang hoang mang tìm hướng phát súng, hoàn toàn không để ý đến mình.
Chỉ còn vài bước nữa thôi—mình gần chạm đến mục tiêu thì đoàng!
Một viên đạn khác bay thẳng vào chiếc bình gốm lớn, vỡ tan loảng xoảng. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về hướng đó.
Không biết ai đã nổ súng, nhưng mình thầm cảm ơn. Nhân cơ hội, mình lao đến, giơ súng chĩa thẳng vào đầu ông Ares.
"Thả mọi người ra. Nếu không, đừng hòng nhận được đồng lương nào nữa!"
Ông Ares thoáng ngạc nhiên khi thấy khẩu súng kề sát thái dương, nhưng ngay sau đó, hắn lại bật cười sảng khoái như thể vừa chứng kiến một trò hề thú vị.
"Ồ, con nhóc này cũng biết bắn à? Thú vị thật."
"Còn nói thêm một câu nữa là viên tiếp theo xuyên trán ông đấy."
Mọi ánh mắt trong phòng khách đổ dồn về phía mình. Gray gần như bật dậy, đôi mắt mở to:
"Cậu... Sao không chạy?! Quay lại làm gì vậy?!"
Mình không quay sang nhìn Gray, chỉ khẽ đáp bằng giọng đều đều nhưng dứt khoát:
"Rei đã an toàn rồi. Vì vậy... mình mới quay lại."
Ông Ares khẽ nhướn mày, ánh mắt lóe lên tia thích thú.
"Ngây thơ thật đấy. Cô nghĩ mình có thể thoát khỏi nơi này sao?" – Hắn bật cười khinh miệt.
"Ta đã cho người canh gác khắp nơi. Cả một con kiến cũng không thể bò ra khỏi cánh cổng mà không bị phát hiện."
Mình nheo mắt, cười khẩy một tiếng, mỉa mai đáp:
"Không phải lúc nào mọi thứ cũng vận hành theo đúng kế hoạch đâu, ông Ares. Sẽ luôn có một con đường mà ông không tính trước được."
Khuôn mặt hắn thoáng biến sắc trong chớp mắt.
Gray bước lên một bước, giọng đầy bực tức và lo lắng:
"Cậu đúng là... Cứng đầu. Biết nguy hiểm mà vẫn liều mạng quay lại như thế sao?"
Mình quay sang nhìn Gray, ánh mắt ánh lên sự kiên định lẫn dịu dàng:
"Mình đã bảo sẽ không để cậu một mình mà."
Mình còn chưa kịp hả hê được bao lâu thì cảm giác lạnh toát chợt ập đến sau gáy.
Một lưỡi dao sắc lẹm đã kề sát cổ mình từ lúc nào.
Tim mình như muốn ngừng đập.
Là hắn.
Tên vệ sĩ lúc nãy mình đã đánh gục trong bếp—hắn đứng ngay sau lưng mình, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt đầy máu lửa, còn tay thì đang siết chặt con dao như muốn cắt đứt mọi thứ trước mặt.
Mình giật mình khi thấy... hắn đang cầm chân bàn—đúng, hắn bẻ luôn cả một cái chân bàn trong bếp chỉ để đuổi theo mình. Còn con dao thì có lẽ đã giấu sẵn từ trước.
Hắn nghiến răng, gằn giọng nhưng lại đầy vẻ thích thú:
"Giỏi đấy, cô bé. Tôi không nghĩ sẽ phải dùng đến dao để hạ một học sinh như cô. Nhưng mà thú thật..."
Hắn cúi xuống khẽ thì thầm ngay bên tai mình.
"Tôi bắt đầu thấy hứng thú với trò chơi này rồi."
Bàn tay cầm súng của mình khẽ run lên, không phải vì sợ—mà là vì biết mọi chuyện đang vượt khỏi giới hạn kiểm soát.
"KRIS!" – Gray gào lên, giọng đầy giận dữ.
"ĐỪNG ĐỤNG VÀO CẬU ẤY!"
Tên vệ sĩ phía sau mình bật cười khẩy, tiếng cười chát chúa vang vọng giữa căn phòng im phăng phắc như một cú tát vào sự lo lắng đang hiện rõ trong ánh mắt Gray.
"Ôi trời, cậu Gray à." – Kris mỉa mai, lưỡi dao khẽ siết sát thêm một chút vào cổ mình.
"Thật ra, tôi chỉ chờ cậu lên tiếng thôi. Càng hét lên, tôi càng thích."
Mình có thể cảm nhận rõ hơi thở của hắn phả vào gáy, mùi máu tanh xen lẫn mùi thuốc súng, đầy hằn học.
Ông Ares lúc đó mới lên tiếng giọng điềm nhiên như đang thương lượng giá cá ngoài chợ:
"Gray, đừng để mọi thứ đi xa như vậy. Chỉ cần con ký vào tờ giấy này... là mọi người sẽ an toàn. Ta hứa. Kể cả bạn gái con."
Tờ giấy lại được đưa ra lần nữa.
Cả phòng nín thở.
Gray nhìn mình—mắt đỏ hoe, bàn tay cầm bút run rẩy. Cậu ấy đang phải chọn giữa người mình yêu... và tất cả mọi người còn lại.
Ngón tay Gray khẽ chạm vào mép giấy, tiếng kim loại lách cách của cây bút vang lên khiến lòng mình nhói buốt.
Không—mình không thể để cậu ấy làm vậy.
"ĐỪNG KÝ!!" – Mình hét lên, toàn thân căng như dây đàn.
Mọi người giật bắn mình. Gray cũng khựng lại, mắt mở to nhìn mình.
Mình hít sâu, tay siết chặt khẩu súng, rồi chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào Kris—thằng điên đang kề dao sát cổ mình.
Giọng mình vang lên, lạnh đến rợn người:
"Muốn thử không? Xem coi lưỡi dao của anh nhanh—hay viên đạn xuyên đầu Ares của tôi nhanh hơn."
Không gian chết lặng.
Từng người một đều sững sờ.
Tên Kris thoáng khựng lại. Đôi mắt hắn chớp nhẹ, dường như lần đầu tiên thấy con nhóc học sinh trong tay mình không còn là một con mồi—mà là một kẻ có thể khiến hắn phải cân nhắc.
Tuy bên trong mình cũng đang rất sợ nhưng giờ không phải lúc để yếu đuối, Gray đang cần mình.
"HAHA!!" – Fiona hét lên, hoảng loạn.
"Đừng làm liều!!"
Tim mình đập như trống trận, nhưng tay thì vững như chưa bao giờ run rẩy. Mình không biết mình có thật sự bóp cò được hay không—nhưng chí ít, ông ta sẽ phải tin là mình có thể.
"HAHA! CẬU ĐIÊN RỒI SAO?..." – Gray hét lên, giọng giận dữ nhưng ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
"Cậu nghĩ đây là trò chơi à?!" – Rowan cũng gắt lên, mắt như sắp ứa nước.
"Muốn làm anh hùng cũng phải chọn lúc chứ!"
Nhưng mình không quay đầu lại. Không một giây.
Tay vẫn giương súng, ánh mắt vẫn găm chặt vào Kris.
"Lùi lại đi." – Mình chỉ nói khẽ, nhưng giọng cứng như đá.
"Đừng xen vào. Đây là cuộc chơi giữa mình và hắn."
Ánh mắt Kris thoáng có gì đó thay đổi—không còn là sự khinh thường như lúc trước. Mà là hứng thú. Hắn nhếch môi, dao vẫn kề sát cổ mình.
"Cô không biết sợ là gì thật đấy..." – hắn lẩm bẩm, tiếng cười đầy quái gở.
"Hay là cô đang muốn chết trước mặt cả đám bạn thân để làm cảnh?"
Mình không đáp. Ánh mắt vẫn không rời.
Mình biết mình đang căng như dây đàn, chỉ cần hắn khẽ động, mình cũng sẽ bóp cò. Dù kết cục có là gì đi nữa.
Và rồi—bụp
Một tiếng kim loại va nhẹ vào nhau sau lưng Kris.
Hắn khựng lại.
Một giọng nói vang lên, lười biếng nhưng đầy đe doạ:
"Lùi ra. Trò này không vui nữa rồi."
Mọi người quay phắt lại.
Mình cũng quay, cổ vẫn còn lằn lạnh vết dao—
Là Alex.
Cậu ta đang đứng cách không xa, một tay đút túi quần, tay còn lại giương thẳng khẩu súng, chĩa không lệch nửa phân vào đầu Kris. Nụ cười nhạt nhẽo trên môi trông như thể đây chỉ là một buổi biểu diễn nhỏ giữa tiết học buồn chán.
"Bỏ dao xuống." – Alex nói, giọng khẽ nhưng lạnh.
" Tôi không có kiên nhẫn xem phim hành động dài tập đâu."
Sự im lặng bao trùm căn phòng.
Tất cả sững sờ.
Cả ông Ares cũng không giấu được sự bất ngờ, mắt hơi nheo lại như thể đang cố đọc suy nghĩ của Alex.
Kris đứng khựng lại, toàn thân căng cứng. Hắn trừng mắt nhìn Alex, gằn từng chữ qua kẽ răng:
"Mày là đứa nào? Từ đâu chui ra vậy?"
Alex nhếch môi cười, nụ cười nửa khinh nửa giễu, giọng thản nhiên như đang tán gẫu giữa giờ ra chơi:
"Lính của ông Ares đúng là nên được huấn luyện lại. Đi bắt người mà đếm còn không nổi."
Mặt Kris đanh lại, đôi môi mím chặt đến trắng bệch, nhưng Alex không hề tỏ ra nao núng. Trái lại, cậu ta tiến thêm một bước, họng súng lạnh lẽo dí sát vào thái dương hắn:
"Giờ thì biết ai trên ai dưới rồi chứ? Buông dao. Thả người. Nếu không thì cả ông và ông già kia có thể tạm biệt ánh mặt trời được rồi."
Kris rít lên, từng chữ như trượt qua răng nanh:
"Vậy thì con nhỏ này... sẽ đi xuống chơi với tao trước."
Mình còn chưa kịp phản ứng thì Alex đã bật cười, một tràng cười lớn đến nỗi khiến cả căn phòng rúng động. Cậu ta nghiêng đầu, nhìn Kris như thể hắn vừa kể một câu chuyện hài cũ mèm:
"Chỉ với ông mà cũng đòi tiễn cái người điên này xuống địa ngục à?" – Cậu ta nhún vai.
"Hơi bị ảo tưởng đấy."
Cách Alex nói khiến ai cũng nghĩ cậu ta đang bênh vực mình. Nhưng không hiểu sao, mình lại cảm thấy máu nóng dồn lên mặt, thầm nghĩ:
"Người điên là đang nói mình đấy hả?"
Thậm chí còn có chút thôi thúc muốn quay súng lại... bắn nhầm thay vì nhắm vào Ares.
Kris trợn trừng, tức đến mức cổ gần như nổi gân tím:
"Mày nói vậy là có ý gì?"
"Không cần phải hiểu." – Alex lười nhác đáp, ánh mắt vẫn sắc như dao.
"Chỉ cần làm theo. Bảo đám vệ sĩ của ông hạ súng, còn ông thì bỏ dao xuống. Ngay lập tức."
Không khí như đông cứng. Tất cả đứng chết lặng, ánh mắt đổ dồn về phía ông Ares, chờ phán quyết.
Và rồi giọng ông ta vang lên, nhẹ tênh nhưng như một nhát dao cắt ngang bầu không khí căng thẳng:
"Thả tất cả đi."
Lệnh vừa ban ra, mấy tên vệ sĩ lập tức thu súng. Kris cắn chặt môi, lườm Alex đầy căm hận, nhưng cuối cùng vẫn phải buông con dao xuống, động tác nặng nề như muốn đâm xuyên sàn.
Tuy nhiên, mình vẫn chưa hạ tay. Khẩu súng vẫn gí thẳng vào đầu ông Ares.
Ông ta bật cười, một tràng cười khẽ như gió lướt trên lưỡi dao:
"Cô bé à, ta đã cho tất cả đi rồi. Hạ súng xuống đi. Đầu ta... lạnh quá rồi."
Mình nheo mắt:
"Sao tôi biết chắc ông sẽ không nuốt lời?"
Ánh mắt ông ta nghiêm lại, giọng trầm xuống:
"Người nhà Gabriel... chưa từng nuốt lời."
Nghe đến cái tên đó, mình lập tức quay sang nhìn Gray, như tìm lời xác nhận. Cậu ấy gật nhẹ đầu, ánh mắt vẫn ánh lên nỗi lo âu lẫn cảnh giác.
Mình hít một hơi, rồi chậm rãi hạ tay, tháo băng đạn ra khỏi súng trước khi ném về phía Kris:
"Trả nè. Tôi không khoái chơi mấy thứ này."
Kris bắt lấy khẩu súng, nhưng ánh nhìn như muốn đục một cái lỗ xuyên qua đầu mình. Nếu ánh mắt giết được người, có lẽ mình đã tan xác tại chỗ.
Mình còn chưa kịp mở miệng thì Gray đã lao tới, giọng giận dữ vang lên như tiếng sấm:
"CẬU ĐIÊN HẢ? SAO LẠI LIỀU MẠNG NHƯ VẬY? LỠ CÓ CHUYỆN GÌ THẬT THÌ SAO?"
Mình cau mày, đáp lại với giọng không kém phần bực bội:
"Lúc đó mình không có thời gian để nghĩ nhiều."
Gray nghiến răng, mắt nhìn xoáy vào mình:
"Vậy sao không trốn đi? Tại sao lại quay lại?"
Mình bật ra, lớn tiếng:
"Vì mình lo cho cậu. Lo cho tất cả mọi người!"
Gray khựng lại, đôi môi mím chặt. Tay cậu ấy vuốt ngược mái tóc, như cố nuốt cơn giận vào trong rồi quay mặt đi.
Rowan bước tới, giọng không giấu được trách móc:
"Nhưng nếu không có Alex thì sao? Nếu Kris thực sự ra tay thì sao hả?"
Mình cúi đầu, biết rõ không thể phản bác. Nếu lúc đó Kris quyết đoán hơn... thì giờ có lẽ mình đã không còn ở đây nữa.
Giọng mình khẽ vang lên, như làn gió mỏng:
"...Mình xin lỗi."
Cả hai thở dài đầy bất lực nhưng rồi bất ngờ, Gray lao tới ôm chầm lấy mình. Vòng tay siết chặt, hơi thở cậu ấy nặng nề như vừa buông được cả tảng đá khỏi ngực. Giọng nói cất lên, mang đầy trách móc lẫn lo lắng:
"Chết tiệt! Cậu đừng hành động liều lĩnh như thế nữa... Mình lo muốn chết!"
Mình khẽ vỗ nhẹ lưng cậu ấy, giọng trấn an:
"Giờ chẳng phải mọi chuyện đã ổn rồi sao?"
Ngay bên cạnh, Rowan cũng không kìm được, giọng cậu ấy đầy bức xúc:
"Cậu đúng là bốc đồng. Cậu có biết mỗi lần cậu mạo hiểm như vậy, tim tụi này như muốn ngừng đập không? Làm ơn... đừng liều như thế nữa."
Mình khẽ gật đầu, im lặng nhận lấy sự quan tâm của họ. Gray buông mình ra một chút, ánh mắt vẫn chưa hết căng thẳng:
"Vậy còn Rei? Em ấy đâu rồi?"
Mình mỉm cười, ra hiệu cho cả hai đi theo. Những người còn lại đã được đưa ra xe để rời khỏi nơi này, nên hành lang giờ khá trống. Gray và Rowan bước theo, nét mặt vẫn lộ rõ sự thắc mắc.
Cho đến khi mình dừng lại trước... nhà vệ sinh nữ.
Cả hai cậu con trai lập tức nhíu mày. Gray lên tiếng trước, nửa bất ngờ nửa ngờ vực:
"Cậu... cậu giấu Rei ở đây á?"
Mình gật đầu. Rowan cau mày hơn nữa, vẻ mặt khó hiểu:
"Nhưng... nơi này cũng có thể bị lục soát mà? Sao tụi kia không phát hiện ra Rei?"
Mình chỉ nhún vai rồi bước vào bên trong, đi thẳng đến buồng cuối cùng. Không để hai người kia chờ thêm, mình nói nhỏ:
"Ổn rồi đó Rei, ra được rồi."
Ngay lập tức, tiếng cạch nhỏ vang lên từ nắp lỗ thông gió. Rei hiện ra phía trên, gương mặt khẽ nở nụ cười khi thấy Gray và Rowan. Cậu ấy bắt đầu trèo xuống, Gray lập tức bước đến hỗ trợ.
Khi Rei vừa đáp đất an toàn, Rowan liền quay sang mình, vẻ mặt vẫn chưa hết hoài nghi:
"Khoan đã... chẳng phải kế hoạch ban đầu là cho cậu và Rei trốn bằng đường nhỏ sau nhà kho sao?"
Mình đáp ngay, giọng bình tĩnh:
"Mình thấy không ổn. Nếu ông Ares đã mang chúng ta về đây, thì chắc chắn ông ta cũng đã tính tới chuyện chúng ta sẽ cố chạy trốn. Những lối bí mật như phía sau nhà kho—tụi mình nghĩ được thì ông ta cũng nghĩ được. Nên mình đánh liều, giấu Rei ở chỗ mà không ai ngờ tới."
Cả Gray và Rowan đều thoáng sững người. Nhưng sau đó cả hai chỉ biết nhìn nhau cười trừ. Gray lắc đầu nhẹ:
"Cứng đầu thiệt."
Rowan vỗ vai mình, thở ra một tiếng:
"Ừ thì... liều vậy mà lại thành công."
Không nán lại lâu hơn, cả bọn nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Bầu không khí lúc này không còn căng thẳng nữa, mà thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập – như thể vừa sống sót khỏi một giấc mơ dữ dội.
Chúng mình nhanh chóng rời khỏi toà nhà, băng qua hành lang dài đang dần trở nên yên tĩnh. Khi vừa bước ra đến cổng, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là chiếc xe lớn đang đậu chờ sẵn — và tất cả mọi người đều đang ở đó.
Vừa trông thấy mình, cả đám lập tức nhào đến. Nhưng không phải để ôm chầm lấy hay reo mừng. Mà là...
"CẬU ĐIÊN RỒI HẢ?!"
Leo là người hét lên đầu tiên, gương mặt đỏ bừng vì lo lắng, mắt vẫn còn hoe hoe như thể vừa kìm nước mắt xong.
"Cậu nghĩ cái gì vậy hả? Định làm tụi này lên máu luôn đúng không?!"
Etan chen vào ngay sau, giọng trầm trầm nhưng đầy trách mắng:
"Một mình quay lại đó, rồi còn dí súng vô đầu bố của Gray?! Cậu có biết cái hành động đó nguy hiểm cỡ nào không?!"
Alan cũng không chịu đứng yên, khoanh tay trước ngực, mắt nheo lại đầy bất mãn:
"Cậu liều mạng đến mức khiến cả lớp sắp phát điên luôn rồi đó. Lỡ như không có Alex thì sao? Lỡ như hắn hành động thì sao?!"
Mình đứng giữa vòng vây trách móc yêu thương đó, khẽ mỉm cười. Có chút hối lỗi, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác thật ấm áp.
"Xin lỗi mà..." – Mình lên tiếng, tay gãi gãi đầu,
"Nhưng ít ra mọi người đều an toàn rồi, đúng không?"
Leo bặm môi, như muốn mắng tiếp nhưng rốt cuộc lại thở dài. Airden quay mặt đi, lẩm bẩm:
"Lần sau mà còn vậy nữa thì đừng trách tụi này trói cậu lại..."
Liam thì lắc đầu nguầy nguậy:
"Trói không đủ đâu, nhốt luôn."
Dù ai cũng nói giọng bực bội, nhưng mình biết, đó là vì họ lo. Cái cách mắt họ ánh lên, cái cách họ nhìn chằm chằm vào mình để chắc rằng mình vẫn nguyên vẹn — tất cả đều nói lên điều đó.
Một khoảng lặng trôi qua, rồi Noah lại là người đầu tiên phá tan bằng cái vỗ vai:
"Thôi lên xe đi, lần sau mà liều nữa thì tụi này bắt cậu ngồi giữa hết để canh."
Mọi người cười rộ lên, tiếng cười như xua đi cả bóng tối vừa bủa vây. Và mình — lần đầu tiên trong một thời gian dài — cảm thấy nhẹ nhõm thật sự.