Chương 85: Niềm vui bất ngờ.
Nội tâm Hazel:
"Được rồi, bài học hôm nay đến đây thôi. Trước khi tổ chức trại hè, chúng ta sẽ có một kỳ thi thử. Nhớ ôn tập thật kỹ vào nhé."
Thầy Marco dặn dò nghiêm túc trước khi rời lớp.
Mình quay sang khều nhẹ tay áo Rowan, thì thầm:
"Này, trường mình thường tổ chức trại hè ở đâu vậy?"
Rowan đáp, giọng nhẹ nhàng:
"Thường thì sẽ đi biển. Học sinh các lớp quây quần, chơi trò chơi, đốt lửa trại, vui lắm."
Nghe tới đó, mình lập tức sáng mắt:
"Nghe vui ghê. Vậy mấy năm trước các cậu chắc có nhiều kỷ niệm lắm hả?"
Rowan thoáng khựng lại, cười nhạt:
"Thật ra lớp mình chưa từng được chơi cùng mấy lớp khác. Lý do thì... chắc cậu cũng đoán được rồi."
Mình bĩu môi thật dài:
"Cái trường gì đâu, đúng là lạ đời. Cho tham gia mà lại cấm chơi chung, thiên vị thấy rõ."
Rowan phì cười, xoa đầu mình đầy cưng chiều:
"Không chơi chung thì mình chơi riêng. Năm nay có cậu rồi, mình không tin sẽ buồn nổi."
Mình huých nhẹ vào tay cậu ấy, vừa cười vừa giả vờ trách:
"Cậu nói cứ như mình là danh hài không bằng. Ai gặp mình cũng bảo có mình thì không chán."
"Cậu mặn mòi lắm đó, HaHa ơi."
Mình hất cằm dọa:
"Nói nữa là mình đốt cậu lên để làm lễ cầu nguyện bây giờ!"
Rowan chồm người ghé sát tai mình, giọng thì thầm như trêu ngươi:
"Nếu vậy... trước khi mình hóa thành tro, cho mình hôn vợ một cái được không?"
Mình đỏ mặt, cắn môi nén cười rồi đấm yêu một phát:
"Cái đồ đáng ghét! Cậu chết chắc rồi đó!"
Cảm nhận được sát khí, Rowan bật dậy chạy biến. Mình đuổi theo sát gót, hét to:
"ROWAN!! MAU NỘP MẠNG CHO MÌNH!!"
Mình thật sự không ngờ cái tên Rowan đó lại chạy nhanh đến thế. Mới quay đi một chút mà đã mất dấu cậu ta rồi.
Đang tính chuyển hướng để tìm thì bất ngờ có ai đó túm lấy tay mình, kéo thẳng lên tầng hai.
Mình giật mình toan vùng ra, nhưng vừa thấy bóng lưng quen thuộc ấy, mình liền bình tĩnh lại, hỏi với theo:
"Gray? Cậu kéo mình đi đâu vậy?"
Gray không quay lại, chỉ khẽ bật cười, giọng trầm nhưng đầy trêu chọc:
"Đi hâm nóng tình cảm một chút."
Mình đứng sững lại, hai má nóng ran.
"Cái gì cơ?!" – mình gần như hét lên, tim đập loạn xạ, còn Gray thì chỉ cười càng lúc càng khoái chí.
Vừa bước vào căn phòng trống, Gray lập tức quay lại khóa cửa cạch một cái.
Mình giật mình hoảng hốt, theo phản xạ che người lại, giọng cảnh giác:
"Cậu... định làm gì đấy?!"
Gray mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đầy ấm áp:
"Chỉ muốn chắc chắn là mình có chút riêng tư với cậu thôi."
Trước khi mình kịp phản ứng, cậu ấy khẽ nhấc mình lên, đặt ngồi xuống mép bàn.
Gray kéo ghế, ngồi xuống thấp hơn, rồi chậm rãi vòng tay ôm lấy mình. Đầu cậu ấy tựa nhẹ vào vai mình, hơi ấm từ cơ thể khiến tim mình như tan chảy.
Mình khẽ ngước nhìn, ánh mắt gặp ánh mắt dịu dàng của Gray. Mọi lo lắng dường như tan biến, chỉ còn lại sự yên bình và ngọt ngào.
"Ở đây... bên nhau thôi nhé." giọng Gray thì thầm, ngập tràn sự chân thành.
Mình khẽ mỉm cười, hơi ngượng ngùng, nhưng lòng thì ấm áp hơn bao giờ hết.
Mình khẽ ngả đầu vào vai Gray, cảm nhận hơi thở ấm áp đều đều của cậu ấy.
"Gray..." mình thì thầm.
"Cảm ơn cậu."
"Tại sao lại cảm ơn mình?"
"Vì đã chọn ở bên mình."
Cậu ấy mỉm cười, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mình như muốn xua tan mọi mệt mỏi:
"Cậu luôn đáng được yêu thương như thế."
Một lúc lâu im lặng trôi qua, chỉ có tiếng thở đều của hai đứa hòa quyện cùng tiếng đồng hồ nhỏ trong phòng.
Gray bất chợt nâng cằm mình lên, ánh mắt chứa chan dịu dàng và một chút tinh nghịch:
"Cậu biết không, mỗi khi nhìn cậu như thế này, mình chỉ muốn thời gian ngừng lại."
Mình đỏ mặt, ánh mắt lúng túng tránh đi nhưng trong lòng lại ngập tràn hạnh phúc.
"Thời gian mà dừng lại, thì mình sẽ có thêm thật nhiều khoảnh khắc bên nhau." Gray nói tiếp, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán mình.
Mình khẽ cười, chìm đắm trong cảm giác an yên, chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi không thôi.
Gray ngước lên, ánh mắt hai đứa chạm nhau, tràn ngập hình bóng của nhau trong đó. Cậu ấy khẽ nghiêng người, rõ ràng định hôn mình. Nhưng ngay khi mình nhắm mắt chờ đợi, một làn mùi thuốc lá nồng nặc làm mình chợt tỉnh giấc.
Nhanh như chớp, mình vội lấy tay chặn miệng Gray lại, làm cậu ta ngơ ngác.
"Mình không thích mùi thuốc lá." mình nhẹ nhàng nói.
Gray cau mày, bối rối:
"Mình hút rồi, không lẽ cậu bắt mình chạy về nhà đánh răng sao?"
Mình cười nhếch mép, trêu chọc:
"Thế thì hôm nay không có nụ hôn nào đâu nhé."
Gray lắc đầu quyết liệt:
"Không được, mình muốn hôn, không chịu nổi nữa rồi."
Mình kiên quyết:
"Mình nói rồi, không thích mùi thuốc lá mà."
Gray không chịu bỏ cuộc, cố chu môi tiến tới, còn mình thì liên tục đẩy mặt cậu ấy ra, né tránh bằng mọi giá.
"Cậu thôi đi, mình không cho đâu."
Cậu ta dừng lại, vẻ mặt bực dọc:
"Thật sao? Không cho mình hôn thật đấy à?"
Mình gật đầu, Gray lại tức tối hơn:
"Không thể, mình không thể không hôn cậu, nhớ môi cậu muốn phát điên rồi."
Mình nhếch mép:
"Lúc trước không có cậu vẫn sống nhăn răng mà."
"Nhưng giờ mình nghiện rồi, không chịu nổi đâu." cậu ta nắm chặt tay mình, giọng kiên quyết.
"Vậy về nhà mình đi, đánh răng xong rồi tiếp tục."
"Giờ này hả?" mình hỏi.
Gray gật đầu, mình đấm nhẹ vào vai cậu ta:
"Cậu điên hả? Trốn học chỉ để đi đánh răng?"
"Nhưng chuyện này quan trọng mà."
Mình gắt lên:
"Không được, đã hút thuốc là không cho. Đi thôi."
Nói rồi mình quay về lớp, còn Gray theo sau với vẻ mặt tức tối đến mức mình muốn cười cũng không kìm được.
Vừa bước vào lớp, mọi ánh mắt lập tức dồn về phía Gray với vẻ mặt bực bội rõ ràng. Nathan đứng gần cửa liền khẽ hỏi mình:
"Gray sao vậy?"
Mình nhún vai, giả vờ ngơ ngác:
"Mình có biết đâu, suốt từ nãy cậu ta cứ như thế."
Đúng lúc đó, Etan và Miles vui vẻ bước vào, vô tình va phải Gray. Chưa kịp xin lỗi, Gray đã gắt:
"Đi đứng kiểu gì vậy? Có muốn mất phương hướng hẳn không?"
Hai cậu ấy co người lại, vẻ mặt tội nghiệp, không hiểu sao thần tượng lớp mình lại cáu kỉnh thế. Mình liền khẽ huých vai Gray, từng chữ nhẹ nhàng:
"Bớt giận cá chém thớt lại đi."
Nói rồi mình tự tin bước về chỗ, mặc cho Gray vẫn đang tối sầm mặt. Không hiểu sao mình lại thấy thích những lúc Gray tức giận như vậy đến lạ.
Tiết học diễn ra như thường lệ, ngoại trừ một điểm nhỏ — cái tên "Quỷ vương" ngồi bên cạnh mình vẫn còn... bốc khói sau vụ nụ hôn hụt ban sáng. Mình chỉ nghĩ cậu ấy trẻ con thôi, nhưng không ngờ lại có thể trẻ con đến mức đáng yêu như thế này. Nụ cười cứ thế nở trên môi.
Cho đến khi tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Mình liếc nhìn màn hình điện thoại. Là bố.
Từ: Bố
Nội dung: Học xong về nhà ngay. Đó là lệnh.
Nụ cười tắt ngấm. Mình vẫn chưa thể quên được cái tát như trời giáng hôm trước, cũng như những gì ông đã làm. Nhưng... vì mẹ, mình lại phải bấm bụng nghe lời.
Cố gắng làm ra vẻ một đứa con gái ngoan ngoãn, mình rời trường ngay sau giờ tan học. Gray và Rowan có ý muốn đưa mình về, nhưng mình từ chối cả hai. Dù đi với ai, cũng sẽ thành cái cớ để bố nổi giận.
Cuối cùng, taxi là lựa chọn an toàn nhất.
Đứng trước cổng nhà, mình hít một hơi thật sâu. Phải chuẩn bị tinh thần thép mới được — vì bước vào đây chẳng khác nào ra chiến trường chứ không phải trở về nhà.
Bố đang ngồi sẵn trong phòng khách. Vẫn là dáng vẻ điềm nhiên đó, nhưng với mình, ông chưa bao giờ là một người cha đúng nghĩa. Chỉ là một kẻ điều khiển con cái như những quân cờ trong bàn cờ thương mại lạnh lùng của ông mà thôi.
Mình bước đến, cố giữ bình tĩnh, giọng trống rỗng:
"Bố gọi con về có chuyện gì không?"
Bàn tay đang lật tài liệu của ông khựng lại. Ông ngẩng lên nhìn mình — ánh mắt lạnh như băng giá Bắc Cực.
"Phải có chuyện thì ta mới được gặp con gái mình à?"
Mình khẽ cười khẩy, không né tránh ánh mắt ông.
"Bố cứ nói thẳng đi. Con cũng đâu lạ gì những mệnh lệnh kiểu này."
Ông đặt tập hồ sơ xuống bàn, giọng đều đều mà sắc như dao:
"Tuần này, nhà Rowan sẽ sang nhà ta dùng bữa. Con ở lại đây. Đừng để họ thấy gia đình mình thiếu hòa thuận."
Mình bật cười nhạt.
"Có gì đâu mà che giấu. Gia đình mình vốn đã chẳng hòa thuận từ lâu."
"Đừng thách thức ta. Nghe và làm theo."
Mình thở dài, gật đầu một cách miễn cưỡng.
"Được rồi. Mai con sẽ về. Giờ con đi đây."
Quay lưng bước đi, mình không nghe thấy tiếng ông gọi theo. Cũng chẳng trông đợi gì.
Lại một lần nữa, mình phải chuẩn bị để hóa thân vào vai cô con gái ngoan ngoãn.
Mà thật lòng... mình ghét cái vai diễn giả tạo này kinh khủng.
....
Vừa đặt chân vào nhà, Noah đã cất tiếng hỏi ngay khi thấy mình đang thu dọn đồ đạc.
"Cậu thu dọn đồ đi đâu vậy, HaHa?"
Mình vẫn cắm cúi xếp đồ vào túi, không ngẩng lên, giọng chán nản:
"Mình đi nộp mạng cho bố một tuần. Cậu ở nhà nhớ đừng phá phách đó, nghe chưa?"
Noah nheo mắt nhìn mình, vẻ lo lắng:
"Cậu buộc phải đi thật sao?"
Mình thở dài, tay vẫn không ngừng gấp quần áo.
"Vậy cậu nghĩ mình có thể chống lại mệnh lệnh của bố mình à?"
Noah cười trừ, gãi đầu.
"Ờ ha... quên mất. Bố cậu còn đáng sợ hơn cả cậu."
Mình bật cười trước câu nói chẳng biết là khen hay chê đó. Được một lúc, thấy Noah chăm chú nhìn vào điện thoại, rồi cậu quay sang bảo:
"HaHa, Gray nói đang đợi cậu trước nhà đó."
Mình nhíu mày, khó hiểu:
"Sao cậu ấy lại nhắn cho cậu mà không nhắn cho mình?"
Noah nhún vai.
"Cậu ấy bảo nhắn tin cho cậu từ chiều mà không thấy hồi âm."
Mình vội lục điện thoại trong cặp. Màn hình đen sì.
"Hết pin mà mình không để ý."
Nói rồi, mình đeo túi lên vai, lững thững bước ra cổng — nơi chiếc xe quen thuộc của Gray đang đỗ sẵn, lặng lẽ chờ mình như mọi lần.
Vừa thấy mình, Gray đã nở nụ cười thương hiệu — cái kiểu nửa ngông nghênh, nửa dịu dàng đặc trưng của cậu ấy. Tay cậu mở cửa ghế phụ một cách điệu nghệ, làm ra vẻ ga lăng như một quý ông chính hiệu khiến mình bật cười.
"Này là gì đây? Cậu định đưa mình đi đâu thế hả?"
Gray nhún vai, mắt long lanh như có ý đồ.
"Đi hâm nóng tình cảm."
Mình huých vai Gray, lườm nhẹ.
"Nói năng vớ vẩn. Mình là gì của cậu mà đòi hâm với chả nóng?"
Gray ngửa mặt lên trời, giọng chắc nịch như thể vừa tuyên bố điều gì vô cùng hiển nhiên.
"Cậu là người mình yêu. Và mình biết cậu cũng yêu mình."
Câu nói ấy khiến mình khẽ bật cười, nhưng rồi vẫn cố giữ giọng nghiêm túc đáp lại:
"Nhưng cậu là... anh rể của mình đấy."
Gray lập tức đáp, không hề chần chừ:
"Không có anh rể nào ở đây cả. Chỉ có Gray... và một cô gái tên Hazel."
Mình không biết nên thấy vui vì tình cảm cậu ấy dành cho mình, hay buồn vì mối quan hệ của chúng mình đang vượt khỏi mọi chuẩn mực đạo đức. Mình biết rõ điều đó là sai. Nhưng lạ thay, trái tim mình lại chẳng thể buông bỏ được Gray.
Chẳng thể.
Có lẽ, chỉ một lần trong đời, mình muốn vì tình yêu mà bất chấp.
Mình bước lên xe. Vừa ngồi xuống, Gray đã nghiêng người sang, đưa tay cài dây an toàn cho mình. Khoảng cách giữa hai đứa gần đến mức mình có thể nghe rõ cả nhịp thở của cậu ấy. Tim mình bất giác đập nhanh. Gray đối diện mình, cười khẽ:
"Mình muốn ngắm cậu gần thế này... mãi luôn."
Mình cắn môi, cố kìm nén nụ cười vừa ngượng vừa buồn cười. Nhưng Gray lại bắt chước động tác ấy — cắn môi, đúng kiểu cố tình quyến rũ.
Tầm mắt mình chợt rơi vào đôi môi đó. Cậu ta rõ ràng đang chơi chiêu.
Và mình... thật sự không biết phải làm sao để chống lại nữa rồi.
Xe vừa lăn bánh, mình đã nghĩ Gray sẽ đưa mình đến một nơi nào đó lãng mạn, có view xinh xinh hay ít nhất cũng là một chỗ vui vui để xả stress. Nhưng không. Cậu ta lại chở mình thẳng về... cái tòa lâu đài quen thuộc — dinh thự nhà Gray.
Vừa vào tới bãi đậu xe, mắt mình lập tức tròn xoe. Trước mặt là cả một dàn siêu xe bóng loáng, đắt đỏ đến mức nhìn thôi cũng thấy... ví mình nghẹn ngào. Mình nuốt khan, chỉ tay vào dãy xe sang choáng ngợp ấy.
"Gray à... nhà cậu nhiều xe vậy thì ai lái cho hết? Hay đợi mình lấy bằng xong, cậu cho mình một chiếc đi ha?"
Gray gật đầu cái rụp, chẳng hề đắn đo.
"Được thôi. Cậu thích chiếc nào thì lấy. Hoặc muốn mẫu nào mới, cứ nói, mình sẽ mua cho."
Mình quay mặt đi giấu nụ cười khoái chí, nhưng vẫn không quên giữ giá.
"Thật không đó? Cậu cho thiệt hả?"
Gray nhún vai, mắt sáng rỡ như thể vừa có lý do để nói điều này từ lâu:
"Đương nhiên. Miễn là cậu chịu hủy hôn với Rowan. Lúc đó đừng nói là xe, biệt thự hay khu nghỉ dưỡng... mình cho hết."
Mình lập tức cảm thấy bị cám dỗ dữ dội. Quá nhiều cám dỗ đang bay lượn trước mặt mình rồi!
Hắng giọng, mình cố tỏ ra nghiêm túc, giữ lại chút liêm sỉ mong manh còn sót.
"Đừng tưởng vài món đồ sang chảnh là mua chuộc được mình nhé. Mình... quý giá hơn nhiều."
Gray phá lên cười, khoanh tay tựa vào thành xe, nhìn mình đầy thích thú.
"Đúng rồi, cậu rất quý giá. Vậy khi nào nghĩ ra sính lễ phù hợp thì báo mình, mình chuẩn bị ngay."
Mình giậm chân, mặt đỏ bừng.
"Gray!"
Cậu ta lại càng cười to hơn trước phản ứng của mình, rồi vẫy tay:
"Thôi đi lẹ lên, công chúa của mình ơi. Đồ ăn nguội mất."
Nghe tới "đồ ăn", toàn bộ sự kiêu hãnh và liêm sỉ của mình bay biến. Mình hùng hổ bước thẳng vào trong, chẳng khác gì chủ nhà.
"Đi nhanh lên! Mình đói rồi đây này!"
Gray chỉ biết lắc đầu cười bất lực, lặng lẽ đi sau như một vệ sĩ tận tụy.
Vừa bước vào, mùi thơm của đồ ăn đã thoang thoảng trong không khí, quyến rũ đến mức chân mình như tự động bước theo. Khi nhìn thấy một bàn dài đầy ắp món ăn bày biện hấp dẫn, mắt mình liền sáng rỡ như sao.
Quay sang Gray với vẻ mặt ngơ ngác, mình hỏi:
"Nhà cậu có tiệc gì hả? Sao nhiều đồ ăn quá vậy?"
Gray nhún vai, đáp tỉnh bơ như thể chuyện bình thường:
"Không đâu, mình kêu người chuẩn bị cho cậu đấy."
Mình tròn xoe mắt.
"Nhưng mà... nhiều như vậy, ăn không hết thì uổng lắm."
Gray nghiêng đầu, nhếch môi:
"Vậy giờ cậu tính sao?"
Mình đưa tay vuốt cằm suy nghĩ. Một ý tưởng bỗng lóe lên — chuyện này mình đã muốn làm từ lâu nhưng chưa có dịp. Giờ là lúc rồi!
"Gray, cậu có thể nhờ người nhà chuẩn bị thật nhiều hộp đựng thức ăn không? Mình muốn chia mấy món này thành từng phần nhỏ."
Gray hơi nheo mắt:
"Cậu tính làm gì?"
Mình đáp ngay, ánh mắt nghiêm túc:
"Mình muốn đem cho những người vô gia cư ngoài phố. Mấy hôm nay trời vẫn còn lạnh... mình không nỡ nhìn họ chịu đói chịu rét như vậy."
Gray khựng lại trong giây lát. Nhưng rồi cậu gật đầu.
"Được, mình sẽ nhờ người chuẩn bị."
Gray quay đi, vừa nói chuyện với mấy người giúp việc vừa gọi điện cho ai đó. Mình cũng chẳng bận tâm, chỉ xắn tay áo lên rồi bắt tay vào phụ chia đồ ăn.
Một lúc sau, Gray từ từ bước lại gần, khóe môi cong lên nhìn mình đang tất bật trong bếp.
"Cậu đúng là khác người thật, HaHa. Không phải ai cũng có suy nghĩ như cậu đâu."
Mình vừa múc canh vào hộp vừa đáp:
"Mình đã muốn làm chuyện này từ lâu lắm rồi. Chỉ là một mình thì không kham nổi."
Gray nghiêng đầu, giọng đều đều nhưng có gì đó trầm lắng:
"Cậu còn muốn làm gì nữa không?"
Mình khựng lại, rồi cúi đầu nói khẽ:
"Mình muốn xây nhà cho người già vô gia cư... hoặc nơi ở cho những đứa trẻ mồ côi."
Bỗng dưng lòng mình chùng xuống. Hình ảnh những cụ già co ro trên vỉa hè, những đứa trẻ ngủ vạ vật dưới gầm cầu... cứ hiện lên trong đầu, khiến tim mình nhói lại. Nói chơi cho vui chứ thật ra cái "quỹ cô đơn" mình lập ra là để dành cho những việc đó, nhưng đến giờ vẫn chưa đủ sức thực hiện.
Gray nhìn mình chăm chú, bỗng cất giọng:
"Nè, sao mặt cậu lại trầm xuống vậy?"
Mình giật mình ngẩng lên, vội nở nụ cười để che đi cảm xúc:
"Đâu có. Mình chỉ đang nghĩ xem nên phát ở đâu trước thôi. Mà hai đứa mình làm chắc hơi cực đó nha."
Gray nhếch môi:
"Ai nói chỉ có hai đứa mình?"
Chưa kịp hiểu ý cậu ấy, thì từ xa đã vang lên giọng quen thuộc:
"Ê ê, ai cần người giúp đâu? Tụi này tới rồi nè!"
Là Rowan.
Theo sau cậu ấy là cả nhóm "quỷ sứ" lớp D. Ai cũng tay xách nách mang nào là thùng nước, bánh ngọt, thức ăn đóng hộp... Mình sửng sốt nhìn Gray rồi quay sang tụi nó, ngơ ngác hỏi:
"Sao mọi người lại ở đây?"
Rowan vừa cười hí hửng vừa xoắn tay áo, chuẩn bị xông vào bếp:
"Gray gọi tụi mình, nói là cậu muốn đi phát đồ ăn cho người vô gia cư. Thế là cả bọn kéo tới phụ liền."
Leo vừa đặt thùng nước xuống, vừa hớn hở tiếp lời:
"Bọn này còn mua thêm nước nè. Ăn mà không có nước thì khổ cổ lắm!"
Mình bật cười. Không ngờ lại có một ngày mình được ở trong một tập thể như thế này — có bạn, có sự sẻ chia, và cùng nhau làm điều tốt.
"Cảm ơn... vì đã đến."
Cả đám bật cười vang một trận rồi ai nấy đều nhanh chóng bắt tay vào việc, cứ như thể đã tập dượt từ trước. Không khí trong bếp nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Noah và Rowan đứng hai bên mình, người múc đồ ăn, người chia phần, phối hợp ăn ý đến ngạc nhiên. Miles, Aiden và Ethan thì túc tắc đậy nắp hộp và xếp gọn gàng vào từng túi lớn.
Leo với Alan thì lo chia các loại nước uống, cứ như đang điều phối một chiến dịch phát lương thực quy mô vậy.
Trong khi đó, Gray, Liam và Elijah lãnh nhiệm vụ bưng những túi đồ đã hoàn chỉnh ra xe, ai nấy đều nghiêm túc như đang làm công tác cứu trợ quốc gia.
Julian, Airden, David, Sebastian và Nathan thì lo những việc lặt vặt còn lại: người kiểm đồ, người dọn dẹp, người buộc túi, người... ngó nghiêng rồi bị sai vặt tiếp.
Nhờ có lực lượng đông đảo và tinh thần "gánh team" không ai chịu kém ai, bọn mình hoàn thành việc đóng gói nhanh đến bất ngờ. Nhìn những túi thức ăn đầy đặn chất kín thùng xe, mình vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Không ngờ chỗ đồ Gray chuẩn bị chỉ để "một mình mình ăn" lại có thể chia thành hàng chục phần đầy đặn thế này.
May là mình nghĩ ra sớm chứ không thì uổng phí hết biết. Mà thật ra, không chỉ đồ ăn – cả niềm vui, sự gắn kết và cảm giác ấm lòng lúc này... cũng đang được chia đều cho tất cả bọn mình.
Sau khi chất đầy đồ ăn và nước uống lên hai chiếc xe lớn, bọn mình chia nhau lên đường. Gray lái một chiếc, Rowan cầm lái chiếc còn lại. Mình ngồi ghế phụ cạnh Gray, thỉnh thoảng quay xuống nhìn tụi nó mà cảm giác giống như đang tham gia một chuyến phiêu lưu "có tâm" nhất trong đời.
Không khí ngoài trời vẫn se lạnh. Thành phố lên đèn, đường phố dần thưa người nhưng ở một vài góc khuất, ánh đèn đường vàng vọt vẫn soi rõ những dáng người co ro nằm nép vào nhau trong các mái hiên, góc tường, hay bên cạnh những xe đẩy cũ kỹ.
Tim mình chùng xuống.
Xe dừng lại ở một góc phố nơi có vài người lớn tuổi đang nhóm lửa trong một cái thùng thiếc nhỏ. Mình và Noah là hai đứa đầu tiên bước xuống, ôm vài túi đồ ăn còn nóng hổi.
"Cháu chào mấy bác. Tụi cháu có mang một ít đồ ăn, nước uống... nếu bác cần thì cứ nhận nhé ạ." – Mình khẽ lên tiếng, cố gắng nói thật nhẹ nhàng.
Một bác trai chừng ngoài sáu mươi quay lại, đôi mắt già nua thoáng chút ngỡ ngàng rồi dịu lại bằng nụ cười ấm áp:
"Trời lạnh mà gặp mấy đứa là thấy ấm rồi... cảm ơn các cháu nhiều lắm."
Nghe câu đó, lòng mình thấy nghèn nghẹn. Cả bọn bắt đầu chia nhau ra từng nhóm nhỏ, đi khắp các con phố – nơi những mái lều dựng tạm bằng bạt nhựa vẫn lặng lẽ tồn tại bên rìa cuộc sống.
Leo và Alan vừa phát nước vừa chọc cười lũ trẻ con chạy lon ton bên vỉa hè. Rowan và Miles đỡ một ông cụ ngồi dậy để nhận phần đồ ăn.
Còn Gray – luôn luôn "soái ca phiên bản lạnh lùng" – giờ cũng tự tay mở từng nắp hộp, cúi người trao tận tay cho một cụ bà già yếu đang run rẩy bên thành cầu.
Mình đứng nhìn mà chẳng thể ngăn nổi cảm giác biết ơn đang dâng tràn. Biết ơn vì tối nay không phải một mình. Biết ơn vì những người bên cạnh mình, dù có lúc cãi vã, nghịch ngợm, điên rồ... nhưng cuối cùng, vẫn là những người sẵn sàng cùng mình làm điều đúng.
Noah lặng lẽ đưa cho mình một cốc sữa nóng mua ở cửa hàng gần đó.
"Cho cậu nè. Mình biết lát nữa thế nào cậu cũng tự quên ăn." – Cậu ấy cười.
Mình nhận lấy, bật cười nhẹ.
"Cảm ơn... mà hôm nay cậu ngoan bất ngờ đó."
Cả bọn phát quà đến tận gần nửa đêm, cho đến khi chiếc xe trống trơn, tay ai cũng lạnh cóng, nhưng mặt ai nấy đều sáng rỡ. Trên đường quay về, xe vang tiếng nhạc nhẹ, mùi đồ ăn vẫn còn thoảng lại đâu đó – nhưng ấm áp hơn cả là cảm giác đã làm được điều gì đó ý nghĩa, không cần hoành tráng, không cần ghi nhận, chỉ cần... có nhau.
Gray đột ngột lên tiếng khi xe sắp đến nhà.
"HaHa này."
Mình quay sang.
"Hả?"
Cậu ấy không nhìn mình, mắt vẫn dán vào con đường phía trước.
"Nếu mỗi tuần đều làm được chuyện như hôm nay thì hay quá nhỉ?"
Mình khẽ cười, dựa đầu vào cửa kính mờ sương.
"Ừ. Hay lắm luôn."
"Chỉ cần cậu thích, mình bằng lòng cùng cầu thực hiện những điều cậu mong muốn."
Một dàn đồng ca phía sau " Ồ~" một tiếng dài phụ họa khiến mình muốn nhảy ra khỏi xe vì xấu hổ.
Chết tiệt! Cái tên này thả thính mà không coi tình hình gì hết, nể tình hôm nay mình vui nên sẽ tha cho cậu đó.