Chương 87: Không ai còn là chính mình.
Nội tâm Hazel:
Những ngày này, mình sống như thể không thật sự tồn tại.
Mọi thứ xung quanh vẫn diễn ra bình thường — trường học vẫn nhộn nhịp, lớp D vẫn ồn ào và rộn rã như mọi khi, nắng vẫn chan hòa trên mái hiên quen thuộc, và tiếng cười vẫn vang lên trong từng hành lang.
Nhưng mình thì khác. Mình không thể cười như trước nữa.
Nụ cười của mình giờ đây giống như một cái mặt nạ, mỏng và mong manh. Một cái nhếch môi giả tạo để người khác không hỏi han, không nghi ngờ, không động vào nỗi rối bời đang cuộn xoáy trong lòng.
Mỗi sáng thức dậy, mình nhìn lên trần nhà, đôi khi thở dài mà không biết vì sao. Có lúc nhìn thấy Gray đứng từ xa, muốn chạy tới như mọi khi, muốn gọi tên cậu ấy bằng chất giọng thân thuộc... nhưng đôi chân mình lại cứ đứng yên.
Tim mình cứ siết lại mỗi khi ánh mắt cậu ấy nhìn mình — ánh mắt mang theo cả lo lắng, nghi ngờ, và cả những câu hỏi không được thốt ra thành lời.
Mình bắt đầu tránh những cuộc trò chuyện dài. Không tham gia vào những trò đùa nghịch ngợm. Không buông lời châm chọc trêu ghẹo ai nữa.
Mọi người không hỏi. Có lẽ họ nghĩ mình mệt.
Chỉ có Gray — cậu ấy thấy rõ sự thay đổi đó nhất. Nhưng cậu ấy không gặng hỏi, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh, chờ mình mở lời.
Mình muốn nói, muốn kể, muốn hét lên rằng mình đang rất rối. Rằng trong tay mình là thông tin về mẹ — người mà mình từng mơ mộng được gặp lại suốt bao năm. Rằng đổi lấy điều đó, mình có thể sẽ đánh mất tất cả những gì mình đang có ở đây.
Nhưng rồi mình lại im lặng. Vì nếu nói ra, mình sẽ thật sự phải chọn.
Mỗi đêm trôi qua, mình đều thức đến rất khuya, nghĩ tới tờ giấy mà chị Fiona đang giữ. Những dòng chữ cứ như đang sống, như đang thì thầm vào tai mình:
"Chọn đi. Một bên là tình thân. Một bên là tình yêu."
Và mình — chẳng đủ dũng cảm để buông bỏ bên nào.
"Mấy ngày nay cậu sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?"
Gray đặt xuống trước mặt mình chai nước ép cam – món mà mình vẫn thường uống mỗi ngày. Nếu là trước kia, chắc chắn mình sẽ vui lắm, nhưng lúc này, ngay cả việc ăn uống cũng chẳng còn ngon nữa nói chi đến uống.
Mình cố nở một nụ cười yếu ớt, lắc đầu nhẹ nhàng:
"Không sao đâu, chỉ là ngủ ở nhà bố hơi lạ chỗ nên chưa quen thôi."
Giọng Gray trầm ấm, mang theo sự lo lắng thầm kín:
"Thật sự vậy hả? HaHa, cậu biết mà, cậu không thể giấu mình đâu."
Mình nhìn thẳng vào mắt Gray, tim như thắt lại từng nhịp. Mình thật sự không muốn phải lựa chọn, không muốn rời xa Gray, cũng không muốn rời bỏ gia đình lớp D này. Nhưng mình cũng không thể làm ngơ trước mẹ.
Mình hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thổ lộ như dò hỏi ý cậu:
"Gray... nếu có một cách để giúp Rei thoát khỏi bố cậu, nhưng đổi lại, cậu phải đánh đổi mình hoặc cả lớp D thì... cậu có chấp nhận không?"
Gray nhìn mình thật sâu, rồi khẽ nắm lấy bàn tay mình trong tay cậu. Giọng cậu đều đều, kiên định đến mức khiến mình cảm nhận được sức mạnh vững vàng:
"Thế thì mình sẽ không cần phải đánh đổi đâu. Vì với mình, cậu và cả lớp đều quan trọng không kém gì Rei. Nếu bắt mình phải lựa chọn như vậy, mình thà tìm một con đường khác để đi. Dù khó khăn, dù đau đớn, nhưng có cậu và mọi người bên cạnh, mình sẽ cùng chống lại tất cả."
Gray dịu dàng vuốt nhẹ đầu mình rồi nói tiếp:
"Thật ra, mọi chuyện trên đời đều có nhiều cách giải quyết, không chỉ một lối đi duy nhất đâu. Cậu có nghe câu 'Khi một cánh cửa đóng lại, sẽ có cánh cửa khác mở ra' chưa? Mình tin ông trời không tàn nhẫn với ai cả."
Cậu ấy cúi đầu, giọng nhỏ nhưng đầy quyết tâm:
"HaHa, cậu là người quan trọng nhất với mình. Nếu cậu cần, mình sẽ chống lại cả thế giới."
Lời của Gray như một ngọn lửa sưởi ấm tim mình giữa cơn bão lạnh lẽo. Nhưng cũng chính nó khiến mình nhận ra, mình đang đặt cả hai người vào một tình thế khó xử.
Gray không chỉ là người yêu, cậu còn là niềm tin, là bờ vai duy nhất mình muốn tựa vào trong lúc này.
Mình không thể để mất cậu ấy.
Sau những lời nói đầy tin tưởng và động viên từ Gray, lòng mình dần dịu lại như được tưới mát giữa sa mạc khô cằn. Mình cảm nhận rõ sự chân thành, sự kiên trì của cậu – một điểm tựa vững chắc giữa những sóng gió trong lòng.
Nhưng dù vậy, một phần trong mình vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ nỗi lo sợ. Mình biết, con đường phía trước không hề dễ dàng. Sự lựa chọn mà mình phải đối mặt không chỉ là chuyện riêng, mà còn là trách nhiệm với gia đình, bạn bè và chính bản thân.
.....
Tối hôm sau, trong ánh đèn vàng ấm áp của phòng ăn lớn, buổi tiệc gia đình diễn ra đúng như những gì bố mình mong đợi – chỉn chu, sang trọng và hoàn hảo đến mức ngột ngạt.
Mình ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế gỗ chạm khắc cầu kỳ, khoác lên người chiếc váy trắng nhã nhặn do cô Nicky chọn từ chiều, mái tóc được búi gọn gàng để lộ chiếc vòng cổ ngọc trai mảnh mai – tất cả đều toát lên hình ảnh một tiểu thư kiểu mẫu.
Bên cạnh mình là Rowan – vẫn là dáng vẻ lịch thiệp ấy, nhưng ánh mắt cậu thỉnh thoảng lén liếc sang mình, như muốn tìm xem bên trong lớp vỏ bọc hoàn hảo này là ai.
Bố mình ngồi ở đầu bàn, gật gù hài lòng với không khí buổi tối. Ông nói chuyện rôm rả với bố mẹ Rowan, liên tục nhấn mạnh về những "tương lai tốt đẹp" giữa hai gia đình.
Mình nở một nụ cười nhạt, đúng khuôn phép, đúng lúc – như một con rối đã được lập trình. Không ai trong số họ nhận ra nụ cười ấy trống rỗng đến mức nào.
Món khai vị được dọn ra, dao nĩa leng keng chạm vào sứ trắng. Mình cúi đầu ăn uống nhẹ nhàng, vừa đủ để không bị soi xét, nhưng đầu óc thì trôi lơ lửng ở một nơi khác.
Gray.
Lớp D.
Mẹ.
Từng cái tên hiện lên rồi tan biến như bọt nước. Mình tự hỏi, nếu Gray mà thấy mình thế này... có còn nhận ra HaHa mà cậu yêu thương không?
Rowan khẽ nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu ổn chứ?"
Mình khựng lại một chút, rồi vẫn giữ nụ cười dịu dàng đáp khẽ:
"Ổn. Cảm ơn cậu."
Cậu không nói gì thêm, nhưng ánh nhìn dường như buồn đi.
Buổi ăn tối tiếp tục trôi qua trong những tiếng nói cười xã giao đầy vẻ ngoài hào nhoáng. Mình vẫn đóng tròn vai diễn mà bố mong muốn – người con gái ngoan ngoãn, khéo léo và đầy "giá trị".
Nhưng trong lòng, mình chỉ muốn được trở về là chính mình – cô gái có thể tự do cười, tự do khóc... và tự do chọn người mình yêu.
Mình đang cẩn thận cắt miếng thịt trong đĩa thì mẹ Rowan bỗng nhẹ nhàng lên tiếng, giọng đầy quan tâm:
"Con gái, trông con có vẻ hơi mệt... không khỏe trong người sao? Mặt con tái quá."
Mình khựng lại một giây rồi lập tức ngẩng đầu, mỉm cười nhã nhặn như đã được dạy từ nhỏ:
"Dạ không đâu ạ, chắc là do con hơi thiếu ngủ mấy hôm nay thôi ạ. Con vẫn ổn mà."
Mẹ Rowan gật gù, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì Rowan – đang ngồi bên cạnh – đột ngột lên tiếng:
"Con xin phép đưa HaHa ra ngoài hít thở một chút không khí ạ. Có lẽ ngồi trong phòng kín hơi lâu nên mới vậy."
Cả bàn ăn thoáng yên lặng. Bố mình nhìn sang, nhưng thấy mình không phản đối nên cũng không nói gì.
Mình thoáng ngạc nhiên, không hiểu sao Rowan lại chủ động như vậy, nhưng vẫn gật đầu lịch sự rồi theo cậu ấy ra khỏi bàn ăn, đi vòng qua hành lang dẫn ra khu vườn sau biệt thự.
Không khí ngoài trời dễ chịu hơn, có chút gió mát nhẹ lướt qua làm bay vài sợi tóc vướng trên cổ. Nhưng chưa kịp tận hưởng, mình lập tức cảm nhận được sự thay đổi.
Rowan dừng bước, quay người lại. Gương mặt cậu lúc nãy còn nhẹ nhàng lịch sự, giờ lạnh hẳn. Đôi mắt nâu không còn ánh nhìn trìu mến như mọi khi mà thay vào đó là một tia thất vọng khó che giấu.
"Cậu không cần phải cố gắng gượng gạo như vậy trước mặt mọi người đâu." – Giọng cậu đều đều, nhưng từng từ như rơi xuống không khí lạnh ngắt.
Mình mở to mắt, không hiểu cậu đang nói gì.
"Ý cậu là..."
Rowan ngắt lời, môi mím lại như cố nén một điều gì đó:
"Nếu cậu không muốn cưới mình, thì đừng diễn. Cậu không giỏi giấu cảm xúc đâu. Từ ánh mắt, cách cậu cười gượng, từng cái gật đầu – ai nhìn kỹ cũng sẽ biết cậu không hề muốn ở đây."
Mình đứng sững, cổ họng nghẹn lại.
Dưới ánh đèn vườn lấp lánh, Rowan nhìn thẳng vào mắt mình – ánh mắt sắc như muốn xuyên qua từng lớp phòng bị, từng mảnh ngụy trang mình cố gắng giữ lấy.
"Mình biết hết những chuyện giữa cậu và Gray, HaHa." – Giọng cậu ấy bình thản đến lạnh lẽo.
"Biết cả những lần hai người lén ra ngoài, những lần trốn học, kể cả... cái hôn vụng trộm ở nhà vệ sinh hay trên tầng hai. Không có gì thoát khỏi mắt mình đâu."
Mình chết sững. Tim như ngừng đập trong một thoáng.
Mình không thể tin được. Rowan... biết hết? Mọi thứ?
Cậu ấy mỉm cười – một nụ cười nhạt nhòa không chút quen thuộc. Một nụ cười mà mình chưa từng thấy trên gương mặt ấm áp ấy.
"Dù cho người cậu yêu là Gray đi nữa thì điều đó cũng không thể thay đổi thực tế, HaHa. Cậu là vị hôn thê của mình. Cậu đã đeo chiếc nhẫn đó, đã đồng ý lời cầu hôn của mình. Mọi thứ đã được ấn định rồi, không thể quay lại nữa."
"Rowan..." – Mình chỉ có thể gọi tên cậu, trong lòng trống rỗng đến đáng sợ.
Cậu ấy bước tới, nắm chặt lấy cánh tay mình. Bàn tay ấy từng là nơi mình cảm thấy bình yên, giờ lại trở nên cứng rắn và lạnh lẽo lạ thường.
"Đúng, mình đã nói sẽ không ép buộc cậu. Nhưng đó là trước kia." – Rowan gằn từng chữ, ánh mắt không rời khỏi mình.
"Còn bây giờ thì đã quá muộn để cậu từ chối rồi. Cho nên, cậu sẽ ở bên mình, HaHa. Dù người cậu yêu là ai đi nữa, thì người sánh vai với cậu trong lễ đường... phải là mình."
Lồng ngực mình siết lại, một cảm giác nghẹn đến tận cổ họng.
Người trước mắt mình... thật sự là Rowan sao? Là người bạn thân, là chàng trai dịu dàng ngày nào, luôn âm thầm đứng sau mình mà không đòi hỏi điều gì?
"Rowan... hôm nay cậu... không giống cậu..." – Mình lắp bắp, đầu óc quay cuồng, lòng rối như tơ vò.
Rowan buông tay mình ra, quay lưng lại. Ánh mắt cậu không còn dịu dàng như trước nữa, mà ánh lên sự kiên quyết lạnh buốt.
Trước khi bước đi, cậu dừng lại, ngoái đầu lại nói:
"HaHa, mình sẽ làm như chưa từng thấy những gì cậu và Gray làm sau lưng mình. Nhưng đến ngày cưới... cậu phải bước vào lễ đường cùng mình. Cậu phải nói: 'Em đồng ý'."
Rồi cậu rời đi, bỏ mặc mình đứng lặng người giữa khu vườn thênh thang gió.
Chết tiệt...
Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này?
Người khi nãy... thực sự là Rowan sao?
Hay là một mặt khác của cậu ấy – một mặt mà mình chưa bao giờ nhận ra... cho đến tận bây giờ?
......
Đã ba ngày trôi qua kể từ buổi tối hôm đó.
Ba ngày kể từ khi Rowan nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng ấy, nói ra những lời khiến tim mình chao đảo. Và kể từ giây phút cậu ấy quay lưng đi, mình không còn nhận được bất kỳ phản hồi nào nữa.
Rowan không đến trường.
Không một lời nhắn, không một lý do.
Cậu ấy cũng không trả lời điện thoại, tin nhắn của mình – tất cả đều rơi vào khoảng im lặng vô hình. Mình thử nhắn từ lời nhẹ nhàng, hỏi han... cho đến những dòng xin lỗi không đầu không đuôi.
Nhưng kết quả chỉ là hai chữ "Đã gửi" im lìm hiện trên màn hình.
Lúc đầu mình nghĩ cậu ấy giận... hoặc đang cố giữ khoảng cách. Nhưng dần dần, một cảm giác bất an len lỏi trong tim. Rowan không phải kiểu người biến mất vô cớ. Càng không phải kiểu người buông bỏ mọi thứ đột ngột như vậy.
Mình cứ ngồi nhìn vào màn hình điện thoại, lòng nặng trĩu. Thỉnh thoảng, mắt lướt qua dãy số của Rowan, tay đặt lên phím gọi nhưng rồi lại buông xuống.
Lớp học cũng trở nên khác lạ khi thiếu vắng cậu ấy. Chiếc ghế của Rowan ở cuối dãy – nơi cậu thường ngồi nghiêng đầu nghe nhạc hoặc nhìn mình cười – giờ trở nên trống rỗng và lạnh lẽo đến kỳ lạ. Không ai nhắc đến cậu, không ai hỏi gì, như thể cả thế giới đang mặc định rằng Rowan chỉ tạm thời "nghỉ phép".
Nhưng với mình thì không phải.
Với mình... là lo lắng, là giằng xé, là day dứt.
Mình cứ tự hỏi... có phải lời mình nói hôm đó đã tổn thương cậu ấy quá sâu?
Hay cậu chỉ đang cố trốn tránh mọi thứ, kể cả bản thân mình?
Dù thế nào... khoảng cách giữa tụi mình, bỗng dưng, lại trở nên xa đến mức tưởng chừng không thể chạm tới.
Mình quay sang nhìn Gray, khẽ hỏi:
"Dạo này cậu có liên lạc được với Rowan không?"
Gray lắc đầu, giọng trầm xuống:
"Không. Mình có nhắn tin, gọi điện, nhưng cậu ấy không trả lời."
Mình thở dài, một tiếng thở dài nặng trĩu, như thể tất cả tội lỗi trong lòng đều đang tràn lên bờ. Cảm giác ấy — tội lỗi, áy náy, và đau lòng — cứ như lớp sương mù dày đặc vây lấy mình, không lối thoát.
Mình thấy như thể chính tay mình đã phản bội và làm tổn thương Rowan... sâu sắc. Mà thật ra, nếu đổi vai, chắc mình cũng chẳng tha thứ được.
Chết tiệt! HaHa ơi là HaHa, mày đã tự tay làm tan vỡ trái tim của một người từng quan tâm mày đến thế...
"HaHa, thầy Marco gọi cậu lên phòng giáo viên có chút việc kìa."
Giọng Julian vang lên kéo mình trở về thực tại. Mình ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi lại:
"Mình hả?"
Julian khoanh tay, lườm mình một cái rõ dài:
"Chứ lớp này còn ai tên nghe hài như cậu đâu?"
Mình nghiến răng, cầm sách lên làm bộ định phang cậu ta:
"Cậu mà còn kiếm chuyện nữa là liệu hồn đấy."
Julian cười hề hề, giơ tay đầu hàng rồi chuồn thẳng về nhóm Miles như chưa từng có màn cà khịa nào vừa rồi.
Mình đứng dậy, lê từng bước nặng nề về phía phòng giáo viên. Vừa mở cửa, thầy Marco đã tươi cười chỉ tay về phía chiếc ghế:
"Em ngồi đi, đợi thầy một chút."
Mình gật đầu, lặng lẽ ngồi xuống. Thầy mở ngăn kéo, lấy ra một tập giấy rồi đưa cho mình:
"Hazel này, trong lúc trường chuẩn bị hồ sơ tốt nghiệp cho học sinh, thầy phát hiện hồ sơ của em bị thiếu dấu mộc đỏ từ trường cũ."
Mình lật từng tờ kiểm tra, đến tờ đơn chuyển trường thì đúng thật — phần xác nhận của trường Brightvale hoàn toàn trống trơn. Mình ngước lên, lo lắng hỏi:
"Vậy... em phải làm sao hả thầy?"
Thầy Marco nhẹ nhàng đáp:
"Em phải quay lại trường Brightvale một chuyến để xin dấu mộc đó. Nếu không, nhà trường không thể hoàn tất hồ sơ thi tốt nghiệp cho em được."
Rầm!
Tiếng sét như nổ tung trong đầu. Mình chết lặng. Lại phải về cái nơi đó sao? Trời ơi, chuyện cũ còn chưa nguôi, giờ lại đến chuyện mới. Sao cuộc đời mình không thể yên ổn lấy một tuần trọn vẹn?
Mình ủ rủ trả lời thầy.
"Dạ em biết rồi. Em sẽ tranh thủ về đó một chuyến."
Mình đứng dậy, rời khỏi phòng giáo viên trong tâm trạng rầu rĩ. Vừa đi, mình vừa cúi đầu nhìn chằm chằm vào tập giấy trên tay, lẩm bẩm than thở:
"Cái trường đó cố tình gây khó dễ mình sao? Tại sao lại không chịu đóng dấu vào tờ đơn này chứ? Chắc chắn có gì đó khuất tất ở đây... chứ không thể nào trùng hợp như vậy được."
Vì mải cúi đầu suy nghĩ, mình không để ý phía trước và...
Bịch!
Mình đâm sầm vào lưng ai đó. Bản năng đưa tay lên xoa trán, lí nhí nói:
"Xin lỗi... xin lỗi... Mình không cố ý..."
Vừa ngẩng đầu lên nhìn, mình khựng lại. Là Rowan.
"Cậu đi đứng kiểu gì vậy, không nhìn đường à?"
Vẫn là nụ cười đó. Ánh mắt dịu dàng đó. Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tim mình hơi thắt lại. Chột dạ, mình hỏi nhỏ:
"Vậy... mấy ngày nay cậu đi đâu? Nhắn tin hay gọi điện đều không thấy trả lời..."
Rowan nheo mắt nhìn mình, giọng pha chút tinh nghịch:
"Cậu nhớ mình à?"
Mình cắn môi, ánh mắt né tránh. Không dám đối diện.
"Mình... mình tưởng..."
"Tưởng mình giận cậu, nên tránh mặt?"
Mình không đáp, chỉ cúi đầu. Im lặng là thừa nhận.
Rowan bật cười khẽ, rồi dịu giọng:
"Mình không làm thế đâu. Chỉ là... mình cần một khoảng lặng để suy nghĩ."
Mình siết chặt tay, nỗi ân hận dâng lên nghẹn ngào:
"Rowan, mình biết cậu giận. Nếu cậu muốn... cậu có thể mắng mình, hay thậm chí đánh mình cũng được. Mình sẽ không phản kháng."
Rowan vẫn cười, nhưng trong ánh mắt có gì đó khiến mình thấy bất an. Vậy mà, cậu ấy lại đưa tay lên xoa đầu mình, giọng nhẹ như gió:
"Mình sẽ không bao giờ làm thế với cậu đâu, HaHa. Mình nói rồi mà — mình yêu cậu. Và mình sẽ không để mất cậu... Chỉ là, mấy hôm nay mình thật sự cần chút yên tĩnh để tự hỏi lòng mình thôi."
Mình ngước nhìn Rowan. Cậu ấy nhìn mình rất lâu rồi nói tiếp:
"Và... mình cũng xin lỗi vì đã nói những lời hôm đó."
"Mình mới là người phải xin lỗi... Cậu không cần phải..."
"Thôi, dừng ở đây đi. Về lớp thôi, không là trễ học thật đấy."
Mình định nói gì đó nữa... nhưng ánh mắt của Rowan khiến mình biết, bây giờ chưa phải lúc. Mình chỉ khẽ gật đầu, lặng lẽ đi bên cạnh cậu ấy về lớp.
Vừa bước vào, ánh mắt Gray lập tức chạm vào mình — cái nhìn ấy khiến mình sững lại. Có gì đó rất lạ... và khó hiểu. Ngay lúc ấy, Rowan bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu mình, thì thầm:
"Về chỗ đi, nếu không... chiến tranh thật sự sẽ nổ ra đấy."
Mình ngơ ngác. Không hiểu câu nói đó có ý gì... Nhưng ngay lập tức, mình nhận ra không khí trong lớp đã hoàn toàn thay đổi. Không còn tiếng cười đùa, không còn sự nhốn nháo thường ngày. Chỉ còn những ánh mắt lặng lẽ... đang nhìn nhau, như thể đang trao đổi điều gì đó mà mình hoàn toàn không hiểu.
Mình nheo mắt nhìn quanh — đứa nào cũng né tránh ánh nhìn của mình. Khi ánh mắt mình dừng lại ở cuối lớp, nơi Gray và Rowan đang ngồi... tim mình như thắt lại.
Hai người họ không nhìn nhau. Không nói một lời. Chỉ ngồi lặng yên, như thể giữa họ vừa có chuyện gì đó... mà mình hoàn toàn không hay biết.
Không khí bỗng trở nên ngột ngạt, nặng nề. Mình không chịu nổi nữa.
Lặng lẽ đi xuống cuối lớp, mình nhét tập giấy vào cặp rồi bước thẳng ra khỏi phòng học. Mình cần một nơi để lấy lại bình tĩnh.
Và nơi đó... là nhà vệ sinh. Chỉ có nước lạnh mới giúp mình tỉnh táo được lúc này.
Mình đứng trước gương, nhìn chính mình phản chiếu trong đó, như đang trò chuyện với một kẻ xa lạ.
"Có chuyện quái gì đang xảy ra vậy trời? Tại sao cả đám đó lại đột nhiên im bặt? Rõ ràng trước khi mình lên gặp thầy Marco, mọi thứ vẫn bình thường mà..."
Mình thở dài, nhíu mày, những dòng suy nghĩ lộn xộn chạy quanh trong đầu.
"Còn Rowan với Gray... tại sao cả hai lại có ánh mắt đó? Không phải bình thường vẫn thân thiết, vui vẻ với nhau sao? Linh cảm mách mình... có gì đó đã âm thầm thay đổi. Và họ đều đang cố giấu mình."
Chắc chắn chiều nay mình phải hỏi Noah. Không thể cứ mù mờ mãi thế này được.
Vừa bước khỏi nhà vệ sinh, còn chưa đến cửa lớp thì...
Vèo!
Một cái bàn từ trong lớp bay vèo ra, suýt trúng mình. Mình giật bắn, chưa kịp hiểu chuyện gì thì...
Rầm!
Noah từ trong lớp bị quăng ra, ngã lăn xuống sàn, mặt mày tái mét vì đau. Ngay sau đó là Julian lao ra theo, cả hai lập tức lao vào nhau đánh nhau túi bụi!
Mình hoảng hốt ôm đầu, gào lên:
"Noah! Julian! Dừng lại!"
Nhưng rồi khi nhìn vào trong lớp... mình sững sờ như hóa đá.
Cả lớp đang đánh nhau.
Một chiến trường thực sự. Bàn ghế ngổn ngang, người này quăng người kia, đấm đá không nương tay. Tiếng chửi rủa vang lên khắp nơi:
"Đồ khốn, nói lại tao nghe thử xem!"
"Mày làm vậy mà coi được hả?"
"Bạn bè gì cái kiểu đó?!"
Mình hoang mang đến tột độ. Vắng mặt có chưa đầy mười phút thôi mà lớp học biến thành cái gì thế này?
Mình lao vào trong như một cơn gió lốc, chen qua đám hỗn loạn, đầu óc quay cuồng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bất chợt, mình chết sững lại.
Gray và Rowan.
Họ cũng đang đánh nhau. Từng cú đấm, từng ánh mắt, từng giọt máu — tàn bạo và giận dữ. Hai người đó — từng là những người thân thiết nhất — giờ đang lao vào nhau như kẻ thù không đội trời chung.
Mình hét lên, gần như tuyệt vọng:
"DỪNG LẠI NGAY!"
Nhưng chẳng ai nghe thấy. Tiếng đấm, tiếng la hét, tiếng bàn ghế đổ vỡ nhấn chìm giọng mình.
Mình gào đến khản cả cổ, nước mắt giàn dụa:
"DỪNG LẠIIIIIII!!!!"
Cả hành lang dội lại tiếng hét của mình. Cuối cùng, mọi thứ ngưng đọng. Mọi người dừng lại. Mọi ánh nhìn đều dồn về phía mình.
Mình đứng giữa lớp, thở dốc, tóc tai rối bù, mặt đỏ bừng vì tức giận và đau lòng.
"Nói đi. Có chuyện gì đang xảy ra?"
Không ai lên tiếng. Mọi người tránh ánh mắt mình. Mình quay sang nhìn Gray — cậu ấy quay mặt đi. Nhìn Rowan — cậu ấy siết chặt nắm đấm, mắt cụp xuống.
Không ai nói gì. Mình như chạm tới giới hạn cuối cùng của chịu đựng.
"Không ai nói đúng không? Vậy thì khỏi cần nói gì nữa. Câm luôn đi!"
Mình quay người, giật lấy cặp rồi bước thẳng ra khỏi lớp. Phía sau mình, chỉ còn lại một khoảng lặng rợn người. Mình không quay đầu lại. Không muốn nhìn bất kỳ ai trong số họ.
Mấy người này... điên cả rồi. Mình đã làm gì sai chứ? Tại sao tất cả lại đồng loạt giấu mình? Giống như một vở kịch đang diễn ra sau lưng, mà mình — là nhân vật duy nhất không được phát kịch bản.
Chết tiệt!
Hôm nay đúng là ngày tồi tệ nhất trên đời!