Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 92





Chương 92: Quyết định.

Nội tâm Hazel:

"Đóng tiền đi chứ Noah, cậu xin khất bao nhiêu lần rồi hả?"

Etan vừa ghi chép vừa lườm Noah, giọng bực tức như thể đã quá quen với điệp khúc "nợ lần sau".

Noah bĩu môi, quay sang ôm chặt lấy tay mình như con mèo đói tình thương.

"Cho mình nợ lần này nữa nha. Dạo này mình nghèo lắm, móc túi ra còn nghe vọng lại tiếng vang..."

Mình nhăn mặt quay lại nhìn Noah, khó hiểu thiệt sự.

"Ủa? Mình thắc mắc thiệt đó Noah, tiền bố mẹ cậu cho mỗi tuần đi đâu hết rồi? Cậu ở nhà mình, ăn đồ nhà mình, chẳng chi trả gì nhiều mà lúc nào cũng hết tiền?"

Noah gãi đầu cười toe như thể vô tội lắm.

"Tiền đó mình để dành làm sính lễ cưới Evelyn rồi!"

Mình và Etan quay sang nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhăn mặt đồng cảm kiểu: "Tới công chuyện thiệt rồi."

Etan thở dài, phán luôn một câu không thương tiếc:

"Cậu bớt bịa lý do lại giùm đi. Đóng tiền, nhanh."

Noah lại nhào qua ôm mình lần nữa, hét lên như người bị oan ức nhất thế gian:

"Không! Mình phải cưới Evelyn! Không được đụng tới tiền sính lễ! HaHa cứu mình với!"

Chưa kịp phản ứng thì một bàn tay từ phía sau bất ngờ tóm lấy cổ áo Noah lôi tuột ra như bắt một con mèo con nghịch ngợm.

"Cậu bám HaHa quá rồi đó."

Giọng nói lạnh tanh. Là Rowan.

Không nói thêm gì, cậu ta quay lưng bỏ đi, vẻ mặt khó chịu thấy rõ. Ba đứa tụi mình nhìn theo bóng lưng cậu ấy mà mặt ai nấy đều y chang dấu hỏi to tướng.

Mình lên tiếng, vẻ hoang mang tột độ:

"Có ai tốt bụng giải thích cho mình chuyện gì vừa xảy ra không?"

Etan nhún vai, bình thản đáp:

"Hình như Rowan càng ngày càng muốn đánh dấu chủ quyền với cậu đó, HaHa."

Noah cũng góp lời, thở dài như người từng trải:

"Lại nữa rồi. Cái bệnh cũ đó, không giảm tí nào hết."

"Bệnh cũ?" – Mình nghiêng đầu.

Etan gật đầu xác nhận, giọng pha chút chọc ghẹo:

"Bệnh chiếm hữu. Hồi trước cũng y như vậy với Eliora."

Noah cười hề hề như thể kể chuyện hài:

"Mà khổ cái, Eliora cuối cùng chẳng chọn ai cả."

Hai đứa cười phá lên như hai con khỉ thoát chuồng. Còn mình thì chỉ biết thở dài lắc đầu. Chắc hai cậu này quên mất là chính tụi nó cũng từng khiến Eliora tổn thương...

Etan đột nhiên quay sang hỏi, mặt nghiêm túc:

"Nhưng... cậu chọn ai? Gray hay Rowan?"

Mình khựng lại một giây, rồi thở dài.

"Mình chọn bình yên. Nên đừng ai hỏi mình câu đó nữa."

Etan nhìn quanh, rồi như suy nghĩ kỹ càng, cậu nói khẽ, giọng trầm hẳn:

"Nếu là mình, mình sẽ chọn Rowan."

Mình nheo mắt ngạc nhiên:

"Tại sao?"

Etan lí nhí đáp, nhỏ đến mức mình phải căng tai mới nghe được:

"Vì có khi Gray chỉ làm cậu tổn thương thôi..."

Noah lập tức phản bác, giọng nghiêm túc hiếm thấy:

"Nhưng ai dám chắc Rowan sẽ không làm tổn thương cậu ấy? Với lại, cậu cũng thấy Gray quan tâm HaHa cỡ nào mà."

Etan bật cười nhạt:

"Cậu nghĩ đến điều đó luôn à?"

Không khí đột nhiên căng như dây đàn. Noah gằn giọng:

"Cậu có ý gì?"

"Ý gì thì tự hiểu."

Hai cậu ta nhìn nhau tóe lửa như sắp bật chế độ combat mode. Mình hoảng hồn đứng dậy, vội vàng can ngăn:

"Ê ê ê, hai người bị gì vậy? Mới nãy còn cười vui vẻ mà?"

Không ai trả lời. Cả hai chỉ hậm hực quay đi, mỗi người một hướng, để lại mình ngồi đơ như tượng giữa hiện trường chiến sự hậu chiến.

Cái quái gì mới xảy ra vậy trời?

Suốt cả buổi học đầu tiên, mình cứ không ngừng lặp đi lặp lại câu nói của Etan trong đầu, như thể một đoạn quảng cáo bị tua đi tua lại không ngừng. Rốt cuộc, đằng sau câu đó là gì chứ?

"Vì có khi Gray chỉ làm cậu tổn thương thôi."

Là ý gì vậy trời? Não mình như muốn nổ tung mất! Chỉ muốn đứng bật dậy, chửi thề một tiếng thật to cho hả cơn tức nghẹn trong lòng.

Mình đâu phải thánh đoán ý? Tại sao ai cũng nói kiểu bóng gió rồi bắt mình tự suy diễn chứ?

Vừa tan tiết, Noah đã hí hửng chạy đến rủ rê:

"HaHa, đi ăn trưa thôi!"

Dù trong lòng rối như tơ vò, nhưng ăn uống vẫn luôn là điều thiêng liêng không thể bỏ lỡ. Mình gật đầu đồng ý, chưa kịp đứng dậy thì giọng Gray đã vang lên lạnh băng:

"Cậu cứ bám lấy HaHa hoài vậy sao?"

Noah cũng không vừa, đáp ngay với vẻ tinh ranh:

"Mình dính HaHa là vì tụi mình là bạn thân, chứ đâu phải giữ của như ai kia."

Câu đó vừa buông ra, mình thấy Gray định bật dậy xử Noah ngay tại chỗ. Nhưng Noah đã nhanh tay kéo mình chạy đi, còn không quên nhái lại gương mặt Gray như thể trêu điên Quỷ Vương là thú vui mỗi ngày.

Mình bị lôi chạy thục mạng về phía căn tin. Đến nơi, thở không ra hơi, mình quay sang gắt:

"Chết tiệt, cậu chọc điên Gray thì kệ cậu, mắc gì kéo mình chạy trốn theo?!"

"Bạn thân mà! Có phước cùng hưởng, có họa cùng chia."

"Chia gì mà chia, mình không dám chia cái họa này với cậu đâu!"

Noah cười hề hề, rồi kéo tay mình đến trước một hàng dài ngoằng chờ mua đồ ăn. Mình nhíu mày nhìn hàng dài thượt:

"Trời đất ơi Noah, cậu biết lựa hàng quá ha. Xếp hàng xong chắc cũng tới tiết học rồi đó."

"Vậy thì cậu xếp đi, mình đi mua nước. Chia nhau ra cho lẹ."

Không đợi mình phản ứng, cậu ta phắn đi luôn như một cơn gió. Mình đứng lại, thầm rủa trong lòng:

"Cậu làm biếng xếp hàng thì nói đại đi, còn bày đặt chia với chẳng chia."

Dù lầm bầm thế, mình vẫn ngoan ngoãn đứng đó mua đồ ăn cho hai đứa. Cuối cùng cũng mua được hai chiếc hamburger to đùng, vừa quay về đã thấy chị Fiona đứng nói gì đó với Noah. Nhưng điều khiến mình lo là sắc mặt Noah—tối sầm, trông không ổn chút nào.

Nỗi bất an trào lên, mình vội bước nhanh tới:

"Có chuyện gì vậy? Chị nói gì với Noah thế?"

Cả hai quay lại nhìn mình. Chị Fiona chỉ cười khẩy, rồi lướt qua mình. Trước khi rời đi, chị ghé tai nói nhỏ, giọng đầy khinh miệt:

"Đã đính hôn với Rowan rồi còn lén lút yêu đương với anh rể, em trơ trẽn thật đó, HaHa."

Chị ta bước đi đầy đắc ý, để lại mình ngẩn người tại chỗ. Nhưng mình lập tức quay sang hỏi Noah:

"Chị ấy nói gì với cậu?"

Noah không trả lời, chỉ lặng lẽ nhận lấy chiếc hamburger rồi khẽ nói, giọng trĩu nặng:

"Không có gì... Về lớp thôi."

Mình còn chưa kịp phản ứng gì thì Noah đã lướt ngang qua, lặng lẽ bước đi. Suốt đường về, mình liên tục hỏi nhưng cậu ta cứ im lặng, ánh mắt xa xăm như đang trôi về một nơi rất xa.

Gần tới lớp, Noah bỗng dừng lại. Cậu quay sang nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm khiến tim mình hơi thắt lại:

"Sao vậy Noah? Có chuyện gì sao?"

Ban đầu cậu cúi đầu nói gì đó rất nhỏ, mình phải ghé sát tai mới nghe được:

"Hả? Cậu nói gì cơ?"

Và rồi Noah bất ngờ hét lớn khiến cả đám trong lớp đều nghe thấy:

"FIONA NÓI CẬU SẼ RỜI KHỎI LỚP D VÌ CẬU CẦN MẸ!"

Cả người mình như bị đóng băng. Mình còn chưa từng cho chị ấy câu trả lời, sao lại tự ý quyết định thay mình? Và tại sao lại nói điều đó với Noah?

Cả lớp D cùng đồng thanh "Hả?!" như dội bom vào tai mình, rồi một tràng câu hỏi vồ vập:

"Thật không HaHa?!"

"Cậu sẽ rời bỏ tụi này sao?!"

"Cậu không coi chúng mình là gia đình à?!"

Gray cũng vừa chạy tới, vội vã hỏi Noah:

"Rốt cuộc có chuyện gì?"

Lúc này, nước mắt Noah bắt đầu rơi. Cậu nghẹn ngào nói:

"Fiona bảo HaHa sẽ rời khỏi lớp D vì cậu ấy cần mẹ hơn chúng ta... Cậu ta còn bảo tụi mình nên tránh xa HaHa đi, nếu không sẽ ép cậu ấy đi du học ngay."

Mình vẫn đứng như trời trồng. Gray bước tới, nắm chặt tay mình, giọng gay gắt:

"Chuyện đó có thật không?"

Mình lắp bắp:

"Mình... mình..."

Chưa kịp nói rõ, Gray đã siết chặt môi, ánh mắt đầy giận dữ quay phắt đi. Chắc chắn cậu ấy đang đi tìm chị Fiona. Mình định chạy theo thì Noah đã ôm chặt lấy mình, nức nở:

"Mình xin cậu đó HaHa... cậu muốn ăn gì mình cũng mua, nhưng xin cậu đừng rời bỏ tụi mình."

"Mình không đi đâu cả, buông ra đi Noah!"

Nhưng Noah càng siết chặt hơn. Mình quay sang cầu cứu lũ quỷ còn lại:

"Mấy cậu mau giúp mình đi, không thì có chuyện lớn mất!"

Sebastian lắc đầu tỉnh bơ:

"Không. Tụi mình sẽ không để cậu đi."

David chêm vào:

"Bọn này sẽ mua dây trói cậu lại!"

Aiden cũng không chịu kém:

"Đừng đi mà HaHa! Đừng bỏ tụi mình!"

Mình trợn mắt:

"Trời ơi! Mình đã nói là KHÔNG ĐI rồi mà!!"

Nhưng Noah hét to:

"Không! Mình sẽ không buông! Mình sẽ không để cậu đi đâu hết!"

Đúng lúc ấy, giọng Rowan vang lên từ xa, như một lưỡi dao rạch toang bầu không khí hỗn loạn:

"Cái gì vậy? Tại sao Noah lại ôm chặt cậu như thế?"

Chưa kịp nói gì, Leo đã "tiếp lửa":

"HaHa sẽ rời khỏi lớp D đó!"

Tên này điên rồi! Bình thường có bao giờ vậy đâu? Rowan cau mày, quay sang mình:

"Thật không?"

Mình lắc đầu như điên:

"Trời đất ơi, không có! Làm ơn đuổi theo Gray giùm đi, cậu ấy sắp lật tung lớp A rồi đó!"

Rowan nhìn mình, thoáng do dự. Mình hét lên, gần như cầu khẩn:

"ĐI ĐI! COI NHƯ MÌNH XIN CẬU ĐÓ, ROWAN!"

Cậu ấy gật đầu rồi vội vã quay đi. Mình lúc này mới dịu giọng quay sang Noah:

"Noah này... mình không đi đâu hết. Mình không rời bỏ cậu hay lớp D. Mình hứa."

Noah ngước lên, ánh mắt vẫn còn hoang mang:

"Thật không?"

"Thật. Mình chưa bao giờ hứa rồi thất hứa mà, đúng không?"

Nghe vậy, Noah khẽ buông mình ra. Vừa được tự do, mình lập tức chạy đi—nếu không, chắc có án mạng thật mất!

Mình phi như bay đến lớp A. Vừa tới nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tim mình thắt lại: Gray đang nổi điên chất vấn chị Fiona, còn Rowan thì phải đứng giữa cố gắng ngăn cản.

Gray hét lớn, giọng bốc lửa, gần như gầm lên vào mặt chị Fiona:

"Cậu đã dùng cái gì để ép HaHa phải rời khỏi lớp D?!"

Chị Fiona chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh như băng, điềm tĩnh như thể đang thưởng thức một vở kịch mà chị ta chính là đạo diễn.

"Thứ mà nó luôn khao khát bấy lâu nay thôi."

Gray siết chặt tay, giận đến run người.

"Cậu thật sự trơ trẽn, Fiona."

Chị Fiona bật cười khẽ, giọng đầy khinh khỉnh:

"Người trơ trẽn không phải mình. Chính các cậu mới là những kẻ ích kỷ — cố trói buộc nó vào cái lớp học nát bét đó như một cái lồng vàng giả tạo."

Mình vội lao đến, đưa tay ngăn Gray.

"Gray, bình tĩnh lại. Có gì về lớp mình nói chuyện."

Nhưng Gray gào lên, ánh mắt như thiêu đốt:

"Không! Nói rõ mọi chuyện ở đây luôn đi!"

Mình gần như van nài:

"Trời ơi... coi như mình năn nỉ cậu đó, về thôi được không?"

Lúc này, Minta cũng chen vào, giọng gắt gỏng:

"Cậu dắt cái đuôi của mình về đi, đừng ở đây làm loạn nữa."

Mình trừng mắt liếc Minta một cái thật dài rồi quay sang kéo tay Gray, nhưng chưa kịp làm gì thì Michael gằn giọng, đầy khinh miệt:

"Thứ rác rưởi các cậu mau biến khỏi đây ngay."

Rowan không kiềm được, quay phắt lại hét vào mặt Michael:

"Đừng có nói chuyện với HaHa kiểu đó!"

Michael đẩy Rowan mạnh đến mức suýt ngã, và Rowan cũng không vừa, lao lên như muốn ăn thua đủ.

Cả khung cảnh hỗn loạn đến mức mình phải chen vào giữa, hét lên như muốn xé cả cổ họng:

"IM HẾT CHO MÌNH!!"

Tất cả sững người. Im bật.

Mình quay sang Michael, giọng lạnh đến rợn người:

"Tụi này là rác rưởi thì ít ra cũng còn tái chế được. Đỡ hơn thứ chỉ còn một bên trứng mà không thể tạo ra được cái gì khác."

Phía sau, đám quỷ lớp D cười rộ lên như được mùa. Còn mặt Michael thì đen lại như chì.

Mình nhìn Gray, thở dốc:

"Về thôi... chúng ta sẽ nói chuyện sau, đừng làm gì thêm ở đây nữa."

Nhưng Gray siết tay mình chặt, gằn giọng:

"Mình sẽ không đi đâu... nếu cậu không hứa rằng sẽ không rời bỏ bọn mình. Không rời khỏi lớp D."

Phía sau, chị Fiona lại buông tiếng cười nhạt:

"Các cậu nghĩ mình là ai? Nó sẽ không bao giờ thuộc về các cậu."

Rowan quay sang quát lớn:

"Im đi Fiona! Cậu không có quyền quyết định chuyện này."

Chị Fiona vẫn điềm nhiên, đầy ngạo mạn:

"Vậy sao? Thử hỏi nó xem, mình có quyền gì ở đây không?"

Rồi chị ấy nhìn thẳng vào mắt mình, ánh nhìn nghiêm nghị như một lời thách thức:

"Hãy đưa ra lựa chọn đi. Cơ hội không đến lần hai đâu."

Mình siết chặt tay. Ánh mắt đảo quanh những gương mặt thân quen — một bên là mẹ, một bên là những người đã ôm lấy mình, là gia đình của mình nơi đây.

Ánh mắt Noah chờ đợi, khẩn khoản.

Mình cúi đầu, giọng khẽ run:

"Xin lỗi... mình xin lỗi..."

Cả đám lớp D sững sờ.

Chị Fiona khẽ nhếch môi cười đắc thắng. Nhưng rồi mình ngẩng lên, nhìn thẳng vào chị, dứt khoát:

"Em sẽ không để chuyện này lặp lại. Em sẽ không đi đâu cả. Em sẽ tìm một cách khác. Cảm ơn chị đã giúp em điều đó."

Gray khẽ bật cười, còn ánh mắt chị Fiona chợt tối lại.

"Vậy thì, giao kèo giữa hai chúng ta kết thúc tại đây. Hy vọng em sẽ không hối hận."

Chị quay lưng, bước vào lớp không nhìn lại.

Còn mình, cũng cúi đầu rời đi, phía sau là tiếng reo vui của đám bạn nghịch ngợm — những đứa quỷ mà mình yêu thương.

Họ cười vì họ giữ được mình lại.

Nhưng bản thân mình thì không thể cười nổi...

Vì mình biết, giây phút đó, mình đã đánh mất một cơ hội duy nhất — cơ hội để về với mẹ.

Vừa về tới, mình đã bị bắt ngồi giữa lớp, xung quanh bị bao vây bởi những tên quỷ đó, giống như đang mở phiên tòa thẩm vấn công khai vậy đó.

Mình ngồi đó run cầm cập, Gray bắt cái ghế lại ngồi đối diện mình như thẩm phán, gằn hỏi từng chữ.

"Nói, rốt cuộc giao kèo giữa cậu và Fiona là gì?"

Mình nuốt khan, thành thật khai báo như phạm nhân.

"Chị...chị Fiona giữ thông tin của mẹ mình. Chị ấy nói sẽ đưa cho mình nếu mình chịu rời khỏi lớp D."

Cả phòng lặng im.

Gray lên tiếng.

"Tại sao cậu không nói cho mình biết chuyện đó?"

"Liệu mình nói các cậu có giữ bình tĩnh được không hay đi lật tung lớp A lên giống như lúc nãy."

Rowan chen vào.

"Nhưng nếu không phải Fiona nói cho Noah biết thì liệu cậu tính giấu tụi này bao lâu nữa?"

Sebastian cũng chêm vào thêm dầu vào lửa.

" Có khi cậu sẽ âm thầm rời bỏ tụi này thật thì sao?"

Cái tên này. Mình muốn đập ghế vào đầu cậu ta gê.

" Không có mà, chẳng phải mình đã chọn các cậu rồi sao?"

Gray tiếp lời.

"Có khi chỉ là kế hoản binh của cậu thôi."

Rowan tiếp lời.

"Đúng rồi, có khi vào một ngày đẹp trời nào đó, cậu sẽ biến mất chỉ để lại một tờ giấy ' mình cần mẹ hơn các cậu' thì sao?"

Mình nhếch mép.

"Trí tưởng tượng của ai cũng phong phú nhỉ?"

Đột nhiên Gray nghiêm mặt hăm dọa.

"Nghe đây Haha, nếu như mình biết cậu có ý định bỏ trốn thì mình sẽ lấy dây trói cậu lại trước khi cậu lên máy bay đó."

Sống lưng mình lạnh toát, đảo mắt xung quanh mấy tên quỷ đó cũng nhìn mình bằng ánh mắt sát khí khiến mình cảm thấy bản thân đột nhiên nhỏ bé.

Chết thật rồi! Tụi nó nói được là làm được đó!

Tiêu là cái chắc.

Tan học, mình chạy một mạch về biệt thự. Vừa thấy chị Fiona, mình lập tức lao đến, giọng đầy bức xúc:

"Tại sao chị lại nói chuyện đó với Noah? Em còn chưa đưa ra quyết định mà!"

Chị Fiona thảnh thơi ngồi xuống ghế sofa, tay nâng tách cà phê còn bốc khói, thong thả nhấp một ngụm trước khi đáp, nhẹ tênh:

"Chị chỉ giúp em chọn con đường tốt nhất cho mình thôi."

Mình cười khẩy, giọng lạnh như băng:

"Tốt nhất cho em, hay tốt nhất cho chị? Nói thẳng đi — chị sợ em càng gần Gray thì chị càng không thể giành lại cậu ấy, đúng không?"

Chị Fiona đặt tách cà phê xuống bàn, đôi mắt lóe lên sắc lạnh như lưỡi dao:

"Em nghĩ cậu ta thật lòng yêu em sao, HaHa? Đúng là ngây thơ."

"Ý chị là gì?" – Mình siết tay, nhìn thẳng vào chị.

Chị ngả người ra sau, giọng chậm rãi nhưng từng chữ như đè nặng lên ngực mình:

"Em quên rồi à? Chị từng nói rồi mà, từ khoảnh khắc biết em là em gái chị... thì không còn thứ gì là thật nữa. Tình bạn? Không. Tình yêu? Lại càng không."

Mình lắc đầu, cố giữ bình tĩnh:

"Chị không ở bên tụi em, chị sẽ không hiểu được... tụi em đã cùng nhau trải qua những gì để có được ngày hôm nay."

"Thì sao? Cho dù các người đã trải qua chuyện gì đi nữa, thì sự thù ghét với cái tên Fiona này vẫn không thay đổi đâu."

"Em biết những lỗi lầm chị gây ra với từng người... và em đã cố gắng chuộc lỗi thay cho chị rồi."

Chị bật cười, tiếng cười đanh và khinh miệt:

"Em nghĩ những gì em làm đủ để xóa sạch mọi thứ sao? Nghe chị nói đây, HaHa — cho dù em có đổ máu vì tụi nó bao nhiêu lần đi nữa, thì cũng không thể thay đổi bản chất xấu xa bên trong bọn họ."

Đó là giọt nước làm tràn ly. Mình hét lên, lần đầu tiên trong đời, với chính chị gái của mình:

"Chị đừng nói vậy! Họ không phải như chị nghĩ!"

Fiona bật dậy, ánh mắt giận dữ tóe lửa:

"Đừng mơ mộng nữa HaHa! Bọn họ sẽ không thay đổi! Tất cả bọn họ — Gray, Rowan hay bất kỳ ai — đều sẽ lợi dụng em thôi. Để trả thù chị. Không có tình yêu nào ở đây cả. Em phải tỉnh lại đi!"

Mình nghẹn họng. Câu hỏi bật ra như chính hơi thở:

"Chị thật kỳ lạ... Trước đây, Gray yêu chị, vậy mà chị lại bỏ cậu ấy. Giờ thì đính hôn với cậu ấy, lại tìm mọi cách để đẩy em khỏi Gray. Rốt cuộc... chị đang làm gì vậy? Tại sao?"

Fiona im lặng một lúc, rồi khẽ nói, như thể đó là điều hiển nhiên:

"Vì em là em gái của chị. Và chị biết Gray không yêu em."

"Không! Cậu ấy nói yêu em!"

"Và em tin à?"

Mình nhìn chị, không chần chừ:

"Em tin. Em tin ánh mắt đó, nụ cười đó, và cách cậu ấy luôn đối xử với em. Em tin tình cảm của Gray là thật."

Chị Fiona khẽ nhếch môi, cười nhạt. Chị vuốt mặt rồi nghiêng đầu, cất giọng đều đều, nhưng lạnh:

"'Anh yêu em như yêu đại dương...'"

Mình chết lặng. Đôi mắt mở to, tim đập thình thịch.

Chị vẫn tiếp tục, chậm rãi, giọng đều như câu thần chú ám ảnh:

"Rộng lớn và mênh mông đến nỗi, ngay cả khi thế giới này cạn kiệt... tình yêu ấy vẫn còn."

Mình cứng người. Câu nói đó... chính là câu Gray từng thì thầm với mình — như một lời hứa.

Chị Fiona khẽ nghiêng đầu, nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, nhưng lời nói như vết dao cứa sâu:

"Câu đó, HaHa... là Gray từng nói với chị."

Mình đứng chết lặng. Câu nói đó... như một tiếng nổ chấn động trong đầu.

"Anh yêu em như yêu đại dương..."

Tim mình như bị bóp nghẹt. Không khí trong phòng đột nhiên loãng đi, mọi âm thanh xung quanh cũng trở nên mơ hồ. Đó là câu nói mà Gray đã nói với mình — một cách nghiêm túc, dịu dàng, chân thành đến mức mình từng tin rằng... nó là của riêng mình.

Vậy mà giờ đây... chị Fiona lại nhắc lại nó. Y hệt. Không thiếu một từ.

Mình không biết phải phản ứng thế nào. Cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Những gì từng rõ ràng trong tim mình giờ đang chao đảo — như thể tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp bị ai đó xé toạc.

Gray đã từng nói câu đó với chị ấy... trước mình? Hay là... câu đó chưa bao giờ dành riêng cho mình?

Mình cảm thấy choáng váng. Một phần trong mình muốn gào lên phủ nhận, muốn chạy đi hỏi Gray cho ra lẽ. Nhưng một phần khác... lại sợ hãi.

Sợ câu trả lời. Sợ rằng tất cả những gì mình từng tin tưởng, từng nghĩ là thật, thực chất chỉ là một màn kịch được diễn lại — với những diễn viên khác nhau.

Tâm trí mình như một mớ chỉ rối. Những ký ức với Gray — ánh mắt, nụ cười, bàn tay siết chặt tay mình — đột nhiên trở nên mờ nhạt. Mình không biết phải bấu víu vào đâu nữa. Mình không biết... đâu là thật, đâu là lời dối trá được dựng lên quá khéo.

Nếu ngay cả tình cảm của Gray cũng không chắc chắn... thì mình còn lại gì?

Mình ôm lấy hai vai, như thể chỉ có thể giữ mình khỏi vụn vỡ bằng chính đôi tay run rẩy này.

Chị Fiona vẫn nhìn mình. Nhưng giờ đây, mình không còn nghe rõ giọng chị nữa. Mọi thứ như chìm vào một khoảng lặng kéo dài vô tận... chỉ còn nhịp tim mình đập loạn lên vì hoang mang.

Mình không nói gì thêm.

Chị Fiona vẫn đứng đó, ánh mắt sắc lạnh như muốn mổ xẻ tâm can mình, còn tách cà phê trên bàn vẫn bốc khói — nhưng mình không còn cảm nhận được hơi ấm nào nữa. Tất cả mọi thứ xung quanh trở nên xa lạ, trống rỗng.

Không trả lời. Không phản bác. Không phản ứng.

Mình quay đi.

Bước chân nặng trịch như đeo đá, từng bước một rời khỏi phòng khách mà chẳng buồn ngoái lại. Mọi lời nói, mọi hình ảnh như vẫn vang vọng đâu đó trong đầu — lặp đi lặp lại, chậm rãi mà nhức nhối.

"Anh yêu em như yêu đại dương..."

Mình bước lên lầu, tay run run nắm lấy tay nắm cửa. Chỉ một khắc sau, cánh cửa phòng khép lại sau lưng bằng một tiếng cạch khô khốc.

Rồi mình xoay khóa.

Đóng chặt. Cách ly hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.

Căn phòng tối lại, chỉ còn ánh đèn mờ nhòe trên bàn học. Mình ngồi xuống mép giường, tay ôm đầu. Không một giọt nước mắt, nhưng lòng mình như đang rách toạc.

Tại sao lại là câu nói đó? Tại sao lại là đúng câu đó?

Mọi ký ức về Gray hiện về như sóng dữ — nụ cười đó, ánh mắt đó, những lần cậu ấy che chắn cho mình, nắm lấy tay mình... Mình từng tin tất cả đều là thật. Từng tin mình là đặc biệt.

Giờ thì mình không biết nữa.

Không còn chắc được điều gì nữa cả.

Giữa thật và giả, giữa yêu thương và lợi dụng, giữa hy vọng và tổn thương — mình như đang trôi dạt giữa một đại dương không bờ bến. Không biết phải bơi về đâu. Không biết điều gì là đất liền.

Mình khẽ siết chặt tay, thì thầm trong vô thức:

"Nếu ngay cả tình yêu cũng không chắc thật... thì mình phải tin vào điều gì đây?"