Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 93



Chương 93: Mảnh ghép còn thiếu.

Nội tâm Hazel:

"Cậu đang thu dọn đồ đi đâu vậy, Noah?"

Mình hỏi ngay khi thấy Noah đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc, từng món một được cậu ấy xếp gọn vào vali. Cậu không quay lại, chỉ vừa làm vừa đáp:

"Mẹ mình mua cho mình một căn hộ riêng rồi. Ngày mai mình sẽ chuyển qua đó."

Mình thoáng buồn. Dù Noah đôi lúc rất ồn ào, hay mè nheo chuyện nhỏ nhặt, nhưng mình đã quen với việc đi học rồi cùng về nhà với cậu ấy. Từ ngày có Noah ở chung, căn nhà vốn tĩnh lặng bỗng có nhiều tiếng cười hơn. Giờ nghe cậu bảo đi là đi, lòng mình như hụt hẫng một khoảng trống quen thuộc.

Mình cúi mặt, khẽ thì thầm:

"Cậu... không thể ở lại sao?"

Noah khẽ cười, giọng nhẹ như gió thoảng:

"HaHa này, nếu cậu muốn, cậu có thể dọn sang sống với mình. Dù sao mình cũng chỉ ở đó một mình thôi."

"Vậy thì cũng giống như bây giờ thôi mà. Hay là... ở lại đây đi. Mình quen có cậu bên cạnh rồi."

Noah bật cười khoái chí:

"Mình cũng muốn lắm chứ, nhưng mẹ mình bắt phải chuyển đi. Nếu không thì mình đã ở lại đây với cậu rồi."

Nói rồi, cậu ấy ngồi xuống, vòng tay ôm lấy mình thật chặt.

"Thật đấy, mình cũng không nỡ xa cậu đâu. Nhưng nếu cãi lời mẹ, mình sợ sẽ bị đày đi một nơi còn xa hơn nữa."

Nghe vậy, mình chỉ biết thở dài, bất lực mà chấp nhận thực tại.

"Nếu suy nghĩ lại, cậu cứ đến ở cùng với mình nha, HaHa."

Mình khẽ cười, nói nửa đùa nửa thật:

"Không được đâu. Mình mà dọn lên đó ở với cậu, chắc chắn cậu sẽ phải nói lời tạm biệt với cuộc sống yên bình đó."

Noah gãi đầu, cười ngượng:

"À ha... mình quên mất là có hai cái radar luôn canh chừng cậu."

Vừa nghe vậy, tim mình bỗng se lại. Từ sau hôm chị Fiona nói những lời đó, mình đã suy nghĩ rất nhiều. Mình chọn cách im lặng, để trái tim tự cảm nhận thay vì vội vàng đánh giá mọi chuyện.

Một lúc sau, mình khẽ hỏi:

"Noah này... các cậu thật sự coi mình là gia đình chứ?"

Noah hơi ngạc nhiên, nheo mắt nhìn mình:

"Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"

"Mình chỉ là... nghĩ đến những chuyện chị Fiona từng làm với lớp D. Mình không biết các cậu còn ghét chị ấy không."

Noah im lặng vài giây, gương mặt bỗng trở nên nghiêm túc:

"Nói thật thì mình không thích Fiona, nhưng chuyện đó không liên quan đến cậu. Nhất là sau những gì cậu đã làm cho tụi mình... thì không ai trong lớp có lý do để ghét cậu được nữa."

Mình mỉm cười, cảm thấy lòng nhẹ đi phần nào. Nhưng Noah lại nói thêm, giọng chậm rãi và đầy ẩn ý:

"Nhưng HaHa này... tụi mình từng mắc một sai lầm rất lớn với cậu. Mình chỉ mong... cậu sẽ tha thứ cho tụi mình."

Mình sững người, nhíu mày:

"Lỗi gì cơ?"

Noah lắc đầu, mắt nhìn đi chỗ khác:

"Đó không phải là chuyện mình có thể nói ra. Chỉ có thể khẳng định rằng... tụi mình thật lòng hối hận, và mong một ngày nào đó cậu sẽ hiểu."

Chưa kịp để mình hỏi thêm điều gì, Noah đã đứng dậy, bước nhanh vào nhà vệ sinh, bỏ lại mình với cả đống suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu.

Lại nữa rồi... Lại là những lời úp mở khiến đầu mình như muốn nổ tung.

Ngồi đó được một lúc, mình lấy điện thoại nhắn ngay cho Gray một tin nhắn.

Đến: Quỷ Vương.

Nội dung: Có thời gian thì gọi cho mình nha.

Vừa gửi tin nhắn đi, điện thoại mình đã reo lên ngay lập tức. Nhìn tên hiển thị, mình không khỏi bật cười—đừng nói là cậu ta ngồi canh điện thoại từng phút đấy nhé?

Mình vừa bắt máy, giọng Gray đã vang lên ngay, ngọt đến mức khiến mình nổi da gà.

"[Sao thế, công chúa của mình?]"

Mình bật cười nhẹ, nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh:

"Công chúa đầu cậu. Từ bao giờ miệng cậu lại dẻo như vậy hả?"

"[Từ lúc mình nhận ra mình yêu cậu.]"

Chết tiệt! Tim mình suýt nữa thì nhảy khỏi lồng ngực vì cái kiểu tán tỉnh đầy muối này. Mình giả vờ ho vài tiếng để che giấu sự lúng túng.

"Thôi đi ông tướng. Nghe quen quen, chắc đây là mấy chiêu cậu dùng để tán mấy cô khác chứ gì?"

"[Không hề. Những lời này, mình chỉ nói với riêng cậu thôi.]"

Nụ cười trên môi mình bỗng chững lại. Không hiểu sao, mình bất chợt nghiêm giọng hỏi thẳng:

"Gray này... cậu thật sự yêu mình sao? Cậu không giấu mình điều gì đấy chứ?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi cậu hỏi lại, có chút dè dặt:

"[Sao thế? Tự nhiên lại hỏi như vậy?]"

"Không có gì. Chỉ là... mình muốn chắc rằng cậu thật lòng."

Gray bật cười, giọng vừa đùa vừa thật:

"[Nếu cậu muốn, mình có thể quỳ gối cầu hôn cậu giữa sân trường, hoặc đứng hát tặng cậu trước cổng cũng được.]"

"Cậu điên hả?"

Mình đảo mắt nhìn quanh, xác nhận không thấy bóng Noah đâu mới dám khẽ gắt:

"Cậu đã đính hôn với chị Fiona rồi mà còn đòi cầu hôn mình? Tính khơi mào chiến tranh thế giới thứ ba à?"

Gray cười khẩy, giọng trở nên nghiêm túc hơn:

"[Mình không quan tâm chiến tranh. Người duy nhất mình quan tâm là cậu. Mình đã nói rồi, chỉ cần cậu cần, mình sẵn sàng chống lại cả thế giới.]"

Mình cắn môi, tim đập thình thịch như trống trận. Rối loạn. Rối tung.

"Thôi... tha cho mình. Mình chỉ muốn sống yên ổn thôi."

"[Mình nghiêm túc đấy, HaHa. Mình sẽ làm mọi thứ, chỉ cần đổi lại một nụ cười của cậu. Mình... yêu cậu.]"

"Mình cũng yêu—"

Ngay khoảnh khắc mình định buột miệng nói ra, ánh mắt Noah bỗng xuất hiện ngay trước mặt—lặng thinh nhưng đầy chờ đợi.

Mình vội vã bẻ hướng câu nói, cười gượng:

"...yêu tiền."

Nói xong, mình tắt máy luôn. Không dám để cuộc gọi kéo dài thêm một giây nào nữa.

Noah nheo mắt, nhìn mình như thể đang thẩm vấn một tội phạm.

"Nói đi, cậu định nói yêu ai đấy hả?"

Mình lắp bắp, cố cười trừ để chối bay:

"Đâu... đâu có. Mình nói yêu ai bao giờ, mình yêu tiền mà."

Noah rõ ràng không tin, giọng trầm xuống:

"Cậu có người khác rồi đúng không? Hay là có ai đang tán tỉnh cậu?"

"Gì vậy trời? Cậu bị khùng hả? Ai mà dám tán tỉnh mình chứ."

"Nhưng mà mình—"

Chưa kịp để cậu ta nói hết câu, mình đã vội vàng xua tay, lảng sang chuyện khác.

"Không có gì đâu mà. Mau thu dọn đồ đi kìa. Mình... mình đi vệ sinh một chút."

Nói xong, mình quay người chạy thẳng lên phòng. Suýt nữa thì bị bắt quả tang tại trận rồi!

...

Sáng hôm sau, Noah vẫn không chịu buông tha. Vừa đi bên cạnh, cậu ta vừa lải nhải không ngớt bên tai, ép mình phải khai ra cho bằng được.

"Nói đi HaHa, có phải có tên nào đang tán tỉnh cậu không?"

Mình nhăn mặt, đáp cộc lốc:

"Đã nói là không rồi mà! Cậu bị gì thế? Từ tối qua tới giờ cứ hỏi đi hỏi lại hoài."

"Mình chưa từng thấy cậu nói chuyện kiểu đó bao giờ."

"Kiểu đó là kiểu gì chứ?"

"Kiểu con gái ngại ngùng khi đang nói chuyện với người yêu á."

Nghe tới đó, mình lập tức nhéo lỗ tai cậu ta một cái thật đau khiến Noah la oai oái.

"Cậu bớt tưởng tượng linh tinh đi! Lỡ hai cái máy radar kia nghe được là lại rắc rối to."

Noah gật đầu lia lịa, mặt nhăn như khỉ ăn ớt khi mình cuối cùng cũng buông tay ra.

Vừa bước vào lớp, mình chợt khựng lại. Cả lớp đang nói chuyện rôm rả như thường lệ, duy chỉ có một người ngồi lặng lẽ ở góc bàn, mắt dán vào cuốn sách như thể bản thân không tồn tại trong không khí nhộn nhịp ấy.

Alex.

Tim mình khẽ chùng xuống. Lớp D vốn nổi tiếng đoàn kết, vậy mà lại đang im lặng tẩy chay một người. Tất cả chỉ vì những lần đối đầu giữa mình và cậu ấy trước đây. Mình không phủ nhận Alex từng khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng, nhưng... dạo gần đây cậu ấy đã khác.

Không còn tìm cách gây sự với mình nữa. Mình còn nghe nói, khi mình nằm viện, Alex cũng có ghé thăm. Và cả chuyện của bố Gray hôm đó—nếu không có Alex, có lẽ mọi thứ đã tệ hơn rất nhiều.

Vậy mà mình vẫn chưa có cơ hội nào để nói lời cảm ơn một cách đàng hoàng.

Mình tự hỏi... nếu bây giờ mình chủ động đưa tay ra trước, làm bạn lại từ đầu, thì liệu mảnh ghép cuối cùng này có thể hòa vào bức tranh gia đình lớp D không?

Mình đảo mắt quanh lớp, ánh nhìn dừng lại ở Gray. Bỗng nhiên, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu—có lẽ mình có thể nhờ cậu ta giúp. Dù gì thì Gray cũng là "Quỷ Vương", lời nói của cậu ấy có sức nặng, biết đâu sẽ khiến mọi người dễ dàng chấp nhận Alex hơn.

Mình bước về chỗ, vừa đặt mông ngồi xuống, Gray đã lườm mình tóe lửa, rồi cúi xuống thì thầm với giọng đầy trách móc:

"Cậu chơi mình hả? Tại sao lại nói là yêu tiền chứ không phải là mình?"

Mình cắn môi cố nhịn cười, khẽ đáp:

"T-tại... tại mình yêu tiền thật mà."

Gray cau mày, giọng nói nghiêm túc đến mức khiến tim mình lỡ một nhịp.

"Tiền thì mình không thiếu đâu. Chỉ cần cậu nói, bao nhiêu cũng được."

Mình bật cười, cố lảng sang chuyện khác.

"Chuyện tiền bạc để sau đi, giờ mình có chuyện nghiêm túc hơn muốn nói với cậu."

"Chuyện gì thế?" Gray nghiêng đầu.

Mình hạ giọng, mắt nhìn về phía góc lớp.

"Cậu... có thể nói với mấy đứa trong lớp đừng cô lập Alex nữa được không? Mình thấy cậu ta tội nghiệp."

Gray nhíu mày, có vẻ không hiểu lắm.

"Tại sao? Chẳng phải trước đây cậu với cậu ta không ưa gì nhau sao?"

"Thì đúng là trước đây tụi mình có đụng độ. Nhưng gần đây Alex không còn gây sự nữa. Với lại, hôm xảy ra chuyện của bố cậu, nếu không có Alex... có khi mình đã không còn ngồi đây để nói chuyện với cậu rồi."

Gray lặng đi một lúc, ánh mắt đăm chiêu. Mình tiếp lời, nhẹ giọng hơn:

"Vậy mà tụi mình vẫn chưa ai nói lời cảm ơn cậu ta cả..."

Cậu ấy nhìn mình một hồi, rồi bất ngờ bật cười khẽ.

"Cậu đúng là... HaHa. Lúc nào cũng lạ lùng, nhưng chính cái lạ đó mới khiến mình không dứt ra được. Không ai có thể thay thế cậu đâu."

Mình liếc Gray một cái, đỏ mặt nhẹ, nhưng cậu ta chỉ nhún vai và cười thích thú với phản ứng của mình.

"Được rồi. Nếu cậu đã mở lời, mình sẽ nói chuyện với tụi nó. Cứ yên tâm."

Nghe vậy, mình mỉm cười, giơ tay ra dấu "OK" rồi quay sang chuẩn bị bài học. Trong lòng khẽ nhẹ nhõm đi một chút—hy vọng từ ngày mai, Alex sẽ không còn bị xem là người vô hình nữa.

Tiết học thể dục bắt đầu bằng cái nắng gắt giữa sân trường, khiến ai nấy đều than trời than đất. Mình vừa buộc tóc lên vừa liếc nhìn quanh sân, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở một khung cảnh có chút lạ lẫm—Alex đang đứng cùng nhóm con trai lớp D.

Không biết Gray đã nói gì với tụi nó, nhưng mình có cảm giác... không khí xung quanh Alex không còn căng như trước nữa. Thay vì thái độ thờ ơ hay phớt lờ như mọi khi, mấy đứa bắt đầu hỏi han cậu ấy mấy câu vu vơ kiểu như:

"Ê, cậu chơi bóng không tệ nhỉ?"

"Lát chia đội thì vào team mình nha, khỏi bị đì."

Alex ban đầu có vẻ hơi ngơ ngác, kiểu như không biết đây có phải là thật không. Nhưng rồi cậu ta chỉ khẽ gật đầu, không nói gì nhiều—vẫn là vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng không còn đơn độc như trước.

Mình mỉm cười. Cảm giác như một mảnh ghép lạc lõng cuối cùng đang dần tìm được chỗ đứng của nó. Có lẽ... đây chính là điều mà mình luôn mong mỏi: một gia đình mà ai cũng có thể là một phần của nhau, kể cả người từng là "kẻ đối đầu".

Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, mình đưa tay lên lau thì đúng lúc tiếng thầy thể dục vang lên:

"Chia đội nhanh lên! Không ai được trốn bài nha!"

Mình khẽ thở dài, vươn vai sẵn sàng nhập trận—trong đầu vẫn còn văng vẳng hình ảnh Alex đứng giữa những nụ cười chưa thật tự nhiên, nhưng cũng không còn gượng ép.

Hy vọng... đây sẽ là một khởi đầu mới cho cậu ta. Và cho cả tụi mình nữa.

Lớp mình được chia làm bốn đội, nhưng trận đầu tiên là giữa đội mình với đội của Alex. Mình chung đội với Gray, Rowan, Nathan và Leo—nghe thôi đã thấy như tổ hợp "năng lượng bất ổn" rồi.

Đội đối thủ thì cũng không kém cạnh: Alex, Etan, Noah, Liam và Miles—toàn những gương mặt quen thuộc với độ "ăn chơi" thuộc hàng top lớp D.

Tiết học hôm nay là bóng chuyền. Nghe thì tưởng nhẹ nhàng, nhưng vừa khai cuộc đã căng thẳng như đang thi giải cấp trường. Leo bay người chắn bóng kiểu như đang đóng phim hành động.

Gray thì không hiểu học được ở đâu mà cứ hét "mình đỡ cho cậu!" mỗi lần lao người cứu bóng. Mình không biết nên cười hay xấu hổ nữa.

Bóng liên tục được chuyền qua lại, không khí náo nhiệt đến mức tụi xung quanh dù không tham gia cũng nhảy dựng lên cổ vũ:

"Đập đi Leo!"

"Trời ơi Gray, cứu bóng kiểu đó mà không rách áo mới lạ!"

"Haha gánh team đi, tụi này chờ highlight từ cậu đó!"

Tiếng cười, tiếng hét, tiếng cổ vũ vang lên không ngớt. Mình liếc sang đội bên kia—Noah đang ra hiệu chiến lược kỳ lạ với Liam, kiểu như "bóng tới là đập liền", còn Etan thì vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc kiểu đang đánh trận thật sự.

Điều làm mình chú ý nhất vẫn là Alex.

Cậu ấy đang chạy, nhảy, chuyền bóng... một cách rất nghiêm túc nhưng không còn cô độc nữa. Mỗi khi đội cậu ấy ghi điểm, mấy đứa như Noah hay Miles đều không ngần ngại đập tay thật mạnh với Alex, kéo cậu ấy vào những cái ôm chiến thắng đầy hứng khởi.

Và rồi... mình thấy Alex cười.

Không phải kiểu cười nhếch mép hay xã giao lạnh lùng, mà là một nụ cười thật sự—tươi sáng và tự nhiên như thể... cuối cùng cậu ấy cũng đã thở phào giữa một gia đình thực sự.

Mình siết nhẹ quả bóng trong tay, lòng khẽ ấm lên.

Có lẽ hôm nay là một ngày đẹp trời. Không chỉ vì tiết trời nắng nhẹ hay trận bóng chuyền vui nhộn, mà vì một khoảng cách vô hình đã được rút ngắn. Một người từng đứng bên lề đã bước được vào vòng tròn.

Và tụi mình—dù có cãi nhau, la hét hay bày trò nhố nhăng—vẫn là một tập thể trọn vẹn.

Một gia đình mang tên lớp D.

Trận đấu tiếp tục sôi nổi hơn bao giờ hết. Cả hai đội đều không chịu thua, ai nấy đều mướt mồ hôi nhưng vẫn cười toe toét. Đến khi Etan bất ngờ nhảy lên đập một cú cực mạnh, bóng không bay qua lưới mà bay... thẳng ra khỏi khu vực sân luôn.

"Ơ! Bóng bay đi kìa!"

"Ai đi nhặt đi!"

"Không phải mình nha, mình mệt lắm rồi đó!"

Mình lắc đầu cười, giơ tay xung phong:

"Để mình đi lấy cho!"

Thế là cả đám nhân tiện ngồi nghỉ giữa hiệp, có đứa lôi nước, có đứa ngồi bệt xuống cỏ hóng gió. Còn mình thì vừa đi vừa lẩm bẩm, "Quả gì mà bay như rocket..."

Đang lom khom cúi người nhặt bóng thì có tiếng bước chân sau lưng. Chưa kịp quay lại, đã nghe giọng nói trầm, khẽ vang lên:

"...Tại sao cậu lại làm vậy?"

Mình ngẩn ra, quay đầu nhìn thì thấy Alex đang đứng đó, ánh mắt nghiêm túc, không phải kiểu lạnh lùng như mọi khi, mà là một chút ngập ngừng xen lẫn thật lòng.

Mình nhíu mày, chưa hiểu gì.

"Làm gì cơ?"

Alex cắn nhẹ môi, rồi nói như thể đang suy nghĩ từng chữ một.

"Chỉ khi cậu lên tiếng, mọi người mới bắt đầu đối xử khác với mình. Mình biết... cậu đã nói gì đó. Nhưng tại sao? Mình... mình từng cố làm hại cậu kia mà."

Mình im vài giây, rồi khẽ phì cười, giọng điềm nhiên đến mức chính Alex cũng khựng lại.

"Ừ thì đúng là cậu từng làm vậy thật. Nhưng mình vẫn còn sống nhăn răng đây thôi, đâu có thù dai đến thế."

Alex mở miệng định nói gì đó nhưng lại ngậm lại. Mình nói tiếp, lần này dịu giọng hơn một chút:

"Mình không làm vậy vì cậu từng là kẻ xấu hay gì đâu. Mình chỉ thấy... có những người không đáng bị bỏ rơi. Và cậu—chỉ đơn giản là một phần của tụi mình thôi."

Gió nhẹ lướt qua. Alex quay mặt đi chỗ khác như để tránh nắng, nhưng mình thấy rõ tai cậu ta đang đỏ lên thấy rõ.

"Mình không quen với... cái kiểu này lắm." – Alex lúng túng thốt ra.

Mình bật cười khúc khích.

"Không sao. Lớp D có nhiều kiểu quái lắm, thêm một người kỳ lạ nữa cũng đâu có sao."

Alex quay đi chỗ khác thì thầm nhưng vẫn đủ để mình nghe được.

"Cậu đúng là...vẫn kỳ lạ như vậy."

Mình nheo mắt hỏi lại.

"Gì cơ?"

"Không có gì."

Cả hai nhìn nhau, rồi cùng cười nhẹ. Không khí trở nên dịu đi, không còn gợn sóng căng thẳng nào nữa.

Một quả bóng. Một cuộc trò chuyện ngắn. Nhưng có lẽ, đủ để một người không còn cảm thấy lạc lõng.

Những ngày sau đó, Alex dường như hòa nhập hơn hẳn với mọi người trong lớp. Tiếng cười của cậu không còn là điều hiếm thấy, mà bắt đầu xuất hiện trong những cuộc trò chuyện rôm rả cùng cả lớp. Mình để ý thấy cậu ấy cười thật sự, không còn vẻ ngại ngùng hay khép kín như trước nữa.

Một buổi sáng trên lớp, Gray khẽ quay sang mình, ánh mắt tinh nghịch nhưng cũng đầy quan tâm.

"Cậu thấy sao rồi?" — cậu hỏi nhỏ.

Mình tò mò đáp lại.

"Gray, cậu đã nói gì với tụi nó vậy? Sao giờ tụi nó lại dễ chịu với Alex thế?"

Gray nhún vai, giọng vẫn điềm nhiên như thường ngày,

"À thì, mình chỉ bảo tụi nó 'đừng làm khó dễ nữa' thôi. Đơn giản vậy mà."

Mình không nhịn được bật cười, kiểu 'người lãnh đạo lười biếng' mà vẫn có hiệu quả tuyệt vời.

Chiều hôm đó, cả lớp rủ nhau đi trung tâm thương mại để mua sắm chuẩn bị cho chuyến cắm trại sắp tới. Ai cũng hồ hởi, náo nhiệt như thể đây là dịp để quên hết bài vở và áp lực học tập.

Alex cũng đi cùng, lần đầu tiên cậu ấy được đi trung tâm với mọi người, mình thấy vẻ mặt cậu ấy rất háo hức.

Cả lớp D ùa vào siêu thị, đẩy đầy những xe hàng chất cao như núi—đối với mình, cảnh này đã trở nên quá quen thuộc. Alan và Liam đang bàn với Gray xem có nên đem theo chút rượu không. Alan nói:

"Gray, mấy chai rượu này có cần mang theo không nhỉ? Cắm trại mà thiếu rượu thì... thiếu gia vị rồi."

Gray cười khẩy, đáp:

"Được, nhưng có một điều kiện: không cho HaHa uống, nếu không... cháy nhà đấy."

Liam cũng gật gù đồng ý, thêm:

"Ừ, đúng rồi, cấm HaHa đụng vào rượu. Nhỡ cậu ấy biến thành 'chicky kinh dị' thật thì ai chịu nổi."

Alex tò mò hỏi:

"Chicky kinh dị là sao? Mình chưa nghe bao giờ."

Leo liền cười ha hả:

"Đơn giản thôi, mỗi lần HaHa uống rượu là biến thành một 'quái vật' không thể nhận ra được!"

Cả lớp phá lên cười, Alex cũng không nhịn được, bật cười lớn.

Nathan đứng bên cạnh liền bảo:

"Ok, rượu thì đã xong, giờ phải lo chuẩn bị lều trại, đèn pin, lửa trại. Ai phụ mình bê mấy đồ này với."

Airden cười hăng hái:

"Mình với Etan sẽ lo phần đó, khỏi lo."

Etan gật đầu theo:

"Chuẩn, đảm bảo chuyến đi này sướng hết nấc."

Trong khi đó, bộ ba mình, Gray và Rowan thì đang xúm lại chọn đồ ăn vặt. Rowan nói:

"Chọn nhiều bánh kẹo tí, chiều tối đói bụng mà không có gì thì khổ."

Gray hài hước đáp:

"Cứ để mình lo vụ snack, đảm bảo đủ 'vũ khí' cho bữa tiệc rồi."

Mình cười, cảm thấy thật ấm áp khi cả lớp cùng nhau chuẩn bị cho chuyến đi—những giây phút giản đơn mà đáng nhớ nhất trong tuổi học trò.

Mình nhìn quanh lớp, thấy ai cũng hăng say, rộn rã với những việc mình được giao. Tiếng cười, tiếng nói chuyện râm ran xen lẫn tiếng bánh xe siêu thị lách cách tạo nên một bản hòa ca đầy sức sống.

Có lẽ, đây chính là lúc chúng mình thực sự trở thành một gia đình, không còn khoảng cách, không còn hiểu lầm.

Mình mỉm cười thầm nghĩ: dù còn nhiều thử thách phía trước, nhưng với những người bạn này bên cạnh, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.

Và chuyến cắm trại sắp tới chắc chắn sẽ là kỷ niệm không thể nào quên trong quãng đời học trò của chúng mình.