Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 96





Chương 96: Vết nứt của tình bạn.

Nội tâm Hazel:

Mình phải làm sao đây? Cảm giác rối bời quấn chặt trong tâm trí, chẳng biết nên đi về đâu. Bản thân như đứng giữa hai ngã rẽ — tối tăm và lạnh lẽo — mà không thể phân biệt đâu là con đường đúng đắn.

Những lời Minta nói cứ vang vọng trong đầu, như đang kể về một người khác, không phải Gray hay Rowan mà mình từng biết.

Làm sao con người lại có thể thay đổi đến mức đáng sợ như vậy? Mình phải đối diện với tất cả chuyện này thế nào? Cả đống câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu, khiến mình chỉ muốn túm lấy Gray và Rowan, kéo họ đi tìm Minta để làm rõ mọi chuyện một lần cho xong.

Chưa kịp ổn định tâm trạng, cuộc chiến âm thầm khác lại bùng phát: chỗ ngủ cho cả đám đang thiếu vì một số lều bị phá hỏng.

Etan là người lên tiếng đầu tiên, giọng đầy lo lắng:

"Giờ tụi mình phải làm sao đây? Số lều không đủ cho tất cả rồi."

Leo nhanh chóng đề xuất:

"Thế thì phải chen chúc ngủ chung thôi. Ai có túi ngủ thì ngủ ngoài, có võng thì văng võng, còn lại chia nhau trong lều."

Miles thắc mắc:

"Vậy còn HaHa thì sao? Cậu ấy là con gái, không thể ngủ chung với cả đám con trai được."

Mình chưa kịp trả lời thì Noah vui vẻ giơ tay, ôm chặt lấy cánh tay mình như đã có câu trả lời:

"Mình sẽ ngủ chung với HaHa. Dù sao hai đứa từng ở chung rồi mà."

Bất ngờ, Gray và Rowan đồng thanh phản đối:

"KHÔNG ĐƯỢC!"

Mình vội phản bác:

"Tại sao không được? Lều của Noah bị hư rồi, đâu thể bắt cậu ta ngủ ngoài trời được."

Gray gằn giọng chắc nịch:

"Mình nói không được là không. Noah dù sao cũng là con trai, không thể ngủ chung với cậu được."

Rowan cũng lên tiếng lạnh lùng:

"Đó là ở chung nhà, nhưng Noah ngủ phòng khách. Lần này là ngủ chung một cái lều."

Mình lắc đầu, giữ chặt lấy Noah:

"Giờ chỗ ngủ đang thiếu mà, mình không thể ích kỷ ở riêng một mình được."

Noah gật đầu đồng tình, ánh mắt đượm vẻ thương cảm. Nhưng Gray không chịu thua:

"Vậy để Noah ngủ võng của mình, còn mình sẽ ngủ trong lều của cậu."

Mình lập tức phản đối:

"KHÔNG ĐƯỢC! Mới nãy cậu còn nói Noah là con trai không được ngủ chung mà giờ lại tự đề cử bản thân rồi à?"

Gray cười khẩy, trả lời tự tin:

"Với quan hệ của mình và cậu thì chuyện đó bình thường thôi."

Rowan cười nhếch mép, giọng mỉa mai:

"Cho hỏi, mối quan hệ của hai người là gì thế?"

Gray liếc Rowan bằng ánh mắt sắc lạnh, còn Rowan đáp lại bằng ánh nhìn đầy thách thức. Không khí căng như dây đàn, chỉ cần một ngòi nổ nhỏ nữa thôi là hai người sẽ lao vào nhau ngay.

Có vẻ cảm nhận được điều đó Alan vội can ngăn.

"Thôi đi, sao hai cậu không để cho HaHa tự quyết định. Dù sao đó là lều của cậu ấy, cậu ấy có quyền quyết định."

Mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, không do dự mình nói một cách dõng dạc.

"Mình chọn Noah."

Lời vừa dứt mình thấy Gray siết chặt tay, cau mày lại khó chịu. Trong khi đó Rowan lại cười nhạt, buông một câu như móc mỉa Gray.

"Được thôi, nếu là Noah thì cũng đỡ hơn ai đó."

Nói rồi cậu ta quay lưng về lại võng của mình. Noah thì khép nép dọn đồ vào lều mà chẳng dám reo hò mừng rỡ nữa.

Mình thở dài lắc đầu đây bất lực. Liam bước lại khẽ vỗ vai mình.

"Mình biết là cậu đang mệt mỏi nhưng hai người đó là vậy đó."

"Mình nên làm thế nào để mọi thứ bình thường như trước đây?"

Liam nhún vai, giọng trầm lắng.

"Mình không biết nhưng nếu có thể hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định gì đó, nếu không cậu sẽ hối hận đó."

Mình than thở.

"Lại nữa rồi. Mình sé rút hết tiền tiết kiệm của bản thân dù không đủ mình cũng sẽ đi vay mượn thêm."

"Để làm gì?"

"Mình sẽ đi chuyển giới và lúc đó mình sẽ không còn nhức đầu như thế này nữa."

Liam bật cười lớn.

"Trời ơi HaHa, vậy mà cậu cũng nghĩ ra được nữa à, mình phục cậu rồi."

Mìn còn đang bận lườm Liam thì Alan đã réo lên từ xa.

"Nè hai cậu lại đây chuẩn bị đồ ăn phụ mình đi, tính đứng đó đến bao giờ."

Hai đứa không dám cãi tiếng nào, quay đầu lại phụ mấy đứa chuẩn bị ngay. Nhưng khi mình đến gần thì đụng mặt Julian. Cậu ta liếc mình một cái rõ dài rồi quay mặt đi chỗ khác.

Mình đập tay lên trán đầy bất lực.

Julian ơi Julian, phải làm thế nào thì mình và cậu mới có thể trở lại như lúc trước đây?

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, cả đám tụ họp lại quanh đống lửa nhỏ để ăn uống. Nhưng không khí giữa mọi người dường như vẫn nặng nề, ai cũng giữ trong lòng những suy nghĩ riêng, không ai thực sự thoải mái cười nói như trước.

Nhìn thấy điều đó, Noah bỗng hăng hái lên tiếng:

"Này, tụi mình chơi trò 'Truth or Dare' đi! Chắc chắn sẽ vui lắm đấy, giúp không khí bớt căng thẳng hơn."

Mình thở dài khẽ nói.

"Trời ơi Noah trò đó không phải là Truth or dare mà là Say My Name đó. Mỗi lần nhớ lại là mình chỉ muốn chui xuống hố thôi."

Cả đám bật cười lớn với câu than thở của mình chỉ trừ Alan và Alex vì lúc chơi trò đó hai cậu ta chưa có đến lớp. Thấy khó hiểu Alan hỏi Etan đang ngồi kế ngay.

"Ủa có chuyện gì mà HaHa lại than thở dữ vậy?"

Etan chưa kịp trả lời Sebastian đã chen ngang, chỉ thẳng vào mặt mình, giọng giễu cợt.

"Cậu không biết đâu, lúc chơi trò đó, dù ai dính chọn Truth hay Dare thì đáp án đều là HaHa hết đó."

Chưa dừng lại ở đó David cũng hùa theo.

"Mình còn nhớ lần đó Gray chọn Dare, Julian ra thử thách là thì thầm vào tai người mà Gray thích lời thật lòng. Không do dự Gray thì thầm với HaHa liền luôn."

Đột nhiên mình quay sang Julian, cậu ta cũng đang nhìn mình rồi khi bắt gặp thì liếc xéo mình đầy ý vị. Mình còn chưa kịp khó chịu với thái độ của cậu ấy thì Airden quay sang thắc mắc ngay.

"Mà lúc đó Gray nói gì với cậu vậy HaHa? Đến giờ chúng mình vẫn chưa biết đó.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, mình đảo mắt nói.

"Mình...mình quên rồi."

Cả bọn đồng loạt chề môi than thở, mình thở phào vì vừa thoát kiếp nạn hỏi cung.

Mọi người đồng loạt gật đầu, không ai muốn bỏ lỡ trò chơi vốn đã gây ra bao tiếng cười và kỷ niệm khó quên ấy. Noah nhanh tay lấy một chai rỗng ra, đặt xuống giữa vòng tròn, mắt ánh lên vẻ háo hức.

"Được rồi, trận đầu tiên đây!" cậu ta nói, dùng ngón tay xoay nhẹ chiếc chai trên mặt bàn.

Tất cả đều tập trung nhìn chai, ai nấy hồi hộp chờ đợi, tim đập nhanh hơn chút ít vì không biết ai sẽ là người đầu tiên bị "dính chưởng."

Chiếc chai quay tròn đều, rồi chậm lại, cuối cùng dừng lại chỉ thẳng về phía Elijah.

Elijah trố mắt, hơi lúng túng, nhưng cũng không giấu được vẻ hào hứng pha chút hồi hộp. Cậu ta nhún vai, đứng dậy:

"Ok, được rồi, mình sẵn sàng đây!"

Cả đám lại cười rộn lên, chuẩn bị cho màn "Say My Name" đầy kịch tính tiếp theo.

Elijah ngồi xuống, mặt vẫn hơi ửng đỏ vì bị chọn, nhưng trong ánh mắt là sự quyết tâm không nhỏ. Noah nhìn cậu ta đầy hào hứng:

"Được rồi, Elijah, cậu chọn Truth hay Dare?"

Elijah dừng lại một chút, ánh mắt quét qua từng người bạn, rồi nở một nụ cười nửa miệng:

"Truth!"

Cả nhóm như vỡ òa, trông chờ câu hỏi sẽ làm Elijah phải hé lộ bí mật gì.

Noah nhếch mép, nghiêng người về phía Elijah, giọng trêu chọc mà đầy thách thức:

"Nói đi, có ai trong đây là cậu có tình cảm không?"

Mọi ánh mắt dồn về Elijah, không ai rời mắt nửa bước.

Elijah đỏ bừng mặt, ánh nhìn sắc hơn, rồi mạnh mẽ đáp:

"Có chứ! Ai mà không có cảm xúc chứ? Nhưng... đó là một người không ai ngờ tới."

Tiếng cười, tiếng reo hò vang lên rộn rã khắp vòng tròn, không khí bỗng nhiên bừng lên sức sống, như một ngọn lửa nhỏ đang được thổi bùng.

Noah không khỏi tò mò hỏi ngay.

"Ai thế?"

Elijah cực kỳ tỉnh táo không để bị mất bẫy.

"Này, cậu chỉ hỏi có ai hay không chứ không hỏi là ai nha. Hết lượt rồi."

Cả bọn tức tối quay sang trách Noah.

"Trời ơi Noah, có hỏi mà cũng hỏi không xong."

"Đúng rồi đó, mai mốt đặt câu hỏi cho đàng hoàng xíu đi."

Mình phì cười trước độ nhiều chuyện của mấy đứa quỷ này. Mình kịp để ý thấy Miles đang lén lút nhìn Elijah nhưng khi cậu ấy quang sang thì lại ngại ngùng quay đi.

Vậy ra họ chưa làm lành với nhau à.

Chiếc chai lại được Noah xoay mạnh mẽ, quay tròn trên mặt bàn như muốn khuấy động không khí đang sôi nổi. Mọi ánh mắt chăm chú dõi theo từng vòng quay, hồi hộp chờ đợi người tiếp theo.

Chai chậm dần, rồi dừng lại, mũi chai chỉ thẳng vào Airden.

Một đám bạn xung quanh lập tức reo lên:

"Ui, Airden kìa! Chuẩn bị tinh thần đi!"

"Đúng người rồi! Trúng luôn, trúng luôn!"

"Phải chơi lớn đó, Airden ơi!"

Airden trố mắt, mặt hơi đỏ lên, lúng túng đứng lên, rồi nhìn quanh như tìm sự ủng hộ từ bạn bè. Giọng cậu ta hơi run run khi trả lời:

"Thật lòng mà nói... mình chọn Truth."

Không khí trong vòng tròn lập tức chìm vào im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về Noah, chờ đợi cậu đưa ra câu hỏi cho Airden. Nhưng chưa kịp để ai lên tiếng, Etan đã nhanh tay giơ cao, giành quyền trước với vẻ mặt hớn hở khiến không khí càng thêm hồi hộp.

Etan nhếch mép cười, ánh mắt lóe lên tia tinh quái lẫn tò mò:

"Được rồi, Airden, nói thật đi. Cậu từng nghĩ gì về HaHa?"

Mình lập tức nhào người đánh vào vai Etan, bực dọc:

"Lại là mình nữa hả?!"

Etan nhún vai, giọng thản nhiên như thể chuyện hiển nhiên:

"Ở đây chỉ có mình cậu là con gái, chẳng lẽ cậu muốn mình hỏi cậu ta nghĩ gì về mình?"

Mình đang định phản bác thì Alan đã lên tiếng trước, giọng nhẹ nhàng:

"Thôi nào, chỉ là một câu hỏi thôi mà. Có gì đâu căng."

Mình thở dài, đành ngậm ngùi cam chịu. Không khí lúc này lặng đi, mọi người đều dõi theo Airden, chờ đợi phản ứng của cậu ấy. Một vài người còn nghiêng đầu, mắt mở to như thể muốn nhìn xuyên vào suy nghĩ trong đầu cậu bạn đang lúng túng.

Airden hít một hơi thật sâu, nuốt khan như để trấn tĩnh bản thân, rồi chậm rãi quay sang nhìn mình. Giọng cậu vang lên – ngập ngừng, có chút ngượng nghịu nhưng lại chân thành đến lạ:

"Thật ra... mình luôn thấy HaHa rất khác biệt. Cậu ấy luôn nghĩ ra những điều mà tụi mình chẳng bao giờ ngờ tới. Nhưng yên tâm, mình với HaHa chỉ là anh em chí cốt thôi. Không dám có ý gì khác hết."

Cả vòng tròn như nổ tung trong tiếng cười rộ lên. Mình cũng bật cười, không thể không thừa nhận câu trả lời của Airden vừa chân thành lại vừa buồn cười — đúng kiểu "nói nhanh kẻo bị hiểu lầm".

Ai nghe cũng rõ mồn một: Cậu ta sợ... bị hiểu sai mà "mất mạng" sớm với mấy ánh mắt đang dõi theo.

Gray khẽ nheo mắt, ánh nhìn như có chút bối rối nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh thường ngày. Cậu liếc sang Rowan bên cạnh, thấy đối phương cũng đang dõi theo Airden với ánh mắt sâu sắc pha chút ngạc nhiên.

Rowan nhẹ nhàng mỉm cười, thì thầm với Gray:

"Có lẽ... Airden đã nhìn thấy điều mà chúng ta thấy thôi."

Aiden không tha cũng chen vào hỏi.

"Vậy cậu có đang thích ai không?"

Airden gải đầu ngượng ngùng.

"Có chứ nhưng ở ngoài lớp."

Cả đám ồ lên chọc ghẹo Airden. Cậu ta e thẹn che mặt lại.

Úi giời, cậu ta làm như không ai biết cậu ấy có bạn gái vậy đó.

Chiếc chai lại được Noah xoay tiếp, quay đều trên mặt bàn khiến tiếng cười nói xung quanh càng thêm náo nhiệt. Từng ánh mắt dõi theo từng vòng quay, không ai muốn bỏ lỡ khoảnh khắc quyết định.

Chai chậm lại, rồi dừng hẳn, mũi chai chỉ thẳng vào Julian.

Một tràng reo hò vang lên ngay lập tức:

"Wow, Julian kìa! Lượt của cậu rồi đó!"

"Chuẩn bị tiết lộ bí mật đi, Julian!"

"Đừng lẩn tránh, chọn Truth đi cho nhanh!"

Julian nhún vai, nở một nụ cười hơi chua chát, rồi đáp nhẹ:

"Truth."

Alan là người mở lời trước, không chút do dự:

"Nếu được quay lại quá khứ, cậu sẽ thay đổi điều gì?"

Julian đáp ngay, không cần nghĩ ngợi:

"Mình sẽ không để chuyện đó xảy ra."

Sebastian nghiêng đầu, cau mày hỏi lại:

"Chuyện đó... là chuyện gì?"

Julian khẽ thở dài, giọng như trượt khỏi một ký ức đầy ám ảnh:

"Mình sẽ không để cô ấy tự tử."

Cả vòng tròn lập tức rơi vào im lặng như bị ai nhấn nút "tạm dừng". Không khí chợt đặc quánh lại — câu hỏi tưởng chừng vô hại đã vô tình chạm vào một vết thương sâu kín.

Chưa kịp để Noah lên tiếng, mình đã giơ tay, giọng rõ ràng và dứt khoát:

"Mình muốn hỏi Julian."

Tất cả đồng loạt quay nhìn mình, ngạc nhiên. Julian cau mày, ánh mắt đầy cảnh giác. Nhưng mình không chần chừ. Mình cần dứt điểm chuyện này — ngay tại đây.

"Nếu cậu đang có khúc mắc gì với mình, làm ơn nói hết ra đi. Mình thật sự mệt mỏi với việc phải đoán suy nghĩ của cậu."

Không ai nói gì. Không gian đặc quánh bởi sự căng thẳng. Ai cũng cảm nhận được, giữa mình và Julian đã tồn tại một khoảng cách khó chịu từ lâu — và bây giờ, nó đang chờ bùng nổ.

Julian không né tránh. Ngược lại, cậu ta nhìn thẳng vào mắt mình, giọng cứng rắn:

"Được. Nếu cậu đã muốn nghe thì mình sẽ nói. Vì mình thật sự phát ngán với việc giả vờ như không có gì."

Ánh mắt cậu ta chợt tối lại, ánh giận như ánh lửa cháy âm ỉ bấy lâu nay bỗng được dịp bùng lên:

"Chính vì cậu. Cậu đang phá nát cái lớp này."

"JULIAN!" – Gray quát lớn, như không thể tin vào tai mình.

Nhưng Julian chẳng nao núng, lời nói càng lúc càng gay gắt:

"Cậu không rõ ràng giữa Gray và Rowan. Cậu cứ lửng lơ như thế, khiến cả lớp âm thầm chia rẽ. Đáng lẽ ra, cậu không nên có mặt ở lớp này ngay từ đầu. Như vậy, mọi chuyện đã không thành ra thế này."

Liam bật dậy, giọng đầy tức giận:

"Julian, cậu không có quyền nói HaHa như thế!"

Rowan cũng không đứng yên. Cậu ném cho Julian ánh nhìn sắc như dao, giọng lạnh ngắt:

"Lỗi không phải của HaHa. Cậu không được quyền xúc phạm cậu ấy."

Julian bật cười, tiếng cười khô khốc:

"Thế các cậu định giả vờ đến bao giờ? Rõ ràng cậu ấy đang bắt cá hai tay, nhưng hai người cứ làm như không thấy. Chuyện giữa ba người các cậu đang lặp lại — và lần này, cả lớp đang phải trả giá."

Không ai nói gì. Mọi âm thanh như bị nuốt chửng bởi sức nặng của những lời Julian vừa thốt ra. Mình cúi đầu, không phản bác nổi. Bởi vì, đâu đó trong những lời đó... là sự thật.

Leo bước lên, giọng dứt khoát như muốn cắt phăng luồng không khí nặng nề:

"Đủ rồi. Nếu Julian đã nói xong thì tới lượt người tiếp theo."

Không ai lên tiếng. Nhưng rõ ràng, sau những lời vừa rồi — sẽ không còn ai có thể tiếp tục trò chơi này như trước nữa.

Cả đám dần dịu xuống, ánh mắt bớt căng thẳng, ai cũng hiểu Leo nói đúng. Noah gật đầu, quay chai lại trên bàn, xoay tròn như muốn khuấy động không khí đang nguội lạnh.

Mọi người lại chăm chú nhìn chiếc chai quay, hồi hộp chờ đợi người tiếp theo bị "dính chưởng."

Chai chậm lại rồi dừng hẳn, mũi chai chỉ thẳng về phía mình.

Một vài tiếng reo lên:

"Trúng rồi! HaHa kìa!"

"Lượt của cậu rồi đó!"

Mình nuốt khô cổ họng, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi nhìn Noah hỏi:

"Mình chọn Truth hay Dare đây?"

Noah cười nhẹ:

"Tuỳ cậu, HaHa."

Mình hít một hơi sâu, quyết định:

"Truth!"

Cả vòng tròn lại im phăng phắc, mọi người chờ đợi câu hỏi sẽ là gì.

Airden không bỏ lỡ cơ hội, cười khoái chí như vừa vớ được món hời:

"HaHa này, cậu với Gray đã hôn nhau bao nhiêu lần rồi?"

Mình suýt nghẹn tại chỗ.

Chết tiệt!

Ánh mắt mình lúng túng đảo lia lịa giữa Gray và Rowan, tay run run, giọng thì lắp bắp như sắp nghẹn:

"Mình... mình đâu có đếm..."

Airden liền bắt bài, hí hửng như thể vạch được bí mật quốc gia:

"Á há, vậy là nhiều đến mức không kịp đếm luôn rồi!"

Lũ bạn xung quanh thì không thể nào bỏ qua cơ hội này để hùa vào trêu chọc:

"Ôi chết rồi HaHa ơi!"

"Dính chưởng rồi nha!"

"Hôn nhiều quá thành quen, chẳng thèm đếm nữa luôn kìa!"

Mình chỉ biết cúi gằm mặt, vừa xấu hổ vừa muốn độn thổ. Tiếng cười cợt rộn lên khắp vòng tròn, vang như pháo nổ, còn mình thì đang muốn chui xuống gầm bàn cho rồi.

Nhưng tiếng cười chưa dứt thì mình chợt lạnh cả sống lưng.

Ánh mắt của Rowan...

Lạnh như băng, sắc như dao, đang chiếu thẳng vào mình. Cậu ấy không nói gì, chỉ nhìn thôi... nhưng thế là đủ khiến mình rùng mình. Tiêu rồi.

Còn Gray?

Khỏi cần nói, ánh mắt cậu ta ánh lên vẻ đắc thắng, khóe môi khẽ cong như đang thầm nghĩ "Trò này mình lường trước rồi." Cậu ta ngả người ra sau, nhướng mày đầy thỏa mãn.

Mình nuốt khan. Đây đúng là cái bẫy mà mình rơi vào không có lối thoát.

Noah đưa tay lên vuốt cằm, ra chiều suy nghĩ sâu xa như một nhà hiền triết đang chọn câu hỏi định mệnh. Một giây sau, cậu ta búng tay tách một cái rõ to, ánh mắt sáng lên đầy tinh quái

" HaHa, vết thương ngay sau cổ cậu là gì vậy?"

Câu hỏi vừa dứt, cả đám — bao gồm cả mình — đồng thanh hét lên sửng sốt:

"Hả?"

Mình lập tức đưa tay ra sau gáy, hoang mang tột độ, giọng lắp bắp:

"Vết... vết thương gì chứ?"

Noah vẫn thản nhiên như thể đang kể một chuyện trời mưa:

"Ờ thì, hồi mình ở chung nhà với cậu đó, có một lần mình vô tình nhìn thấy sau gáy cậu có một vết sẹo hay dấu gì đó nhìn rất lạ."

Mình ngơ ngác, đầu óc rối tung. Lúc đó... mình không hề biết có gì ở đó cả. Từ từ, những tiếng xì xào bắt đầu vang lên quanh vòng tròn. Ai cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt vừa tò mò, vừa khó hiểu.

"HaHa, thật sự cậu không biết à?"

"Lạ thật, sao cậu lại có vết thương mà không nhớ gì?"

" Không phải do tai nạn hồi nhỏ sao?"

Mình siết chặt tay, tim đập loạn xạ. Một cảm giác bất an như đang len lỏi lên từ tận đáy ký ức... nhưng rõ ràng, mình không nhớ gì hết. Không hề.

Gray chầm chậm bước đến phía sau lưng mình, giọng cậu ấy trầm khẽ:

"Để mình xem thử một chút."

Dứt lời, cậu nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống, để lộ phần da gần xương bả vai. Rowan cũng tiến lại gần quan sát, rồi bỗng lặng im khiến tim mình bắt đầu đập mạnh.

"Hai cậu..." – mình lên tiếng, giọng run.

"Nói cho mình biết đi. Đó là vết thương gì vậy?"

Rowan đáp nhỏ, ánh mắt đầy lo âu:

"Trông... giống như bị ai đó dùng vật sắc nhọn khắc lên. Và HaHa này... hình đó giống nửa cái đầu sói mà mình với cậu từng thấy."

Mình chết sững. Gần như ngay lập tức, mình quay phắt sang nhìn Alex – và bắt gặp ánh mắt cậu ta cũng đang dán chặt vào mình. Trong đôi mắt ấy... rõ ràng có điều gì đó: Cậu ta biết.

Không khí trở nên nặng nề một cách kỳ lạ, ai nấy đều bối rối, chẳng biết nên nói gì tiếp theo.

Đúng lúc đó, Noah cất tiếng, cố phá tan bầu không khí gượng gạo:

"Thôi được rồi, lượt này coi như không tính. Đổi người khác đi ha."

Trò chơi tiếp tục. Chiếc chai lại quay, xoay tròn vài vòng rồi chậm dần... và dừng lại, lần này trúng ngay Rowan.

Cậu ấy khẽ cười, hơi ngả người ra sau, nói một cách bình thản:

"Truth."

Sebastian lập tức giành quyền hỏi trước, không để ai chen vào:

"Cậu bắt đầu thích HaHa từ lúc nào?"

Rowan đáp gọn lỏn, giọng thản nhiên như thể đang nói về thời tiết:

"Không rõ nữa, chắc là vài tuần sau khi cậu ấy chuyển vào lớp."

Etan liền hùa theo, nheo mắt đầy ẩn ý:

"Thế hai người hôn nhau bao nhiêu lần rồi?"

Mình suýt sặc nước, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ. Nhưng Rowan vẫn điềm tĩnh như thường, đáp tỉnh rụi:

"Nhiều quá không nhớ nổi."

Cả đám đồng loạt "Ồ ~" lên một tiếng đầy phấn khích. Tiếng cười nói rộ lên, nhưng mình thì lạnh sống lưng – lần này không phải vì mấy câu hỏi đó, mà là... Gray.

"Quỷ Vương" Gray đang siết chặt nắm tay, quai hàm căng cứng, ánh mắt tối sầm. Rõ ràng cậu ấy đang rất không vui.

Ngay lúc bầu không khí trở nên ngột ngạt, Julian đột nhiên giơ tay, hỏi một câu chẳng ai ngờ đến:

"Vậy... khi nào cậu định nói cho mọi người biết sự thật?"

Rowan khẽ nheo mắt, vẻ khó hiểu hiện rõ trên mặt:

"Sự thật gì cơ?"

Một linh cảm rợn người lướt qua mình. Câu hỏi đó... không bình thường. Julian không thể nào biết chuyện đó được. Không thể.

Nhưng rồi Julian bất ngờ đứng bật dậy, đối diện thẳng với Rowan, giọng chắc nịch:

"Khi nào cậu mới cho mọi người biết HaHa là vị hôn thê của cậu?"

"CÁI GÌ CƠ?!" – cả nhóm hét toáng lên như thể vừa bị sét đánh ngang tai.

Mình quay sang Julian, sững sờ, muốn hỏi tại sao cậu lại làm vậy. Nhưng Julian chỉ liếc xéo mình một cái, rồi quay sang nói thẳng với Rowan:

"Mình nghe được cuộc nói chuyện giữa cậu và HaHa. Cậu còn nói là khi nào HaHa rảnh thì sẽ đi chọn váy cưới với mẹ cậu."

Toàn thân mình như đông cứng. Tim mình như bị ai bóp nghẹt. Cảm giác ấy... không thể diễn tả được bằng lời.

Không khí trong phòng như phát nổ sau lời tuyên bố của Julian. Cả đám không ai giữ được bình tĩnh nữa, người thì há hốc miệng, người thì trố mắt nhìn mình như vừa phát hiện một tội đồ giấu mặt.

Hàng loạt câu hỏi dồn dập vang lên:

"Sao lại là vị hôn thê?"

"Hai người đính hôn từ bao giờ?"

"Vì sao lại giấu tụi này?"

"HaHa, cậu nói gì đi chứ!"

Giọng trách móc vang lên tứ phía, bủa vây lấy mình. Có tiếng thất vọng, có tiếng tức giận, có cả tiếng buồn bã không nói nên lời. Mình chưa kịp phản ứng, chưa kịp mở miệng nói lấy một câu thì—

"Tất cả là lỗi tại cậu!"

Tiếng hét đầy giận dữ vang lên, như một cái tát giáng thẳng vào mặt mình. Julian đang đứng đối diện, mắt đỏ ngầu, bàn tay siết chặt.

"Lẽ ra cậu nên cút khỏi cái lớp này từ lâu rồi!"

Mình chết sững.

Không gian xung quanh như méo mó lại. Tất cả ánh mắt, tất cả lời nói... như vỡ vụn và dồn hết vào mình. Một cảm giác vừa buốt, vừa nghẹn, vừa trống rỗng trào lên tận cổ.

Mình chỉ có thể đứng đó, không biết phải làm gì, không biết phải nhìn ai.

Ngay khi Julian vừa dứt lời, Noah bước tới, giận dữ túm lấy cổ áo cậu ta, giọng gằn xuống như thể cố kìm cơn giận đang trực trào bùng nổ:

"Không được nói chuyện với HaHa như thế!"

Julian trợn mắt nhìn Noah, nhưng không đáp trả. Không khí giữa họ căng như dây đàn. Mình đứng chết lặng, còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì Etan quay ngoắt sang Gray, gấp gáp hỏi:

"Cậu biết chuyện này từ trước rồi đúng không?"

Gray nhìn thẳng vào Etan, giọng dứt khoát:

"Chuyện đó là giữa hai gia đình... không phải do bọn mình quyết định."

Lời nói vừa dứt, Leo bật ra một tiếng cười nhạt, ánh mắt khiêu khích lướt qua Gray:

"Đúng rồi, như thể cậu dễ gì mà không biết chuyện này được ấy."

Câu nói đó như châm ngòi nổ. Gray siết chặt nắm đấm, rồi bất ngờ lao đến đấm thẳng vào mặt Leo.

"Mày im đi!"

Leo cũng không chịu nhường, lập tức đánh trả.

"Cậu muốn gì hả?!"

Cả hai vật nhau xuống sàn, tiếng động vang lên ầm ầm. Ghế ngã, cốc nước đổ tung tóe, tiếng hét, tiếng thở dốc, tiếng cú đấm vang lên đầy dữ dội.

"Dừng lại đi!"

"Mấy người bị điên à?!"

"ĐM nói lại tiếng nữa tao coi!!"

Mọi người bắt đầu nhào vào, chia phe, giằng co, chửi rủa lẫn nhau. Không còn ai giữ được bình tĩnh. Bầu không khí như nổ tung, hỗn loạn, vỡ vụn, và mình—

Mình đứng đó, ở chính giữa mọi ánh nhìn, mọi lời kết tội, như một kẻ gây ra tất cả nhưng không hề có ý định đó từ đầu.

Giữa tiếng ồn ào hỗn loạn, giữa những cú đấm, tiếng gào thét và những ánh mắt đầy giận dữ, mình ôm lấy ngực, đau đến nghẹt thở.

Rồi không chịu nổi nữa, mình hét toáng lên:

"DỪNG LẠI ĐI!! TẤT CẢ DỪNG LẠI!!!"

Âm thanh chói tai đó xé toạc không gian căng thẳng.

Mọi người lập tức khựng lại, quay đầu nhìn về phía mình. Cả bọn bỗng im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng thở gấp, tiếng chân lạo xạo dịch chuyển trên đất và ánh mắt sững sờ hướng về phía mình.

Mình run rẩy, cố hít thở, rồi cất giọng nghẹn ngào:

"Tất cả là lỗi của mình... tất cả là tại mình."

"Không!" – Liam bật ra đầu tiên.

"Không phải lỗi của cậu!" – Alan lập tức tiếp lời.

"Đừng nói vậy, HaHa!"

Nhưng mình lắc đầu, cắn môi đến bật máu, mắt trống rỗng:

"Julian nói đúng. Mình... mình không nên có mặt ở lớp này ngay từ đầu."

Gray và Rowan vội chạy lại, ánh mắt hoảng hốt. Gray đưa tay nắm lấy vai mình, Rowan cũng nhẹ nhàng gọi tên mình như sợ mình tan biến:

"Không phải lỗi của cậu..."

"HaHa, nghe bọn mình nói đã..."

Nhưng mình chẳng nghe thấy gì nữa.

Mình cố chấp, ngoan cố nhận hết mọi tội lỗi vào mình như thể đó là điều duy nhất mình có thể làm để chấm dứt tất cả.

"Mình...mình nên cút đi. Không nên ở đây."

Như thể nếu mình tự biến mất, mọi người sẽ lại vui vẻ, sẽ không còn đánh nhau, sẽ không còn giận dữ...

Mình chỉ muốn... mọi người đừng ghét nhau nữa.

Mình run rẩy, từng bước lùi lại giữa vòng tròn ánh mắt đang dõi theo. Giọng nói vỡ vụn như tàn hơi:

"Tất cả... là lỗi của mình..."

Câu nói ấy không phải hét lên, nhưng vang vọng đến nghẹn ngào. Mình cứ lùi dần, như thể mỗi bước chân là một lần xé toạc chính mình khỏi tập thể này.

Gray vội vàng bước tới, đôi mắt hoảng hốt:

"HaHa!" – Cậu ấy đưa tay nắm lấy cổ tay mình, như muốn níu mình lại với thế giới này.

Nhưng mình—

Hất tay cậu ấy ra.

Một cú hất đầy tuyệt vọng, như đứt lìa sợi dây cuối cùng đang giữ mình lại.

Mình tiếp tục lùi, thân thể run bần bật. Đôi mắt đảo quanh, nhìn từng gương mặt quen thuộc: Noah, Liam, Alan, Etan... Julian, Gray... Rowan...

Ánh mắt mình đau đớn, hoảng sợ, trống rỗng.

Rồi mình quay người.

Quay lưng lại với mọi người.

Quay lưng lại với tất cả.

Phía sau là những tiếng gọi tên vang lên:

"HaHa!"

"Quay lại đi!"

"Đừng đi mà!"

Nhưng mình không dừng bước.

Không phải vì không nghe thấy, mà vì mình không dám quay lại.

Vì nếu quay lại, mình sẽ gục ngã mất.