Nhà Của Chúng Tôi Mang Tên Em

Chương 99





Chương 99: Nỗi lòng của mẹ.

Nội tâm Hazel:

Chiếc váy cưới này thật đẹp.

Mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày bản thân được khoác lên mình một chiếc váy cưới như thế này. Nó vừa vặn, mềm mại, trắng tinh khôi như một giấc mơ... Nhưng giấc mơ này không mang lại niềm vui như lẽ ra nó nên thế.

Lẽ ra, trong khoảnh khắc này, người ta phải thấy hạnh phúc chứ. Vui mừng, mong chờ, xúc động.

Nhưng mình lại không cảm nhận được gì cả. Trái tim vẫn lạnh lẽo, trống rỗng.

Vì mình sắp phải cưới một người... mà mình không yêu.

Sáng nay, mẹ của Rowan đến tìm mình. Bác nói muốn tranh thủ dịp nghỉ để cùng mình đi thử váy cưới. Mình không biết nên từ chối thế nào. Cuối cùng, vẫn là gật đầu đi theo, như một cái máy.

Ngay khi vừa bước vào tiệm, mình đã sững người.

Không thể gọi nơi này là một tiệm váy cưới thông thường được "nó giống một phòng trưng bày nghệ thuật, lộng lẫy, sang trọng và choáng ngợp đến mức khiến mình cảm thấy... lạc lõng. Những bức tường trắng ngà, đèn chùm pha lê, và dãy váy cưới treo đều tăm tắp như những tác phẩm chỉ dành cho một thế giới mà mình không thuộc về.

Mẹ Rowan bước lên, nói với nhân viên một cách điềm đạm mà dứt khoát:

" Hãy mang ra những mẫu váy đẹp nhất, thịnh hành nhất tháng này cho con dâu của tôi."

Chị nhân viên cúi gập người, giọng lễ phép:

"Dạ vâng, xin quý bà và quý cô đợi trong giây lát ạ."

Nói rồi, chị quay đi cùng vài người khác, tất bật chuẩn bị.

Mình đứng đó, giữa căn phòng sáng rực và lặng lẽ, tay vẫn chạm hờ lên vạt váy trắng, bỗng cảm thấy như tất cả chỉ là một vai diễn... mà mình vô tình là nhân vật chính.

Mình bước vào phòng thử đồ, một chị nhân viên đi theo, nhẹ nhàng giúp mình chỉnh từng lớp váy, từng chiếc nút nhỏ phía sau lưng. Khi kéo rèm ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, phản chiếu lên lớp voan mỏng khiến mình như đang đứng giữa một đám mây.

Mẹ Rowan ngẩng đầu lên nhìn. Bác ấy hơi sững lại, rồi nở một nụ cười dịu dàng:

"Đẹp lắm. Giống như... con là người duy nhất có thể khiến nó tin vào điều gì đó."

Mình quay lại, bất ngờ bởi câu nói ấy. Trong ánh mắt của bác, không phải là niềm vui thường thấy của một người mẹ chuẩn bị gả con trai mình "mà là một nỗi day dứt dịu dàng, sâu thẳm.

"Cô... nói vậy là sao ạ? "Mình hỏi, khẽ kéo tà váy cho đỡ lúng túng."

Bác không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn mình một lúc rồi mới nhẹ giọng hỏi:

"Cô có thể nói chuyện với con một chút không?"

Ánh mắt ấy như chất chứa bao điều muốn nói. Mình khẽ gật đầu. Mẹ Rowan ra hiệu cho chị nhân viên giúp mình thay lại đồ.

Khi mình bước ra trong bộ đồ quen thuộc, bác đang ngồi thong thả nhâm nhi tách trà trên ghế sofa. Vừa thấy mình, bác liền đặt tách trà xuống, nở một nụ cười dịu dàng.

"Hazel, con ngồi đây với cô một lát nhé."

Mình rụt rè ngồi xuống bên cạnh, rồi nhẹ giọng hỏi:

"Cô muốn nói gì với con ạ?"

Bác nhìn mình, một ánh nhìn đầy tâm sự. Một lúc sau, bác tay đan vào nhau, ánh mắt hướng ra cửa kính, nơi nắng vẫn vàng dịu trải khắp sàn gỗ. Giọng bác trầm xuống, thoảng như một lời thú nhận:

" Rowan... không phải đứa trẻ dễ yêu thương. Không phải vì nó không đáng yêu, mà vì... nó đã quen với việc không được yêu đúng cách."

Mình im lặng. Bác tiếp tục, chậm rãi:

" Bố nó là một người cầu toàn. Mọi thứ trong nhà đều phải hoàn hảo. Một điểm mười cũng có thể bị hỏi "sao không mười cộng". Một lời khen cũng bị nuốt lại vì sợ nó sẽ kiêu ngạo. Còn cô... cô chỉ biết im lặng."

"Cô nghĩ, chỉ cần chăm sóc tốt, giữ cho gia đình yên ấm là đủ. Nhưng hóa ra, điều mà Rowan cần nhất, là một nơi để được lắng nghe và được chấp nhận "thì cô lại không thể cho nó."

Giọng bác bắt đầu nghẹn lại, bàn tay nắm chặt lấy mép váy trên đầu gối.

"Nó từng viết cho cô một mảnh giấy nhỏ. Lúc ấy nó mới mười tuổi. Trong đó nó viết: "Mẹ có vui không? Nếu không, thì mình đi khỏi đây đi." Cô đã không ôm nó. Cô chỉ sợ. Sợ bố nó biết. Sợ mọi thứ sụp đổ. Nên cô... chỉ lắc đầu."

Mình không biết từ lúc nào đã nắm chặt tay bác, lòng thì như bị siết chặt.

"Cô thấy, từ lúc ở bên con... nó khác đi. Nó cười, dù là cười nhạt. Nó biết lo, dù chẳng nói ra. Ánh mắt nó... có thứ gì đó đã từng chết đi, giờ đang cố vùng vẫy sống lại."

Bác quay sang, nắm lấy tay mình bằng tất cả sự khẩn thiết của một người mẹ không biết phải làm gì khác.

"Cô biết con có thể không yêu nó. Hoặc đang phân vân. Nhưng nếu... nếu trong con còn một chút thương cảm, một chút tin tưởng, thì... xin con. Ở lại. Đừng bỏ rơi nó như những năm tháng nó từng bị bỏ rơi. Hãy cho nó một nơi để tin rằng tình yêu là có thật. Là không cần điều kiện, không cần đánh đổi. Là chỉ cần một người ở lại, khi tất cả đã quay lưng."

Bác khóc. Không ồn ào. Không gào thét. Chỉ là những giọt nước mắt rơi xuống lặng lẽ, thấm vào lòng bàn tay mình như một tiếng cầu cứu âm thầm.

Mình không biết phải nói gì.

Chỉ biết, trái tim mình "vốn tưởng đã nguội lạnh "giờ lại đang rung lên... từng nhịp nhẹ, như chính hình bóng của Rowan lặng lẽ xuất hiện nơi ngưỡng cửa ký ức.

Giọng bác vẫn vang lên, khẽ run vì nghẹn ngào:

"Trước giờ, Rowan chưa từng đòi hỏi bác và bố nó bất cứ điều gì. Nhưng khi bố con ngỏ ý muốn hợp tác với gia đình bác, nó đã vui đến lạ. Lúc đầu, bác cứ tưởng nó vui vì Fiona. Bác và bố nó đã bàn đến chuyện hỏi cưới Fiona cho nó... nhưng nó lại từ chối."

Bác ngừng lại một chút, nhìn mình như đang chờ một phản ứng. Mình khẽ lắc đầu. Bác tiếp tục, giọng càng lúc càng mềm hơn:

"Nó nói... Fiona không phải là người khiến nó hạnh phúc. Người mà nó thật sự thích, là em gái của Fiona—là Hazel. Là con đó."

Bác đưa tay lau nước mắt, ánh mắt vẫn đọng lại những yêu thương vô hình.

"Con không biết đâu... mỗi lần nhắc đến tên con, Rowan lại cười—một nụ cười mà bác chưa từng thấy trước đây. Ánh mắt nó lúc ấy... còn sáng hơn cả lúc bố nó tặng cho nó một chiếc xe hay một căn nhà."

Mình cúi đầu, không dám ngẩng lên. Trái tim như thắt lại.

Rowan... tại sao cậu lại yêu một người như mình chứ? Cậu xứng đáng với một người con gái yêu cậu bằng cả trái tim, chứ không phải một kẻ đã chọn hướng trái tim về người khác...

Bác siết chặt tay mình hơn, như dồn hết tình yêu và nỗi đau của một người mẹ đã quá lâu không thể chạm tới trái tim con trai mình. Trong ánh mắt bác, mình thấy rõ sự cầu xin—như đang níu lấy chút ánh sáng cuối cùng giữa bóng tối dài đằng đẵng.

"Hazel... cô xin con... xin con đừng rời bỏ con trai cô. Cô đã không làm tròn bổn phận làm mẹ suốt từng ấy năm, đã để nó lớn lên trong cô đơn, ngay trong chính ngôi nhà của mình. Vậy nên lần này... cô chỉ xin con, hãy trở thành mái nhà của nó. Một nơi mà nó có thể mỉm cười, có thể sống bằng cả trái tim."

Mình cắn môi, không thể gật đầu cũng chẳng đủ can đảm để lắc.

Mình không biết phải làm gì nữa.

Tại sao cả ba đứa lại mắc kẹt trong một vòng xoáy tình cảm rối ren đến vậy? Dù lựa chọn hướng nào... cũng sẽ có người bị tổn thương.

Những ngày sau đó, mình cứ như người mất hồn.

Những lời mẹ Rowan nói hôm ấy như không chịu rời khỏi tâm trí. Cứ mỗi đêm nằm xuống, hình ảnh bác ấy nắm lấy tay mình, ánh mắt đỏ hoe, giọng run rẩy cầu xin... lại hiện lên rõ mồn một.

"Nếu trong con còn một chút thương cảm, một chút tin tưởng, thì... xin con. Ở lại."

Mình không phải người dễ mềm lòng. Nhưng không hiểu sao, giọng nói ấy cứ đeo bám mình như một nỗi day dứt, như một món nợ tình cảm mà mình không biết từ khi nào đã mang trên vai.

Thậm chí, trong giấc mơ... mình cũng thấy bác gái.

Thấy bác đứng trước gương, chỉnh tà áo cho mình, rồi thì thầm bằng giọng nghẹn ngào:

"Làm ơn... Đừng bỏ nó lại một mình."

Mình giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch. Mồ hôi ướt lưng áo. Cửa sổ phòng vẫn khép hờ, màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc kéo dài.

Lúc đó, mình mới nhận ra "có điều gì đó đang thay đổi bên trong mình. Chậm rãi. Âm thầm. Giống như... mình bắt đầu quan tâm đến cảm xúc của Rowan.

Không phải vì cậu ấy là vị hôn phu ép buộc.

Không phải vì lời khẩn cầu của một người mẹ.

Mà vì... có lẽ, chỉ vì mình cũng từng là một đứa trẻ không được ai hỏi:

"Con có ổn không?"

...

Nỗi ám ảnh về lời cầu xin từ mẹ Rowan vẫn chưa kịp phai nhạt thì cuộc đời lại tiếp tục dàn dựng một cảnh ngượng ngùng khác cho mình "lần này, là một bữa ăn gia đình.

Một bữa ăn với đầy đủ những "nhân vật chính" của hai cuộc hôn nhân vui vẻ nhất trên đời: mình, Rowan, Gray... và cả chị Fiona.

Địa điểm? Biệt thự của bố.

Không gian? Sang trọng, lạnh lẽo và sặc mùi quyền lực.

Cảm xúc? Đúng như bạn đoán "bất ổn và đầy phòng bị.

Mình thật sự không hiểu bố đang tính làm cái gì nữa. Gọi cả bốn đứa về ăn một bữa cơm?

Bố nghĩ đây là buổi tiệc đoàn viên à? Hay là thử nghiệm xã hội về sự kiềm chế cảm xúc giữa các mối quan hệ rối rắm?

Chúng con "không ai trong số chúng con "hoà hợp đủ để cùng nhau ngồi ăn cơm trong yên bình.

Bố ơi, nếu có ai đó ngồi vào bàn mà vẫn đủ tỉnh táo để nhai nuốt bình thường, thì hoặc là đã luyện được thần kinh thép... hoặc là đã tắt cảm xúc.

Còn con, bố biết mà...

Nếu con ngồi đó, không sớm thì muộn cũng sẽ ăn vài cái tát bằng lời "hoặc thật sự là tát thật "vì mấy câu nói "sốc tận óc" mà con vốn chẳng giỏi kìm lại.

Nhưng rồi mình vẫn về.

Vẫn bước chân vào biệt thự với dáng vẻ giả vờ bình thản. Vẫn ngồi vào bàn ăn dài thượt với những món ăn tinh xảo chẳng hợp khẩu vị ai. Vẫn mặc váy, vẫn cười nhạt, vẫn giữ tư thế chuẩn mực mà bố mong muốn.

Chị Fiona đến trước, yên lặng và sắc sảo như thường lệ. Gray thì vẫn là Gray "lạnh lùng, ngồi cách mình vài ghế, mắt thì nhìn mình đầy ẩn ý.

Rowan đến sau cùng. Lặng lẽ. Lịch sự. Nhưng ánh mắt lướt qua mình chỉ một giây rồi quay đi —mình biết cậu ấy muốn giải thích rõ chuyện hôm đó nhưng mình đã nói là cho mình thời gian nên cậu ấy chỉ đành chờ đợi.

Bố ngồi đầu bàn, ánh mắt sắc bén quét qua từng người một, như thể đang kiểm tra đội hình.

"Tốt. Đầy đủ rồi, ăn thôi."

Tiếng dao nĩa bắt đầu vang lên lách cách. Không ai nói gì. Không ai muốn bắt chuyện.

Không khí nặng như chì.

Mình nhìn món bò bít tết trước mặt mà tự hỏi: Lạnh như đá vậy có phải do tủ lạnh không, hay là do chính cái không khí đang phủ lên tất cả?

Chưa đầy năm phút, bố đã lên tiếng. Giọng trầm, dứt khoát, như thể không cần ai đồng ý.

"Từ giờ trở đi, các con nên tập làm quen với việc này. Một gia đình là phải biết ngồi ăn cơm cùng nhau."

Mình suýt nghẹn. Gia đình ư?

Có gia đình nào mà bốn đứa con ngồi đối diện nhau như người xa lạ, còn mỗi câu nói đều như đang dò mìn?

Mình cười nhạt trong lòng, muốn thốt lên: Bố à, cơm thì có thể nhai, nhưng giả vờ thân thiết thế này... nuốt không trôi đâu.

Tưởng đâu buổi ăn cơm đã chạm đáy sự ngượng ngùng rồi, ai ngờ đâu... bố lại ném thêm một cú "lặn thẳng xuống lòng đất":

"Sau này cưới rồi... nếu được, mấy đứa cho bố vài đứa cháu ẵm bồng, cho vui nhà vui cửa."

Phụt.

Mình phun luôn miếng thịt đang nhai trong miệng ra đĩa. Không kịp ngậm, không kịp nuốt. Còn mấy người kia? Chỉ giật mình một nhịp rồi lại bình tĩnh như chẳng có gì vừa xảy ra.

Cái bàn này đúng là toàn dân chuyên diễn.

Rowan ngồi bên cạnh, suýt thì bật cười. Cậu ấy nhanh tay đưa mình khăn giấy:

" Nè, HaHa. Cậu dùng đi."

Mình đón lấy, vừa lau miệng vừa liếc sang bố, buông một câu nhẹ tênh mà đủ sức phá sập bàn ăn:

" Con tưởng bố chỉ ép cưới thôi. Giờ ép cả đẻ con nữa à? Sao bố không nói luôn cháu nên học trường tiểu học nào, rồi kết bạn trai – bạn gái ra sao cho đủ chỉ tiêu?"

Gray bên kia quay mặt đi, vai khẽ run "rõ là đang cố nhịn cười đến méo miệng.

Còn chị Fiona? Ánh mắt lia sang mình như một lưỡi dao bén, trượt qua cổ họng mà chẳng cần máu.

"Em nói chuyện kiểu đó với bố đó hả, HaHa?"

Mình nhìn chị, không né tránh. Giọng tỉnh bơ:

" Em có nói gì sai đâu. Em chỉ đang thể hiện sự... ngưỡng mộ. Phải công nhận là bố tính toán quá xuất sắc còn gì."

Chị Fiona vừa mở miệng định phản pháo thì đã bị chặn đứng bởi giọng nói trầm lạnh từ đầu bàn:

"Nếu con ngưỡng mộ như vậy... thì bao giờ con định noi gương bố? Tính toán xuất sắc, quyết đoán như bố?"

Mình cười. Một nụ cười mỏng như tờ giấy, chẳng biết là chua xót hay mỉa mai.

"Thôi cho con xin. Nếu một ngày nào đó con có con, con sẽ không bao giờ đối xử với nó như cách bố đã làm với con. Vì như thế... nó sẽ không còn được là chính mình nữa."

Lời vừa dứt, cả không gian như đông lại.

Bố đột ngột dừng tay. Đôi đũa khựng giữa không trung. Không ai nói gì. Không ai động đũa.

Rowan bên cạnh khẽ nghiêng người, giọng gần như thì thầm:

" HaHa..."

Nhưng mình giả vờ không nghe. Vẫn thản nhiên cắt miếng thịt trước mặt như thể chưa có chuyện gì vừa xảy ra. Không vội vã, không co rúm.

Rồi giọng bố vang lên, trầm trầm và lạnh như gió rít từ tầng hầm:

""Không còn là chính mình"? Thế cái đứa đang ngồi đây, nói mấy lời sốc óc đó với ta... chẳng phải là con người thật của con sao?"

Mình đặt dao nĩa xuống, nghiêng đầu nhìn thẳng ông. Nụ cười lần này nhếch lên rõ ràng hơn, sắc như một vết cắt.

" Không đâu. Cái đứa đang mặc váy, miệng cười dịu dàng, ra vẻ nhu mì như một con búp bê trưng bày trong tủ kính ấy... chỉ là hình ảnh mà bố tự tạo ra trong đầu thôi. Nó không phải con. Chưa từng là con. Và sẽ không bao giờ là con."

Một khoảng lặng dài phủ xuống bàn ăn.

Gray vẫn im lặng, chỉ cúi đầu.

Chị Fiona thì nghiến răng rõ rệt, ánh mắt như thể muốn lôi mình ra ngoài tát cho tỉnh.

Rowan... lần đầu tiên mình thấy cậu ấy siết chặt khăn ăn trong tay đến mức đó.

Còn bố "ông không nói gì nữa. Nhưng ánh mắt ấy, nếu có thể hóa thành lưỡi dao, chắc đã đâm xuyên qua mình không chỉ một lần.

Nhưng mình không sợ.

Vì điều đáng sợ nhất với mình, từ lâu rồi... không còn là cơn giận dữ của ông nữa. Mà là cái gia đình này cứ muốn mình trở thành một con rối biết cúi đầu, biết mỉm cười đúng lúc và chết dần bên trong.

Rồi đột nhiên, ông bật cười. Một tràng cười dài, khô khốc và chát đắng khiến cả bàn ăn chết lặng.

"Được lắm. Hay lắm. Nhưng để bố nói cho con biết, HaHa...Dù con có là "chính mình" hay không... thì con vẫn sẽ phải cưới Rowan, sẽ phải nắm tay nó bước vào lễ đường, và sẽ phải nghe theo lệnh của ta mà thôi."

Giọng ông vang lên đanh thép, xen lẫn sự thoả mãn méo mó.

Còn mình... tay mình siết chặt đến trắng bệch. Không phải vì tức. Mà vì sợ.

Sợ nhận ra người đàn ông sinh ra mình... thực sự là một kẻ đáng sợ đến vậy.

Đúng lúc đó, Rowan đột nhiên nắm lấy tay mình. Ánh mắt cậu nghiêm túc, giọng nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát:

"Con xin phép... được nói chuyện riêng với HaHa một chút.

Không để mình phản ứng, Rowan kéo mình rời khỏi bàn ăn trong sự ngỡ ngàng của tất cả. Trước khi đi khỏi cửa, mình kịp thấy ánh mắt sắc như dao của Gray dán thẳng vào bàn tay đang nắm lấy tay mình.

Cậu ấy không thích điều đó chút nào.



Ra đến sau vườn, mình hất tay Rowan ra, gắt lên:

"Tại sao lại kéo mình ra đây? Mình còn đang ăn mà."

Rowan gãi đầu, vẻ lúng túng:

"Nếu mình không kéo cậu ra... thì cậu sắp bị ăn tát thay vì ăn bò rồi đó."

Mình bĩu môi, phản pháo:

"Có phải lần đầu mình ăn tát đâu."

Rowan thở dài, bất lực.

"Nhưng mình không thể đứng nhìn cậu bị đánh được."

Cậu ấy nhìn mình, một cái nhìn sâu và chân thành. Rồi khẽ nói, rất khẽ:

"Vì... mình sẽ đau lòng lắm."

Mình khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, không khí dường như đông lại.

Mình hạ giọng, nhẹ nhàng:

"Cảm ơn vì đã lo cho mình... Và nếu có gì muốn nói, thì... nói đi.

Rowan siết chặt tay. Môi cậu mím lại như đang đấu tranh dữ dội. Một lúc sau, cậu lên tiếng:

"HaHa... hôm đó, những gì cậu nghe thấy... là thật. Chính mình đã nói... muốn được đính hôn với cậu."

Mình lặng thinh vài giây rồi đáp, mắt không rời cậu:

"Nhưng Rowan... cậu không hỏi mình. Mình đã nghe mẹ cậu nói rồi... ban đầu, bác ấy định hỏi cưới chị Fiona cho cậu."

Rowan lắc đầu:

"Mình không yêu Fiona. Người mình yêu là cậu."

Mình hít sâu, dù biết câu sắp nói sẽ khiến tim cậu tan nát:

"Nhưng người mình yêu... là Gray. Không phải cậu."

Rowan sững người. Sự im lặng bao trùm lên cả hai.

Rồi cậu bật cười. Một tiếng cười chua chát đến đau lòng.

"Mình biết, HaHa. Mình biết cậu yêu Gray. Nhưng mình không thể... không yêu cậu được. Mình không thể giả vờ là không quan tâm. Mình không muốn mất cậu."

"Bằng cách trói buộc mình bằng một cái hôn ước sao?

Rowan cắn chặt môi, giọng trầm xuống:

"Mình có lỗi. Mình biết... có lẽ cậu sẽ không bao giờ tha thứ. Nhưng hãy tin mình, người đề xuất chuyện này không phải là mình."

Mình gật đầu, nở một nụ cười tê tái:

"Mình biết. Là bố mình."

Rowan chỉ lặng lẽ gật đầu. Còn mình... lần đầu tiên thấy bản thân run lên như thế. Không phải vì giận, mà vì bất lực.

"Mình biết... ông ấy sẽ làm mọi cách để đạt được thứ ông ấy muốn. Dù người thân bên cạnh có đổ máu, có đau khổ, ông ấy cũng sẽ không dừng lại."

Mình ngồi sụp xuống nền cỏ, đầu cúi thấp. Giọng nói run rẩy bật ra trong nỗi tuyệt vọng:

"Tại sao chứ? Tại sao... ông ấy có thể đối xử với con ruột mình như vậy? Ông ấy... không có trái tim sao?"

Rowan lặng thinh một lúc lâu.

Cậu chầm chậm ngồi xuống cạnh mình, không nói gì, chỉ để im khoảng cách giữa cả hai gần lại. Gió vườn thổi nhẹ qua, lạnh buốt mà vẫn không đủ để làm dịu đi cơn nghẹn trong lòng mình.

Một lúc sau, Rowan mới cất tiếng, giọng trầm và thấp như thể đang nói với chính bản thân:

"Mình cũng từng hỏi câu đó. Rất nhiều lần. Tại sao người đó... lại là bố mình?

Mình quay sang nhìn cậu, ngạc nhiên.

Rowan cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng lên bầu trời xám tro:

"Bố mình là người luôn đòi hỏi sự hoàn hảo. Mọi thứ.

Điểm số.

Tư thế đứng.

Cách mình cười.

Cách mình chào hỏi.

Cách mình phải là... một phiên bản mà ông ấy muốn, chứ không phải là mình."

Giọng Rowan chùng xuống, run nhẹ:

"Mẹ mình... là người duy nhất từng đứng ra bảo vệ mình. Nhưng rồi bà cũng chỉ biết cúi đầu, sống nhẫn nhịn để giữ gìn cái gọi là "hòa thuận trong gia đình". Và rồi, mình... lớn lên trong một ngôi nhà không có tiếng cười thật sự. Chỉ toàn là những lời dạy dỗ lạnh lùng và sự cam chịu."

Mình nhìn cậu, lòng dần nặng trĩu.

Rowan siết chặt hai bàn tay vào nhau, hạ giọng:

"Mình từng tin... tình cảm là một thứ xa xỉ. Là một lời nói dối mà người lớn dùng để che đậy sự ích kỷ. Từng nghĩ... yêu là yếu đuối. Và rồi... mình gặp cậu."

Cậu quay sang nhìn mình, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên một chút chân thật hiếm hoi:

"Cậu... là người đầu tiên khiến mình muốn được yêu. Một cách không hoàn hảo, không tính toán. Chỉ là... được ở bên."

Mình cắn môi, cảm thấy khó chịu trong lồng ngực. Không phải vì đau mà là vì cảm động.

Rowan khẽ cúi đầu, giọng gần như van nài:

"Mình biết cậu yêu Gray, và có thể sẽ mãi như vậy. Mình cũng biết... bản thân đã sai khi không hỏi ý kiến cậu, khi để mặc mọi chuyện bị kéo đi như thế này.

Cậu ngẩng lên, đối diện với mình:

"Nhưng dù thế nào, HaHa... Nếu một ngày cậu thấy mỏi mệt, thấy mất niềm tin vào mọi thứ... Thì hãy nhớ là ở đây, luôn có một người sẽ ngồi xuống cạnh cậu. Không cần cậu cười, không cần cậu đáp lại...Chỉ cần cậu còn thở, mình cũng sẽ không rời đi."

Tim mình nghẹn lại.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi oán trách, mọi tổn thương, mọi hôn ước, mọi toan tính... như được gấp lại, đặt sang một bên.

Chỉ đơn giản là Rowan, với đôi mắt buồn hơn bất kỳ người lớn nào mình từng biết.

Mình khẽ gật đầu, mỉm cười – một nụ cười không rõ dành cho cậu hay cho chính mình:

"Cảm ơn cậu, Rowan..."

Rowan và mình cùng quay trở lại phòng ăn sau khi nói chuyện xong. Không ai trong số những người ở bàn nói gì, nhưng không khí thì đã ngấm mùi căng thẳng rõ rệt "như vừa có một trận động đất vô hình vừa đi qua.

Rowan bước đến, hơi cúi người, điềm đạm cất lời:

"Thưa bố, con xin phép đưa HaHa về trước. Cậu ấy không được khỏe lắm.

Bố mình liếc nhìn cả hai người, ánh mắt như muốn xuyên qua lớp da thịt để đọc thấu tâm can, nhưng ông không nói gì, chỉ khẽ gật đầu đầy lạnh lùng. Fiona đặt đũa xuống, không che giấu nổi vẻ khó chịu.

Gray thì... không nói một lời, nhưng mình biết "mình cảm nhận được "là cậu ta đang giận.

Mình cúi đầu nhẹ, không dám nhìn ai, nhất là Gray. Vậy mà...

Khi đi ngang qua ghế ngồi của cậu ấy, mình không kìm được mà liếc lại một cái.

Gray vẫn ngồi yên ở đó, tay nắm chặt thành ghế đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Sắc mặt cậu ta tối sầm lại, ánh mắt u ám như giông bão đang cuộn lên phía sau tròng mắt.

Nhưng cậu ta không nhìn mình.

Không một ánh mắt trách móc, không một lời níu kéo "chỉ là im lặng chết người, lạnh hơn cả sự tức giận.

Mình siết chặt vạt váy, vội vã quay đầu bước theo Rowan ra khỏi biệt thự, như thể nếu chậm thêm chút nữa, mình sẽ vỡ vụn giữa bao ánh nhìn lạnh lẽo ấy.

Ra đến bãi xe, Rowan mở cửa xe cho mình. Mình ngồi vào ghế mà không nói gì. Khi cánh cửa khép lại, tất cả âm thanh bên ngoài đều bị chặn lại như chưa từng tồn tại.

Xe lăn bánh rời khỏi cổng biệt thự. Mình không nhìn ra ngoài cửa kính. Mình nhìn xuống tay mình, những ngón tay đang siết chặt nhau như muốn bám víu vào điều gì đó. Nhưng rốt cuộc... là điều gì?

Rowan liếc nhìn mình một cái, rồi lại dồn mắt về phía trước, giọng nói trầm thấp vang lên trong khoang xe:

"Nếu cậu muốn quay lại... mình sẽ quay xe."

Mình lắc đầu, mắt vẫn không rời khỏi bàn tay:

"Không cần đâu. Mọi thứ cũng đã đi xa đến mức này rồi..."

Và rồi, chúng mình chìm trong im lặng. Chỉ có tiếng xe lướt trên mặt đường vang lên khe khẽ, như tiếng thở dài của một buổi chiều u ám.