Nha Đầu Thô Sử

Chương 3



Đến ngày sinh thần của phu nhân, nàng đích thân dâng lên một bát mì trường thọ — trong bát chỉ có một sợi mì thật dài, thể hiện tấm lòng thành kính trọn vẹn.

 

Phu nhân vừa ăn vừa cảm động, mềm lòng nói:

 

“Dù gì ngươi cũng là tiểu thiếp của tứ phòng, bên cạnh không có lấy một nha đầu để hầu hạ.”

 

Người dưới nghe xong, ai cũng hiểu — Bao tiểu nương kia cũng sắp được phân người vào phòng rồi.

 

Thu Nguyệt len lén nói với ta, nàng đoán mình sẽ được phân vào phòng của Lý tiểu nương.

 

Ta nghĩ, cũng phải thôi.

 

Xét về dung mạo và ăn nói, Thu Nguyệt là người xuất sắc nhất.

 

Gia chủ lại sủng ái Lý tiểu nương, tất nhiên sẽ chọn nha đầu ưu tú nhất phân cho nàng.

 

Xuân Thảo từng thì thầm với ta: “Thu Nguyệt chỉ biết mơ mộng trèo cao, lại không nghĩ xem Vân tỷ tỷ năm xưa là c.h.ế.t dưới tay ai.”

 

Rồi lại thở dài: “Đông Tuyết, tỷ thấy muội tốt nhất là theo phu nhân. Như Ý tỷ tỷ  bên cạnh phu nhân làm người công bằng, biết quan tâm, sẽ chăm sóc muội được.”

 

“Hạ Liên từ lâu đã thân thiết với Bao tiểu nương, chắc chắn sẽ được nàng ta giữ lại.”

 

“Thật ra Thu Nguyệt khéo tay, may vá giỏi, vào phòng Hoắc tiểu nương là hợp nhất.”

 

Nàng huých nhẹ tay vào khuỷu ta: “Này, Đông Tuyết, muội ráng khuyên Thu Nguyệt một câu, đừng qua lại với Lý tiểu nương nhiều quá. Tỷ không dám nói đâu, nói ra lại bị hiểu lầm.”

 

Ta cảm động vô cùng.

 

Ta ưỡn n.g.ự.c nói: “Tỷ tỷ, để muội vào phòng Lý tiểu nương cho. Xưa nay đều là các tỷ tỷ che chở cho muội, giờ cũng đến lúc muội chịu chút thiệt thòi rồi.”

 

Ánh mắt Xuân Thảo tối lại.

 

Nàng chỉ khẽ nói: “Muội à…”

 



 

Ta đang quét dọn đình nghỉ mát trong hoa viên, bỗng nghe lão thợ làm vườn gọi: 

 

“Đông Tuyết nha đầu, lại đây, có việc khéo tay giao cho ngươi.”

 

Lão bưng ra một chậu hoa thủy tiên.

 

“Hôm nay tẩu tẩu bên nhà mẹ đẻ của phu nhân đến làm khách, đang ngồi chuyện trò trong phòng. Ngươi mang hoa vào, miệng mồm lanh lợi một chút, làm cho chủ tử vui, nhất định sẽ được thưởng.”

 

Ta vâng một tiếng, tựa chổi vào lan can, bưng chậu hoa đi về phía hậu đường.

 

Tới dưới cửa sổ, ta nghe thấy tiếng đại tẩu của phu nhân:

 

“Muội đừng ngốc! Nha đầu tốt nhất thì phải giữ lại trong phòng mình, chỉ có lợi chứ chẳng có hại.”

 

Phu nhân nói: “Muội vẫn thích Xuân Thảo hơn, lớn tuổi, tính nết trầm ổn, dung mạo cũng ngay thẳng đoan chính.”

 

Đại tẩu nói: “Xuân Thảo thì câm như hến! Làm sao so được với Thu Nguyệt. Muội mà không cần thì người ta đem nha đầu đó vào phòng Lý tiểu nương đấy. Chuyện của Vân nha đầu năm xưa nguy hiểm dường nào, muội quên rồi sao?”

 

“Nghe ta đi, giữ Thu Nguyệt lại bên mình. Nha đầu đó biết chuyện, giỏi ăn nói, đàn ông cũng thích ghé phòng mình hơn. Muội sinh được con trai sớm, ai còn dám vượt mặt muội nữa?”

 

Ta đứng yên một thoáng, rồi cất tiếng gọi lớn: “Phu nhân!”

 

Như Ý tỷ tỷ vén rèm bước ra.

 

Ta vào trong, đặt chậu thủy tiên xuống.

 

Phu nhân vẫn còn ngẩn người, chỉ phất tay bảo ta lui xuống.

 

Như Ý tỷ tiễn ta ra ngoài, dúi vào tay ta một nắm trái cây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta lấy vạt áo gói lại rồi đi tìm các tỷ tỷ, tìm mãi cho đến tận đình nghỉ mát.

 

Xuân Thảo đang thay ta làm việc.

 

Thấy ta tới, nàng đứng thẳng dậy, cười nói: “Vứt chổi chạy mất, mai vào phòng của chủ tử hầu hạ rồi cũng làm việc nửa vời vậy sao?”

 

Thu Nguyệt chen vào: “Tới lúc đó, đừng mong bọn ta lo giùm cho muội.”

 

Hạ Liên bưng một bát sành đựng khoai khô: “Này, có ăn không đấy? Không đến ăn rồi lại nói ta không chừa phần cho các ngươi.”

 

“Này?” Mắt nàng sáng lên, “Đông Tuyết, trong lòng muội đang ôm cái gì vậy?”

 

Ba ngày sau, việc phân người được định đoạt.

 

Phu nhân chọn đầu tiên, nàng chọn Thu Nguyệt.

 

Lý tiểu nương không vui lắm, tiện tay chỉ vào ta.

 

Hoắc tiểu nương dịu dàng nhường cho Bao tiểu nương chọn trước.

 

Bao tiểu nương lập tức kéo Hạ Liên đứng bên cạnh.

 

Vậy nên Xuân Thảo được phân vào phòng Hoắc tiểu nương.

 

Phu nhân bảo chúng ta về phòng thu dọn, nhường chỗ cho đám nha đầu mới tới.

 

Chúng ta lặng lẽ quay về.

 

Một tiểu nha đầu chạy vội trong hành lang, va phải Thu Nguyệt.

 

Nó ôm đầu, hốt hoảng kêu lên: “Tỷ tỷ đừng đánh, tỷ tỷ đừng đánh…”

 

Cánh tay lộ ra ngoài tay áo, có vết thương.

 

Một nha đầu khác, vóc người còn nhỏ hơn, đang cố ôm cây chổi lớn bằng người, muốn chạy mà không dám.

 

Xuân Thảo thở dài: “Chúng ta không đánh các muội đâu.”

 

Thu Nguyệt nghiến răng: “Tôn ma ma thua bạc, tâm tình không thuận, liền trút giận lên tiểu nha đầu. Chẳng phải trước kia mụ ấy cũng từng đánh chúng ta sao? May mà chúng ta tính khí cứng cỏi, lại có Hạ Liên vai rộng tay khỏe mà chống đỡ.”

 

Nàng kéo tay tiểu nha đầu, dịu giọng nói: “Lần sau còn dám đánh muội, hãy đến phòng của phu nhân, ta thay muội làm chủ.”

 

Vừa nói, mắt Thu Nguyệt đã đỏ hoe: “Ta chẳng nhớ rõ hồi trước mình làm những việc này từ lúc nào nữa, lúc ấy cũng chỉ lớn bằng các muội, cũng đáng thương thế này thôi.”

 

Đúng vậy.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hồi đó ta còn gầy yếu, ngu ngơ hơn cả hai tiểu nha đầu kia.

 

Chính là ba vị tỷ tỷ từng bước từng bước che chở ta đi đến ngày hôm nay.

 

Giờ đây bị phân tán mỗi người một nơi, chẳng biết tương lai của mỗi người chúng ta sẽ ra sao nữa.

 



 

Sương tỷ tỷ trong phòng Lý tiểu nương đối xử với ta rất tốt.

 

Tuy luôn giữ nét mặt lạnh lùng, nhưng lại đích thân trải chăn chiếu cho ta đâu vào đấy.

 

Gia chủ bước vào phòng, tiện tay ném áo ngoài cho ta, rồi vòng tay ôm lấy Lý tiểu nương, cười nói lấy lòng:

 

“Nha đầu Đông Tuyết này không ngốc đâu. Nàng xem, quần áo nó gấp gọn ghẽ thế kia mà. Chăm chỉ dạy dỗ, sau này hẳn sẽ có tiền đồ.”

 

Lý tiểu nương hừ một tiếng từ trong mũi: “Đứa này nhỏ quá.”

 

Gia chủ cười hì hì: “Ồ? Hay là đổi cho nàng đứa béo kia nhé, là Xuân Thảo hay Hạ Liên gì đó?”

 

Lý tiểu nương phẩy tay: “Thôi được rồi.”