Gia chủ ngả người xuống giường, cũng than thở: “Thôi đủ rồi, ta bận cả ngày, nàng cũng phải biết thương xót ta chứ.”
Lý tiểu nương lập tức ngồi xổm xuống, đích thân tháo giày cho gia chủ.
Vài ngày sau, gia chủ gặp chuyện không vừa ý ở nha môn, trở về phòng, Lý tiểu nương vừa làm nũng thì gia chủ đã mất kiên nhẫn đẩy nàng ra, lạnh giọng: “Cút.”
Ta nghe mà tim đập chân run.
Lý tiểu nương lại lặng lẽ nuốt cục tức ấy xuống, lẳng lặng pha trà đem tới.
Thì ra, được sủng ái nhất… cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nếu phu nhân tận mắt thấy cảnh ấy, có lẽ nỗi giận trong lòng nàng cũng vơi đi đôi phần.
Dù sao thì, lúc gia chủ không kiên nhẫn với phu nhân nhất, cùng lắm chỉ là xoay người bỏ đi.
Bên phía Hoắc tiểu nương sai người tới gọi.
Gia chủ lập tức bật dậy, vội vàng ra ngoài.
Lý tiểu nương lấy cớ đưa điểm tâm, sai ta theo cùng.
Trong phòng Hoắc tiểu nương bày biện đơn sơ.
Giữa phòng đặt một chiếc bàn gỗ lớn, trải vải và kim chỉ.
Nàng nhận lấy điểm tâm, rồi bảo Xuân Thảo đưa ta ra hành lang uống trà, ăn chút bánh.
Qua khung cửa sổ, ta thấy gia chủ chăm chú lắng nghe nàng nói, liên tục gật đầu, chẳng bao lâu đã mỉm cười, cất giọng sang sảng:
“Lời của tỷ tỷ chí lý, là ta quá nông nổi rồi.”
Dường như tâm sự đã trút được phần nào, gia chủ chắp tay sau lưng, thong thả đi lại trong phòng, lúc thì sờ vải vóc, lúc thì cầm kim lên ngắm nghía.
Hoắc tiểu nương chẳng lấy làm lạ, vẫn cúi đầu vá áo như thường.
Gia chủ bước tới, đích thân châm đèn, lại cầm kéo cắt bấc nến, dịu dàng nói:
“Ngày mai hãy may tiếp, coi chừng hỏng mắt.”
Xuân Thảo khẽ giọng nói:
“Muội xem, gia chủ đối với Hoắc tiểu nương mới thật là kính trọng thương yêu.”
Nàng chớp mắt: “Thu Nguyệt cứ nghĩ nơi này lạnh lẽo, không muốn đến, nhưng thật ra thì sao?”
Về đến phòng Lý tiểu nương, ta thành thật kể lại mọi chuyện.
Cuối cùng còn thêm một câu: “Gia chủ tới phòng phu nhân nghỉ rồi.”
Lý tiểu nương khẽ nhướng mày, dường như chẳng lấy làm bất ngờ.
…
Nửa tháng sau, Lý tiểu nương được chẩn đoán đã mang thai.
Nàng mừng rỡ vô cùng.
Nhưng nàng lại bị nôn nghén không ngừng, ăn uống chẳng vô, vậy mà vẫn cố ép bản thân nuốt từng miếng vào bụng.
Sáng sớm, mẫu thân nàng đến phủ.
Nghe nói là do Hoắc tiểu nương phái kiệu tới đón.
Trước kia, Lý tiểu nương rất hiếm khi cho mẫu thân mình vào phủ.
Dù là ngày lễ tết, lão thái thái có đến, nàng cũng mặt nặng mày nhẹ, chưa bao giờ tỏ ra vui vẻ.
Lão thái thái thường khóc lóc ngay trước mặt mọi người:
“Năm xưa nếu không phải phụ thân con mắc nợ, sao ta nỡ đem con bán vào cái nơi không ra gì ấy. Giờ con đã rửa sạch thân phận, sống những ngày giàu sang thế này, vậy mà vẫn còn hận ta.”
Lý tiểu nương cũng tức đến phát khóc:
“Lần nào tới cũng chỉ nói mỗi một chuyện ấy. Chẳng phải sợ người ta không biết ta từng là kỹ nữ, chẳng phải sợ người ta không có cớ để giày vò ta hay sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng lần này, tình hình lại khác.
Lý tiểu nương xoa bụng, vẻ mặt bình thản.
Nàng dịu dàng căn dặn: “Đông Tuyết, rót trà, lấy điểm tâm ra.”
Lão thái thái vui mừng khôn xiết, không ngớt lời khen ta:
“Đây là Đông Tuyết đấy à? Quả là lanh lợi.”
Hai mẹ con ngồi thủ thỉ một lúc lâu, lão thái bà còn kể lại cả thai mộng năm xưa lúc mang thai nàng.
Trước khi ra về, tiểu nương lấy ra hai xấp vải đưa cho bà, lại thêm một túi bạc vụn.
Lão thái thái cúi đầu khom lưng, cảm ơn không ngớt.
Thấy ta đứng bên cạnh, bà kéo tay ta, ân cần dặn dò:
“Nha đầu à, phải ngoan nhé. Con gái ta là người có lòng, nhất định không bạc đãi ngươi đâu.”
“Đừng học theo nha đầu Vân nhi ngày trước. Con gái ta đối xử với nàng tốt biết bao, thế mà nàng còn nuôi lòng phản trắc, cuối cùng cũng bị người ta ra tay hãm hại.”
Vừa nói vừa bĩu môi về phía thượng phòng.
Lý tiểu nương vội ngắt lời: “Mẫu thân, người đừng nói nữa.”
Trong phủ bắt đầu nổi lên vài lời đồn đại.
Lý tiểu nương mang thai, không thể hầu hạ gia chủ như trước.
Gia chủ nghỉ lại phòng phu nhân mấy đêm, sau đó lại lui tới phố hoa ngõ liễu bên ngoài.
Mọi người bàn tán rằng, để giữ chân gia chủ, phu nhân đã cho Thu Nguyệt may mới hai bộ y phục, còn tặng thêm một đôi trâm cài.
Xem chừng là muốn thu dụng nàng, chỉ còn thiếu một cơ hội tốt.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bởi thế, ai nấy đều càng thêm tâng bốc lấy lòng Thu Nguyệt.
Xuân Thảo than phiền với ta: “Tính tình của Thu Nguyệt dạo này tệ lắm rồi.”
Một tiểu nha đầu không cẩn thận làm hỏng đồ của nàng, nàng liền nổi đóa.
Tuy không ra tay cũng không mở miệng chửi, nhưng giậm chân thật mạnh, dọa cho đứa nhỏ kia sợ xanh mặt.
Sau bữa cơm chiều, chúng ta hẹn nhau gặp ở chỗ cũ trong đình nghỉ mát.
Hạ Liên còn chưa tới.
Trước mặt ta, Xuân Thảo nói thẳng với Thu Nguyệt:
“Tỷ tỷ khuyên muội một câu: trèo cao thì ngã đau. Càng bước lên cao, càng phải biết tự giữ mình.”
Thu Nguyệt đột nhiên nổi giận:
“Trèo cao ngã đau cái gì? Ta đẹp, nên trời sinh đã phải đi quyến rũ đàn ông, làm tiểu thiếp cho người ta à?”
Xuân Thảo nghẹn lời.
Một lát sau, nàng bật cười khẽ:
“Tỷ chỉ thuận miệng nói một câu. Nghe hay không, tất nhiên là tùy muội.”
Nói rồi liền định quay người rời đi.
Thu Nguyệt kéo tay nàng lại:
“Đừng nói chuyện úp mở nữa. Chẳng phải tỷ sợ ta làm thiếp, rồi ngồi trên đầu tỷ hay sao?”
“Nói cho rõ nhé, hôm qua gia chủ say rượu trở về, phu nhân sai ta qua hầu hạ. Ta vừa đặt chén canh giải rượu xuống đã chạy ra khỏi phòng, tìm một chỗ trốn kỹ, mặc kệ họ tìm thế nào cũng không ló mặt.”
“Đêm đó phu nhân mắng ta một trận tơi bời. Nhưng ta nói rồi — có đánh c.h.ế.t ta, ta cũng không làm tiểu thiếp!”
Nàng giận đến phồng má trợn mắt.
Xuân Thảo sững người.
Nàng hỏi khẽ: “Vì sao?”