Thu Nguyệt ngẩng đầu:
“Không vì sao cả. Ta không thích. Ta không muốn.”
“Ta có tay có chân, kiếm được miếng ăn cho mình, thì ta dám nói câu này.”
“Nếu ép quá… cùng lắm là chết. Nhưng c.h.ế.t cũng phải sạch sẽ.”
Xuân Thảo chặn lại:
“Nói bậy gì thế! Đang tuổi hoa tuổi ngọc, sao lại thốt ra lời như vậy.”
“Huống hồ, gia chủ đâu phải hạng bá đạo. Muội không đồng ý, ngài ấy cũng chẳng ép muội.”
Thu Nguyệt nhướng mày, bật cười lạnh:
“Không ép? Vậy Vân tỷ tỷ là c.h.ế.t thế nào? Đứa bé trong bụng tỷ ấy, là chuyện gì?”
Xuân Thảo trầm mặc, suy nghĩ hồi lâu.
Nàng quay sang ta, chần chừ hỏi:
“Đông Tuyết, muội thấy… có thể là do Lý tiểu nương ra tay không?”
Ta khẽ lắc đầu.
Thu Nguyệt cũng cúi xuống, lặng lẽ suy nghĩ.
Nàng nói:
“Ta thấy phu nhân cũng không giống loại người như thế. Bà ấy tín Phật, sợ ma quỷ, ngay cả con kiến cũng chẳng nỡ giẫm chết.”
Vậy… rốt cuộc là ai đã hại c.h.ế.t Vân tỷ tỷ?
Chẳng lẽ lại là Hoắc tiểu nương? Hay là Bao tiểu nương suốt ngày quanh quẩn nơi bếp lò?
Ba người chúng ta nhìn nhau, ánh mắt đều tràn đầy hoang mang.
Xuân Thảo từng lặng lẽ nói với ta:
“Trước kia là ta trách lầm Thu Nguyệt rồi.”
Vừa nói, nàng vừa mỉm cười, ngón tay xoắn lấy góc khăn tay:
“Đông Tuyết, tỷ nói muội nghe, gia chủ đối với tỷ rất tốt đấy.”
“Hôm qua tỷ dâng trà cho ngài ấy, ngài ấy nói: ‘Trà ngon.’”
“Ngài ấy còn bảo tiểu nương lấy gấm lam cắt cho tỷ bộ y phục, nói tỷ mặc lên nhất định sẽ rất đẹp.”
Lòng ta thoáng dâng lên chút bất an, nhưng lại không nói rõ được là vì điều gì.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau liền xảy ra chuyện.
Hôm đó, gia chủ tới phòng Hoắc tiểu nương thăm hỏi, đúng lúc nàng không có ở đó.
Gia chủ thần sắc mỏi mệt, liền nằm tạm trên giường nghỉ ngơi.
Không biết vì sao Xuân Thảo lại nghĩ không thông, lặng lẽ trèo lên giường.
Gia chủ tỉnh lại, thấy rõ là nàng, liền một cước đá văng xuống đất.
Ngay lúc ấy, Hoắc tiểu nương trở về.
Vẻ mặt nàng điềm tĩnh: “Đã như thế… thì giữ lại dùng đi.”
Gia chủ tức đến nổi trận lôi đình.
Ngài ấy chỉ tay vào Xuân Thảo, quát lớn:
“Ngươi đừng chỉ biết khóc. Nói cho rõ, ta có đụng vào ngươi không? Ai cho ngươi trèo lên giường của chủ tử? Cái giường này mà ngươi cũng xứng nằm sao?”
Hoắc tiểu nương ở bên cạnh can ngăn, nhưng càng can, gia chủ càng tức, mắng không ngừng miệng:
“Nha đầu xấu xí! Đồ tiện nhân!”
Gia chủ còn muốn gọi nha bà đến để bán người.
Tôn ma ma nghe vậy mừng rỡ như bắt được vàng, lập tức ra ngoài lo liệu.
Hoắc tiểu nương quát ngăn lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đây là nha đầu trong phòng ta. Không có lời ta, ai cũng không được bán nàng.”
Tôn ma ma đành ngậm bồ hòn mà rút lui.
Sau đó, bà ta đem chuyện kia thêm mắm dặm muối mà rêu rao khắp phủ:
“Không biết soi gương nhìn lại mình à? Mặt mũi thế kia mà cũng đòi trèo lên giường gia chủ!”
“Bình thường đã thấy ả không ra gì, cái dáng lẳng lơ y như hồ ly tinh. Quả nhiên phu nhân có mắt nhìn người, chọn đúng Thu Nguyệt mới là người tốt.”
Nhưng Thu Nguyệt chẳng hề nể mặt bà ta, lạnh lùng đáp:
“Chúng ta tốt hay xấu, đến lượt bà đánh giá sao?”
Tôn ma ma tức đến đỏ bừng cả mặt, song lại chẳng dám cãi lại.
Phu nhân bây giờ rất xem trọng Thu Nguyệt, đã xem nàng như con gái mà đối đãi.
Ai cũng biết, nàng thật lòng không muốn làm tiểu thiếp, nên phu nhân càng quý trọng hơn.
Tôn ma ma vẫn không ngừng bôi nhọ Xuân Thảo:
“Xuân Thảo đến giờ còn chưa có nguyệt sự. Không sinh được con, chẳng phải nữ nhân gì! Còn dám trèo lên giường của chủ tử, ngu xuẩn! Nếu là ta, ta đã lấy dây thừng treo cổ c.h.ế.t cho rồi!”
Tối hôm đó, Xuân Thảo tìm đến cái c.h.ế.t dưới gốc cây lớn sau phòng.
Hoắc tiểu nương giữa đêm giật mình tỉnh giấc, chân trần nhảy xuống đất, chạy ra hậu viện ôm chặt lấy hai chân nàng, ra sức kéo xuống.
Gọi “cứu mạng” đến khản cả giọng.
May thay, cuối cùng cũng cứu được.
Gia chủ xót xa vô cùng, quanh quẩn bên Hoắc tiểu nương suốt đêm, không chịu rời đi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Miệng liên tục nói: “Là ta quá nóng nảy, khiến nàng chịu khổ rồi.”
Hoắc tiểu nương chỉ lạnh nhạt, chẳng đoái hoài, sai người đi mời đại phu.
Gia chủ đành hướng về phía Xuân Thảo nhận lỗi:
“Nha đầu, là ta xử sự quá tuyệt tình. Ngươi đừng tìm cái c.h.ế.t nữa, hãy ở bên chủ tử ngươi cho tốt.”
Phu nhân cũng dặn người trong phòng đừng lan truyền điều tiếng:
“Chuyện gì cũng nên để lại đường lui cho người ta. Cần gì phải dồn nàng đến đường c.h.ế.t chứ? Lần này mất mặt như thế cũng đủ rồi.”
Thế nhưng Tôn ma ma lại chẳng chịu buông tha.
Bà ta đứng ở cửa sau, vừa nói với gánh hàng rong đang dừng nghỉ mệt ngoài cửa, lại vừa kể với nhà đối diện.
Thu Nguyệt chạy tới ngăn lại, bà ta càng cười to, càng nói lớn:
“Nàng ta dám làm, chẳng lẽ ta không dám nói?”
Xuân Thảo biết chuyện, lại tìm đến cái c.h.ế.t một lần nữa.
Tiểu Trù và Tiểu Quyên phải thay phiên canh chừng nàng, đến độ mắt thâm quầng.
Tiểu Trù vốn đã bị bệnh về mắt, giờ thì nói mình sắp mù đến nơi.
Hoắc tiểu nương cũng chẳng ngủ yên, ban ngày cầm kéo trên tay còn có thể ngủ gục.
Thu Nguyệt nói với ta:
“Ta nhất định phải trừ khử mụ già ấy.”
“Ta không phải vì Xuân Thảo đâu, nàng ta quá ngốc, sống khổ cũng đáng.”
“Nhưng muội nhìn mấy tiểu nha đầu bị mụ ta đánh mà xem! Mụ ấy đúng là càng già càng độc ác.”
Ta không tin hết lời Thu Nguyệt nói, nhưng cũng chẳng tranh cãi, chỉ đáp:
“Tỷ tỷ bảo ta làm gì, ta sẽ làm nấy.”
Vài hôm sau, Thu Nguyệt lén lấy một cây trâm trong của hồi môn của phu nhân.
Vật ấy tuy chẳng quý giá gì, nhưng lại là món mà phu nhân vô cùng yêu thích.
Còn ta thì trộm một vò rượu ngon.
Hạ Liên góp được mấy đĩa đồ nhắm.
Ta và nàng lấy cớ đến năn nỉ Tôn ma ma chuyện này chuyện kia, rồi chuốc cho mụ ta say mèm.