Đúng lúc ấy, đại tẩu của phu nhân đến phủ chơi, Thu Nguyệt cố ý nói trước mặt các nàng rằng Tôn ma ma biết xem tướng tay.
Phu nhân nghe vậy, liền sai người mời bà ta vào.
Ta dìu mụ vào phòng.
Mụ say khướt, lảo đảo nghiêng ngả.
Trên tóc mụ, rõ ràng cài đúng chiếc trâm bị mất của phu nhân.
Đại tẩu của nàng vừa trông thấy, liền cau mày bất mãn:
“Muội muội à, món đó là ta cho thêm vào hồi môn của muội. Sao muội lại tặng cho hạ nhân?”
Phu nhân tức giận vô cùng, lập tức lệnh người lục soát rương của Tôn ma ma.
Ngoài đôi hoa tai của Vân tỷ tỷ năm xưa, còn tìm ra không ít đồ đạc khác.
Đám tiểu nha đầu xếp hàng đứng một bên, vừa run vừa khóc thút thít.
Thu Nguyệt giúp vén tay áo bọn chúng, từng đứa một đều có vết thương.
Một nha đầu gan lớn hơn chút, lên tiếng nói:
“Phu nhân, mỗi lần có người ban thưởng cho con, buổi tối mụ ta đều thu mất. Mụ còn dọa, nếu dám tố cáo trước mặt phu nhân, sẽ đem con bán vào kỹ viện.”
Bao tiểu nương cũng từ dưới bếp chạy lên, kể tội Tôn ma ma thường xuyên bòn rút tiền khi đi chợ mua gạo.
Phu nhân lập tức ra lệnh, đày mụ ra điền trang.
Tôn ma ma bị đưa lên xe bò, tóc tai rối bời, gương mặt ngạo mạn năm nào giờ đã chẳng còn, thoắt cái trông như già thêm mười tuổi.
Không bao lâu sau, nghe nói mụ đã bệnh c.h.ế.t ở điền trang ấy.
Trong phủ yên ổn được một thời gian.
Thai tượng của Lý tiểu nương rất ổn định.
Thế nhưng, phu nhân lại bắt đầu nóng ruột.
Bà dùng nhầm một phương thuốc trợ thai, tiêu chảy suốt ba ngày liền.
Thu Nguyệt hết lòng chăm sóc, lại còn khuyên nhủ an ủi.
Phu nhân khỏi bệnh, người vui nhất chính là nàng.
Nàng nói: “Phu nhân cần gì phải nghĩ quẩn. Con của Lý tiểu nương sau này nhận người làm đích mẫu, thì cũng là con của người mà.”
“Nô tỳ chỉ sợ chủ tử xảy ra chuyện. Một khi có chuyện, kẻ chịu tai vạ đầu tiên luôn là đám hạ nhân chúng nô tỳ.”
“Nô tỳ chỉ mong những tỷ muội của nô tỳ đều bình an vô sự. Dẫu có tan đàn xẻ nghé, thì ngày ấy càng đến muộn càng tốt.”
Mặt Xuân Thảo thoáng đỏ bừng, khẽ hỏi Thu Nguyệt:
“Muội muội, vì sao lại đối tốt với ta như vậy?”
“Ta biết chuyện của Tôn ma ma là do muội sắp đặt. Mụ ta có ngu ngốc cỡ nào cũng chẳng dám trộm đồ của phu nhân. Mà Đông Tuyết, nha đầu ấy tuyệt đối không có cái gan đó.”
Thu Nguyệt nhướng mày:
“Đừng tự đa tình nữa.”
Nói đoạn, nàng quay mặt đi — nhưng viền mắt lại đỏ hoe, thở dài:
“Tỷ là tỷ tỷ của chúng ta mà.”
“Từ khi Vân tỷ tỷ mất, tỷ chính là người tỷ tỷ duy nhất của ta. Còn Đông Tuyết thì nhỏ như vậy, ngốc như vậy.”
Lại quay sang nói ta…
Ta bất đắc dĩ đưa tay sờ mặt — mấy năm nay rõ ràng ta cũng có tiến bộ mà.
Xuân Thảo im lặng hồi lâu.
Cuối cùng chỉ thở dài:
“Ta làm tỷ tỷ mà chẳng ra sao… Cởi mở, sáng suốt, đều không bằng muội.”
Thu Nguyệt lập tức chen vào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chậc chậc, câu này thì không sai tí nào.”
Nàng lắc đầu đắc ý:
“Không thì, về sau tỷ gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi.”
Ta không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Chớp mắt đã tới Trung Thu.
Trong phủ bày tiệc đãi khách, Bao tiểu nương như thường lệ không có chỗ ngồi, chỉ cùng chúng ta bưng món dâng rượu.
Có một vị khách uống quá chén, trong người khó chịu, buồn nôn muốn ói.
Sợ làm bẩn y phục quý giá của mình, hắn liền đưa tay quệt luôn lên áo của Bao tiểu nương.
Tiểu nương chỉ có vỏn vẹn hai bộ y phục tươm tất, bộ đang mặc hôm đó là vừa mới thay sau khi tất bật dưới bếp.
Nàng tức thì òa khóc ngay tại chỗ.
Vị khách kia vừa xấu hổ vừa giận, muốn bỏ tiệc ra về.
Gia chủ chẳng hỏi đầu đuôi, liền quát: “Cút đi!”
Phu nhân cũng chẳng nói đỡ một câu, chỉ phẩy tay bảo: “Ngươi nhanh lui xuống đi.”
Hôm đó Hoắc tiểu nương bị bệnh, nằm trong phòng không ra ngoài.
Nghe tin, nàng sai Xuân Thảo chuyển lời, hứa sẽ may lại cho Bao tiểu nương một bộ y phục mới.
Xuân Thảo an ủi:
“Tiểu nương à, mất một bộ đồ đã cũ, lại được một bộ hoàn toàn mới — là chuyện tốt mà.”
Bao tiểu nương nghe vậy, thần sắc vẫn lạnh lẽo như thường.
Tối hôm đó, Hạ Liên lặng lẽ đến tìm ta.
Nàng hạ giọng nói:
“Đông Tuyết, ta sắp đi rồi.”
Ta sợ đến toát cả mồ hôi lạnh.
Nàng nói tiếp:
“Ta thật chẳng nỡ rời xa các muội, nhưng ta càng không nỡ rời xa nàng ấy. Họ đối xử với nàng quá bất công.”
“Nếu làm trù nương ở ngoài, vài năm cũng tích được khối bạc. Cần gì phải sống uất ức thế này.”
Ta đã lờ mờ hiểu ra:
“Là tiểu nương muốn bỏ trốn sao?”
Hạ Liên gật đầu:
“Tiểu nương giờ chỉ muốn quay về gặp mẫu thân nàng lần cuối. Nghe nói quê nhà có người truyền tin đến, họ bảo mẫu thân nàng sắp không qua khỏi rồi.”
“Mẫu thân của Lý tiểu nương còn có thể đến phủ, mà Bao tiểu nương nhà ta thì vì quê xa, bị coi thường. Năm ngoái phụ thân nàng bệnh nặng mất đi, phu nhân lấy cớ bếp không người trông, chỉ cho có mười lượng bạc rồi để nàng lui xuống.”
Ta nói:
“Bên ngoài không an toàn, nếu bị bắt lại thì tiêu đời đấy.”
Hạ Liên đáp:
“Ta biết.”
“Nhưng ta không phải chỉ biết ăn. Ta cũng có lương tâm.”
“Tuy rằng vào Lư phủ rồi không còn chịu cảnh đói khát, nhưng chỉ có tiểu nương là người chịu để dành cho ta một miếng đồ ăn còn nóng. Những người khác… toàn để ta ăn đồ nguội lạnh mà thôi.”
“Nay tiểu nương ho ra m.á.u mỗi đêm, sống không được bao lâu nữa. Một mình nàng không thể nào về quê được.”
“Đông Tuyết, người ta luyến tiếc nhất là muội. Hai người kia — một người thì khinh ta ra mặt, người kia thì âm thầm coi thường ta. Thôi, giờ cũng không trách móc nữa.”
“Muội nhớ giữ gìn sức khỏe. Nếu có duyên, ắt sẽ gặp lại.”
Ta biết nàng đã quyết ý, nước mắt cứ thế trào ra.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Không ngờ ngày chia ly lại đến sớm như vậy.