Phụ thân ta trước kia từng làm nghề sao chép thư tịch, ta cũng từng bắt chước nét chữ của người, cũng ra dáng lắm.
Chưởng quầy xem qua nét chữ của ta, liền gật đầu nhận ngay.
Ta về nhà lấy một món trang sức đem cầm làm tin, đổi lại bút mực, giấy nghiên và thỏa thuận — mỗi quyển sách chép được trả một lượng bạc.
Mang theo dụng cụ về nhà, ban ngày ta chép sách, ban đêm tranh thủ thêu thêm khăn tay.
Ta đã nghĩ rất rõ ràng — tiền công chép sách nhiều hơn, tất nhiên phải ưu tiên.
Lưu Thập Tam thấy ta vất vả như thế, liền tỏ ra áy náy:
“Là do ta không có bản lĩnh, để nàng phải khổ cực thế này.”
“Dù sao ta cũng rảnh rỗi, làm những việc này vừa g.i.ế.c thời gian, lại có thể kiếm bạc, rất tốt mà.”
Vì công việc chép sách chiếm nhiều thời gian, ta cũng ít sang ngồi trò chuyện cùng Trương đại thẩm.
Bà thấy đã lâu không gặp ta, liền đích thân tới tìm.
Nghe xong đầu đuôi, bà liền nắm tay ta mà khen không ngớt, nói Lưu Thập Tam thật có phúc đức mấy đời mới lấy được người như ta làm nương tử.
Ta bị khen đến đỏ cả mặt.
Kỳ thực, ta cũng chưa hẳn là nương tử của hắn — bởi giữa ta và hắn, vẫn chưa từng làm những chuyện của phu thê nên làm.
Chớp mắt đã qua nửa tháng, tiền công tháng này của Lưu Thập Tam gần như cạn sạch, trong nhà lương thực cũng chỉ còn cầm cự được vài bữa.
Nhưng ta không lo lắng quá — sách ta đã chép xong, khăn tay cũng thêu thêm được năm chiếc nữa, chắc sẽ đổi được ít bạc.
Trước tiên, ta tới hiệu thêu ở phố Đông.
Chưởng quầy nói chỉ bán được hai chiếc, bảo ta mang số còn lại về.
Chiếu theo khế ước, lần trước ta gửi mười chiếc, nhận trước một nửa tiền, giờ phải hoàn trả lại một trăm ba mươi lăm văn.
Ta cố gắng năn nỉ, lại lấy thêm năm chiếc khăn đưa cho chưởng quầy, xin ông tiếp tục bày bán giúp.
Viết lại khế ước một lần nữa, chưởng quầy mới miễn cưỡng đồng ý.
Lần này, ta không nhận được một đồng nào — chỉ khi khăn tay được bán đi, ta mới có thể lấy bạc.
Rời khỏi hiệu thêu, ta lại đến thư quán.
Nộp quyển sách chép xong, lòng mong chờ được nhận một lượng bạc như đã hẹn.
Nào ngờ, chưởng quầy chỉ sai tiểu nhị đưa cho ta nửa lượng.
Ta hỏi nguyên cớ, thì hắn mở sách ra soi mói bắt lỗi khắp nơi, nói rằng bản chép chỉ đáng giá nửa lượng, bảo ta cầm tiền rồi cút đi.
Những lỗi hắn nói đều là bịa đặt.
Ta muốn phân trần, nhưng hắn đã quay lưng bỏ đi, còn để bọn tiểu nhị đẩy ta ra khỏi cửa.
Trong lòng ta tràn đầy bất lực, nhưng vẫn cố nở một nụ cười, siết chặt nửa lượng bạc trong tay.
Dù sao… cũng còn nửa lượng.
Ít ra, Lưu Thập Tam cũng không phải nhịn đói nửa tháng sau.
Cùng lắm thì… ta vẫn còn mấy món trang sức, chẳng qua dùng sớm một chút mà thôi.
Nhưng càng tự nhủ lòng như vậy, ta lại càng thấy tủi thân.
Lúc còn làm nha hoàn trong phủ, ta chưa từng phải lo cái ăn cái mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đặc biệt là sau khi được điều vào hầu hạ thiếu gia, tiền công mỗi tháng đều nhận đúng hạn, đầy đủ.
Chẳng lẽ rời khỏi Tống phủ, rời khỏi thiếu gia… ta chỉ có thể sống nhờ vào kẻ khác hay sao?
Ta đi bộ suốt một quãng dài, bụng cồn cào đói meo, liền ghé vào một tiệm mì bên đường, gọi một bát mì thịt kho.
Mì được trụng vừa tay, thịt kho thơm đậm đà, trông cũng không ít.
Ăn xong bát mì, cả người ta ấm lên, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Lúc thanh toán, ta còn nói với tiểu nhị: mấy hôm nữa sẽ quay lại ăn tiếp.
Tiểu nhị nhận lấy tiền, cười khổ nói:
“Vài bữa nữa quán này cũng đóng cửa rồi, dạo này chỉ tranh thủ dọn nốt chút nguyên liệu còn lại thôi.”
Hóa ra là do tiệm mì bên đối diện có hương vị ngon hơn, khách khứa đều kéo sang đó ăn, chủ quán bên này chẳng lời lãi gì, nên định dẹp tiệm.
Nghe hắn nói, ta mới để ý — trong tiệm lúc này quả nhiên chỉ có mình ta.
Mà bên kia đường thì người ra kẻ vào tấp nập, đông đúc nhộn nhịp.
Lời của tiểu nhị khiến đầu ta lóe lên một ý nghĩ, liền nhờ hắn dẫn ta tới gặp chủ quán.
Vì ta vốn nấu mì rất khéo.
Thiếu gia khi xưa thích ăn mì, nhưng khẩu vị cực kỳ khó chiều, bếp chính trong Tống phủ đã thay không biết bao nhiêu lần cũng không vừa ý.
Vì vậy, ta từng đặc biệt học hỏi cách nấu mì, nghiên cứu đủ loại phương pháp, cuối cùng cũng tìm ra được món mì khiến thiếu gia hài lòng.
Ta nói mình muốn làm đầu bếp ở đây, chủ quán tưởng ta nói đùa, chẳng buồn để ý.
Ta bèn đi thẳng vào bếp, tự tay nấu một bát mì — hương thơm tỏa ra nghi ngút, hấp dẫn đến mức mấy thực khách bên tiệm đối diện cũng chạy sang xem.
Ngay cả vị thiếu gia kén ăn như vậy ta còn chiều được, huống gì khách bình thường?
Chủ quán cầm đũa nếm thử một miếng, lập tức quyết định — nhận ta vào làm thử.
Tiền công mỗi tháng hai lượng bạc.
Đây chẳng phải là vận cùng tắc biến, khổ tận cam lai sao?
Ta vừa đi vừa khe khẽ hát, lòng nhẹ như mây.
Về tới nhà, Lưu Thập Tam thấy ta vui mừng phấn khởi, bèn hỏi có chuyện gì.
Ta kể lại đầu đuôi mọi việc, hắn cũng mừng rỡ, ánh mắt cong cong đầy ý cười.
Hắn khen ta là nữ nhân có bản lĩnh, đời hắn đúng là nhặt được báu vật.
Hắn còn nói: Tống phủ đúng là không có mắt, mới đem ta bán đi.
Thấy hắn ngồi đó ngây ngốc mà cười, ta đưa cho hắn nửa lượng bạc.
“Đi mua chút thịt ngon về, tối nay chúng ta ăn một bữa đàng hoàng, gọi cả Trương đại thẩm sang. Lâu lắm rồi chưa gặp bà ấy, ta cũng nhớ bà lắm.”
Từ ngày ta vào làm, tình hình buôn bán của tiệm mì bắt đầu dần khởi sắc.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta sáng tạo thêm hơn mười loại mì mới, lại thêm mấy món dưa muối do chính tay ta làm.
Khách ăn rồi ai nấy đều khen ngợi không dứt lời.
Tiểu nhị bưng món thường nói:
“Thanh Chỉ tỷ tỷ đúng là phúc tinh của tiệm chúng ta.”
Ngay cả chưởng quầy cũng cảm khái — nhờ có ta, cửa hàng mới có thể tiếp tục duy trì.