Nha Hoàn Thanh Chỉ

Chương 6



Bởi vậy, mọi người trong tiệm đều rất kính trọng ta.

 

Còn ta thì ngày ngày cần cù chăm chỉ, tuy bận rộn nhưng lòng lại thấy yên ổn, hạnh phúc vô cùng.

 

Ta còn hay mang chút món ngon từ tiệm mì về, chia phần cho Trương đại thẩm.

 

Nửa năm trôi qua, ngay cả Lưu Thập Tam cũng đã trông hồng hào hơn — thân thể hắn béo lên không ít.

 

Hắn cười bảo: “Nguyện vọng lớn nhất đời ta là không phải ăn bánh bắp cháy đen mỗi ngày… ai ngờ lại thành sự thật.”

 

Trương đại thẩm thì cảm thán: “Lưu Thập Tam có thể sống được như bây giờ, lão Lưu nơi chín suối chắc cũng yên lòng rồi.”

 

Giữa ta và hắn, chỉ còn thiếu một đứa nhỏ nữa là trở thành gia đình trọn vẹn.

 

Ta nghe vậy liền đỏ mặt cúi đầu, Lưu Thập Tam cũng ngượng ngùng không kém.

 

Kỳ thực, nhìn mãi rồi… cũng không thấy hắn xấu đến thế.

 

Tiệm mì làm ăn càng lúc càng phát đạt, cuộc sống của chúng ta cũng dần ổn định.

 

Ta sắm thêm không ít đồ dùng trong nhà, căn phòng nhỏ của Lưu Thập Tam nay đã có dáng dấp của một gia thất thực sự.

 

Hắn nói: “Giờ đi đánh mõ mà cũng thấy tinh thần phơi phới.”

 

Ngay khi ta đang tính toán có nên đổi sang một ngôi nhà rộng rãi hơn, thì chưởng quầy bỗng gọi ta tới, thanh toán tiền công tháng, rồi bảo ta tìm việc mới.

 

Ông còn trả thêm ít bạc, rồi nói lời xin lỗi.

 

Mẫu thân ông bệnh nặng, ông phải về quê chăm sóc.

 

Ta đề nghị đón mẫu thân ông lên đây, chưởng quầy lắc đầu: “Thân thể bà yếu ớt, e là không chịu nổi đường xa vất vả.”

 

“Cửa hàng này ta vốn không nỡ bỏ, nhưng ta chỉ có một người mẹ, chẳng thể bỏ mặc bà.”

 

Ta cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của ông, nhưng trong lòng lại không nỡ rời tiệm mì này.

 

Một ý nghĩ táo bạo bỗng lóe lên trong đầu ta.

 

“Chưởng quầy, nếu bán tiệm, ông định ra giá bao nhiêu?”

 

“Ba mươi lượng bạc. Trong mười ngày, nếu đưa đủ, tiệm sẽ là của ngươi.”

 

Ta vội vã trở về nhà, lấy ra toàn bộ trang sức mà thiếu gia từng tặng, giao cho Lưu Thập Tam đem đi cầm.

 

Cũng chỉ đổi được mười lượng bạc.

 

Cộng thêm số bạc tích góp trước đó, tất cả cũng chỉ có mười lăm lượng.

 

Ta liền tới tìm Trương đại thẩm, bà không nói một lời, mang ra toàn bộ số bạc dành dụm nhiều năm qua — được sáu lượng.

 

Vẫn không đủ!

 

Khi ta đang ủ rũ, trán nhíu chặt vì lo, bất ngờ có tiếng gõ cửa.

 

Là chưởng quầy của hiệu thêu trên phố Đông.

 

Ông ta cười tươi, đưa cho ta một túi tiền, bên trong có hơn bốn trăm văn tiền đồng.

 

“Cô nương, đây là tiền bán khăn tay. Thấy cô lâu quá không đến, ta đành mặt dày tới tận nơi đưa.”

 

“Nhiều vậy sao?”

 

“Số khăn tay còn lại của cô đều đã bán sạch cả rồi! Có một vị phu nhân mua hết, nàng ấy cực kỳ yêu thích tay nghề của cô, còn nói nếu còn nữa thì sẽ lấy hết. Vì thế ta mới dám mặt dày tới tìm, mong cô nương còn khăn tay nào thì để lại cho ta.”

 

Ta ngượng ngùng lắc đầu, nói dạo này đang làm đầu bếp trong tiệm mì, không còn thời gian thêu thùa.

 

Chưởng quầy có chút thất vọng, nhưng lúc rời đi lại quay trở lại dặn rằng:

 

“Nếu sau này có thêu, nhất định phải đưa tới cho tiệm ta đầu tiên.”

 

Dẫu có thêm chỗ bạc này, vẫn còn cách con số ba mươi lượng quá xa.

 

Ta tới cầu xin chưởng quầy tiệm mì:

 

“Có thể tạm thời giao tiệm cho ta, phần còn lại ta trả góp được không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chưởng quầy lộ vẻ khó xử:

 

“Mẫu thân ta bệnh tình e là phải tốn không ít bạc, chỉ sợ không làm vậy được.”

 

Nghe tiểu nhị trong tiệm nói, đã có người tới xem mặt bằng, dự định sẽ đưa bạc trong vài ngày tới.

 

Ta nghe mà lòng nóng như lửa đốt.

 

Tiệm này nếu duy trì được, nhất định sẽ sinh lời — bỏ qua thì tiếc vô cùng.

 

Đang lúc ta rối như tơ vò, Lưu Thập Tam bất ngờ đưa cho ta một bọc gì đó nặng trĩu.

 

Ta mở ra xem — bên trong là mười mấy lượng bạc nén, lấp lánh ánh bạc.

 

“Ngươi lấy đâu ra nhiều bạc thế này?”

 

“Ta bán bảo vật gia truyền mà phụ thân để lại.”

 

“Nếu lỡ như… tiệm mì không kiếm ra lời thì sao?”

 

“Không sao cả. Ta tin nàng.”

 

Ta chưa từng nghe hắn nhắc gì về bảo vật gia truyền, nhưng việc đến nước này, cũng chẳng thể chần chừ.

 

Cùng lắm sau này có tiền thì chuộc lại là được.

 

Tiệm mì mở cửa trở lại, lần này, ta đã là bà chủ.

 

Để kiếm thêm thu nhập, ta còn mở bán thêm bữa sáng.

 

Trương đại thẩm cũng được ta mời về giúp việc, mỗi tháng một lượng bạc — cao hơn hẳn so với thu nhập trước kia của bà.

 

Nước đường bà nấu được rất nhiều người yêu thích, ngày nào cũng bán hết veo.

 

Thấy vậy, ta liền tăng lương cho bà lên một lượng năm.

 

Việc buôn bán ngày càng hưng thịnh.

 

Chưa đầy một năm, ta đã tích góp được mười mấy lượng bạc.

 

Dưới lời khuyên của ta, Lưu Thập Tam cũng bỏ việc đánh mõ, về cùng ta chăm lo tiệm mì.

 

Hắn phụ trách quét dọn và chọn lựa rau củ, lo liệu mọi việc chu toàn.

 

Một sớm tinh mơ, Trương đại thẩm vừa bưng một xửng bánh bao nóng hôi hổi ra quán, thì một kẻ ăn mày bất ngờ lao tới, chộp lấy hai chiếc bánh rồi bỏ chạy.

 

Tiểu nhị lập tức đuổi theo, ta cũng vội vàng chạy sau.

 

Cuối cùng, chúng ta chặn được nàng ta dưới chân thành.

 

Tiểu nhị túm lấy vạt áo, còn nàng thì cuống cuồng nhét bánh vào miệng, ăn đến mức nghẹn thở, nước mắt trào ra.

 

Tiểu nhị định giơ tay đánh, ta thở dài ngăn lại:

 

“Thôi bỏ đi, cũng là người đáng thương.”

 

Ta ném cho nàng ta hai mươi văn tiền — đủ để ăn một bữa no — rồi bảo tiểu nhị rút lui.

 

“Thanh Chỉ tỷ tỷ!”

 

Người ăn mày ấy cất tiếng gọi — là Hồng Cẩn.

 

Vừa nãy tóc nàng che mặt, nên ta không nhận ra.

 

“Hồng Cẩn? Ngươi… sao lại thành ra thế này…”

 

“Thanh Chỉ tỷ, cứu ta với…”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nàng dập đầu liên hồi trước mặt ta, ta vừa định đỡ thì nàng đã lảo đảo ngất đi.

 

Tiểu nhị cõng nàng về quán, ta mời thầy thuốc đến xem bệnh, lại đun một bát thuốc.

 

Uống thuốc rồi nàng mới tỉnh lại, vừa khóc vừa kể hết mọi chuyện.

 

Sau khi ta rời phủ, nàng ngỡ mình có cơ hội, liền lén tìm cách tiếp cận thiếu gia.

 

Nào ngờ bị thiếu phu nhân phát hiện, liền bị bán cho đồ tể họ Trương.