Gã Trương đồ tể đó tính khí thô bạo, mẹ chồng và người trong nhà lại khó chiều.
Vào cửa rồi, nàng ngày ngày phải làm lụng cực nhọc, đến một miếng thịt cũng không được ăn.
Chỉ cần làm không vừa ý là bị đánh.
Trương đồ tể, mẫu thân hắn, muội muội hắn… cả ba cùng ra tay.
Toàn thân chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Về sau, nàng mang thai — lại bị đánh đến hư thai, tổn thương thân thể, không còn sinh nở được nữa.
Nhà chồng vì vậy mà chửi nàng là đồ phá của, đánh càng nặng hơn.
Vài hôm trước, nàng giặt hỏng y phục của mẹ chồng, biết kiểu gì cũng bị hành hạ, bèn thừa dịp bỏ trốn.
Không có giấy thông hành, nàng không thể rời khỏi thành, chỉ đành trốn chui trốn nhủi khắp nơi, đợi lúc vắng người mới ra tìm miếng ăn.
Ta không khỏi thấy nàng đáng thương.
Phận nha hoàn, vốn chỉ là món đồ chơi trong tay chủ tử — chưa ra khỏi phủ, chẳng thể làm chủ số phận.
Mà kể cả ra rồi, cũng còn tùy xem gặp được người ra sao.
Nếu như rơi vào tay kẻ như Trương đồ tể, cả đời xem như đã tuyệt vọng.
“Ngươi không được vào!”
Tiếng tiểu nhị vang lên, trong đó có lẫn hoảng loạn.
“Thê tử ta đang ở đây, ta tới đưa nàng về!”
Là giọng của Trương đồ tể.
“Đại ca, muội thấy thê tử huynh là vì ngứa đòn mà trốn đi, đánh cho một trận là xong thôi!”
“Choang!”
Chiếc bát thuốc trong tay Hồng Cẩn rơi xuống, vỡ tan trên đất.
Nàng run rẩy, từ trên giường ngồi dậy, quỳ rạp xuống đất, dập đầu về phía ta:
“Thanh Chỉ tỷ tỷ, cầu xin tỷ, đừng giao ta cho hắn. Nếu không… ta sẽ bị đánh c.h.ế.t mất!”
Ta vội đỡ nàng dậy, thì Trương đồ tể đã xông thẳng vào nội thất, túm lấy tóc nàng:
“Ả tiện nhân, theo lão tử về!”
“Thanh Chỉ tỷ tỷ, cứu mạng!”
“Buông tay!”
Ta quát lớn, giọng đầy nghiêm nghị.
Trương đồ tể nhìn ta, cười khinh bỉ:
“Nàng là thê tử ta, liên quan gì tới ngươi?”
“Đúng vậy! Ả tiện nhân này dám bỏ trốn, thì nên đánh gãy tay gãy chân, xích lại trong nhà cho nhớ đời!”
Người vừa lên tiếng là một nữ nhân trẻ tuổi, hẳn là muội muội của Trương đồ tể.
“Các ngươi mà đánh c.h.ế.t người, phải ngồi tù đấy!”
“Ngồi tù? Dạng đàn bà đê tiện như ả phải bị lột sạch y phục, trói lại mà đánh cho tới c.h.ế.t mới đúng!”
“Ngươi thả tay ra trước đã!”
Trương đồ tể hất mạnh ta sang một bên, kéo Hồng Cẩn đi thêm mấy bước.
Hồng Cẩn đau đến mức nước mắt tuôn rơi.
“Tỷ tỷ cứu muội… cầu xin tỷ…” Nàng gào lên trong tuyệt vọng.
“Ngươi làm gì đó?!”
Giọng quát vang lên ngoài cửa — là Lưu Thập Tam.
So với thân hình vạm vỡ của Trương đồ tể, hắn trông nhỏ bé đến đáng thương.
“Tên lùn ba tấc, cái thứ đánh mõ mạt hạng, tránh đường cho lão tử!”
“Ngươi phải xin lỗi nương tử của ta!”
Lưu Thập Tam hét lên.
Xưa nay hắn luôn hòa nhã với mọi người, thậm chí chưa từng dám nói lớn tiếng.
“Xin lỗi cái đầu nhà ngươi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương đồ tể giơ nắm đ.ấ.m to bằng cái chén lên, nhắm thẳng vào mặt Lưu Thập Tam mà đ.ấ.m tới.
Ngay khoảnh khắc đó, ta cất tiếng:
“Dừng lại! Thê tử ngươi bao nhiêu tiền? Ta mua!”
Trương đồ tể ngỡ ngàng quay đầu lại.
“Ngươi thật sự muốn mua?”
“Phải. Ta mua!”
Hắn buông tay, Hồng Cẩn ngã sõng soài xuống đất.
Trương đại thẩm lập tức đỡ nàng dậy, nước mắt lưng tròng.
“Khi xưa lão tử đây bỏ ra năm lượng mua ả. Ăn uống suốt cả năm nay nữa… mười lượng bạc là xong!”
Hắn mở miệng như sư tử ngoạm mồi.
Năm xưa thiếu phu nhân bán ta chỉ với một văn tiền, sao có thể bán Hồng Cẩn với giá năm lượng?
Huống hồ, Trương đồ tể nổi tiếng keo kiệt, làm gì chịu bỏ ra từng ấy bạc mua vợ?
Rõ ràng hắn coi ta là kẻ dễ lừa để chặt c.h.é.m một phen.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta quay vào nội thất, lấy ra một thỏi bạc, đem cân thử, rồi đưa ra, giơ trước mặt hắn.
“Chỉ có sáu lượng! Bán hay không thì tùy!”
Trương đồ tể vừa thấy bạc liền tươi như hoa, bộ dạng hung hăng khi nãy bỗng chốc biến mất, thay bằng nụ cười nịnh nọt.
“Mười lượng đi, ngươi trả vậy thiếu quá. Thôi thì… tám lượng, tám lượng là ta bán cái mạng rách này cho ngươi.”
“Không trả thêm!”
Sáu lượng bạc là con số không hề nhỏ — đừng nói là nô tỳ, đến một dân nữ tướng mạo khá khẩm cũng mua được.
“Được rồi! Hôm nay lão tử đây xem như chịu lỗ, sáu lượng thì sáu lượng!”
Nói xong, Trương đồ tể liền vươn tay định chộp lấy bạc trong tay ta.
Ta xoay nhẹ cổ tay, khiến hắn vồ hụt.
“Đưa khế ước bán thân của Hồng Cẩn ra đây. Một tay giao khế ước, một tay giao tiền.”
Chẳng bao lâu sau, Trương đồ tể đã mang khế ước bán thân của Hồng Cẩn đến.
Ta liếc qua — quả thật có đóng ấn đỏ.
Quả nhiên là kẻ gian — khế ước ghi rõ hắn chỉ mua Hồng Cẩn với giá năm trăm văn!
Nhưng ta cũng chẳng buồn tranh luận với loại người như hắn.
Nhận lấy khế ước, Trương đồ tể liền cướp lấy bạc trong tay ta, hớn hở rời đi.
Ngay trước mặt Hồng Cẩn, ta xé nát tờ khế ước kia:
“Hồng Cẩn, ngươi tự do rồi.”
Hồng Cẩn quỳ sụp xuống, khóc nức nở:
“Thanh Chỉ tỷ tỷ, là tỷ cứu mạng muội. Sau này muội có làm trâu làm ngựa cũng xin báo đáp tỷ.”
Đêm ấy, trước mặt mọi người, Hồng Cẩn cúi đầu xin lỗi Lưu Thập Tam vì chuyện ở Hương Vị Trai năm xưa.
Lưu Thập Tam đỏ mặt, xua tay bảo không sao, hắn đã sớm quên rồi.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu, ta lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của hắn.
Từ vương hầu quý tộc cho đến kẻ buôn thúng bán bưng — ai cũng xứng đáng được tôn trọng.
Dù là thân phận hèn mọn, nỗi tổn thương bị khinh khi vẫn như một chiếc gai trong lòng, không dễ dàng xóa nhòa.
Và đôi khi… một lời xin lỗi, họ phải đợi quá lâu.
Có người, cả đời cũng không đợi nổi.
Từ hôm đó, Hồng Cẩn ở lại tiệm phụ giúp ta.
Việc buôn bán trong quán mỗi lúc một khấm khá, ta lại thuê thêm hai, ba người nữa.
Năm năm sau, phía Nam gặp lũ lớn, phương Bắc thì hạn hán triền miên.
Lại thêm quan lại tham ô, bòn rút của dân, cuộc sống ngày một khó khăn.
Tiệm mì của ta cũng vì thế mà dần sa sút.