Nha Hoàn Thanh Chỉ

Chương 8



Miền Nam loạn lạc trầm trọng, có mấy cánh nghĩa quân dấy binh khởi nghĩa, chống lại triều đình.

 

Lại có cả đám thổ phỉ nhân cơ hội hoành hành, tập hợp thành thế lực riêng.

 

Ba tháng liền thu chẳng đủ chi, ta đành cho giải tán toàn bộ người làm.

 

Mỗi người khi rời đi, ta đều tặng thêm hai lượng bạc.

 

Thế đạo điêu linh, ai cũng chẳng dễ gì.

 

Chỉ có Hồng Cẩn là không chịu rời đi.

 

Nàng nói mình không có nhà, ta và Lưu Thập Tam chính là người thân duy nhất của nàng.

 

Hồng Cẩn vốn bị bọn buôn người bắt cóc, lúc bị bán vào Tống phủ còn chưa biết nói rành.

 

Sau này ta cũng từng tìm thân thích, thì hay tin phụ thân đã bệnh chết, còn tam đệ thì biệt vô âm tín.

 

Những người bị bán làm nô tỳ… số phận đều khổ như nhau.

 

Bọn thổ phỉ đột ngột tràn vào thành trong một buổi hoàng hôn.

 

Lúc đó, ta và mọi người đang mang đồ từ tiệm về nhà.

 

Tiếng gào thét vang khắp phố, dân chúng nháo nhác bỏ chạy.

 

Bọn thổ phỉ gặp người là giết.

 

Chúng ta liều mạng lao về phía nhà.

 

Sắp tới nơi thì sau lưng đã nghe rõ tiếng vó ngựa gấp gáp.

 

Bọn cướp đã đuổi kịp rồi!

 

Tai hại hơn cả — là ta vấp ngã!

 

Trong tầm mắt ta, lưỡi đao sáng lạnh đã vung lên, sắp c.h.é.m xuống đầu — ta nhắm mắt chờ chết.

 

Một dòng ấm nóng bất ngờ tạt lên mặt khiến ta bừng tỉnh.

 

Là Trương đại thẩm!

 

Bà đã chắn cho ta một đao!

 

Mũi đao c.h.é.m xuyên qua n.g.ự.c bà, lưỡi thép còn thò ra phía sau, nhỏ từng giọt m.á.u đỏ tươi.

 

Tên thổ phỉ lại một lần nữa vung đao, lưỡi đao sáng loáng nhằm thẳng đỉnh đầu ta c.h.é.m xuống.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, một hồi kèn hiệu u uất vang lên từ xa đã kịp gọi hắn quay đầu.

 

Trương đại thẩm ngã xuống đất.

 

Ta ôm lấy bà, gào khóc nức nở.

 

Lưu Thập Tam và Hồng Cẩn cũng run rẩy bò đến, nước mắt ào ạt rơi xuống như mưa.

 

“Thanh Thanh, đừng khóc…đời này, ta cũng sống đủ rồi. Các con còn trẻ… phải sống cho tốt.”

 

Bà nắm lấy tay ta, rồi kéo tay Lưu Thập Tam đặt vào tay ta.

 

“Ta… phải đi gặp trượng phu và con trai ta rồi. Hai đứa, sống thật tốt… thay ta.”

 

Lời vừa dứt, bàn tay bà buông rơi.

 

Khóe môi vẫn còn đọng một nụ cười nhẹ.

 

Đôi mắt không khép lại — cứ thế mở to, nhìn thẳng lên trời xanh.

 

“Trương đại thẩm! Trương đại thẩm!”

 

Mẫu thân ta mất sớm.

 

Từ ngày theo Lưu Thập Tam, Trương đại thẩm luôn đối đãi với ta như con gái ruột.

 

Bao nhiêu năm qua, bà chăm chút cho ta và Lưu Thập Tam từng ly từng tí, sắm sửa tề chỉnh, quán xuyến hết thảy trong ngoài.

 

Trong lòng ta, bà sớm đã là thân mẫu của ta.

 

Tiếng vó ngựa lại vang lên — thổ phỉ lại kéo đến!

 

Ta ôm chặt lấy Trương đại thẩm, không chịu buông tay.

 

Lưu Thập Tam và Hồng Cẩn phải cố sức lắm mới lôi được ta vào nhà.

 

Mãi đến nửa đêm, bên ngoài mới hoàn toàn yên ắng, lúc đó ba người chúng ta mới lặng lẽ rời khỏi nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta muốn mang xác Trương đại thẩm về, tìm dịp chôn cất tử tế.

 

Bên ngoài, t.h.i t.h.ể nằm ngổn ngang khắp phố, m.á.u nhuộm đỏ đen những phiến đá xanh lát đường, trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng mằn mặn xen lẫn vị đắng nghèn nghẹn của máu.

 

Vừa đi được vài bước, đột nhiên một bàn tay lạnh toát nắm lấy cổ chân ta.

 

Ta hoảng hốt, vội lấy tay che miệng mình lại, sợ tiếng hét làm bọn thổ phỉ chú ý.

 

“Cứu… cứu ta…”

 

Một giọng nói khàn đặc vang lên.

 

Ta kinh hãi cúi đầu, vạch tóc người nọ ra xem — là thiếu gia!

 

Áo quần người nhuộm đầy máu, tóc tai rối bời, chẳng còn bóng dáng công tử phong nhã năm xưa.

 

Chúng ta đưa người về nhà.

 

Thiếu gia kể: thổ phỉ vào thành, việc đầu tiên là đồ sát nhà giàu.

 

Tống phủ bị cướp sạch, nam nhân bị giết, nữ quyến thì bị làm nhục xong cũng bị g.i.ế.c sạch.

 

Thiếu gia là độc đinh của Tống gia, cả nhà liều c.h.ế.t bảo vệ người.

 

Lão gia và phu nhân lấy thân che đao cho người.

 

Thiếu phu nhân vì cứu người mà bị bắt — nàng vốn cứng cỏi, dùng kim thoa g.i.ế.c c.h.ế.t hai tên thổ phỉ rồi tự vẫn.

 

Thiếu gia liều mạng trốn thoát, nhưng thân thể cũng đầy thương tích.

 

Ta và Hồng Cẩn thở dài — một phủ lớn như vậy, chỉ trong chốc lát đã thành tro bụi.

 

Chỉ còn lại một mình thiếu gia sống sót.

 

Thiếu gia ở nhà ta dưỡng thương năm tháng, vết thương mới xem như hồi phục.

 

Lúc ấy, quan binh đã tiến vào thành, bọn thổ phỉ cũng đã rút lui.

 

Nhưng cho dù ai tới, kẻ chịu khổ vẫn chỉ là bách tính.

 

Thiếu gia đôi khi ra ngoài, nhìn thấy nhà tan cửa nát, tiếng khóc rền vang, chỉ lặng lẽ không nói lời nào.

 

Một hôm, người đến tìm ta, nói muốn rời đi, muốn tòng quân — để báo thù cho gia tộc, cũng để bảo hộ lê dân một phương.

 

Ta gom tiền, mua cho người chiến mã và áo giáp, còn đưa thêm năm lượng bạc, mong người lập được công danh, rạng rỡ tương lai.

 

Trước lúc chia tay, thiếu gia hướng về ta và Lưu Thập Tam cúi người thi lễ thật sâu.

 

Lưu Thập Tam hoảng hốt vội đỡ dậy, nói không dám nhận.

 

Thiếu gia với ánh mắt kiên định:

 

“Huynh xứng đáng. Thập Tam huynh, huynh xứng với đại lễ của ta.”

 

Chúng ta tiễn biệt, nói lời “bảo trọng”, rồi mỗi người một ngả.

 

“Thiếu gia… đã không còn là thiếu gia của năm xưa nữa rồi.”

 

Hồng Cẩn nói vậy.

 

Trên đường trở về, chúng ta gặp ba đứa trẻ lưu lạc vì chiến loạn, đều đã mất người thân.

 

Ta và Lưu Thập Tam thương xót, bèn đem về nuôi nấng.

 

Từ đó, chúng gọi ta là “mẫu thân,” gọi Lưu Thập Tam là “phụ thân,” gọi Hồng Cẩn là “đại di.”

 

Vậy là… chúng ta cũng có con cái rồi.

 

Lưu Thập Tam là người đáng thương.

 

Ngoài vẻ ngoài dị dạng, thân thể hắn trời sinh không trọn vẹn — cả đời này, chẳng thể có con của riêng mình.

 

Bí mật ấy… ta vẫn luôn cất giữ trong lòng.

 

Ngay cả Trương đại thẩm khi còn sống cũng không biết.

 

Mỗi lần bà thúc giục ta sinh con, ta lại kiếm một lý do để che giấu.

 

Có người ngoài khuyên Lưu Thập Tam nên nạp thêm một tiểu thiếp, nói là để có người nối dõi, còn buông lời ám chỉ hay là thu Hồng Cẩn về làm thiếp luôn cho tiện.

 

Mỗi lần như thế, hắn đều mắng người ta té tát.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Thanh Chỉ… ta xin lỗi nàng.”

 

“Không sao cả… không có con cũng không sao.”