Nghỉ ngơi đủ rồi, ta đội cơn giận bốc lên đến tận đỉnh đầu, liều mạng bò rúc trong địa đạo. Lối đi này rất dài, dài đến mức như đang lần mò trong bóng tối vô tận. Thỉnh thoảng có vài chỗ thông khí, ta thò đầu lên hít thở, luôn thấy Bùi Nhai chầm chậm bước đến, bóng chiều đổ dài sau lưng hắn.
Hắn vừa bước đến, ta lại chui xuống. Chui rúc mấy canh giờ, cuối cùng ta cũng chịu không nổi nữa. Ta bò ra khỏi miệng thông khí, trông thấy Bùi Nhai vẫn thong thả bước tới, liền rống giọng chửi ầm lên:
“Con mẹ nó, Bùi Nhai, ngươi là đồ khốn! Đợi ta chui địa đạo tìm ca ca ngươi rồi sẽ mách với huynh ấy ngươi bắt nạt tẩu tử cho mà coi!”
Bùi Nhai mặt không đổi sắc, điềm tĩnh đáp:
“Được.”
Nghe hắn nói một chữ đó, đột nhiên ta bình tĩnh trở lại. Nghĩ cũng thật kỳ lạ, ta nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
“Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết, chờ ta tìm được ca ca ngươi, mớ bạc này chắc chắn khỏi phải đưa, ngươi định quỵt nợ!”
Hắn vẫn bình thản như cũ:
“Ừm.”
“Ngươi ừm cái gì mà ừm?”
“Tẩu tẩu nói cái gì thì chính là cái đó.”
Tức muốn chết, rõ ràng hắn đáp từng câu, sao ta vẫn tức sôi m.á.u thế này? Ta nghẹn một bụng lời, lại rúc đầu chui về địa đạo, ngoan ngoãn lần bò tiếp. Lại qua một hồi lâu, cuối cùng ta cũng chui ra từ gốc cây đào. Thiếu chút nữa thì nghẹt thở chết, đúng là không phải ai cũng làm được nghề trộm mộ.
Làm nghề gì, hận nghề đó!
Bò vài dặm, ta phát hiện mình đã ra khỏi thành. Bên tai là tiếng nước chảy róc rách, trên vai hoa rụng lả tả, đúng là nơi thích hợp để hẹn hò tình tự. Trên mặt đất có một hàng dấu chân mơ hồ, kéo dài chìm dần vào ánh hoàng hôn.
“Thùng thùng.”
Tiếng chuông chiều từ chùa Vạn Phật vọng lại, Bùi Nhai ngẩng đầu nhìn trời. Ráng chiều rực rỡ, bóng tối đang buông dần, đã đến giờ đóng cổng thành rồi.
“Không kịp về nữa, nghỉ lại ngoài thành một đêm đi.”
“Ta với ngươi à?”
“Ừ.”
Hắn xắn tay áo, cúi người nhặt củi, dáng vẻ như một quân tử nhã nhặn, sạch sẽ không vướng chút bụi trần.
“Ráng chiều xa hàng ngàn dặm, đêm nay trời sẽ không mưa.”
“Ngày mai, ta men theo dấu chân kia tìm người.”
Ta ngồi bệt xuống đất không chút hình tượng, toàn thân đã lấm lem đầy bùn đất rồi, bẩn thêm chút nữa cũng chẳng sao. Bùi Nhai liếc ta một cái, có lẽ lười mở miệng, cũng chẳng buồn chê ta tư thế thô lỗ.
Đêm dần buông.
Chúng ta ngồi quanh đống lửa giống hệt như hôm ở linh đường, cũng là ngồi bên nhau trước ngọn lửa như thế này. Ánh lửa nhảy múa trên gương mặt Bùi Nhai, hắn như nước lặng ngọc trong, điềm đạm ôn hòa. Ta chống cằm nhìn hắn. Phu quân đã khuất của ta và hắn giống nhau như đúc, không biết tính tình có giống nhau không.
Nghĩ đến đây, ta lại lỡ miệng mà hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Phu quân của ta, có phải cũng giống ngươi không?”
Bùi Nhai khựng lại một chút rồi khẽ cười bất đắc dĩ:
“Đối với thê tử thế nào thì ta không rõ, nhưng với huynh đệ thì huynh ấy rất tốt.”
“Xiêm y đẹp huynh ấy nhường ta mặc, món ngon hiếm có cũng để ta ăn trước, huynh ấy luôn nói mình là ca ca nên phải nhường ta.”
Hắn thở dài, giọng như gió nhẹ lướt qua rừng:
“Nhưng huynh ấy là giám trảm quan, ít nhiều cũng mang sát khí quanh thân, tính tình sao có thể giống ta hoàn toàn được.”
Ta nổi hết cả da gà, làm quan xử chém, bảo sao lại tin lời mấy kẻ bói toán, muốn cưới người có phúc khí lớn.
“Tiếc là...”
Hắn ngẩng đầu nhìn về bóng đêm mênh mang.
“Lần này, huynh ấy c.h.ế.t thật oan uổng.”
Gió đêm đầu xuân vẫn vương chút lạnh lẽo của mùa đông thổi đến, ta co mình lại thành một đống, vô thức rúc lại gần Bùi Nhai. Bùi Nhai có vẻ không để ý, dùng que gỗ đảo đống lửa.
Đột nhiên, từ phía xa sau dãy núi như cắt nửa bóng tối, vọng lại vài tiếng tru của sói. Tim ta bỗng nhiên đập mạnh, có lẽ là bản năng cơ thể khiến ta run lên, co người lại càng chặt. Tiếng tim đập dồn dập không ngừng nghỉ, đến khi một tiếng tru nữa vang lên đã hoàn toàn nuốt chửng toàn bộ lý trí của ta.
Yến Ngữ sợ sói.
Một bàn tay đặt lên vai ta, ta hoảng hốt rùng mình, loạng choạng ngã xuống đất. Bùi Nhai rụt tay lại:
“Ngươi sao vậy?”
Tiếng sói lại tru lên, ta bò dậy túm lấy vạt áo hắn, lao vào trong lòng hắn. Chắc chắn là biểu hiện hoàn hảo để miêu tả run như cầy sấy là như thế nào.
Bùi Nhai như là suy nghĩ một lúc lâu mới bắt đầu vỗ nhẹ vào lưng ta.
“Không sợ, nơi này không có dê, sói sẽ không đến đâu.”
Ta nghe thấy một trận xào xạc, cơ thể ấm áp bao trùm lấy ta. Ta nắm chặt lấy áo choàng của hắn, xoa nhẹ mấy cái, nhận ra đây là áo khoác ngoài của Bùi Nhai.
Tiếng sói tuy xa nhưng nỗi sợ trong cơ thể như tảng đá đè nặng, ngày càng dồn ép. Vết thương cũ trên người đau rát, cảm giác bị sói xé nát không biết từ đâu lại xâm chiếm tâm trí. Bùi Nhai che tai ta, ôm chặt ta vào lòng. Tiếng sói xa dần nhưng nhịp tim lại càng lúc càng vâng lên rõ rệt.
Ta siết chặt vạt áo hắn như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, điên cuồng chui vào lòng hắn. Một lúc lâu sau, tiếng sói cuối cùng cũng im bặt, ta dần dần lấy lại bình tĩnh. Bùi Nhai thử đẩy ta ra, ta hoảng hốt, vội vàng túm lấy hắn, suýt nữa thì dùng cả tay chân buộc chặt hắn lại.
“Ta chỉ… đi nhặt chút củi…”
Giọng nói không thích hợp.. Mở mắt ra, ta mới nhận ra mình đã siết hắn đến đỏ bừng mặt mày, tai cũng ửng đỏ lên rồi. Ta vội vã buông tay. Hắn loạng choạng, ho sặc sụa.
Ta bị chính mình dọa khóc rưng rức:
“Ngươi đi xa quá, nếu không quay lại thì phải làm sao đây? Ngươi không chui vào địa đạo bỏ ta lại một mình đấy chứ?”
Bùi Nhai nhìn ta với vẻ mặt như muốn cười nhưng lại không thể, lập tức lên tiếng an ủi:
“Ta sẽ đọc thơ cho ngươi nghe, như vậy ngươi sẽ biết ta không hề đi xa.”
Bùi Nhai gỡ bàn tay ta đang nắm chặt vạt áo hắn, tìm một dốc gần nhất rồi nhặt củi.
"Bay trên trời, bơi dưới nước, âm thầm trong miếu chùa.
Không ngữ điện, pháo hoa lâu, hồn ma chẳng cần u sầu."
Mẹ kiếp, hiện giờ đang ở đâu chứ? Hắn đang đọc cái quái gì vậy?
Ta co ro bên đống lửa, nhìn bóng lưng hắn, mắt dần dần mờ đi.