Lâm Xiển ngồi xuống bậc thềm, xoa tay lên ngực, mệt đến mức không thể tả. Với thể chất này, đừng nói đến việc khiêng hai thi thể, khiêng vài cuốn sách có lẽ cũng ngã lăn ra mà chết.
"Mặc dù hung thủ gầy yếu nhưng sức lực không nhỏ, có lẽ vì đã quen với việc khiêng vật nặng nên hắn dễ dàng khiêng hai t.h.i t.h.ể mà không cảm thấy mệt nhọc."
"Rõ ràng Lâm Xiển không làm được."
Lâm Xiển lập tức gật đầu.
"Hơn nữa, hung thủ dù tiến hay lùi, đều có lực ở phía má trong bàn chân, chứng tỏ lưng hắn có hơi còng."
"Còn Lâm Xiển thì thân thể thẳng tắp, điểm trọng lực nằm ở phía sau, dù dấu vết giày có hỗn loạn cũng có thể nhận ra điều này."
Lục Thanh hỏi:
"Nhưng lão nô đã thấy Lâm Xiển chui ra từ đường hầm, vậy thì giải thích thế nào đây?"
Lâm Xiển yếu ớt giơ tay:
"Tiểu sinh nghĩ... tiểu sinh có thể đưa ra câu trả lời."
"Tiểu sinh rảnh rỗi thường làm mặt nạ để tiêu khiển, khuôn mẫu mặt nạ chính là mặt của tiểu sinh."
"Nhưng mấy hôm trước, tiểu sinh không tìm thấy mặt nạ nữa, cũng chỉ là những thứ nhỏ nhặt nên tiểu sinh không để ý."
Bùi Nhai bước lên, nhìn lại một dãy dấu vết giày rồi suy nghĩ:
"Nếu nói như vậy, nghĩa là có người đang cố gắng vu oan hãm hại."
"Hung thủ khiêng hai t.h.i t.h.ể từ phòng Lâm Phân ra, ném t.h.i t.h.ể xuống giếng rồi lùi lại về phòng của Uông Minh."
"Vì Lâm Xiển về nhà, cửa phòng đã bị khóa từ bên ngoài nên hung thủ vào phòng Lâm Xiển từ đường hầm và để lại chứng cứ."
Bùi Nhai lấy ra một tờ giấy, cầm bút lên.
"Hắn nên có bộ dạng như thế nào? Tẩu tẩu nói thử đi."
"Đặc điểm ngoại hình của hắn thì ta không nói rõ được, nhưng những đặc điểm chung thì đã nói qua rồi."
"Hắn gầy gò thấp bé, lưng hơi cong, nhưng vai thì rất có lực."
"Giờ còn thêm một điều nữa, là hắn biết đào hầm."
Lâm Xiển ngồi trên bậc thềm, lên tiếng yếu ớt:
"Đại nhân, phu nhân, tiểu sinh nghĩ đến một người, còn rất phù hợp với những gì hai người miêu tả."
Ta và Bùi Nhai đồng thanh hỏi:
"Là ai?"
"Chung Lang, cha hắn là người gánh phân, thỉnh thoảng hắn cũng giúp cha làm việc, hơn nữa... nghe nói trước khi gánh phân, cha hắn làm nghề trộm mộ."
"Hắn sống ở đâu?"
"Hẻm Thanh Bình."
11.
Nghe thấy là họ Chung, trong lòng ta chợt thắt lại. Một tháng trước, ta còn vừa mới gặp đứa trẻ đó, nghĩ kỹ lại, thấy lúc hắn quỳ trước mặt lão Chung, lưng rũ xuống, quả thực có hơi còng.
Trời vừa sáng rõ, Lưu Ung liền phái người chạy đến nhà hắn nhưng nhà hắn đã trống không không một bóng người. Bất đắc dĩ, Bùi Nhai đành tới ký túc xá của Chung Lang. Hắn đi mấy vòng, trầm ngâm suy nghĩ rồi gọi mấy thuộc hạ đến.
“Gõ gạch nền, tìm địa đạo.”
Mấy thuộc hạ khom người, bắt đầu gõ từ đầu cửa đến dưới gầm giường. Tiếng gõ gạch thanh thúy hòa lẫn với tiếng gió thét gào, giống như tiếng oán hồn men theo địa đạo bò lên dương thế, chỉ để khóc than oan khuất.
Không bao lâu sau, thuộc hạ đào trúng một viên gạch rỗng nơi góc bàn. Miệng địa đạo đen ngòm như miệng quỷ thú muốn nuốt chửng phàm nhân chốn trần gian. Ta theo bản năng lùi lại mấy bước nhưng lại bị Bùi Nhai ngăn lại.
“Sáu lượng, số sáu đại bình an.”
“Thành giao.”
Ta chui xuống dưới, uốn éo như con nhộng lách hết bên này qua bên khác, ngoi đầu lên thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm đầu. Ta lên tiếng gọi người, giường trên đầu lập tức được dời đi. Đoạn địa đạo này rất dài, khiến ta nghẹn đến mức muốn chửi thề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bùi Nhai bước tới, vừa hay đụng vào nòng s.ú.n.g của ta. Trong lòng ta đã chuẩn bị sẵn trăm câu, hắn mà dám ép đầu ta xuống, ta sẽ lập tức đến gặp phu quân c.h.ế.t yểu của ta để tố cáo hắn ức h.i.ế.p tẩu tử!
Chưa kịp nghĩ xong, trán ta bỗng thấy mát lạnh. Ngẩng đầu nhìn lên, vô cùng ngạc nhiên phát hiện Bùi Nhai đang dùng tay áo rộng rãi lau mồ hôi trên trán ta. Hô hấp của ta khựng lại, hương trúc tiết phảng phất từ tay áo hắn quanh quẩn bên mũi, khiến ta có chút ngây ngẩn. Mãi đến khi tay hắn phất phơ trước mắt, ta mới tỉnh táo đôi phần.
“Đây là phòng của người c.h.ế.t Lâm Phân.”
Nụ cười lập tức biến mất. Địa đạo này… chẳng lẽ dùng để kéo t.h.i t.h.ể sao?
Ta cúi đầu ướm thử độ rộng phía trước, khá rộng, đủ để hai người sóng vai cùng đi. Ta rùng mình một cái.
“Sao thế?”
Ta níu chặt lấy ống tay áo hắn:
“Địa đạo rộng ra rồi, ngươi… ngươi theo ta xuống dưới đi!”
Bùi Nhai nhíu mày, ngoảnh đầu nhìn lại:
“Không hợp quy củ, thêm sáu lượng nữa!”
Ta thấy mình sắp khóc đến nơi, nhưng vì số bạc chia đều kia mà đành cúi đầu khuất phục. Ta hít một hơi không khí tươi mới, lặng lẽ chui xuống lần nữa. Lại một hồi luồn lách, đầu tóc đội đầy cỏ dại bò đến điểm cuối… Chính là phòng của người c.h.ế.t Uông Minh.
Từ đây, quá trình gây án của hắn đại khái cũng có thể đoán được.
Chung Lang thông qua địa đạo, chui vào phòng Lâm Phân rồi kéo xác Lâm Phân vào địa đạo, tiếp tục chui sang phòng Uông Minh. Sau đó nhân lúc đêm khuya vắng lặng, hắn đi đôi giày có hoa văn kỳ lạ, vác theo hai t.h.i t.h.ể đến hậu viện, vứt cả hai xuống giếng. Kế đó quay ngược trở lại phòng Uông Minh, tạo ra hiện trường giả là hai người tự mình rời khỏi phòng, sau đó men theo địa đạo trở về phòng mình.
Cuối cùng, Chung Lang tìm cơ hội đến cửa địa đạo phía hậu viện, bò vào phòng Lâm Xiển, đặt giày và thoại bản vào đó, vu oan giá hoạ cho Lâm Xiển.
Phải nói hắn xử lý không ít chi tiết, dấu giày còn xót lại đều bị hắn lau sạch, đến việc tìm cửa địa đạo cũng khiến quan sai mất khá nhiều thời gian. Bùi Nhai quay lưng về phía thuộc hạ, đỡ ta bò ra ngoài, giúp ta phủi bụi bặm trên người.
“Người gác cổng nói không thấy Chung Lang rời đi, có lẽ hắn đã chui vào địa đạo bỏ trốn rồi.”
Ta lập tức cảm thấy bất an:
“Vậy nên…”
“Vậy nên muốn xác định đường đào tẩu của hắn, chỉ có thể làm phiền tẩu tử thêm lần nữa.”
Ta không nhịn được kêu lên thảm thiết:
“Đây là điểm cuối rồi, không còn đường nào nữa mà!”
“Nhất định vẫn còn đường có thể đi.”
Bùi Nhai ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ phía sau, thuộc hạ lập tức đào đất khắp thư viện, đào xuống tận ba thước đất. Không ngờ thực sự đào được một miệng địa đạo nơi góc tường hẻo lánh nhất.
Ta vừa nhìn qua, lại là loại chỉ đủ cho mình ta chui lọt. Ta ngửa mặt than trời trách đất. Trơi nắng chang chang, vậy mà ta lại bị hành hạ tới tận giữa trưa.
“Ăn trưa xong, nghỉ một chút rồi đi, mười lượng bạc, ta sẽ đi với ngươi.”