Khi tỉnh lại, ngọn lửa trong đống củi vẫn chưa tắt, ta ngồi thẳng dậy, chiếc áo xanh của Bùi Nhai trượt xuống khỏi người. Ta đột ngột ngồi dậy, nhìn thấy Bùi Nhai ngồi ngay ngắn, vẫn đang chọc đống lửa. Hắn không nhìn ta, chỉ vươn tay đưa cho ta một chiếc khăn tay.
“Ra suối rửa mặt đi.”
Giọng điệu lạnh nhạt như thể đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra. Ta nhận lấy khăn, cảm ơn hắn rồi ra suối rửa mặt xong, lần theo dấu chân mà đi tiếp. Dựa vào góc độ nhỏ xíu của mũi giày, ta tính toán khoảng một khắc, cuối cùng tìm được điểm dừng chân của dấu chân… chính là
Yên Vũ Lâu.
Khá lắm, làm bộ như đi ra ngoài thành, hiện giờ lại quay trở lại thành rồi. Ta không nghĩ ngợi nhiều, nghênh ngang đi tiếp. Đột nhiên tay áo bị kéo lại, ta quay đầu nhìn thấy Bùi Nhai mặt mày đỏ ửng, do dự không tiến lên.
“Tẩu tẩu vào trước đi, chờ ta gọi người đến.”
Chưa kịp để hắn đi được hai bước, một làn hương thơm ngào ngạt đã bao quanh chúng ta. Nữ tử đứng đầu xinh đẹp lộng lẫy, tay cầm quạt nhỏ, nâng cằm ta lên:
“Vị phu nhân này, Yên Vũ Lâu không cho phép nữ tử tiến vào đâu.”
Ta kéo Bùi Nhai về phía trước, nói:
“Ta không vào, chỉ đưa tiểu thúc tới mở mang tầm mắt thôi.”
“Cô nương, làm phiền hầu hạ tiểu thúc của ta thật tốt, hắn vẫn chỉ là một nụ hoa thôi đấy.”
Ta mỉm cười vỗ vỗ vai Bùi Nhai, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của hắn:
“Tiểu thúc cứ tận hưởng đi, ta sẽ quay lại ngay.”
“Tẩu tẩu!”
Ta không để ý đến tiếng gọi của hắn, một mạch chạy biến mất. Các cô nương oanh oanh yến yến nhanh chóng lao tới, bao vây Bùi Nhai. Tiếng gọi của Bùi Nhai trở nên xa dần, ta nhanh chân chạy về thư viện Thanh Gia, gọi Lục Thanh tới, lại nhận về ánh mắt ngạc nhiên.
Ước chừng một bữa ăn sau, Lục Thanh đến được Yên Vũ Lâu. Khi cứu Bùi Nhai thoát khỏi nơi ấy, áo quần người này xộc xệch, mặt mày dính đầy phấn son, vẻ điềm tĩnh trong mắt đã hoàn toàn biến mất. Hắn lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, kéo Chung Lang ở trong góc ra.
Chung Lang bị trói tay ra sau lưng, mình đầy bụi bặm chưa kịp xử lý. Hắn cũng lôi thôi lếch thếch như vậy, giống hệt một kẻ ăn mày. Hắn vừa cảnh giác lại vừa hung dữ nhìn chằm chằm về phía chúng ta.
“Dẫn đi.”
Hắn như con sói bị thương, chuẩn bị phản công bất cứ lúc nào, bị thuộc hạ kéo ra ngoài. Bùi Nhai liếc ta một cái, chỉnh lại y phục, đứng dậy, ngẩng đầu đi ra khỏi Yên Vũ Lâu.
Cái dáng vẻ tức giận của bé chuột nhỏ, không thèm để ý đến ta nữa.
Không sao không sao, ta không biết xấu hổ đuổi theo ngay phía sau..
14.
Uông Minh và Lâm Phân c.h.ế.t trong phòng của chính họ, khi đang rửa mặt trong chậu nước, bị Chung Lang nhấn đầu vào trong nước cho đến chết. Dấu vết mùn gỗ dưới móng tay của họ chính là kết quả của việc cố gắng cào vào chiếc bàn gỗ trong lúc giãy giụa.
Chung Lang nhận tội nhưng trong lòng đầy oán hận. Đôi mắt của hắn đen kịt như miệng hầm hắn đào khiến người ta rợn tóc gáy. Hắn điên cuồng tố cáo:
“Bọn họ mắng ta là con trai của kẻ trộm mộ, đánh ta thừa sống thiếu chết, còn cướp luôn số bạc ta tích cóp bấy lâu, đó là số tiền ta để dành cho cha chữa bệnh!”
“Bọn họ nhấn đầu ta vào trong thùng nước thải, ép ta phải bưng chậu qua đỉnh đầu trong vòng một canh giờ. Nếu ta không g.i.ế.c bọn họ thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ g.i.ế.c ta thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục Thanh tức giận đá hắn một cú:
“Không đi báo cho viện trưởng sao? Cứ nhất quyết phải g.i.ế.c chóc như thế?”
Chung Lang liếc hắn một cái, ánh mắt đầy hờn giận:
“Nhà bọn họ làm quan, ai dám động vào chứ? Ai dám đứng ra bảo vệ ta?”
“Ngươi hiểu được cảm giác cổ đau nhừ, cả người như muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh không?”
“Ngươi có biết mùi vị của nước thải lấp đầy dạ dày khiến người ta buồn nôn thế nào sao?”
“Để bọn họ bị nhấn chìm trong nước bẩn dưới giếng còn quá dễ dãi!”
Lục Thanh chỉ vào mũi hắn, căm phẫn không kém:
“Lòng dạ ngươi sao lại độc ác như vậy! Hai người bọ họ có thành tích xuất sắc trong học viện, tương lai thi cử chắc chắn sẽ đỗ Tiến sĩ.”
“Ngươi g.i.ế.c họ, chặt đứt tương lai của họ, ngươi c.h.ế.t ngàn lần cũng không đủ!”
“Dù sao thì phẩm hạnh của bọn họ cũng quá xấu xa, không xứng làm quan! Chẳng lẽ chỉ vì họ có thành tích xuất sắc cùng địa vị cao quý thì ta xứng đáng bị ức h.i.ế.p sao?”
Lục Thanh định nói tiếp nhưng Bùi Nhai đã kéo hắn lại, bước đến trước mặt Chung Lang. Hắn bình tĩnh hơn tất cả những người có mặt ở đó:
“Là ai sai khiến ngươi làm vậy?”
Chung Lang cười nhạo:
“Là đồng tử dưới giếng sai khiến, đồng tử dưới giếng nói những người đi tiểu xuống giếng đều phải chết!”
Bùi Nhai nhìn hắn một lúc lâu, cũng biết hỏi thêm nữa cũng vô ích, liền vẫy tay, tống cổ hắn vào ngục.
Bạo lực học đường thời cổ đại.
Ta nghe Chung Lang cất cao giọng lên án rồi lại thấy hắn bị kéo đi như một thứ giẻ rách lau nhà, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót. Thêm một thanh niên tài hoa lầm đường lạc lối rồi.
Vào buổi tối, sau khi được cho phép, ta mang cơm vào ngục cho hắn. Lưu Ung đứng ngoài cửa ngục canh giữ, sợ Chung Lang nổi điên làm hại ta. Chung Lang liếc nhìn Lưu Ung bằng ánh mắt tà ác nhưng khi nhìn về phía ta lại tỏ vẻ ôn hòa:
“Lại gặp mặt rồi, phu nhân.”
Ta lấy từ hộp cơm ra nào là cá nướng, cá kho và cá hấp, đưa đến cho hắn: