Chung Lang hơi ngạc nhiên nhưng không tỏ vẻ khách sáo, cầm đũa ăn ngay lập tức, ăn một lúc thì rơi nước mắt.
“Ngươi biết ta thích ăn cá sao?”
“Ta biết, lão Chung đi xin cá từ nhà người khác, thậm chí lặn xuống hồ mò cá, không phải ông ấy thích ăn cá mà là vì ngươi thích.”
"Tiếc là ta không biết ngươi thích nấu theo kiểu nào nên chỉ đành làm bừa thôi."
Chung Lang lặng lẽ nhai nuốt, cuối cùng cũng dần dần mở lòng, kể lại từng chút quá khứ của cuộc đời mình. Cha hắn từng là một tên trộm mộ đã rửa tay gác kiếm, vì bị đồng bọn phản bội đánh gãy chân nên mới giải nghệ. Để hắn không bước lên vết xe đổ, người cha già đã đi gánh phân, cực khổ kiếm tiền nuôi hắn ăn học.
Đôi vai gầy yếu ấy gánh cả một đời của Chung Lang. Cha con họ từng sống cạnh một con suối nơi ngoại thành, Chung Lang rất thích xuống nước bắt cá ăn. Cha hắn biết hắn thích ăn cá, cứ mỗi mười ngày lại dành số tiền công ít ỏi đi mua cá về nấu cho con trai thưởng thức.
Mỗi lần như vậy, Chung Lang đều cảm thấy vui mừng hân hoan, chẳng ngờ lại bị Lâm Phân và Uông Minh để mắt tới.
Ban đầu chúng lén trộm cá, sau khi bị phát hiện thì ngang nhiên cướp đoạt. Về sau, khi biết cha của Chung Lang là người gánh phân, chỉ nghĩ đến chuyện từng ăn cá của hắn cũng cảm thấy buồn nôn. Nhân lúc không ai để ý, chúng lôi Chung Lang ra sau viện, nhấn đầu hắn vào thùng nước thải.
"Cha ngươi làm bạn cùng phân, ngươi cùng nên ngủ trong thùng nước thải mới xứng!"
"Về sau cha ngươi mang cá đến, bọn ta sẽ nhúng qua thùng nước thải rồi mới đưa ngươi ăn!"
Nước thải tràn vào mũi miệng rồi chảy xuống dạ dày khiến hắn nôn mửa không thôi. Sau một trận nôn ọe tơi tả, hắn cố sức biện hộ cho cha mình. Biện bạch trong vô thức, hắn lại lỡ miệng tiết lộ nghề cũ của cha.
Cũng vì thế, một vòng tra tấn mới lại bắt đầu. Chúng lấy chậu hoa đắt tiền nhất thư viện úp lên đầu hắn.
"Cha ngươi trộm đồ cổ chắc còn quý giá hơn nhiều so với chậu hoa này? Đập vỡ rồi, bảo cha ngươi đến đền đi!"
"Có đủ để ngươi đền không? Không đủ ta lại lấy thêm mấy cái nữa!"
Đám tiểu ác ma vây quanh hắn cười ha ha, nét mặt dữ tợn khắc sâu vào tim Chung Lang. Nhưng điều thật sự khiến Chung Lang nảy lòng sát ý chính là cái c.h.ế.t của cha hắn.
Đêm đó cha mang cá đến cho hắn, hắn vốn định lén ăn, nào ngờ Lâm Phân và Uông Minh xông ra từ chỗ tối, cướp cá ngay trước mặt cha hắn rồi giẫm nát dưới chân.
"Chúng ta chỉ sợ ngươi ăn hỏng bụng thôi, dù sao cha ngươi cũng mới động vào đồ bẩn mà."
"Có phải là vật cúng cho người c.h.ế.t không? Bị cha ngươi moi lên rồi cho ngươi ăn à?"
Cha giữ chặt Chung Lang đang phẫn nộ, nhẫn nhịn mà nói:
"Ngày mai cha lại bắt cho con một con khác."
Đó là câu cuối cùng phụ thân để lại cho Chung Lang. Hắn đi đến bên dòng suối, lặng lẽ nhìn làn nước róc rách chảy. Chỉ trong một niệm sinh tử, bỗng nhiên có người…
"Khụ khụ, chỉ vì có người nói xấu ta hai câu, ta giận quá, có c.h.ế.t cũng phải kéo theo hai kẻ đó chôn cùng."
"Lúc trước ta không nhận tiền của phu nhân, chính là vì sớm đã quyết tâm đi theo cha."
"Nhưng cuối cùng vẫn không cam tâm, quay lại âm thầm tính kế hai kẻ kia."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta chờ hắn nói tiếp, tiếc là hắn không nói thêm điều gì nữa. Ta thở dài, vỗ vai hắn:
"Tiếc là ngươi đã làm chuyện hồ đồ, cắt đứt tiền đồ của bọn họ, cũng tự hủy đường sống của chính mình."
"Nhưng vì sao ngươi lại vu oan cho Lâm Xiển?"
Chung Lang hừ lạnh một tiếng:
"Việc không liên quan đến mình, đứng ngoài cao cao tại thượng."
Rõ ràng hắn trông thấy Lâm Phân bắt nạt những học sinh nghèo nhưng chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ đôi câu rồi làm thánh nhân, mặc kệ tất cả. Lâm Phân được nuông chiều đến thế, trong mắt Chung Lang, Lâm Xiển với tư cách là huynh trưởng thì không thể trốn tránh trách nhiệm.
Hắn đặt đũa xuống, ấp úng hỏi:
"Nếu là phu nhân, phu nhân sẽ làm thế nào?"
"Viện trưởng không làm chủ thay ngươi, vậy thì tìm cơ hội nhờ người có địa vị cao hơn làm chủ. Bọn họ đâu chỉ bắt nạt mình ngươi, nếu các ngươi đoàn kết lại, trở nên lớn mạnh thì bọn họ chẳng dám làm càn nữa."
"Bọn chúng là con nhà quan, nếu làm chuyện sai trái mà ầm ĩ đến tai Thánh thượng thì gia tộc cũng gánh tội không nổi."
"Chỗ này đâu phải nơi núi cao khiến Hoàng đế không thấy, các ngươi dám vùng lên, bọn chúng cũng sẽ sợ hãi thôi."
"Nhưng đó là trong lý tưởng mà thôi. Ta cũng chỉ là biết hết tất cả ngồi đây khua môi múa mép, ngươi nghe xong thì bỏ qua là được.”
Chung Lang trầm ngâm giây lát:
"Phu nhân nói rất có lý, đáng tiếc là đã quá muộn rồi."
Hắn lặng lẽ ăn nốt mấy đĩa cá, sau đó đẩy hộp cơm về phía ta:
"Đa tạ phu nhân đưa cơm, phu nhân tên gì?"
"Ngươi định nhớ kĩ tên ta, kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp ta à?"
Chung Lang gật đầu.
"Không cần thiết, ta cũng không hỏi được điều mình muốn hỏi."
Chung Lang thì thầm:
"Chưa từng có ai như phu nhân, phu nhân là người đầu tiên."
Ta im lặng thu dọn hộp cơm rời đi, lính canh khóa lại cửa ngục. Ta men theo hành lang trống vắng mà quay về, tiếng xích sắt va nhau bất chợt làm rối loạn bước chân ta. Chung Lang níu chặt song sắt, gọi với theo:
"Phu nhân, người sẽ được báo đáp vì lòng tốt của mình!"