Vụ án đã kết thúc, Chung Lang bị xử trảm. Mùa hè ngày càng đến gần, Bùi Nhai ngại chim én ầm ĩ nên đã chuyển tổ chim én đến cửa lớn ở hậu viện.
Ta ngồi trên bậc thềm sau nhà, chống cằm nhìn tổ chim yến. Những con yến này đã trở thành những con chim của Đại Lý Tự và Yến Ngữ cũng là một nhân viên ngoài biên chế của Đại Lý tự.
Bùi Nhai đúng là quỷ hẹp hòi, bởi vì chuyện ở Yên Vũ Lâu mà ba tháng nay hắn không thèm để ý đến ta. Chúng ta đâu phải là bạn trai bạn gái, sao lại phải chiến tranh lạnh đến mức này?
"Yến phu nhân!"
Lục Thanh cầm theo cây quạt hương bồ, ngồi xuống bên cạnh ta.
"Gần đây không có vụ án nào, có phải đang buồn chán lắm phải không?"
"Ta hi vọng bản thân luôn nhàn rỗi thế này."
Lục Thanh phẩy quạt hương bồ khiến từng đợt gió luồn qua mái tóc bay tán loạn. Hắn thở dài nói:
"Không có vụ án nào trong dân gian, nhưng trong triều đình lại hỗn loạn."
"Lễ bộ cùng Hộ bộ Thượng thư đều vì đau buồn mất con mà xin Bệ hạ được từ chức, Nhị bộ Thị lang kế nhiệm."
"Ngay cả chức vụ giám sát xử trảm cũng bị thay đổi, ba quan lớn đều bị thay thế, đây không phải là chuyện tốt."
"Chung Lang g.i.ế.c người, ảnh hưởng đến hai bộ trong triều, đây chẳng phải là hiệu ứng cánh bướm mà Yến phu nhân đã nói sao?"
Ta đưa tay vỗ lên trán hắn:
"Đầu nhỏ này nhớ cũng khá lắm."
Lục Thanh cười ngây ngô, cũng chống tay lên cằm nhìn ta:
"Ta nghĩ, không phải học trò nào cũng nên thu nhận vào thư viện Thanh Gia. Phẩm chất tính cách khác nhau, khó tránh khỏi sẽ phát sinh mâu thuẫn."
Nói rồi, sắc mặt hắn chợt buồn bã:
"Hai năm trước, đệ đệ ta đã ngộ sát bạn học, nếu không phải vì thư viện thu nhận quá nhiều học trò có phẩm hạnh không tốt, đệ ấy cũng sẽ không..."
Dường như là chuyện thương tâm của hắn, ta biết không nên tiếp tục đề tài này nữa nên lập tức nói:
"Nhưng cũng không thể nói như vậy được, tri thức thay đổi số phận, thư viện nhận những học sinh nghèo khó là để cho họ có cơ hội thay đổi vận mệnh của chính mình."
Lục Thanh lẩm bẩm:
"Tri thức thay đổi số phận, câu này rất hay."
Chim yến líu lo, mổ lấy cành cây mảnh mai, củng cố lại tổ chim nhỏ. Ta không kìm được mà cảm hứng dâng trào:
"Tiệc xuân, rượu xanh một chén hát một lần, bái lạy ba ước nguyện."
"Một nguyện lang quân..."
Ta ngừng lại, Lục Thanh nhìn về phía ta, tiếp lời:
"Yến phu nhân, Bùi đại nhân đã không còn nữa, hiềm nghi của cô cũng đã được làm sáng tỏ, sao cô vẫn còn cố chấp thủ tiết vì ngài ấy?"
Ta suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Đợi ta tích cóp đủ tiền mua nhà, ta sẽ rời khỏi phủ Bùi gia.”
“Là vì cảm thấy không có ai để dựa dẫm, cho nên…”
Hắn đột nhiên nắm lấy tay ta, đôi mắt sáng long lanh.
“Yến phu nhân, phu nhân thấy ta thế nào?”
Trong lòng ta hoảng sợ, nhìn vào đôi mắt ướt át của hắn, ta tính toán một chút.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám tuổi rưỡi.”
“Thiếu niên chó con, có thể xem xét.”
Lục Thanh hơi nghiêng đầu, rõ ràng không hiểu ý trong lời nói của ta. Nhưng không hiểu cũng không sao, đôi mắt của Lục Thanh vẫn sáng lên lấp lánh:
“Ta biết Yến phu nhân không phải mắng ta, chỉ cần Yến phu nhân vui vẻ là tốt rồi, gâu gâu!”
Trong khoảnh khắc ấy, lòng ta tràn ngập cảm giác của mẹ hiền, ta vươn tay xoa đầu hắn, hắn cũng ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ôi chao, ngươi thật là…”
“Khụ khụ.”
Lời nói chưa dứt thì đã có người ở hành lang khẽ ho hai tiếng, ta quay đầu lại nhìn. Bùi Nhai mặt mày nghiêm túc, bước từng bước đi về phía chúng ta. Mặt trời như bị dọa chạy lẩn vào trong đám mây, bầu trời xanh ngắt bỗng trở nên u ám.
Bùi Nhai liếc nhìn ta, ánh mắt có chút kỳ lạ. Ta cúi đầu nhìn lại bộ váy của mình, hiểu được sự nghi hoặc trong mắt hắn, lập tức đứng dậy xoay một vòng.
“Đây là sườn xám tự tay ta làm, thế nào? Có đẹp không?”
Bùi Nhai nhìn qua một chút, có chút lúng túng quay đầu đi:
“Ừm.”
Sau vài giây im lặng, hắn như nhớ ra chuyện chính, nói với Lục Thanh:
“Hai vị Hoàng tử sắp đến chùa Vạn Phật lễ Phật, ngươi thu xếp một chút, lát nữa cùng ta qua đó.”
Nói xong, hắn tự mình rời đi, đi đường lại còn bị vấp, không biết vì sao lại căng thẳng như vậy. Lục Thanh có chút chán nản nhưng vẫn đứng dậy:
“Vậy ta đi trước, khi nào rảnh lại đến tìm Yến phu nhân.”
Ta nhìn theo bóng dáng hắn rời đi rồi lại ngồi xuống, chống cằm nhìn tổ chim yến. Nhìn một lúc, ta bất giác thấy một bóng dáng nhỏ tung tăng chạy đến.
“Yến phu nhân! Yến phu nhân cứu mẹ ta với!”
Giọng nói có chút quen thuộc, ta đứng dậy, bước vài bước về phía trước. Đứa bé ngã nhào xuống đất ngay trước mặt ta. Ta đỡ cô bé dậy. Cô bé là con gái của Trần Hiến, tên là Trần Thiến Nhàn.
Ta ngồi xuống, vỗ vỗ bụi trên người cô bé:
“Có chuyện gì, chúng ta từ từ nói.”
Cô bé nghẹn ngào, miệng nhỏ lắp bắp:
“Yến phu nhân, ta sắp có đệ đệ muội muội rồi…”
Chùa Vạn Phật.
16.
Nàng mới sáu tuổi, lại bị ngã đến choáng váng, sao có thể nói dối được chứ?
Tiết phu nhân thực sự đã mang thai rồi.
Đồng tử ta chấn động. Tiết phu nhân vác bụng bầu mới hơn hai ba tháng quỳ xuống trước mặt ta, ta không đành lòng, liền đỡ nàng dậy:
“Phu nhân có nhìn rõ kẻ xấu kia không?”
Tiết phu nhân thở dài, lắc đầu. Sau khi Trần Hiến qua đời, Tiết phu nhân vẫn luôn chăm sóc đứa con gái duy nhất của mình. Ba tháng trước, mẹ con nàng vì lúc giao mùa xuân hè mà ho không ngớt nên nàng đến chùa Vạn Phật xin chút nước rau cải bẹ để uống.
Hòa thượng trong chùa đưa cho nàng một bát, nàng không chút phòng bị mà uống cạn. Chỉ trong chốc lát, đầu óc nàng choáng váng, hôn mê bất tỉnh. Đến nửa đêm, nàng mơ hồ có cảm giác thân thể đau nhức, tỉnh lại trong mơ mơ màng màng.
Chẳng ngờ bản thân đang nằm trong một gian phòng âm u không thấy ánh mặt trời, có hai ba tên hòa thượng đang không chút thương tiếc mà hành hạ nàng. Tiết phu nhân không thể động đậy, cũng không thể kêu cứu, ý thức lúc tỉnh lúc mê. Về sau, nàng mệt đến ngất đi.
Sáng hôm sau tỉnh lại, chăn đệm đã được gấp gọn chỉnh tề, nàng còn tưởng bản thân chỉ vừa nằm mơ một giấc. Cho đến tháng này, Tiết phu nhân phát hiện bản thân mang thai. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có chuyện ly kỳ kia là khớp với khoảng thời gian mà thôi.
“Phu nhân, xin người làm chủ cho ta!”
Tiết phu nhân lại định quỳ xuống dập đầu, ta kịp thời ngăn lại.