Nha Tiền Yến

Chương 19



22.

Khi bọn ta chạy đến dưới chân thành, t.h.i t.h.ể của Vi Nương đã có không ít người vây xem. Ta chen qua đám đông, nhào tới, chỉ thấy mi mắt Vi Nương phủ một lớp tuyết mỏng, thân thể lạnh buốt.

Không phải ta chưa từng thấy xác chết, nhưng khi chứng kiến một Vi Nương từng rực rỡ, từng tươi sáng bị giày xéo đến mức này, nỗi đau vô hình chợt như tuyết dày mịt mù đóng băng ta tại chỗ. Bên tai là những lời bàn tán rì rầm của đám đông:

“Chính là ả đi tố cáo chùa Vạn Phật? Đồ tiện nhân đó! Nếu không vì ả thì phu quân ta đâu nghi ngờ con trai chẳng phải của mình?”

“Con trai ta sinh ra đã chẳng giống cha nó, trong lòng ta vốn cũng có chút nghi ngờ, vốn có thể giấu đi, đều tại tiện nhân này! Nếu không có ả thì Diêu A Đào ta đã chẳng bị trượng phu ruồng bỏ!”

“Tiện nhân, khiến ta ở nhà chẳng ngóc đầu lên được, bị người ta hành hạ c.h.ế.t cũng đáng đời!”

Ta như rơi xuống đáy giếng, từng lời nhơ bẩn như đá vụn ném xuống, âm vang va vào vách giếng, vang vọng bên tai ta. Ta “hự” một tiếng đứng bật dậy, túm lấy cổ áo kẻ mắng nhiếc ầm ĩ nhất:

“Muốn trách thì trách Đại Lý Tự nhất quyết phải vạch trần chùa Vạn Phật!”

“Muốn trách thì trách Đại Lý Tự buộc phải truy tìm chân tướng!”

“Các ngươi miệng mồm toàn nhả ra mấy chữ ‘tiện nhân’, nếu không có nàng, còn bao nhiêu phụ nhân phải chịu oan ức nữa?”

Diêu A Đào bị dọa đến sợ hãi nhưng vẫn gào lên mắng ta:

“Lúc bọn ta gặp nạn, các người ở đâu? Sao không thấy các người đứng ra vì bọn ta?”

“Các ngươi có báo quan không? Có từng muốn báo quan không?”

“Báo quan có ích gì? Bọn ta đều gặp nạn rồi, báo quan là để kẻ khác không phải gánh chịu thêm tai ương sao?”

“Ả ta là kỹ nữ, ta thấy ả chính là muốn lên giường với đám hòa thượng ở chùa Vạn Phật, giờ kết cục thành ra như vậy, c.h.ế.t cũng đáng đời!”

Một quyền của ta lệch hẳn khuôn mặt Diêu A Đào, đám người vây xem lập tức xôn xao, lời mắng mỏ, lời can ngăn hoà lẫn, hôn xloanj không chịu nổi. Bùi Nhai lập tức ôm chặt lấy ta:

“Đừng xúc động, lúc này không nên xung đột với người khác, trước tiên phải bảo vệ t.h.i t.h.ể Vi Nương.”

“Thiến Nhàn, đến Đại Lý Tự mời Lục đại nhân tới!”

Bùi Nhai rút thẻ bài bên hông ra, quát lui đám người đang nhục mạ Vi Nương. Hắn quay lưng về phía ta, chắn giữa ta và Vi Nương.

“Đại Lý Tự làm việc, người rảnh rỗi tránh qau một bên! Kẻ nào gây chuyện, lập tức tống vào đại lao!”

Diêu A Đào bụm mặt, miệng vẫn còn hùng hùng hổ hổ. Nhưng e ngại uy nghiêm của Bùi Nhai nên đành hung hăng trừng ta một cái rồi lùi về sau đám đông. Không ai dám tiếp tục gây rối nữa, đám đông chỉ trỏ cũng dần chán nản mà tản đi.

Ta quỳ trước mặt Vi Nương, trong đầu hiện lên từng cảnh từng cảnh lúc ở bên nàng. Lần đầu tiên ta cảm nhận được nỗi đau khi bạn hữu đột ngột lìa đời.

“Có phu nhân nào lại đi kết giao với kỹ nữ chứ? Lại còn là tình nhân của phu quân đã mất.”

Những người khác hận không thể lột sạch nàng ra mà chửi mắng hàng ngàn hàng vạn lần.

Quả thật, người dám làm bạn với nàng, e rằng chỉ có mình ta thôi.

23.

Ta dần trấn tĩnh lại, cúi xuống kiểm tra t.h.i t.h.ể của Vi Nương. Phần thân trên của nàng vẫn còn nguyên vẹn nhưng nửa thân dưới đã bị tàn phá nghiêm trọng, hai chân còn lưu lại dấu vết bị kim chỉ khâu lại. Tay ta run lên bần bật, cởi áo choàng phủ lên người nàng, không đành lòng nhìn thêm nữa.

Trần Thiến Nhàn cũng dẫn theo Lục Thanh và những người khác vội vã chạy đến. Nàng ngơ ngơ ngác ngác, cứ quanh quẩn bên cạnh ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Yến phu nhân, sao người lại khóc?"

Ta lấy lại tinh thần, đưa tay dụi mắt, quả nhiên trên khóe mắt đã lấm tấm nước.

"Không sao, chỉ là tuyết bay vào mắt thôi."

Bùi Nhai dặn Lục Thanh thu dọn t.h.i t.h.ể rồi đỡ lấy ta đã sớm đứng không vững.

"Chúng ta về phủ trước đã."

"Không , ta không về."

"Không về? Không về thì ngươi định làm gì?"

Ta gạt tay hắn ra:

"Nơi này có vết kéo, ta muốn lần theo con đường nàng đã đi."

Không màng tiếng gọi của Bùi Nhai và Lục Thanh phía sau, ta khom người tìm kiếm dấu vết m.á.u lờ mờ trên nền tuyết, từng bước từng bước đi sâu vào trong núi. Dấu vết từ vệt kéo biến thành dấu chân. Gió tuyết gào thét, dấu vết mỏng manh gần như bị xóa sạch.

Ta cúi rạp người xuống, dựa vào hướng mũi giày khẽ lệch mà bước đi, chầm chậm lần theo từng chút một. Cho đến khi dấu chân hoàn toàn biến mất. Tuyết phủ trắng xóa, núi rừng im lìm, dấu vết đứt đoạn dưới một vách núi dựng đứng. Mùi m.á.u nhàn nhạt thoảng trong gió tuyết cũng bị cuốn sạch.

Ta ngẩng đầu nhìn vách núi như bị đao bổ thẳng xuống, bỗng chốc tim đau thắt lại.

"A…"

Trần Thiến Nhàn đang nhảy nhót bên cạnh chợt hét toáng lên rồi quay đầu bỏ chạy. Bùi Nhai lập tức vươn tay túm lấy nàng, kéo nàng ôm vào lòng.

"Đừng chạy lung tung. Có chuyện gì thì nói với ta, làm sao vậy?"

"Trên kia có cá, cá hình người đó, ta nhìn thấy rồi."

Đầu nhỏ như vừa khôi phục lại được chút ký ức, Trần Thiến Nhàn vừa khóc vừa run, tiếng nấc vang vọng giữa gió tuyết.

"Người cá đã đẩy ta xuống dưới... đầu đau quá!"

Nàng thoát khỏi vòng tay của Bùi Nhai, nhào vào lòng ta, toàn thân run rẩy không thôi. Nghe xong những lời nàng nói, chúng ta ai nấy đều sững lại. Bùi Nhai đứng dậy, ngẩng đầu nhìn vách núi, ánh mắt sâu thẳm nặng nề:

"A Ngữ, chúng ta đi về trước đã."

Thi thể Vi Nương được đưa về đặt tạm tại nghĩa nghĩa trang. Không có người nào trong Yên Vũ Lâu dám đến nhận lại xác nàng. Quan khám nghiệm sau khi kiểm tra xong liền lặng lẽ rời đi, Lục Thanh đắp tấm chiếu cỏ lên người nàng, đáy mắt lộ vẻ hờ hững:

"Trong số những người mất tích, chỉ tìm được mỗi mình nàng. Trên người cũng chẳng có đồ vật gì, cứ dùng chiếu bó lại đem đi chôn thôi."

Ta bác bỏ đề nghị của Lục Thanh:

"Dùng tiền lương của ta, chuẩn bị cho nàng một cỗ quan tài đàng hoàng đi."

"Tại sao? Nàng ta chỉ là một..."

“Nàng ấy đã giúp Đại Lý Tự rất nhiều, vừa có công lao lại cũng có khổ lao, nàng c.h.ế.t rồi, chẳng lẽ ta không có quyền thu thập t.h.i t.h.ể cho nàng sao?”

Lục Thanh ngập ngừng tiến lên, nhẹ giọng nói:

“Yến phu nhân, người ta đều nói việc tìm lại người mất tích dễ bị oán khí ảnh hưởng, nếu ngài giúp nàng ta, vậy thì người tiếp theo mất tích chính là ngài đó.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com