Ta vừa định phản bác thì nghe thấy Bùi Nhai lạnh lùng nói:
“Đừng nói những lời quái dị, mấy câu này là dân chúng bàn tán cũng thôi đi, ngươi là chủ bộ Đại Lý Tự mà cũng tin những chuyện này?”
Lục Thanh mếu máo, không nói gì nữa. Ta thu xếp đồ đạc, ôm Trần Thiến Nhàn bước ra khỏi nghĩa trang. Trần Thiến Nhàn co rúm trong lòng ta, sợ hãi đến mức hai tay không ngừng run rẩy. Ta dịu dàng an ủi nàng:
“Thiến Nhàn ngoan, Yến phu nhân đã nói chuyện với mẹ muội rồi, Đại Lý Tự sẽ bảo vệ muội thật tốt.”
“Muội chỉ đường cho các đại nhân, chúng ta sẽ không lại gần nơi đó.”
Trần Thiến Nhàn gật đầu, vừa khóc vừa dẫn chúng ta leo lên vách núi tuyết, đi đến giữa sườn núi. Nửa sườn núi đó có một cái sơn động đen sì. Tuyết phủ khắp núi không thể che đậy được cái miệng hang đen ngòm ấy.
“Muội đang bắt chim ở chỗ này, đột nhiên thấy một vật bò ra, phía sau còn có người đuổi theo.”
“Rồi vật đó ngã xuống, ta sợ quá khóc lên, người đuổi theo lại ném ta xuống.”
Ngay cả những đứa trẻ cũng không buông tha, hành động thật quá mức tàn nhẫn!
Ta xoa đầu nàng, lùi lại một bước. Lưu Ung cầm cây gậy, dẫn theo người bước đi nhẹ nhàng, từ từ tiếp cận tới miệng sơn động. Đột nhiên, bên trong hang phát ra tiếng xào xạc. Các thị vệ lập tức dừng lại, cẩn thận lắng nghe.
Tiếng vâng lúc ẩn lúc hiện, Lưu Ung giơ tay ra hiệu cho thị vệ lùi lại mấy bước, quay đầu trao đổi với Bùi Nhai xem có nên tiến lên không.
“Chắc không phải là nơi gấu nâu ngủ đông chứ?”
“Nếu có gấu nâu, quan phủ đã cấm không cho người lên đây rồi, còn có ai tới đây bắt chim nhỏ nữa chứ?”
“Nhưng mà…”
Chưa dứt lời, một con sói đen bỗng từ miệng sơn động nhảy chồm ra. Các thị vệ hoảng sợ, lập tức lùi lại phía sau. Con sói đen này toàn thân gầy guộc, nếu không phải có bộ lông đen thì chắc hẳn nó cũng chỉ giống như một con ch.ó gầy. Nó vật vã, bước từng bước đi loạng choạng, kéo lê thân thể về phía chúng ta.
Các thị vệ cầm đuốc, sợ đến mức liên tục lùi lại. Nó nhìn chằm chằm chúng ta, kéo lê vết máu, đôi mắt đen đầy vẻ cầu khẩn, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ. Đầu con sói bị thương, ánh nhìn lăm lăm vào thị vệ đang cầm đuốc. Cảnh tượng này trên sườn núi thật kỳ quái biết bao.
Trong khi cả đoàn đang ở phía sau ta, tim ta đột nhiên đập mạnh hơn. Cơ thể này phản ứng quá mẫn cảm với sói. Ta che mắt Trần Thiến Nhàn, vội vàng chạy ra phía sau. Đột nhiên một bước hụt một bước, ta lấy thân mình đỡ nàng.
“Yến phu nhân?”
“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội!”
“Thiến Nhàn không sợ, nhưng Yến phu nhân, sao ngài lại run rẩy như vậy?”
Trán ta mát lạnh, bàn tay gầy guộc của nàng nhẹ nhàng quệt trên trán ta.
“Còn đổ mồ hôi nữa?”
Ta thở dài một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Ta ôm Trần Thiến Nhàn đứng dậy, nhìn về phía đầu con sói. Kỳ lạ thay, mắt của loại sói không nên có hình dạng như thế này, nó nhìn chúng ta với đôi mắt dâng đầy lệ nóng nhưng không thể phát ra thành lời.
Bỗng nhiên, con sói đen rùng mình một cái rồi đột ngột rên rỉ bò về phía Lục Thanh. Bùi Nhai giơ đuốc lên, chuẩn bị xua đuổi nó nhưng Lục Thanh lại đột ngột chặn tay hắn lại.
“Đại nhân, chờ đã! Hình như ta nhận ra nó.”
Hắn đẩy Bùi Nhai ra, từ từ tiến lên, quỳ xuống nhìn kỹ con sói đen một lần nữa. Con sói đen ngoan ngoãn cúi người, cổ họng phát ra âm thanh như bị gió lớn xé toạc, nước mắt không ngừng rơi xuống..
Gió tuyết thổi qua tai, Lục Thanh bỗng nhiên hô lớn:
“Người đâu! Mau nâng cáng! Cứu người đi!”
24.
Con sói đen này chính là người.
Hắn bị đốt cháy da thịt, toàn thân bám đầy lông đen. Hắn bị đổ sơn sống, từ đó không thể nói chuyện. Tứ chi bị cắt đều thành độ dài tương đương nhau để tiện lợi cho việc bò.
Ngay cả Bùi Nhai cũng nhận ra người này. Chính là Lục Tri, đệ đệ ruột của Lục Thanh, học trò của Thư viện Thanh Gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mùa đông năm ngoái, hắn ngộ sát bạn học, bị phán án tử hình. Không ngờ giờ đây hắn lại xuất hiện trong tình trạng như thế này trước mặt mọi người. Cái sơn động trên vách núi quả thực vô cùng huyền bí và cũng đầy hiểm nguy, không ai dám lại gần để thăm dò.
Chúng ta ngồi yên lặng trước sảnh của y quán, chờ đợi tin tức từ Lục Thanh. Một lúc lâu sau, Lục Thanh bước ra, nét mặt nghiêm trọng.Ta và Bùi Nhai cùng nhìn về phía hắn rồi đứng dậy. Lục Thanh đỏ ngầu mắt vì thức khuya, nhìn chúng ta rồi lắc đầu.
“Y quán định dùng thuốc tinh chế mà phu nhân Yến đã nói trước đó, nhưng với thân thể đầy rậm rạp lông đen của hắn, cũng không biết…”
Lục Thanh nghẹn ngào không nói nỗi nữa. Ta và Bùi Nhai nhìn nhau, hiểu rõ ý hắn muốn nói là gì. Mổ xẻ sinh vật, nhóm người bắt những kẻ yếu đuối, cố tình tạo ra những sinh vật nửa người nửa thú để lừa gạt, tranh thủ sự đồng tình từ người khác, từ đó kiếm lời.
Lục Tri có thể đã may mắn sống sót được vào năm ngoái, bị bắt đi và biến thành hình dạng giống như bây giờ.
“Lột bỏ lớp lông đen này phải đối mặt với nguy cơ rất lớn, nếu vết thương bị nhiễm trùng, hậu quả…”
“Trước khi điều trị, Lục Tri sẽ viết lại tất cả những gì hắn đã trải qua cho ta biết, lúc đó ta sẽ báo cáo lại đại nhân.”
Lục Thanh mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cúi đầu hành lễ với Bùi Nhai:
“Đại nhân xin mời về đi.”
Bùi Nhai khẽ gật đầu, dẫn ta về phủ.
Vào lúc chạng vạng, tiếng chuông từ chùa Vạn Phật vang lên, giờ giới nghiêm sắp đến. Ánh sáng chiều phản chiếu trên nền tuyết, lạnh lẽo cùng thứ ánh sáng ấm áp hòa lẫn vào nhau. Với biết bao vụ án đè nặng trong lòng, tâm trí của chúng ta thật sự không thể thanh thản.
Ta không nhịn được mà phá vỡ sự im lặng:
“Những hoà thượng liên quan bị bắt như thế nào rồi?”
“Không chịu nhận tội.”
“Nhưng ta đã có chút manh mối, chỉ là không có chứng cứ.”