Nhà lão Chung ở cuối con hẻm Thanh Bình, chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy đến tận cùng. Nhà ông ta treo đầy cờ trắng, người mở cửa là con trai ông ta mới mười sáu tuổi. Sàn nhà của ông ta đầy những chỗ lồi lõm, đi hai bước là có thể bị vấp.
Thi thể của cha cậu bé được cuốn trong một tấm chiếu rơm, đặt ở góc sân hư hỏng. Bùi Nhai tiến lại gần kiểm tra, nhìn qua thì có vẻ ông ta c.h.ế.t vì đuối nước.
"Con cá mà cha tôi bắt tối qua đã bị cướp, hôm nay ông ấy xuống hồ bắt cá, bị cỏ nước quấn chặt rồi c.h.ế.t đuối."
Đứa trẻ có lẽ đã khóc hết nước mắt, khi nói về cha mình, vẻ mặt cậu bé u sầu không nói nên lời.
"Ông ấy gặp cậu khi nào?"
"Trước giờ giới nghiêm nửa canh giờ, ông ấy đến thư viện Thanh Gia gặp tôi."
Nửa giờ trước giờ giới nghiêm là lúc bảy giờ tối, pháp y phán đoán thời gian tử vong của Bùi Viễn cũng vào thời điểm đó. Theo như vậy, nghi vấn về việc lão Chung là hung thủ cũng có thể được loại bỏ.
Bùi Nhai vỗ vai cậu bé:
"Nén bi thương, năm sau chính là kỳ thi mùa xuân, hy vọng cậu có thể thi đỗ để cha cậu dưới suối vàng có thể an lòng."
Cậu bé cong lưng, không có động tĩnh gì, giọng điệu nhàn nhạt:
"Cảm ơn đại nhân."
Bùi Nhai quay người định đi, ta kéo vạt áo hắn, làm mặt quỷ. Hắn thở dài, đưa cho ta một thỏi bạc. Ta ngồi xuống, đặt bạc vào tay cậu bé:
"Số bạc này tiểu Bùi đại nhân cho cậu mượn tạm, sau này khi có bạc, cậu trả lại cũng được."
Cậu bé đẩy bạc lại:
"Cảm ơn phu nhân, nhưng sau này ta không cần đến nữa."
"Sao lại không cần đến nữa? Người sống vẫn luôn cần đến tiền mà?"
Bùi Nhai nắm lấy khuỷu tay tôi, kéo ta đi:
"Thôi, cậu ấy đang đau buồn, chúng ta đừng làm phiền."
Hắn vẫn quỳ bên cạnh t.h.i t.h.ể lão Chung, không quay đầu lại:
"Cảm ơn đại nhân thông cảm, không tiễn."
Ta đành bất lực, đi theo Bùi Nhai ra ngoài, khép cửa lại. Kỳ thi mùa xuân sắp tới, cha cậu bé lại c.h.ế.t đuối. Chuyện này quả là một đả kích lớn đối với cậu bé, ta lo lắng cho tình trạng tâm lý của đứa bé này.
"Tiểu Bùi đại nhân!"
Còn chưa hết lo nghĩ, Lưu ung vội vã mang theo tin tức đến.
"Ngài đi đâu vậy? Tiểu nhân tìm ngài khắp cả con phố!"
"Có chuyện gì?"
"Trần Hiến đã đến Đại Lý Tự đầu thú rồi, nhưng là..."
"Nhưng là cái gì?"
"Nhưng hắn đã treo cổ tự sát trong ngục rồi."
4.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cái cách làm này thật sự khiến ta không thể hiểu nổi. Đến tự thú, còn nói rõ muốn nói chuyện riêng với Bùi Nhai. Nhưng chưa kịp đợi Đại Lý Tự khanh trở lại, Trần Hiến đã treo cổ tự sát trong ngục.
Thi thể Trần Hiến đã được khiêng đi. Cửa sổ nhà giam chiếu ra những tia sáng mờ ảo, chiếc khăn lau mồ hôi buộc chặt theo ánh sáng cuốn theo từng lớp bụi bay lơ lửng. Trên mặt đất có một cuốn sách, ta nhặt lên lật giở ra xem, chính là cuốn "Đệ bất ngữ" của Đệ tiên sinh.
"La Sát điểu," "Giếng Đồng tử," "Chùa Vạn Phật."
Cuốn sách chỉ ghi lại ba câu chuyện trong "Đệ bất ngữ," cuối trang còn kèm theo một bài thơ khó hiểu.
"Bay trên trời, bơi dưới nước, âm thầm trong miếu chùa.
Không ngữ điện, pháo hoa lâu, hồn ma chẳng cần u sầu."
Ừm, đây là nơi duy nhất có thể thể hiện được tài văn chương của Đệ tiên sinh. Lướt mắt qua, ta thấy một chiếc lá đào vàng úa.
"Đại nhân, Trần Hiến c.h.ế.t do ngạt thở, trên cổ có dấu vết siết chặt, ngoài ra không có dấu vết nào khác."
Từ đó có thể thấy, quả thật là tự sát. Nhưng ta vẫn có chút nghi ngờ.
Lợi dụng lúc Bùi Nhai đang nói chuyện với viên chức khám nghiệm, ta rời khỏi nhà giam. Một con chim yến nhỏ bay qua trước mắt, ta lần theo hướng đó, nhìn thấy cây đào gần nhất với nhà giam.
Ta do dự một chút rồi leo lên cây.
Dấu chân, dấu chân... thử xem ta có thể bắt được một con hay không?
A! Quả nhiên có! Dẫm lên cành đào mảnh như vậy, người này chắc chắn là—
Rắc.
Ta bước hụt, ngã ngửa xuống đất. Cành đào bị gãy vang lên tiếng kêu vù vù bên tai. Chỉ vài giây nữa thôi, nếu cành không gãy thì chính là xương cốt của ta bị gãy.
Ta hét lên, cuối cùng "bịch" một tiếng, rơi vào vòng tay của người nào đó. Mùi hương của cây trúc thoang thoảng, ta cứng người lại một chút, mở mắt ra đã đối diện với khuôn mặt của trượng phu ma quỷ kia. Ta ngây người, đồng tử mỗi lúc một lớn, tiếng tim đập át hết suy nghĩ của ta.
Quả nhiên, người quân tử này thật sự nhìn không bao giờ chán…
"Ngã đến ngốc rồi hả?"
Giọng nói lạnh lùng như nước suối chui vào tai ta, gọi ta tỉnh táo trở lại. Ta không chết, không có hiện tượng hồi sinh, người trước mặt ta cũng không phải là trượng phu ma quỷ kia. Ta lấy lại tinh thần, cười gượng hai tiếng:
"Ổn như lão cẩu vậy, ngươi biết võ công sao?"
Ánh mắt Bùi Nhai tối lại, thả lỏng tay. Ta loạng choạng một chút, chỉnh lại búi tóc, nhịp tim cũng dần ổn định trở lại. Con yến nhỏ lại bay trở lại, vẽ một làn khói xuân. Ta khẽ ho vài tiếng, phá vỡ sự ngượng nghịu:
"Tình hình thế nào rồi?"
"Trên người Trần Hiến có thuốc mê, trùng khớp với thành phần trong ly rượu của huynh trưởng."
"Câu chuyện 'Con chim quỷ' trong sách được đánh dấu và trên cổ Trần Hiến chỉ có một dấu siết."
"Vậy động cơ là gì?"
"Ba ngày trước Trần Hiến bị phát hiện trộm thuốc, bị phạt tiền tiêu vặt lại bị đánh phạt nên ghi hận với huynh trưởng."
"Vậy hắn dựa theo câu chuyện về con chim quỷ để g.i.ế.c phu quân, sau đó đến Đại Lý Tự sợ tội mà tự sát?"
Bùi Nhai: "……"
Quả thật có chút không ổn.
"Chẳng phải hắn đã có vợ có con rồi sao, sao lại g.i.ế.c người làm gì?"
Bùi Nhai không trả lời, suy nghĩ một lát rồi tự mình bước ra ngoài.
"Ra ngoài một chuyến với ta, trước tiên nói cho ta biết ngươi phát hiện ra điều gì?"
Ta bước theo Bùi Nhai, đi theo bước chân nhẹ nhàng của một tiểu thư thời Tần:
"Trong cuốn sách có một chiếc lá đào vàng úa, ở ngoài cây đào ta phát hiện một dấu chân."