Nha Tiền Yến

Chương 21



“Hàng quan ở Hộ bộ và Lễ bộ Thượng thư đều bị các thị lang thay thế, chức giám trảm quan của huynh trưởng ta cũng bị thay thế, ba người này đều thuộc dưới quyền mẫu thân của Tam hoàng tử.”

"Ngươi nghi ngờ là do Tam hoàng tử làm sao?"

"Tam hoàng tử là một tên ngốc, đầu óc lại không minh mẫn, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ tranh giành hoàng vị."

"Nhưng mẫu thân của hắn, Hân Quý Phi lại có xu hướng muốn làm Thái hậu nắm quyền."

"Buông rèm chấp chính."

Ta suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ lại hai người trên đường phố vào sáng sớm nay.

"Nếu Tam hoàng tử là một kẻ ngốc, tại sao lại phải tìm cho hắn một mưu sĩ?"

"Mưu sĩ nào?"

"Người cầm quạt lông vũ đó."

"Người đó là khởi cư lang, tên là Lưu Duẫn."

Ta dừng lại bước chân:

"Không đúng, Tam hoàng tử nói muốn biến ta thành chim yến nhỏ, những lời này ta cứ cảm thấy..."

Cảm thấy lạnh toát cả sống lưng. Ta kéo tay áo Bùi Nhai:

"Tam hoàng tử có từng mắc bệnh nặng nào không? Hay là từng bị ngã xuống nước?"

"Hử? Sao ngươi lại biết?"

"Tam hoàng tử sinh ra đã ngốc nghếch, nhưng đúng như ngươi nói, hắn từng rơi xuống nước, bị sốt cao, mê man suốt ba ngày ba đêm."

"Thái y đều nói không có hy vọng nhưng Tam hoàng tử lại đột nhiên tỉnh lại."

"Thế nhưng hắn tỉnh lại thì vẫn ngốc nghếch như cũ, chẳng có gì khác biệt."

Trong nháy mắt ta tràn đầy ý chí chiến đấu:

"Rơi xuống nước chính là điểm khác biệt, phải điều tra hắn!"

Bùi Nhai nghi hoặc:

"Ngươi chắc chắn như vậy?"

"Ta nghi ngờ 《Đệ bất ngữ》 là do hắn viết."

Theo kinh nghiệm mà nói, những người sống sót qua cửa tử một cách phi thường như vậy thì có đến tám phần là người xuyên không.

《Đệ bất ngữ》 là sách do người Thanh viết ra, hắn chỉ thay một chữ, mang đến hiện tại, dùng những câu chuyện kỳ quái mà con người thời này chưa bao giờ nghe qua để gieo rắc vào lòng họ nỗi sợ hãi tột độ. Mục đích của hắn không đơn thuần.

《Đệ bất ngữ》 là một đầu mối, chúng ta cũng sẽ đi tìm.

Chúng ta đã đến các hiệu sách xuất bản, chủ tiệm đều nói là có một người khoác áo choàng, che mặt, đưa đủ tiền bạc yêu cầu bọn họ in ấn. Chiều cao và vóc dáng của hắn có thể dễ dàng hòa lẫn trong đám đông, không thể tìm ra điểm gì đặc biệt.

Đáng tiếc chưa từng thấy mặt hắn, nếu đã từng gặp qua thì  với tài họa đồ của Bùi Nhai, chắc chắn có thể tìm ra được manh mối. Nhưng không sao, có thêm manh mối về Tam hoàng tử này khiến ta ngay lập tức trở nên hưng phấn:

"Điều tra! Điều tra ngay cho lão nương! Nếu không thể điều tra Tam hoàng tử thì điều tra khởi cư lang* của hắn! Điều tra hắn!"

(*) Khởi cư lang: Người ghi chép lại cuộc sống sinh hoạt hằng ngày.

25.

Lục Tri sống sót, Lục Thanh cũng một bụng đầy tâm sự tìm đến ta. Ta ngồi trên bậc thềm sân sau uống rượu để làm ấm người, giẫm lên viên đá xanh dưới bậc thềm đã không biết bị lỏng từ khi nào, ngẩng đầu nhìn tổ chim én vắng ngắt.

Hắn ngồi bên cạnh ta, ta rót cho hắn một chén rượu, nghe hắn ngập ngừng một lúc lâu rồi mới lên tiếng:

"Yến phu nhân, vụ án này chúng ta vẫn là  không cần điều tra nữa."

Ta sững sờ, ly rượu khẽ nghiêng một chút, ta vội vàng chỉnh lại:

"Vì sao?"

Hắn rũ mắt suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Phạm vi liên quan quá rộng, ta sợ cuối cùng sẽ có nhiều người thương vong, thôi thì dừng lại ở đây đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta bị lời hắn nói làm cho sững sờ, sau đó mới hiểu ra:

"Lục Tri viết những gì? Ngươi biết được gì rồi?"

"Ta không biết gì cả!"

Giọng Lục Thanh đột ngột lớn lên, khi nhận ra giọng mình lớn quá mức, hắn liền nhìn quanh một vòng rồi thấp giọng nói:

"Yến phu nhân, chuyện này không đáng đâu."

"Ngươi nói gì?"

Ta có chút không thể tin, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn mà không chớp mắt.

"Ngươi là người của Đại lý Tự, là Đại Lý Tự! Sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy?"

"Ngươi nói một câu không đáng, ai sẽ vì Vi Nương mà đứng ra minh oan?"

"Nàng là một kỹ nữ, vì thân phận này mà đắc tội với giới quyền quý, lại càng không đáng!"

Đầu ta bỗng chốc trở nên trống rỗng, như bị sét đánh, đau đến không thể suy nghĩ gì thêm. Chỉ có câu nói đó vẫn vang vọng trong đầu ta.

"Nàng là một kỹ nữ, không đáng..."

"Yến phu nhân? Yến phu nhân?"

Lục Thanh lắc lắc ta hai cái, ta mới hoàn hồn. Nhìn vào khuôn mặt của Lục Thanh, ta bỗng cảm thấy có chút xa lạ.

"Lục Thanh, ngươi nói lại lần nữa, ai không đáng?"

"Ta đã muốn nói như vậy từ lâu, sao ngài lại kết bạn với loại nữ nhânnhư thế?"

"Thân phận của nàng ta không trong sạch, kết bạn với nàng ta, ngài có mục đích gì? Người khác sẽ nghĩ sao về ngài?"

"Hơn nữa, sao lại vì một kỹ nữ mà đắc tội với giới quyền quý? Mất nhiều hơn được."

Lời của hắn như xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt ta, lúc ấy ta mới nhận ra suốt một năm qua, hình như bản thân luôn trong trạng thái không tỉnh táo. Ta không quan tâm kỹ nữ hay quả phụ gì cả. Ta ngưỡng mộ nàng nên làm bạn với nàng. Cùng nàng trò chuyện hợp ý thì cùng nhau uống rượu.

Những ánh mắt cùng những toan tính đều không phải là thứ khiến ta quan tâm. Ta đã quên mất thời đại này phân chia giai cấp rõ rệt, tự cho rằng mình đã hòa nhập vào thành Trường An này.

Diêu A Đào mắng nàng là đồ đê tiện, Lục Thanh nói nàng chỉ là một kỹ nữ. Họ đều coi thường nàng. Không trách được Vi Nương từng nói, nàng đã quá quen thuộc rồi.

Lục Thanh vì việc thư viện Cao Gia nhận học sinh nghèo mà bất mãn, chỉ trích Chung Lang cắt đứt con đường làm quan của hai vị con cháu thế gia, hoàn toàn không đề cập đến việc Chung Lang là nạn nhân của nạn bạo lực trong học đường.

Lẽ ra ta đã phải tỉnh ngộ từ lâu rồi mới phải, Lục Thanh là người coi thường Vi Nương, cũng chẳng coi trọng Chung Lang. Bởi vì nàng là kỹ nữ, còn hắn là con trai một kẻ gánh phân.

Ta nắm lấy bầu rượu, vùng vẫy thoát khỏi tay Lục Thanh, bước ra ngoài cửa. Hắn nắm lấy cổ tay ta:

"Ngài đi đâu?"

"Đi điều tra án."

"Yến phu nhân, ta chỉ không muốn ngài dính líu đến hiểm nguy, Lục Tri chạy thoát được đầm rồng hang hổ, người đứng sau không phải là người mà chúng ta có thể đụng vào, dù hắn không cam lòng, ta cũng không thể không bỏ qua."

"Ngài thật sự muốn điều tra tiếp sao, ta không tiếp tục theo ngài được nữa! Ta phải bảo vệ sự an toàn cho gia đình mình."

"Ta hiểu."

"Yến phu nhân, một mình ngài không thể đối phó với họ được đâu, ta luôn kính trọng ngài, cảm thấy…"

"Luôn kính trọng ta sao?"

Ta cố gắng ổn định giọng điệu đang run rẩy, nhìn chằm chằm vào hắn.

"Lần ở thư viện Thanh Gia, ngươi vốn không muốn đưa giày của người c.h.ế.t cho ta."

"Đến khi Bùi Nhai dùng ánh mắt ra hiệu cho ngươi, ngươi mới tức giận mà ném giày qua."

"Khi ta đang đo dấu chân để lại, giọng nói của ngươi lẫn trong những tiếng thì thầm to nhỏ của đám học trò, nói ta là một góa phụ, ra ngoài lộ diện thì còn ra thể thống gì."

"Ta đã nghe thấy, chỉ là không muốn so đo với ngươi mà thôi."

"Ngươi luôn kính trọng ta khi nào vậy? Ngay từ đầu ngươi đã xem thường ta rồi mà, không phải sao?"

"Nếu ta không hỗ trợ phá án, ngươi sẽ vẫn xem thường ta đúng không?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com