Lục Thanh tái xanh mặt, tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
"A Ngữ."
Ta vung tay hất tay hắn ra:
"Lẽ ra ta phải biết từ lâu rằng ta và ngươi mãi mãi không thể đi cùng một đường."
Ta không quay đầu lại, cứ thế rời đi, mặc cho hắn gọi tên ta nhưng ta chẳng ngoảnh đầu lại.
Tuyết mịn vẫn rơi trên thành Trường An, xung quanh ta là vô vàn người qua kẻ lại. Rượu đào văng đầy trên người khiến ta ướt đẫm, ta mơ màng bước đi trên đường, cảm giác như trên phố chỉ có mình ta như linh hồn lạc lõng.
Ta ngã ập xuống, tuyết văng đầy người.
Ta ngẩng đầu nhìn lên…
Thành Trường An với tường trắng ngói đen, đình vũ lầu các. Trong khoảnh khắc, đột nhiên biến thành những tòa cao ốc hàng trăm năm sau nhưng chỉ trong một giây lại trở về như cũ.
Mọi thứ sao mà xa lạ đến thế.
Tuyết rơi trên tóc mai, thấm đẫm vào trái tim, cũng đủ lạnh.
Lạnh rồi, ta phải làm sao đây?
Ta thoáng bình tĩnh lại, đứng dậy. Bóng tối ập đến, một cây dù đỏ che chở ta khỏi gió tuyết. Quay người lại, vẫn là chiếc áo xanh trắng ấy, vẫn là vị quan quen thuộc ấy. Ta không thèm để ý đến hắn, lảo đảo bước về Bùi phủ.
Vừa vào nhà, hắn thử gọi ta một tiếng.
"A Ngữ…"
Ta ngắt lời hắn:
"Ngươi cũng định nói với ta, không đáng để vì một kỹ nữ mà tiếp tục điều tra đúng không?"
Hắn không do dự:
"Ai nói là không đáng? Đại Lý Tự vì dân mà thỉnh mệnh, kỹ nữ cũng là dân."
Ta ngẩng mặt nhìn hắn, hắn tiếp tục nói:
"Không chỉ Vi Nương, còn có Tiết phu nhân, Lục Tri, chúng ta không phải chỉ vì nữ tử mới điều tra vụ án."
Trong lòng ta dâng lên cảm xúc lạ thường, gan dạ nổi lên, ta liền ôm lấy eo hắn. Ta tới gần người hắn, ngửi thấy mùi thơm từ cây trúc trên người hắn, đưa tay lên vuốt nhẹ bờ môi hắn:
"Biến hóa kỳ lạ nhưng không thay đổi."
"Hả?"
“Hydro, helium, lithium, berili, boron.”
Bùi Nhai đầu óc mơ hồ không hiểu ra sao:
“A Ngữ, ngươi đang nói gì vậy?”
Tâm trạng ta chùng xuống:
“Ngươi và ta chẳng giống nhau, thật là đáng tiếc.”
Ta nhẹ nhàng vuốt mái tóc hắn, tự nói với chính mình:
“Ta đọc những bài thơ ta yêu thích, chơi những trò vui ta ưa thích, tự thưởng thức trong thế giới của riêng mình.”
“Những trò ta chơi bị Lục Thanh biết được, hắn học theo, lại đem những trò ấy làm chuyện phiếm mà trò chuyện cùng ta.”
“Ta cảm thấy thân thiết, đem tất cả trò vui ta được đều dạy cho hắn, nghĩ rằng hắn sẽ trở thành bằng hữu tốt nhất của ta ở chốn này.”
“Đến tận hôm nay ta mới tỉnh ngộ, người của thời đại này chính là người của thời đại này, tuy biết chơi trò chơi, biết làm nũng, nhưng làm sao thay đổi được tư tưởng đã ăn sâu bén rễ trong tâm trí họ.”
Đầu óc ta quay cuồng, tựa vào bất cứ nơi nào có thể chống đỡ.
“Có phải ta rất giống một trò cười không?”
“Không giống.”
“Những suy nghĩ của ta rất ngu xuẩn đúng không?”
“Không ngu xuẩn.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Bùi Nhai. Đây chẳng phải lần đầu ta nhận ra hắn tuấn tú, nhưng khi say rượu nhìn hắn qua làn sương mờ, thực sự hắn quá quyến rũ, khiến ta không thể không phạm lỗi.
Ta say rồi, cho phép bản thân sai thêm chút nữa. Nhón chân lên, ta ôm chặt lấy cổ hắn. Hắn không đẩy ta ra, trái lại còn ôm chặt eo ta.
“Ta rất đau lòng, ngươi có nghĩa vụ phải an ủi ta.”
Ta mơ mơ màng màng thốt ra những lời này, trán tựa vào trán hắn, hơi thở ấm áp phả ra. Hắn khẽ đẩy ta ra một chút, tựa như đang giãy giụa:
“Ta là ai?”
“Bùi Đại nhân…”
“Tên của ta.”
“Bùi Nhai…”
Rượu say đến choáng váng đầu óc, ta khép mắt lại, thân thể dần mềm yếu. Đột nhiên đôi chân ta như rời khỏi mặt đất, bị Bùi Nhai bế bổng đặt lên trên bàn.
Đôi môi bị hắn chặn lại, mùi rượu quyện vào trong miệng, thân thể dần lạnh lẽo.
Hắn lại hỏi ta, liệu có hối hận không.
Ta lắc đầu.
Muốn làm thì làm, lải nhải làm gì lắm thế!
Sau đó, ta được đặt lên trên giường.
Trước mắt chỉ còn lại màn trướng đỏ đung đưa nhè nhẹ.
26.
Ngày hôm sau, tuyết vẫn chưa ngừng rơi, đèn lồng nơi hành lang lay động trong gió lạnh. Ta thức dậy nhóm lửa sưởi than, tựa như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bùi Nhai khoác y phục chỉnh tề, lại khôi phục dáng vẻ nho nhã như thường ngày. Ta phá vỡ bầu không khí im lặng đã kéo dài trong phòng:
“Ngươi đã bàn bạc ổn thỏa với Lưu Duẫn rồi sao?”
Bùi Nhai lắc đầu:
“Hắn nói hôm nay sẽ lại đến tìm ta.”
“Vậy các ngươi chỉ nói được mấy câu thôi sao?”
“Phải. Hắn nói Tam hoàng tử ưa yên tĩnh nên đã đuổi ta ra ngoài.”
“Càng như vậy lại càng có điều khả nghi, chỉ sợ bọn họ đang gấp rút thương nghị đối sách, xem thử còn để lộ sơ hở nào không.”
Ta vừa mặc y phục xong, định mở cửa bước ra, chợt nghe tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài.
“Tiểu Bùi đại nhân! Tiểu Bùi đại nhân!”
Là giọng của Lưu Ung.
Tên nhãi này lại mang tin xấu đến nữa đây. Bùi Nhai bước ra, mở cửa lớn.
“Tiểu Bùi đại nhân, có một tin xấu và một tin tốt, ngài muốn nghe tin nào trước?”
27.
Bùi Nhai hơi do dự, ta liền tự ý lên tiếng:
“Tin tốt.”
Lưu Ung và Bùi Nhai đồng thời sững người, Lưu Ung ôm bụng cười:
“Tin tốt là khởi cư lang phụ trách sinh hoạt của Tam hoàng tử đã đến Đại Lý Tự, có điều hắn đến là để tìm Yến phu nhân.”
Ta và Bùi Nhai đưa mắt nhìn nhau, Bùi Nhai hỏi:
“Vậy tin xấu là gì?”
“Đám hòa thượng kia… đã bị trúng độc mà chết.”
Chúng ta đều thầm kinh hãi trong lòng, lại đưa mắt nhìn nhau thêm lần nữa. Sau đó vô cùng ăn ý mà thu xếp xong xuôi, đi thẳng về ngục thất của Đại Lý Tự.
Đám hòa thượng bị đầu độc qua thức ăn. Thức ăn được đưa ra từ nhà bếp của Đại Lý Tự, qua tay rất nhiều người, nhất thời khó mà tra rõ được. Bùi Nhai ở lại điều tra, còn ta thì đi tìm Lưu Duẫn.
Lưu Duẫn đang đứng trước cổng sân sau, ngẩng đầu nhìn tổ chim én phủ đầy tuyết. Nghe tiếng động, hắn quay đầu lại.
“Phu nhân.”
Ta bước lên quan sát hắn một lượt, giữ khoảng cách hơn mười bước:
“Lưu Đại nhân không đi tìm tiểu Bùi đại nhân, lại tìm đến một nữ tử như ta làm gì?”
Ta không tiến lại, hắn lại bước lên vài bước:
“Ta nên gọi là Phương Từ phu nhân hay nên gọi là Thuý Chuỷ phu nhân đây?”
Tim ta bỗng chốc khựng lại, chợt thấy hắn xoay người, phe phẩy chiếc quạt lông vũ về phía mái hiên nơi cổng sân sau:
“Năm ngoái đến Đại Lý Tự, tổ chim én còn treo trước thư phòng của tiểu Bùi đại nhân, năm nay sao lại chuyển ra cửa sau thế này?”
Ta đè nén nhịp tim đang đập loạn, thuận miệng đáp:
“Mùa xuân chim én làm tổ rộn ràng, đại nhân lại sợ chúng không có nơi quay về nên chuyển ra đây thôi.”
“Thật vậy sao? Ta còn tưởng tiểu Bùi đại nhân đang ngầm ám chỉ với người rằng cả đời này cũng đừng mong bước vào cửa Đại Lý Tự.”
“Sao có thể chứ? Hắn muốn nói rõ thì cứ nói thẳng, cần gì phải lòng vòng như thế?”
Trong đầu ta nhanh chóng lục lại ký ức qua một lượt. Tên Phương Từ đã từng bị nhắc trước mặt hắn, nhưng còn cái tên Thuý Chuỷ phu nhân là từ đâu mà ra?
Cái tên Thuý Chuỷ phu nhân chỉ từng xuất hiện trong lao ngục Đại Lý Tự, khi đó chỉ có Chung Lang và Lưu Ung nghe được. Toàn thân ta khẽ run lên. Chung Lang chưa chết, hơn nữa còn đang ở dưới trướng Lý Kiền. Những vụ án này, quả nhiên đều có liên quan đến Lý Kiền!
Lưu Duẫn nhìn sắc mặt ta, nở nụ cười ôn hòa:
“Phu nhân lại gần một chút, tiểu nhân có vài lời muốn thưa với người.”