Nha Tiền Yến

Chương 23



Ta do dự một hồi, cuối cùng cũng tiến lên, ghé tai lắng nghe.



“Yến Ngữ Yến phu nhân, Tam hoàng tử muốn gặp người một lần.”



Toàn thân ta chấn động, lùi lại mấy bước. Tim đập dữ dội, cảm giác bất an tràn ngập khắp cơ thể. Ta siết chặt nắm tay. Lưu Duẫn cúi người hành lễ với ta:



“Ta còn có việc, xin cáo lui trước.”

Đầu óc ta ù đi, chỉ nhìn hắn từng bước rời khỏi tầm mắt. Cổ họng như nuốt phải sơn sống, chân như bị đổ chì, chẳng nói nên lời, cũng chẳng bước nổi bước nào. Cho đến khi Bùi Nhai tìm được ta. Ta siết c.h.ặ.t t.a.y hắn:



“Ngươi đi cùng ta.”



“Đi đâu?”



“Thay vì chờ hắn đến cửa, chi bằng chủ động ra tay trước.”



“Bùi Nhai, ngươi nghĩ cách đưa ta vào cung, chúng ta đi gặp Tam hoàng tử.”

28.

Tựa như sau một câu nói của Lưu Duẫn, thời gian bỗng cuống cuồng trôi nhanh. Vừa bước chân ra khỏi Đại Lý Tự, ta liền bị một đám người ào ào vây lấy.

Kẻ cầm đầu chính là Diêu A Đào.

“Bắt lấy tiện phụ ấy! Trói lại nhốt vào lồng heo, đem ra giữa phố thị chúng!”

“Thân là quả phụ lại còn tư thông cùng đệ đệ của phu quân, tội không thể dung tha!”

Ta bị đám đông giận dữ vây lấy, nắm đ.ấ.m như mưa bay trút xuống người. Ta chẳng còn đường lui, cũng không còn sức mà chống trả. May thay lúc ấy Lục Thanh kịp thời xuất hiện, kéo ta ra khỏi đám đông hỗn loạn.

Song thân thể ta đã bị trói chặt như con thú chờ bị làm thịt, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, ta bị người ta lôi xốc vào Đại Lý Tự, ép quỳ rạp phía dưới công đường.

Diêu A Đào làm nhân chứng, cũng quỳ bên cạnh ta.

“Yến Ngữ chưa từng giải trừ hôn ước cùng phu quân, lại còn dụ dỗ đệ đệ của phu quân, hành vi phóng đãng, đáng phạt trượng xử tử!”

Quả phụ nảy sinh tình cảm cùng tiểu thúc, kỳ thực cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ trong dân gian. Chỉ cần không ai buồn bới móc, thiên hạ đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng ta từng tát Diêu A Đào một cái, ả ôm hận trong lòng, nhân cơ hội này trở mặt phản công.

Đại Lý Tự thiếu khanh ngồi ở chủ vị, mà Bùi Nhai thì đã bị đồng liêu kéo ra ngoài tránh hiềm nghi. Không rõ từ đâu kéo đến một đám người trong xóm, từng người từng người lần lượt nhảy ra chỉ trích thoá mạ ta. Nào là nửa đêm vọng ra thanh âm dâm loạn, nào là ánh mắt lúng liếng đưa tình, nào là cùng sánh vai nhau.

Đám người này đúng là có tư chất làm văn sĩ ghi chuyện phong nguyệt. Thấy ta chẳng mở miệng biện bạch nửa lời, thần sắc bình thản quá mức, đến Diêu A Đào cũng thoáng sửng sốt. Đám người hàng xóm cũng đưa mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.

“Ngươi không có gì để nói sao?”

Ta nghiêng đầu nhìn qua, lạnh nhạt đáp:

“Các ngươi đã có chuẩn bị từ trước, ta mở miệng thì đấu nổi với các ngươi sao?”

“Dân nữ trăm miệng khó chối cãi, chỉ cầu đại nhân minh xét, trả lại trong sạch cho dân nữ.”

Một lời vừa dứt, ta trông thấy bọn họ có chút ngơ ngẩn, đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức đẩy ra một  nhân chứng quyết định chốt hạ mọi việc. Kẻ kia quỳ xuống ngay cạnh ta, ta vừa trông thấy, trong lòng không khỏi rúng động.

“Lưu Ung?”

Lưu Ung chẳng dám nhìn ta, chỉ cúi đầu dập mạnh mấy cái trên công đường, hướng về phía chủ vị kia mà nói:

“Tiểu nhân từng tận tai nghe tiểu Bùi đại nhân định để Yến phu nhân rời đi nhưng Yến phu nhân lại không hề có ý định ấy, lại còn… còn nắm tay đại nhân, dáng vẻ thân mật lắm.”

Công đường lập tức rộ lên tiếng xì xào bàn tán. Lưu Ung được đà lại tiếp lời:

“Tối qua tiểu nhân còn trông thấy Yến phu nhân chuốc rượu tiểu Bùi đại nhân, sau đó đỡ người về phòng. Sáng sớm hôm nay, phu nhân lại từ phòng tiểu Bùi đại nhân bước ra…”

Lưu Ung nói đến đây, chính hắn cũng nghẹn lời, lén liếc nhìn ta hai cái rồi lại dập đầu tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Lời nào của tiểu nhân cũng là thật, đã theo bên cạnh tiểu Bùi đại nhân, chẳng dám chậm trễ đại nhân, lại càng chẳng dám vọng ngôn.”

Ta không nhịn được mắng thẳng:

“Đã không dám giả dối mà vẫn ỉa dối, còn ra vẻ ngay thẳng làm gì?”

Diêu A Đào lập tức the thé chen lời:

“Bạn bè với kỹ nữ thì có thể là người tốt được sao? Tự mình cũng là hạng dâm phụ!”

Đám hàng xóm đồng loạt hùa theo:

“Bùi lão gia cưới vợ chưa được bao lâu thì gặp họa, c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng. Sau khi ngài ấy mất, quả phụ liền quấn lấy tiểu Bùi đại nhân, thảo dân hoài nghi trong chuyện này có ẩn tình…”

Lời chưa dứt, Diêu A Đào đã vội vã ngắt ngang:

“Dân phụ chỉ thấy Yến Ngữ quyến rũ tiểu Bùi đại nhân, tiểu Bùi đại nhân vì cùng ở một mái nhà nên không tiện thoái thác, tiểu Bùi đại nhân không hề có tội!”

Cả công đường bỗng trở nên lặng ngắt, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng hít thở của đám người làm chứng. Lời Diêu A Đào vừa dứt, trong lòng ta càng thêm sáng rõ. Đem Bùi Nhai rũ sạch chẳng còn vướng vấp, rốt cuộc muốn làm gì, kỳ thực không cần ta phải nói, Thiếu khanh tự khắc hiểu rõ. Thiếu khanh trầm mặc chốc lát rồi cất lời:



“Yên phu nhân có thể tự biện giải.”



Ta đáp hắn:



“Không thể biện hộ.”

Lời vừa dứt, đám người do Diêu A Đào cầm đầu liền như tảng đá nặng nề bỗng chốc rơi xuống nước, sóng dậy ngập trời, lời lẽ như thanh d.a.o bay loạn:



“Tiện phụ! Đúng là một lũ tiện nhân giống hệt kỹ nữ ở Yên Vũ Lâu!”



“Bùi lão gia tám phần là bị ả hại chết! Đại nhân nhất định phải minh oan cho lão gia!”



“Lôi ả đi dìm lồng heo đi!”

Thiếu khanh vỗ mạnh mộc đường:



“Trật tự! Trước tiên áp giải Yên phu nhân vào ngục, chờ xử lý sau.”

So với việc bị đám người này hùa nhau đòi dìm lồng heo, chi bằng kéo ta ra pháp trường c.h.é.m đầu cho rồi.

Trong phòng giam, ta tỉ mỉ sắp xếp lại từng mắt xích vụ án rồi tâu rõ với Thiếu khanh, xin được quay về Bùi phủ một chuyến vào đêm trước khi hành hình.



Ta có “di ngôn” cần giao phó.

Cửa thư phòng khép kín, ta mang gông xiềng, siết chặt vòng tay ôm lấy Bùi Nhai, đem mọi suy đoán của ta nói cho hắn biết.

“Bày trí trong chùa Vạn Phật vốn cũ nát, chỉ có hòm quyên tiền là mới tinh, đó là thứ các hòa thượng động đến nhiều nhất.”



“Dân thường ít bạc, hay dùng tiền đồng làm hương hoả, mà tiền đồng còn có công dụng gì, chắc ngươi biết rồi chứ?”

Bùi Nhai trầm ngâm một lúc:



“Công dụng gì cơ?”

“Đồng thau có thể đúc binh khí. Cái đầu của ngươi có thể nghĩ xa hơn một chút không?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com