Nha Tiền Yến

Chương 4



"Chủ nhân của dấu chân này trên dưới hai mươi tuổi, nam giới, là một người luyện võ, những thứ còn lại hiện tại không thể nhìn ra được."

 

"Cho nên ngươi phỏng đoán thế nào?"

 

"Trần Hiến có thể là tự sát, nhưng ta luôn cảm thấy cuốn sách đó là do ai đó ném từ ngoài cửa sổ bên ngoài vào."

 

Bùi Nhai trầm tư một lát:

 

"Mỗi mùa xuân, ta sẽ phái người làm rượu đào, những hộ vệ có tay nghề như Lưu Ung sẽ trèo lên cây đào hái hoa."

 

"Những điều này không chứng minh được gì cả."

 

Ta im lặng nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Mỗi người chúng ta đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, đi suốt một đoạn đường mà không nói lời nào. Cho đến khi rẽ qua vài con phố, dừng lại trước một ngôi nhà tranh cũ kỹ.

 

"Đến rồi."

 

Bùi Nhai tiến lên gõ cửa, phía sau cánh cửa vang lên tiếng khóc của trẻ con, cửa gỗ từ từ mở ra. Một người phụ nữ ăn mặc rách rưới trốn sau cánh cửa lộ ra vẻ sợ hãi. Bùi Nhai tiến lên, chắp tay hành lễ:

 

"Ta là Đại Lý Tự khanh Bùi Nhai, xin hỏi nơi này có phải là nhà của Trần Hiến không?"

 

Người phụ nữ gật đầu:

 

"Ta họ Tiết."

 

"Xin lỗi làm phiền Tiết phu nhân, bản quan…"

 

Người phụ nữ lắc đầu ngắt lời:

 

"Hắn đã bỏ ta rồi."

 

Bùi Nhai nhíu mày:

 

"Có hưu thư không?"

 

"Ta không biết chữ, sao có thể có hưu thư được?"

 

Người phụ nữ mở cửa, lùi sang một bên.

 

"Mời hai vị vào."

 

Trong nhà có mùi ẩm mốc, chắc hẳn là do mưa dột lâu ngày. Mùi thuốc bắc đắng ngắt cùng tiếng ho khan của trẻ con quẩn quanh trong căn nhà, len lỏi vào lòng người khiến người ta cảm thấy nghẹn ngào.

 

"Nhà ta chẳng có gì đáng nhìn, đại nhân chịu khó một một."

 

Bùi Nhai cũng không định khách sáo, đi thẳng vào chủ đề:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Trần Hiến đã g.i.ế.c quan lại triều đình, cuối cùng đã tự sát."

 

 

Người phụ nữ khựng lại một chút nhưng có vẻ đã sớm đoán trước được chuyện này, chỉ khẽ gật đầu.

 

"Hắn bỏ vợ vào lúc này, rõ ràng là sợ sẽ liên lụy đến bà."

 

"Con ta bị thương nặng, không có tiền chữa trị, ba ngày trước hắn đã đưa cho ta một số tiền lớn, để lại ngôi nhà tranh này cho ta, đồng thời cũng bỏ ta."

 

"Lúc đó hắn có tiếp xúc với người nào không?"

 

"Ta không biết."

 

"Bà không hỏi nhiều, cứ thế nhận lấy thôi?"

 

"Chỉ cần mạng sống của ta đổi được mạng sống của con ta, ta cũng cam lòng."

 

Trong lòng ta xót xa, đứng dậy định mở rèm trong phòng. Người phụ nữ ngăn ta lại:

"Đứa trẻ bệnh nặng, sợ lây bệnh cho phu nhân."

"Không sao, ta chỉ muốn nhìn một chút thôi."

Ta vén rèm lên, chỉ thấy những sợi tóc khô cứng như cỏ úa. Đứa trẻ sợ gặp người lạ, tự quấn mình trong chăn. Ta bước tới, cẩn thận vén chăn lên mới thấy mặt nó đỏ bừng như quả gấc, sốt cao đến mức mắt không mở nổi. Gáy, khuỷu tay, lưng, cổ chân đều là vết thương mưng mủ. Cả người đều có dấu hiệu sắp không qua khỏi.

"Chấn thương nặng gây sốt cao, khó mà chữa trị."

Người phụ nữ lúc trước bình tĩnh, nghe ta nói vậy thì quỳ xuống, cơ thể mềm nhũn, không nói được lời nào. Bùi Nhai đỡ bà dậy, người phụ nữ hô hấp khó khăn, nghẹn ngào khó nói nên lời.

Đứa bé lên núi bắt chim bán cho nhà quyền quý, luôn đòi đổi tiền để mua áo mới cho cha mẹ nghèo khó ở nhà. Nhưng năm ngày trước, đứa bé vô tình rơi xuống vách đá. May thay có cành cây đỡ được nên mới giữ lại được mạng sống. Nhưng nàng bị chấn thương ở đầu, chỉ biết cười ngây ngô, còn bị vết thương bị viêm nhiễm dẫn đến sốt cao liên tục.

Ta cảm thấy lòng nặng trĩu, dịch lại góc chăn cho nàng rồi đứng dậy.

"Ta sẽ cố gắng, nhưng thành hay bại còn phụ thuộc vào số phận, con bé phải cố gắng chịu đựng thêm vài ngày nữa."

Ta vừa định ra ngoài thì đứa bé kéo lấy vạt áo ta, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn mỉm cười:

"Ta muốn đi bắt chim nhỏ… đổi tiền mua áo cho cha mẹ… Ta sẽ không c.h.ế.t đâu."

Ta cảm thấy nghẹn ngào trong lòng, an ủi mẹ con họ vài câu rồi cùng với Bùi Nhai ra khỏi căn nhà tranh. Vừa đóng cửa lại, tiếng khóc thút thít mới dần dần vang lên từ bên trong căn phòng.

Ta thở dài, tâm tư rối bời, theo Bùi Nhai trở về. Bùi Nhai không nhịn được mở miệng:

"Tẩu tẩu định làm gì?"

Ta suy nghĩ một lát:

"Ở đâu có những thứ bị mốc, mọc lông xanh?"

Bùi Nhai quay đầu nhìn về phía ngôi chùa ẩn hiện trong ánh hoàng hôn:

"Chùa Vạn Phật có một chum cải bẹ xanh mốc, dùng để trị ho."

"Mua về đi, ta xử lý một chút rồi làm thuốc cho đứa trẻ."

Bùi Nhai lại quan sát ta vài lần rồi khẽ cười nói:

"Được."

Tiếng trống chiều vang lên, chúng ta bước đi trong tiếng chuông báo giờ giới nghiêm đã đến. Ta không nhịn được trêu chọc hắn:

"Trần Hiến g.i.ế.c huynh trưởng của ngươi, ngươi lại không gây phiền toái cho vợ con của hắn."

Bùi Nhai cười đáp:

"Hắn g.i.ế.c phu quân của ngươi, ngươi lại giúp đỡ vợ con hắn, giống nhau cả thôi."

Một câu nói khiến ta nghẹn lời. Bùi Nhai tiếp tục bước đi, nhẹ nhàng để lại một câu:

"Người làm quan phải tu thân, giữ gìn gia đạo, không nên làm hại những người vô tội."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com